Teya Salat
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc

Lượt xem :
g tấm lòng ấy nhưng Nguyên ko nói được lời nào. Từ ngày tỉnh lại, cậu như người bị câm, chỉ im lặng, trả lời bằng cách gật, lắc đầu hoặc lặng thinh. Với Dương thì cũng chỉ đôi ba lời. Việc tên trộm tài hoa ko ra tay nữa cũng làm cảnh sát bớt đi lo lắng phần nào. Báo chí cũng chỉ lo rùm beng vụ việc tai nạn ở Macdan. Dù như vậy, Nguyên cũng ko biết rằng cậu đang ở rất gần cô gái mà mình thương yêu.
Hạ Quyên vẫn ở trong tình trạng hôn mê sâu, chưa tỉnh lại tuy đã có dấu hiệu hồi phục. Hôm nay là ngày đến lượt Dương trực ở phòng cô. Kiểm tra nhịp thở và mạch đập xong, anh bắt đầu khám tổng quát về phần đầu bị tổn thương của Quyên. Dải băng trắng trên đầu chỉ thấm một ít máu. Dương nhìn y tá Bảo Trân khẽ nói:
-Bảo Trân, cô thay băng cho cô ấy đi. Phải cẩn thận và nhẹ nhàng đấy!
-Vâng!
Bảo Trân ko ngờ cô gái nhí nhảnh, đáng yêu hôm nào lại chính là tiểu thư của tập đoàn Kinh tế quyền lực Hoàng Quân. Đang tháo miếng băng cũ ra, Trân nhìn Hạ Quyên một cách khó hiểu rồi quay qua kéo tay áo Dương:
-Bác sĩ Dương, có cái này lạ lắm!
-Hửm? Cái gì?
-Cô ấy…….. – Y tá Trân vừa nói vừa né người qua một bên.
Dương nhận ra ý của Bảo Trân muốn nói gì, anh nhìn chăm chăm vào đôi mắt có hàng mi dài cong vút đẹp hoàn mỹ của Hạ Quyên, nó lại ứa lệ. Gương mặt thanh tú của cô vẫn bình thản. Dương nhìn Quyên một lúc rồi quay đi, dặn y tá tiếp tục công việc của mình.
-Mày thấy thế nào rồi! – Tiêm cho Nguyên một liều thuốc, Dương hỏi.
-…… - lắc đầu.
-Thằng này, ăn cháo ko? Cháo thịt bằm chính tay anh vào bếp làm cho chú mày đấy!
-…… - lại lắc đầu.
-Mày thật là…….
Dương thở dài, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường Nguyên. Anh nhìn xa xăm về phía bầu trời mang bộ áo màu đỏ. Nhìn bộ dạng bạn mình lúc này, Dương ko biết có nên nói cho Nguyên biết về việc của Hạ Quyên hay ko. Mọi thứ giờ vẫn đang rối tung rối mù lên, biết làm thế nào được!? Cả 2 im lặng được hồi lâu thì có tiếng gõ cửa. Dương lên tiếng:
-Vào đi!
-Ồ, bác sĩ cũng ở đây àk?
Lão ngư già ló đầu vào cười một cách thật nham nhở :)). Dương mỉm cười đứng dậy cúi chào:
-Cháu chào bác, mời bác ngồi! 
-Ừ, cảm ơn! – Ông cười tít mắt lại rồi quay sang Nguyên – Nhóc con, bà nhà ta nấu món cháo cá cho cậu đây, ăn một ít nhé!
Nguyên cười, gật đầu. Dương giúp ông lão múc ít cháo ra cái chén nhỏ, anh cũng giành quyền đút cho Nguyên ăn.
-Hèhè, da dẻ hồng hào lên rồi đấy! Cậu mau khỏe lại đi nhá. – Ông lão vô vai Nguyên một cái.
Nguyên cười và gật đầu lần nữa. Dương nhìn mà thấy hơi cay cú khi món cháo thịt bằm chính tay anh nấu mà tên bạn ngu ngốc kia lại ko thèm ăn. Quyết định trả đũa cho hả dạ, Dương xúc một muỗng cháo thật to, ko thèm thổi cho nguội mà tọng cả vào họng Nguyên. Tất nhiên lúc này Nguyên ko thể nào im lặng được nữa…….
-AAAA NÓNG QUÁ!!!!!!!!!!!
-HAHAHAHAHAHA!!!!! – Dương và lão ngư thấy thế thì ôm bụng cười ngặt nghẽo.
-Thằng khốn! Mày đối xử với bệnh nhân thế đấy hả? – Nguyên trừng mắt nhìn Dương.
-Riêng với mày thôi
-Thôi nào, ăn nhanh rồi uống thuốc cho khỏe nữa. Hai cái đứa này! – Ông lão cốc đầu mỗi người một cái cười khan.
Một lát sau lão ngư cũng đi về, Dương thì bận việc ở phòng khám nên chỉ còn một mình Nguyên ở trong phòng. Cảm giác mong nhớ lại ùa về, làm những ánh sáng hoàng hôn ngoài kia trong mắt cậu lại buồn thảm hơn. Nhớ lại khi vừa tỉnh sau ca cấp cứu, Nguyên loay hoay tìm kiếm Bảo Trân – người con gái xinh đẹp đến từ biển khơi. Ko tìm thấy, cậu giật hết những sợi dây trên người ra và chạy đi. Tuy nhiên cơ thể vừa phẫu thuật xong rất yếu nên chỉ vài bước là Nguyên đã ngã xuống sàn. Cố gắng đứng lên để có thể tiếp tục nhưng cậu vẫn tiếp tục vấp ngã. Cho đến khi một cô y tá phát hiện ra Nguyên đã biến mất liền gọi điện báo cáo ngay cho Dương. Đưa Nguyên trở về phòng bệnh là một công cuộc khó khăn vì cậu nhất quyết ko chịu và giãy giụa ko ngừng để các bác sĩ ko thể nhấc cơ thể mình lên được. Cảnh tượng Nguyên gào thét phải tìm được người mình yêu làm ai cũng cảm thấy như xé lòng. Từ đó Nguyên ko nói năng gì nữa, lúc nào cũng nhìn bãi biển Macdan xa tít tận chân trời kia qua cái cửa sổ trắng trong suốt. Ban ngày nhiều người có thể là ko biểu hiện cảm xúc, nhưng khi đêm đến là Nguyên nằm chịu đựng từng cơn đau như vết thương bị xát muối của trái tim. Có lẽ……ông trời vẫn ko thể buông tha cho cậu được!
*Phòng riêng của Bảo Kim Thư:
-Tiểu thư, đến giờ thay băng cho vết thương rồi!
Minh Duy cầm một chiếc hộp y tế nhỏ đi vào phòng của Kim Thư. Cô đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường màu xanh êm ái. Làn gió ban mai tinh nghịch vờn nhẹ những sợi tóc mái xinh xinh. Lúc này nhìn cô thật khác xa với con người tàn nhẫn trong cơn giông bão kia.
Chạm nhẹ vào má Kim Thư, Minh Duy nhoẻn miệng cười dịu dàng. Hàng mi dài của anh khẽ rung rinh trong niềm hạnh phúc thoáng qua. Kéo chăn lên đến nửa người Kim Thư, Duy nhìn cô thêm một lúc nữa rồi khẽ khàng đi ra khỏi phòng.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Bảo Kim Thư từ từ mở mắt ra. Đưa tay lên đặt vào vùng má mà lúc nãy Minh Duy đã chạm, ánh mắt của cô tựa như băng đá vô hồn nhìn ra hướng cửa….. Khi cái bóng trước cửa biến mất, Kim Thư mới chịu nhắm mắt lại, suy nghĩ một điều gì đó.....
………………………………
Do ngày hôm nay ko có lịch trực ở phòng Hạ Quyên nên Dương đến phòng của Thanh Nguyên chơi. Sức khỏe của cậu đã khá hơn, tuy nhiên vẫn phải ở lại bệnh viện để theo dõi. Đang ngồi gọt táo thì Dương bỗng nghe tiếng Nguyên gọi:
-Ê thằng hâm!
-Gì? – Dương ngừng tay, tròn mắt nhìn.
Nguyên nhìn anh chằm chằm, rồi quay mặt đi, đáp tỉnh bơ:
-Mặt mày ngu thật!
-Ơ cái thằng này! Đạp mày lăn xuống giường bây giờ! – Dương nhíu mày giở giọng đe dọa.
-Bảo Trân……giờ đang ở đâu nhỉ?
Nguyên lại nhìn ra ngoài cái cửa sổ màu trắng tinh khiết, xa xa ẩn hiện màu xanh biêng biếc của đại dương rộng lớn. Dương ko biết nói gì hơn nên đành im lặng, tiếp tục công việc gọt táo của mình. Lát sau anh thở dài một cái rồi lên tiếng:
-Nguyên!
-Sao?
-Bảo Trân……à ko……. Hoàng Hạ Quyên…….hiện đang ở đây!
Đôi mắt Nguyên như mở to hết cỡ nhìn Dương ngạc nhiên. Cậu bật dậy ngay làm suýt chút nữa đã ngã nhào xuống sàn.
-Cái gì…..mày vừa nói gì chứ?
-Ko nghe thì thôi, tao ko nói lần hai! – Dương gạt tay Nguyên ra khỏi vai mình.
-TRỊNH VĂN DƯƠNG!
Nguyên nắm lấy cổ áo Dương hét lên với công suất vô cùng lớn làm anh giật mình đánh rơi luôn quả táo vừa gọt xong. Nhìn thẳng trực diện vào Nguyên, anh chưa bao giờ thấy thằng bạn hâm hấp của mình lại có vẻ nghiêm túc như thế này.
-Mày……nói cô ấy đang ở đây ư? – Nguyên gằn từ chữ một hỏi Dương.
-…….
Dương im lặng, khẽ gật đầu. Nguyên buông tay ra khỏi cổ áo anh, ngồi thừ ra. Nhưng chỉ vài giây sau, một nụ cười mỉm trông rất hạnh phúc hiện hữu trên môi cậu. Dương ngồi trầm ngâm nhìn Nguyên, mắt anh dịu xuống, nhặt quả táo dưới sàn lên bỏ vào bọc nilông.
-Cô ấy……là gì đối với mày?
-Hả?
Tưởng Nguyên ko nghe rõ, Dương nhắc lại lần nữa:
-Tao hỏi cô ấy là gì đối với mày!?
-Ko phận sự miễn bàn được ko? – Nguyên cười cười, 2 ngón trỏ chích chích vào nhau, nhìn cậu lúc này vừa ngố mà vừa đáng yêu y như con nít vậy.
-Đập vào mặt mày chứ ở đó mà ko phận sự miễn bàn! – Dương giơ nắm đấm lên.
-Ấy ấy…..có gì từ từ….ko nên dùng hành động….dù gì em nó cũng là bệnh nhân mà!
-Nói nhanh ko tao cho mày vào “phòng đông lạnh” của bệnh viện bây giờ!
-Ờ thì….hổng biết! Hìhì :D.
Dương khựng lại, đôi lông mày kiêu hãnh của anh giật giật vài cái. Hạ tay xuống, anh nói:
-Mày nói một câu nghe vui tai dữ ha!
-Hehe, anh đây mà lị! Này, mày nói Bảo Trân đang ở đây, thế cô ấy đâu?
Nguyên ngồi gần mép giường gần Dương hỏi với vẻ mặt tươi rói, khác xa với hình ảnh sầu não của những hôm đầu mới nhập viện. Tất nhiên điều này khỏi phải nói rồi, từ lâu Trân đã trở thành một phần tử quan trọng trong cuộc sống của Nguyên. Cậu đã xả thân bảo vệ Trân khỏi bị ám hại trên con đường “Rắn Tử Thần”. Rơi từ vực trên cao xuống lòng biển ko phải ai cũng có thể sống sót. Chứng tỏ ông trời còn thương Nguyên lắm. Giờ còn hay tin người con gái mình yêu đang ở trong cùng bệnh viện nữa, cậu ko vui vẻ mới là chuyện lạ.
-Trước tiên hãy kể cho tao biết, chuyện gì đã xảy ra!?? – Dương nghiêm mặt.
-Mày nói cho tao biết Bảo Trân đang ở đâu cái đã!
-Mày kể đi, ko thì tao ko nói!
Trước vẻ kiên quyết của Dương, Nguyên đành nhượng bộ. Cậu với lấy cái gối để trên đầu giường mà ôm, đang chuẩn bị mở miệng kể thì có một cô y tá ko biết từ đâu hớt hải chạy vào:
-Bác sĩ Dương, đúng là anh ở đây!
-Có chuyện gì vậy? – Dương đứng lên.
-Tiểu thư Hoàng Hạ Quyên…..đột nhiên có chuyển biến xấu…..giám đốc Lăng cho gọi anh đến gấp! – Cô y tá đưa tay lên lau những những giọt mồ hôi trên trán nói.
“Tiểu thư Hoàng Hạ Quyên…..đột nhiên có chuyển biến xấu…..”
Câu nói vừa rồi làm Nguyên như bị sét đánh bên tai. Thân phận thật của Trân chính là cô tiểu thư danh giá Hoàng Hạ Quyên….vậy ko lẽ?
Nghĩ đến đấy, Nguyên nhanh chóng rút mấy sợi dây trên người ra, nhảy xuống giường vào bỏ chạy ra khỏi phòng.
-Nguyên!!!! Thiệt tình!
Dương ko chần chừ mà chạy theo ngay. Thể trạng Nguyên còn chưa bình phục hoàn toàn, giờ lại chạy thế này nên rất nhanh mất sức. Chẳng mấy chốc cậu đã bị Dương đuổi kịp.
-Với tư cách là bác sĩ, yêu cầu mày về phòng ngay!
-Mày làm trò gì thế hả thằng khốn!??
-Bảo Trân bây giờ chính là Hoàng Hạ Quyên, tập đoàn Hoàng Quân và Nguyễn Đan trông coi cô ấy rất kĩ. Nếu mày bước vào thì sẽ giải thích thế nào khi họ hỏi mày là ai đây?
-Nhưng cô ấy…..
-Mày quên tao là ai và khả năng của tao như thế nào àk? Sao mày thua tao có một đơn vị thôi mà ngốc thế? Yên tâm về phòng đi, tao vào xem xét xong sẽ báo cho mày biết ngay!
Dương đẩy Nguyên theo hướng đi về phòng của cậu rồi chạy ngay đến phòng VIP đặc biệt. Nhưng Nguyên đâu dễ dàng nghe lời như thế, cậu quay lại và đi theo dãy hành lang Dương vừa đi qua. Băng qua hai 2 tầng lầu Nguyên mới đến được một căn phòng với diện tích khá lớn có cái bảng ghi chữ đỏ trên đầu cánh cửa: Phòng VIP đặc biệt – Hoàng Hạ Quyên.
Trái tim của Nguyên bỗng đập thình thịch khó kiểm soát. Từ từ…..Nguyên tiến lại gần ô cửa số nhỏ trên cánh cửa, hồi hộp quá! Có thật là người ấy đang ở trong đó ko? Sao lại “đột nhiên có chuyển biến xấu”? Chẳng phải cậu đã bảo vệ được cô trong vụ tai nạn xe kia sao? Đã có chuyện gì xảy ra sau đó vậy!??
Lặng lẽ nhìn vào trong, Nguyên tròn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy Nguyễn Hải Thanh đang đứng cạnh một người đàn ông trung niên mặc vest đen, tướng mạo rất đỗi uy nghiêm. Liếc mắt qua chiếc giường màu trắng đang bị 3 người bác sĩ, trong đó có Dương, vây quanh kiểm tra nhịp thở, huyết áp……..
Mái tóc dài suông mượt uốn gợn nhẹ nhàng, làn da trắng nõn nà ấy…….. Đó là………
“Hoa lyly trắng chợt đổi màu…..một màu sắc đầy bi thương! Cũng như em…...đã rời xa anh để trở lại những ngày tháng trước kia!”
End Chap 8.
Chap 9:
-Cô ơi, bán cho cháu một phần súp cua đi ạ, nhiều nhiều một chút!
-Có ngay!
Liễu Phi chỉnh lại cái túi xách màu đỏ sọc trắng của mình trên vai cho thật ngay ngắn, từng cử chỉ hành động của cô toát lên sự dịu dàng thanh khiết như mộ
<<1 ... 2122232425 ... 52>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT91/6445