Tiểu thuyết Chồng Ngốc Của Tôi-full
Lượt xem : |
ng quán bar.
Nấc một tiếng, cô ngồi phịch xuống đất, ôm đầu khóc rống lên mặc kệ mọi ánh mắt đang nhìn mình.
"Tôi cũng không muốn...Tôi cũng không muốn...Tôi chỉ là bị ma xui quỷ khiến, không muốn trải qua những ngày như trước kia nữa...Tôi đố kỵ với cô chủ, có cha mẹ yêu thương, có chồng yêu thương, có bố chồng yêu quý...Tôi đố kỵ vì cô ấy có được tất cả...Tôi ao ước mười mấy năm cũng chẳng có được cái gì mà cô ấy lại dễ dàng có được...Tôi hâm mộ, tôi đố kỵ...Lúc bị bố dượng bán vào quán bar, tôi cũng từng đấu tranh, cũng từng chạy trốn...Nhưng lại chẳng thể trốn thoát...Tôi cũng muốn có hạnh phúc...Tôi cũng từng nghĩ đên cuộc sống giàu có...Nếu nhà tôi có tiền thì tôi cũng sẽ không bị bán...."
Má Lỗ đau lòng bước lên, quỳ gối xuống rồi dang tay ôm cô vào lòng.
"Vì sao cháu không gọi điện cho bác, cháu biết bác yêu cháu nhất, nhất định sẽ giúp cháu mà..."
"Bọn họ nhốt cháu lại không cho tiếp xúc với bên ngoài...Cháu hoàn toàn bất lực..."
... .......
"Lần này nên xử lý thế nào đây?" Cảnh ngộ của cô làm cho người ta rất thương cảm, cô muốn một cuộc sống tốt đẹp cũng không có gì đáng trách, nhưng, cô đã dùng sai cách rồi.
"Cho nó một khoản tiền để nó rời khỏi đây đi." Phong Long Sinh nhìn dáng vẻ hai bác cháu ôm nhau khóc rống lên, mềm lòng nói.
"Hy vọng cô ta có thể hoàn toàn thay đổi." Mạnh Triết xoay người đi vào nhà.
Mấy người còn lại cũng nhìn hai người kia một lúc rồi mới lần lượt đi vào.
Màn kịch này cứ như vậy mà hạ màn.
"Bao giờ hai đứa mới về nhà họ Phong? Ông thông gia gọi đến nhiều lần rồi đó." Kiều Nguyên Sinh hỏi hai người đang ngồi nhàn nhã trên xích đu.
Tuy ông rất vui vì con gái về nhà ở, nhưng dù sao thì cô cũng đã gả ra ngoài rồi, còn mang con trai nhà người ta về làm cho người ta gọi điện đến giục nhiều lần khiến ông vô cùng xấu hổ.
Qua điện thoại, ông cũng biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng dù sao chuyện cũng đã xử lý xong hai tuần trước rồi mà con gái vẫn chưa hề nghĩ đến việc trở về nhà họ Phong. Còn đứa con rể này, cứ con gái yêu ở nơi đâu là nó theo đến đó, hoàn toàn mặc kệ người khác lo lắng.
"Vũ Vũ có muốn về không?" Cô lười nhác tựa vào vai Phong Vũ Vọng, nhìn anh hỏi.
"Về đâu?" Hai chân chạm đất, anh khẽ lắc lư xích đu. Hai ngày trước, vì anh đung đưa xích đu quá mạnh khiến cho hai ông bà Kiều sợ đến mức mắng cho anh một trận, anh liền không dám rung xích đu quá mạnh nữa. Bởi vì bọn họ nói, rung quá mạnh sẽ khiến Nhung Nhung ngã bị thương. Anh đã hứa với cha là sẽ bảo vệ Nhung Nhung nên không thể làm cô bị thương được.
"Nhà con đó." Thỉnh thoảng, Kiều Nguyên Sinh cũng thật hết cách với đứa con rể ngốc này, nó luôn không hiểu chuyện khiến cho người khác phải liên tục giải thích.
"Nhung Nhung phải về sao?" Nếu Nhung Nhung không về thì anh cũng sẽ không về.
"Những điều em nói với anh trong hai tuần nay, anh có nhớ kỹ không?" Cô không vội trả lời câu hỏi của anh mà hỏi anh một vấn đề khác.
Anh ra sức gật đầu: "Những điều Nhung Nhung nói anh đều nhớ kỹ."
Kiều Nguyên Sinh thấy đôi vợ chồng son chỉ mải nói chuyện với nhau mà không để ý đến ai khác liền cảm thấy rất mất mặt, ông lập tức xoay người về phòng nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Bảo bối à, con đã không còn tức giận cũng chẳng còn khổ sở nữa thì hãy sớm trở về đi." Phi phi phi, ông nói giống như muốn đuổi con gái đi vậy.
Cô chẳng hề quan tâm đến ông, chỉ chăm chú nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình.
"Nói cho em nghe xem anh nhớ được bao nhiêu."
Cô đương nhiên biết mọi chuyện đều là giả, cái gì gọi là tức giận, khổ sở chứ, cha đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi.
"Ừ." Gật gật đầu, ngoan ngoãn nhìn về phía trước, anh bắt đầu đọc thuộc lòng.
"Không được tùy tiện nhận đồ của người lạ...Không được nói chuyện với người lạ...Không được đi theo người lạ...Không...Không..." Nhức đầu quá, anh quên mất rồi.
"Quên rồi hả?" Cô khẽ cười, hơi ngẩng đầu lên ngắm nhìn dáng vẻ buồn phiền của anh.
Anh ngây ngốc cười, vô tội nhìn cô.
"Phía sau quên mất rồi...." Anh thật sự không cố ý, tuy anh rất chăm chỉ học thuộc nhưng chẳng hiểu tại sao, chưa đến vài tiếng đồng hồ anh liền quên hết một nửa.
"Quên rồi thì thôi." Trong thời gian ngắn mà bắt anh nhớ nhiều như vậy, đúng là làm khó anh rồi.
"Nhung Nhung giận sao?" Anh sợ hãi hỏi.
Cô khẽ lắc đầu: "Em không có giận anh."
"Vậy là tốt rồi." Nghe cô nói không hề tức giận, anh liền thở phào nhẹ nhõm.
"Em nhắc lại lần nữa, anh không cần phải học thuộc chỉ cần nhớ kỹ trong đầu là được, anh hiểu chưa?" Chỉ cần cô nhắc lại vài lần bên tai anh là anh sẽ nhớ thôi.
"Ừ, anh sẽ nhớ kỹ." Chỉ cần là lời Nhung Nhung nói, anh đều nhớ kỹ.
"Nếu gặp người lạ thì anh không được nói chuyện, không được đi theo hay là tùy tiện nhận đồ ăn, thức uống của họ." Trải qua chuyện lần này, cô nhất định phải dạy cho anh một vài điều quan trọng. Cô và mọi người không thể lúc nào cũng ở cạnh anh được, anh không cần biết quá nhiều, chỉ cần biết lời nói của ai nên nghe hay không nên nghe, đồ gì nên ăn hay không nên ăn.
"Ừ." Dùng sức gật đầu, điều này anh đã nhớ kỹ.
"Nếu là người anh quen mà họ muốn anh làm gì thì trước tiên anh phải gọi cho em hoặc hỏi các anh của anh trước đã." Hiện tại, cũng không phải người lạ mới là kẻ xấu mà có nhiều việc xấu đều do người quen biết gây ra.
"Anh đã nhớ kỹ số di động của em chưa?"
Gật đầu, anh còn nghiêm túc ghi lại rồi nhìn chằm chằm dãy số đó suốt ba ngày nên đã nhớ kỹ.
"Không được đi ra ngoài một mình, nhất định phải có người đi cùng." Cô bắt anh phải nhớ kỹ điều này, nếu anh ra ngoài một mình mà bị lạc hay gặp phải kẻ xấu thì sẽ phiền phức to.
"Mặc kệ có quen biết hay không, người ta cho anh ăn cái gì cũng phải được sự đồng ý của em mới được ăn."
"Nhung Nhung..." Anh không thể nhớ nhiều như vậy đâu.
Ha ha, vừa nghe anh gọi, cô liền biết anh không nhớ nổi nữa rồi. Cô cũng không thích bắt anh làm những chuyện mà anh không thích.
"Vậy những điều kia..." Khẽ ngáp một cái, cô mệt mỏi nói.
"Vũ Vũ, ôm em về phòng, em buồn ngủ rồi." Mấy ngày nay, tuy cô đã bớt nôn nghén nhưng lại trở nên rất thích ngủ. Tỉnh giấc chưa đến ba tiếng là cô lại mệt mỏi. Mỗi lần ngủ cũng chẳng được bao lâu, nhiều nhất là nửa tiếng liền tỉnh giấc.
"Ừ." Đứng lên khỏi xích đu, anh dịu dàng ôm cô vào lòng rồi xoay người bước về phòng.
******
Thời gian trôi qua rất nhanh, Kiều Nhung Ngọc và Phong Vũ Vọng trở về nhà họ Phong đã hơn 10 ngày rồi. Lúc vừa về, má Lỗ đã chạy đến gặp bọn họ nhận lỗi, hai người cũng không trách cứ gì bà.
Kiều Nhung Ngọc đã tìm được một nữ giúp việc khác, đó chính là Tiểu Lỵ đang làm việc cho nhà họ Kiều. Bởi vì Tiểu Lỵ đã làm việc trong nhà họ Kiều hơn 5 năm nên Kiều Nhung Ngọc vô cùng tin tưởng cô.
Cứ cách ba bốn tuần là Phong Vũ Vọng lại bị nhóm người Mạnh Triết kéo tới công ty nguyên cả ngày. Sau khi thành thói quen, mỗi lần phải đến công ty là anh không còn quấn chặt lấy Kiều Nhung Ngọc nữa.
Mang thai đến tháng thứ tư, tình trạng nôn nghén cũng chấm dứt, bệnh thích ngủ cũng chẳng còn, hiện tại Kiều Nhung Ngọc cảm thấy rất sảng khoái.
"Cô chủ, bên ngoài có người tự xưng là bạn cô muốn gặp cô." Bảo vệ gác cổng thông qua điện thoại nội bộ báo cáo với Kiều Nhung Ngọc.
"Bạn tôi sao?" Kỳ lạ, cô không hề có bạn bè gì ở Đài Loan mà.
"Nam hay nữ?"
"Một nam một nữ."
Không thể nào, hai người kia không phải đã đuổi theo tới Đài Loan rồi đó chứ?
"Họ trông như thế nào?"
Nhìn hai người đứng ở bên ngoài cửa, bảo vệ tận tụy nói: "Nam tóc vàng còn nữ là tóc xoăn màu nâu."
Đúng là hai người kia rồi.
"Anh dẫn bọn họ vào phòng khách đợi tôi." Chết tiệt, sao hai người kia lại đuổi đến tận đây chứ? Cắt đứt cuộc gọi nội bộ, cô liền nhanh chóng gọi về nhà họ Kiều.
"A lô..."
"Mẹ à, có phải có người đến nhà tìm con không?" Cô chỉ có thể nghĩ đến chuyện này, bởi vì bạn bè bên Mỹ của cô cùng lắm là biết địa chỉ nhà ở Đài Loan thôi, chuyện cô lập gia đình cũng chỉ có vài người biết, mà hai người tìm đến cửa này, cô có muốn tránh cũng không kịp.
"Đúng vậy, nam đẹp trai nữ xinh xắn, mẹ đưa cho họ địa chỉ nhà họ Phong rồi." Lâm Tuyết cảm thấy hai người kia thật xứng đôi.
"Trời ạ, mẹ hại chết con rồi." Cúp máy, cô lập tức sửa sang lại quần áo rồi mới đi xuống phòng khách.
Đầu dây bên kia, Lâm Tuyết tức giận cúp máy.
"Cái con bé này, nói linh tinh gì vậy, cái gì gọi là hại chết nó rồi."
Cô vừa đi xuống liền nhìn thấy hai người kia đang bước vào nhà.
Hôm nay các cậu chủ đều đi đến công ty nên Tiểu Lỵ phải tiếp nhận việc của cậu Phong là đi theo chăm sóc cho cô chủ.
"Ngọc nhi!" Hai người kia vừa thấy cô xuống, lập tức kích động chạy về phía cô.
Thấy bọn họ như vậy, Tiểu Ly vội vàng chắn phía trước Kiều Nhung Ngọc để tránh cho bọn họ làm tổn thương cô
"Hai người cẩn thận một chút, cô chủ đang mang bầu, nếu xảy ra chuyện gì thì hai người đền nổi không?" Tiểu Ly lo lắng hỏi.
Lời nói của Tiểu Ly khiến cho hai người kia ngây ngốc tại chỗ đồng thời cũng chịu đả kích rất lớn, rõ ràng là không thể tiếp nhận được chuyện Kiều Nhung Ngọc đã mang thai.
Kiều Nhung Ngọc quen hai người này lúc còn đi học ở Mỹ. Lúc mới bắt đầu cũng không tệ, nhưng càng về sau cô lại càng trốn tránh bọn họ. Lần này trở về Đài Loan, có thể yên tĩnh vài tháng, cũng là do cô thừa dịp bọn họ đi công tác ở Anh mới trốn về được.
Người đàn ông tóc vàng gọi là Mide, là cố vấn đầu tư tài chính đứng số một số hai nước Mỹ. Dáng vẻ anh ta giống như tiểu thụ trong truyện tranh, da thịt trắng nõn, non mềm như có thể nhéo ra nước. Lông mày dày rậm được anh tỉa thành hình trăng khuyết rất hòa hợp với khuôn mặt nữ tính. Đôi con ngươi màu xanh nước biển, khi anh ta dùng ánh mắt thâm tình nhìn một ai đó sẽ khiến cho người đó có cảm giác như bị sóng biển cuốn trôi. Chiếc mũi nhỏ xinh, khéo léo khác hẳn so với mũi người ngoại quốc. Đôi môi mỏng màu hồng nhạt, nhìn qua vừa gợi cảm lại vừa lạnh lùng.
một người đàn ông hấp dẫn như vậy, còn rất nổi tiếng trong giới phụ nữ nữa, huống chi hiện tại phụ nữ háo sắc lại nhiều không đếm xuể, anh ta muốn bị bỏ qua cũng khó. Anh ta từng tự tin nói rằng, phụ nữ trên thế giới này, ngoại trừ là đồng tính hoặc là chưa sinh ra, chỉ cần từng gặp qua đều yêu anh ta. Nhưng anh ta lại đúng trúng một tấm sắt cứng, đó chính là Kiều Nhung Ngọc. Mới đầu chỉ là đùa vui, càng về sau anh ta lại càng thật lòng yêu cô. Anh ta quấn lấy cô, hy vọng một ngày nào đó cô có thể cảm nhận được tấm chân tình của mình. Nhưng thật không ngờ, anh ta chỉ đi Anh một chuyến thôi mà lúc trở về, không những nghe nói cô đã quay về Đài Loan mà còn kết hôn nũa, anh ta gấp lên đến nỗi vội vàng đùn đẩy công việc, lập tức bay đến Đài Loan.
Còn cô gái tóc xoăn màu nâu tên là Naria, cũng là cố vấn đầu tư giống như Mide. Thân hình cô không cao to như phụ nữ ngoại quốc mà nhỏ nhắn như con gái phương
QUAY LẠINấc một tiếng, cô ngồi phịch xuống đất, ôm đầu khóc rống lên mặc kệ mọi ánh mắt đang nhìn mình.
"Tôi cũng không muốn...Tôi cũng không muốn...Tôi chỉ là bị ma xui quỷ khiến, không muốn trải qua những ngày như trước kia nữa...Tôi đố kỵ với cô chủ, có cha mẹ yêu thương, có chồng yêu thương, có bố chồng yêu quý...Tôi đố kỵ vì cô ấy có được tất cả...Tôi ao ước mười mấy năm cũng chẳng có được cái gì mà cô ấy lại dễ dàng có được...Tôi hâm mộ, tôi đố kỵ...Lúc bị bố dượng bán vào quán bar, tôi cũng từng đấu tranh, cũng từng chạy trốn...Nhưng lại chẳng thể trốn thoát...Tôi cũng muốn có hạnh phúc...Tôi cũng từng nghĩ đên cuộc sống giàu có...Nếu nhà tôi có tiền thì tôi cũng sẽ không bị bán...."
Má Lỗ đau lòng bước lên, quỳ gối xuống rồi dang tay ôm cô vào lòng.
"Vì sao cháu không gọi điện cho bác, cháu biết bác yêu cháu nhất, nhất định sẽ giúp cháu mà..."
"Bọn họ nhốt cháu lại không cho tiếp xúc với bên ngoài...Cháu hoàn toàn bất lực..."
... .......
"Lần này nên xử lý thế nào đây?" Cảnh ngộ của cô làm cho người ta rất thương cảm, cô muốn một cuộc sống tốt đẹp cũng không có gì đáng trách, nhưng, cô đã dùng sai cách rồi.
"Cho nó một khoản tiền để nó rời khỏi đây đi." Phong Long Sinh nhìn dáng vẻ hai bác cháu ôm nhau khóc rống lên, mềm lòng nói.
"Hy vọng cô ta có thể hoàn toàn thay đổi." Mạnh Triết xoay người đi vào nhà.
Mấy người còn lại cũng nhìn hai người kia một lúc rồi mới lần lượt đi vào.
Màn kịch này cứ như vậy mà hạ màn.
"Bao giờ hai đứa mới về nhà họ Phong? Ông thông gia gọi đến nhiều lần rồi đó." Kiều Nguyên Sinh hỏi hai người đang ngồi nhàn nhã trên xích đu.
Tuy ông rất vui vì con gái về nhà ở, nhưng dù sao thì cô cũng đã gả ra ngoài rồi, còn mang con trai nhà người ta về làm cho người ta gọi điện đến giục nhiều lần khiến ông vô cùng xấu hổ.
Qua điện thoại, ông cũng biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng dù sao chuyện cũng đã xử lý xong hai tuần trước rồi mà con gái vẫn chưa hề nghĩ đến việc trở về nhà họ Phong. Còn đứa con rể này, cứ con gái yêu ở nơi đâu là nó theo đến đó, hoàn toàn mặc kệ người khác lo lắng.
"Vũ Vũ có muốn về không?" Cô lười nhác tựa vào vai Phong Vũ Vọng, nhìn anh hỏi.
"Về đâu?" Hai chân chạm đất, anh khẽ lắc lư xích đu. Hai ngày trước, vì anh đung đưa xích đu quá mạnh khiến cho hai ông bà Kiều sợ đến mức mắng cho anh một trận, anh liền không dám rung xích đu quá mạnh nữa. Bởi vì bọn họ nói, rung quá mạnh sẽ khiến Nhung Nhung ngã bị thương. Anh đã hứa với cha là sẽ bảo vệ Nhung Nhung nên không thể làm cô bị thương được.
"Nhà con đó." Thỉnh thoảng, Kiều Nguyên Sinh cũng thật hết cách với đứa con rể ngốc này, nó luôn không hiểu chuyện khiến cho người khác phải liên tục giải thích.
"Nhung Nhung phải về sao?" Nếu Nhung Nhung không về thì anh cũng sẽ không về.
"Những điều em nói với anh trong hai tuần nay, anh có nhớ kỹ không?" Cô không vội trả lời câu hỏi của anh mà hỏi anh một vấn đề khác.
Anh ra sức gật đầu: "Những điều Nhung Nhung nói anh đều nhớ kỹ."
Kiều Nguyên Sinh thấy đôi vợ chồng son chỉ mải nói chuyện với nhau mà không để ý đến ai khác liền cảm thấy rất mất mặt, ông lập tức xoay người về phòng nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Bảo bối à, con đã không còn tức giận cũng chẳng còn khổ sở nữa thì hãy sớm trở về đi." Phi phi phi, ông nói giống như muốn đuổi con gái đi vậy.
Cô chẳng hề quan tâm đến ông, chỉ chăm chú nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình.
"Nói cho em nghe xem anh nhớ được bao nhiêu."
Cô đương nhiên biết mọi chuyện đều là giả, cái gì gọi là tức giận, khổ sở chứ, cha đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi.
"Ừ." Gật gật đầu, ngoan ngoãn nhìn về phía trước, anh bắt đầu đọc thuộc lòng.
"Không được tùy tiện nhận đồ của người lạ...Không được nói chuyện với người lạ...Không được đi theo người lạ...Không...Không..." Nhức đầu quá, anh quên mất rồi.
"Quên rồi hả?" Cô khẽ cười, hơi ngẩng đầu lên ngắm nhìn dáng vẻ buồn phiền của anh.
Anh ngây ngốc cười, vô tội nhìn cô.
"Phía sau quên mất rồi...." Anh thật sự không cố ý, tuy anh rất chăm chỉ học thuộc nhưng chẳng hiểu tại sao, chưa đến vài tiếng đồng hồ anh liền quên hết một nửa.
"Quên rồi thì thôi." Trong thời gian ngắn mà bắt anh nhớ nhiều như vậy, đúng là làm khó anh rồi.
"Nhung Nhung giận sao?" Anh sợ hãi hỏi.
Cô khẽ lắc đầu: "Em không có giận anh."
"Vậy là tốt rồi." Nghe cô nói không hề tức giận, anh liền thở phào nhẹ nhõm.
"Em nhắc lại lần nữa, anh không cần phải học thuộc chỉ cần nhớ kỹ trong đầu là được, anh hiểu chưa?" Chỉ cần cô nhắc lại vài lần bên tai anh là anh sẽ nhớ thôi.
"Ừ, anh sẽ nhớ kỹ." Chỉ cần là lời Nhung Nhung nói, anh đều nhớ kỹ.
"Nếu gặp người lạ thì anh không được nói chuyện, không được đi theo hay là tùy tiện nhận đồ ăn, thức uống của họ." Trải qua chuyện lần này, cô nhất định phải dạy cho anh một vài điều quan trọng. Cô và mọi người không thể lúc nào cũng ở cạnh anh được, anh không cần biết quá nhiều, chỉ cần biết lời nói của ai nên nghe hay không nên nghe, đồ gì nên ăn hay không nên ăn.
"Ừ." Dùng sức gật đầu, điều này anh đã nhớ kỹ.
"Nếu là người anh quen mà họ muốn anh làm gì thì trước tiên anh phải gọi cho em hoặc hỏi các anh của anh trước đã." Hiện tại, cũng không phải người lạ mới là kẻ xấu mà có nhiều việc xấu đều do người quen biết gây ra.
"Anh đã nhớ kỹ số di động của em chưa?"
Gật đầu, anh còn nghiêm túc ghi lại rồi nhìn chằm chằm dãy số đó suốt ba ngày nên đã nhớ kỹ.
"Không được đi ra ngoài một mình, nhất định phải có người đi cùng." Cô bắt anh phải nhớ kỹ điều này, nếu anh ra ngoài một mình mà bị lạc hay gặp phải kẻ xấu thì sẽ phiền phức to.
"Mặc kệ có quen biết hay không, người ta cho anh ăn cái gì cũng phải được sự đồng ý của em mới được ăn."
"Nhung Nhung..." Anh không thể nhớ nhiều như vậy đâu.
Ha ha, vừa nghe anh gọi, cô liền biết anh không nhớ nổi nữa rồi. Cô cũng không thích bắt anh làm những chuyện mà anh không thích.
"Vậy những điều kia..." Khẽ ngáp một cái, cô mệt mỏi nói.
"Vũ Vũ, ôm em về phòng, em buồn ngủ rồi." Mấy ngày nay, tuy cô đã bớt nôn nghén nhưng lại trở nên rất thích ngủ. Tỉnh giấc chưa đến ba tiếng là cô lại mệt mỏi. Mỗi lần ngủ cũng chẳng được bao lâu, nhiều nhất là nửa tiếng liền tỉnh giấc.
"Ừ." Đứng lên khỏi xích đu, anh dịu dàng ôm cô vào lòng rồi xoay người bước về phòng.
******
Thời gian trôi qua rất nhanh, Kiều Nhung Ngọc và Phong Vũ Vọng trở về nhà họ Phong đã hơn 10 ngày rồi. Lúc vừa về, má Lỗ đã chạy đến gặp bọn họ nhận lỗi, hai người cũng không trách cứ gì bà.
Kiều Nhung Ngọc đã tìm được một nữ giúp việc khác, đó chính là Tiểu Lỵ đang làm việc cho nhà họ Kiều. Bởi vì Tiểu Lỵ đã làm việc trong nhà họ Kiều hơn 5 năm nên Kiều Nhung Ngọc vô cùng tin tưởng cô.
Cứ cách ba bốn tuần là Phong Vũ Vọng lại bị nhóm người Mạnh Triết kéo tới công ty nguyên cả ngày. Sau khi thành thói quen, mỗi lần phải đến công ty là anh không còn quấn chặt lấy Kiều Nhung Ngọc nữa.
Mang thai đến tháng thứ tư, tình trạng nôn nghén cũng chấm dứt, bệnh thích ngủ cũng chẳng còn, hiện tại Kiều Nhung Ngọc cảm thấy rất sảng khoái.
"Cô chủ, bên ngoài có người tự xưng là bạn cô muốn gặp cô." Bảo vệ gác cổng thông qua điện thoại nội bộ báo cáo với Kiều Nhung Ngọc.
"Bạn tôi sao?" Kỳ lạ, cô không hề có bạn bè gì ở Đài Loan mà.
"Nam hay nữ?"
"Một nam một nữ."
Không thể nào, hai người kia không phải đã đuổi theo tới Đài Loan rồi đó chứ?
"Họ trông như thế nào?"
Nhìn hai người đứng ở bên ngoài cửa, bảo vệ tận tụy nói: "Nam tóc vàng còn nữ là tóc xoăn màu nâu."
Đúng là hai người kia rồi.
"Anh dẫn bọn họ vào phòng khách đợi tôi." Chết tiệt, sao hai người kia lại đuổi đến tận đây chứ? Cắt đứt cuộc gọi nội bộ, cô liền nhanh chóng gọi về nhà họ Kiều.
"A lô..."
"Mẹ à, có phải có người đến nhà tìm con không?" Cô chỉ có thể nghĩ đến chuyện này, bởi vì bạn bè bên Mỹ của cô cùng lắm là biết địa chỉ nhà ở Đài Loan thôi, chuyện cô lập gia đình cũng chỉ có vài người biết, mà hai người tìm đến cửa này, cô có muốn tránh cũng không kịp.
"Đúng vậy, nam đẹp trai nữ xinh xắn, mẹ đưa cho họ địa chỉ nhà họ Phong rồi." Lâm Tuyết cảm thấy hai người kia thật xứng đôi.
"Trời ạ, mẹ hại chết con rồi." Cúp máy, cô lập tức sửa sang lại quần áo rồi mới đi xuống phòng khách.
Đầu dây bên kia, Lâm Tuyết tức giận cúp máy.
"Cái con bé này, nói linh tinh gì vậy, cái gì gọi là hại chết nó rồi."
Cô vừa đi xuống liền nhìn thấy hai người kia đang bước vào nhà.
Hôm nay các cậu chủ đều đi đến công ty nên Tiểu Lỵ phải tiếp nhận việc của cậu Phong là đi theo chăm sóc cho cô chủ.
"Ngọc nhi!" Hai người kia vừa thấy cô xuống, lập tức kích động chạy về phía cô.
Thấy bọn họ như vậy, Tiểu Ly vội vàng chắn phía trước Kiều Nhung Ngọc để tránh cho bọn họ làm tổn thương cô
"Hai người cẩn thận một chút, cô chủ đang mang bầu, nếu xảy ra chuyện gì thì hai người đền nổi không?" Tiểu Ly lo lắng hỏi.
Lời nói của Tiểu Ly khiến cho hai người kia ngây ngốc tại chỗ đồng thời cũng chịu đả kích rất lớn, rõ ràng là không thể tiếp nhận được chuyện Kiều Nhung Ngọc đã mang thai.
Kiều Nhung Ngọc quen hai người này lúc còn đi học ở Mỹ. Lúc mới bắt đầu cũng không tệ, nhưng càng về sau cô lại càng trốn tránh bọn họ. Lần này trở về Đài Loan, có thể yên tĩnh vài tháng, cũng là do cô thừa dịp bọn họ đi công tác ở Anh mới trốn về được.
Người đàn ông tóc vàng gọi là Mide, là cố vấn đầu tư tài chính đứng số một số hai nước Mỹ. Dáng vẻ anh ta giống như tiểu thụ trong truyện tranh, da thịt trắng nõn, non mềm như có thể nhéo ra nước. Lông mày dày rậm được anh tỉa thành hình trăng khuyết rất hòa hợp với khuôn mặt nữ tính. Đôi con ngươi màu xanh nước biển, khi anh ta dùng ánh mắt thâm tình nhìn một ai đó sẽ khiến cho người đó có cảm giác như bị sóng biển cuốn trôi. Chiếc mũi nhỏ xinh, khéo léo khác hẳn so với mũi người ngoại quốc. Đôi môi mỏng màu hồng nhạt, nhìn qua vừa gợi cảm lại vừa lạnh lùng.
một người đàn ông hấp dẫn như vậy, còn rất nổi tiếng trong giới phụ nữ nữa, huống chi hiện tại phụ nữ háo sắc lại nhiều không đếm xuể, anh ta muốn bị bỏ qua cũng khó. Anh ta từng tự tin nói rằng, phụ nữ trên thế giới này, ngoại trừ là đồng tính hoặc là chưa sinh ra, chỉ cần từng gặp qua đều yêu anh ta. Nhưng anh ta lại đúng trúng một tấm sắt cứng, đó chính là Kiều Nhung Ngọc. Mới đầu chỉ là đùa vui, càng về sau anh ta lại càng thật lòng yêu cô. Anh ta quấn lấy cô, hy vọng một ngày nào đó cô có thể cảm nhận được tấm chân tình của mình. Nhưng thật không ngờ, anh ta chỉ đi Anh một chuyến thôi mà lúc trở về, không những nghe nói cô đã quay về Đài Loan mà còn kết hôn nũa, anh ta gấp lên đến nỗi vội vàng đùn đẩy công việc, lập tức bay đến Đài Loan.
Còn cô gái tóc xoăn màu nâu tên là Naria, cũng là cố vấn đầu tư giống như Mide. Thân hình cô không cao to như phụ nữ ngoại quốc mà nhỏ nhắn như con gái phương
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu422/6138