XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc

Lượt xem :
i, tôi đang ngồi ở ghế đá đợi Thanh Nguyên đi mua trà sữa. Nơi đây khá vắng vẻ vì nó nằm ngoài phạm vi trung tâm công viên. Mọi thứ im lặng khó tả, đến nỗi tiếng côn trùng kêu râm ran trong các lùm cỏ còn át luôn cả tiếng trò chuyện của một số cặp tình nhân ngồi tâm tình dưới những gốc cây to lớn.
Trong hoàn cảnh này, tôi với Nguyên đi dạo quanh công viên chẳng khác gì một đôi đang yêu nhau. Điều này làm tôi cảm giác như mình đang......ngoại tình >.
-Hạ Quyên, anh gọi sao em ko trả lời mà ngồi thừ người ra vậy?
Giọng Nguyên là lạ vang lên bên tai làm tôi bừng tỉnh. Ngẩng mặt lên nhìn anh ngơ ngác, trên tay là hai ly trà sữa trân châu cỡ trung. Tôi cười xòa:
-Có gì đâu, đang suy nghĩ lát đi đâu tiếp thôi.
-Hì, rõ ngốc! Tối thế này thì đi đâu được nữa, 8 giờ 15 rồi. – Nguyên phì cười, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh và đưa một ly trà sữa cho tôi – Đây, trà sữa của em :).
-Em cảm ơn! – Tôi nhận lấy li trà sữa rồi đưa lên miệng hút liền một hơi.
Vị ngọt đậm đà của ly trà sữa dần dần hoà tan nhanh chóng khắp khuôn miệng tôi, thích thật! Những viên trân châu dai dai nữa, nhai hoài cũng chẳng thấy ngán.
-Oa, anh mua trà sữa ở đâu mà ngon thế?
-Hì, bí mật mình anh biết
-Thấy gớm! Đầy người biết ấy chứ ở đó mà có mình anh biết. Xạo láo!
-Ko tin thì thôi.
Tôi và Nguyên đùa nhau thêm vài câu rồi tiếp tục im lặng. Anh vô tư uống trà sữa, cầm ống hút nghịch mấy viên trân châu dưới đáy ly. Tôi cũng giả vờ ko để ý đến. Nhưng chẳng hiểu tại sao, sự tò mò về những việc mình luôn thắc mắc lại cứ ào ạt xô đẩy muốn thoát ra.
Hỏi.....thì sẽ biết được tất cả.....
Không hỏi.....tất cả vẫn mập mờ như một ẩn số chưa được giải......
Chọn cái nào đây?
Sau một hồi đắn đo đấu tranh tư tưởng, ly trà sữa cũng vơi đi quá nửa, tôi đánh bạo lên tiếng phá vỡ khoảng cách lặng im đang ngự trị giữa tôi và Nguyên:
-Anh......
-Hửm?
-Từ lúc trở về đây, em.....thường xuyên có những giấc mơ kì lạ.....về một chàng trai có mái tóc màu đỏ tía giống anh, cùng với một vùng biển lạ hoắc, nhưng rất đẹp......
Tôi chậm rãi nói, mắt len lén quan sát thái độ của Nguyên. Khi câu nói vừa dứt, đôi mắt đen tròn của anh khẽ lay động, thoáng ngạc nhiên. Chỉ trong giây lát, anh cất giọng với nụ cười hơi gượng, tôi nghĩ vậy:
-Em nói tiếp đi!
-Rồi.....lúc nào hình ảnh anh chàng đó đều bị mất mặt, hoặc trở nên mờ ảo ko xác định được. Nhưng có một lần em đã được nhìn kĩ mặt anh ta, cũng là trong giấc mơ.....
-.....Là ai? – Nguyên trầm giọng hỏi cắt ngang.
Tôi ngập ngừng ko nói nên lời nào nữa......thấy run run thế nào ấy :(. Thôi thì liều luôn vậy......
-Nguyên! Anh.....có liên quan gì đến.....khoảng thời gian em bị mất tích ko?
~oOo~
“Quá khứ đã qua, thì cứ để cho nó qua. Đừng bận tâm gì cả. Bây giờ chưa phải lúc em cần biết những chuyện đó!”
Câu nói ngắn gọn cùng nụ cười nhạt phảng phất buồn của Nguyên cứ ám ảnh tâm trí tôi ko thôi. Sau khi nói xong câu đó anh cũng đứng dậy tỏ ý đưa tôi về. Khuôn mặt gầy trở nên đăm chiêu, lành lạnh khó diễn tả thành lời. Tôi thấy vậy cũng ko nói gì thêm nữa.
Ánh mắt Nguyên lúc ấy chứa đựng điều gì đó, vừa hạnh phúc mà vừa thống khổ. Nghĩ đến nó mà tôi cũng xót xa theo.
Có lẽ tôi nên đến vùng biển mà lần trước Nguyên đã “bắt cóc” tôi một lần nữa. Căn nhà của anh sẽ là manh mối đầu tiên. Anh ko nói tôi biết thì tôi sẽ tự đi tìm hiểu. Dễ gì Hạ Quyên này bỏ cuộc khi chưa đạt được mục đích.
.
.
.
Sáng hôm sau.........
*9:38 a.m:
Vì là chủ nhật nên tôi được vô tư thoải mái nướng thêm một tý, hôm qua lo thức suy nghĩ “kế hoạch thám tử” mà..... Ghì chặt lấy con gấu bông, tôi trở mình quay sang một bên. Ai ngờ bắt gặp ngay Nhật Anh nằm cạnh đó, mắt mở trân trân nhìn thẳng vào tôi. Tôi chớp mắt vài cái rồi mới hét toáng lên:
-AAAAAAAAAAA!!!!!!!
Nhật Anh nhăn mặt bịt tai lại khó chịu nhìn tôi làu bàu:
-Chị làm gì mà la lối um sùm lên vậy?
-Ai biểu.....tại em mà! Tự nhiên bất thình lình nằm trước mặt người ta, mắt nhìn thẳng ko chớp, y như quỷ ấy, ai mà ko hết hồn!
-Bớt cằn nhằn đi, có chuyện rồi kìa, mau rửa mặt rồi xuống nói chuyện, giải thích với đại ca (papa)!
-Chuyện gì? – Tôi khó hiểu chớp mắt lia lịa.
-Xuống rồi biết!
Thằng em yêu quý của tôi thản nhiên đáp rồi cắm headphone vào tai, nằm lăn quay ra giường. Tôi chun mũi, chu môi lẩm bẩm rủa nó vài câu rồi cũng mặc kệ, bỏ đi vào phòng tắm.
10 phút sau tôi ngáp dài một cái rồi đi ra chải đầu, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn mình trong gương, cười hì hì “tự kỷ” hỏi : “Con ai mà xinh thế?” =)) Xong xuôi, tôi tung tăng đi xuống nhà.
-Hello everybody! Princess is coming!!!!! – Tôi cất cao giọng nhí nhảnh.
Nhưng trái với tinh thần tôi lúc này, phòng khách trước mắt bị bao phủ bởi làn không khí vô cùng ảm đạm của 2 đấng sinh thành thân yêu. Mẹ tôi gọi:
-Con xuống đây!
-Dạ….vâng!
Tôi e dè đi xuống…..vì có cảm giác ko lành tí nào!
“Xạch”
Ba đặt mạnh tờ báo xuống chiếc bàn thủy tinh, nghiêm giọng:
-Con hãy giải thích đi!
Tôi liếc mắt ngó tờ báo. Trang bìa của nó chính là khoảnh khắc tôi đút đồ ăn dỗ cho Nguyên hết dỗi tại công viên Green tối hôm qua. Bên cạnh đó là dòng chữ màu đỏ to tướng: Nàng tiểu thư xinh đẹp của Hoàng gia bỏ rơi chồng chưa cưới cặp kè trai lạ!??? :-O
Tôi như chết đứng ngay tại chỗ, tại sao.....?
Giọng nói uy quyền của ba vang lên lần nữa làm tôi giật bắn người mà ko biết nói thế nào:
-Cậu ta là ai?
-Dạ......
-Con nói cho ba mẹ biết xem nào, đứa con trai này là ai, có quan hệ gì với con mà trông hai đứa thân mật quá vậy?
Đến lượt mẹ tôi lên tiếng, tuy bà nói rất nhẹ nhàng nhưng tôi lại cảm nhận được sự nghi ngờ toát ra từ ánh mắt bà.
-Anh ấy là.....một người bạn......
Tôi ấp úng ko nói nên lời cho rõ ràng được, cứ như một cô gái bị bắt quả tang khi đang ngoại tình vậy. Hic, mà tôi đâu có ngoại tình, tôi với Nguyên chỉ đi dạo quanh công viên nói tí chuyện thôi mà!
-Bạn mà như thế này sao? – Ba nhìn tôi ngờ vực.
Tôi cố gắng tự trấn an mình cho bình tĩnh lại, khẳng định:
-Vâng, chỉ là bạn, ba mẹ tin hay ko thì tùy ạ! Con chỉ nói sự thật!
-Con đừng nghĩ chỉ nói với ba mẹ là xong, còn đám phóng viên đang đợi bên ngoài nữa kìa!
Mẹ từ tốn nói, ra hiệu cho tôi nhìn ra ngoài.
Choáng váng!
Cả một rừng người với máy ảnh, bút, máy quay, micro...v..v...
Họ la ó đòi tôi ra để phỏng vấn.....chỉ vì một bức ảnh thôi sao? o_O
Tôi cắn môi, thật tình đầu óc trống rỗng, nếu như có một hạt cát bé nhỏ thì cũng chả tìm thấy được đâu. Lúc này, tôi lo cho Hải Thanh. Ko biết anh đã đọc bài báo này chưa?
Ơ.....chiếc motor màu bạc quen quen xuất hiện từ xa.....là anh?
Cánh báo chí như nghe thấy tiếng rồ ga đang phóng đến nên tản dần ra hai bên, nhôn nhao hơn hẳn. Đúng là anh rồi! Tôi nửa mừng mà nửa lo.......anh đã biết!
=============================================================
-Em sao vậy? Lại đây ngồi đi!
Ko hiểu Hải Thanh đã nói gì đó với đám phóng viên mà có thể khiến họ đi về một cách ko phản kháng. Sau đó anh tiến vào sân nhà tôi. Tôi đứng ngay cửa đón anh mà lòng cứ thấp thỏm ko yên. Đáp lại tôi ko phải là nét mặt trách cứ hay lạnh lùng như tôi vẫn tưởng, anh mỉm cười tự nhiên gọi tên tôi. Hỏi thăm ba mẹ tôi một lát, họ bảo tôi và anh nên ra sau vườn ngồi nói chuyện. Hải Thanh ngồi xuống chiếc xích đu màu trắng trang nhã với phong thái rất điềm đạm, cứ như chưa có gì xảy ra. Tôi do dự. Sao anh lại có thể giữ được nụ cười dịu dàng trên môi giỏi như thế chứ? Càng nhìn nụ cười của anh, tim tôi càng thắt lại...... Khuỵu xuống tấm thảm cỏ xanh mướt, tôi nghẹn giọng:
-Anh.....mọi chuyện ko phải vậy đâu! Em với Nguyên chỉ là bạn thôi!
-Ừm, anh biết! Em đứng dậy đi. Anh sẽ tìm cách giải quyết chuyện này......
Hải Thanh cười gượng xoa đầu tôi. Đôi mắt màu nâu mà tôi thích vì sự bình yên luôn hiện hữu bây giờ đã hóa sẫm một màu u tối. Tôi chùng mắt cười trừ:
-......Cảm ơn anh!
-Hì.....em vào nhà xem có trái cây gì ko rồi đem ra đây, anh gọt cho em ăn nhé bé yêu!
-Vâng, đợi em tý!
Nghe giọng anh đã tự nhiên hơn, tôi vui vẻ chạy nhanh vào nhà mở tủ lạnh ra lục đồ ăn. Cầu mong sự hiểu lầm ko đáng có này sẽ sớm trôi qua!
=============================================================
Khi bóng dáng Hạ Quyên đã khuất bóng trong nhà, nụ cười trên môi Hải Thanh tắt ngúm. Anh bóp mạnh tay mình lại, gân xanh nơi cổ tay nổi lên rõ rệt. Anh ko hiểu sao chính mình lại có thể diễn kịch hay đến như vậy. Ráng nặn ra những nụ cười tự nhiên nhất, cố gắng kìm chế sự tò mò về vấn đề đang “hot” nhất hôm nay. Thật sự sáng nay, lúc cô giúp việc chạy như ma đuổi vào nhà và giơ tờ báo ra trước mặt anh, anh còn ko tin vào mắt mình. Tâm trạng anh khi trông thấy khuôn mặt của Nguyên đang tươi cười rất vui vẻ ở bên Hạ Quyên ko từ nào có thể tả được. Như một sự tổng hợp vô hình: Ghen có, giận dữ có, đố kị có, căm ghét có.......
Nếu như có người ở đây, chắc người đó cũng ko khỏi rợn người bởi những tiếng rôm rốp phát ra từ các khớp xương tay của Hải Thanh.
Anh rất muốn nổi giận và có quyền tra hỏi Hạ Quyên.....nhưng ko thể...... Tại sao anh lại làm như thế đối với người con gái mình yêu được chứ!?
Con ngươi mang màu nâu sẫm đen nằm giữa lòng trắng mắt của Hải Thanh khẽ lay động, những tia mạch máu nhỏ li ti bên trong hằn lên đỏ ngầu. Anh nghiến răng:
-Đặng Thanh Nguyên, nếu cậu đã muốn.....tôi sẵn sàng đối mặt!
*-*
Ở một nơi cách đó khá xa, một người con trai đang ngồi chống cằm suy tư bên khung cửa sổ trong suốt. Ánh mắt cậu đơn độc hướng về một nơi xa xăm nào đó......cơ hồ ko thấy được đích đến.
“Nước mắt em lăn dài cùng với mưa, anh có thể nhận ra! Nhưng em lại ko thể phân biệt được giọt thủy tinh đang đọng trên má anh là mưa hay nước mắt!?”
End Chap 13.
Chap 14:
Đã ba ngày trôi qua mà toàn trường Banwa nói chung và khoa Kinh tế nói riêng, sự ảnh hưởng của bài báo kia vẫn ko hề giảm đi chút nào. Đi đến đâu cũng toàn nghe những lời xì xào khó chịu. Những cụm từ “đứa con gái lẳng lơ”, “xấu xí”, “quạ mà tưởng thiên nga”…..dường như có thể mọc rễ và cắm sâu vào trong não của Hoàng Hạ Quyên. Sức chịu đựng của con người có giới hạn……..ko để yên được hay sao vậy hả?
Hải Thanh cũng ko phải ko biết đến tình hình hiện nay. Anh luôn ở bên cạnh Hạ Quyên mọi lúc mọi nơi để kiếm chuyện cho cô khỏi nghe những lời nói chướng tai kia.
Về phía Thanh Nguyên, cậu lại khá thờ ơ với việc này. Vậy nên ngay lập tức sau một ngày tin tức được đăng, tin đồn Nguyên định giành Hạ Quyên với Hải Thanh cũng rộ lên nhanh chóng. Điều này làm nhiều cô nàng trong trường vô cùng ấm ức.
-Thật là tức chết đi được, con nhỏ đó có gì hay cơ chứ!? Đến hot boy lớp Y cũng mồi chài cho được!
-Ừ, tôi đẹp hơn nó gấp trăm lần mà sao Hải Thanh ko là của tôi chứ?
-Để rồi coi nó sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Một đám con gái đứng ngay ban công hành lang trước cửa lớp của Hạ Quyên nói to, cốt là để cho cô nghe thấy được. Hạ Quyên nuốt cục tức vào bụng mà thầm rủa chính mình tại sao ko ra ngoài kia cho mấy đứa con gái đó một trận. Chợt một giọng nói lạnh vang lên:
-Các cô nói đủ chưa?
Hạ Quyên quay mặt ra nhìn người vừa lên tiếng. Nguyên!
-Nếu tôi còn nghe mấy cái chuyện vớ vẩn tào lao này thì đừng có trách, tôi ko nể con gái đâu!
<<1 ... 4142434445 ... 52>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT194/5499