Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc
Lượt xem : |
phòng khách 4m).
-Nè….mắc mớ gì lại khóc….nín đi! – Nguyên bối rối chạy lại dỗ Trân.
-Oaoa……tôi muốn đi theo cơ!.....Oaoa…..
-Trời ơi, đi theo làm gì? Rắc rối lắm!!!!
-OAOAOAOAOA!!!!!!!!!!!!! – Trân khóc to hơn khi Nguyên vừa dứt lời.
Đã 10 phút mà Trân vẫn ko nín, dỗ thế nào cũng không được, Nguyên bất lực. Cậu chép miệng, miễn cưỡng nói:
-Thôi được rồi nín đi, tôi cho cô đi theo!
Tiếng khóc im bặt ngay. Trân hướng đôi mắt còn long lanh ngấn nước của mình lên nhìn Nguyên:
-Thật hả?
-Ừ!
Nguyên đáp lại chắc nịch. Cậu nhìn Trân từ trên xuống dưới rồi nói:
-Muốn đi theo thì vào phòng thay đồ đi, bộ nào mà dễ hoạt động đấy!
-Hở? Thay đồ chi? Mặc như thế này được rồi mà.
-Tôi kêu cô thay thì thay đi, lằng nhằng mãi nhức cả đầu. – Nguyên chuẩn bị cáu.
-Phải cho tôi biết lý do chứ? Tự nhiên mặc như vầy được rồi còn bắt đi thay đồ!
-CHỨ CÔ NGHĨ COI CÓ ĐỨA NÀO MẶC VÁY MÀ LEO RÀO ĐƯỢC KO HẢ? LỘ CHÍP RA THÌ AI MÀ CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐÂY!???????.....A…..ơ……..
Nguyên hét lên rồi ú ớ, tự lấy tay bịt miệng mình lại. Còn Trân đứng nhìn Nguyên chằm chằm, mặt từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang tím, từ tím sang xám. Cậu ấy vừa nói ra cái từ gì ấy nhỉ?
“RẦM! RẦM! RẦM!”
-ĂN NÓI NHƯ THẾ ĐẤY HẢ CÁI ĐỒ ZÔ ZIÊN, ĐỒ ĐÊ TIỆN, ĐỒ BIẾN THÁI, ĐỒ XẤU XA, ĐỒ BỈ ỔI, ĐỒ MẤT NẾT…V..V…..!!!!!!!!!!!!!
Trân hét lên rồi bỏ đi vào phòng sau khi cho anh Nguyên nhà ta “hun” đủ thứ (sàn nhà, vách tường, remote, bình hoa, gối đệm…..) 1 cách vô cùng đẹp.
Đúng là cái miệng hại cái thân…………Tội nghiệp!
-Woa! Căn nhà này lớn hơn cả nhà mình luôn đó Nguyên àk!
Trân reo lên như 1 đứa con nít khi đứng trước cổng 1 căn nhà 4 tầng đồ sộ. Nguyên quay qua bịt miệng Trân lại. Bây giờ là 0g10. Đèn điện trong nhà đã tắt hết, 1 khoảng ko gian màu đen của bóng đêm bao trùm cả căn nhà lẫn xung quanh. Lâu lâu gió rít lên từng cơn lạnh lẽo. Nguyên quăng chiếc túi đen vào trong sân nhà trước, rồi lùi lại chạy lấy đà leo lên hàng rào cao chót vót. Trông cậu leo vô cùng điêu luyện và đẹp mắt, chưa đầy 10 giây đã ở đứng trên thảm cỏ trước sân của ngôi nhà.
-Nè, tôi leo nữa, giúp tôi coi! – Bảo Trân hét lên.
-Trời ơi, nói be bé thôi, cô muốn đánh thức nguyên cái nhà này dậy hả? Muốn vào thì tự leo đi! – Nguyên quay phắt lại, đặt ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng với Trân gắt nhỏ.
-Hứ!
Trân hứ lên 1 tiếng rồi bắt đầu leo, trông sao mà khó khăn! Mãi 15 phút sau cô mới leo đến được cái đỉnh rào. Nguyên thì ngồi tỉnh bơ nghịch cỏ, ko thèm đoái hoài gì đến Trân.
-Nè Nguyên, giúp tôi vô đi, sợ quá!
-Tôi ko rảnh! Cô tự vào đi, tôi đang bận!
-Hừ! Tôi mà leo xuống dưới được là anh coi chừng tôi đó!
Trân lẩm bẩm rồi từ từ nhích xuống 1 cách vụng về. Nguyên ngưng nghịch cỏ, đứng dậy khoanh tay trước ngực ngó Trân đang leo xuống khỏi hàng rào 1 cách vô cùng khổ sở. Chỉ còn cách mặt đất gần 2m, Trân bỗng trượt tay rơi khỏi hàng rào. Cô nghĩ thế nào cũng tan xác mà chết mất nên nhắm mắt thật chặt chờ “lãnh” hậu quả. Nhưng ko, 1 cảm giác mềm mại xuất hiện. Trân mở mắt ra từ từ, tự hỏi sao ko thấy đau gì cả. Cô mở to mắt ngạc nhiên. Nguyên đỡ lấy Trân 1 cách nhanh gọn, nhưng đỡ mà đứng ko đúng tư thế thì cũng như ko => cả 2 ngã phịch xuống đất.
-Ui da….cái lưng tôi…..Cô ăn cái gì mà nặng thế hả? – Nguyên lăn qua 1 bên, tay xoa xoa cái lưng.
-Tôi ăn cơm anh nấu đấy. Thế cũng hỏi cho được! Hừ! Nè, có sao ko vậy?
Bảo Trân đi vòng ra sau lưng Thanh Nguyên, ngồi xuống xem xét lưng cậu. Cô vừa chạm tay vào, Nguyên giật mình đứng dậy ngay làm Trân ngã nhào ra phía sau.
“Sao lạ vậy nhỉ? Có cảm giác như bị điện giật ấy!”
-Anh sao thế? Tự nhiên đứng dậy bất ngờ làm tôi ngã ra đằng sau, rốt cuộc anh có…..nói sao nhỉ? À, rốt cuộc anh có bị…ĐIÊN ko?
Trân nhìn Nguyên, rồi nở nụ cười vô cùng gian xảo. Cô cố tình nhấn mạnh từ “ĐIÊN” để chọc tức Nguyên.
-Nói nhiều quá! Có sao hay ko kệ tôi! Giờ có việc phải làm nhanh-gọn-lẹ để còn về ngủ nữa. – Nguyên cầm cái túi của mình lên, Trân đứng dậy phủi phủi quần rồi đi theo.
2 người vòng ra phía sau ngôi nhà, có 1 cái cửa sổ mở.
“Chẹp….nhà này sơ ý quá! Thế này thì đừng có trách tôi nghen, tôi cũng bất đắc dĩ thôi.” – Nguyên chép miệng, lắc đầu.
-Ê, tôi giúp cô leo vào cái cửa sổ kia, cầm cái túi này vô trước, nhớ giữ im lặng đấy! – Nguyên hất mặt lên nói với Trân.
-Vô đó làm cái gì, tối thui gặp ma thì sao? – Trân nhăn mặt.
-Giờ thời này làm gì có ma!? Rõ vớ vẩn.
Vừa mới dứt lời, 1 cơn gió lạnh lẽo vô cùng thổi qua chạy dọc sống lưng Nguyên. Lá cỏ rung rinh xào xạc. Nguyên hoảng hồn chạy núp đằng sau lưng của Trân, ngó nghiêng ngó dọc. Trân hừ mũi rồi nói mỉa:
-Ừ, vớ vẩn quá nhỉ?
-Mệt quá…..đỡ lên….nè…..trèo nhanh đi….- Giọng Nguyên run run.
-Hứ!
-Woa! Nguyên, xem nè! Cái cục này sáng lấp lánh đẹp quá à! Đây là cái gì vậy?
-Tôi bảo cô nói nhỏ thôi, có hiểu ko vậy? Mà cô có ngu thì cũng ngu vừa thôi chứ, đó là kim cương đấy!
-Thích quá à, đẹp cực kì luôn! – Trân mân mê viên đá quý thuộc loại có giá trị cao nhất thế giới quay qua nhìn Nguyên – Nè, lấy nó về được ko?
Nguyên nhìn Trân chằm chằm rồi nhún vai. Mất trí nhớ thế đấy, cũng tham lam kém gì ai.
-Cô thích thì cứ lấy, ai cấm đâu.
Trân bỏ viên đá nhẹ nhàng vào cái túi của Nguyên rồi quay lên nhìn viên đá trên nóc tủ.
-Nguyên! Nguyên! Nguyên! Nguyên! – Cô giật giật áo Nguyên khi cậu đang bận bỏ đá quý và vài món nữ trang vào túi.
-Cái gì? Gọi 1 lần là nghe rồi, tôi ko có điếc!!!!!
-Viên đá kia cũng đẹp lắm kìa, đó là gì thế?
Nguyên nhìn theo hướng tay Trân chỉ. 1 tên trộm tài giỏi như cậu tất nhiên rất am hiểu về các vật có giá trị cao, đá quý cũng ko phải là ngoại lệ.
-Đó là đá Ruby!
-Tôi lấy nhé! – Mắt Trân sáng lên như đèn pha ôtô.
-Cứ tự nhiên! – Nói xong Nguyên quay xuống tiếp tục công việc lục tủ kiếm trang sức.
Trân rướn người lên cái nóc tủ để lấy viên Ruby. Chiều cao 1m63 của cô có vẻ chưa được lí tưởng cho lắm. Cái kệ từ từ nghiêng xuống, rồi…………..
“RẦM! LENG KENG! XOẢNG! CỘP!”…………
Cái tủ đá quý ngã xuống làm vang lên 1 tiếng động lớn, đã thế những âm thanh mà đá quý tạo ra do lăn lóc, vỡ tan còn góp phần vào thêm. Nguyên giật thót người, từ từ quay lại đằng sau, 1 cảnh tượng vô cùng…….lộn xộn. Trân ngồi bệt xuống cạnh cái tủ, tay cầm viên Ruby run lên, đá quý trên sàn vung *** tùm lum.
-Trời ơi, cô làm gì thế hả????????? – Nguyên hốt hoảng chạy lại đỡ Trân.
-Tôi lấy cái này nè! – Trân đáp tỉnh bơ, chìa viên Ruby ra.
-Sao ko kêu tôi lấy cho? Cô làm cái nhà này dậy hết đấy! Lùn mà cứ…..
-Cứ gì? Lùn kệ tôi chứ liên quan gì đến anh hả cái đồ cây sào di động? – Trân cãi.
-Cô kêu ai là cây sào di động, tôi cao có 1m8 thôi nhé. – Nguyên ko vừa, đốp lại ngay.
-1m8 mà còn ko chịu là cây sào nữa. Vậy tôi đâu có lùn, tôi cao 1m63 là vừa rồi.
-ĐỒ LÙN! ĐÃ LÙN MÀ CON NGU NỮA, VIÊN RUBY ĐÓ THÌ LÀM GÌ CÓ GIÁ TRỊ CAO BẰNG MẤY VIÊN KIM CƯƠNG KIA CHỨ!?
-THÌ ANH BẢO TÔI THÍCH GÌ CỨ LẤY, GIỜ QUAY SANG MẮNG TÔI LÀ SAO HẢ CÁI ĐỒ CÂY SÀO DI ĐỘNG MẤT NẾT KIA?????
-KO CÓ ĐƯỢC GỌI TÔI NHƯ THẾ!!!!!!!!!!
Thế đấy! 2 người cứ đứng cãi nhau ỏm tỏi cả lên mà quên mất rằng họ đang đi….ăn trộm. Tiếng cãi nhau chỉ im bặt khi ở ngoài cánh cửa phòng có người đứng chết trân, nét mặt người đó ngạc nhiên => sững sờ:
-BỚ NGƯỜI TA! ĂN TRỘM! CÓ ĂN TRỘM BÀ CON ƠI!!!!!!!!! – Người phụ nữ cỡ U40 đó hét lên với công suất vô cùng to lớn.
-Ặc….chết! Lộ rồi….chạy lẹ thôi! – Nguyên co giò lên chạy, Trân thấy vậy cũng chạy theo dù chẳng hiểu cái mô tê gì, vì từ khi vào đây cô chỉ có 1 ý nghĩ rất hay: Vào chơi.
Chuẩn bị nhảy xuống khỏi cái cửa sổ thì Nguyên mới sực nhớ ra 1 điều – Oé….quên cái túi rồi!!!!!
Cậu quay phắt lại, cái túi đang ở trong tay của người phụ nữ kia. Nguyên chạy cái vèo lại chỗ bà ấy, giựt phăng cái túi lại. Ko dừng lại ở đó, cậu còn khuyến mãi thêm 1 nụ cười thật tươi (nhưng hem thấy mặt nha, Nguyên đội nón che nửa mặt :D), nháy mắt “đưa tình” với bà chủ nhà:
-Em xinh tươi! Phòng này rất tối nhưng sao nhìn em vẫn đẹp như ánh trăng sáng trên kia thế nhỉ? Em cho anh xin lại cái túi nhé! Anh có việc dông trước đây. Pipi cưng nghen! Mốt có gì anh quay lại!
Trân đứng nhìn Nguyên chằm chằm như sinh vật lạ, rợn cả da gà. Nguyên chạy lại quăng cho Trân cái túi, bế cô lên rồi nhảy khỏi cái cửa sổ 1 cách nhanh nhẹn và an toàn. “Người bị hại” thì đứng ngẩn tò te, sau 5 phút nhập hồn lại thì õng ẹo qua 1 bên, tay đưa lên che khuôn mặt ửng đỏ tỏ ra ngượng ngùng: “Ôi, anh ý bảo mình xinh!” =.=
-Miệng nói hay dữ! “Phòng này rất tối nhưng sao nhìn em vẫn đẹp như ánh trăng sáng trên kia thế nhỉ?” Nghe thấy gớm! – Trân lườm Nguyên, rồi ngúc ngắc cái đầu giả giọng nói lại câu nói lúc nãy Nguyên nói với bà chủ nhà kia.
-Mặc kệ tôi nha, liên quan đến cô hả!? Ko nhờ tôi làm thế thì làm gì cô đứng đây được! Hừm. Đúng là làm ơn mắc oán mà! – Nguyên cũng ko vừa.
Họ lại tiếp tục cãi nhau, cho tới khi về đến nhà. Sau khi đóng cửa lại cẩn thận, Nguyên cởi sợi dây buộc cái túi ra rồi đổ xuống sàn, bắt đầu công việc “cao cả”:
-2 kim cương, 1…2…5 ngọc lục bảo, 1 ruby, 3 sapphire, 7 pha lê, 4 cẩm thạch…v..v…
-Nè, được bao nhiêu vậy? – Trân hớn hở nhìn xuống đống đá quý, mắt sáng rực lên.
-Tổng cộng 37 viên đá quý, 1 dây chuyền kim cương, 1 vòng ngọc trai, 3 vòng vàng, 2 nhẫn hột xoàn….nếu đem bán đi thì tính sơ sơ cũng được khoảng trên 40 triệu.
-A, nhiều thế cơ àk?
-Ko biết! Sáng mai đem bán rồi sẽ biết chính xác thôi! – Nguyên gom đá quý với nữ trang bỏ lại vào túi, xong quay qua Trân - Giờ là 1g22 đêm rồi đấy, đi ngủ đi!
-Ưm….tôi chưa muốn ngủ!
Trân mang ra 1 hộp kem vani rồi ngồi lên ghế sofa, bật tivi lên.
-Khuya rồi ko lo đi ngủ….TV cũng có gì đâu mà coi!? – Dấu chấm hỏi to đùng hiện ra trên đầu Nguyên.
-Anh buồn ngủ thì cứ ngủ đi, tôi cần nạp năng lượng. Hồi nãy chạy theo anh mệt muốn chết, hao tổn ko biết mấy trăm calo rồi, giờ phải bồi bổ chứ. – Trân ngoạm 1 muỗng kem thật to.
-Cô nghĩ sao vậy? Cô đang chiếm chỗ ngủ của tôi đấy!
-Ờ ha…..thôi nằm dưới đất đi! – Mắt Trân long lanh nhìn Nguyên, rồi quay đi nhìn vào TV nói.
-ASH!!!! May cho cô là tôi đang buồn ngủ đó, ngồi xích qua kia coi. Cái ghế này dài chứ ko ngắn đâu!
Nguyên vùng vằng, hùng hổ đi đến cái ghế, đẩy Trân qua 1 đầu ghế rồi cậu nằm xuống, lấy 1 cái gối đệm gối đầu. Chưa đầy 5 phút sau Nguyên đã đi du lịch trong mơ rồi. Cậu thức khuya thì thức thôi chứ nếu đã buồn ngủ thì vừa nằm xuống là ngủ ngay.
Trân ngừng việc ăn kem lại. Quay xuống nhìn Nguyên, 1 sức hút vô hình đang cuốn lấy cô. Đôi mắt đen láy với hàng mi dài của Nguyên nhắm lại yên bình làm Trân ko sao rời mắt được.
-Sao hắn ngủ thôi mà cũng đẹp thế nhỉ? – Trân cắn cắn cái muỗng lẩm bẩm.
Đặt hộp kem lên bàn, Trân dùng 2 tay chạm vào má Nguyên. Cô ngạc nhiên, hắn là con trai mà sao da mặt mềm mịn quá vậy? Ko thể nào tin được. Trân lấy 1 ngón tay chọc chọc vào má Nguyên, cứ như da em bé ấy, Trân thấy thích lắm. Nghịch 1 hồi đến chán, cô tắt TV rồi đem cất hộp kem vào tủ lạnh. Cầm lấy remote điều chỉnh quạt mát ở mức độ vừa phải, Trân nhìn Nguyên nhoẻn miệng cười rồi đi vào phòng ngủ.
*Quán bar Raiyi:
Tiếng nhạc xập xình náo nhiệt vang lên.
QUAY LẠI-Nè….mắc mớ gì lại khóc….nín đi! – Nguyên bối rối chạy lại dỗ Trân.
-Oaoa……tôi muốn đi theo cơ!.....Oaoa…..
-Trời ơi, đi theo làm gì? Rắc rối lắm!!!!
-OAOAOAOAOA!!!!!!!!!!!!! – Trân khóc to hơn khi Nguyên vừa dứt lời.
Đã 10 phút mà Trân vẫn ko nín, dỗ thế nào cũng không được, Nguyên bất lực. Cậu chép miệng, miễn cưỡng nói:
-Thôi được rồi nín đi, tôi cho cô đi theo!
Tiếng khóc im bặt ngay. Trân hướng đôi mắt còn long lanh ngấn nước của mình lên nhìn Nguyên:
-Thật hả?
-Ừ!
Nguyên đáp lại chắc nịch. Cậu nhìn Trân từ trên xuống dưới rồi nói:
-Muốn đi theo thì vào phòng thay đồ đi, bộ nào mà dễ hoạt động đấy!
-Hở? Thay đồ chi? Mặc như thế này được rồi mà.
-Tôi kêu cô thay thì thay đi, lằng nhằng mãi nhức cả đầu. – Nguyên chuẩn bị cáu.
-Phải cho tôi biết lý do chứ? Tự nhiên mặc như vầy được rồi còn bắt đi thay đồ!
-CHỨ CÔ NGHĨ COI CÓ ĐỨA NÀO MẶC VÁY MÀ LEO RÀO ĐƯỢC KO HẢ? LỘ CHÍP RA THÌ AI MÀ CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐÂY!???????.....A…..ơ……..
Nguyên hét lên rồi ú ớ, tự lấy tay bịt miệng mình lại. Còn Trân đứng nhìn Nguyên chằm chằm, mặt từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang tím, từ tím sang xám. Cậu ấy vừa nói ra cái từ gì ấy nhỉ?
“RẦM! RẦM! RẦM!”
-ĂN NÓI NHƯ THẾ ĐẤY HẢ CÁI ĐỒ ZÔ ZIÊN, ĐỒ ĐÊ TIỆN, ĐỒ BIẾN THÁI, ĐỒ XẤU XA, ĐỒ BỈ ỔI, ĐỒ MẤT NẾT…V..V…..!!!!!!!!!!!!!
Trân hét lên rồi bỏ đi vào phòng sau khi cho anh Nguyên nhà ta “hun” đủ thứ (sàn nhà, vách tường, remote, bình hoa, gối đệm…..) 1 cách vô cùng đẹp.
Đúng là cái miệng hại cái thân…………Tội nghiệp!
-Woa! Căn nhà này lớn hơn cả nhà mình luôn đó Nguyên àk!
Trân reo lên như 1 đứa con nít khi đứng trước cổng 1 căn nhà 4 tầng đồ sộ. Nguyên quay qua bịt miệng Trân lại. Bây giờ là 0g10. Đèn điện trong nhà đã tắt hết, 1 khoảng ko gian màu đen của bóng đêm bao trùm cả căn nhà lẫn xung quanh. Lâu lâu gió rít lên từng cơn lạnh lẽo. Nguyên quăng chiếc túi đen vào trong sân nhà trước, rồi lùi lại chạy lấy đà leo lên hàng rào cao chót vót. Trông cậu leo vô cùng điêu luyện và đẹp mắt, chưa đầy 10 giây đã ở đứng trên thảm cỏ trước sân của ngôi nhà.
-Nè, tôi leo nữa, giúp tôi coi! – Bảo Trân hét lên.
-Trời ơi, nói be bé thôi, cô muốn đánh thức nguyên cái nhà này dậy hả? Muốn vào thì tự leo đi! – Nguyên quay phắt lại, đặt ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng với Trân gắt nhỏ.
-Hứ!
Trân hứ lên 1 tiếng rồi bắt đầu leo, trông sao mà khó khăn! Mãi 15 phút sau cô mới leo đến được cái đỉnh rào. Nguyên thì ngồi tỉnh bơ nghịch cỏ, ko thèm đoái hoài gì đến Trân.
-Nè Nguyên, giúp tôi vô đi, sợ quá!
-Tôi ko rảnh! Cô tự vào đi, tôi đang bận!
-Hừ! Tôi mà leo xuống dưới được là anh coi chừng tôi đó!
Trân lẩm bẩm rồi từ từ nhích xuống 1 cách vụng về. Nguyên ngưng nghịch cỏ, đứng dậy khoanh tay trước ngực ngó Trân đang leo xuống khỏi hàng rào 1 cách vô cùng khổ sở. Chỉ còn cách mặt đất gần 2m, Trân bỗng trượt tay rơi khỏi hàng rào. Cô nghĩ thế nào cũng tan xác mà chết mất nên nhắm mắt thật chặt chờ “lãnh” hậu quả. Nhưng ko, 1 cảm giác mềm mại xuất hiện. Trân mở mắt ra từ từ, tự hỏi sao ko thấy đau gì cả. Cô mở to mắt ngạc nhiên. Nguyên đỡ lấy Trân 1 cách nhanh gọn, nhưng đỡ mà đứng ko đúng tư thế thì cũng như ko => cả 2 ngã phịch xuống đất.
-Ui da….cái lưng tôi…..Cô ăn cái gì mà nặng thế hả? – Nguyên lăn qua 1 bên, tay xoa xoa cái lưng.
-Tôi ăn cơm anh nấu đấy. Thế cũng hỏi cho được! Hừ! Nè, có sao ko vậy?
Bảo Trân đi vòng ra sau lưng Thanh Nguyên, ngồi xuống xem xét lưng cậu. Cô vừa chạm tay vào, Nguyên giật mình đứng dậy ngay làm Trân ngã nhào ra phía sau.
“Sao lạ vậy nhỉ? Có cảm giác như bị điện giật ấy!”
-Anh sao thế? Tự nhiên đứng dậy bất ngờ làm tôi ngã ra đằng sau, rốt cuộc anh có…..nói sao nhỉ? À, rốt cuộc anh có bị…ĐIÊN ko?
Trân nhìn Nguyên, rồi nở nụ cười vô cùng gian xảo. Cô cố tình nhấn mạnh từ “ĐIÊN” để chọc tức Nguyên.
-Nói nhiều quá! Có sao hay ko kệ tôi! Giờ có việc phải làm nhanh-gọn-lẹ để còn về ngủ nữa. – Nguyên cầm cái túi của mình lên, Trân đứng dậy phủi phủi quần rồi đi theo.
2 người vòng ra phía sau ngôi nhà, có 1 cái cửa sổ mở.
“Chẹp….nhà này sơ ý quá! Thế này thì đừng có trách tôi nghen, tôi cũng bất đắc dĩ thôi.” – Nguyên chép miệng, lắc đầu.
-Ê, tôi giúp cô leo vào cái cửa sổ kia, cầm cái túi này vô trước, nhớ giữ im lặng đấy! – Nguyên hất mặt lên nói với Trân.
-Vô đó làm cái gì, tối thui gặp ma thì sao? – Trân nhăn mặt.
-Giờ thời này làm gì có ma!? Rõ vớ vẩn.
Vừa mới dứt lời, 1 cơn gió lạnh lẽo vô cùng thổi qua chạy dọc sống lưng Nguyên. Lá cỏ rung rinh xào xạc. Nguyên hoảng hồn chạy núp đằng sau lưng của Trân, ngó nghiêng ngó dọc. Trân hừ mũi rồi nói mỉa:
-Ừ, vớ vẩn quá nhỉ?
-Mệt quá…..đỡ lên….nè…..trèo nhanh đi….- Giọng Nguyên run run.
-Hứ!
-Woa! Nguyên, xem nè! Cái cục này sáng lấp lánh đẹp quá à! Đây là cái gì vậy?
-Tôi bảo cô nói nhỏ thôi, có hiểu ko vậy? Mà cô có ngu thì cũng ngu vừa thôi chứ, đó là kim cương đấy!
-Thích quá à, đẹp cực kì luôn! – Trân mân mê viên đá quý thuộc loại có giá trị cao nhất thế giới quay qua nhìn Nguyên – Nè, lấy nó về được ko?
Nguyên nhìn Trân chằm chằm rồi nhún vai. Mất trí nhớ thế đấy, cũng tham lam kém gì ai.
-Cô thích thì cứ lấy, ai cấm đâu.
Trân bỏ viên đá nhẹ nhàng vào cái túi của Nguyên rồi quay lên nhìn viên đá trên nóc tủ.
-Nguyên! Nguyên! Nguyên! Nguyên! – Cô giật giật áo Nguyên khi cậu đang bận bỏ đá quý và vài món nữ trang vào túi.
-Cái gì? Gọi 1 lần là nghe rồi, tôi ko có điếc!!!!!
-Viên đá kia cũng đẹp lắm kìa, đó là gì thế?
Nguyên nhìn theo hướng tay Trân chỉ. 1 tên trộm tài giỏi như cậu tất nhiên rất am hiểu về các vật có giá trị cao, đá quý cũng ko phải là ngoại lệ.
-Đó là đá Ruby!
-Tôi lấy nhé! – Mắt Trân sáng lên như đèn pha ôtô.
-Cứ tự nhiên! – Nói xong Nguyên quay xuống tiếp tục công việc lục tủ kiếm trang sức.
Trân rướn người lên cái nóc tủ để lấy viên Ruby. Chiều cao 1m63 của cô có vẻ chưa được lí tưởng cho lắm. Cái kệ từ từ nghiêng xuống, rồi…………..
“RẦM! LENG KENG! XOẢNG! CỘP!”…………
Cái tủ đá quý ngã xuống làm vang lên 1 tiếng động lớn, đã thế những âm thanh mà đá quý tạo ra do lăn lóc, vỡ tan còn góp phần vào thêm. Nguyên giật thót người, từ từ quay lại đằng sau, 1 cảnh tượng vô cùng…….lộn xộn. Trân ngồi bệt xuống cạnh cái tủ, tay cầm viên Ruby run lên, đá quý trên sàn vung *** tùm lum.
-Trời ơi, cô làm gì thế hả????????? – Nguyên hốt hoảng chạy lại đỡ Trân.
-Tôi lấy cái này nè! – Trân đáp tỉnh bơ, chìa viên Ruby ra.
-Sao ko kêu tôi lấy cho? Cô làm cái nhà này dậy hết đấy! Lùn mà cứ…..
-Cứ gì? Lùn kệ tôi chứ liên quan gì đến anh hả cái đồ cây sào di động? – Trân cãi.
-Cô kêu ai là cây sào di động, tôi cao có 1m8 thôi nhé. – Nguyên ko vừa, đốp lại ngay.
-1m8 mà còn ko chịu là cây sào nữa. Vậy tôi đâu có lùn, tôi cao 1m63 là vừa rồi.
-ĐỒ LÙN! ĐÃ LÙN MÀ CON NGU NỮA, VIÊN RUBY ĐÓ THÌ LÀM GÌ CÓ GIÁ TRỊ CAO BẰNG MẤY VIÊN KIM CƯƠNG KIA CHỨ!?
-THÌ ANH BẢO TÔI THÍCH GÌ CỨ LẤY, GIỜ QUAY SANG MẮNG TÔI LÀ SAO HẢ CÁI ĐỒ CÂY SÀO DI ĐỘNG MẤT NẾT KIA?????
-KO CÓ ĐƯỢC GỌI TÔI NHƯ THẾ!!!!!!!!!!
Thế đấy! 2 người cứ đứng cãi nhau ỏm tỏi cả lên mà quên mất rằng họ đang đi….ăn trộm. Tiếng cãi nhau chỉ im bặt khi ở ngoài cánh cửa phòng có người đứng chết trân, nét mặt người đó ngạc nhiên => sững sờ:
-BỚ NGƯỜI TA! ĂN TRỘM! CÓ ĂN TRỘM BÀ CON ƠI!!!!!!!!! – Người phụ nữ cỡ U40 đó hét lên với công suất vô cùng to lớn.
-Ặc….chết! Lộ rồi….chạy lẹ thôi! – Nguyên co giò lên chạy, Trân thấy vậy cũng chạy theo dù chẳng hiểu cái mô tê gì, vì từ khi vào đây cô chỉ có 1 ý nghĩ rất hay: Vào chơi.
Chuẩn bị nhảy xuống khỏi cái cửa sổ thì Nguyên mới sực nhớ ra 1 điều – Oé….quên cái túi rồi!!!!!
Cậu quay phắt lại, cái túi đang ở trong tay của người phụ nữ kia. Nguyên chạy cái vèo lại chỗ bà ấy, giựt phăng cái túi lại. Ko dừng lại ở đó, cậu còn khuyến mãi thêm 1 nụ cười thật tươi (nhưng hem thấy mặt nha, Nguyên đội nón che nửa mặt :D), nháy mắt “đưa tình” với bà chủ nhà:
-Em xinh tươi! Phòng này rất tối nhưng sao nhìn em vẫn đẹp như ánh trăng sáng trên kia thế nhỉ? Em cho anh xin lại cái túi nhé! Anh có việc dông trước đây. Pipi cưng nghen! Mốt có gì anh quay lại!
Trân đứng nhìn Nguyên chằm chằm như sinh vật lạ, rợn cả da gà. Nguyên chạy lại quăng cho Trân cái túi, bế cô lên rồi nhảy khỏi cái cửa sổ 1 cách nhanh nhẹn và an toàn. “Người bị hại” thì đứng ngẩn tò te, sau 5 phút nhập hồn lại thì õng ẹo qua 1 bên, tay đưa lên che khuôn mặt ửng đỏ tỏ ra ngượng ngùng: “Ôi, anh ý bảo mình xinh!” =.=
-Miệng nói hay dữ! “Phòng này rất tối nhưng sao nhìn em vẫn đẹp như ánh trăng sáng trên kia thế nhỉ?” Nghe thấy gớm! – Trân lườm Nguyên, rồi ngúc ngắc cái đầu giả giọng nói lại câu nói lúc nãy Nguyên nói với bà chủ nhà kia.
-Mặc kệ tôi nha, liên quan đến cô hả!? Ko nhờ tôi làm thế thì làm gì cô đứng đây được! Hừm. Đúng là làm ơn mắc oán mà! – Nguyên cũng ko vừa.
Họ lại tiếp tục cãi nhau, cho tới khi về đến nhà. Sau khi đóng cửa lại cẩn thận, Nguyên cởi sợi dây buộc cái túi ra rồi đổ xuống sàn, bắt đầu công việc “cao cả”:
-2 kim cương, 1…2…5 ngọc lục bảo, 1 ruby, 3 sapphire, 7 pha lê, 4 cẩm thạch…v..v…
-Nè, được bao nhiêu vậy? – Trân hớn hở nhìn xuống đống đá quý, mắt sáng rực lên.
-Tổng cộng 37 viên đá quý, 1 dây chuyền kim cương, 1 vòng ngọc trai, 3 vòng vàng, 2 nhẫn hột xoàn….nếu đem bán đi thì tính sơ sơ cũng được khoảng trên 40 triệu.
-A, nhiều thế cơ àk?
-Ko biết! Sáng mai đem bán rồi sẽ biết chính xác thôi! – Nguyên gom đá quý với nữ trang bỏ lại vào túi, xong quay qua Trân - Giờ là 1g22 đêm rồi đấy, đi ngủ đi!
-Ưm….tôi chưa muốn ngủ!
Trân mang ra 1 hộp kem vani rồi ngồi lên ghế sofa, bật tivi lên.
-Khuya rồi ko lo đi ngủ….TV cũng có gì đâu mà coi!? – Dấu chấm hỏi to đùng hiện ra trên đầu Nguyên.
-Anh buồn ngủ thì cứ ngủ đi, tôi cần nạp năng lượng. Hồi nãy chạy theo anh mệt muốn chết, hao tổn ko biết mấy trăm calo rồi, giờ phải bồi bổ chứ. – Trân ngoạm 1 muỗng kem thật to.
-Cô nghĩ sao vậy? Cô đang chiếm chỗ ngủ của tôi đấy!
-Ờ ha…..thôi nằm dưới đất đi! – Mắt Trân long lanh nhìn Nguyên, rồi quay đi nhìn vào TV nói.
-ASH!!!! May cho cô là tôi đang buồn ngủ đó, ngồi xích qua kia coi. Cái ghế này dài chứ ko ngắn đâu!
Nguyên vùng vằng, hùng hổ đi đến cái ghế, đẩy Trân qua 1 đầu ghế rồi cậu nằm xuống, lấy 1 cái gối đệm gối đầu. Chưa đầy 5 phút sau Nguyên đã đi du lịch trong mơ rồi. Cậu thức khuya thì thức thôi chứ nếu đã buồn ngủ thì vừa nằm xuống là ngủ ngay.
Trân ngừng việc ăn kem lại. Quay xuống nhìn Nguyên, 1 sức hút vô hình đang cuốn lấy cô. Đôi mắt đen láy với hàng mi dài của Nguyên nhắm lại yên bình làm Trân ko sao rời mắt được.
-Sao hắn ngủ thôi mà cũng đẹp thế nhỉ? – Trân cắn cắn cái muỗng lẩm bẩm.
Đặt hộp kem lên bàn, Trân dùng 2 tay chạm vào má Nguyên. Cô ngạc nhiên, hắn là con trai mà sao da mặt mềm mịn quá vậy? Ko thể nào tin được. Trân lấy 1 ngón tay chọc chọc vào má Nguyên, cứ như da em bé ấy, Trân thấy thích lắm. Nghịch 1 hồi đến chán, cô tắt TV rồi đem cất hộp kem vào tủ lạnh. Cầm lấy remote điều chỉnh quạt mát ở mức độ vừa phải, Trân nhìn Nguyên nhoẻn miệng cười rồi đi vào phòng ngủ.
*Quán bar Raiyi:
Tiếng nhạc xập xình náo nhiệt vang lên.
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu884/4938