Tiểu thuyết Cô Bé Nói Dối
Lượt xem : |
cho hắn đừng thèm ăn bánh bao bất tử.
Chiếc mô tô được đẩy đi rồi. Chưa kịp mừng , Đinh Đang đã nghe chân tay rã rời. Trời hỡi , tệ hại hơn bao giờ hết. Sao hắn lại có thể là chủ nhân căn biệt thự tuyệt vời kia?
Hy vọng hắn chỉ là người bạn đến chơi. Đinh Đang áp người sát vào cây cột đèn ngầm theo dõi. Bây giờ cô nhận thêm , cái gã láu cá kia không chỉ đi một mình. Sau lưng hắn còn một giai nhân nữa.
Một giai nhân rất đẹp , rất model với bộ đầm cao khoe cặp đùi thon lẳn. Mái tóc quăn bồng và gương mặt đầy son phấn. Cô ả đeo đầy nữ trang lấp lánh , ra vẻ một người giàu có lắm.
Gã láu cá đã mở được cánh cửa bằng chiếc chìa khóa nhỏ xíu của mình. Nhìn điệu bộ hắn tự tin đẩy xe vào nhà , Đinh Đang biết hắn đích thực là chủ nhân .
Sao bây giờ? Nhón nhón chân , Đinh Đang không lo cho điểm kinh doanh lý tưởng của mình sắp bị lung lay. Cô chỉ nóng lòng muốn biết sau bức tường dày cộm đầy miểng chai kia , gã láu cá nói gì với cô gái đẹp. Họ có phải là người yêu của nhau không nhỉ?
Muốn biết quá ! Nỗi tò mò như lửa thiêu làm Đinh Đang đứng ngồi không yên. Cô mặc kệ nồi bánh bao nguội lạnh. Nhắc chiếc ghế đến sát gờ tường. Hít một hơi thật sâu , nhón người lên , Đinh Đang đu tòong teng trên thành như một chú thằn lằn.
Gì chứ leo tường , Đinh Đang chuyên nghiệp lắm. Ở nhà , cô vẫn thường lén ba đi chơi theo kiểu này hoài. Nên không cần phải tốn nhiều công sức cô đã vắt vẻo trên tường , ngay trụ đèn như một chú mèo con.
Búng mình , đu tay qua một chạng cây gần đó , chưa kịp sửa lại tư thế ngồi cho thoải mái , Đinh Đang đã phải nín thở ngồi im. Bởi trời xui đất khiến , tàn cây nào không chọn , cô lại chọn ngay tàn cây có đôi tình nhân ngồi ôm nhau tâm sự .
Thoảng trong tiếng lá xạc xào , Đinh Đang nghe giọng cô gái khàn khàn :
- Triệu Vỹ , em đố anh , chiếc nhẫn hột xoàn em đang đeo mấy ly đây?
Khe khẽ vạch tàn lá nhìn ra , Đinh Đang thấy Triệu Vỹ cầm tay cô gái lên nhìn rồi xì một tiếng :
- Nhỏ xíu vậy , chừng hai ly mấy chứ gì ?
- Ba ly rưỡi của người ta đó - Cô gái cải chính lại rồi kéo dài giọng của mình ra - Của anh Duy tặng cho em đó. Ảnh bảo...
- Vứt mẹ cái này đi - Kèm theo giọng cáu kỉnh là một tiếng cạch. Giọng cô gái thất thanh.
- Sao lại ném của em đi?
- Ngày mai anh mua cho em chiếc khác to hơn - Triệu Vỹ cộc cằn - Còn bây giờ , cấm em nhắc đến tên Duy chó chết.
- Ô ! Người hùng của em cũng biết ghen ư? - Cô gái cười lả lơi pha chút tự hào.
- Còn nói nữa , có tin anh giết em không?
- Ôi ! Đừng anh !
Giọng cô gái nghe gấp rút , làm Đinh Đang ngỡ gã Triệu Vỹ côn đồ dở thói vũ phu đánh đập cô ta. Đinh Đang cúi thấp xuống , cố gương đôi mắt to nhìn xuyên qua bóng tối. Lòng nhủ lòng , dù đánh không lại , cũng nhảy xuống can thiệp kịp thời.
Nhưng... gì thế này ! - Đôi mắt Đinh Đang chơm chớp lạ lùng. Không phải đánh nhau , mà Triệu Vỹ làm gì... kỳ cục vậy? Hắn hôn cô gái một cách say mê.
Là cô bé sống trong tháp ngà , được nâng niu gìn giữ như báu vật. Đinh Đang chưa một lần chứng kiến cảnh yêu đương nam nữ , cũng như chưa một lần đọc qua sách báo hay phim ảnh . Nên giờ đây được chứng kiến cảnh âu yếm của hai người , cô ngơ ngác lắm. không biết xấu hổ , Đinh Đang cứ tròn xoa đôi hột nhãn. Lòng hoang mang , cô thầm tự hỏi. Sao Triệu Vỹ lại làm như vậy nhỉ? Và cô gái đẹp kia? Sao cô ta lại bằng lòng? Bộ không biết nhột sao?
- A...a...
Và rồi Đinh Đang không nén được tiếng kêu kinh ngạc thoát ra khỏi miệng.
- Ai?
Tiếng kêu của Đinh Đang đã làm Triệu Vỹ giật mình. Ngưng các hành động yêu thương , ngẩng đầu lên , hắn hét to giận dữ.
Hoảng quá , Đinh Đang nằm bẹp luôn xuống tàn cây , nín thở. Mong sao hắn lầm tiếng kêu của mình với tiếng con tắc kè đang tặc lưỡi ngoài kia.
Nhưng... Triệu Vỹ không thuộc hạng dễ bỏ qua sự việc. Nhặt cây đèn pin dưới đất lên , hắn cẩn thận lia vào từng lùm cây tìm kiếm.
Làm sao bây giờ? Bị phát hiện mất thôi. Bỗng nhiên Đinh Đang thấy mình sáng suốt và liều lĩnh vô cùng. Đợi Triệu Vỹ vừa quay lưng lại , cô lập tức phóng xuống ngay. Nhanh như một con mèo , chân vừa chạm đất , cô vụt chạy đi.
- Anh...
Cô gái chỉ kịp kêu và Triệu Vỹ cũng kịp xoay người lại nhìn thoáng qua bóng cô. Đinh Đang biết hắn muốn đuổi theo mình , nhưng sẽ không bao giờ đuổi kịp. Bởi giờ đây , cô đang ở trên gờ tường trong tư thế tuột nhanh xuống đất. Nghĩ đến gương mặt cau lại , tối sầm của hắn , Đinh Đang thấy thích quá , buột miệng cười lên thành tiếng.
- Mày đi đâu nãy giờ hả? - Một bàn tay bỗng đạp mạnh lên vai cô. Sợ muốn rụng tim , Đinh Đang kêu trời trong dạ : Sao Triệu Vỹ leo nhanh vậy?
- Tao hỏi mày đi đâu nãy giờ sao không nói? - Bàn tay quay mạnh vai nó lại.
- Ủa , là dì Ba hả? - Dì Ba tròn xoe mắt - Mày bỏ bán đi đâu?
- Dạ , con... Cánh cửa bỗng mở cuốn lấy tâm trí của Đinh Đang. Nhìn hai tay Triệu Vỹ xòe ra bất lực trước bước đi giận dữ của cô gái đẹp , Đinh Đang biết hai người họ đã cãi nhau. Tự nhiên nghe khoái trong lòng , cô toét miệng cười - Đáng đời chưa?
- Mày nói gì chứ? - Tưởng cô nói mình , dì Ba chưng hửng - Nói ai đáng đời?
- Dạ không có - Biết dì ba đã hiểu lầm , Đinh Đang vội thanh minh - Con nói gã Triệu Vỹ kia đáng đời , chứ không nói dì đâu.
- Triệu Vỹ nào? - Dì ba nhìn cô nghi ngờ. Lẽ nào mới một ngày mà nó đã biết tên cậu chủ rồi?
- Thì Triệu Vỹ là cái gã tóc dài dài đẹp như diễn viên Hồng Kông đó - Đinh Đang nhìn về phía cổng đã đóng lại rồi quay sang dì Ba hào hứng nói - Dì biết nãy giờ con ở đâu không? Con ở trong nhà hắn và nhìn thấy hết trơn rồi.
- Nhìn thấy hết là thấy gì ?- Dì ba nôn nóng.
- Là thấy hắn vầy... vầy.. cô gái hồi nãy đó - Vừa múa tay , Đinh Đang vừa diễn tả cho dì Ba nghe những gì mình thấy được - Hắn còn muốn cởi áo cô ta.
- Thôi đi - Đôi má đỏ bừng , dì Ba nạt cắt ngang lời cô - Con nít con nôi mai mốt không được rình coi chuyện người lớn nữa. Vô duyên lắm ! - Nói xong như quê với cô , dì bỏ đi một nước.
- Chuyện người lớn ư ? - Lẩm nhẩm lập lại lời dì , Đinh Đang nghe khó hiểu. Sao là chuyện nguoeif lớn chứ? Bộ lớn rồi ai cũng vậy sao? Mà tên Triệu Vỹ kia , cả cô gái nữa , có lớn hơn cô bao nhiêu đâu? Lẽ nào cô cũng sắp bị giống vậy rồi? Eo ôi , ghê gớm quá ! Chiếc lưỡi Đinh Đang lè dài trong khi cái đầu rụt lại , y như một con ma nhỏ trong phim kinh dị. Nồi bánh bao vẫn còn nguyên .
Chương 5
Nhấn mạnh tay ga cho chiếc LA.250 phân phối phóng với tốc độ tối đa , Triệu Vỹ những mong gió sẽ cuốn phăng khỏi lòng mình bao phiền muộn . Nhưng hơn một tiếng rồi , cơn gió mạnh chỉ có thể quất vào mặt anh rát buốt. Mái tóc dài như sắp tuột khỏi đầu anh , rời ra từng cọng , mà nỗi muôn phiền cứ lớn thêm hơn.
Cả đám bạn bè , đừng ai dại dột bảo Triệu Vỹ thất tình nghe. Anh sẽ giận cả đời không thèm nhìn đến mặt vì cái tội dám coi thường anh như vậy. Thật đó , trong cuộc đời , Triệu Vỹ cảm thấy bị xúc phạm nhiều nhất về lĩnh vực này.
Bởi , với Triệu Vỹ , con gái có gì đáng giá đâu mà một thằng đàn ông đầy phong độ như anh phải thất tình , phải si mê , cầu lụy. Minh Thu bỏ anh ư? Cần gì , chỉ cần một cái búng tay thôi , là các em sẽ vây lấy Vỹ hào hoa. Lo gì chứ ?
Muộn phiền trong lòng Triệu Vỹ giờ đây bắt đầu từ một nguyên nhân khác. Dù nguyên nhân đó có ít nhiều dính dáng đến người đẹp Minh Thu , người đẹp trong vô số người đẹp Triệu Vỹ này quen được.
Hơn một tuần đón đưa chinh phục , đã đến lúc... thì đùng một cái tiêu tùng theo mây khói với một lý do vô cùng lãng xẹt.
Đây... mọi cội nguồn phiền muộn của Triệu Vỹ là ở chỗ này đây. Hơn ba ngày nằm gác tay lên trán , nghĩ nát óc , anh vẫn không đoán nổi chiếc bóng nhỏ ấy là ai. Thù hằn gì mà phá anh chứ ? Thật là điên lên được. Hai hàm răng ngiến vào nhau trèo trẹo , Triệu Vỹ tưởng mình có thể gây ra án mạng tức thời , nếu kẻ phá bĩnh mình dám hiện ra trước mặt.
Ôi...ôi...
Mải suy nghĩ miên man , Triệu Vỹ không nhìn thấy một chị bán hàng rong đang băng qua lộ trước đầu xe mình. Đạp thắng ư ? E rằng không kịp nữa. Tốc độ ấy , khoảng cách này , gây án mạng như chơi. Khách bộ hành xanh mặt. Có người đã nhắm mắt , chắp tay niệm phật.
Chỉ còn một tích tắc thời gian cho Triệu Vỹ quyết định thôi. Sáng suốt hơn bao giờ hết , anh không đạp thắng mà ngoặt tay lái vào lề , nhận cái rủi về mình.
Ầm !
Một cột cây số bên đường bể nát , chiếc xe đổ nhào , bể đèn , long tay lái. Còn chủ nhân? Đầu đập nát nằm dưới thân xe chờ cấp cứu ư? Không đâu , cách đấy không xa , Triệu Vỹ đang ngồi trong một tư thế rất đẹp , săm soi vết xước nhẹ trên bắp tay , nét mặt tỉnh như không .
À ! Thì ra anh ta biết võ , khách đi đường thở phào nhẹ nhõm. Chị bán hàng rong sau khi chắp tay cảm tạ phật trời cũng vội vã bước đi. Tiền hung hậu kiết thế là tốt lắm rồi.
Con người ta , trong thời buổi này sao vô tình quá ! Nhìn mọi người đến rồi đi với mình bằng đôi mắt dửng dưng của kẻ bàng quan. Tự nhiên Triệu Vỹ nghe chua xót. Vết thương không nặng , nhưng lòng lại nghe đau. Lẽ nào lòng nhân hậu trong con người lại bị đánh mất rồi. Chua xót quá ! Ồ ! Không đâu , dường như vẫn còn một cặp mắt đầy thông cảm nãy giờ vẫn lén nhìn mình. Không hiểu sao , Triệu Vỹ bỗng có cảm giác này. Để khẳng định , anh đảo tia tìm kiếm.
Và anh đã gặp. Không phải đôi mắt buồn cảm thông chia sẻ của một trái tim nhân ái nhìn đồng loại , mà là một đôi mắt to tròn , đen láy , ngây thơ lắm nhưng đầy vẻ trêu ngươi , khiêu khích. Cách một con đường mà anh vẫn đọc đượchai chữ đáng đời trong đôi mắt ấy.
Anh không nhạy cảm, cũng chẳng thánh kiến cùng đôi mắt ấy đâu. Hơn một lần , anh cũng đọc được hai chữ đáng đời trong đôi mắt ấy. Chẳng phải sao , lúc anh bị thằng bé đánh giày chọi một cục đá u đầu.
Lại là con bé bán bánh tiêu đường !
Triệu Vỹ không hiểu sao với con bé ấy , bộ nhớ của mình lại dành nhiều ưu tiên vậy. Bao lâu rồi , vậy mà vừa thoáng nhìn đã nhận ra ngay. Chẳng bù những lúcanh cứ lúng túng , lục tung cả bộ óc lên , vẫn không biết người đang vui vẻ nhiệt tình bắt tay mình là ai nữa. Anh chúa hay quên tên bạn bè. Cả người yêu cũng không ngoại lệ .
Vậy mà... con bé ấy , anh có biết tên đâu , sao vẫn nhớ? Nhớ rõ ràng từng nét một. Nhất là đôi mắt đó. Lúc nào cũng mở tròn vo , trừng trừng nhìn anh như thù địch , như trêu ngươi , như thách thức.
Có duyên chăng? Triệu Vỹ bỗng bật cười trước ý nghĩ vừa chợt đến. Mấy chuyện nhảm nhí này , làm sao tin được. Nhưng rõ ràng... sự thật hiển nhiên. Đó là sự xui xẻo mỗi lần anh gặp cô bé đó. Như lần này cũng vậy. Để nhìn thấy cô bé , anh đã phải lủi cột đèn. Hừ ! Đúng là đồ sao chổi. Nhăm mặt , Triệu Vỹ nhổ mạnh bãi nước bọt xuống đường , cố tình cho cô bé thấy.
Nhưng... cô bé đã không thấy. Lúc này cũng vậy và bây giờ cũng vậy. Toàn bộ tâm trí Đinh Đang đã đặt hết vào xâu cá chiên viên của cô rồi. Lần đầu tiên trong đời cô được ăn món ăn ngon như thế này đây. Hôm qua bán đắt , nồi bánh bao lời được mười ngàn , nên hôm nay cô đi chợ , định bụng sẽ xài hết số tiền kiếm được của mình.
Nửa tháng xa nhà , cô đã xài thâm tiền của ba gần một trăm ngàn. Và nãy giờ đi chợ , cô cũng xài hơn một trăm ngàn nữa. Hỏng muốn đâu, nhưng biết làm sao bây giờ ? Cô phải mua nồi niêu , xoong chảo bắt đầu cuộc sống riêng tư chứ. Lẽ nào mang tiếng sống tự lập mà cứ ở nhờ nhà bà Bảy , ăn cơm ké bà hoài.
Có một căn gác nhỏ chỉ cho mướn với giá hai trăm ngàn một tháng thôi , bao lu
QUAY LẠIChiếc mô tô được đẩy đi rồi. Chưa kịp mừng , Đinh Đang đã nghe chân tay rã rời. Trời hỡi , tệ hại hơn bao giờ hết. Sao hắn lại có thể là chủ nhân căn biệt thự tuyệt vời kia?
Hy vọng hắn chỉ là người bạn đến chơi. Đinh Đang áp người sát vào cây cột đèn ngầm theo dõi. Bây giờ cô nhận thêm , cái gã láu cá kia không chỉ đi một mình. Sau lưng hắn còn một giai nhân nữa.
Một giai nhân rất đẹp , rất model với bộ đầm cao khoe cặp đùi thon lẳn. Mái tóc quăn bồng và gương mặt đầy son phấn. Cô ả đeo đầy nữ trang lấp lánh , ra vẻ một người giàu có lắm.
Gã láu cá đã mở được cánh cửa bằng chiếc chìa khóa nhỏ xíu của mình. Nhìn điệu bộ hắn tự tin đẩy xe vào nhà , Đinh Đang biết hắn đích thực là chủ nhân .
Sao bây giờ? Nhón nhón chân , Đinh Đang không lo cho điểm kinh doanh lý tưởng của mình sắp bị lung lay. Cô chỉ nóng lòng muốn biết sau bức tường dày cộm đầy miểng chai kia , gã láu cá nói gì với cô gái đẹp. Họ có phải là người yêu của nhau không nhỉ?
Muốn biết quá ! Nỗi tò mò như lửa thiêu làm Đinh Đang đứng ngồi không yên. Cô mặc kệ nồi bánh bao nguội lạnh. Nhắc chiếc ghế đến sát gờ tường. Hít một hơi thật sâu , nhón người lên , Đinh Đang đu tòong teng trên thành như một chú thằn lằn.
Gì chứ leo tường , Đinh Đang chuyên nghiệp lắm. Ở nhà , cô vẫn thường lén ba đi chơi theo kiểu này hoài. Nên không cần phải tốn nhiều công sức cô đã vắt vẻo trên tường , ngay trụ đèn như một chú mèo con.
Búng mình , đu tay qua một chạng cây gần đó , chưa kịp sửa lại tư thế ngồi cho thoải mái , Đinh Đang đã phải nín thở ngồi im. Bởi trời xui đất khiến , tàn cây nào không chọn , cô lại chọn ngay tàn cây có đôi tình nhân ngồi ôm nhau tâm sự .
Thoảng trong tiếng lá xạc xào , Đinh Đang nghe giọng cô gái khàn khàn :
- Triệu Vỹ , em đố anh , chiếc nhẫn hột xoàn em đang đeo mấy ly đây?
Khe khẽ vạch tàn lá nhìn ra , Đinh Đang thấy Triệu Vỹ cầm tay cô gái lên nhìn rồi xì một tiếng :
- Nhỏ xíu vậy , chừng hai ly mấy chứ gì ?
- Ba ly rưỡi của người ta đó - Cô gái cải chính lại rồi kéo dài giọng của mình ra - Của anh Duy tặng cho em đó. Ảnh bảo...
- Vứt mẹ cái này đi - Kèm theo giọng cáu kỉnh là một tiếng cạch. Giọng cô gái thất thanh.
- Sao lại ném của em đi?
- Ngày mai anh mua cho em chiếc khác to hơn - Triệu Vỹ cộc cằn - Còn bây giờ , cấm em nhắc đến tên Duy chó chết.
- Ô ! Người hùng của em cũng biết ghen ư? - Cô gái cười lả lơi pha chút tự hào.
- Còn nói nữa , có tin anh giết em không?
- Ôi ! Đừng anh !
Giọng cô gái nghe gấp rút , làm Đinh Đang ngỡ gã Triệu Vỹ côn đồ dở thói vũ phu đánh đập cô ta. Đinh Đang cúi thấp xuống , cố gương đôi mắt to nhìn xuyên qua bóng tối. Lòng nhủ lòng , dù đánh không lại , cũng nhảy xuống can thiệp kịp thời.
Nhưng... gì thế này ! - Đôi mắt Đinh Đang chơm chớp lạ lùng. Không phải đánh nhau , mà Triệu Vỹ làm gì... kỳ cục vậy? Hắn hôn cô gái một cách say mê.
Là cô bé sống trong tháp ngà , được nâng niu gìn giữ như báu vật. Đinh Đang chưa một lần chứng kiến cảnh yêu đương nam nữ , cũng như chưa một lần đọc qua sách báo hay phim ảnh . Nên giờ đây được chứng kiến cảnh âu yếm của hai người , cô ngơ ngác lắm. không biết xấu hổ , Đinh Đang cứ tròn xoa đôi hột nhãn. Lòng hoang mang , cô thầm tự hỏi. Sao Triệu Vỹ lại làm như vậy nhỉ? Và cô gái đẹp kia? Sao cô ta lại bằng lòng? Bộ không biết nhột sao?
- A...a...
Và rồi Đinh Đang không nén được tiếng kêu kinh ngạc thoát ra khỏi miệng.
- Ai?
Tiếng kêu của Đinh Đang đã làm Triệu Vỹ giật mình. Ngưng các hành động yêu thương , ngẩng đầu lên , hắn hét to giận dữ.
Hoảng quá , Đinh Đang nằm bẹp luôn xuống tàn cây , nín thở. Mong sao hắn lầm tiếng kêu của mình với tiếng con tắc kè đang tặc lưỡi ngoài kia.
Nhưng... Triệu Vỹ không thuộc hạng dễ bỏ qua sự việc. Nhặt cây đèn pin dưới đất lên , hắn cẩn thận lia vào từng lùm cây tìm kiếm.
Làm sao bây giờ? Bị phát hiện mất thôi. Bỗng nhiên Đinh Đang thấy mình sáng suốt và liều lĩnh vô cùng. Đợi Triệu Vỹ vừa quay lưng lại , cô lập tức phóng xuống ngay. Nhanh như một con mèo , chân vừa chạm đất , cô vụt chạy đi.
- Anh...
Cô gái chỉ kịp kêu và Triệu Vỹ cũng kịp xoay người lại nhìn thoáng qua bóng cô. Đinh Đang biết hắn muốn đuổi theo mình , nhưng sẽ không bao giờ đuổi kịp. Bởi giờ đây , cô đang ở trên gờ tường trong tư thế tuột nhanh xuống đất. Nghĩ đến gương mặt cau lại , tối sầm của hắn , Đinh Đang thấy thích quá , buột miệng cười lên thành tiếng.
- Mày đi đâu nãy giờ hả? - Một bàn tay bỗng đạp mạnh lên vai cô. Sợ muốn rụng tim , Đinh Đang kêu trời trong dạ : Sao Triệu Vỹ leo nhanh vậy?
- Tao hỏi mày đi đâu nãy giờ sao không nói? - Bàn tay quay mạnh vai nó lại.
- Ủa , là dì Ba hả? - Dì Ba tròn xoe mắt - Mày bỏ bán đi đâu?
- Dạ , con... Cánh cửa bỗng mở cuốn lấy tâm trí của Đinh Đang. Nhìn hai tay Triệu Vỹ xòe ra bất lực trước bước đi giận dữ của cô gái đẹp , Đinh Đang biết hai người họ đã cãi nhau. Tự nhiên nghe khoái trong lòng , cô toét miệng cười - Đáng đời chưa?
- Mày nói gì chứ? - Tưởng cô nói mình , dì Ba chưng hửng - Nói ai đáng đời?
- Dạ không có - Biết dì ba đã hiểu lầm , Đinh Đang vội thanh minh - Con nói gã Triệu Vỹ kia đáng đời , chứ không nói dì đâu.
- Triệu Vỹ nào? - Dì ba nhìn cô nghi ngờ. Lẽ nào mới một ngày mà nó đã biết tên cậu chủ rồi?
- Thì Triệu Vỹ là cái gã tóc dài dài đẹp như diễn viên Hồng Kông đó - Đinh Đang nhìn về phía cổng đã đóng lại rồi quay sang dì Ba hào hứng nói - Dì biết nãy giờ con ở đâu không? Con ở trong nhà hắn và nhìn thấy hết trơn rồi.
- Nhìn thấy hết là thấy gì ?- Dì ba nôn nóng.
- Là thấy hắn vầy... vầy.. cô gái hồi nãy đó - Vừa múa tay , Đinh Đang vừa diễn tả cho dì Ba nghe những gì mình thấy được - Hắn còn muốn cởi áo cô ta.
- Thôi đi - Đôi má đỏ bừng , dì Ba nạt cắt ngang lời cô - Con nít con nôi mai mốt không được rình coi chuyện người lớn nữa. Vô duyên lắm ! - Nói xong như quê với cô , dì bỏ đi một nước.
- Chuyện người lớn ư ? - Lẩm nhẩm lập lại lời dì , Đinh Đang nghe khó hiểu. Sao là chuyện nguoeif lớn chứ? Bộ lớn rồi ai cũng vậy sao? Mà tên Triệu Vỹ kia , cả cô gái nữa , có lớn hơn cô bao nhiêu đâu? Lẽ nào cô cũng sắp bị giống vậy rồi? Eo ôi , ghê gớm quá ! Chiếc lưỡi Đinh Đang lè dài trong khi cái đầu rụt lại , y như một con ma nhỏ trong phim kinh dị. Nồi bánh bao vẫn còn nguyên .
Chương 5
Nhấn mạnh tay ga cho chiếc LA.250 phân phối phóng với tốc độ tối đa , Triệu Vỹ những mong gió sẽ cuốn phăng khỏi lòng mình bao phiền muộn . Nhưng hơn một tiếng rồi , cơn gió mạnh chỉ có thể quất vào mặt anh rát buốt. Mái tóc dài như sắp tuột khỏi đầu anh , rời ra từng cọng , mà nỗi muôn phiền cứ lớn thêm hơn.
Cả đám bạn bè , đừng ai dại dột bảo Triệu Vỹ thất tình nghe. Anh sẽ giận cả đời không thèm nhìn đến mặt vì cái tội dám coi thường anh như vậy. Thật đó , trong cuộc đời , Triệu Vỹ cảm thấy bị xúc phạm nhiều nhất về lĩnh vực này.
Bởi , với Triệu Vỹ , con gái có gì đáng giá đâu mà một thằng đàn ông đầy phong độ như anh phải thất tình , phải si mê , cầu lụy. Minh Thu bỏ anh ư? Cần gì , chỉ cần một cái búng tay thôi , là các em sẽ vây lấy Vỹ hào hoa. Lo gì chứ ?
Muộn phiền trong lòng Triệu Vỹ giờ đây bắt đầu từ một nguyên nhân khác. Dù nguyên nhân đó có ít nhiều dính dáng đến người đẹp Minh Thu , người đẹp trong vô số người đẹp Triệu Vỹ này quen được.
Hơn một tuần đón đưa chinh phục , đã đến lúc... thì đùng một cái tiêu tùng theo mây khói với một lý do vô cùng lãng xẹt.
Đây... mọi cội nguồn phiền muộn của Triệu Vỹ là ở chỗ này đây. Hơn ba ngày nằm gác tay lên trán , nghĩ nát óc , anh vẫn không đoán nổi chiếc bóng nhỏ ấy là ai. Thù hằn gì mà phá anh chứ ? Thật là điên lên được. Hai hàm răng ngiến vào nhau trèo trẹo , Triệu Vỹ tưởng mình có thể gây ra án mạng tức thời , nếu kẻ phá bĩnh mình dám hiện ra trước mặt.
Ôi...ôi...
Mải suy nghĩ miên man , Triệu Vỹ không nhìn thấy một chị bán hàng rong đang băng qua lộ trước đầu xe mình. Đạp thắng ư ? E rằng không kịp nữa. Tốc độ ấy , khoảng cách này , gây án mạng như chơi. Khách bộ hành xanh mặt. Có người đã nhắm mắt , chắp tay niệm phật.
Chỉ còn một tích tắc thời gian cho Triệu Vỹ quyết định thôi. Sáng suốt hơn bao giờ hết , anh không đạp thắng mà ngoặt tay lái vào lề , nhận cái rủi về mình.
Ầm !
Một cột cây số bên đường bể nát , chiếc xe đổ nhào , bể đèn , long tay lái. Còn chủ nhân? Đầu đập nát nằm dưới thân xe chờ cấp cứu ư? Không đâu , cách đấy không xa , Triệu Vỹ đang ngồi trong một tư thế rất đẹp , săm soi vết xước nhẹ trên bắp tay , nét mặt tỉnh như không .
À ! Thì ra anh ta biết võ , khách đi đường thở phào nhẹ nhõm. Chị bán hàng rong sau khi chắp tay cảm tạ phật trời cũng vội vã bước đi. Tiền hung hậu kiết thế là tốt lắm rồi.
Con người ta , trong thời buổi này sao vô tình quá ! Nhìn mọi người đến rồi đi với mình bằng đôi mắt dửng dưng của kẻ bàng quan. Tự nhiên Triệu Vỹ nghe chua xót. Vết thương không nặng , nhưng lòng lại nghe đau. Lẽ nào lòng nhân hậu trong con người lại bị đánh mất rồi. Chua xót quá ! Ồ ! Không đâu , dường như vẫn còn một cặp mắt đầy thông cảm nãy giờ vẫn lén nhìn mình. Không hiểu sao , Triệu Vỹ bỗng có cảm giác này. Để khẳng định , anh đảo tia tìm kiếm.
Và anh đã gặp. Không phải đôi mắt buồn cảm thông chia sẻ của một trái tim nhân ái nhìn đồng loại , mà là một đôi mắt to tròn , đen láy , ngây thơ lắm nhưng đầy vẻ trêu ngươi , khiêu khích. Cách một con đường mà anh vẫn đọc đượchai chữ đáng đời trong đôi mắt ấy.
Anh không nhạy cảm, cũng chẳng thánh kiến cùng đôi mắt ấy đâu. Hơn một lần , anh cũng đọc được hai chữ đáng đời trong đôi mắt ấy. Chẳng phải sao , lúc anh bị thằng bé đánh giày chọi một cục đá u đầu.
Lại là con bé bán bánh tiêu đường !
Triệu Vỹ không hiểu sao với con bé ấy , bộ nhớ của mình lại dành nhiều ưu tiên vậy. Bao lâu rồi , vậy mà vừa thoáng nhìn đã nhận ra ngay. Chẳng bù những lúcanh cứ lúng túng , lục tung cả bộ óc lên , vẫn không biết người đang vui vẻ nhiệt tình bắt tay mình là ai nữa. Anh chúa hay quên tên bạn bè. Cả người yêu cũng không ngoại lệ .
Vậy mà... con bé ấy , anh có biết tên đâu , sao vẫn nhớ? Nhớ rõ ràng từng nét một. Nhất là đôi mắt đó. Lúc nào cũng mở tròn vo , trừng trừng nhìn anh như thù địch , như trêu ngươi , như thách thức.
Có duyên chăng? Triệu Vỹ bỗng bật cười trước ý nghĩ vừa chợt đến. Mấy chuyện nhảm nhí này , làm sao tin được. Nhưng rõ ràng... sự thật hiển nhiên. Đó là sự xui xẻo mỗi lần anh gặp cô bé đó. Như lần này cũng vậy. Để nhìn thấy cô bé , anh đã phải lủi cột đèn. Hừ ! Đúng là đồ sao chổi. Nhăm mặt , Triệu Vỹ nhổ mạnh bãi nước bọt xuống đường , cố tình cho cô bé thấy.
Nhưng... cô bé đã không thấy. Lúc này cũng vậy và bây giờ cũng vậy. Toàn bộ tâm trí Đinh Đang đã đặt hết vào xâu cá chiên viên của cô rồi. Lần đầu tiên trong đời cô được ăn món ăn ngon như thế này đây. Hôm qua bán đắt , nồi bánh bao lời được mười ngàn , nên hôm nay cô đi chợ , định bụng sẽ xài hết số tiền kiếm được của mình.
Nửa tháng xa nhà , cô đã xài thâm tiền của ba gần một trăm ngàn. Và nãy giờ đi chợ , cô cũng xài hơn một trăm ngàn nữa. Hỏng muốn đâu, nhưng biết làm sao bây giờ ? Cô phải mua nồi niêu , xoong chảo bắt đầu cuộc sống riêng tư chứ. Lẽ nào mang tiếng sống tự lập mà cứ ở nhờ nhà bà Bảy , ăn cơm ké bà hoài.
Có một căn gác nhỏ chỉ cho mướn với giá hai trăm ngàn một tháng thôi , bao lu
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu871/4925