Tiểu thuyết Cô Vợ Nhỏ Trẻ Trung-full
Lượt xem : |
ung học J, biết ở dạ hội, cùng mọi người đi chơi qua mấy lần."
"Đó." Văn Hạo tròng mắt nhìn chằm chằm bánh trôi."Cậu ta đang đuổi theo em sao?"
Bối Bối nhún nhún vai."Anh ta có nói muốn đuổi theo em, cho nên ta liền trực tiếp nói cho anh ta biết em có chồng rồi!"
Văn Hạo kinh ngạc ngẩng đầu lên."Em nói cho cậu ta biết?"
"Đúng vậy a, nhưng anh ta không tin." Bối Bối không nhịn được cắn xuống bánh trôi.
"Em mới mặc kệ anh ta tin hay không tin, dù sao em ngay mặt nói cho anh ta biết em không muốn anh ta theo đuổi là được rồi. Sau anh ta lại đã nói làm bạn bè đơn thuần cũng được."
Bạn bè đơn thuần? Văn Hạo không khỏi âm thầm chê cười.
"Thật ra thì người khác thật tốt, thời gian anh không ở đây đều là anh ta giúp em học bổ túc. Hơn nữa người rất sáng sủa khôi hài, đi cùng với anh hoàn toàn được buông lỏng ."
Tâm bất giác khẽ hơi trầm xuống một cái, Văn Hạo lại rũ mắt."Em. . . . . . Thích cậu ta?"
"Thích a, giống như thích Ông Lâm, Chu Gia đình!" Bối Bối múc một loại bánh trôi khác."Thật ra thì vừa mới bắt đầu sẽ cùng mọi người cùng nhau đi chơi, chỉ là bởi vì suy nghĩ nhiều hiểu một chút tâm lý con trai, nhưng sau đã cảm thấy cùng mọi người đi ra ngoài trải nghiệm một cái cũng không tồi."
Tâm càng lúc càng nặng, Văn Hạo nhìn chằm chằm bánh trôi nhưng mà một chút khẩu vị cũng không có.
"Em cảm thấy được Ông Lâm nói rất đúng, nếu như mà em không ra trải nghiệm thực tế cái thế giới bên ngoài, em sẽ giống như ếch ngồi đáy giếng một loại ngu ngốc, anh thì vĩnh viễn đều sẽ cảm giác em rất ngây thơ. . . . . ."
Văn Hạo đột nhiên ngẩng đầu."Anh cảm thấy em rất ngây thơ? Làm sao em biết anh
nghĩ như vậy?" Anh kinh ngạc hỏi.
"Anh đương nhiên là cảm thấy em rất ngây thơ, " Bối Bối mất hứng một miếng nhét cả viên bánh trôi."Cho nên anh mới không chạm vào em !" Vấn đề khúc mắt nhất rốt cuộc chạy ra khỏi miệng.
Trái tim Văn Hạo đông một cái lập tức mắt thấy choáng váng.
"Anh không biết như vậy đối với phụ nữ mà nói thật mất mặt sao? Em chỉ là lùn một chút, nhưng vóc người của em cũng được đấy chứ!" Bối Bối oán hận liếc anh một cái. Trong miệng bên nhai bánh trôi bên hàm nói:
"Em còn đặc biệt đi mua một món áo ngủ hấp dẫn mặc cho anh xem, kết quả anh lại đưa lưng về phía em ngủ!"
Đêm hôm đó cũng là đêm gian nan nhất trong đời Văn Hạo, cả đêm trong óc chỉ chất đầy cảnh tượng cô mặc áo ngủ trong suốt màu đen Lace (viền tơ) đó. Ảo tượng không nhịn được, cô tựa như vũ nữ thoát y đong đưa thân thể mềm mại khêu gợi hấp dẫn hắn, để cho cả người anh cơ hồ muốn nổ tung.
Ở bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ cùng vô số hất lần nước lạnh vượt qua cả đêm khổ sở, kết quả là ngày thứ hai anh bị sốt không xuống giường được.
Bối Bối tiếp tục oán giận: "Anh ngay cả hôn em cũng không tình nguyện, lần đó bị anh ném xuống mặt đất, cái mông đau đớn chừng mấy ngày đấy!"
Văn Hạo không có lên tiếng, anh hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.
"Nhưng giống như Ông Lâm. Họ đều cùng bạn trai tiến hành được B rồi, em liền phỏng đoán anh nhất định là cảm thấy em quá ngây thơ, không thích cùng cùng 1 đứa bé ở chung một chỗ!" Bối Bối thở dài."Cho nên em muốn cùng các bạn đi ra ngoài xem xem nhiều một chút, hiểu rõ hơn một chút tâm lý con trai, quan sát hiện tại người bình thường kết bạn như thế nào. Có lẽ em sẽ biết làm một người phụ nữ thực sự như thế nào.”
Văn Hạo để thìa xuống. Nhức đầu day day huyệt thái dương, tiếp theo cầm lên kính mắt đeo lên, anh nhìn Bối Bối cúi đầu ăn bánh trôi một lúc lâu.
"Bối Bối, " Anh khẽ gọi."Anh không động vào em thật sự là có nguyên nhân, nhưng cũng không phải bởi vì anh cảm thấy em ngây thơ hoặc là vấn đềkhác."
Bối Bối ngẩng đầu lên, hai mắt thuần khiết vô tội chăm chú vào mặt anh. Anh bất giác tránh né đưa mắt nhìn ra hướng ngoài cửa sổ.
"Mặc dù chúng ta đã kết hôn, nhưng mà anh hi vọng em còn có thể có cơ hội lựa chọn, không hy vọng tương lai em một ngày nào đó bởi vì này cuộc hôn nhân mà khổ sở ảo não, em hiểu không?"
Hiểu không? Gặp quỷ! Cô một ít cũng không hiểu!
Anh rốt cuộc là ý gì? Chẳng lẽ là anh đang ám chỉ cô lựa chọn khác, bởi vì. . . . . .
"Thần thần bí bí tìm anh ra ngoài uống cà phê làm cái gì?"
Bối Bối quấy coffee cắn môi chần chờ thật lâu mới dứt khoát nói: "Em sẽ nói dứt khoát. Anh là anh em tốt nhất của Nhiều hơn. Vậy anh có biết Nhiều hơn có người phụ nữ khác không?"
Lộ Uyên Tỉnh kinh ngạc trừng mắt nhìn."Làm sao em nghĩ như vậy?"
"Này! Là em hỏi anh, không phải anh hỏi em?" Bối Bối bất mãn kêu lên.
Lộ Uyên Tỉnh nghiêng đầu quan sát cô một lát sau."Không có." Hắn đơn giản trả lời.
"Không?" Bối Bối nhíu mày."Vậy anh ấy. . . . . . Có phải hay không. . . . . . Có phải hay không. . . . . . Em là nói anh ấy không phải. . . . . . Cái đó. . . . . ."
Lộ Uyên Tỉnh thú vị cười cười."Cậu ta thích chính là em."
Bối Bối ngẩn người, lập tức bật thốt lên: "Gạt người!"
Lộ Uyên Tỉnh lắc đầu một cái."Chuyện này không thể lung tung nói. Cậu ấy nói cho anh biết, từ lần đầu tiên em mặc một bồ đồ công chúa giả bộ xuất hiện trước mặt cậu ấy. Cậu ấy đã yêu em rồi." Hắn dừng một chút lại cười trêu nói: "Cậu ấy thậm chí còn nhớ lúc ấy tóc em dài bao nhiêu, tóc để kiếu gì, váy màu gì, phía trên có bao nhiêu cái nơ con bướm, nơi nào có viền tơ, thêu hoa, vv. Cậu ấy đều còn nhớ rõ không bỏ sót chi tiết nào . Cậu ấy nói sẽ vĩnh viễn không quên được cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy em đã làm lay động tâm cậu ta ."
Bối Bối không thể tin được trợn mắt nhìn hắn thật lâu mới lắp bắp nói: "Anh. . . . . .
Dọa người ?"
Lộ Uyên Tỉnh bưng cốc cà phê lên miệng uống ."Không thể phủ nhận , Văn Hạo là một người đàn ông tương đối xuất sắc. Vậy anh cũng nói cho em biết, mặc kệ là ở nước ngoài hay trong nước đều không con gái theo đuổi cậu ta." Hắn để cốc cà phê xuống."Nhưng em đã từng thấy qua cậu ấy cùng ở với người đàn bà nào không? Không có chứ? Thậm chí chưa từng nghe qua có bất kỳ người phụ nữ nào gọi điện thoại đến nhà em tìm cậu ấy chứ? Bởi vì cậu ấy cũng không nói điện thoại nhà cho bất cứ ai. Về phần trong công ty. . . . . ." Hắn cười cười.
"Em cũng biết tính cách của cậu ta, ở trong công ty tuyệt đối không nói chuyện riêng. Mà vừa rời công ty cậu ấy tuyệt đối lập tức trở về về đến trong nhà đi về phía em trình diện."
Bối Bối suy tư.
"Anh vẫn đi theo bên cạnh cậu ta, cho nên anh hiểu rõ nhất cậu ấy với bất kỳ người phụ nữ nào theo đuổi đều lấy thái độ vô cùng nghiêm túc từ chối. Không phải là bởi vì cậu ấy đã kết hôn, mà bởi vì là trong lòng cậu ta đã có đối tượng, " Lộ Uyên Tỉnh hai mắt nhìn cô chăm chú.
"Người kia chính là em."
"Vậy tại sao anh ấy chưa bao giờ động vào em ?" Sau khi bật ra, Bối Bối lập tức giật mình. Hai gò má đỏ bừng lên, nhưng mới qua năm giây lại quật cường hất cằm lên."Đây là sự thật, chúng em kết hôn rồi, nhưng thế nhưng anh ấy lại. . . . . . Lại. . . . . ."
Lộ Uyên Tỉnh vừa buồn cười lại không biết làm thế nào thở dài."Đây là khúc mắc của cậu ấy.
Cậu ấy vẫn cho rằng lúc em còn nhở đã đưa em ở bên cạnh mình là không công bằng. Cậu ta cảm thấy nên cho em một cơ hội, để cho em chính mình tự đi lựa chọn chính người đàn ông em muốn ở cùng cả đời. Nếu như không phải là cậu ấy , cậu ấy cũng hi vọng em có thể không tiếc khi tái giá với người đàn ông kia."
"Vậy là sao? Anh ấy làm thế nào?" Bối Bối không dám tin kêu lên.
"Cho dù cậu ta suy nghĩ khổ muốn chết nhưng chỉ cần em hạnh phúc mỹ mãn , cậu ấy liền có thể thỏa mãn."
"Thật là đầu heo!" Bối Bối vừa cảm động vừa tức giận lẩm bẩm mắng."Khó trách anh ấy nói muốn cho mình cơ hội lựa chọn. Anh ấy coi đây là gì? Hy sinh bản thân sao? Mình đây không có chút nào cảm kích!"
Lộ Uyên Tỉnh “Á” một tiếng, hắn bỗng chốc đứng đắn sưng mặt lên."Em nói thô tục, anh muốn nói cho Văn Hạo."
Bối Bối không chịu nổi đảo mắt."Ít tán gẫu đi! Cẩn thận em đánh anh đó!"
Lộ Uyên Tỉnh bật cười."Đánh anh? Tiểu thư, giữ lại bánh bao nhỏ đưa cho chồng em hưởng thụ đi!"
Bối Bối hừ hừ, cô bưng cà phê lên miệng uống , ngũ quan tinh xảo xinh đẹp lập tức nhăn thành một đống."Ông trời, loại này mà cũng có người thích uống sao!" Cô cứng rắn nuốt xuống lại uống vài miệng nước đá, mới lẩm bẩm oán trách."Sớm biết đã gọi nước cam."
Lộ Uyên Tỉnh nghiêm túc nhìn chăm chú cô hồi lâu."Bối Bối, em có thể nói cho anh. Tình cảm của em vs Văn Hạo là như thế nào không?"
"Tình cảm gì?" Bối Bối đọc đọc, ngay sau đó dí dỏm cười cười.
"Như thế này, từ lúc em 6 tuổi. Em đã thề dù có bán cả linh hồn của mình cũng phải làm vợ của Nhiều Hơn !"
Kinh ngạc suốt nửa ngày, Lộ Uyên Tỉnh mới không biết nên khóc hay cười lẩm bẩm nói: "Ông trời, đây coi là cái gì? Chơi trốn tìm sao?"
"Em không biết anh ấy yêu em, bằng không em cũng sớm nói cho anh ấy biết!"
Bối Bối bĩu môi oán trách."Không phải cũng nên do nam tỏ tình trước sao?"
Lộ Uyên Tỉnh nhíu nhíu mày."Chỉ sợ là em nói cho cậu ấy biết em thương cậu ta cũng không cần."
Bối Bối không khỏi kinh ngạc trừng lớn mắt."Đây cũng là tại sao?"
"Rất đơn giản, cậu ấy cho rằng em còn chưa đủ trưởng thành để có thể thực sự hiểu rõ tình cảm."
"A. . . . . . Khốn kiếp!" Bối Bối lập tức mắng."Còn nói không phải cảm thấy em ngây thơ đâu, rõ ràng là vậy!"
Lộ Uyên Tỉnh lại “Á” một tiếng."Em lại mắng thô tục!"
"Anh đi ăn shit đi!" Bối Bối đem cà phê của mình giao cho hắn."Vậy anh nói xem em nên làm như thế nào?"
Lộ Uyên Tỉnh than thở."Anh cũng không biết, cái người kia thật sự rất cố chấp. Anh cũng đã khuyên qua cậu ta rất nhiều lần rồi, nhưng cậu ta chính là không thông suốt. Anh cố gắng nhiều lắm cũng chỉ có thể khuyên cậu đi theo đuổi em mà thôi. Đáng tiếc một thời gian trước cậu tathật sự quá bận rộn, không tìm được thời gian đi triển khai hoạt động theo đuổi."
"Theo đuổi?" Bối Bối không giải thích được hỏi."Em đã là vợ của anh ấy rồi, làm gì còn phải theo đuổi em?"
"Làm em yêu cậu ta a!"
"Nhưng em sớm. . . . . ." Cô bỗng chốc dừng lại, ngay sau đó còn nói: "Vậy biết anh ấy đuổi theo em như thế nào chưa?"
"Đừng hỏi anh " Lộ Uyên Tỉnh trưng đôi tay thẳng lên."Trời mới biết trong đầu cậu ấy nghĩ như thế nào!"
"Thật không giải thích được!" Bối Bối không chịu nổi kêu một tiếng."Hi vọng em yêu anh ấy, rồi lại không tin em yêu, anh ấy như vậy thật phiền toái a!"
Lộ Uyên Tỉnh nhún nhún vai.
Tức giận nửa ngày, Bối Bối đột nhiên hoài nghi nhìn chằm chằm Lộ Uyên Tỉnh."Lô đại ca, em thỉnh giáo một chút, anh đã từng yêu chưa?"
Lộ Uyên Tỉnh ngây cả người, lập tức lắc đầu nói: "Không có."
"Thích qua bất kỳ con gái nào chưa?” Bối Bối truy hỏi nữa.
Lộ Uyên Tỉnh cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu."Không có."
"Hàzzzi...!" Bối Bối đảo mắt kêu to một tiếng."Vậy em hỏi anh làm cái rắm gì!"
Nên đi tìm người có kinh nghiệm một chút thỉnh giáo mới đúng chứ?
Người có kinh nghiệm một chút đương nhiên là Ông Lâm và Chu Gia �
QUAY LẠI"Đó." Văn Hạo tròng mắt nhìn chằm chằm bánh trôi."Cậu ta đang đuổi theo em sao?"
Bối Bối nhún nhún vai."Anh ta có nói muốn đuổi theo em, cho nên ta liền trực tiếp nói cho anh ta biết em có chồng rồi!"
Văn Hạo kinh ngạc ngẩng đầu lên."Em nói cho cậu ta biết?"
"Đúng vậy a, nhưng anh ta không tin." Bối Bối không nhịn được cắn xuống bánh trôi.
"Em mới mặc kệ anh ta tin hay không tin, dù sao em ngay mặt nói cho anh ta biết em không muốn anh ta theo đuổi là được rồi. Sau anh ta lại đã nói làm bạn bè đơn thuần cũng được."
Bạn bè đơn thuần? Văn Hạo không khỏi âm thầm chê cười.
"Thật ra thì người khác thật tốt, thời gian anh không ở đây đều là anh ta giúp em học bổ túc. Hơn nữa người rất sáng sủa khôi hài, đi cùng với anh hoàn toàn được buông lỏng ."
Tâm bất giác khẽ hơi trầm xuống một cái, Văn Hạo lại rũ mắt."Em. . . . . . Thích cậu ta?"
"Thích a, giống như thích Ông Lâm, Chu Gia đình!" Bối Bối múc một loại bánh trôi khác."Thật ra thì vừa mới bắt đầu sẽ cùng mọi người cùng nhau đi chơi, chỉ là bởi vì suy nghĩ nhiều hiểu một chút tâm lý con trai, nhưng sau đã cảm thấy cùng mọi người đi ra ngoài trải nghiệm một cái cũng không tồi."
Tâm càng lúc càng nặng, Văn Hạo nhìn chằm chằm bánh trôi nhưng mà một chút khẩu vị cũng không có.
"Em cảm thấy được Ông Lâm nói rất đúng, nếu như mà em không ra trải nghiệm thực tế cái thế giới bên ngoài, em sẽ giống như ếch ngồi đáy giếng một loại ngu ngốc, anh thì vĩnh viễn đều sẽ cảm giác em rất ngây thơ. . . . . ."
Văn Hạo đột nhiên ngẩng đầu."Anh cảm thấy em rất ngây thơ? Làm sao em biết anh
nghĩ như vậy?" Anh kinh ngạc hỏi.
"Anh đương nhiên là cảm thấy em rất ngây thơ, " Bối Bối mất hứng một miếng nhét cả viên bánh trôi."Cho nên anh mới không chạm vào em !" Vấn đề khúc mắt nhất rốt cuộc chạy ra khỏi miệng.
Trái tim Văn Hạo đông một cái lập tức mắt thấy choáng váng.
"Anh không biết như vậy đối với phụ nữ mà nói thật mất mặt sao? Em chỉ là lùn một chút, nhưng vóc người của em cũng được đấy chứ!" Bối Bối oán hận liếc anh một cái. Trong miệng bên nhai bánh trôi bên hàm nói:
"Em còn đặc biệt đi mua một món áo ngủ hấp dẫn mặc cho anh xem, kết quả anh lại đưa lưng về phía em ngủ!"
Đêm hôm đó cũng là đêm gian nan nhất trong đời Văn Hạo, cả đêm trong óc chỉ chất đầy cảnh tượng cô mặc áo ngủ trong suốt màu đen Lace (viền tơ) đó. Ảo tượng không nhịn được, cô tựa như vũ nữ thoát y đong đưa thân thể mềm mại khêu gợi hấp dẫn hắn, để cho cả người anh cơ hồ muốn nổ tung.
Ở bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ cùng vô số hất lần nước lạnh vượt qua cả đêm khổ sở, kết quả là ngày thứ hai anh bị sốt không xuống giường được.
Bối Bối tiếp tục oán giận: "Anh ngay cả hôn em cũng không tình nguyện, lần đó bị anh ném xuống mặt đất, cái mông đau đớn chừng mấy ngày đấy!"
Văn Hạo không có lên tiếng, anh hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.
"Nhưng giống như Ông Lâm. Họ đều cùng bạn trai tiến hành được B rồi, em liền phỏng đoán anh nhất định là cảm thấy em quá ngây thơ, không thích cùng cùng 1 đứa bé ở chung một chỗ!" Bối Bối thở dài."Cho nên em muốn cùng các bạn đi ra ngoài xem xem nhiều một chút, hiểu rõ hơn một chút tâm lý con trai, quan sát hiện tại người bình thường kết bạn như thế nào. Có lẽ em sẽ biết làm một người phụ nữ thực sự như thế nào.”
Văn Hạo để thìa xuống. Nhức đầu day day huyệt thái dương, tiếp theo cầm lên kính mắt đeo lên, anh nhìn Bối Bối cúi đầu ăn bánh trôi một lúc lâu.
"Bối Bối, " Anh khẽ gọi."Anh không động vào em thật sự là có nguyên nhân, nhưng cũng không phải bởi vì anh cảm thấy em ngây thơ hoặc là vấn đềkhác."
Bối Bối ngẩng đầu lên, hai mắt thuần khiết vô tội chăm chú vào mặt anh. Anh bất giác tránh né đưa mắt nhìn ra hướng ngoài cửa sổ.
"Mặc dù chúng ta đã kết hôn, nhưng mà anh hi vọng em còn có thể có cơ hội lựa chọn, không hy vọng tương lai em một ngày nào đó bởi vì này cuộc hôn nhân mà khổ sở ảo não, em hiểu không?"
Hiểu không? Gặp quỷ! Cô một ít cũng không hiểu!
Anh rốt cuộc là ý gì? Chẳng lẽ là anh đang ám chỉ cô lựa chọn khác, bởi vì. . . . . .
"Thần thần bí bí tìm anh ra ngoài uống cà phê làm cái gì?"
Bối Bối quấy coffee cắn môi chần chờ thật lâu mới dứt khoát nói: "Em sẽ nói dứt khoát. Anh là anh em tốt nhất của Nhiều hơn. Vậy anh có biết Nhiều hơn có người phụ nữ khác không?"
Lộ Uyên Tỉnh kinh ngạc trừng mắt nhìn."Làm sao em nghĩ như vậy?"
"Này! Là em hỏi anh, không phải anh hỏi em?" Bối Bối bất mãn kêu lên.
Lộ Uyên Tỉnh nghiêng đầu quan sát cô một lát sau."Không có." Hắn đơn giản trả lời.
"Không?" Bối Bối nhíu mày."Vậy anh ấy. . . . . . Có phải hay không. . . . . . Có phải hay không. . . . . . Em là nói anh ấy không phải. . . . . . Cái đó. . . . . ."
Lộ Uyên Tỉnh thú vị cười cười."Cậu ta thích chính là em."
Bối Bối ngẩn người, lập tức bật thốt lên: "Gạt người!"
Lộ Uyên Tỉnh lắc đầu một cái."Chuyện này không thể lung tung nói. Cậu ấy nói cho anh biết, từ lần đầu tiên em mặc một bồ đồ công chúa giả bộ xuất hiện trước mặt cậu ấy. Cậu ấy đã yêu em rồi." Hắn dừng một chút lại cười trêu nói: "Cậu ấy thậm chí còn nhớ lúc ấy tóc em dài bao nhiêu, tóc để kiếu gì, váy màu gì, phía trên có bao nhiêu cái nơ con bướm, nơi nào có viền tơ, thêu hoa, vv. Cậu ấy đều còn nhớ rõ không bỏ sót chi tiết nào . Cậu ấy nói sẽ vĩnh viễn không quên được cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy em đã làm lay động tâm cậu ta ."
Bối Bối không thể tin được trợn mắt nhìn hắn thật lâu mới lắp bắp nói: "Anh. . . . . .
Dọa người ?"
Lộ Uyên Tỉnh bưng cốc cà phê lên miệng uống ."Không thể phủ nhận , Văn Hạo là một người đàn ông tương đối xuất sắc. Vậy anh cũng nói cho em biết, mặc kệ là ở nước ngoài hay trong nước đều không con gái theo đuổi cậu ta." Hắn để cốc cà phê xuống."Nhưng em đã từng thấy qua cậu ấy cùng ở với người đàn bà nào không? Không có chứ? Thậm chí chưa từng nghe qua có bất kỳ người phụ nữ nào gọi điện thoại đến nhà em tìm cậu ấy chứ? Bởi vì cậu ấy cũng không nói điện thoại nhà cho bất cứ ai. Về phần trong công ty. . . . . ." Hắn cười cười.
"Em cũng biết tính cách của cậu ta, ở trong công ty tuyệt đối không nói chuyện riêng. Mà vừa rời công ty cậu ấy tuyệt đối lập tức trở về về đến trong nhà đi về phía em trình diện."
Bối Bối suy tư.
"Anh vẫn đi theo bên cạnh cậu ta, cho nên anh hiểu rõ nhất cậu ấy với bất kỳ người phụ nữ nào theo đuổi đều lấy thái độ vô cùng nghiêm túc từ chối. Không phải là bởi vì cậu ấy đã kết hôn, mà bởi vì là trong lòng cậu ta đã có đối tượng, " Lộ Uyên Tỉnh hai mắt nhìn cô chăm chú.
"Người kia chính là em."
"Vậy tại sao anh ấy chưa bao giờ động vào em ?" Sau khi bật ra, Bối Bối lập tức giật mình. Hai gò má đỏ bừng lên, nhưng mới qua năm giây lại quật cường hất cằm lên."Đây là sự thật, chúng em kết hôn rồi, nhưng thế nhưng anh ấy lại. . . . . . Lại. . . . . ."
Lộ Uyên Tỉnh vừa buồn cười lại không biết làm thế nào thở dài."Đây là khúc mắc của cậu ấy.
Cậu ấy vẫn cho rằng lúc em còn nhở đã đưa em ở bên cạnh mình là không công bằng. Cậu ta cảm thấy nên cho em một cơ hội, để cho em chính mình tự đi lựa chọn chính người đàn ông em muốn ở cùng cả đời. Nếu như không phải là cậu ấy , cậu ấy cũng hi vọng em có thể không tiếc khi tái giá với người đàn ông kia."
"Vậy là sao? Anh ấy làm thế nào?" Bối Bối không dám tin kêu lên.
"Cho dù cậu ta suy nghĩ khổ muốn chết nhưng chỉ cần em hạnh phúc mỹ mãn , cậu ấy liền có thể thỏa mãn."
"Thật là đầu heo!" Bối Bối vừa cảm động vừa tức giận lẩm bẩm mắng."Khó trách anh ấy nói muốn cho mình cơ hội lựa chọn. Anh ấy coi đây là gì? Hy sinh bản thân sao? Mình đây không có chút nào cảm kích!"
Lộ Uyên Tỉnh “Á” một tiếng, hắn bỗng chốc đứng đắn sưng mặt lên."Em nói thô tục, anh muốn nói cho Văn Hạo."
Bối Bối không chịu nổi đảo mắt."Ít tán gẫu đi! Cẩn thận em đánh anh đó!"
Lộ Uyên Tỉnh bật cười."Đánh anh? Tiểu thư, giữ lại bánh bao nhỏ đưa cho chồng em hưởng thụ đi!"
Bối Bối hừ hừ, cô bưng cà phê lên miệng uống , ngũ quan tinh xảo xinh đẹp lập tức nhăn thành một đống."Ông trời, loại này mà cũng có người thích uống sao!" Cô cứng rắn nuốt xuống lại uống vài miệng nước đá, mới lẩm bẩm oán trách."Sớm biết đã gọi nước cam."
Lộ Uyên Tỉnh nghiêm túc nhìn chăm chú cô hồi lâu."Bối Bối, em có thể nói cho anh. Tình cảm của em vs Văn Hạo là như thế nào không?"
"Tình cảm gì?" Bối Bối đọc đọc, ngay sau đó dí dỏm cười cười.
"Như thế này, từ lúc em 6 tuổi. Em đã thề dù có bán cả linh hồn của mình cũng phải làm vợ của Nhiều Hơn !"
Kinh ngạc suốt nửa ngày, Lộ Uyên Tỉnh mới không biết nên khóc hay cười lẩm bẩm nói: "Ông trời, đây coi là cái gì? Chơi trốn tìm sao?"
"Em không biết anh ấy yêu em, bằng không em cũng sớm nói cho anh ấy biết!"
Bối Bối bĩu môi oán trách."Không phải cũng nên do nam tỏ tình trước sao?"
Lộ Uyên Tỉnh nhíu nhíu mày."Chỉ sợ là em nói cho cậu ấy biết em thương cậu ta cũng không cần."
Bối Bối không khỏi kinh ngạc trừng lớn mắt."Đây cũng là tại sao?"
"Rất đơn giản, cậu ấy cho rằng em còn chưa đủ trưởng thành để có thể thực sự hiểu rõ tình cảm."
"A. . . . . . Khốn kiếp!" Bối Bối lập tức mắng."Còn nói không phải cảm thấy em ngây thơ đâu, rõ ràng là vậy!"
Lộ Uyên Tỉnh lại “Á” một tiếng."Em lại mắng thô tục!"
"Anh đi ăn shit đi!" Bối Bối đem cà phê của mình giao cho hắn."Vậy anh nói xem em nên làm như thế nào?"
Lộ Uyên Tỉnh than thở."Anh cũng không biết, cái người kia thật sự rất cố chấp. Anh cũng đã khuyên qua cậu ta rất nhiều lần rồi, nhưng cậu ta chính là không thông suốt. Anh cố gắng nhiều lắm cũng chỉ có thể khuyên cậu đi theo đuổi em mà thôi. Đáng tiếc một thời gian trước cậu tathật sự quá bận rộn, không tìm được thời gian đi triển khai hoạt động theo đuổi."
"Theo đuổi?" Bối Bối không giải thích được hỏi."Em đã là vợ của anh ấy rồi, làm gì còn phải theo đuổi em?"
"Làm em yêu cậu ta a!"
"Nhưng em sớm. . . . . ." Cô bỗng chốc dừng lại, ngay sau đó còn nói: "Vậy biết anh ấy đuổi theo em như thế nào chưa?"
"Đừng hỏi anh " Lộ Uyên Tỉnh trưng đôi tay thẳng lên."Trời mới biết trong đầu cậu ấy nghĩ như thế nào!"
"Thật không giải thích được!" Bối Bối không chịu nổi kêu một tiếng."Hi vọng em yêu anh ấy, rồi lại không tin em yêu, anh ấy như vậy thật phiền toái a!"
Lộ Uyên Tỉnh nhún nhún vai.
Tức giận nửa ngày, Bối Bối đột nhiên hoài nghi nhìn chằm chằm Lộ Uyên Tỉnh."Lô đại ca, em thỉnh giáo một chút, anh đã từng yêu chưa?"
Lộ Uyên Tỉnh ngây cả người, lập tức lắc đầu nói: "Không có."
"Thích qua bất kỳ con gái nào chưa?” Bối Bối truy hỏi nữa.
Lộ Uyên Tỉnh cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu."Không có."
"Hàzzzi...!" Bối Bối đảo mắt kêu to một tiếng."Vậy em hỏi anh làm cái rắm gì!"
Nên đi tìm người có kinh nghiệm một chút thỉnh giáo mới đúng chứ?
Người có kinh nghiệm một chút đương nhiên là Ông Lâm và Chu Gia �
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,12,-,Tiểu,thuyết,Cô,Vợ,Nhỏ,Trẻ,Trung-full,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 12 - Tiểu thuyết Cô Vợ Nhỏ Trẻ Trung-full - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 12 - Tiểu thuyết Cô Vợ Nhỏ Trẻ Trung-full - Tiểu thuyết tình yêu