Tiểu thuyết Cục Cưng Bé Nhỏ Yêu Bạo Quân-full
Lượt xem : |
t bay đi.
“Tiểu nhân!” Cô tức giận gắt hắn một câu.
Quân Ngạo cười càng vui vẻ hơn, tầm mắt rơi vào người đàn ông cao lớn đứng chữ khai sau lưng cô.
Đứng ở trước mặt huynh đệ Tứ Long Đường, Điền Mật nhỏ nhắn ôn nhu giống như đóa hoa nhỏ khả ái giữa đống cây đại thụ cao lớn.
Mới vừa rồi Điền Mật đi ra cửa chính, lập tức thấy tự do trong tầm mắt, trước mặt cũng không biết từ khi nào toát ra một đám đàn ông mặc âu phục, đeo cà vạt, mang kính đen.
Mọi người nghiêm túc hung bạo, biểu hiện trọn vẹn bộ dáng huynh đệ xã hội đen.
Cho nên cô không thể làm gì khác hơn là sờ sờ cái mũi xoay người đi về.
“Nhiếp Quân Ngạo, tôi cho anh biết, điểm này cũng không buồn cười, anh không có quyền giam lỏng tôi, anh không có tư cách xâm phạm tự do thân thể của tôi!” Cô nắm chặt hai quả đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nói xong chưa.” Quân Ngạo cưng chiều nhìn cô.
Tỉnh táo, tỉnh táo! Cô ép buộc mình không cần ấn đau huyệt thái dương.
Cô có thể bình tĩnh hòa nhã đối mặt với tính cách bốc lửa của Diệp Lăng Thiên, trước mắt tên Nhiếp Quân Ngạo xấu xa tới tận xương tủy này không coi là cái gì.
“Nói xong rồi, mời em xoay người đối mặt với bọn họ.”
Cô không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng vẫn chậm rãi xoay người đối mặt với một đám đàn ông to con.
Thầm nghĩ hoàn hảo Nhiếp Quân Ngạo vóc người khỏe mạnh, rắn chắc, hoàn mỹ, giống nhưn điêu khắc tỉ mỉ trong tay Thượng đế, mà không phải Mãnh nam cơ bắp quá mức phát triển.
Nếu không nhất định cô sẽ ôm không được.
Điền Mật hoảng sợ khi thấy cô đối với cơ thể hắn có cảm giác, thiếu chút nữa té xỉu mất.
Nhưng vào lúc này, một đôi cánh tay mãnh mẽ phía sau đem cô ôm thật chặt.
“Anh đừng như thế.” Mặt của cô một trận nóng rực.
Ánh mắt Quân Ngạo lạnh lùng nhìn thủ hạ trước mắt. “Các cậu nghe cho rõ, cô ấy là người phụ nữ của tôi, cũng là chị dâu của các cậu, sau này phải kính trọng cô ấy, giống như kính trọng tôi, hiểu không?”
“Hiểu!” Tất cả mọi người đều đáp trăm miệng một lời.
Điền Mật còn kinh ngạc quay đầu nhìn Quân Ngạo, lại nhìn người trước mắt.
“Anh nói là nhất định sao?” Cô nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Gọi chị dâu!” Hắn ra lệnh uy nghiêm, “Lớn tiếng một chút!”
“Chị dâu!”
Kêu to vang dội giống như quân đội thao luyện làm cho màng nhĩ cô cơ hồ bị phá vỡ.
“Tôi không phải là...” Lời của Điền Mật còn chưa nói xong, Quân Ngạo liền đem vai cô ôm chặt hơn, ngăn lại tất cả kháng nghị của cô.
“Em nói rách miệng cũng vô dụng, bọn họ là nghe tôi.”
Quân Ngạo nói không sai, những người khác có lẽ sẽ không như vậy, nhưng ở trong xã hội đen, bất kì câu lệnh nào của Đại ca cũng giống như thánh chỉ, không cho phép bất luận kẻ nào phản kháng.
Mà câu nói mới vừa rồi của hắn không thể nghi ngờ là giao phó, tuyên thệ thân phận của cô.
Cô là người phụ nữ của bạo quân!
Cô là người phụ nữ của Đại ca xã hội đen!
Cô là người phụ nữ của Đường chủ Tứ Long Đường!
“Không có chuyện gì, các cậu lui ra đi!”
“Vâng!”
Đợi cho mọi người ra khỏi phòng, còn có người vì bọn họ quan tâm đóng cửa phòng lại.
Đến khi bên trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Quân Ngạo nắm lấy hai bả vai của cô xoay người lại, lúc cô còn không kịp mở miệng, cúi đầu hung hăng hôn cô.
“Không...” Điền Mật cố hết sức muốn tránh thoát, đáy lòng liều chết đien cuồng muốn hắn dừng lại, cũng nói cho hắn biết đây là một sai lầm, cô cự tuyệt làm đồ chơi mặc cho hắn định đoạt.
Nhưng nụ hôn lửa nóng tràn đầy xâm lược của hắn lại làm cô không cách nào mở miệng.
Quân Ngạo phảng phất cố ý dùng nụ hôn này nói rõ cho cô biết, tất cả kháng nghị cùng cự tuyệt hắn đều không chấp nhận.
Hắn muốn lấy được cái gì đó liền nhất định phải lấy được.
Huống chi là cô dễ dàng dấy lên ngọn lửa dục vọng nóng bỏng trong cơ thể hắn như thế.
Hắn hiểu cô sẽ không dễ dàng khuất phục như thế, bời vì cô kiêu ngạo như thế, dũng cảm cùng không phục.
Vậy mà đây hết thảy lại không ngăn cản được quyết tâm của hắn.
“Cục cưng bé nhỏ, em đã là của tôi, môi của tôi đã hôn qua em, hai tay của tôi đã vuốt ve em, hai mắt tôi đều có bóng dáng em, tôi sẽ không để cho em cách xa tôi, buông tâm ra, cảm thụ tôi.” Bàn tay to của hắn vuót ve ôn nhu cổ và lưng xinh đẹp của cô, khẽ nói lời nhỏ nhẹ, ở bên tai cô nhẹ nói, dẫn dắt tình cảm đè nén trong cơ thể cô.
Nụ hôn của hắn phảng phất đưa cô tới bể dịch nhu tình cùng khát vọng.
Ôm lấy cô, hắn sải bước về phía giường, đem cô đặt trên giường.
“Quân Ngạo?”
Cơ thể cường tráng nóng bỏng của Quân Ngạo đè lên thân thể mềm mại của cô, khuôn mặt tuấn mỹ sát vào cô, kích tình nơi đáy mắt cùng trên mặt gần như không che dấu làm hắn thoạt nhìn càng hấp dẫn.
“Cục cưng bé nhỏ, em có biết tôi chưa từng đối với một người phụ nữ nào có cảm giác này, chỉ có em.” Nụ hôn của hắn không ngừng rơi vào trên cổ tuyết trắng cùng trước ngực, còn dùng hàm răng khẽ cắn da thịt bóng loáng tế nộn của cô.
“Có cảm giác không?”
“Muốn luôn yêu em, yêu đến khi tôi ngừng hơi thở.”
Giờ phút này, Điền Mật cảm giác được ngụy trang phòng bị trong lòng sắp sụp đổ, làm cô sợ hết hồn.
Cô chợt biết vì sao phụ nữ rất dễ bị đàn ông lừa.
Bởi vì lòng dạ phụ nữ yếu đuối không có thuốc chữa cho lãng mạn quấy phá.
“Đừng cho là tôi sẽ ngu xuẩn tin tưởng anh, anh đừng quên Diệp Phân.”
Nghĩ tới trong ngực hắn cũng từng dựa sát một người phụ nữ khác, trong ngực cô vì sao có cảm giác mơ hồ đau đớn đây.
“Hãy nghe anh nói, anh không phải là người đàn ông của cô ấy, càng không phải là cha của đứa nhỏ trong bụng cô ấy, người cùng cô ấy tình một đêm là A Thần, hắn là huynh đệ của anh, cũng là Nhị Đường chủ của Tứ Long Đường..”
“Em không hiểu.” Cô cau mày không hiểu.
“A Thần mạo danh của anh, bởi vì hắn cho là như vậy mà có thể trốn tránh một chút phiền toái, cũng có thể vì biệt hiệu cùng thân phận của anh thỏa mãn một chút xíu tâm hư vinh của hắn.”
“Ý của anh là...”
Hai tay của hắn bưng lấy khuôn mặt cô. “Nên đối với cô ấy chịu trách nhiêm không phải là anh, mà là A Thần.”
Tại sao? Tại sao sau khi cô nghe hắn nói một phen, ngược lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm đây?
Giống như người chết chìm nhìn thấy một tia hy vọng cứu sống.
Tại sao?
Lòng của cô rối loạn, tại sao?
Hắn đã từng có người phụ nữ khác hay không cũng không liên quan đến chuyện của cô, cô cũng nhanh một chút tránh né hắn, không muốn cùng với người đàn ông có tính xâm lược, giữ lấy dục như vậy có bất kì dây dưa mới đúng.
“Nhưng Diệp tiên sinh không biết, Diệp Phân cũng không biết, không có ai biết...”
“Em biết là đủ rồi!”
“Em?!”
“Không sai! Chỉ cần em hiểu anh là đủ rồi.”
Điền Mật nhìn vào mắt hắn cảm thấy hơi sợ hãi, khi con người ngăm đen của hắn nhìn đến làm cô không tự chủ được mềm hóa thành khẩn cùng ôn nhu.
Cô cảm giác mình giống như một vật nhỏ bị ruồng bỏ không người giúp đỡ, bị hắn cố ý vây ra lưới tình cuốn lấy.
Càng giãy dụa, càng không thoát được.
Quân Ngạo nhìn trong mắt cô mâu thuẫn bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng, trong lòng cảm thấy không thôi.
Hắn đem cô ôm thật chặt vào trong ngực, dùng ngữ khí ôn nhu cùng khẳng định nhất nói: “Không nên ép mình cự tuyệt, kháng cự, em nên hiểu trên đời này chỉ có tôi có thể có được em.”
Điền Mật nhất thời quên mở miệng, quên suy tư, quên tất cả.
Cô chỉ có thể nhắm hai mắt lại, chịu đựng nụ hôn cuồng nhiệt lẫn mê loạn của hắn, trong lòng không hề cảm thấy khủng hoảng cùng bất an như trước, ngược lại cảm thấy một cỗ ôn nhu cùng yêu thương luyến tiếc tràn đầy trong trái tim cô.
Bất tri bất giác, linh hồn cô bị nụ hôn của hắn in dấu lên không cách nào mờ nhạt.
“Điền Mật, cục cưng bé nhỏ của tôi, nói cho tôi biết em muốn tôi, em sẽ không cự tuyệt tôi nữa.” Quân Ngạo hướng cô thì thầm cầu khẩn, hai tay vội vàng lại không mất sự ôn nhu đem quần áo trên người cô rút đi.
“Anh không hiểu, có lẽ bây giờ anh đối với tôi chỉ là hấp dẫn xác thịt, một khi phát hiện thế giới nội tâm của tôi, sẽ bị phần xấu xí kia hù dọa đến.” Trong giọng nói của cô hơi nghẹn ngào.
Hắn không hiểu quá khứ của cô, không rõ cô từng bị cha ruột vô tình vứt bỏ, từng cùng mẹ cô có bữa ăn không có một hột cơm, nhìn hết nhân gian cuộc sống lang thang ấm lạnh (câu này không hỉu lắm), cô ngoại trừ còn dư lại một chút tự tôn bất phục cùng cốt khí ở bên ngoài, không còn bất cứ cái gì.
Cô sợ yêu người, cũng sợ sau khi yêu lại bị vứt bỏ, đến lúc đó thì cô như thế nào sống tiếp?
Không, cô sẽ không tiếp nhận hắn.
Điền Mật lặng lẽ liếc hắn một cái, thoáng cho mình trầm mê trong sự hút hồn của hắn, trong nụ hôn làm cho người ta tầm thần nhộn nhạo, để cho hai tay hắn an ủi trái tim khát cầu được yêu của cô.
Nhưng cô vẫn sẽ không tiếp nhận hắn.
Cũng không phải là cô cố ý đùa bỡn tình cảm của hắn, chỉ vì cô không thể vả lại vô phúc hưởng thụ.
“Quân Ngạo, có một ngày anh sẽ hận em, oán em.”
“Không! Anh sẽ không, chỉ cần em chịu yêu anh, anh vĩnh viễn cũng sẽ không có một ngày hận em.”
Nghe vậy, Điền Mật kìm lòng không đậu ôm lấy hắn, đem đôi môi đỏ mọng nóng bỏng phủ trên môi hắn, hướng hắn đòi hỏi dục vọng đã bị khơi mào.
“Anh thật ngu ngốc.” Cô lẩm bẩm nói, trong giọng nói toát ra sự buồn phiền không muốn người khác biết đến.
Quân Ngạo không còn kịp hỏi cô vì sao phải rầu rĩ như thế, môi của cô liền lần nữa hôn lên hắn.
Cô lần này hôn vừa vội lại nhiệt tình, làm cho tình dục trong cơ thể hai người nhanh chóng tăng nhiệt độ.
“Quân Ngạo, ôm em.”
Trong phòng lớn như thế, trên giường thân thể nam nữ trần truồng cuồng liệt dây dưa chung một chỗ, một lần lại một lần, kết hợp thật sâu cùng một chỗ.
Lần này Quân Ngạo không hề đè nén khát vọng của hắn nữa, mạnh mẽ vừa nhanh chóng đoạt lấy cô, chô đến khi cô ở dưới hắn phát run, run rẩy, điên cuồng la...
Hai người cùng lúc đạt tới thiên đường cực khoái, thở dốc thỏa mãn rên rỉ lẫn nhau, thân thể quấn quít chung một chỗ.
Kích tình qua đi, hắn xụi lơ vô lực trên thân thể mềm mại đổ mồ hôi đầm đìa của cô, mà cô cũng ôm hắn thở hổn hển.
Hai mắt nhắm lại, cô lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ đầy sức sống của hắn.
Bình bịch, bình bịch.
Từng tiếng giống như sức mạnh làm cho người ta cảm thấy an toàn ấm áp.
Hắn đã rất rõ ràng mà nói ra tâm ý của hắn, chỉ cần cô mở lòng, nhịp tim mạnh mẽ hữu lực cùng khuỷu tay ấm áp chính thuộc về cô.
Chỉ cần cô nguyện ý đón nhận, tìm kiếm.
Nhưng mà.
Vì sao cô không có chút dũng khí nào đây?
QUAY LẠI“Tiểu nhân!” Cô tức giận gắt hắn một câu.
Quân Ngạo cười càng vui vẻ hơn, tầm mắt rơi vào người đàn ông cao lớn đứng chữ khai sau lưng cô.
Đứng ở trước mặt huynh đệ Tứ Long Đường, Điền Mật nhỏ nhắn ôn nhu giống như đóa hoa nhỏ khả ái giữa đống cây đại thụ cao lớn.
Mới vừa rồi Điền Mật đi ra cửa chính, lập tức thấy tự do trong tầm mắt, trước mặt cũng không biết từ khi nào toát ra một đám đàn ông mặc âu phục, đeo cà vạt, mang kính đen.
Mọi người nghiêm túc hung bạo, biểu hiện trọn vẹn bộ dáng huynh đệ xã hội đen.
Cho nên cô không thể làm gì khác hơn là sờ sờ cái mũi xoay người đi về.
“Nhiếp Quân Ngạo, tôi cho anh biết, điểm này cũng không buồn cười, anh không có quyền giam lỏng tôi, anh không có tư cách xâm phạm tự do thân thể của tôi!” Cô nắm chặt hai quả đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nói xong chưa.” Quân Ngạo cưng chiều nhìn cô.
Tỉnh táo, tỉnh táo! Cô ép buộc mình không cần ấn đau huyệt thái dương.
Cô có thể bình tĩnh hòa nhã đối mặt với tính cách bốc lửa của Diệp Lăng Thiên, trước mắt tên Nhiếp Quân Ngạo xấu xa tới tận xương tủy này không coi là cái gì.
“Nói xong rồi, mời em xoay người đối mặt với bọn họ.”
Cô không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng vẫn chậm rãi xoay người đối mặt với một đám đàn ông to con.
Thầm nghĩ hoàn hảo Nhiếp Quân Ngạo vóc người khỏe mạnh, rắn chắc, hoàn mỹ, giống nhưn điêu khắc tỉ mỉ trong tay Thượng đế, mà không phải Mãnh nam cơ bắp quá mức phát triển.
Nếu không nhất định cô sẽ ôm không được.
Điền Mật hoảng sợ khi thấy cô đối với cơ thể hắn có cảm giác, thiếu chút nữa té xỉu mất.
Nhưng vào lúc này, một đôi cánh tay mãnh mẽ phía sau đem cô ôm thật chặt.
“Anh đừng như thế.” Mặt của cô một trận nóng rực.
Ánh mắt Quân Ngạo lạnh lùng nhìn thủ hạ trước mắt. “Các cậu nghe cho rõ, cô ấy là người phụ nữ của tôi, cũng là chị dâu của các cậu, sau này phải kính trọng cô ấy, giống như kính trọng tôi, hiểu không?”
“Hiểu!” Tất cả mọi người đều đáp trăm miệng một lời.
Điền Mật còn kinh ngạc quay đầu nhìn Quân Ngạo, lại nhìn người trước mắt.
“Anh nói là nhất định sao?” Cô nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Gọi chị dâu!” Hắn ra lệnh uy nghiêm, “Lớn tiếng một chút!”
“Chị dâu!”
Kêu to vang dội giống như quân đội thao luyện làm cho màng nhĩ cô cơ hồ bị phá vỡ.
“Tôi không phải là...” Lời của Điền Mật còn chưa nói xong, Quân Ngạo liền đem vai cô ôm chặt hơn, ngăn lại tất cả kháng nghị của cô.
“Em nói rách miệng cũng vô dụng, bọn họ là nghe tôi.”
Quân Ngạo nói không sai, những người khác có lẽ sẽ không như vậy, nhưng ở trong xã hội đen, bất kì câu lệnh nào của Đại ca cũng giống như thánh chỉ, không cho phép bất luận kẻ nào phản kháng.
Mà câu nói mới vừa rồi của hắn không thể nghi ngờ là giao phó, tuyên thệ thân phận của cô.
Cô là người phụ nữ của bạo quân!
Cô là người phụ nữ của Đại ca xã hội đen!
Cô là người phụ nữ của Đường chủ Tứ Long Đường!
“Không có chuyện gì, các cậu lui ra đi!”
“Vâng!”
Đợi cho mọi người ra khỏi phòng, còn có người vì bọn họ quan tâm đóng cửa phòng lại.
Đến khi bên trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Quân Ngạo nắm lấy hai bả vai của cô xoay người lại, lúc cô còn không kịp mở miệng, cúi đầu hung hăng hôn cô.
“Không...” Điền Mật cố hết sức muốn tránh thoát, đáy lòng liều chết đien cuồng muốn hắn dừng lại, cũng nói cho hắn biết đây là một sai lầm, cô cự tuyệt làm đồ chơi mặc cho hắn định đoạt.
Nhưng nụ hôn lửa nóng tràn đầy xâm lược của hắn lại làm cô không cách nào mở miệng.
Quân Ngạo phảng phất cố ý dùng nụ hôn này nói rõ cho cô biết, tất cả kháng nghị cùng cự tuyệt hắn đều không chấp nhận.
Hắn muốn lấy được cái gì đó liền nhất định phải lấy được.
Huống chi là cô dễ dàng dấy lên ngọn lửa dục vọng nóng bỏng trong cơ thể hắn như thế.
Hắn hiểu cô sẽ không dễ dàng khuất phục như thế, bời vì cô kiêu ngạo như thế, dũng cảm cùng không phục.
Vậy mà đây hết thảy lại không ngăn cản được quyết tâm của hắn.
“Cục cưng bé nhỏ, em đã là của tôi, môi của tôi đã hôn qua em, hai tay của tôi đã vuốt ve em, hai mắt tôi đều có bóng dáng em, tôi sẽ không để cho em cách xa tôi, buông tâm ra, cảm thụ tôi.” Bàn tay to của hắn vuót ve ôn nhu cổ và lưng xinh đẹp của cô, khẽ nói lời nhỏ nhẹ, ở bên tai cô nhẹ nói, dẫn dắt tình cảm đè nén trong cơ thể cô.
Nụ hôn của hắn phảng phất đưa cô tới bể dịch nhu tình cùng khát vọng.
Ôm lấy cô, hắn sải bước về phía giường, đem cô đặt trên giường.
“Quân Ngạo?”
Cơ thể cường tráng nóng bỏng của Quân Ngạo đè lên thân thể mềm mại của cô, khuôn mặt tuấn mỹ sát vào cô, kích tình nơi đáy mắt cùng trên mặt gần như không che dấu làm hắn thoạt nhìn càng hấp dẫn.
“Cục cưng bé nhỏ, em có biết tôi chưa từng đối với một người phụ nữ nào có cảm giác này, chỉ có em.” Nụ hôn của hắn không ngừng rơi vào trên cổ tuyết trắng cùng trước ngực, còn dùng hàm răng khẽ cắn da thịt bóng loáng tế nộn của cô.
“Có cảm giác không?”
“Muốn luôn yêu em, yêu đến khi tôi ngừng hơi thở.”
Giờ phút này, Điền Mật cảm giác được ngụy trang phòng bị trong lòng sắp sụp đổ, làm cô sợ hết hồn.
Cô chợt biết vì sao phụ nữ rất dễ bị đàn ông lừa.
Bởi vì lòng dạ phụ nữ yếu đuối không có thuốc chữa cho lãng mạn quấy phá.
“Đừng cho là tôi sẽ ngu xuẩn tin tưởng anh, anh đừng quên Diệp Phân.”
Nghĩ tới trong ngực hắn cũng từng dựa sát một người phụ nữ khác, trong ngực cô vì sao có cảm giác mơ hồ đau đớn đây.
“Hãy nghe anh nói, anh không phải là người đàn ông của cô ấy, càng không phải là cha của đứa nhỏ trong bụng cô ấy, người cùng cô ấy tình một đêm là A Thần, hắn là huynh đệ của anh, cũng là Nhị Đường chủ của Tứ Long Đường..”
“Em không hiểu.” Cô cau mày không hiểu.
“A Thần mạo danh của anh, bởi vì hắn cho là như vậy mà có thể trốn tránh một chút phiền toái, cũng có thể vì biệt hiệu cùng thân phận của anh thỏa mãn một chút xíu tâm hư vinh của hắn.”
“Ý của anh là...”
Hai tay của hắn bưng lấy khuôn mặt cô. “Nên đối với cô ấy chịu trách nhiêm không phải là anh, mà là A Thần.”
Tại sao? Tại sao sau khi cô nghe hắn nói một phen, ngược lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm đây?
Giống như người chết chìm nhìn thấy một tia hy vọng cứu sống.
Tại sao?
Lòng của cô rối loạn, tại sao?
Hắn đã từng có người phụ nữ khác hay không cũng không liên quan đến chuyện của cô, cô cũng nhanh một chút tránh né hắn, không muốn cùng với người đàn ông có tính xâm lược, giữ lấy dục như vậy có bất kì dây dưa mới đúng.
“Nhưng Diệp tiên sinh không biết, Diệp Phân cũng không biết, không có ai biết...”
“Em biết là đủ rồi!”
“Em?!”
“Không sai! Chỉ cần em hiểu anh là đủ rồi.”
Điền Mật nhìn vào mắt hắn cảm thấy hơi sợ hãi, khi con người ngăm đen của hắn nhìn đến làm cô không tự chủ được mềm hóa thành khẩn cùng ôn nhu.
Cô cảm giác mình giống như một vật nhỏ bị ruồng bỏ không người giúp đỡ, bị hắn cố ý vây ra lưới tình cuốn lấy.
Càng giãy dụa, càng không thoát được.
Quân Ngạo nhìn trong mắt cô mâu thuẫn bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng, trong lòng cảm thấy không thôi.
Hắn đem cô ôm thật chặt vào trong ngực, dùng ngữ khí ôn nhu cùng khẳng định nhất nói: “Không nên ép mình cự tuyệt, kháng cự, em nên hiểu trên đời này chỉ có tôi có thể có được em.”
Điền Mật nhất thời quên mở miệng, quên suy tư, quên tất cả.
Cô chỉ có thể nhắm hai mắt lại, chịu đựng nụ hôn cuồng nhiệt lẫn mê loạn của hắn, trong lòng không hề cảm thấy khủng hoảng cùng bất an như trước, ngược lại cảm thấy một cỗ ôn nhu cùng yêu thương luyến tiếc tràn đầy trong trái tim cô.
Bất tri bất giác, linh hồn cô bị nụ hôn của hắn in dấu lên không cách nào mờ nhạt.
“Điền Mật, cục cưng bé nhỏ của tôi, nói cho tôi biết em muốn tôi, em sẽ không cự tuyệt tôi nữa.” Quân Ngạo hướng cô thì thầm cầu khẩn, hai tay vội vàng lại không mất sự ôn nhu đem quần áo trên người cô rút đi.
“Anh không hiểu, có lẽ bây giờ anh đối với tôi chỉ là hấp dẫn xác thịt, một khi phát hiện thế giới nội tâm của tôi, sẽ bị phần xấu xí kia hù dọa đến.” Trong giọng nói của cô hơi nghẹn ngào.
Hắn không hiểu quá khứ của cô, không rõ cô từng bị cha ruột vô tình vứt bỏ, từng cùng mẹ cô có bữa ăn không có một hột cơm, nhìn hết nhân gian cuộc sống lang thang ấm lạnh (câu này không hỉu lắm), cô ngoại trừ còn dư lại một chút tự tôn bất phục cùng cốt khí ở bên ngoài, không còn bất cứ cái gì.
Cô sợ yêu người, cũng sợ sau khi yêu lại bị vứt bỏ, đến lúc đó thì cô như thế nào sống tiếp?
Không, cô sẽ không tiếp nhận hắn.
Điền Mật lặng lẽ liếc hắn một cái, thoáng cho mình trầm mê trong sự hút hồn của hắn, trong nụ hôn làm cho người ta tầm thần nhộn nhạo, để cho hai tay hắn an ủi trái tim khát cầu được yêu của cô.
Nhưng cô vẫn sẽ không tiếp nhận hắn.
Cũng không phải là cô cố ý đùa bỡn tình cảm của hắn, chỉ vì cô không thể vả lại vô phúc hưởng thụ.
“Quân Ngạo, có một ngày anh sẽ hận em, oán em.”
“Không! Anh sẽ không, chỉ cần em chịu yêu anh, anh vĩnh viễn cũng sẽ không có một ngày hận em.”
Nghe vậy, Điền Mật kìm lòng không đậu ôm lấy hắn, đem đôi môi đỏ mọng nóng bỏng phủ trên môi hắn, hướng hắn đòi hỏi dục vọng đã bị khơi mào.
“Anh thật ngu ngốc.” Cô lẩm bẩm nói, trong giọng nói toát ra sự buồn phiền không muốn người khác biết đến.
Quân Ngạo không còn kịp hỏi cô vì sao phải rầu rĩ như thế, môi của cô liền lần nữa hôn lên hắn.
Cô lần này hôn vừa vội lại nhiệt tình, làm cho tình dục trong cơ thể hai người nhanh chóng tăng nhiệt độ.
“Quân Ngạo, ôm em.”
Trong phòng lớn như thế, trên giường thân thể nam nữ trần truồng cuồng liệt dây dưa chung một chỗ, một lần lại một lần, kết hợp thật sâu cùng một chỗ.
Lần này Quân Ngạo không hề đè nén khát vọng của hắn nữa, mạnh mẽ vừa nhanh chóng đoạt lấy cô, chô đến khi cô ở dưới hắn phát run, run rẩy, điên cuồng la...
Hai người cùng lúc đạt tới thiên đường cực khoái, thở dốc thỏa mãn rên rỉ lẫn nhau, thân thể quấn quít chung một chỗ.
Kích tình qua đi, hắn xụi lơ vô lực trên thân thể mềm mại đổ mồ hôi đầm đìa của cô, mà cô cũng ôm hắn thở hổn hển.
Hai mắt nhắm lại, cô lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ đầy sức sống của hắn.
Bình bịch, bình bịch.
Từng tiếng giống như sức mạnh làm cho người ta cảm thấy an toàn ấm áp.
Hắn đã rất rõ ràng mà nói ra tâm ý của hắn, chỉ cần cô mở lòng, nhịp tim mạnh mẽ hữu lực cùng khuỷu tay ấm áp chính thuộc về cô.
Chỉ cần cô nguyện ý đón nhận, tìm kiếm.
Nhưng mà.
Vì sao cô không có chút dũng khí nào đây?
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu38/503