Tiểu thuyết Chiến Tranh Lạnh Sau Khi Cưới-full
Lượt xem : |
t luận một câu.
"Tôi thích cô ấy?" Dáng vẻ của Tống Thiên Tước giống hệt như bị sét đánh, trừng to mắt nhìn Dương Văn Lí, sau đó lại chuyển hướng tới Trương Cẩn dùng ngón tay chỉ vào chính mình: "Tôi cảm thấy hứng thú với cô ấy?"
"Ha ha....'' Tống Thiên Tước ngã lên ghế salon, cất tiếng cười to: "Điều này sao có thể?"
Dương Văn Lí và Trương Cẩn nhìn chằm chằm Tống Thiên Tước đang nở nụ cười rất khoa trương, trong lòng hai người không khỏi đồng thời thở dài, người này hiện tại nhìn lại giống hệt như kẻ ngốc trong tình yêu.
"Cười lớn tiếng đến đâu cũng không che đậy được sự thật." Dương Văn Lí lạnh nhạt nói: "Nếu như không phải cậu thích Vạn Linh Chi, vậy bây giờ cậu sẽ ngồi ở đây hao tổn tinh thần vì cô ấy sao? Thiên Tước, chúng ta quen biết đã vài chục năm rồi, cậu từ trước đến giờ đối với phụ nữ đều là thái độ gì, mình nghĩ chắc trong lòng cậu cũng có cân nhắc. Phụ nữ xuất hiện trong đầu cậu cho tới bây giờ đều không có dừng lại hơn nửa phút đồng hồ, nhưng hiện tại cậu lại vì phụ nữ mà ở đây uống rượu giải sầu, đủ để chứng minh tầm quan trọng của người phụ nữ này."
"Người nào nói cho cậu biết tôi ở đây uống rượu là vì Vạn Linh Chi?" Giọng điệu của Tống Thiên Tước hết sức khó chịu, kiên quyết phủ nhận, nói tiếp: "Tôi chỉ hẹn các cậu ra ngoài uống rượu giống như ngày thường mà thôi, không hề có nửa điểm quan hệ tới Vạn Linh Chi."
"Cậu cứ tiếp tục lừa mình dối người đi." Dương Văn Lí nhàn nhạt giễu cợt lời giải thích của bạn thân: "Có phải hay không, chính cậu là người rõ ràng nhất."
"Được rồi, mặc kệ có phải hay không, hiện tại cũng đã khuya lắm rồi, vẫn là trở về đi! Nói thế nào thì hôm nay mới chỉ là ngày thứ nhất sau tân hôn của cậu, làm cho nhà gái khó coi như vậy cũng không tốt lắm đâu. Thiên Tước, cậu sẽ không làm những chuyện không có phẩm chất như vậy chứ?" Trương Cẩn khiêu khích nhìn về phía bạn thân.
"Đi thôi." Tống Thiên Tước để ly rượu xuống. Lúc đứng dậy thì có chút đứng không vững, sau khi lắc lắc đầu thì mới tỉnh táo lại một chút.
Hai người đi theo phía sau anh rời khỏi Pub, sau khi đưa mắt nhìn anh ngồi lên xe do tài xế lái tới, mới yên tâm đi về nhà của mình.
Tống Thiên Tước ngồi trên xe, toàn bộ cơ thể đều dựa vào phía sau. Đôi mắt đã sớm nhắm lại, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại lời nói của hai người bạn thân.
Bóng dáng và khuôn mặt của Vạn Linh Chi cũng hiện lên ngay trước mắt anh, càng ngày càng rõ ràng, có dùng cách nào cũng không gạt đi được....
Vạn Linh Chi nằm ở trên giường, trằn trọc khó ngủ, trong đầu không ngừng nghĩ tới bữa cơm trưa ăn cùng Tống Thiên Tước vào xế chiều hôm nay, còn có cả cảnh tượng đi dạo công ty Bách hóa cùng với anh. Trong lòng vừa kích động lại vừa hưng phấn, cảm giác này căn bản là không có từ ngữ nào có thể biểu đạt được. Đây là chuyện mà từ trước tới nay cô chưa bao giờ trải qua, mà tất cả những điều này đều là nhờ Tống Thiên Tước mang lại cho cô, khiến cho cô phát hiện thì ra bản thân cũng có thể nói chuyện thao thao bất tuyệt trước mặt người khác, đồng thời cũng có thể nói lên quan điểm của chính mình.
Trời ạ, thật sự là rất vui vẻ! Vạn Linh Chi kéo chăn trùm kín người mình lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị chôn sâu ở bên trong, cô hưng phấn thét lên. Một lúc lâu sau, cô mới lặng lẽ thò đầu từ trong chăn ra nhìn về phía đồng hồ báo thức đặt ở trên chiếc tủ đầu giường. Thời gian hiện lên ở trên đó đã là mười một giờ.
"Tại sao đã trễ thế này rồi mà anh ấy vẫn chưa trở về nhỉ?" Vạn Linh Chi vùi ở trong
chăn cắn chặt môi dưới lầu bầu, trong lúc chờ đợi lại không nhịn được nhìn về phía cửa phòng đóng chặt một cái, hi vọng một giây tiếp theo nó có thể đột nhiên mở ra.
Có lẽ, ông trời thật sự đã nghe được lời cầu nguyện từ đáy lòng cô, cửa phòng quả thật đột nhiên bị người ta mở ra.
"Anh đã về rồi à?" Vạn Linh Chi vui vẻ nhìn người vừa mới bước vào phòng, sau đó thế nhưng lại quên mất bản thân đang nằm ở trên giường, phải là một người "đã ngủ".
Tống Thiên Tước đang say, anh kinh ngạc nhìn về phía chiếc đèn màu vàng mờ ảo ở đầu giường, cô gái nhỏ quấy nhiễu suy nghĩ của anh suốt cả đêm nay đang dùng đôi mắt trong như hồ nước mừng rỡ nhìn anh.
Không biết tại sao, trái tim của anh giống như bị cái gì đó chạm nhẹ vào, tê tê dại dại, cực kì thoải mái!
"Còn chưa ngủ sao?" Tống Thiên Tước cố gắng dùng giọng nói tỉnh táo nhất để nói chuyện với cô.
"Ừ." Sự hưng phấn của Vạn Linh Chi lập tức biến mất trong nháy mắt, sau khi ý thức được sự luống cuống của mình, thì lập tức giải thích: "Ông nội thấy tối nay anh không trở về ăn cơm, có lòng hỏi thăm anh."
"Thật sao?" Con ngươi đen tuyền của Tống Thiên Tước bỗng chốc trầm xuống, tự mình đi về phía tủ treo quần áo lấy áo tắm của mình ra, sau đó đưa tay tháo cà vạt trên cổ, rồi đi tới cửa phòng tắm, ném vào trong máy giặt quần áo.
"Anh ăn cơm chưa? Có muốn em đi chuẩn bị cho anh không?" Vạn Linh Chi xuống giường, đi tới trước mặt anh, tận lực biểu hiện đây giống như chuyện một người vợ nên làm.
Tống Thiên Tước dừng lại, thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, trong mắt là một mảnh thâm trầm, sắc mặt không chút thay đổi, khiến cho Vạn Linh Chi không thể đoán ra được giờ phút này anh đang nghĩ tới cái gì.
"Được." Tống Thiên Tước dựa theo cảm tính bật thốt lên.
"A, vậy để em đi nấu, anh chờ một chút nhé." Vạn Linh Chi vội vàng từ trên giường bò dậy, vui mừng chạy ra ngoài, lúc tới cửa thì đột nhiên dừng lại, quay đầu xấu hổ nói với anh: "Chỉ một chút xíu thôi, nhất định phải chờ em đó."
Tống Thiên Tước gật đầu một cái, ngay sau đó cô liền chạy ra ngoài. Nhìn bóng dáng kia chầm chậm chạy đi, trong lòng Tống Thiên Tước rất ấm áp rõ ràng đáy lòng lạnh lẽo như vậy, làm sao có thể thấy ấm áp chứ? Mỗi một cử động của Vạn Linh Chi đều luôn khiến cho anh không tự chủ cảm thấy rung động, khiến cho anh lại thêm một lần nữa trở nên không giống mình.
Aizz... Mấy li rượu tối nay coi như là uống uổng phí rồi.
Không lâu sau, Vạn Linh Chi đã bưng một chén đồ ăn đi vào.
"Được rồi, mau tới ăn thôi." Cô bưng chén tới đặt lên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh giường ngủ, hết sức phấn khởi gọi anh tới ăn.
Tống Thiên Tước thế nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời, đi tới, ngồi xuống trước bàn nhỏ, sắc mặt anh kì quái nhìn chằm chằm một tô mì nhỏ ở trước mặt, mùi vị quả thật rất thơm, không ngờ cô còn có thể xuống bếp.
"Có thể ăn được sao?" Anh giả bộ nghi ngờ hỏi cô, khóe mắt lại đong đầy ý cười.
"Có thể." Vạn Linh Chi sợ anh không tin, vội gật đầu: "Nếu không, để em nếm thử một chút trước."
Thấy dáng vẻ tràn đầy mong đợi của cô, Tống Thiên Tước không khỏi buồn cười. Anh cầm chiếc đũa lên bắt đầu thưởng thức tay nghề nấu ăn của cô.
Ừm, mùi vị thật thơm! Không ngờ lại ngon như vậy, Tống Thiên Tước không tự chủ tăng nhanh tốc độ ăn, không bao lâu sau, cả chén mì trước mặt đã bị anh nuốt sạch vào bụng. Cô gái nhỏ này thậm chí còn có tay nghề tốt như vậy, thực sự không thể tưởng tượng nổi!
"Ăn ngon không?" Nhìn anh ăn đến nỗi cái chén sạch bóng, như vậy cũng có thể tính là không khó ăn nhỉ?
Vạn Linh Chi căng thẳng chờ đợi câu trả lời của anh. Loại tâm tình này không có cách nào hình dung được, có một chút căng thẳng, nhưng bên trong lại có một chút hưng phấn.
"Cũng được." Biểu hiện của Tống Thiên Tước rất bình tĩnh, cái loại giọng điệu đó giống hệt như muốn nói chẳng có gì ghê gớm.
"A..." Vạn Linh Chi thất vọng kéo dài âm thanh, chỉ là cũng được thôi sao?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc trở nên ủ rũ, còn có ánh mắt mất mát kia nữa, Tống Thiên Tước nhất thời cảm thấy có chút đau lòng, không cần suy nghĩ liền bật thốt lên: "Lừa em thôi, ăn rất ngon!"
"Có thật không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vạn Linh Chi mất đi vẻ ủ rũ, trong nháy mắt lại trở nên bừng bừng sức sống.
Tâm trạng của Tống Thiên Tước cũng cùng thay đổi trở nên tốt hơn, tốt bụng gật gật đầu cam đoan với cô.
"Ha ha ha." Vạn Linh Chi kích động đến nỗi tay chân luống cuống, hốc mắt không nhịn được đỏ ửng lên. Từ trước đến nay chưa từng có người nào thừa nhận năng lực của cô, đây là lần đầu tiên cô nhận được lời tán thưởng từ người khác, thật sự là rất vui mừng! Nước mắt không tiếng động lặng lẽ chảy xuống, Vạn Linh Chi cứ như vậy ngơ ngác đứng tại chỗ.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi đưa tay ra sờ sờ gò má của mình, cúi đầu nhìn chằm chằm nước mắt trên tay mình, trái tim trong lồng ngực, cực kỳ dễ chịu.
Tống Thiên Tước bị bộ dáng đột ngột rơi nước mắt của cô dọa cho giật mình. Mặc dù cô rất nhút nhát, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc. Trong khoảng thời gian mấy ngày ở bên cạnh cô trước khi kết hôn, có lúc sẽ thấy cô hồi hợp, căng thẳng, cũng có lúc sẽ thấy cô cực kỳ sợ hãi, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc. Lần này cô đột nhiên rơi nước mắt như thế, khiến cho anh cảm thấy chân tay rất luống cuống.
Anh vừa thả chiếc đũa trong tay xuống, vừa cúi đầu nhìn chằm chằm chóp mũi đỏ ửng vì khóc của cô, sau đó thuận thế dời lên trên, cuối cùng dừng lại ở hốc mắt đỏ hồng của cô, đỉnh lông mày không tự chủ nhíu lại.
"Sao lại khóc?" Giọng trầm thấp vang lên khắp phòng.
Vạn Linh Chi cắn chặt môi dưới, lắc đầu một cái.
Tống Thiên Tước nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đợi mãi không nhận được câu trả lời của cô, vì vậy đành vươn tay giữ chặt cằm của cô, nhẹ nhàng nâng đầu của cô lên ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
"Sao lại khóc?" Người đàn ông nhất quyết kiên trì phải lấy được câu trả lời, nhấn mạnh từng chữ.
"Không có gì, thật sự là không có gì mà." Vạn Linh Chi cố nén nước mắt, nở nụ cười nói với anh: "Chỉ là rất vui mừng vì anh cảm thấy món ăn này ngon mà thôi."
"Ha ha, thì ra là như vậy." Tống Thiên Tước khẽ cười một tiếng, ánh mắt lóe sáng nhìn cô , sau đó cúi đầu xuống hôn lên cánh môi anh đào của cô.
Vạn Linh Chi bị hành động đột ngột này của anh hù dọa ngây ngẩn cả người, nước mắt đọng lại trên hàng lông mi dài, nhìn giống như muốn rơi mà không rơi được khiến cho đáy lòng của Tống Thiên Tước không nhịn được khẽ động, anh cúi người xuống lại tiếp tục ngậm chặt môi đỏ mọng mềm mại của cô.
"Ưmh. . . . . ." Vạn Linh Chi khẽ rên thành tiếng.
"Ngoan, đừng khóc, chuyện này không đáng để cho em mừng đến rơi nước mắt đâu." Giọng nói êm ái của anh khẽ trấn an ở bên tai cô, thỉnh thoảng lại lè lưỡi liếm nhẹ vành tai của cô, dẫn đến cho cô một trận run rẩy.
"Em. . . . . . Nhưng mà đối với em nó rất quan trọng. . . . . ." Anh không biết là sự tán thưởng này đối với chính cô mà nói thật sự là chuyện quan trọng cỡ nào, cho nên cô mới không để
ý hình tượng mà rơi nước mắt trước mặt anh, đây là bởi vì cô quá cảm động!
"Cô gái ngốc nghếch." Đáy mắt của Tống Thiên Tước hàm chứa ý cười nói với cô. Loại chuyện nhỏ nhặt đến không thể nhỏ hơn này, đối với cô mà nói thậm chí lại quan trọng như vậy sao? Hóa ra cô cũng là một cô gái nhỏ cần được cổ vũ. Người nhát gan như cô từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, lại b
QUAY LẠI"Tôi thích cô ấy?" Dáng vẻ của Tống Thiên Tước giống hệt như bị sét đánh, trừng to mắt nhìn Dương Văn Lí, sau đó lại chuyển hướng tới Trương Cẩn dùng ngón tay chỉ vào chính mình: "Tôi cảm thấy hứng thú với cô ấy?"
"Ha ha....'' Tống Thiên Tước ngã lên ghế salon, cất tiếng cười to: "Điều này sao có thể?"
Dương Văn Lí và Trương Cẩn nhìn chằm chằm Tống Thiên Tước đang nở nụ cười rất khoa trương, trong lòng hai người không khỏi đồng thời thở dài, người này hiện tại nhìn lại giống hệt như kẻ ngốc trong tình yêu.
"Cười lớn tiếng đến đâu cũng không che đậy được sự thật." Dương Văn Lí lạnh nhạt nói: "Nếu như không phải cậu thích Vạn Linh Chi, vậy bây giờ cậu sẽ ngồi ở đây hao tổn tinh thần vì cô ấy sao? Thiên Tước, chúng ta quen biết đã vài chục năm rồi, cậu từ trước đến giờ đối với phụ nữ đều là thái độ gì, mình nghĩ chắc trong lòng cậu cũng có cân nhắc. Phụ nữ xuất hiện trong đầu cậu cho tới bây giờ đều không có dừng lại hơn nửa phút đồng hồ, nhưng hiện tại cậu lại vì phụ nữ mà ở đây uống rượu giải sầu, đủ để chứng minh tầm quan trọng của người phụ nữ này."
"Người nào nói cho cậu biết tôi ở đây uống rượu là vì Vạn Linh Chi?" Giọng điệu của Tống Thiên Tước hết sức khó chịu, kiên quyết phủ nhận, nói tiếp: "Tôi chỉ hẹn các cậu ra ngoài uống rượu giống như ngày thường mà thôi, không hề có nửa điểm quan hệ tới Vạn Linh Chi."
"Cậu cứ tiếp tục lừa mình dối người đi." Dương Văn Lí nhàn nhạt giễu cợt lời giải thích của bạn thân: "Có phải hay không, chính cậu là người rõ ràng nhất."
"Được rồi, mặc kệ có phải hay không, hiện tại cũng đã khuya lắm rồi, vẫn là trở về đi! Nói thế nào thì hôm nay mới chỉ là ngày thứ nhất sau tân hôn của cậu, làm cho nhà gái khó coi như vậy cũng không tốt lắm đâu. Thiên Tước, cậu sẽ không làm những chuyện không có phẩm chất như vậy chứ?" Trương Cẩn khiêu khích nhìn về phía bạn thân.
"Đi thôi." Tống Thiên Tước để ly rượu xuống. Lúc đứng dậy thì có chút đứng không vững, sau khi lắc lắc đầu thì mới tỉnh táo lại một chút.
Hai người đi theo phía sau anh rời khỏi Pub, sau khi đưa mắt nhìn anh ngồi lên xe do tài xế lái tới, mới yên tâm đi về nhà của mình.
Tống Thiên Tước ngồi trên xe, toàn bộ cơ thể đều dựa vào phía sau. Đôi mắt đã sớm nhắm lại, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại lời nói của hai người bạn thân.
Bóng dáng và khuôn mặt của Vạn Linh Chi cũng hiện lên ngay trước mắt anh, càng ngày càng rõ ràng, có dùng cách nào cũng không gạt đi được....
Vạn Linh Chi nằm ở trên giường, trằn trọc khó ngủ, trong đầu không ngừng nghĩ tới bữa cơm trưa ăn cùng Tống Thiên Tước vào xế chiều hôm nay, còn có cả cảnh tượng đi dạo công ty Bách hóa cùng với anh. Trong lòng vừa kích động lại vừa hưng phấn, cảm giác này căn bản là không có từ ngữ nào có thể biểu đạt được. Đây là chuyện mà từ trước tới nay cô chưa bao giờ trải qua, mà tất cả những điều này đều là nhờ Tống Thiên Tước mang lại cho cô, khiến cho cô phát hiện thì ra bản thân cũng có thể nói chuyện thao thao bất tuyệt trước mặt người khác, đồng thời cũng có thể nói lên quan điểm của chính mình.
Trời ạ, thật sự là rất vui vẻ! Vạn Linh Chi kéo chăn trùm kín người mình lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị chôn sâu ở bên trong, cô hưng phấn thét lên. Một lúc lâu sau, cô mới lặng lẽ thò đầu từ trong chăn ra nhìn về phía đồng hồ báo thức đặt ở trên chiếc tủ đầu giường. Thời gian hiện lên ở trên đó đã là mười một giờ.
"Tại sao đã trễ thế này rồi mà anh ấy vẫn chưa trở về nhỉ?" Vạn Linh Chi vùi ở trong
chăn cắn chặt môi dưới lầu bầu, trong lúc chờ đợi lại không nhịn được nhìn về phía cửa phòng đóng chặt một cái, hi vọng một giây tiếp theo nó có thể đột nhiên mở ra.
Có lẽ, ông trời thật sự đã nghe được lời cầu nguyện từ đáy lòng cô, cửa phòng quả thật đột nhiên bị người ta mở ra.
"Anh đã về rồi à?" Vạn Linh Chi vui vẻ nhìn người vừa mới bước vào phòng, sau đó thế nhưng lại quên mất bản thân đang nằm ở trên giường, phải là một người "đã ngủ".
Tống Thiên Tước đang say, anh kinh ngạc nhìn về phía chiếc đèn màu vàng mờ ảo ở đầu giường, cô gái nhỏ quấy nhiễu suy nghĩ của anh suốt cả đêm nay đang dùng đôi mắt trong như hồ nước mừng rỡ nhìn anh.
Không biết tại sao, trái tim của anh giống như bị cái gì đó chạm nhẹ vào, tê tê dại dại, cực kì thoải mái!
"Còn chưa ngủ sao?" Tống Thiên Tước cố gắng dùng giọng nói tỉnh táo nhất để nói chuyện với cô.
"Ừ." Sự hưng phấn của Vạn Linh Chi lập tức biến mất trong nháy mắt, sau khi ý thức được sự luống cuống của mình, thì lập tức giải thích: "Ông nội thấy tối nay anh không trở về ăn cơm, có lòng hỏi thăm anh."
"Thật sao?" Con ngươi đen tuyền của Tống Thiên Tước bỗng chốc trầm xuống, tự mình đi về phía tủ treo quần áo lấy áo tắm của mình ra, sau đó đưa tay tháo cà vạt trên cổ, rồi đi tới cửa phòng tắm, ném vào trong máy giặt quần áo.
"Anh ăn cơm chưa? Có muốn em đi chuẩn bị cho anh không?" Vạn Linh Chi xuống giường, đi tới trước mặt anh, tận lực biểu hiện đây giống như chuyện một người vợ nên làm.
Tống Thiên Tước dừng lại, thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, trong mắt là một mảnh thâm trầm, sắc mặt không chút thay đổi, khiến cho Vạn Linh Chi không thể đoán ra được giờ phút này anh đang nghĩ tới cái gì.
"Được." Tống Thiên Tước dựa theo cảm tính bật thốt lên.
"A, vậy để em đi nấu, anh chờ một chút nhé." Vạn Linh Chi vội vàng từ trên giường bò dậy, vui mừng chạy ra ngoài, lúc tới cửa thì đột nhiên dừng lại, quay đầu xấu hổ nói với anh: "Chỉ một chút xíu thôi, nhất định phải chờ em đó."
Tống Thiên Tước gật đầu một cái, ngay sau đó cô liền chạy ra ngoài. Nhìn bóng dáng kia chầm chậm chạy đi, trong lòng Tống Thiên Tước rất ấm áp rõ ràng đáy lòng lạnh lẽo như vậy, làm sao có thể thấy ấm áp chứ? Mỗi một cử động của Vạn Linh Chi đều luôn khiến cho anh không tự chủ cảm thấy rung động, khiến cho anh lại thêm một lần nữa trở nên không giống mình.
Aizz... Mấy li rượu tối nay coi như là uống uổng phí rồi.
Không lâu sau, Vạn Linh Chi đã bưng một chén đồ ăn đi vào.
"Được rồi, mau tới ăn thôi." Cô bưng chén tới đặt lên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh giường ngủ, hết sức phấn khởi gọi anh tới ăn.
Tống Thiên Tước thế nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời, đi tới, ngồi xuống trước bàn nhỏ, sắc mặt anh kì quái nhìn chằm chằm một tô mì nhỏ ở trước mặt, mùi vị quả thật rất thơm, không ngờ cô còn có thể xuống bếp.
"Có thể ăn được sao?" Anh giả bộ nghi ngờ hỏi cô, khóe mắt lại đong đầy ý cười.
"Có thể." Vạn Linh Chi sợ anh không tin, vội gật đầu: "Nếu không, để em nếm thử một chút trước."
Thấy dáng vẻ tràn đầy mong đợi của cô, Tống Thiên Tước không khỏi buồn cười. Anh cầm chiếc đũa lên bắt đầu thưởng thức tay nghề nấu ăn của cô.
Ừm, mùi vị thật thơm! Không ngờ lại ngon như vậy, Tống Thiên Tước không tự chủ tăng nhanh tốc độ ăn, không bao lâu sau, cả chén mì trước mặt đã bị anh nuốt sạch vào bụng. Cô gái nhỏ này thậm chí còn có tay nghề tốt như vậy, thực sự không thể tưởng tượng nổi!
"Ăn ngon không?" Nhìn anh ăn đến nỗi cái chén sạch bóng, như vậy cũng có thể tính là không khó ăn nhỉ?
Vạn Linh Chi căng thẳng chờ đợi câu trả lời của anh. Loại tâm tình này không có cách nào hình dung được, có một chút căng thẳng, nhưng bên trong lại có một chút hưng phấn.
"Cũng được." Biểu hiện của Tống Thiên Tước rất bình tĩnh, cái loại giọng điệu đó giống hệt như muốn nói chẳng có gì ghê gớm.
"A..." Vạn Linh Chi thất vọng kéo dài âm thanh, chỉ là cũng được thôi sao?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc trở nên ủ rũ, còn có ánh mắt mất mát kia nữa, Tống Thiên Tước nhất thời cảm thấy có chút đau lòng, không cần suy nghĩ liền bật thốt lên: "Lừa em thôi, ăn rất ngon!"
"Có thật không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vạn Linh Chi mất đi vẻ ủ rũ, trong nháy mắt lại trở nên bừng bừng sức sống.
Tâm trạng của Tống Thiên Tước cũng cùng thay đổi trở nên tốt hơn, tốt bụng gật gật đầu cam đoan với cô.
"Ha ha ha." Vạn Linh Chi kích động đến nỗi tay chân luống cuống, hốc mắt không nhịn được đỏ ửng lên. Từ trước đến nay chưa từng có người nào thừa nhận năng lực của cô, đây là lần đầu tiên cô nhận được lời tán thưởng từ người khác, thật sự là rất vui mừng! Nước mắt không tiếng động lặng lẽ chảy xuống, Vạn Linh Chi cứ như vậy ngơ ngác đứng tại chỗ.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi đưa tay ra sờ sờ gò má của mình, cúi đầu nhìn chằm chằm nước mắt trên tay mình, trái tim trong lồng ngực, cực kỳ dễ chịu.
Tống Thiên Tước bị bộ dáng đột ngột rơi nước mắt của cô dọa cho giật mình. Mặc dù cô rất nhút nhát, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc. Trong khoảng thời gian mấy ngày ở bên cạnh cô trước khi kết hôn, có lúc sẽ thấy cô hồi hợp, căng thẳng, cũng có lúc sẽ thấy cô cực kỳ sợ hãi, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc. Lần này cô đột nhiên rơi nước mắt như thế, khiến cho anh cảm thấy chân tay rất luống cuống.
Anh vừa thả chiếc đũa trong tay xuống, vừa cúi đầu nhìn chằm chằm chóp mũi đỏ ửng vì khóc của cô, sau đó thuận thế dời lên trên, cuối cùng dừng lại ở hốc mắt đỏ hồng của cô, đỉnh lông mày không tự chủ nhíu lại.
"Sao lại khóc?" Giọng trầm thấp vang lên khắp phòng.
Vạn Linh Chi cắn chặt môi dưới, lắc đầu một cái.
Tống Thiên Tước nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đợi mãi không nhận được câu trả lời của cô, vì vậy đành vươn tay giữ chặt cằm của cô, nhẹ nhàng nâng đầu của cô lên ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
"Sao lại khóc?" Người đàn ông nhất quyết kiên trì phải lấy được câu trả lời, nhấn mạnh từng chữ.
"Không có gì, thật sự là không có gì mà." Vạn Linh Chi cố nén nước mắt, nở nụ cười nói với anh: "Chỉ là rất vui mừng vì anh cảm thấy món ăn này ngon mà thôi."
"Ha ha, thì ra là như vậy." Tống Thiên Tước khẽ cười một tiếng, ánh mắt lóe sáng nhìn cô , sau đó cúi đầu xuống hôn lên cánh môi anh đào của cô.
Vạn Linh Chi bị hành động đột ngột này của anh hù dọa ngây ngẩn cả người, nước mắt đọng lại trên hàng lông mi dài, nhìn giống như muốn rơi mà không rơi được khiến cho đáy lòng của Tống Thiên Tước không nhịn được khẽ động, anh cúi người xuống lại tiếp tục ngậm chặt môi đỏ mọng mềm mại của cô.
"Ưmh. . . . . ." Vạn Linh Chi khẽ rên thành tiếng.
"Ngoan, đừng khóc, chuyện này không đáng để cho em mừng đến rơi nước mắt đâu." Giọng nói êm ái của anh khẽ trấn an ở bên tai cô, thỉnh thoảng lại lè lưỡi liếm nhẹ vành tai của cô, dẫn đến cho cô một trận run rẩy.
"Em. . . . . . Nhưng mà đối với em nó rất quan trọng. . . . . ." Anh không biết là sự tán thưởng này đối với chính cô mà nói thật sự là chuyện quan trọng cỡ nào, cho nên cô mới không để
ý hình tượng mà rơi nước mắt trước mặt anh, đây là bởi vì cô quá cảm động!
"Cô gái ngốc nghếch." Đáy mắt của Tống Thiên Tước hàm chứa ý cười nói với cô. Loại chuyện nhỏ nhặt đến không thể nhỏ hơn này, đối với cô mà nói thậm chí lại quan trọng như vậy sao? Hóa ra cô cũng là một cô gái nhỏ cần được cổ vũ. Người nhát gan như cô từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, lại b
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu277/5993