Tiểu thuyết Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng-full
Lượt xem : |
ã, sau này tìm công ty khác hợp ý hơn, tao cứ thấy làm công cho người ta thế này cũng không được”.
Những điều Ngô Diệu lo lắng không phải là công việc của Phi Phi, dẫu sao từ bé cô ấy đã rất có năng lực. tới đâu cũng có thể sống tốt.
“Thế tên Trâu Thiếu Đông kia vẫn quấn lấy mày như âm hồn không siêu thoát hả?”. Phi Phi lẩm nhẩm một câu, “Nhưng công ty của tên ấy nghiêm chỉnh không tới nỗi tồi, ý tưởng thiết kế cũng được, dù hắn ta đáng ghét, nhưng thực sự là người rất tài giỏi.”
Ngô Diệu nghe tới đây thì ngẩn người ra, trợn trừng mắt nhìn Phi Phi, “Mày nói công ty hắn thiết kế rất được...Công ty của hắn đã trang trí xong rồi hả?”
“Ừ...Tao tới tham quan rồi!” Phi Phi thả lọ nước hoa vào trong túi xách.
Ngô Diệu thầm nghi ngờ, Trâu Thiếu Đông có bệnh rồi, nếu công ty đã thiết kế xong thì sao còn phải tìm Lạc Tài Tần để hợp tác? Lạc Tài Tần từ chối lời mời của hắn ta, có phải cũng vì đã biết hắn lừa gạt không?
“Diệu Diệu, nghĩ gì thế?” Phi Phi kéo tay cô vào trong cửa hàng chọn quần áo, lúc ấy di động của Phi Phi đổ chuông rất nhiều lần, nhưng cô đều tắt đi không nghe.
Ngô Diệu cũng không hỏi là ai, chỉ lo lắng ngắt điện thoại của người ta thế có được không?
“Là sếp cũ đấy!” Trương Phi Phi bực bội nói, “Không có tao, ông ta làm to thế được chắc? Trước mặt Trâu Thiếu Đông còn thích sĩ diện thể hiện bảo tao phải nhận lỗi với thằng khốn kia, bà đây nghỉ việc, xem ông ta làm tiếp kiểu gì nào?”
Ngô Diệu cầm ly trà sữa đứng ở bên, nhìn Phi Phi vừa thử quần áo, vừa tỏa ra làn khí thù hận, nghĩ tới chuyện năm ấy. Hồi đó Trâu Thiếu Đông đã cô, Phi Phi cầm dập ghim đuổi theo hắn tới ba con phố, còn ngồi canh trước cổng nhà hắn tới nửa đêm. Dù không biết tại sao Phi Phi phải lấy dập ghim làm vũ khí, nhưng từ đó về sau, trong trường có rất nhiều bạn trai nhìn thấy cô ấy đều đi đường vòng.
Mua sắm xong, tâm trạng của hai người đều rất tốt. Hai người về nhà sớm, mua một đống đồ ăn vặt, làm tổ trên sofa nói chuyện xem phim.
Đến tối Phi Phi nấu nguyên nồi cháo điện thoại, nói năng ngọt ngào tình cảm.
Ngô Diệu tò mò nhìn cô bạn.
“Liêm Khải”. Trương Phi Phi sán lại cười hì hì, hỏi, “Mày thấy người đó thế nào?”
“Anh ta ăn mặc như thế không quái à?” Ngô Diệu nghĩ Phi Phi thích kiểu người ưu tú hơn,
“Có thể dạy dỗ được!” Phi Phi đầy tự tun.
“Nhưng Lạc Tài Tần nói anh ta thay bạn gái như thay áo ấy!”
“Anh ấy cũng tự nói với tao là chưa quen bạn gái nào qua một tuần cả”.
“Thế mà mày còn hẹn hò với anh ta à?”
“Tao có nói là hẹn hò đâu?” . TRương Phi Phi mở lon bia ra uống một ngum, “Hơn nữa tao cũng thaybạn trai thường xuyên! Mày thì sao? LÚc nào mới tìm lại một anh hả? Dù sao mày cũng đang phòng không, tính chuyện yêu đương đi!”
Ngô Diệu chọc ngón tay vào tai Champagne, tự lẩm nhẩm, “Tao cứ ở nhà rịt thế này cũng rất tuyệt”.
“Mày còn chưa thoát ra khỏi bóng ma tâm lý do Trâu Thiếu Đông gây ra hả?” Trương Phi Phi cũng mở một lon bia đưa cho Ngô Diệu, “Lạc Tài Tần không tồi”.
“Thôi, đừng nghĩ mấy chuyện này nữa!” Ngô Diệu uống bia, lảng tránh chuyện yêu đương.
Hai người ồn ào tới tối muộn mới tắm rửa xong xuôi chuẩn bị đi ngủ. Vừa đặt lưng xuống, Ngô Diệu đột nhiên nhận được tin nhắn chỉ có một câu từ một số điện thoại lạ gửi đến, “Mua giúp bao thuốc với”.
Ngô Diệu nghĩ bụng chắc gửi nhầm rồi, bèn ném di động sang bên cạnh.
Chuông tin nhắn lại vang lên một tiếng, nội đúng là: “Còn chưa ăn cơm tối, đói”.
Ngô Diệu nhìn đồng hồ, giờ đã hơn mười một giờ rồi, ai mà thảm thương như thế chứ.
“Không ra ngoài được, muốn ăn cơm! Muốn hút thuốc!” Tin nhắn lại gửi tiếp đến.
Trương Phi Phi trở mình, nhích lại gần, “Diệu Diệu, làm gì thế?”
“Có người lạ nhắn tin cho tao”. Ngô Diệu đưa di động cho Trương Phi Phi xem.
Trương Phi Phi đọc xong rồi đột nhiên hạ thấp giọng xuống, u ám hỏi, “Diệu Diệu, mày từng xem bộ phim kinh dị Di động của Thái Lan chưa?”
Ngô Diệu run lên, lắc đầu.
“Thế gần đây mày có gặp phải tai nạn giao thông, vụ án giết người hay nhảy lầu không?”
“Không có đâu”. Ngô Diệu định giật lại do động.
“Thế thử gọi xem là ai”. Phi Phi bấm gọi, chỉ lát sau bên kia nhận máy. Phi Phi bịt mũi hỏi bằng giọng eo éo, “Alo, tôi là Diệu Diệu đây, ai yêu thầm tôi thế?”
Ngô Diệu bị cô chọc tới tức chết, muốn giật lại di động, nhưng sắc mặt Phi Phi thoáng thay đổi, ra dấu với Ngô Diệu, “Suỵt!”.
Ngô Diệu giật nảy mình, ngồi trên giường nhìn Phi Phi, không biết xảy ra chuyện gì.
Nghe hồi lâu, Trương Phi Phi đột nhiên nói, “Tôi sẽ thử xem xét:, rồi ngắt máy, xoay người đắp chăn.
“Này?” Ngô Diệu hoang mang, “Phi Phi, chuyện gì thế?”
Phi Phi kéo cô nằm xuống, “KHông sao, ngủ đi ngủ đi”.
Ngô Diệu rất muốn hỏi rõ, nhưng Phi Phi dường như không muốn nói. Cô lại nhìn màn hình di động, không có thêm tin nhắn hay cuộc gọi nào nữa, số điện thoại đó có rất nhiều số 3, khi Trâu Thiếu Đông viết tên cô thường hay viết tắt thành 33, khi xoay ngang là MM- Diệu Diệu.
Ngô Diệu vội lắc đầu, ngăn bản thân nghĩ ngợi lung tung rồi tắt đèn đi ngủ.
Ngủ được một lát lại nghe thấy Phi Phi nằm bên cạnh liên tục trở người, khe khẽ thở dài như có chuyện gì phiền não lắm.
Ngô Diệu khẽ cười, yên lặng ngủ.
Sáng hôm sau, trong lúc còn mơ màng, Ngo Diệu đã nghe thấy có người lảm nhảm bên tai, “Diệu Diệu, xin lỗi....Diệu Diệu...”
“Hả?” Ngô Diệu mở mắt, thấy Phi Phi ngồi bên giường ôm Champagne, lẩm nhẩm rì rầm không biết đang nói gì.
“Phi Phi, mày đang làm gì thế?”
“Diệu Diệu, tao phạm sai lầm rồi”. Phi Phi hạ giọng, “Mày đừng giận được không, tao thiếu nghĩa khí quá”.
Ngô Diệu sững ra rồi bật cười, chống một tay dưới cằm hỏi, “À.....có phải mày sắp làm việc cho Trâu Thiếu Đông không?”
“Sao mày biết?!”
“Số điện thoại tối qua đúng là của anh ta hả? Cũng phải, ngoài anh ta ra thì còn ai nhạt nhẽo thế chứ?”
“Mày có giận tao không?”
Ngô Diệu thành thật gật đầu, “Đương nhiên là giận!”
Thấy Trương Phi Phi bắt đầu bất an hơn, Ngô Diệu bèn lảng sang chuyện khác: “Thế nên đêm qua tao không nói cho mày biết, để mày cả đêm mất ngủ, xem như báo thù!”
Trương Phi Phi ngẩn người, lập tức hiểu ra, “A! Hóa ra mày đã phát hiện ra rồi hả?”
NGô Diệu ngồi dậy, “Ai bảo mày không nói cho tao biết!”
“Không phải sợ mày giận à, tao còn nghĩ xem phải nói thế nào đấy”
“Tao hiểu mà. Quy mô của công ty cũ đối với mày là quá nhỏ, mày tài giỏi như thế thì nên tìm một công ty lớn. Những công ty lớn nhiều người lắm cạnh tranh, mày không có ai nâng đỡ, có giỏi đi chăng nữa cũng chỉ làm thuê cho người ta thôi”. Ngô Diệu vươn tay nắn nắn tai Champagne, “Trâu Thiếu Đông về năng lực đúng là không cần phải bàn, anh ta nhất định sẽ cho mày cơ hội tuyệt nhất, mày phải gắng mà nắm lấy đấy”.
“Mày thật sự không giận à?” Trương Phi Phi càng nghe càng cảm thấy áy náy, “Tao như kẻ phản bội ấy, hắn ta tệ bạc với mày thế mà!”
“Anh ta cũng không tệ bạc quá với tao, có lẽ chỉ hơi háo thắng một chút thôi”. Ngô Diệu buộc tóc lại gọn gàng, “Cũng xem như anh ta muốn gì được nấy, chuyện con gái gọi thì tới, đuổi thì đi cũng là thường, Từ sau khi chia tay, tao cũng không để tâm gì tới anh ta nữa, có lẽ anh ta không cam lòng”.
Phi Phi gật đầu, thấy Ngô Diệu không giận thật nên cũng bình tâm lại.
Ngô Diệu dắt Champagne tới cửa hàng như thường lệ, Trương Phi Phi trang điểm xong xuôi thì tới công ty bàn thủ tục hợp tác cùng Trâu Thiếu Đông.
“Chào buổi sáng”.
Vừa tới cửa hàng, Ngô Diệu đã thấy Lạc Tài Tần đang ngồi xổm ở ngoài, đứng bên cạnh còn có hai viên cảnh sát.
“Xảy ra chuyện gì thế?”. Ngô Diệu chạy tới hỏi.
Lạc Tài Tần chỉ vào cửa phòng tranh đang mở toang, Ngô Diệu thò đầu vào nhìn, chỉ thấy cửa cuốn trông như bị bẩy ra bên trong giá vẽ bị đổ xô ngổn ngang trên sàn, vài bức tranh treo trên tường đã biến mất.
“Bị đột nhập ăn trộm”. Viên cảnh sát vừa ghi biên bản, vừa hỏi Ngô Diệu, “Cô là chủ cửa hàng bên cạnh phải không? Mở cửa xem có bị mất gì không?”
“Vâng”. Ngô Diệu vội vàng mở cửa, may mà cửa hàng không bị trộm thứ gì.
“Tổng cộng bị trộm mất bốn bức tranh sơn dầu...Mẹ dân nghệ thuật các cậu kiếm bộn thật đấy, tổng giá trị chẳng khác gì cướp hiệu vàng.” Viên cảnh sát vừa ghi lại những thứ bị mất, vừa nói đùa với Lạc Tài Tần, “Trom tranh chẳng thà trộm quách cậu đi nhỉ, tóm về rồi muốn vẽ bao nhiêu là có bấy nhiêu”
“Anh đừng nói đáng sợ thế như thế được không?” Ngô Diệu hỏi thăm, “Có thể phá được vụ này không ạ?”
“Tác phẩm nghệ thuật chắc chắn phải được sang tay, nếu không trộm về cũng chỉ có thể tự thưởng thức”. Viên cảnh sát cất cuốn sổ, “Yên tâm, số tiền đã cấu thành vụ án đặc biệt lớn rồi, đủ để tên trộm kai ăn đủ”. Nói xong, bèn cùng đồng nghiệp rời đi.
Thím mì xào hỏi Lạc Tài Tần, “Tiểu Tần này, bị trộm nhiều lắm hả?”
Lạc Tài tần cười cười, “Không sao ạ!”
“Bưc tranh đoạt giải kai của anh cũng bị trộm à?” Ngô Diệu cũng thấy tiếc thay cho anh, trong bao nhiêu con sâu róm, con trong bức ấy là béo nhất, dễ thương nhất.
“Bức bị trôm là chép lại thôi, tranh thật đang ở trong bảo tàng”. Lạc Tài Tần trả lơi tỉnh queo.
“Nhưng hôm trước Trâu Thiếu Đông nói là tranh thật mà...”
“Thế à?” Lạc Tài Tần xoa cổ Champagne, “Chắc tôi không để ý”
Ngô Diệu ngồi xuống cạnh anh, “Tên trộm kia có thể là người anh quen không? Người bình thường sẽ không đi trôm phòng tranh đâu”.
Lạc Tài Tần nhìn cô cười cười, “Trôm bây giờ thông minh lắm, có lẽ là trôm chuyên nghiệp. Nhưng không sao, vẽ lại thôi.
Đến tối đóng cửa hàng, Ngô Diệu ngó thử vào phòng tranh, thấy Lạc Tài Tần vãn còn ở đây.
“Anh chưa về à?” Ngô Diệu hỏi.
“Ừ, hôm nay chắc phải thâu đêm rồi”. Lạc Tài Tần một tay cầm bút vẽ, tay kia cầm bảng màu, đứng trước giá vẽ trông rất có khí chất.
Ngô Diệu thầm tặc lưỡi mấy tiếng, đúng là chuyên nghiệp mà.
“Tối nay anh ở đây một mình hả?” Ngô Diệu đi vào, “Gọi Liêm Khải tới đi!”
LẠc Tài Tần bật cười, “Anh cần cậu ta bảo vệ hả?”
“Anh không sợ sao?” Ngô Diệu hạ thấp giọng, “:Không phải anh cảnh sat kia nói, trôm tranh chẳng thà trộm anh đi”.
Lạc Tài Tần phì cười, “Em nghĩ nhiều quá đó, chỉ là trôm bình thường thôi, sao có thể ghé qua tới lần thứ hai chứ.” Nói xong bèn khoát tay với Ngô Diệu, “Về nhà đi”.
Dù Ngô Diêu lo lắng nhưng cũng bó tay, đành dặn dò anh cẩn thận một chút rồi đưa Champagne đi về.
Về tới nhà, Diệu Diệu vẫn thấy tâm trạng nặng nề, còn Phi Phi thì đặc biệt vui vẻ.
“Tên Trâu Thiếu Đông kia nếu chỉ xét trên khía cạnh công việc thì đúng là không có gì để nói”. Phi Phi vừa khen, vừa ngồi cầm bản phác thảo phân cảnh.
“Không phải trước nay mày tòa viết c
QUAY LẠINhững điều Ngô Diệu lo lắng không phải là công việc của Phi Phi, dẫu sao từ bé cô ấy đã rất có năng lực. tới đâu cũng có thể sống tốt.
“Thế tên Trâu Thiếu Đông kia vẫn quấn lấy mày như âm hồn không siêu thoát hả?”. Phi Phi lẩm nhẩm một câu, “Nhưng công ty của tên ấy nghiêm chỉnh không tới nỗi tồi, ý tưởng thiết kế cũng được, dù hắn ta đáng ghét, nhưng thực sự là người rất tài giỏi.”
Ngô Diệu nghe tới đây thì ngẩn người ra, trợn trừng mắt nhìn Phi Phi, “Mày nói công ty hắn thiết kế rất được...Công ty của hắn đã trang trí xong rồi hả?”
“Ừ...Tao tới tham quan rồi!” Phi Phi thả lọ nước hoa vào trong túi xách.
Ngô Diệu thầm nghi ngờ, Trâu Thiếu Đông có bệnh rồi, nếu công ty đã thiết kế xong thì sao còn phải tìm Lạc Tài Tần để hợp tác? Lạc Tài Tần từ chối lời mời của hắn ta, có phải cũng vì đã biết hắn lừa gạt không?
“Diệu Diệu, nghĩ gì thế?” Phi Phi kéo tay cô vào trong cửa hàng chọn quần áo, lúc ấy di động của Phi Phi đổ chuông rất nhiều lần, nhưng cô đều tắt đi không nghe.
Ngô Diệu cũng không hỏi là ai, chỉ lo lắng ngắt điện thoại của người ta thế có được không?
“Là sếp cũ đấy!” Trương Phi Phi bực bội nói, “Không có tao, ông ta làm to thế được chắc? Trước mặt Trâu Thiếu Đông còn thích sĩ diện thể hiện bảo tao phải nhận lỗi với thằng khốn kia, bà đây nghỉ việc, xem ông ta làm tiếp kiểu gì nào?”
Ngô Diệu cầm ly trà sữa đứng ở bên, nhìn Phi Phi vừa thử quần áo, vừa tỏa ra làn khí thù hận, nghĩ tới chuyện năm ấy. Hồi đó Trâu Thiếu Đông đã cô, Phi Phi cầm dập ghim đuổi theo hắn tới ba con phố, còn ngồi canh trước cổng nhà hắn tới nửa đêm. Dù không biết tại sao Phi Phi phải lấy dập ghim làm vũ khí, nhưng từ đó về sau, trong trường có rất nhiều bạn trai nhìn thấy cô ấy đều đi đường vòng.
Mua sắm xong, tâm trạng của hai người đều rất tốt. Hai người về nhà sớm, mua một đống đồ ăn vặt, làm tổ trên sofa nói chuyện xem phim.
Đến tối Phi Phi nấu nguyên nồi cháo điện thoại, nói năng ngọt ngào tình cảm.
Ngô Diệu tò mò nhìn cô bạn.
“Liêm Khải”. Trương Phi Phi sán lại cười hì hì, hỏi, “Mày thấy người đó thế nào?”
“Anh ta ăn mặc như thế không quái à?” Ngô Diệu nghĩ Phi Phi thích kiểu người ưu tú hơn,
“Có thể dạy dỗ được!” Phi Phi đầy tự tun.
“Nhưng Lạc Tài Tần nói anh ta thay bạn gái như thay áo ấy!”
“Anh ấy cũng tự nói với tao là chưa quen bạn gái nào qua một tuần cả”.
“Thế mà mày còn hẹn hò với anh ta à?”
“Tao có nói là hẹn hò đâu?” . TRương Phi Phi mở lon bia ra uống một ngum, “Hơn nữa tao cũng thaybạn trai thường xuyên! Mày thì sao? LÚc nào mới tìm lại một anh hả? Dù sao mày cũng đang phòng không, tính chuyện yêu đương đi!”
Ngô Diệu chọc ngón tay vào tai Champagne, tự lẩm nhẩm, “Tao cứ ở nhà rịt thế này cũng rất tuyệt”.
“Mày còn chưa thoát ra khỏi bóng ma tâm lý do Trâu Thiếu Đông gây ra hả?” Trương Phi Phi cũng mở một lon bia đưa cho Ngô Diệu, “Lạc Tài Tần không tồi”.
“Thôi, đừng nghĩ mấy chuyện này nữa!” Ngô Diệu uống bia, lảng tránh chuyện yêu đương.
Hai người ồn ào tới tối muộn mới tắm rửa xong xuôi chuẩn bị đi ngủ. Vừa đặt lưng xuống, Ngô Diệu đột nhiên nhận được tin nhắn chỉ có một câu từ một số điện thoại lạ gửi đến, “Mua giúp bao thuốc với”.
Ngô Diệu nghĩ bụng chắc gửi nhầm rồi, bèn ném di động sang bên cạnh.
Chuông tin nhắn lại vang lên một tiếng, nội đúng là: “Còn chưa ăn cơm tối, đói”.
Ngô Diệu nhìn đồng hồ, giờ đã hơn mười một giờ rồi, ai mà thảm thương như thế chứ.
“Không ra ngoài được, muốn ăn cơm! Muốn hút thuốc!” Tin nhắn lại gửi tiếp đến.
Trương Phi Phi trở mình, nhích lại gần, “Diệu Diệu, làm gì thế?”
“Có người lạ nhắn tin cho tao”. Ngô Diệu đưa di động cho Trương Phi Phi xem.
Trương Phi Phi đọc xong rồi đột nhiên hạ thấp giọng xuống, u ám hỏi, “Diệu Diệu, mày từng xem bộ phim kinh dị Di động của Thái Lan chưa?”
Ngô Diệu run lên, lắc đầu.
“Thế gần đây mày có gặp phải tai nạn giao thông, vụ án giết người hay nhảy lầu không?”
“Không có đâu”. Ngô Diệu định giật lại do động.
“Thế thử gọi xem là ai”. Phi Phi bấm gọi, chỉ lát sau bên kia nhận máy. Phi Phi bịt mũi hỏi bằng giọng eo éo, “Alo, tôi là Diệu Diệu đây, ai yêu thầm tôi thế?”
Ngô Diệu bị cô chọc tới tức chết, muốn giật lại di động, nhưng sắc mặt Phi Phi thoáng thay đổi, ra dấu với Ngô Diệu, “Suỵt!”.
Ngô Diệu giật nảy mình, ngồi trên giường nhìn Phi Phi, không biết xảy ra chuyện gì.
Nghe hồi lâu, Trương Phi Phi đột nhiên nói, “Tôi sẽ thử xem xét:, rồi ngắt máy, xoay người đắp chăn.
“Này?” Ngô Diệu hoang mang, “Phi Phi, chuyện gì thế?”
Phi Phi kéo cô nằm xuống, “KHông sao, ngủ đi ngủ đi”.
Ngô Diệu rất muốn hỏi rõ, nhưng Phi Phi dường như không muốn nói. Cô lại nhìn màn hình di động, không có thêm tin nhắn hay cuộc gọi nào nữa, số điện thoại đó có rất nhiều số 3, khi Trâu Thiếu Đông viết tên cô thường hay viết tắt thành 33, khi xoay ngang là MM- Diệu Diệu.
Ngô Diệu vội lắc đầu, ngăn bản thân nghĩ ngợi lung tung rồi tắt đèn đi ngủ.
Ngủ được một lát lại nghe thấy Phi Phi nằm bên cạnh liên tục trở người, khe khẽ thở dài như có chuyện gì phiền não lắm.
Ngô Diệu khẽ cười, yên lặng ngủ.
Sáng hôm sau, trong lúc còn mơ màng, Ngo Diệu đã nghe thấy có người lảm nhảm bên tai, “Diệu Diệu, xin lỗi....Diệu Diệu...”
“Hả?” Ngô Diệu mở mắt, thấy Phi Phi ngồi bên giường ôm Champagne, lẩm nhẩm rì rầm không biết đang nói gì.
“Phi Phi, mày đang làm gì thế?”
“Diệu Diệu, tao phạm sai lầm rồi”. Phi Phi hạ giọng, “Mày đừng giận được không, tao thiếu nghĩa khí quá”.
Ngô Diệu sững ra rồi bật cười, chống một tay dưới cằm hỏi, “À.....có phải mày sắp làm việc cho Trâu Thiếu Đông không?”
“Sao mày biết?!”
“Số điện thoại tối qua đúng là của anh ta hả? Cũng phải, ngoài anh ta ra thì còn ai nhạt nhẽo thế chứ?”
“Mày có giận tao không?”
Ngô Diệu thành thật gật đầu, “Đương nhiên là giận!”
Thấy Trương Phi Phi bắt đầu bất an hơn, Ngô Diệu bèn lảng sang chuyện khác: “Thế nên đêm qua tao không nói cho mày biết, để mày cả đêm mất ngủ, xem như báo thù!”
Trương Phi Phi ngẩn người, lập tức hiểu ra, “A! Hóa ra mày đã phát hiện ra rồi hả?”
NGô Diệu ngồi dậy, “Ai bảo mày không nói cho tao biết!”
“Không phải sợ mày giận à, tao còn nghĩ xem phải nói thế nào đấy”
“Tao hiểu mà. Quy mô của công ty cũ đối với mày là quá nhỏ, mày tài giỏi như thế thì nên tìm một công ty lớn. Những công ty lớn nhiều người lắm cạnh tranh, mày không có ai nâng đỡ, có giỏi đi chăng nữa cũng chỉ làm thuê cho người ta thôi”. Ngô Diệu vươn tay nắn nắn tai Champagne, “Trâu Thiếu Đông về năng lực đúng là không cần phải bàn, anh ta nhất định sẽ cho mày cơ hội tuyệt nhất, mày phải gắng mà nắm lấy đấy”.
“Mày thật sự không giận à?” Trương Phi Phi càng nghe càng cảm thấy áy náy, “Tao như kẻ phản bội ấy, hắn ta tệ bạc với mày thế mà!”
“Anh ta cũng không tệ bạc quá với tao, có lẽ chỉ hơi háo thắng một chút thôi”. Ngô Diệu buộc tóc lại gọn gàng, “Cũng xem như anh ta muốn gì được nấy, chuyện con gái gọi thì tới, đuổi thì đi cũng là thường, Từ sau khi chia tay, tao cũng không để tâm gì tới anh ta nữa, có lẽ anh ta không cam lòng”.
Phi Phi gật đầu, thấy Ngô Diệu không giận thật nên cũng bình tâm lại.
Ngô Diệu dắt Champagne tới cửa hàng như thường lệ, Trương Phi Phi trang điểm xong xuôi thì tới công ty bàn thủ tục hợp tác cùng Trâu Thiếu Đông.
“Chào buổi sáng”.
Vừa tới cửa hàng, Ngô Diệu đã thấy Lạc Tài Tần đang ngồi xổm ở ngoài, đứng bên cạnh còn có hai viên cảnh sát.
“Xảy ra chuyện gì thế?”. Ngô Diệu chạy tới hỏi.
Lạc Tài Tần chỉ vào cửa phòng tranh đang mở toang, Ngô Diệu thò đầu vào nhìn, chỉ thấy cửa cuốn trông như bị bẩy ra bên trong giá vẽ bị đổ xô ngổn ngang trên sàn, vài bức tranh treo trên tường đã biến mất.
“Bị đột nhập ăn trộm”. Viên cảnh sát vừa ghi biên bản, vừa hỏi Ngô Diệu, “Cô là chủ cửa hàng bên cạnh phải không? Mở cửa xem có bị mất gì không?”
“Vâng”. Ngô Diệu vội vàng mở cửa, may mà cửa hàng không bị trộm thứ gì.
“Tổng cộng bị trộm mất bốn bức tranh sơn dầu...Mẹ dân nghệ thuật các cậu kiếm bộn thật đấy, tổng giá trị chẳng khác gì cướp hiệu vàng.” Viên cảnh sát vừa ghi lại những thứ bị mất, vừa nói đùa với Lạc Tài Tần, “Trom tranh chẳng thà trộm quách cậu đi nhỉ, tóm về rồi muốn vẽ bao nhiêu là có bấy nhiêu”
“Anh đừng nói đáng sợ thế như thế được không?” Ngô Diệu hỏi thăm, “Có thể phá được vụ này không ạ?”
“Tác phẩm nghệ thuật chắc chắn phải được sang tay, nếu không trộm về cũng chỉ có thể tự thưởng thức”. Viên cảnh sát cất cuốn sổ, “Yên tâm, số tiền đã cấu thành vụ án đặc biệt lớn rồi, đủ để tên trộm kai ăn đủ”. Nói xong, bèn cùng đồng nghiệp rời đi.
Thím mì xào hỏi Lạc Tài Tần, “Tiểu Tần này, bị trộm nhiều lắm hả?”
Lạc Tài tần cười cười, “Không sao ạ!”
“Bưc tranh đoạt giải kai của anh cũng bị trộm à?” Ngô Diệu cũng thấy tiếc thay cho anh, trong bao nhiêu con sâu róm, con trong bức ấy là béo nhất, dễ thương nhất.
“Bức bị trôm là chép lại thôi, tranh thật đang ở trong bảo tàng”. Lạc Tài Tần trả lơi tỉnh queo.
“Nhưng hôm trước Trâu Thiếu Đông nói là tranh thật mà...”
“Thế à?” Lạc Tài Tần xoa cổ Champagne, “Chắc tôi không để ý”
Ngô Diệu ngồi xuống cạnh anh, “Tên trộm kia có thể là người anh quen không? Người bình thường sẽ không đi trôm phòng tranh đâu”.
Lạc Tài Tần nhìn cô cười cười, “Trôm bây giờ thông minh lắm, có lẽ là trôm chuyên nghiệp. Nhưng không sao, vẽ lại thôi.
Đến tối đóng cửa hàng, Ngô Diệu ngó thử vào phòng tranh, thấy Lạc Tài Tần vãn còn ở đây.
“Anh chưa về à?” Ngô Diệu hỏi.
“Ừ, hôm nay chắc phải thâu đêm rồi”. Lạc Tài Tần một tay cầm bút vẽ, tay kia cầm bảng màu, đứng trước giá vẽ trông rất có khí chất.
Ngô Diệu thầm tặc lưỡi mấy tiếng, đúng là chuyên nghiệp mà.
“Tối nay anh ở đây một mình hả?” Ngô Diệu đi vào, “Gọi Liêm Khải tới đi!”
LẠc Tài Tần bật cười, “Anh cần cậu ta bảo vệ hả?”
“Anh không sợ sao?” Ngô Diệu hạ thấp giọng, “:Không phải anh cảnh sat kia nói, trôm tranh chẳng thà trộm anh đi”.
Lạc Tài Tần phì cười, “Em nghĩ nhiều quá đó, chỉ là trôm bình thường thôi, sao có thể ghé qua tới lần thứ hai chứ.” Nói xong bèn khoát tay với Ngô Diệu, “Về nhà đi”.
Dù Ngô Diêu lo lắng nhưng cũng bó tay, đành dặn dò anh cẩn thận một chút rồi đưa Champagne đi về.
Về tới nhà, Diệu Diệu vẫn thấy tâm trạng nặng nề, còn Phi Phi thì đặc biệt vui vẻ.
“Tên Trâu Thiếu Đông kia nếu chỉ xét trên khía cạnh công việc thì đúng là không có gì để nói”. Phi Phi vừa khen, vừa ngồi cầm bản phác thảo phân cảnh.
“Không phải trước nay mày tòa viết c
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu182/4695