XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào

Lượt xem :
ạn không muốn mạo hiểm mất cái gì, thì bạn đang mạo hiểm mất tất cả. Ý nói: được ăn cả ngả về không ý mà) Tôi liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, thi gì mà lâu thế.

"Có phần hỏi một đằng, trả lời một nẻo rồi đó." Một vị giáo sư khác cười lạnh, vung vẩy bảng điểm cấp ba của tôi, nói: "Thành tích của em rất tệ, loại trình độ này còn muốn tới xét tuyển Khoa Quản lý chúng tôi!"

"Xin thầy xem kĩ lại có được không! Em xếp thứ hai mươi sáu toàn trường đó!" Tôi trừng mắt nhìn các giáo sư, nói: "Nếu thành tích của em khá hơn được một chút thì em đã đi thi khoa Y rồi, còn chạy đến nơi này thi khoa Quản lý làm gì?" Tôi không hề sợ hãi chút nào.

Cứ như vậy, thi tuyển kết thúc.

Tôi được nhận.


************************

* "Tai nhỏ" là một loài hoa giống hoa mào gà nhưng không đẹp bằng. (chú thích của tác giả)
Cứ như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đậu vào Khoa Quản lý trường Đại học Giao thông. Mặc dù nguyên nhân và toàn bộ quá trình hơi khó tin, nhưng dù sao thì tôi cũng rất vui vì không cần phải đối mặt với kỳ thi đại học sắp tới.

Tính ra tôi còn may mắn hơn mấy đứa trong nhóm, vì chẳng có thằng nào đậu xét tuyển đại học cả. Cho nên tụi nó đều nhìn tôi “một mình tung bay” với ánh mắt ngưỡng mộ. Học kỳ hai năm lớp mười hai, tôi tự do thoải mái dạo vòng quanh trường với khuôn mặt phởn phơ nhìn đến phát ghét.

Không còn lý do cặm cụi đọc sách, suốt ngày tôi chỉ nghe chương trình phát thanh “Studio Classroom” để luyện nghe Anh văn, đọc lén Tập san Thiếu niên nhét dưới gầm bàn.

Đương nhiên là tôi cũng không cần phải đến mấy chỗ luyện thi quỷ quái nữa, nhưng mỗi buổi tối tôi vẫn ở lại trường đọc sách cùng Thẩm Giai Nghi, lúc nào cũng sẵn sàng dành thời gian ăn một hộp bánh và tán gẫu cùng cô ấy cho vơi đi những nhọc nhằn lúc học hành.

Lúc ban ngày ở lớp học, tôi bắt đầu làm những chuyện kỳ quái, ví dụ như trồng hoa trong ngăn bàn, xé bài thi thành những mẩu giấy vụn rồi rải tung tóe lên đầu lũ bạn như tuyết rơi. Ngoài ra, tôi luôn tìm ai đó ra ngoài hành lang đánh cầu lông với tôi, đổ tí mồ hôi sẽ giảm bớt áp lực thi cử.

“Hứa Bác Thuần, học hành chăm chỉ vào, đừng có mà coi thường kỳ thi đại học này đấy.” Tôi lấy hai cái vợt bóng bàn, gõ mạnh một cái lên đầu Hứa Bác Thuần, rủ rê nó: “Ê, đi đánh cầu lông với tao!”

“Phì, mày đi chết đi! Lấy tay trái đánh với tay phải ấy!” Hứa Bác Thuần giơ ngón giữa lên với tôi.

Không còn phải lo lắng thi cử nữa, trong đầu tôi lúc nào cũng suy nghĩ làm thế nào để mang đến cho Thẩm Giai Nghi một điều bất ngờ nhỏ lúc tốt nghiệp, rồi làm thế nào để giữ liên lạc với cô ấy sau khi tốt nghiệp nữa. Đồng thời, tôi cũng suy nghĩ xem lúc nào là thời cơ tốt nhất để “tỏ tình thật lòng” với cô ấy.

Tôi rảnh rỗi đến mức luyện tập cả kỹ thuật “Chảy nước mắt trong ba mươi giây”.

“Sao phải luyện kỹ thuật Chảy nước mắt trong ba mươi giây? Mày sắp bị ai đánh à?” Hứa Bác Thuần nghi ngờ, nhìn tôi nước mắt lưng tròng.

“Không phải. Mày nghĩ thử xem, nếu tao và Thẩm Giai Nghi cùng đậu đại học mình muốn, lúc chia tay ở sân ga, nếu như tao có thể xuất thần rơi vài giọt nước mắt, chẳng phải sẽ rất lãng mạn sao? Có thể cô ấy sẽ thích tao hơn?” Tôi lau nước mắt, quệt nước mũi.

“Đồ thần kinh” Hứa Bác Thuần nghiêm túc nói, “Nhưng làm sao mày làm được thế? Trông cũng giống thật đó.”

“Tao chỉ tưởng tượng con Puma nhà tao đột nhiên lăn đùng ra chết, mà tao lại không ở bên cạnh nó lúc đó. Buồn kinh khủng.” Tôi cười cười.

Thật hi vọng, hi vọng kỳ thi tốt nghiệp sớm qua, mùa tỏ tình sắp đến.

xxxxxxxxxxxxxxxx

Thời gian tốt nghiệp càng lúc càng gần, nhà trường theo lệ cũ đóng cửa nghỉ học.

Thời học sinh cấp ba luôn sống vì Thẩm Giai Nghi và ba năm nỗ lực học hành sắp kết thúc rồi.

Mỗi ngày, cái thằng không phải thi cử như tôi đều ngủ nướng đến tận trưa mới mò tới trường, đón nhận sự ghen tị của mọi người và tìm ai đó đánh cầu lông với mình. Một bữa nọ, mới sáu rưỡi sáng chuông điện thoại đầu giường đã kêu vang liên tục, hai mắt tôi còn nhập nhèm, tay chân loạng choạng chạy tới bắt máy.

“Kha Cảnh Đằng, dậy mau!” giọng nói của Thẩm Giai Nghi tràn đầy hồ hởi.

“Ủa? Gì cơ?” Tôi mơ hồ.

“Dậy đi học bài với tớ, dậy mau, dậy mau!” Thẩm Giai Nghi lời lẽ đanh thép.

“…. đi tới trường à?” Tôi cười hì hì, tỉnh táo được một chút.

“Không phải, gọi cậu dậy thôi. Dạo này cậu lộn xộn quá rồi đấy, dù không phải thi cũng không nên như vậy chớ, dậy mau cho tớ!” Thẩm Giai Nghi đưa ống nghe lại gần máy phát nhạc bên cạnh rồi ấn nút khởi động.

Trong ống nghe truyền đến tiếng nhạc cổ điển hùng hồn khiến tôi rùng mình.

“Làm cái trò gì thế?” Tôi hét lên, nhưng không ai đáp lời.

Chắc chắn Thẩm Giai Nghi đã đặt tai nghe trước máy nghe nhạc rồi… Đúng là cái đồ chỉ thích làm theo ý mình.

Vì không biết lúc nào Thẩm Giai Nghi sẽ cầm máy nói chuyện tiếp, cho nên tôi chỉ có thể cầm điện thoại chờ, vừa ngồi chồm hổm trên đất vừa dụi mắt ngáp vài cái, rốt cuộc cũng nghe hết bản nhạc cổ điển.

“Sao rồi? Tỉnh chưa?” Thẩm Giai Nghi hừ giọng, cầm lấy ống nghe.

“Thật sự cảm ơn, cảm ơn cậu lắm lắm ấy!” Tôi lầm bầm, trong lòng thầm vui sướng.

“Sau này tớ sẽ gọi điện thoại đánh thức cậu mỗi sớm. Cậu đó, liệu mà chuẩn bị tâm lý cho tốt đi! Thử nghĩ nghiêm túc một chút đi, trong lúc mọi người đang chuẩn bị thi đại học, cậu có thể tự rèn luyện bản thân mà.” Giọng nói của Thẩm Giai Nghi rất chân thành.

“Đời người mà không được ngủ đủ giấc, rèn luyện cỡ nào cũng yếu ớt à.”

“Cậu đừng có mà ngụy biện, rõ ràng là do thức khuya quá mà. Cậu phải có lý tưởng một chút chớ!”

Tớ thức khuya không phải do chờ cậu học bài xong, gọi điện thoại chúc cậu ngủ ngon rồi mới đi ngủ sao? Tôi thầm nghĩ.

“Vậy thì mỗi ngày tớ phải nghe các bản nhạc khác nhau thì mới dậy, không được lặp lại đâu đấy. Nếu phát hiện lặp lại, tớ lập tức cúp máy ngủ nướng tiếp.” Tôi vậy mà vòi vĩnh lắm đó.

Muốn biết mức độ quan trọng của một việc, phải coi thời gian dành cho việc đó là bao nhiêu.

Cho Thẩm Giai Nghi thêm chút bận rộn, để cô ấy gọi tôi dậy chính là để tạo thói quen coi trọng tôi, dần dà, sự ràng buộc giữa tôi và Thẩm Giai Nghi sẽ càng chặt chẽ hơn. Như vậy rất tốt.

“Không thành vấn đề. Cậu thề đi, không được quay lại ngủ nướng nữa.” Thẩm Giai Nghi có vẻ rất phấn chấn.

“Tuân lệnh” Tôi ngáp một cái.

“Tuân lệnh cái gì, thề đi!”

“Xin thề!”

Tôi gác máy, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô gái mà tôi cực kỳ yêu thích sẽ gọi điện thoại đánh thức tôi dậy mỗi sáng!

“Ôi trời ơi, đây là dấu hiệu của tình yêu sao? Có phải không? Đúng vậy! Đúng vậy!” Tôi cầu khẩn.

Kể từ đó, cứ sáu giờ rưỡi sáng, Thẩm Giai Nghi vừa ngủ dậy là lập tức gọi điện thoại mạnh mẽ lôi tôi ra khỏi giường. Cô ấy lấy ống nghe đặt cạnh máy phát nhạc, bật một bản nhạc cổ điển vui vẻ hoặc một bài hát tiếng Anh cũ dựng tôi dậy, cho đến khi tôi hoàn toàn tỉnh táo mới thôi.

Trong bầu không khí hạnh phúc ấy, tôi không cách nào ngăn mình có những hành vi bộc lộ tình cảm yêu mến với Thẩm Giai Nghi. Tình yêu quả là thứ đầy cảm tính, không thể lúc nào cũng toan tính mưu kế nghiêm ngặt từng bước được, như vậy thì quá ức chế, hoàn toàn không tốt cho sức khỏe tí nào.

Vài buổi tối, tôi đều đánh vật với đống thức ăn kỳ quái trong gian phòng bếp chả mấy khi ngó ngàng, loay hoay nấu mấy món, bỏ vào hộp đựng cơm rồi phóng xe mang đến cho Thẩm Giai Nghi ăn đêm. Thỉnh thoảng phía trên còn kèm theo một bông hoa Lỗ tai nhỏ chỉ thuộc về hai chúng tôi.

Siêu lãng mạn, nhưng khi một người đàn ông mạnh mẽ tình nguyện lãng mạn, tôi nghĩ không phải sẽ rất cảm động sao?

“Thẩm Giai Nghi chịu ăn mới lạ, chắc chắn là đổ đi rồi.” Hứa Bác Thuần khịt mũi coi thường hành động của tôi.

“Đổ đi cũng chả sao, quan trọng là tao đã làm, cô ấy đã nhận” Tôi cười ngốc nghếch.

Sau hai tuần lễ nghỉ học, buổi tốt nghiệp cũng chậm rãi tới gần.

Lễ tốt nghiệp hôm đó, Thẩm Giai Nghi tặng tôi một bó hoa to, làm tôi sung sướng đến mức muốn giả vờ khóc trong lễ tốt nghiệp cũng không được. Đến khi phát hiện mấy tên bạn thân thằng nào cũng được Thẩm Giai Nghi trao một bó hoa một cách công bằng, tôi thực sự muốn khóc thảm thiết một trận. Khốn kiếp, tôi thật hi vọng mình có thể được Thẩm Giai Nghi đối xử đặc biệt hơn một chút.

Tất cả mọi người bận rộn ký lưu niệm lên đồng phục, chụp hình, chỗ này tỏ tình, chỗ kia chia tay, rồi ghi vài dòng vào sổ lưu niệm cho nhau. Thẩm Giai Nghi còn nhận được rất nhiều quà tặng từ đám con trai.

Thẩm Giai Nghi ghi trong sổ lưu niệm của tôi:

“For người thanh niên đầy triển vọng:

Thức dậy lúc 6:30 là thoái quen tốt, tuy nhiên, tự mình thức dậy mới vĩ đại!

Hi vọng dưới sự hun đúc của những bản “Âm nhạc chọn lọc”, càng trở nên phong độ hơn!!

Giai Nghi, 19/6.

Tôi cũng dành riêng góc phía trên bên trái của bộ đồng phục, vị trí có ý nghĩa nhất, để cho Thẩm Giai Nghi ký tên.

“Quà của cậu này, đừng có nói bạn cũ không nhớ cậu đó.” Thẩm Giai Nghi tặng tôi một quyển bút ký Tĩnh tư ngữ mới xuất bản của Chứng Nghiêm đại sư. Khốn thật, tôi nào có muốn sưu tập trọn bộ đâu cơ chứ!

Sau đó tới lượt tôi.

“Tặng cậu, tốt nghiệp vui vẻ. Tớ tự vẽ đó, nhớ phải mặc đấy!” Tôi đưa cho Thẩm Giai Nghi một cái áo được tôi vẽ bằng thuốc màu đặc biệt.

“Hả? Đẹp quá.” Thẩm Giai Nghi cười cười nhận lấy, mở quà ngay tại chỗ.

Bức tranh trên áo là một đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong đôi mắt có một quả táo màu đỏ.

“Nó có ý nghĩa gì?” Thẩm Giai Nghi khó hiểu, nghiêng đầu hỏi.

“Tra từ điển tiếng Anh đi đồ ngốc” Tôi nhướng mày, ra vẻ thần bí.

Buổi lễ kết thúc, về tới nhà, đúng như tôi dự tính, Thẩm Giai Nghi gọi điện thoại ngay cho tôi.

Đầu dây bên kia là giọng nói cảm động mà tôi chưa từng được nghe và mong đợi đã lâu. Rất đơn giản, cũng rất dễ chịu.

“Cảm ơn cậu. Bây giờ, tớ không sao nói nên lời.” Nghẹn ngào.

"Tớ, chờ cậu ở Khoa Quản lý Đại học Giao thông.” Nắm tay lại.

You are the apple of my eye.

Cậu, là người tớ yêu quý nhất.

------------

Mười hai ngày sau, Thẩm Giai Nghi mang theo lời chúc phúc của tôi, bước chân vào cuộc chiến thi đại học.

“Coi như, tớ mượn chút may mắn của cậu nha!” Thẩm Giai Nghi hơi xấu hổ.

“Không sao, chúng ta cùng kề vai chiến đấu.” Tôi rất vui vẻ.

Tối hôm công bố điểm, tôi lắng nghe tiếng thiên thần của mình khóc nức nở.

Thẩm Giai Nghi làm bài không được tốt, điểm thi nhất định không đủ để vào Khoa Quản lý của Đại học Giao thông, áng chừng chỉ đủ đậu vào trường Kinh tế Trung ương hoặc Học viện Sư phạm Đài Bắc.

Chúng tôi nói chuyện điện thoại suốt bảy giờ liền, cả hai đều không nỡ gác máy. Một cái van nào đó trong cơ thể tôi bỗng dưng mất kiểm soát, bao lời trước đây ch
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT729/4783

XtGem Forum catalog