XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

Lượt xem :
hư đúc đây.

"Mau nói cho ông cố, Thụy Khải năm nay mấy tuổi?"

"Ông cố, Thụy Khải năm nay sáu tuổi rưỡi!" Hà Thụy Khải mặc một bộ quần áo giả cao bồi, khuôn mặt khéo léo khả ái nở nụ cười tươi, bắt chước giọng điệu ông cụ hỏi: "Nói cho Thụy Khải biết, ông cố năm nay mấy tuổi?"

"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Sở Thiệu Thiên, gương mặt đã có nhiều nếp nhăn nghe thấy câu hỏi ngây thơ của đứa bé, không nhịn được cười lên ha hả, "Ông cố năm nay đã 75 tuổi rồi."

"Oa, hơn Thụy Khải rất nhiều rất nhiều tuổi nha."

"Cho nên ông mới là ông cố của cháu."

"Ông cố, cháu có thể hỏi ông cố là gì không?" Hà Thụy Khải không hiểu, nghiêng đầu bé nhỏ hỏi.

"Ông cố chính là ông nội của ba cháu."

"Ông nội của ba?" Hà Thụy Khải cau mày, nắm chặt lấy mười ngón tay của mình, "Có vẻ rất phức tạp nha!"

"Không sao, chỉ cần từ nay về sau cháu và ông cố ngày ngày ở cùng nhau, như vậy ông cố sẽ cho cháu biết tại sao ông là ông nội của ba cháu."

"Vậy nếu như cháu với ông cố ở cùng nhau, có phải là cháu cũng được sống với ba không?"

"Dĩ nhiên!"

"Được ạ!" Hà Thụy Khải lập tức mỉm cười khả ái, thân thể nhỏ bé còn hết sức thân mật ngồi trên đùi Sở Thiệu Thiên, "Cháu muốn cùng ông cố và ba ở chung một chỗ."

Bên này, hai cụ cháu trò đang chuyện hăng say thì bên kia, Sở Dực Nghiêu lại bất đắc dĩ khẽ vuốt chân mày nhíu chặt của mình. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Anh âm trầm nhìn chằm chằm Hà Văn Tĩnh ngồi đối diện, đồng thời sử dụng ánh mắt ý bảo cô mau nói rõ ràng.

Mắt thấy con trai của mình sắp bị ông cụ trước mắt chiếm mất, Hà Văn Tĩnh gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, "Ách. . . . . . Cái đó. . . . . . Sở lão tiên sinh. . . . . ."

"Gọi ông nội!" Sở thiệu Thiên Nhất bên đùa với chắt trai, vừa ra lệnh.

"Hả? Ông nội?" Hà Văn Tĩnh sợ hết hồn, "Cái đó. . . . . . kia. . . . . .Ông nội, thật ra thì cháu là muốn nói. . . . . ." Cô chỉ chỉ con trai của mình, "Thực ra, Thụy Khải. . . . . ."

"Ông cực kỳ thích đứa chắt này, ông muốn bồi dưỡng nó làm người thừa kế tập đoàn Sở thị sau này."

Nét mặt Hà Văn Tĩnh trở nên hoảng sợ , "Cháu thấy có lẽ có hiểu lầm ở đây, cháu và tên thích sạch sẽ . . . . . . A, cháu muốn nói là cháu và anh Sở đây là trong sạch, tất cả đều là do cháu bày trò đùa dai, Thụy Khải không phải con trai của anh Sở. . . . . ."

"Đùa gì thế? Các cháu xem ông là kẻ ngu sao? Đứa nhỏ này dáng dấp giống Dực Nghiêu như đúc, chính là như từ một khuôn mẫu in ra, vậy mà bây giờ cháu lại nói với ông Thụy Khải không phải chắt của ông là như thế nào? Cháu muốn để cho chắt của ông lưu lạc bên ngoài sao?"

"Không phải! Ý của cháu không phải như vậy!"

"Vậy thì tốt, nếu cháu đã sinh chắt trai cho ông, như vậy ông sẽ cử hành hôn lễ cho cháu và Dực Nghiêu."

"Cử hành hôn lễ đương nhiên được, chỉ là. . . . . . Cái gì? Ông mới vừa nói gì? Cử hành hôn lễ? Hôn lễ của ai?" Hà Văn Tĩnh thiếu chút nữa rớt cằm.

"Đương nhiên là hôn lễ của cháu và Dực Nghiêu, chẳng lẽ cháu muốn để cho chắt của ông gọi người khác là ba sao?"

"Nhưng. . . . . . Cháu cùng anh Sở. . . . . ."

"Ông nội, việc này thật quá hồ đồ, hôn nhân là chuyện lớn sao có thể giống như trò đùa?" Sở Dực Nghiêu đứng lên, vẻ mặt khó coi, "Hôm nay cháu đưa cô Hà tới nhà mình mục đích chính là nói cho ông biết, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm, đứa bé này căn bản cũng không phải là con của cháu. . . . . ."

"Đủ rồi! Cháu không cần lấy cớ cháu mới hai mươi lăm tuổi để nguỵ biện, Dực Nghiêu, cháu bây giờ đã có thể tiếp quản khách sạn, công việc quan trọng nhưng cháu cũng nên quan tâm đến hôn nhân của mình, hơn nữa Văn Tĩnh còn vì Sở gia chúng ta sinh ra một đứa bé đáng yêu thế này, người cháu dâu như vậy ông rất hài lòng!" Nói xong, ông đột nhiên cầm điện thoại di động lên liên tục bấm số.

"Này, là cửa hàng áo cưới Mông Toa Lợi Á sao? Sau một thời gian ngắn nữa cháu của tôi muốn kết hôn, mời những thợ trang điểm nổi danh nhất giúp cháu dâu của tôi chọn mấy bộ áo cưới xinh đẹp, dĩ nhiên, sau khi chọn ngày tốt xong, cháu cũng phải đến uống rượu mừng đấy."

"Ông nội. . . . . ." Sở Dực Nghiêu cố gắng ngăn cản.

"Này, là lão Lý sao? Ha ha! Thông báo cho ông một tin tức tốt, cháu của tôi muốn kết hôn rồi. . . . . ." Sở Thiệu Thiên hung phấn bừng bừng bắt đầu gọi điện thoại thông báo, mà Hà Văn Tĩnh bị ném qua một bên, giật mình há to miệng, chuyện làm sao lại diễn biến như thế này?

" Ông Sở. . . . . . Này, ông Sở. . . . . ."

"Là ông Lưu sao? Tôi là Sở Thiệu Thiên, tôi muốn nhờ ông một việc, tôi muốn ông trong thời gian ngắn nhất chuyển hộ khẩu của chắt tôi đến nhà họ Sở, không sai, càng nhanh càng tốt. Ha ha! Không thể tưởng tượng nổi đi, tôi nói cho ông biết, cháu của tôi rất lợi hại, sinh cho tôi một đứa chắt trai vô cùng khả ái. . . . . ."

"Ông nội. . . . . ."

" Ông Sở. . . . . ."

Sở Thiệu Thiên liên tục gọi điện thoại, gần như trong vòng hơn mười phút ngắn ngủi đã đem hôn sự của Sở Dực Nghiêu và Hà Văn Tĩnh sắp xếp xong. Thấy chuyện phát triển đến mức này, Hà Văn Tĩnh cảm giác mình lần này thật sự đùa giỡn quá đáng rồi, cô vội vã cuống cuồng ôm lấy con trai đang ngồi trên người Sở Thiệu Thiên, "Thụy Khải, lại đây với mẹ."

"Cháu dâu, sao cháu lại cướp chắt trai của ông?" Sở Thiệu Thiên không vui nhìn chằm chằm Hà Văn Tĩnh, tranh đấu trên thương trường bao lâu nay ông dĩ nhiên đã luyện thành ánh mắt vô cùng uy nghiêm, Hà Văn Tĩnh bị ánh mắt đó dọa sợ toát mồ hôi.

"Không phải vậy, cháu không có giành, cháu chỉ là cảm thấy. . . . . ." Hà Văn Tĩnh trong lòng run sợ nhưng vẫn cố gắng tươi cười, "Nếu ông nội đã định xong hôn sự giữa cháu và anh Sở, như vậy cháu cũng phải về thông báo cho người thân biết, cho nên cháu hiện tại muốn dẫn Thụy Khải về, ông biết đó, Thụy Khải cũng là tâm can bảo bối của gia đình cháu, cho nên trước khi cháu cưới anh Sở, Thụy Khải nên ở với cháu có phải không?"

Sở Thiệu Thiên nhíu mày, "Gia đình cháu đã sống cùng Thụy Khải lâu như vậy, hiện tại cũng nên đến phiên ông già ta đây cùng Thụy Khải chung sống, bắt đầu từ hôm nay, Thụy Khải sẽ sống cùng ông, nếu cháu nguyện ý trước khi kết hôn rời đến nhà chúng ta, ông rất hoan nghênh, nhưng, nếu như cháu muốn đưa Thụy Khải đi, vậy cũng đừng trách ông già ta đây trở mặt đó!"

Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của cô gái trước mặt này, rõ ràng không có ý định gả cho Dực Nghiêu nhà mình, ông mặc kệ Dực Nghiêu cùng cô gái này từng có hiểu lầm gì, ông hiện tại chỉ muốn ôm chắt trai của ông thôi. Vì sợ cô gái này sẽ mang theo đứa bé đáng yêu chạy trốn, ông tự nhiên phải tiên hạ thủ vi cường.(ra tay trước)

"Ách. . . . . ." Hà Văn Tĩnh bỗng chốc không có biện pháp, cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Sở Dực Nghiêu, liền gặp được gương mặt tuấn tú tối đen đang trừng cô của Sở Dực Nghiêu.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, cô đại khái cũng đã bị Sở Dực Nghiêu giết chết một trăm lần rồi, cô lần đầu tiên khắc sâu cảm nhận được cái gì gọi là "trời tạo nghiệp có thể sống nhưng tự mình tạo nghiệp thì không thể sống’.

Sở Thiệu Thiên từ chỗ ngồi đứng lên, uy phong lẫm liệt lôi kéo tay Hà Thụy Khải đi lên lầu, "Thụy Khải, ông cố dẫn cháu lên lầu chơi, cháu dâu tương lai, chờ một chút để Dực Nghiêu đưa cháu trở về, thuận tiện để Dực Nghiêu giúp cháu thu dọn hành lý, hai ngày nữa rời đến đây ở."

"Cháu...cháu. . . . . ." Hà Văn Tĩnh thật sự rất muốn xông lên, cướp con trai bỏ chạy, nhưng . . . . . . Cô không dám, hic. . . . . . Bộ dáng ông cụ trừng mắt thật đáng sợ, khiến cô không thể tự chủ được, toàn thân phát run, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai hết sức phấn khởi cùng Sở Thiệu Thiên lên lầu, biến mất trong tầm mắt cô.

Cuối cùng, cô mới vô dụng đem hi vọng ký thác trên người Sở Dực Nghiêu, xông tới bắt lấy cánh tay của anh, hạ thấp tư thái cầu khẩn nói: "Thích sạch sẽ. . . . . . anh Sở, anh mau nghĩ biện pháp giải thích với ông nội của anh, Thụy Khải không phải con của anh đi!" Gương mặt tuấn tú của Sở Dực Nghiêu lạnh như băng, nhìn cô chằm chằm, âm thanh rít qua kẽ răng nói, "Tôi không có cách nào!"

Người phụ nữ đáng chết này, anh hiện tại chỉ muốn bóp chết cô, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy cô hôm đó, cô hình như đã được định trước là khắc tinh trong đời anh.

Hà Văn Tĩnh đột nhiên lóe lên ý tưởng trong đầu, "Đúng rồi, DNA, anh có thể cùng Thụy Khải đi xét nghiệm DNA, chỉ cần xét nghiệm DNA là có thể chứng minh anh không phải là ba của Thụy Khải, Thụy Khải có thể cùng tôi về nhà!"

"Đã muộn!"

"Không muộn, không muộn, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi xét nghiệm DNA. . . . . ."

"Cho dù có đi xét nghiệm DNA, cũng phải chờ chúng ta kết hôn xong!" Sở Dực Nghiêu âm trầm nói.

"Cái gì?" Cô không dám tin, hét to một tiếng: "Anh nói là anh phải cùng tôi kết hôn?"

"Là ông nội tôi muốn hai chúng ta kết hôn!" Sở Dực Nghiêu nghiêm mặt lạnh lùng nói.

Hà Văn Tĩnh sợ hãi kêu một tiếng: "Anh đừng nói giỡn nữa, tôi mới không cần gả cho loại người lòng dạ nhỏ mọn như anh!"

Sở Dực Nghiêu nổi giận, gầm hét lên: "Hà Văn Tĩnh, cô cho là tôi muốn kết hôn với cô sao? Đừng quên, tất cả đều là do trò đùa ác của cô mà ra, đầu sỏ gây nên là cô, cô nên cảm thấy may mắn là cô đùa giỡn với tôi, nếu như người cô chọc tới là người khác, nói không chừng cô và con trai cô cũng đã bị cô hại chết!" Người phụ nữ ngu ngốc này, lại còn dám bày vẻ mặt miễn cưỡng ra cho anh xem, đừng quên, trong chuyện này anh mới là người bị hại!

"Đây chẳng qua là một trò đùa. . . . . ." Hà Văn Tĩnh phát hiện mình sắp hỏng mất.

"Cho nên tôi chưa bao giờ cùng bất kỳ ai nói giỡn!" Anh chỉ làm cho người khác khổ cực.

"Thích sạch sẽ. . . . . ."

"Tôi tên là Sở Dực Nghiêu!" Anh không chịu được gầm nhẹ

"Được rồi! Sở Dực Nghiêu, chuyện phát triển đến mức này, anh nói xem phải làm thế nào?" Hà Văn Tĩnh dáng vẻ cực khổ nói.

Anh nhìn cô không chớp mắt, "Chỉ có một con đường, chính là chúng ta kết hôn!"

"Này. . . . . ." Cô bất mãn kêu to, "Anh chơi đủ chưa? Coi như nói giỡn cũng nên có mức độ. Đúng! Tôi thừa nhận tôi không nên cố ý diễn trò đùa giỡn ở bệnh viện, nhưng tôi chỉ là muốn làm cho anh tức giận, anh nói chỉ cần tôi tới nhà anh, giải thích rõ ràng tất cả với ông nội anh xong sẽ để tôi đi, nhưng sao bây giờ lại náo loạn đến mức tôi và anh phải kết hôn. Sở Dực Nghiêu, chúng ta đều là người trưởng thành, anh cũng biết hôn nhân không phải là trò đùa . . . . . ."

"Tôi đương nhiên biết hôn nhân không phải trò đùa, nhưng nếu ông nội tôi đã thông báo ra ngoài tin tức tôi sẽ kết hôn, sau đó cô dâu của tôi lại đột nhiên bỏ chạy, như vậy nhà tôi sẽ bị mất mặt, trở thành chuyện cười trên thương trường. Sở Dực Nghiêu tôi lại càng mất mặt hơn."

"Không thể nào, tôi tuyệt đối không muốn gả cho anh!" Hà Văn Tĩnh mệt mỏi, người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì vậy, vì mặt mũi mà tình nguyện đánh đổi hôn nhân, hạnh phúc cả đời mình.

"Trừ khi cô không cần con trai nữa!" Sở Dực Nghiêu thưởng thức nhìn khuôn mặt đang sợ hãi của người phụ nữ ngu ngốc này, dám trêu chọc anh, cô nhất định phải gánh chịu hậu quả.

Hà Văn Tĩnh phẫn hận nhìn anh một lúc, đột nhiên chạy tới cầu thang, "Tôi
<<1 ... 56789 ... 19>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT209/5177