Truyện tình yêu - Chỉ là để yêu
Lượt xem : |
c thất tình thôi.
Đạt có vẻ bất ngờ về câu trả lời của tôi. Anh chau mày ra chiều đăm chiêu suy nghĩ. Chợt tôi để ý thấy cánh tay anh bị xước. Khi tôi hỏi anh nói rằng, k anh đến buổi họp báo giới thệu sách mà nhóm chúng tôi lên ý tưởng lần trước xem mọi thứ đến đâu rồi, thấy thiếu người nên anh giúp rồi vô tình bị thương. Lúc tôi hỏi sao anh không băng vết thương lại, anh khoát tay bảo đó là vết thương nhỏ, vả lại chỉ cần mặc áo dài tay sẽ chẳng ai để ý đâu. Chẳng hiểu tại sao nghe thấy vậy tôi lại cáu với anh:
- Vết thương nhỏ thì không phải là vết thương à? Anh nghĩ máu chảy từ tay không phải là máu chắc.
Nói xong, tôi vội băng bó cho anh. Thấy tôi cáu, Đạt hỏi ngay:
- Em gặp chuyện gì à? Sao tự dưng lại cáu.
Tôi kể hết mọi chuyện của tôi với Khanh cho Đạt nghe. Nghe xong, anh suy nghĩ một lát rồi hỏi tôi:
- Em nghĩ bây giờ anh có nên ngỏ lời với Quyên không?
- Chắc chắn là có! Anh yêu chị ấy thật lòng, có thể còn nhiều hơn cả tình yêu của anh Vũ dành cho chị ấy nữa. Tại sao anh lại không thể nói ra cho chị ấy biết. Nếu chị ấy từ chối, cứ cho là chị ấy có lỗi với tình cảm của anh, còn nếu anh không nói thì anh có lỗi với tình cảm của chính mình. Để người khác làm điều có lỗi với mình cũng không sao, vì chúng ta đâu thể biết được mọi người sẽ làm gì. Nhưng đừng bao giờ là chuyên gì có lỗi với bản thân mình. Em sẽ giúp anh bằng cả hai tay.
Từ hôm đó, sau làm tôi và Đạt đều ngồi lại để bàn bạc ý tưởng cho màn tỏ tình lãng mạn của anh. Nếu kể chuyện này ra chắc có người sẽ bảo tôi thừa thời gian để làm việc không đâu. Dù sao chị Quyên cũng sắp đính hôn rồi, chẳng nhẽ anh Đạt nói ra chị ấy sẽ đến bên anh. Đây đâu phải là phim Hollywood và chị Quyên chắc cũng không đủ phóng khoáng như mấy cô gái NewYork. Tôi làm mọi chuyện không phải để tìm một kết thúc hoàn mỹ như mọi người vẫn thường nghĩ. Tôi chỉ muốn anh ấy được đường đường chính chính yêu chị Quyên một lần dẫu là trong phút giây ngắn ngủi thôi cũng được. Tôi muốn được nhìn thấy anh bộc lộ tình yêu của mình trước mặt chị Quyên mà không hề e ngại. Tất cả những điều đó với tôi với anh Đạt đã là một kết thúc hoàn mỹ nhất.
Cuối cùng khâu quan trọng nhất là địa điểm tổ chức cũng đã được chọn xong, đó là quán chè gần trường cấp ba của hai người. Mọi chuyện sẽ tiến hành vào buổi tối cho thêm phần lãng mạn. Nhưng tôi và Đạt phải tới quán từ sáng sớm để chuẩn bị mọi thứ. Vừa làm hai anh em vừa nói chuyện rất rôm rả.
Nhưng không hiểu sao khi nhìn vẻ mặt lấp lánh hạnh phúc đó của Đạt tôi lại thấy một cảm giác gờn gợt lên rất khó tả: không phải là buồn, nhưng chắc chắn không phải là vui, một cảm giác chính tôi cũng không thể gọi tên.Tại sao tôi lại cảm thấy như vậy?
Cuối cùng, thời khắc quan trọng nhất cũng đã đến. Tôi cũng muốn đến đó và Đạt đồng ý. Mọi chuyện diễn ra đúng như kết hoạch: đèn được tắt, chỉ còn ánh sáng
lung linh của những ngọn nến, clip về hai nhân vật chính được bật lên, bó hoa xinh đẹp giờ đang trên tay Đạt... tất cả mọi thứ đều hoà hảo. Tôi lặng lẽ bước ra ngoài và nước mắt khẽ rơi. Giờ thì tôi đã hiểu. Tôi đã yêu anh ấy mất rồi.
* * *
3. Quyên
Linh Lan cô nhân viên tập sự dễ mến ở công ty của Đạt hẹn tôi đi uống caffe. Tôi và cô bé không thân, những gì tôi biết về Lan, toàn qua lời kể của Đạt, chúng tôi chỉ gặp nhau có một lần và cũng chưa kịp chuyện trò. Nên khi nhận được lời mời tôi cũng hơi bất ngờ. Sau khi gọi đồ uống, bất chợt Linh Lan hỏi tôi:
- Chị Thục Quyên này, chị có biết anh Đạt yêu chị không?
Tôi rất bất ngờ. Không phải vì tình yêu của Đạt. Đó là điều tôi đã biết từ lâu.
Điều bất ngờ là người nói cho tôi biết chuyện này lại là Linh Lan. Nhưng tại sao cô ấy lại nói với tôi điều này? Những thắc mắc trong lòng khiến tôi không thể đợi lâu hơn được nữa. Không vòng vo, tôi hỏi thẳng:
- Sao em lại cho chị biết chuyện này?
- Vì anh Đạt muốn tỏ tình với chị... Anh ấy đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.
Dù biết rằng chị sáp đính hôn và không đón nhận tình yêu của anh ấy, nhưng anh Đạt vẫn rất vui và háo hức... Nhưng...
- Nhưng em sợ chị quá bất ngờ, thái độ của chị lúc đó sẽ làm Đạt tổn thương phải không?
Tôi tiếp lời Linh Lan. Cô ấy không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
- Yên tâm đi! Chị nghĩ, dù là tình yêu đơn phương cũng là một thứ tình cảm đáng trân trọng phải không? Dù là câu từ chối chị cũng sẽ làm điều tốt nhất cho cả hai.
Trước khi chia tay Linh Lan, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, hỏi một câu:
- Em yêu Đạt phải không?
Ngập ngừng một lát, cô ấy khẽ gật đầu. Còn tôi thấy trong tim mình có một cảm giác rất lạ.
Đạt yêu tôi. Làm sao tôi có thể không biết chuyện này khi tôi ở cạnh cậu ấy trong suốt từng ấy thời gian. Từ khi vào cấp III, lúc chúng tôi không còn là những đứa trẻ mà đã biết như thế nào là rung động. Mỗi khi Đạt quay sang len lén nhìn tôi trong giờ học, tức tối với tôi khi tôi đi chơi với bạn nam nào đó trong lớp. Hay tặng cho tôi những món quà được bọc gói một cách cầu kì, khác với sự xuề xoà khi còn nhỏ. Những lúc như thế trong lòng tôi có một linh cảm rất lạ. Đó là linh cảm của một thiếu nữ về một tình cảm lớn hơn tình bạn. Khi chúng tôi bị tai nạn vào năm lớp 11, tôi còn nhớ lúc đó cả khuôn mặt Đạt trầy trụa, bê bết máu, cậu ấy nhăn nhó vì đau nhưng cậu ấy chỉ luôn miệng nói một câu duy nhất: " Cậu có sao không Quyên? Cố lên nhé sắp tới bệnh viện rồi". Mặc dù tôi bị thương nhẹ hơn cậu ấy, ngay cả khi nằm mê man trong bệnh viện cậu ấy cũng chỉ lo cho tôi. Khi ấy tôi đã nghe rõ từng lời Đạt nói: "Quyên à, tớ thích cậu nhưng chưa nói ra được với cậu, nên cậu không được làm sao đâu đấy!" Nhưng với tôi Đạt chỉ mãi là một người bạn. Năm năm, mười năm, rồi mười tám năm vẫn thế; trái tim tôi chẳng bao giờ đập loạn lên trước cậu ấy. Không một lần.
Gần mười năm trời con tim Đạt nhức nhối vì mối tình đơn phương với tôi, cũng là từng nấy thời gian một phần trái tim tôi bị giam hãm trong mối tình đơn phương ấy. Dẫu cậu ấy không yêu cầu tôi phải đáp lại, và cứ lặng thầm yêu tôi như thế. Nếu tôi không biết điều ấy thì không sao, nhưng khi đã biết hết mọi chuyện, tôi có cảm giác mình thật xấu xa, như thể tôi đang chà đạp tình cảm của cậu ấy vậy. Nhưng tôi đâu có nghĩ ra cách nào hay hơn là im lặng và giả vờ không biết. Tôi không hề yêu cậu ấy, nhưng chẳng thể nói cậu ấy đừng yêu tôi nữa, như cách tôi làm với những chàng trai khác.Vì Đạt là bạn tôi....
Trong cuộc đời này, người ta có thể có nhiều mối tình; nhưng một người bạn tri kỷ hiểu họ còn hơn cả họ hiểu chính bản thân mình, thì chỉ có một mà thôi. Vì điều này, tôi không thể từ chối Đạt. Tôi đành chờ đợi đến một ngày cậu ấy nhận ra rằng tình cảm giữa chúng tôi là vô vọng và buông tay. Lúc đó, tình cảm trong chúng tôi chỉ còn là tình bạn. Tất cả sẽ trở lại như hồi còn nhỏ. Đến lúc này, khi điều mà tôi chờ đợi bao nhiêu lâu sắp tới tôi thấy trong tim mình một cảm giác thật thoải mái, thật nhẹ nhõm. Đó là một hạnh phúc, rất khác....
* * *
4. Đạt
Cuối cùng gìơ G đã điểm. Tất cả đèn được tắt và trong phòng chỉ còn ánh nến lung linh. Clip của tôi và Quyên được bật lên. Để thêm phần lãng mạn Linh Lan gợi ý tôi nên hát một bài nào đó. Tôi đã chọn Obvious của Westlife, vừa là bài hát của nhóm nhạc mà Quyên thích lại vừa đúng tâm trạng của tôi lúc này. À mà không! Phải là tâm trạng của tôi gần 10 năm nay mới đúng. Đó là lời của một chàng trai đã yêu cô bạn thân của mình rất nhiều. Nhưng cô gái ấy lại không hề biết, dù chàng trai đã phát đủ "tín hiệu": nói những câu bông đùa gọi mở, ăn mặc thật chải chuốt mỗi lần gặp cô. Những cách này chẳng có hiệu quả gì, cô gái ấy chỉ xem chàng trai là bạn. Cuối cùng lấy hết can đảm, anh chàng ấy cũng hát một khúc tình ca và gửi hết cả trái tim mình vào đó.
Trước kia mỗi lần Quyên nghe nhạc của Westlife tôi đều lè lưỡi trêu cô ấy sến sẩm và mít ướt. Chỉ có mấy cô nàng mới thích thể loại này. Nhưng giờ đây khi ôm đàn và hát bài hát của Westlife tôi thấy sao nó hay đến vậy. Giai điệu nhẹ nhàng, tình cảm, không nhanh không chậm. Dù là bài hát diễn tả một nỗi buồn nhưng khi nghe nó không làm cho người ta cảm thấy thiểu não. Vẫn có một chút gì đó của niềm vui của hi vọng, ẩn hiện trong những giai điệu du dương ấy. Chúng làm cho người ta cảm thấy thoải mái và muốn mỉm cười.
We started as friends
But something happened inside me
Now I'm reading into everything
But there's no sign you hear the lightning, baby
...
I've made it obvious
Done evering thing but sing it
( I've crushed on you so long but on and on get me wrong)
I'm not so good with words
And since you never notice
The way that we belong
I'll say it in a love song
...
And sing it until the day you're holding me
I've wanted you so long but on you get me wrong
I more then adore you but sine you never seem to see
...
But you never seem to see
I'll say it in this love song.
Bài hát kết thúc, Quyên đứng dậy vỗ tay và mỉm cười rất tươi. Cô ấy chạy tới, bất ngờ ôm lấy tôi. Hơi bất ngờ tôi định lùi ra sau, nhưng vòng tay của cô ấy càng siết chặt. Ghé sát tai tôi Quyên nói thật chậm, giọng hơi nghẹn lại, hình như cô ấy đang khóc:
- Dù cô gái ấy không đáp lại thì chàng trai vẫn cảm thấy hạnh phúc vì đã nói ra hết tình cảm của mình phải không Đạt?
- Chắc chắn rồi! Chàng trai ấy vẫn sẽ hạnh phúc.
- Vậy lúc này cậu có hạnh phúc không?
- Có. Tớ hạnh phúc.
- Thực ra tớ đã biết cậu yêu tớ từ rất lâu rồi. Từ năm lớp 11, khi cậu bị tai nạn mà chỉ lo cho tớ. Lần tớ đến nhà cậu chơi, cậu đã hỏi tớ xem bán hết bộ sưu tầm tem của cậu đi có đủ để tổ chức đám cưới trong mơ của tớ không? Tớ đều biết cậu nới tất cả những điều đó vì yêu tớ. Nhưng trái tim tớ vẫn chỉ coi cậu là một người bạn. Một người bạn rất quan trọng mà tớ không bao giờ muốn mất đi. Vì vậy nên tớ không thể nói ra với cậu và tớ biết cậu cũng vậy. Hôm nay, khi nhận được lời tỏ tình của cậu tớ đã rất hạnh phúc. Vì tớ biết cậu hạnh phúc.
Quyên nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn. Đây là nụ hôn đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi và cái ôm vừa qua là cái ôm lâu nhất, ấm áp nhất mà tôi nhận được. Trước khi về, Quyên khẽ nói với tôi:
- Cậu có biết tại sao Linh Lan ra sức giúp cậu tỏ tình với tớ không? Đó không chỉ đơn thuần là một sự giúp đỡ. Cô ấy làm vì yêu cậu và muốn cậu được hạnh phúc. Khi yêu cậu đã luôn rụt rè và e ngại, nhưng khi được yêu cậu hãy thật can đảm nhé.
Đã hơn một tuần tôi không gặp Linh Lan, kể từ khi cô ấy kết thúc đợt tập sự. Chẳng hiểu sao cả văn phòng mười người, chỉ thiếu đi một người mà tôi thấy nó rộng rãi một cách khủng khiếp. Khi lên sân thuợng đứng hóng gió, như một phản xạ tôi lại đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Nhưng chẳng có ai nói một câu bông đùa hay nháy mắt cười với tôi. Lúc ăn trưa cũng chẳng còn ai nhờ tôi mua hộ một cốc caffe nhiều sữa nữa. Khi bị đứt tay và lóng ngóng đi tìm băng cá nhân, tôi cũng đã thấy nhớ cô ấy. Có lẽ, tôi đã yêu Linh Lan mà không hề hay, bởi lúc đó tôi cứ nghĩ rằng mình yêu Quyên. Hôm nay tôi nghe trên một chương trình radio trên di động rằng ý nghĩa của hoa linh lan là sự trở về của hạnh phúc. Lúc về, tôi rẽ vào hiệu sách, mua
QUAY LẠIĐạt có vẻ bất ngờ về câu trả lời của tôi. Anh chau mày ra chiều đăm chiêu suy nghĩ. Chợt tôi để ý thấy cánh tay anh bị xước. Khi tôi hỏi anh nói rằng, k anh đến buổi họp báo giới thệu sách mà nhóm chúng tôi lên ý tưởng lần trước xem mọi thứ đến đâu rồi, thấy thiếu người nên anh giúp rồi vô tình bị thương. Lúc tôi hỏi sao anh không băng vết thương lại, anh khoát tay bảo đó là vết thương nhỏ, vả lại chỉ cần mặc áo dài tay sẽ chẳng ai để ý đâu. Chẳng hiểu tại sao nghe thấy vậy tôi lại cáu với anh:
- Vết thương nhỏ thì không phải là vết thương à? Anh nghĩ máu chảy từ tay không phải là máu chắc.
Nói xong, tôi vội băng bó cho anh. Thấy tôi cáu, Đạt hỏi ngay:
- Em gặp chuyện gì à? Sao tự dưng lại cáu.
Tôi kể hết mọi chuyện của tôi với Khanh cho Đạt nghe. Nghe xong, anh suy nghĩ một lát rồi hỏi tôi:
- Em nghĩ bây giờ anh có nên ngỏ lời với Quyên không?
- Chắc chắn là có! Anh yêu chị ấy thật lòng, có thể còn nhiều hơn cả tình yêu của anh Vũ dành cho chị ấy nữa. Tại sao anh lại không thể nói ra cho chị ấy biết. Nếu chị ấy từ chối, cứ cho là chị ấy có lỗi với tình cảm của anh, còn nếu anh không nói thì anh có lỗi với tình cảm của chính mình. Để người khác làm điều có lỗi với mình cũng không sao, vì chúng ta đâu thể biết được mọi người sẽ làm gì. Nhưng đừng bao giờ là chuyên gì có lỗi với bản thân mình. Em sẽ giúp anh bằng cả hai tay.
Từ hôm đó, sau làm tôi và Đạt đều ngồi lại để bàn bạc ý tưởng cho màn tỏ tình lãng mạn của anh. Nếu kể chuyện này ra chắc có người sẽ bảo tôi thừa thời gian để làm việc không đâu. Dù sao chị Quyên cũng sắp đính hôn rồi, chẳng nhẽ anh Đạt nói ra chị ấy sẽ đến bên anh. Đây đâu phải là phim Hollywood và chị Quyên chắc cũng không đủ phóng khoáng như mấy cô gái NewYork. Tôi làm mọi chuyện không phải để tìm một kết thúc hoàn mỹ như mọi người vẫn thường nghĩ. Tôi chỉ muốn anh ấy được đường đường chính chính yêu chị Quyên một lần dẫu là trong phút giây ngắn ngủi thôi cũng được. Tôi muốn được nhìn thấy anh bộc lộ tình yêu của mình trước mặt chị Quyên mà không hề e ngại. Tất cả những điều đó với tôi với anh Đạt đã là một kết thúc hoàn mỹ nhất.
Cuối cùng khâu quan trọng nhất là địa điểm tổ chức cũng đã được chọn xong, đó là quán chè gần trường cấp ba của hai người. Mọi chuyện sẽ tiến hành vào buổi tối cho thêm phần lãng mạn. Nhưng tôi và Đạt phải tới quán từ sáng sớm để chuẩn bị mọi thứ. Vừa làm hai anh em vừa nói chuyện rất rôm rả.
Nhưng không hiểu sao khi nhìn vẻ mặt lấp lánh hạnh phúc đó của Đạt tôi lại thấy một cảm giác gờn gợt lên rất khó tả: không phải là buồn, nhưng chắc chắn không phải là vui, một cảm giác chính tôi cũng không thể gọi tên.Tại sao tôi lại cảm thấy như vậy?
Cuối cùng, thời khắc quan trọng nhất cũng đã đến. Tôi cũng muốn đến đó và Đạt đồng ý. Mọi chuyện diễn ra đúng như kết hoạch: đèn được tắt, chỉ còn ánh sáng
lung linh của những ngọn nến, clip về hai nhân vật chính được bật lên, bó hoa xinh đẹp giờ đang trên tay Đạt... tất cả mọi thứ đều hoà hảo. Tôi lặng lẽ bước ra ngoài và nước mắt khẽ rơi. Giờ thì tôi đã hiểu. Tôi đã yêu anh ấy mất rồi.
* * *
3. Quyên
Linh Lan cô nhân viên tập sự dễ mến ở công ty của Đạt hẹn tôi đi uống caffe. Tôi và cô bé không thân, những gì tôi biết về Lan, toàn qua lời kể của Đạt, chúng tôi chỉ gặp nhau có một lần và cũng chưa kịp chuyện trò. Nên khi nhận được lời mời tôi cũng hơi bất ngờ. Sau khi gọi đồ uống, bất chợt Linh Lan hỏi tôi:
- Chị Thục Quyên này, chị có biết anh Đạt yêu chị không?
Tôi rất bất ngờ. Không phải vì tình yêu của Đạt. Đó là điều tôi đã biết từ lâu.
Điều bất ngờ là người nói cho tôi biết chuyện này lại là Linh Lan. Nhưng tại sao cô ấy lại nói với tôi điều này? Những thắc mắc trong lòng khiến tôi không thể đợi lâu hơn được nữa. Không vòng vo, tôi hỏi thẳng:
- Sao em lại cho chị biết chuyện này?
- Vì anh Đạt muốn tỏ tình với chị... Anh ấy đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.
Dù biết rằng chị sáp đính hôn và không đón nhận tình yêu của anh ấy, nhưng anh Đạt vẫn rất vui và háo hức... Nhưng...
- Nhưng em sợ chị quá bất ngờ, thái độ của chị lúc đó sẽ làm Đạt tổn thương phải không?
Tôi tiếp lời Linh Lan. Cô ấy không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
- Yên tâm đi! Chị nghĩ, dù là tình yêu đơn phương cũng là một thứ tình cảm đáng trân trọng phải không? Dù là câu từ chối chị cũng sẽ làm điều tốt nhất cho cả hai.
Trước khi chia tay Linh Lan, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, hỏi một câu:
- Em yêu Đạt phải không?
Ngập ngừng một lát, cô ấy khẽ gật đầu. Còn tôi thấy trong tim mình có một cảm giác rất lạ.
Đạt yêu tôi. Làm sao tôi có thể không biết chuyện này khi tôi ở cạnh cậu ấy trong suốt từng ấy thời gian. Từ khi vào cấp III, lúc chúng tôi không còn là những đứa trẻ mà đã biết như thế nào là rung động. Mỗi khi Đạt quay sang len lén nhìn tôi trong giờ học, tức tối với tôi khi tôi đi chơi với bạn nam nào đó trong lớp. Hay tặng cho tôi những món quà được bọc gói một cách cầu kì, khác với sự xuề xoà khi còn nhỏ. Những lúc như thế trong lòng tôi có một linh cảm rất lạ. Đó là linh cảm của một thiếu nữ về một tình cảm lớn hơn tình bạn. Khi chúng tôi bị tai nạn vào năm lớp 11, tôi còn nhớ lúc đó cả khuôn mặt Đạt trầy trụa, bê bết máu, cậu ấy nhăn nhó vì đau nhưng cậu ấy chỉ luôn miệng nói một câu duy nhất: " Cậu có sao không Quyên? Cố lên nhé sắp tới bệnh viện rồi". Mặc dù tôi bị thương nhẹ hơn cậu ấy, ngay cả khi nằm mê man trong bệnh viện cậu ấy cũng chỉ lo cho tôi. Khi ấy tôi đã nghe rõ từng lời Đạt nói: "Quyên à, tớ thích cậu nhưng chưa nói ra được với cậu, nên cậu không được làm sao đâu đấy!" Nhưng với tôi Đạt chỉ mãi là một người bạn. Năm năm, mười năm, rồi mười tám năm vẫn thế; trái tim tôi chẳng bao giờ đập loạn lên trước cậu ấy. Không một lần.
Gần mười năm trời con tim Đạt nhức nhối vì mối tình đơn phương với tôi, cũng là từng nấy thời gian một phần trái tim tôi bị giam hãm trong mối tình đơn phương ấy. Dẫu cậu ấy không yêu cầu tôi phải đáp lại, và cứ lặng thầm yêu tôi như thế. Nếu tôi không biết điều ấy thì không sao, nhưng khi đã biết hết mọi chuyện, tôi có cảm giác mình thật xấu xa, như thể tôi đang chà đạp tình cảm của cậu ấy vậy. Nhưng tôi đâu có nghĩ ra cách nào hay hơn là im lặng và giả vờ không biết. Tôi không hề yêu cậu ấy, nhưng chẳng thể nói cậu ấy đừng yêu tôi nữa, như cách tôi làm với những chàng trai khác.Vì Đạt là bạn tôi....
Trong cuộc đời này, người ta có thể có nhiều mối tình; nhưng một người bạn tri kỷ hiểu họ còn hơn cả họ hiểu chính bản thân mình, thì chỉ có một mà thôi. Vì điều này, tôi không thể từ chối Đạt. Tôi đành chờ đợi đến một ngày cậu ấy nhận ra rằng tình cảm giữa chúng tôi là vô vọng và buông tay. Lúc đó, tình cảm trong chúng tôi chỉ còn là tình bạn. Tất cả sẽ trở lại như hồi còn nhỏ. Đến lúc này, khi điều mà tôi chờ đợi bao nhiêu lâu sắp tới tôi thấy trong tim mình một cảm giác thật thoải mái, thật nhẹ nhõm. Đó là một hạnh phúc, rất khác....
* * *
4. Đạt
Cuối cùng gìơ G đã điểm. Tất cả đèn được tắt và trong phòng chỉ còn ánh nến lung linh. Clip của tôi và Quyên được bật lên. Để thêm phần lãng mạn Linh Lan gợi ý tôi nên hát một bài nào đó. Tôi đã chọn Obvious của Westlife, vừa là bài hát của nhóm nhạc mà Quyên thích lại vừa đúng tâm trạng của tôi lúc này. À mà không! Phải là tâm trạng của tôi gần 10 năm nay mới đúng. Đó là lời của một chàng trai đã yêu cô bạn thân của mình rất nhiều. Nhưng cô gái ấy lại không hề biết, dù chàng trai đã phát đủ "tín hiệu": nói những câu bông đùa gọi mở, ăn mặc thật chải chuốt mỗi lần gặp cô. Những cách này chẳng có hiệu quả gì, cô gái ấy chỉ xem chàng trai là bạn. Cuối cùng lấy hết can đảm, anh chàng ấy cũng hát một khúc tình ca và gửi hết cả trái tim mình vào đó.
Trước kia mỗi lần Quyên nghe nhạc của Westlife tôi đều lè lưỡi trêu cô ấy sến sẩm và mít ướt. Chỉ có mấy cô nàng mới thích thể loại này. Nhưng giờ đây khi ôm đàn và hát bài hát của Westlife tôi thấy sao nó hay đến vậy. Giai điệu nhẹ nhàng, tình cảm, không nhanh không chậm. Dù là bài hát diễn tả một nỗi buồn nhưng khi nghe nó không làm cho người ta cảm thấy thiểu não. Vẫn có một chút gì đó của niềm vui của hi vọng, ẩn hiện trong những giai điệu du dương ấy. Chúng làm cho người ta cảm thấy thoải mái và muốn mỉm cười.
We started as friends
But something happened inside me
Now I'm reading into everything
But there's no sign you hear the lightning, baby
...
I've made it obvious
Done evering thing but sing it
( I've crushed on you so long but on and on get me wrong)
I'm not so good with words
And since you never notice
The way that we belong
I'll say it in a love song
...
And sing it until the day you're holding me
I've wanted you so long but on you get me wrong
I more then adore you but sine you never seem to see
...
But you never seem to see
I'll say it in this love song.
Bài hát kết thúc, Quyên đứng dậy vỗ tay và mỉm cười rất tươi. Cô ấy chạy tới, bất ngờ ôm lấy tôi. Hơi bất ngờ tôi định lùi ra sau, nhưng vòng tay của cô ấy càng siết chặt. Ghé sát tai tôi Quyên nói thật chậm, giọng hơi nghẹn lại, hình như cô ấy đang khóc:
- Dù cô gái ấy không đáp lại thì chàng trai vẫn cảm thấy hạnh phúc vì đã nói ra hết tình cảm của mình phải không Đạt?
- Chắc chắn rồi! Chàng trai ấy vẫn sẽ hạnh phúc.
- Vậy lúc này cậu có hạnh phúc không?
- Có. Tớ hạnh phúc.
- Thực ra tớ đã biết cậu yêu tớ từ rất lâu rồi. Từ năm lớp 11, khi cậu bị tai nạn mà chỉ lo cho tớ. Lần tớ đến nhà cậu chơi, cậu đã hỏi tớ xem bán hết bộ sưu tầm tem của cậu đi có đủ để tổ chức đám cưới trong mơ của tớ không? Tớ đều biết cậu nới tất cả những điều đó vì yêu tớ. Nhưng trái tim tớ vẫn chỉ coi cậu là một người bạn. Một người bạn rất quan trọng mà tớ không bao giờ muốn mất đi. Vì vậy nên tớ không thể nói ra với cậu và tớ biết cậu cũng vậy. Hôm nay, khi nhận được lời tỏ tình của cậu tớ đã rất hạnh phúc. Vì tớ biết cậu hạnh phúc.
Quyên nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn. Đây là nụ hôn đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi và cái ôm vừa qua là cái ôm lâu nhất, ấm áp nhất mà tôi nhận được. Trước khi về, Quyên khẽ nói với tôi:
- Cậu có biết tại sao Linh Lan ra sức giúp cậu tỏ tình với tớ không? Đó không chỉ đơn thuần là một sự giúp đỡ. Cô ấy làm vì yêu cậu và muốn cậu được hạnh phúc. Khi yêu cậu đã luôn rụt rè và e ngại, nhưng khi được yêu cậu hãy thật can đảm nhé.
Đã hơn một tuần tôi không gặp Linh Lan, kể từ khi cô ấy kết thúc đợt tập sự. Chẳng hiểu sao cả văn phòng mười người, chỉ thiếu đi một người mà tôi thấy nó rộng rãi một cách khủng khiếp. Khi lên sân thuợng đứng hóng gió, như một phản xạ tôi lại đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Nhưng chẳng có ai nói một câu bông đùa hay nháy mắt cười với tôi. Lúc ăn trưa cũng chẳng còn ai nhờ tôi mua hộ một cốc caffe nhiều sữa nữa. Khi bị đứt tay và lóng ngóng đi tìm băng cá nhân, tôi cũng đã thấy nhớ cô ấy. Có lẽ, tôi đã yêu Linh Lan mà không hề hay, bởi lúc đó tôi cứ nghĩ rằng mình yêu Quyên. Hôm nay tôi nghe trên một chương trình radio trên di động rằng ý nghĩa của hoa linh lan là sự trở về của hạnh phúc. Lúc về, tôi rẽ vào hiệu sách, mua
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu514/4568