The Soda Pop
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện ngắn hay - Câu chuyện về một chú chó

Lượt xem :
Truyện ngắn hay
Khi các anh chị đi học, nông trại của chúng tôi trở thành một nơi vắng vẻ đối với Becky – cô con gái 3 tuổi của tôi. Lúc nào nó cũng muốn có bạn chơi cùng. Những chú ngựa và bò thì quá to để ôm, còn những loại máy móc thì quá nguy hiểm cho một cô bé nhỏ xíu. Chúng tôi hứa mua cho cô nhóc một chú chó con, nhưng trong khi chưa có chú chó con nào, thì những chú chó con trong tưởng tượng của Becky hôm nào cũng xuất hiện.
Hôm đó, tôi vừa rửa bát xong thì nghe tiếng cửa sập và Becky chạy vào, má đỏ lên hào hứng.
- Mẹ! – Cô bé kêu lên – Lại xem chú chó mới của con! Con đã cho nó uống nước hai lần rồi, nó khát lắm!
Tôi thở dài. Lại một chú chó tưởng tượng nữa của Becky.
- Lại đây mẹ! – Cô bé giật gấu áo tôi, đôi mắt nâu chớp chớp khẩn khoản – Nó đang khóc, nó không đi được!
“Không đi được?”. Đây quả là một chuyện lạ, vì những chú chó tưởng tượng trước đây luôn làm được những điều kỳ lạ: có chú chó thì giữ được một quả bóng cân bằng trên mũi, có chú thì đào được một đường hầm xuyên qua Trái Đất và chạm tới những vì sao, có chú lại biết nhảy dây. Vậy tại sao tự nhiên lại có chú chó không đi được?
Tôi đi theo Becky. Cô bé chạy rất nhanh và chẳng bao lâu đã tới một gốc cây sồi.
Khi tôi khum tay che mắt khỏi ánh nắng vùng Arizona, chợt tôi thấy lạnh toát người. Becky ngồi xổm cạnh gốc cây sồi già, bấm những ngón chân vào cát. Và gối đầu vào lòng cô bé là một con chó to tướng, giống chó sói!
- Becky, đừng động đậy – Tôi thốt lên khe khẽ và bước lại gần. Đôi mắt màu xanh xám của con chó ngước lên. Đột nhiên, con chó run bắn, răng va vào nhau lộp cộp. Và nó rên một tiếng thảm thương.
- Không sao đâu, bạn ơi – Becky nói ngân nga và xoa đầu con chó – Đừng sợ. Đó là mẹ tớ, và mẹ cũng yêu bạn.
Đôi tay bé nhỏ của Becky ôm lấy đầu chú chó, còn chú chó đập đập đuôi. Có chuyện gì với con vật này vậy? Tại sao nó không đứng dậy được?
Tôi nhìn vào cái bát nước rỗng không, và nhớ đến bản tin gần đây là một số con chó đã thoát khỏi trại động vật trốn đi tìm nước, vì chúng bị bệnh dại. Đúng rồi! Những con chó bị dại! Chỉ có Becky là không biết!
- Becky, đặt nó xuống và lại đây với mẹ! Chúng ta phải tìm người giúp đỡ!
Becky chần chừ rồi hôn vào trán con chó trước khi lại gần tôi. Đôi mắt con chó buồn bã nhìn theo Becky, rồi nó lại nằm gục xuống.
Bế Becky trong tay, tôi chạy vội đi tìm Brian – một người thông thạo về động vật. Tôi không muốn để Becky nhìn thấy Brian đem theo một cây súng.
- Nó là một con chó giống Mexico – Brian kết luận sau khi xem xét – Và không bị dại. Nhưng chắc chắn nó bị thương rất nặng. Chị có nghĩ tốt nhất là chúng ta giải thoát cho nó khỏi sự đau đớn này không?
Tôi đang chuẩn bị nói “Có” thì Becky chợt kêu lên: “Mẹ ơi, chú Brian sẽ chữa khỏi cho nó, phải không?”. Becky giật khỏi tay tôi, lại ôm lấy chú chó và dụi mặt vào lớp lông dày.
Chiều hôm đó, tôi phải mời bác sĩ thú y tới tiêm cho chú chó.
- Con chó này khoảng 3 tuổi – Vị bác sĩ kết luận – Và dù còn nhỏ, nhưng giống chó này không dễ thuần. Tôi rất ngạc nhiên là nó chịu nghe lời cô bé nhà chị. Thật ra, có những điều rất kỳ lạ giữa trẻ em và động vật mà người lớn không hiểu được.
Becky đặt tên chú chó là Ralph. Sau khoảng 3 tháng, chú chó có vẻ bình phục, nhưng lúc nào cũng chỉ quấn lấy Becky chứ không lại gần người khác và nó theo Becky đi bất kỳ nơi đâu.
Cho đến khi Becky đi học, Ralph rất buồn vì không thể theo cô bé đến trường. Khi xe bus chở học sinh khởi động, Ralph nhất định không quay vào nhà. Nó nằm cạnh đường và đợi. Khi Becky đi học về, nó lại đứng phắt dậy, đuôi ngoáy tít chào đón. Thói quen này tồn tại suốt những năm học của Becky.
Nhưng vào một ngày mùa xuân, có người ở trang trại bên cạnh kể rằng ông ta đã bắn hạ một con chó lớn, và sượt qua một con chó khác chạy cùng với nó. Cũng hôm đó, Ralph trở về nhà với một vết thương do đạn bắn. Becky – lúc đó khoảng 15 tuổi – ngồi ôm Ralph suốt đêm. Khi bác sĩ thú y tìm cách lấy viên đạn ra, tôi chợt như thấy lại hình ảnh của nhiều năm về trước: một cô bé 3 tuổi mũm mĩm ôm lấy một chú chó lớn, lông dày, và lẩm bẩm: “Không sao đâu bạn. Đừng sợ. Đó là mẹ tớ, và mẹ cũng yêu bạn lắm!”.
Dù lần này vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng Ralph không khoẻ lại nữa. Nó sụt cân nhanh chóng. Bộ lông dày trở nên khô và xơ. Nó cũng không thể theo Becky đi vòng quanh trang trại. Nó thường nằm suốt cả ngày, nhưng cứ đến tối, nó lại bỏ đi đâu đó, dù phải lê bước nặng nhọc. Đến bình minh, chúng tôi thấy bát thức ăn của nó rỗng không.
Và một buổi sáng, chúng tôi tìm thấy Ralph trong rừng, dưới gốc cây sồi của 12 năm trước, không còn thở nữa. Tôi chảy nước mắt khi thấy Becky quỳ trên nền đất, ôm lấy Ralph và khóc nức lên: “Con sẽ nhớ bạn ấy lắm!”.
Và khi tôi lấy chiếc chăn mang theo để trùm lên người Ralph, chợt tôi nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ. Becky nhìn ra phía sau gốc cây sồi lớn. Một đôi mắt nhỏ màu xanh xám nhìn lại chúng tôi, và một cái đuôi bé xíu vẫy tít mù. Đó là con của Ralph!
Liệu có phải là bản năng của làm cha đ• nói cho Ralph biết rằng con mình sẽ an toàn ở gốc cây sồi này, với những người đ• từng thương yêu mình? Những giọt nước mắt nóng hổi của Becky lại rơi xuống khi cô bé ôm lấy chú chó nhỏ đang run rẩy vào lòng, và thì thầm: “Không sao đâu, bé… Ralphie… Đừng sợ. Đó là mẹ tớ, và mẹ cũng yêu bạn lắm…”.
Paula Thompson
Thục Hân (dịch)
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT60/6260