pacman, rainbows, and roller s
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện hay - Chân ngắn sao phải xoắn!

Lượt xem :
Tớ không biết, tớ chỉ đoán. Cậu không thấy những câu trước là câu nghi vấn đấy à? Hôm ở thư viện, cái lần chúng mình gặp nhau ấy, tớ cứ thấy cậu nhìn cậu ấy suốt. Hmm, thình thoảng cậu ấy còn kín đáo nhìn về phía cậu vài lần nữa cơ.

Tôi im lặng chìm vào những mớ bòng bong. Tôi còn thích Khánh không? Hình như là còn. Tôi nhớ cậu ấy, luôn nghĩ đến cậu ấy những khi rảnh rỗi. Thậm chí khi buồn tôi còn muốn nghe cậu an ủi, khi vui muốn nhìn thấy nụ cười của cậu. Tôi thực vô dụng và ngốc nghếch.

- Ê này Chân Ngắn, sao không trả lời?

- Này Phước, phải nói thế nào nhỉ? Khi gặp Khánh tớ luôn cố tỏ ra là mình dịu dàng, điềm tĩnh. Tớ luôn mặc những bộ quần áo rất nữ tính để đến gặp cậu ấy và tỏ ra là mình thích chúng. Tớ đọc những cuốn sách vật lý, hóa học khi cùng cậu ấy đến thư viện. Nhưng sự thực không phải vậy. Tớ thích nổi loạn, thích dịch chuyển, thích bùng nổ, thích mặc những bộ quần áo khác người. Và... và tớ nghiền mấy bộ truyện tranh nhí nhố hơn là sách lý thuyết khô khan. Sự thực là mấy cuốn sách đó rất khó hiểu! Tớ thấy mình ngốc lắm.

Phước bước chậm lại rồi dừng hẳn, cậu nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt cậu ấy lấp lánh một cách khác lạ.

- Nếu như một người con trai thích cậu, cậu ấy sẽ không quan tâm cậu ăn mặc ra sao, có thích Conan không, là vì cậu ấy sẽ tự nhiên mà phát hiện ra những nét đáng yêu trong con người cậu. Tại sao cậu không để Khánh biết con người thật của mình? Cậu đúng là đồ ngốc. Được là chính mình, điều ấy luôn luôn dễ chịu mà, đúng không?

- Tớ không can đảm được như cậu, được chưa? Tớ sợ họ không chấp nhận tính cách của tớ, sở thích của tớ, niềm đam mê của tớ. Ồ, tớ còn sợ họ sẽ chê bai chúng. Cậu thấy không, bọn họ luôn thích soi mói về chiều cao của tớ. Nó thấp một cách đáng thương mà.

- Tớ thấy cậu đáng yêu mà.

- Chúng mình đừng nói về chuyện này nữa, được không?

Phước cụp mắt xuống, đột nhiên cậu ấy vươn tay ra nắm lấy năm ngón tay mảnh khánh của tôi. Tôi kinh hoàng nhìn mười ngón tay đang siết chắt lấy nhau. Phước chậm rãi kéo tôi về phía trước, giọng cậu trầm ấm:

- Ừ. Vậy thì bây giờ chúng mình sẽ nói chuyện Kid với Shinichi, ai đẹp trai hơn nhớ?

Bạn đã có một cậu bận thân cực hay ho để mỗi khi buồn có thể tự nhiên luồn tay vào tay cậu ấy và nắm thật chặt bao giờ chưa? Tin tôi đi, đó là một cảm giác rất tuyệt vời. Tôi khẽ mỉm cười, những ngón tay siết chặt:

- Này, rõ ràng là Shinichi mà...

***

Sau chuyến đi Hội An bất ngờ, có đôi lúc tôi vẫn nhớ tới Khánh, thỉnh thoảng cũng còn gặp lại cậu ấy đâu đó trong trường, đôi lúc đi chung với Thu, đôi lúc không. Nhưng tôi không còn nhớ cậu ấy nhiều như trước nữa. Cậu ấy và tôi đã không còn là một cặp, và có lẽ cũng là lúc nên để cậu ấy từ từ bước ra khỏi cuộc sống của tôi. Nhưng dường như điều ấy cần rất nhiều thời gian và can đảm...

Đó là bữa tiệc sinh nhật của một người bạn, khách mời rất đông. Tôi và Phước cũng được phát thiệp, chúng tôi đi chung với nhau, tất nhiên là rất kín đáo để lũ bạn không hay biết. Chỉ là tôi không ngờ đã thấy Khánh và Thu ở đấy, bị một vòng người vây quanh. Tâm điểm của bữa tiệc dồn hết vào họ. Thì ra Khánh và Thu chính thức tuyên bố với mọi người họ đều là "hoa đã có chủ".

"Hôn đi, hôn đi, hôn đi..."

Mọi người xung quanh phấn khích vỗ tay và hô lớn. Tôi loạng choạng giữa đám đông và thấy mình dường như đang lạc lối. Qua màn nước mắt mờ mờ, tôi nhìn thấy Khánh đứng dậy, từ từ đặt một nụ hôn lên trán Thu. Trong khoảnh khắc tôi như muốn tan ra. Đột nhiên một bàn tay mạnh mẽ kéo tôi lại. Phước lôi tôi lên xe, mặc kệ tôi sống dở chết dở, cứ thế lao về phía trước. Hẳn là cậu ấy phi nhanh lắm, tôi cứ thấy gió quất vào mặt mình, lạnh buốt và đau rát.

- Này, bia, uống đi.

Ngồi trên sân thượng nhà Phước, chúng tôi bắt đầu uống bia. Tôi chưa bao giờ uống nhiều bia như vậy, cũng chưa bao giờ nhớ mình đã khóc to như thế. Tôi khóc rất lâu, thậm chí một mảng áo sơ mi của Phước đã bị nước mắt của tôi làm cho ướt tèm nhem. Cậu ta chẳng hề hấn gì, tiếp tục uống bia và cho tôi mượn bờ vai để khóc. Khóc cho thật đã, tôi nín hẳn, cũng không uống bia nữa, ngoan ngoãn dựa đầu vào vai Phước, và ngắm sao. Mười ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, bàn tay lạnh cứng của tôi tìm thấy hơi ấm trong lòng bàn tay rất to và rộng của Phước. À, tôi đã nói với bạn chưa nhỉ, cảm giác có một cậu bạn thân và bất kể khi nào buồn cũng có thể nắm tay cậu ấy thật chặt ấy, đúng là rất tuyệt vời.

Phước lôi trong túi áo ra chiếc điện thoại, nhét một tai nghe của mình vào tai tôi và bật một bài. Ồ, đó là bài "Chân ngắn" của chị Cẩm Vân. Tôi mỉm cười.

"Tình yêu của anh thật nhỏ nhoi. Cô gái xinh xắn với ba mét bẻ đôi.
Mọi thứ dừng lại ở tương đối, và theo Anh- xtanh như vậy là tuyệt vời.
Câu trả lời là anh không cần biết, vì đối với anh là đâu có cần thiết
Vì chân dài ngắn với anh khác gì đâu. Em như vậy đã đủ làm anh u sầu...

Là em chân ngắn thương anh nhất trên đời
Cầu mong chi nữa hỡi anh hỡi anh ơi
Chân ngắn theo anh suốt chặng đường.
Dẫu bao nhiêu gian nan không rời
Vì yêu vì thương mỗi anh thôi
Là em chân ngắn yêu anh nhất trên đời
Đôi chân nhỏ bé nguyện theo anh khắp nơi
dù xa xôi góc bể chân trời, dù mai có vân đổi sao rơi
Chỉ mình anh, có anh, mỗi anh thôi...người yêu ơi..."

Đến cuối bài, Phước nhìn tôi cười khẽ và làm khẩu hình miệng rất chuẩn: "Chân ngắn nhưng não không ngắn là được rồi, đúng không... nhở?" Tôi bật cười. Chúng tôi vẫn ngồi trên tầng thượng, nghe đi nghe lại bài hát, tiếp tục cười nói những câu chuyện dở hơi. Mà bạn biết không, Phước ấy, cậu ta là cậu bạn tuyệt vời nhất quả đất này.

***

Thật tồi tệ. Mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ. Đó là vào một buổi chiều tôi và Khánh trượt ván ở công viên thì tình cờ gặp một nhóm bạn cùng lớp tôi. Điều tệ nhất ấy chính là nhóm bạn này lại ghét tôi vô cùng. Họ nhìn Khánh thật lâu, chỉ trỏ cười nói rồi bỏ đi. Điều đó làm tôi cảm thấy tức tối, cùng một chút sợ hãi. Và đúng như những gì tôi dự đoán, câu chuyện bắt đầu được truyền đi cả khối. Xôn xao đầu tiên chính là ở lớp tôi. Sẽ không có gì đáng nói nếu như tôi không nghe thấy một vài lời không mấy hay ho, và tất nhiên là nó chĩa về phía tôi. Họ nói tôi giả tạo, giả vờ ngoan ngoãn trước thầy cô, sau lưng lại ăn mặc kì quái và đi chơi với hội bạn hư hỏng. Sau đó những lời nói ác ý cứ như một cơn bệnh dịch, thậm chí một vài người bạn hiền lành ở lớp cũng bắt đầu nhìn tôi với một ánh mắt khác, e dè và cảnh giác. Tôi tình cờ bắt gặp ánh mắt dò xét của Khánh trong thư viện. Tôi cố làm nhanh thủ tục mượn sách và đi như chạy ra khỏi nơi ngạt thở đó. Tôi không hiểu cậu có ý gì, nhưng tôi ghét ánh mắt dò xét đó, thực sự ghét.

Đó là chuỗi ngày rất dài. Điều tồi tệ hơn cả đó là lúc này tôi bắt đầu thinh thích Phước và còn manh mún lên kế hoạch tỏ tình với cậu ta nữa cơ. Tôi không dám kể chuyện này với Phước, có thể bây giờ cậu ấy không biết, nhưng rồi chả chóng mà chầy, những lời đồn ác ý đó sẽ xôn xao tới lớp cậu. Tôi trở về nhà, nằm trên giường, úp mặt vào gối và khóc. Vừa khóc tôi vừa thu dọn lại tủ quần áo, tất cả những bộ quần áo kì quái đó tôi quăng hết vào một cái thùng lớn và bán lại cho cửa hàng cửa hàng quần áo của bà chị họ, cùng vài thứ vòng và phụ kiện. Vì thế ngay khi Phước hẹn tôi đi chơi, tôi đều mặc những thứ quần áo không thể bình thường hơn được nữa. Không biết là Phước nhạy cảm hay cậu ấy thường để ý mà Phước nhận ngay ra điểm bất thường của tôi. Tôi không muốn nói, chỉ cười.

Cuối cùng câu chuyện phiên bản thứ n được thêm thắt rất nhiều lời đoán già đoán non, cũng truyền tới tai Phước. Giờ ra chơi tôi tới lớp mượn cậu ta một cuốn sách giáo khoa, tôi thấy cậu đang đứng nói chuyện với một lũ bạn trên bục giảng. Bọn họ hướng ánh mắt về phía tôi và không có vẻ gì là tử tế cả. Tôi quay đầu định bỏ về lớp thì Phước nhìn thấy tôi. Cậu ta cau mày và chạy ra khỏi cửa. Tôi cảm thấy sợ hãi, tôi không biết phải đối diện với cậu ấy như thế nào, tôi đã thích Phước mất rồi.

Trong khoảnh khắc đó tôi quyết định chạy trốn. Trái tim như nhảy múa trong lồng ngực và bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi nghe thấy tiếng bước chân Phước chạy huỳnh huỵch đằng sau. Và thật may mắn tôi chui được vào trong nhà vệ sinh nữ. Tôi trốn trong đó đến hết giờ ra chơi và mười phút sau khi giờ học đã bắt đầu, tôi mới dám trở lại lớp, nói dối là mình bị đau bụng. Kể từ hôm rượt đuổi đó, tôi bắt đầu né tránh Phước. Khi thấy cậu ấy trên hành lang, tôi lập tức rẽ vào một ngách nào đó. Tôi bắt đầu mượn sách ở thư viện thay vì ngồi lại đọc, giờ ra chơi cũng ở lỳ trong lớp, xuống căng-tin mua đồ ăn thì để xõa mái tóc vốn dài của mình. Một tuần liền tôi không gặp Phước, cảm giác thực sự khó chịu. Giống như khi bạn nghiện món bánh ngọt ở Nguyễn Du tuyệt ngon đó, bạn phải dừng ăn nó một thời gian dài.

***

Thực ra tôi biết Phước không cố tìm tôi, bởi vì tôi dám cá là nếu cậu ta cố thì chắc chắn tôi sẽ bị phát hiện ngay ngày hôm sau thôi. Nhưng rồi Phước nghỉ học, ba ngày liền. Sáng chủ nhật ngồi lướt facebook, tôi thấy nick của Phước sáng. Tôi không biết cậu ấy có phải đấu tranh tư tưởng dữ dội như tôi hay không, nhưng năm sau phút sau thì tin nhắn của Phước tới.

"Ê này tớ ốm rồi. Có khi chiều cậu phải đem quà sinh nhật tới nhà tớ."

Phước hoàn toàn không nhắc gì tới vụ rượt đuổi hôm trước, có lẽ cậu ấy không muốn nói tới. Thế là tôi nhanh chóng reply lại: "Chuyện lạ nhỉ. Tớ đâu có chuẩn bị quà cho cậu."

"Ê này, không đùa nhé. Chiều ghé qua nhà tớ đi."

"Hmm, suy nghĩ thêm."

Gửi xong tôi đóng máy tính lại và bắt đầu gói quà cho Phước. Thực ra cũng không phải quà to, chỉ là một cuốn sổ tay ghi lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cảm giác khi ở bên cậu ấy và những chuyện xảy ra giữa chúng tôi. Tôi đã viết nó khá lâu để dành làm món quà sinh nhật cho Phước, như một lời tỏ tình. Nhìn món quà nằm im trên bàn, tôi (lại) đấu tranh tư tưởng xem có nên đến nhà Phước không, và nếu đến thì tôi phải nói gì với cậu ấy? Liệu cậu ấy có thích tôi không?

Cuối cùng, đúng ba giờ, tôi mặc thêm áo khoác, khóa cửa và đạp xe tới nhà Phước. Cậu ta mặc một bộ đồ ở nhà và đang lúi húi cho mấy con cá trong bể ăn. Khi cậu quay lại tôi thấy gương mặt Phước xanh xao, hai mắt thâm quầng lộ ra vẻ mệt mỏi, mái tóc nâu bù xù. Ồ, cậu ta là vậy, lúc nào cũng có thể xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng "mất phong độ" nhất. Nhưng mà điều ấy luôn luôn dễ chịu, đúng không?

Tôi giơ món quà ra trước mặt cậu ấy, giọng run run:

- Chúc mừng sinh nhật.

Phước không nhận lấy, cậu ta cười cười, từ mắt ánh lên những tia tinh nghịch:

- Có gì muốn nói thì nói xem nào. Cậu không giấu nổi tớ đâu, nếu không tớ cũng chả nhận quà nữa.

Hai tay tôi run lên đến nỗi suýt làm rơi cả món quà. Tôi cụp mắt:

- Tớ biết tớ không xinh cho lắm, mà chân tớ thì rất ngắn, nhưng tớ có thể đi cùng cậu tới bất kì nơi nào trên thế giới. Chân ngắn sao phải xoắn mà, đúng không?

Phước khẽ bật cười, cậu vươn tay đặt món quà xuống bàn và bất ngờ ôm chầm lấy tôi. Tôi nghe thấy tiếng Phước khẽ thì thầm:

- C
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT5/1457