XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Chiến Lợi Phẩm Của Liệp Vương-full

Lượt xem :
ám đốc vĩ đại quang lâm đến công ty Khương Khương nhỏ bé của chúng tôi, không biết có gì chỉ giáo?" Nơi này cũng không phải là vườn thú, không cần để một con gấu.

Lời của cô mặc dù khách khí, nhưng cô vẫn là giống như một công chúa, cao quý lại xinh đẹp ngồi ở trên vương vị của cô, dùng cặp mắt to ngập nước nhìn chăm chú vào anh, giống như anh là độc vật nguy hiểm biết bao nhiêu..

"Tôi thật sự cảm thấy em rất có thiên phú làm một hoàng hậu uy nghiêm của tôi, hoàng hậu Liệp Vương ." Anh từ trong lòng khen ngợi nói.

Thật là lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà cô không phải là đứa trẻ ba tuổi, bị anh nói xằng nói bậy mấy câu liền khiến cho xoay quanh. Cô như cũ lấy ngữ điệu lạnh như băng nói, "Nếu như Liệp Vương muốn tìm hoàng hậu của anh, cần phải đi quán rượu tìm kiếm...... A, không! Tôi nghĩ nơi đó cũng đều là công chúa mà thôi."

"Tôi cũng không biết em hài hước như vậy."

"Tôi đang nói rất nghiêm túc, chỗ nào là hài hước." Cô tuyệt không cảm kích châm chọc lại.

Khóe miệng của anh như cũ treo nụ cười như có như không, giống như đem cô không hoan nghênh làm thành là đang cùng anh đấu võ mồm.

Thân thể thon dài đứng ở ngay chính giữa phòng làm việc lúc này chậm rãi đến gần cô, một bộ tây trang hàng hiệu mặc ở trên người anh để lộ ra tôn quí của xã hội thượng lưu, một đầu tóc đen ngay ngắn, tôn lên ngũ quan nghiêm nghị nổi bật của anh . Mặc dù khóe miệng anh mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh như băng lại đang cho thấy trong lòng anh không vui.

Người đàn ông chỉ cần một cái ánh mắt thì có thể làm cho người phát run, cô rất hoài nghi đây là trời sanh hay là từ nhỏ đã từng qua huấn luyện chuyên nghiệp.

"Chúng ta gặp mặt có cần thiết đều giương cung bạt kiếm như vậy sao?"

Ánh mắt của anh giống như là đang đối đãi với một cô gái nhỏ cứng đầu cứng cổ, trong giọng nói tràn đầy ẩn nhẫn và cưng chiều, song Khương Bình biết mình không phải là đối tượng anh thương yêu cưng chiều.

"Không gặp mặt, không cần như vậy?" Cô nói không một chút nào để ý.

"Khá lắm cô gái thực tế, hợp đồng vừa đến tay liền trở mặt rồi hả?"

Giọng điệu của anh thật đúng là có chút cảm giác bị thương, điều này khiến Khương Bình ở bên trong lòng thoáng qua một tia áy náy.

Mặc dù cô biết rõ không cần phải đối với một ác ma vô tình có bất kỳ đau lòng gì, nhưng vẫn là đứng dậy muốn thay anh rót một ly cà phê.

"Tôi không biết anh có thích uống cà phê không, tôi là không thích, bất quá tôi có thể...... Anh làm cái gì?" Cô khách khí nói mới đến một nửa, nhìn thấy động tác của anh thì cô không nhịn được thất thanh kêu to.

“Đây là ly trà của em?" Anh khiêu lên lông mày anh tuấn hỏi.

"Không sai, tôi mới vừa uống rồi...... Này!" Cô muốn ngăn cản, nhưng mà anh đã cầm lên trà nóng trên bàn cô mới vừa uống một hớp, sau đó còn cố ý ở trên dấu son môi nhàn nhạt cô lưu lại trên ly trà lúc cô uống mà uống sạch.

Tên đàn ông ghê tởm, cư nhiên uống sạch trà cô thích nhất, làm cô kinh ngạc chính là, cô nhưng lại tức giận anh uống sạch trà của cô, mà không phải tức giận anh cố ý làm ra động tác hôn gián tiếp làm cho cô khó chịu.

Bất quá ác ma chính là ác ma, không tà ác cũng không có cái gì không xảy ra.

"Thật cao hứng anh không ngại uống trà loại kém mà người hạ đẳng uống này." Giọng điệu của cô chua đến không được, tiếp đó xoay người đi tới hộc tủ bên cạnh, thay cho mình một cái ly khác, còn chưa đổi xong, cả người liền bị một đôi bàn tay sau lưng ôm lấy.

"A! Anh làm ướt tôi." Hô hấp nóng rực xen lẫn hương trà nhẹ, anh cố ý đem thân thể mình chống đỡ sau lưng cô, đem cô nhỏ nhắn ôm vào trong ngực anh, không thể động đậy.

"Đã ướt đẫm à? Thật là một cô gái nhỏ nhạy cảm."

Mặt cô đỏ lên, để ly trà trong tay xuống, muốn tránh khỏi gò bó cứng như sắt thép của anh. "Anh có thể vô lại hạ lưu như vậy, chỉ là không cần ở trên địa bàn của tôi."

"Nói như vậy, chỗ khác là có thể sao?" Anh cố ý bóp méo lời của cô, còn giống như là đang trêu chọc một con mèo nhỏ, hướng trong tai cô thổi hơi.

"Anh không được như vậy." Khương Bình hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng toàn bộ, giống như một quả táo chín.

Cô càng giãy dụa, cánh tay của anh liền co lại càng chặt, cô có loại ảo giác, anh tựa hồ muốn đem cô vò nát mới cam tâm.

"Em nghe qua truyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết chưa?" Anh đột nhiên toát ra một câu không có liên quan.

"Tôi dĩ nhiên biết, chỉ là không cần nói với tôi, tôi là người lớn, cái loại truyện cổ tích cho con nít đó, tôi nghe đến không muốn nghe nữa rồi."

Cả người cô bị anh dễ dàng quay lại, sau đó thân thể rắn chắc của anh bá đạo đè lên cô, nếu như không phải là sau lưng có hộc tủ chống đỡ, e rằng cô bây giờ đã bị anh áp đảo.

"Chỉ sợ em bây giờ nhất định phải thật nghiêm túc nghe tôi nói rồi, bởi vì đây cũng là mục đích tôi ở chỗ này."

Nghe đến đó, cô dừng lại động tác giãy giụa, con ngươi phát sáng lóe ra nghi hoặc cùng lo lắng, "Nói."

Cái tiểu nữ vương này lại đang ra lệnh anh rồi, nếu như anh tiếp tục phóng túng như vậy nữa, ngày nào đó cô có thể liền dưỡng thành thói quen không?

Anh cúi đầu nhẹ gặm cần cổ của cô, lẩm bẩm nói: " công chúa Bạch Tuyết vốn là một công chúa không buồn không lo, cũng nhận được toàn bộ sủng ái của Quốc vương, điều này làm cho mẹ kế cô cảm thấy ghen tỵ khó nhịn, quyết định ra lệnh thợ săn đem công chúa Bạch Tuyết mang tới trong rừng rậm giết chết."

"Chi tiết truyện tôi rất rõ ràng, anh nói tóm tắt." Cô cố gắng coi thường anh đang trên cổ của mình lại hôn lại gặm, giống như đang cắn ngọc mễ*, cô sẽ không biểu hiện giống như là một cô gái nhỏ 17,18 tuổi không có kinh nghiệm.

*chắc ai cũng biết: bắp, (ngô).

Dù sao người đàn ông này cũng đều đã đem cô chơi đùa, còn có cái gì phải xấu hổ?

Khương Bình nỗ lực tự nói với mình, cũng rất khủng hoảng phát hiện mình thân thể bị anh gặm cắn rất nhanh có phản ứng.

Anh biết chỗ nhạy cảm của cô, biết làm sao trong thời gian ngắn nhất để cho cô động lòng.

Cô tức giận anh, cũng tức giận chính mình đẩy anh ra, buộc anh ngẩng đầu lên đối mặt với anh, "Anh nhanh nói ra một chút mục đích của anh, sau đó nhanh lên một chút cút."

"Em nghe còn không hiểu sao? Truyện cổ tích đã rõ ràng xảy ra ở trên người em rồi."

"Thế nào? Anh là công chúa Bạch Tuyết đó sao? Chờ tôi đây là thợ săn dẫn anh đi vùng hoang dã đem anh đại tá 182 khối? Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh còn sống đi đến gặp bảy chú lùn, tôi sẽ rất chuyên nghiệp." Cô từng chữ từng câu đều là chê cười, một chút ý tốt cũng không có.

"Em thật là một cô gái nhỏ không ngoan, luôn cố ý muốn chọc giận tôi, hoàn hảo tôi rất khoan hồng độ lượng, tôi sẽ không cùng em so đo."

"Chuyện xưa nói xong cũng có thể đi được chưa?" Cô vô tình đẩy anh ra, sải bước đi tới cửa mở cửa, muốn mời anh ra ngoài.

Nào biết anh chẳng những không có chuyển bước, ngược lại,anh còn đi tới chỗ ngồi của cô tùy tiện ngồi xuống, giống như anh trời sanh muốn ngồi ở chỗ này là chuyện đương nhiên.

"Tôi không rõ anh rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng qua tôi tin tưởng chúng ta đã không có cái gì tốt để nói." Nếu như có thể, tôi nguyện ý ở ngày hôm đó cách anh xa nhất. Khương Bình ở trong lòng âm thầm tăng thêm những lời này.

"Thật là một cô gái nhỏ vô tình, nếu như tôi không phải biết rõ em thích khẩu thị tâm phi*, tôi thật đúng là sẽ bị miệng lưỡi nho nhỏ nhưng sắc bén này của em làm cho thương tổn."

*khẩu thị tâm phi: nói một đằng làm một nẻo.

"Hừ! Anh là Liệp Vương cao cao tại thượng, vô số năm tháng hoành hành vô tình lãnh huyết trên thương trường, lại bị cái miệng nho nhỏ của tôi làm cho thương tổn, tôi là nên vui vẻ hay vẫn là khổ sở?"

"Có lẽ em nên thụ sủng nhược kinh* mới đúng."

*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

"Sợ rằng chỉ có thể đợi đến kiếp sau đi!" Cô lạnh lùng nói.

"Ai......" Anh cố ý thở dài thật to một cái, "Tôi thật sự là cực kỳ oan uổng, mới vừa hao hết lời lẽ kể truyện cổ tích xúc động lòng người như thế, em cũng không có ngộ ra hàm ý gì sao?"

"Tôi không phải vừa mới nói qua? Nếu như anh muốn làm công chúa Bạch Tuyết bị người ăn hiếp, tôi rất vui lòng làm thợ săn, trực tiếp giúp anh giải thoát tương đối nhanh chóng."

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêm túc nói, anh có loại kích động muốn bật cười.

"Được rồi! Tôi liền làm người tốt đến cùng, đem lời nói rõ." Đối với ánh mắt giết người của cô, anh làm như không thấy tuyên bố, "Thật ra thì, công chúa Bạch Tuyết là em."

"Tôi?"

"Không sai! Tôi chính là thợ săn tràn đầy lòng từ bi."

“Thiếu nữa, vậy mẹ kế tôi là ai? Không cần nói với tôi là cha mẹ nuôi của tôi, bọn họ đối với tôi giống như là con gái ruột thịt, không có đạo lý muốn đẩy tôi vào chỗ chết." Cô mà tin tưởng anh, thì đồng nghĩa với tin tưởng heo có thể bay.

"Mẹ kế không nhất định phải là mẹ kế thật, bà ấy cũng có thể là một người tượng trưng, một người coi em là cái đinh trong mắt, hận không thể xơi em xuống bụng, gặm cắn vì ghen tỵ với em." Ánh mắt của anh đột nhiên thoáng qua một tia dục vọng, sau đó có chút tự lầm bầm nói: "Tôi nghĩ, tôi cũng là mẹ kế rồi."

"Anh ở đây nói hoang đường gì đó?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trướng đến thật là đỏ, phát hiện bên ngoài phòng làm việc người đi qua rất khó không hiếu kỳ hướng phương hướng của cô nghía một cái, cô đành phải vội vàng đóng cửa phòng làm việc, sau đó đi tới trước hộc tủ vừa rồi tiếp tục rót xong trà của cô, uống một hớp thật to,hồi phục chút rối loạn trong lòng của cô.

"Tôi không tin anh, cho dù Khương Uy có chán ghét tôi như thế nào đi nữa, chúng tôi dù sao vẫn là anh em."

"Các người không phải, bởi vì anh ta cho tới bây giờ cũng không đem em là em gái, em chỉ là đang dối mình gạt người."

Cô nhắm hai mắt lại thật chặt, trong lòng suy nghĩ, người đàn ông này thật là một người tàn nhẫn lãnh khốc, tuyệt không quan tâm có thể tổn thương lòng của người ta hay không.

"Anh ta muốn diệt trừ tôi như thế nào? Thật sự sẽ phái người dẫn tôi đến vùng hoang vu để giết chết?" Cô chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt tố cáo nhìn chăm chú vào anh. "Mà anh tính muốn sắm vai một nhân vật kích thích, làm một thợ săn xứng đáng với chức vụ đem tôi giết?"

"Tôi làm sao có thể làm sát thủ? Tôi chính là người làm ăn văn minh ."

"Hừ! Thì ra là người khác, cám ơn anh tốt bụng chạy tới nhắc nhở tôi, nhưng mà anh cho rằng tôi có tin hay không?"

Đột nhiên, anh ở trong túi lấy ra một tờ giấy, để lên bàn.

Khương Bình rất muốn xem một chút rốt cuộc là cái gì? Song lòng tự ái bức bách cô đứng tại chỗ, làm như chính mình không quan tâm.

"Cái này là hợp đồng Khương Uy muốn đem Khương Khương bán cho tôi, cô có thể xem một chút."

"Cái gì?!" Cô lập tức vọt tới trước bàn cầm lên hợp đồng, cúi đầu vừa nhìn, sắc mặt một hồi trắng xanh.

"Anh ta làm sao có thể có, công ty......" Cô giống như là nhớ tới cái gì, chạy đến trước tủ sắt, vừa mở ra, phát hiện văn kiện quan trọng bên trong tất cả đều không thấy. "Đây là ăn cắp." Cô tức giận lên án.

"Tôi không rõ lắm anh ta rốt cuộc là dùng c
<<1 ... 45678 ... 14>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT367/4880

Duck hunt