Tiểu thuyết Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo-full
Lượt xem : |
kho tàu. Thứ tư, nếu như bạn bằng lòng thì tôi sẽ đưa món trứng cá kho tàu trong hộp cơm của bạn cho anh ấy ăn”.
Khuôn mặt cô gái đỏ bừng, run run chìa hộp cơm ra. Tôi múc lấy trứng cá kho tàu, hỏi: “Có thư cần tôi đưa hộ không?”.
Cô ta bàng hoàng lắc đầu, nhanh chóng trốn mất hút.
Tôi cười nhạt một tiếng, hừ, nữ sinh trong sáng ngây thơ, hoàn toàn không có điểm gì nổi trội trong hằng hà vô số người theo đuổi Hà Vĩnh Kỳ như thế, chắc chắn không có cửa đâu.
Tôi vui vẻ ngân nga mấy câu hát đi về phòng, khung cảnh đập vào mắt hoàn toàn không có gì mới mẻ. Con sâu lười nào đó đang ngồi chình ình bên bàn chờ cơm.
Tôi liếc mắt quan sát, lần này có chút tiến bộ, ít nhất hắn đã biết lấy thìa đặt lên trên bàn.
Hắn cười rạng rỡ: “Có trứng cá kho tàu không?”.
Đặt hai hộp cơm lên bàn, theo thói quen tôi hừ một tiếng rồi ngồi xuống, đẩy hộp cơm về phía hắn.
Hắn mở nắp, nhìn chỗ thức ăn, mỉm cười hài lòng rồi cầm thìa, bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Con người này, chỉ có lúc bận ăn cơm mới để tôi yên tĩnh được một chút. Ý nghĩ vừa mới xuất hiện đã lập tức bị phủ định, hắn dịch ghế lại gần tôi, cúi đầu hỏi: “Em ăn món gì thế?”.
Tôi lập tức lấy tay đè lên hộp cơm: “Đi ra chỗ khác, tôi ăn món nào thì liên quan gì đến anh?”.
“Cho anh nhìn một tí.” Lúc giằng co với tôi sức lực của hắn luôn mạnh mẽ vô cùng, dễ dàng nhấc tay tôi ra: “Sao em không ăn trứng cá kho tàu, ngon lắm”.
“Tôi không thích.”
“Ăn cá có lợi cho não, em phải ăn nhiều một chút.”
Tôi bực mình: “Có anh mới cần bổ não”.
Hắn múc một thìa đầy từ hộp của mình vào hộp của tôi: “Cho em một ít, mau ăn đi”.
“Dính nước miếng của anh, tôi không ăn.”
“Không có đâu, chỗ này ở góc ngoài, anh chưa động đến.”
“Không ăn! Đỡ bị nhiễm bệnh ngu ngốc của anh.”
Căn phòng đột nhiên tĩnh lặng. Hắn ngây người nhìn tôi.
Đôi mắt sáng hút hồn ấy chăm chú nhìn tôi. Mười giây sau, tôi tự dưng cảm thấy có chút hổ thẹn.
“… Ăn thì ăn, dù sao cũng không chết được.” Tôi cúi đầu tránh né ánh mắt hắn, xúc một thìa cho vào miệng.
“Có ngon không?”
Đối với loại người này tuyệt đối không được để hắn đắc ý: “Chẳng ngon chút nào”.
“Anh muốn nói với em…”, hắn đột nhiên cười gian manh.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn.
“… Chỗ trứng cá em vừa ăn, anh đã liếm rồi. Không ngờ em lại ăn thật.”
“Hà! Vĩnh! Kỳ!”
Lần này, cả hai hộp cơm cùng lúc hôn lên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Dì nuôi hắn từng đó năm, sao vẫn chưa bị hắn chọc cho phát điên nhỉ?
Dùng bữa trưa và bữa sáng để ném người, kết quả là trong ngày hôm đó tôi phải giặt hộ hắn đến hai bộ quần áo.
Tôi dùng sức vò áo trong nhà vệ sinh, vừa than thở xót xa cho cuộc sống đại học thê thảm của mình, vừa hớn hở vì buổi chiều không có tiết. Buổi trưa lao động mệt mỏi thế này, chiều có đến lớp cũng chỉ tổ ngủ gật thôi.
Hà Vĩnh Kỳ được trời ưu đãi, cho dù hắn có ngủ nguyên một ngày cũng chẳng có thầy cô nào nỡ lòng mắng hắn. Tôi thì đừng mong, số tôi là số khổ.
Sau khi giặt giũ phơi phóng xong, tôi định lên giường ngủ một giấc. Vừa mới đặt mình xuống giường đã bị hắn kéo dậy.
“Làm cái gì thế?”
“Đừng ngủ, đi xem anh chơi bóng rổ.”
Thật buồn cười, hắn ta thực sự coi tôi là bảo mẫu hai tư trên hai tư của hắn sao?
Tôi quay lưng về phía hắn: “Đi một mình đi”.
“Không được, hôm nay là vòng loại cuộc thi bóng rổ toàn trường, lớp mình đấu với lớp Ba, rất hấp dẫn đấy.”
“Tôi cảnh cáo anh, còn làm phiền giấc ngủ của tôi, tôi sẽ khiến anh phải nằm dưỡng thương ba tháng trên giường.”
Hắn chỉ còn nước thở dài: “Coi như anh sợ em”.
Nghe thấy tiếng bước chân hắn rời đi tôi mới thở phào một hơi, chuẩn bị đánh một giấc no nê sảng khoái.
“Em có thể không đi, nhưng anh bắt buộc phải nói với em một câu cuối cùng…”, đi đến cửa phòng, hắn xoay người lải nhải.
Tôi vẫn nhắm mắt vớ lấy một cuốn vở ném về phía hắn: “Im mồm! Còn nói nữa thì ăn đập!”.
“… Cuộc thi lần này là hoạt động tập thể, có điểm danh, không đi đồng nghĩa với trốn tiết.”
…
…
…
Nếu như tôi được phép gào thét hết mình, âm lượng chắc chắn không thua kém Mạnh Khương Nữ[2"> đã khóc đổ Trường Thành năm nào.
Chương 3
Tôi bắt buộc phải đến, nhưng không có nghĩa là tôi bắt buộc phải hào hứng xem trận đấu. Vì quyền tự do duy nhất mà mình còn sở hữu, tôi đứng bên lề sân bóng, mặt mũi lầm lì như thể tất cả những người có mặt ở đây đều nợ tôi vài trăm triệu vậy.
“Đánh hay lắm!”
Đám đông chốc chốc lại hét lên cổ vũ.
Tôi nhíu mày.
Những tiếng cổ vũ ấy sở dĩ có thể làm người ta đinh tai nhức óc là bởi vì hội trường quá đông. Ngoài học sinh lớp tôi và lớp Ba còn có rất nhiều những nữ sinh lớp khác. Điều này chỉ có thể trách cái tên cứ có cơ hội lại thể hiện Hà Vĩnh Kỳ kia.
Sự đời vốn thế, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Hà Vĩnh Kỳ chính là một ví dụ điển hình.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn rê bóng, cướp bóng, một mình dẫn bóng vượt qua ba hậu vệ đối phương rồi xoay người ném bóng, thực hiện thành công hai cú ném phạt liên tiếp…
“Hà Vĩnh Kỳ thật tuyệt vời!”
“Đẹp trai dữ dội!!!”
“Quá đỉnh…”
Xung quanh vang lên những âm thanh nũng nịu khiến da gà da vịt nổi hết lên. Tôi chỉ có thể hừ nhạt một tiếng, dùng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo lũ con gái đang rắp tâm làm hỏng khẩu vị bữa tối của mình.
Ánh mắt quả nhiên có tác dụng cực kỳ rõ ràng.
“Người kia thật kỳ lạ, cứ lườm bọn mình suốt.”
“Là một anh chàng tuấn tú, mình thấy cũng không thua kém Hà Vĩnh Kỳ đâu.”
“Hứ, mặt đen như đít nồi, đẹp chỗ nào? Hà Vĩnh Kỳ mới đẹp, khi cười lộ ra hàm răng trắng tinh, thật là quyến rũ…”
“Này, đừng nói linh tinh. Đó chính là cậu em kết nghĩa lúc nào cũng kè kè như hình với bóng của Hà Vĩnh Kỳ đấy. Đắc tội với cậu ta, cẩn thận sau này Hà Vĩnh Kỳ không thèm nhìn các cậu nữa đâu.”
“Thật không?”
Vài ánh nhìn phức tạp chiếu lên người tôi.
“Đánh hay lắm!” Đúng lúc Hà Vĩnh Kỳ lại có một cú ném rổ xuất sắc, quay về hướng khán giả giơ hai ngón tay hình chữ V.
Ánh mắt lũ con gái nhanh chóng đổ dồn về phía hắn, hét lên ầm ĩ.
Tên đần đó có gì hay? Tôi bất mãn quay đi, phát hiện cô giáo môn toán cao cấp, người vừa mới sinh hạ một em bé béo tròn trắng trẻo, cũng đang gào thét: “Hà Vĩnh Kỳ, thêm trái nữa đi!”.
Thật sự chịu không nổi, nhân lúc không ai chú ý, tôi chen ra, tính chuồn luôn về phòng.
Dù sao khán giả đông đúc thế, có thiếu tôi cũng chả sao.
Còn chưa ra đến cửa hội trường đã nghe thấy tiếng gào thét hoảng loạn sau lưng.
Thôi chết, có chuyện rồi!
Tim tôi bỗng đập nhanh lạ thường, lập tức quay người lại, lao vào trong đám đông.
“Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì thế?”, tôi cố chen vào giữa rừng người.
Linh cảm quả nhiên không sai, tên đần đó xảy ra chuyện rồi, đầu gối chảy bao nhiêu là máu.
“Hà Vĩnh Kỳ, cậu có sao không?”, đám đông vây quanh hắn mặt mày trắng nhợt, ai cũng hoảng sợ lo lắng.
Hắn lắc đầu: “Mình không sao, em mình đi đâu rồi?”, hắn nhìn ngó tứ phía, thấy tôi liền lập tức ra vẻ đáng thương: “Đau quá, Đồng Đồng, đầu gối anh bị thương rồi”.
Bỗng chốc, tôi trở thành tiêu điểm chú ý của đám đông.
Tôi chen lấn tiến lại gần: “Không biết chơi thì đừng có cố. Ai bảo cứ thích ra oai cơ, đáng đời”.
Đám đông bất mãn hừ nhạt, chín mươi phần trăm trong đó ném cho tôi ánh mắt trách cứ.
“Hà Vĩnh Kỳ chơi rất hay, ai nói cậu ấy không biết chơi?”
Tôi nhìn đám fan của hắn bằng nửa con mắt: “Thế sao lại bị ngã ra sàn chứ? Bị thương chứng tỏ quá đần”.
Hà Vĩnh Kỳ giải thích: “Lúc nãy quay ra không thấy em, đang nhìn xem em đi đâu nên mới không tập trung, bị hậu vệ đối phương đụng phải. Đồng Đồng, bác dặn anh phải trông nom em, em một mình rời đi phải nói với anh một tiếng. Anh hứa với em, sau này chơi bóng, chỉ cần em đến hội trường, anh tuyệt đối không mất tập trung”.
Giờ thì hay rồi, một trăm phần trăm ánh mắt quần chúng đều chất chứa sự oán trách.
Tôi lại lần nữa ngây người.
“Có phải em rất cảm động không?”, hắn hỏi tôi.
Tôi khóc không ra nước mắt, gật đầu: “Tôi đã… cảm động đến nỗi ko thể cảm động hơn nữa rồi”.
Thầy chủ nhiệm bước ra: “Được rồi, trận đấu kết thúc. Lớp Hai giành chiến thắng, sẽ đại diện cho Khoa Tin học tham gia cuộc thi bóng rổ toàn trường. Đồng Đồng, tình cảm của hai anh em thật sâu sắc, là tấm gương của lớp chúng ta đấy. Thôi, mau đỡ Vĩnh Kỳ về phòng đi”.
Nhân viên y tế sớm đã nhanh nhẹn xách hộp thuốc đến băng bó cẩn thận vết thương của hắn.
“Vĩnh Kỳ, chúng mình dìu cậu về phòng nhé.”
“Không cần, không cần”, hắn nhìn tôi: “Đồng Đồng đỡ mình là được rồi, mọi người không cần lo lắng”. Hắn chìa tay ra cho tôi, bộ dạng đáng thương đến mức làm mọi người đều đổ dồn ánh mắt mong đợi về phía tôi.
Tôi thở dài, cúi xuống đỡ hắn, từng bước rời đi trong cái nhìn chăm chú của đám đông.
Vừa ra khỏi hội trường, thoát khỏi ánh mắt giám sát của quần chúng, tôi liền vung tay đẩy hắn vào chân tường.
“Đồng Đồng…”
“Im mồm!”, tôi nghiến răng nghiến lợi: “Đừng mong tôi dìu anh, bị xước da chứ có gãy chân đâu”. Tôi quay người, mặc kệ hắn đằng sau, đắc ý bước về khu ký túc xá nam.
“Đồng Đồng, Đồng Đồng…” Hắn gọi hai tiếng, có lẽ tự biết có ra vẻ đáng thương cũng chẳng có tác dụng gì, đành phải cà nhắc đi theo sau lưng tôi.
Về đến phòng, đang gọt dở quả táo thì Hà Vĩnh Kỳ lê từng bước tiến vào.
Hắn vừa ngồi xuống giường liền lập tức cầm điện thoại lên.
“A lô, bác ạ? Con là Vĩnh Kỳ đây ạ.”
Keng một tiếng, con dao gọt hoa quả trong tay tôi rơi xuống đất.
Tôi há hốc miệng nhìn hắn, lẽ nào hắn ghi thù, định sử dụng đòn trả thù thô bỉ hèn hạ, vô liêm sỉ nhất – mách lẻo?
“Vĩnh Kỳ à, sao hôm nay ngoan thế, biết gọi điện cho bác? Con ở đó có vui không? Đồng Đồng thì sao?”, giọng nói oang oang của mẹ làm tôi run rẩy.
Lẽ ra ngay khi hắn về đến nơi phải rút dây điện thoại, dùng gối đè lên mặt hắn rồi ra sức mà nện mới đúng. Tôi nghiến răng ken két, sau cùng đành thở dài: Ôi, mình thật quá lương thiện!
Lúc này chỉ có thể hi vọng hắn sót lại chút lương tâm, chừa cho tôi con đường sống.
“Bác ơi, con thật đáng thương”, hắn bắt đầu giở giọng làm nũng sở trường: “Con bị thương rồi”.
Lộp bộp, quả táo gọt được một nửa rơi xuống nền nhà.
Tôi chuẩn bị sẵn tư thế, nếu hắn dám lôi chuyện tôi đánh hắn, hất cháo và cơm trưa lên mặt hắn, vứt hắn vào góc tường ra nói, tôi sẽ lập tức xông lên đánh ngất hắn, sa
QUAY LẠIKhuôn mặt cô gái đỏ bừng, run run chìa hộp cơm ra. Tôi múc lấy trứng cá kho tàu, hỏi: “Có thư cần tôi đưa hộ không?”.
Cô ta bàng hoàng lắc đầu, nhanh chóng trốn mất hút.
Tôi cười nhạt một tiếng, hừ, nữ sinh trong sáng ngây thơ, hoàn toàn không có điểm gì nổi trội trong hằng hà vô số người theo đuổi Hà Vĩnh Kỳ như thế, chắc chắn không có cửa đâu.
Tôi vui vẻ ngân nga mấy câu hát đi về phòng, khung cảnh đập vào mắt hoàn toàn không có gì mới mẻ. Con sâu lười nào đó đang ngồi chình ình bên bàn chờ cơm.
Tôi liếc mắt quan sát, lần này có chút tiến bộ, ít nhất hắn đã biết lấy thìa đặt lên trên bàn.
Hắn cười rạng rỡ: “Có trứng cá kho tàu không?”.
Đặt hai hộp cơm lên bàn, theo thói quen tôi hừ một tiếng rồi ngồi xuống, đẩy hộp cơm về phía hắn.
Hắn mở nắp, nhìn chỗ thức ăn, mỉm cười hài lòng rồi cầm thìa, bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Con người này, chỉ có lúc bận ăn cơm mới để tôi yên tĩnh được một chút. Ý nghĩ vừa mới xuất hiện đã lập tức bị phủ định, hắn dịch ghế lại gần tôi, cúi đầu hỏi: “Em ăn món gì thế?”.
Tôi lập tức lấy tay đè lên hộp cơm: “Đi ra chỗ khác, tôi ăn món nào thì liên quan gì đến anh?”.
“Cho anh nhìn một tí.” Lúc giằng co với tôi sức lực của hắn luôn mạnh mẽ vô cùng, dễ dàng nhấc tay tôi ra: “Sao em không ăn trứng cá kho tàu, ngon lắm”.
“Tôi không thích.”
“Ăn cá có lợi cho não, em phải ăn nhiều một chút.”
Tôi bực mình: “Có anh mới cần bổ não”.
Hắn múc một thìa đầy từ hộp của mình vào hộp của tôi: “Cho em một ít, mau ăn đi”.
“Dính nước miếng của anh, tôi không ăn.”
“Không có đâu, chỗ này ở góc ngoài, anh chưa động đến.”
“Không ăn! Đỡ bị nhiễm bệnh ngu ngốc của anh.”
Căn phòng đột nhiên tĩnh lặng. Hắn ngây người nhìn tôi.
Đôi mắt sáng hút hồn ấy chăm chú nhìn tôi. Mười giây sau, tôi tự dưng cảm thấy có chút hổ thẹn.
“… Ăn thì ăn, dù sao cũng không chết được.” Tôi cúi đầu tránh né ánh mắt hắn, xúc một thìa cho vào miệng.
“Có ngon không?”
Đối với loại người này tuyệt đối không được để hắn đắc ý: “Chẳng ngon chút nào”.
“Anh muốn nói với em…”, hắn đột nhiên cười gian manh.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn.
“… Chỗ trứng cá em vừa ăn, anh đã liếm rồi. Không ngờ em lại ăn thật.”
“Hà! Vĩnh! Kỳ!”
Lần này, cả hai hộp cơm cùng lúc hôn lên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Dì nuôi hắn từng đó năm, sao vẫn chưa bị hắn chọc cho phát điên nhỉ?
Dùng bữa trưa và bữa sáng để ném người, kết quả là trong ngày hôm đó tôi phải giặt hộ hắn đến hai bộ quần áo.
Tôi dùng sức vò áo trong nhà vệ sinh, vừa than thở xót xa cho cuộc sống đại học thê thảm của mình, vừa hớn hở vì buổi chiều không có tiết. Buổi trưa lao động mệt mỏi thế này, chiều có đến lớp cũng chỉ tổ ngủ gật thôi.
Hà Vĩnh Kỳ được trời ưu đãi, cho dù hắn có ngủ nguyên một ngày cũng chẳng có thầy cô nào nỡ lòng mắng hắn. Tôi thì đừng mong, số tôi là số khổ.
Sau khi giặt giũ phơi phóng xong, tôi định lên giường ngủ một giấc. Vừa mới đặt mình xuống giường đã bị hắn kéo dậy.
“Làm cái gì thế?”
“Đừng ngủ, đi xem anh chơi bóng rổ.”
Thật buồn cười, hắn ta thực sự coi tôi là bảo mẫu hai tư trên hai tư của hắn sao?
Tôi quay lưng về phía hắn: “Đi một mình đi”.
“Không được, hôm nay là vòng loại cuộc thi bóng rổ toàn trường, lớp mình đấu với lớp Ba, rất hấp dẫn đấy.”
“Tôi cảnh cáo anh, còn làm phiền giấc ngủ của tôi, tôi sẽ khiến anh phải nằm dưỡng thương ba tháng trên giường.”
Hắn chỉ còn nước thở dài: “Coi như anh sợ em”.
Nghe thấy tiếng bước chân hắn rời đi tôi mới thở phào một hơi, chuẩn bị đánh một giấc no nê sảng khoái.
“Em có thể không đi, nhưng anh bắt buộc phải nói với em một câu cuối cùng…”, đi đến cửa phòng, hắn xoay người lải nhải.
Tôi vẫn nhắm mắt vớ lấy một cuốn vở ném về phía hắn: “Im mồm! Còn nói nữa thì ăn đập!”.
“… Cuộc thi lần này là hoạt động tập thể, có điểm danh, không đi đồng nghĩa với trốn tiết.”
…
…
…
Nếu như tôi được phép gào thét hết mình, âm lượng chắc chắn không thua kém Mạnh Khương Nữ[2"> đã khóc đổ Trường Thành năm nào.
Chương 3
Tôi bắt buộc phải đến, nhưng không có nghĩa là tôi bắt buộc phải hào hứng xem trận đấu. Vì quyền tự do duy nhất mà mình còn sở hữu, tôi đứng bên lề sân bóng, mặt mũi lầm lì như thể tất cả những người có mặt ở đây đều nợ tôi vài trăm triệu vậy.
“Đánh hay lắm!”
Đám đông chốc chốc lại hét lên cổ vũ.
Tôi nhíu mày.
Những tiếng cổ vũ ấy sở dĩ có thể làm người ta đinh tai nhức óc là bởi vì hội trường quá đông. Ngoài học sinh lớp tôi và lớp Ba còn có rất nhiều những nữ sinh lớp khác. Điều này chỉ có thể trách cái tên cứ có cơ hội lại thể hiện Hà Vĩnh Kỳ kia.
Sự đời vốn thế, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Hà Vĩnh Kỳ chính là một ví dụ điển hình.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn rê bóng, cướp bóng, một mình dẫn bóng vượt qua ba hậu vệ đối phương rồi xoay người ném bóng, thực hiện thành công hai cú ném phạt liên tiếp…
“Hà Vĩnh Kỳ thật tuyệt vời!”
“Đẹp trai dữ dội!!!”
“Quá đỉnh…”
Xung quanh vang lên những âm thanh nũng nịu khiến da gà da vịt nổi hết lên. Tôi chỉ có thể hừ nhạt một tiếng, dùng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo lũ con gái đang rắp tâm làm hỏng khẩu vị bữa tối của mình.
Ánh mắt quả nhiên có tác dụng cực kỳ rõ ràng.
“Người kia thật kỳ lạ, cứ lườm bọn mình suốt.”
“Là một anh chàng tuấn tú, mình thấy cũng không thua kém Hà Vĩnh Kỳ đâu.”
“Hứ, mặt đen như đít nồi, đẹp chỗ nào? Hà Vĩnh Kỳ mới đẹp, khi cười lộ ra hàm răng trắng tinh, thật là quyến rũ…”
“Này, đừng nói linh tinh. Đó chính là cậu em kết nghĩa lúc nào cũng kè kè như hình với bóng của Hà Vĩnh Kỳ đấy. Đắc tội với cậu ta, cẩn thận sau này Hà Vĩnh Kỳ không thèm nhìn các cậu nữa đâu.”
“Thật không?”
Vài ánh nhìn phức tạp chiếu lên người tôi.
“Đánh hay lắm!” Đúng lúc Hà Vĩnh Kỳ lại có một cú ném rổ xuất sắc, quay về hướng khán giả giơ hai ngón tay hình chữ V.
Ánh mắt lũ con gái nhanh chóng đổ dồn về phía hắn, hét lên ầm ĩ.
Tên đần đó có gì hay? Tôi bất mãn quay đi, phát hiện cô giáo môn toán cao cấp, người vừa mới sinh hạ một em bé béo tròn trắng trẻo, cũng đang gào thét: “Hà Vĩnh Kỳ, thêm trái nữa đi!”.
Thật sự chịu không nổi, nhân lúc không ai chú ý, tôi chen ra, tính chuồn luôn về phòng.
Dù sao khán giả đông đúc thế, có thiếu tôi cũng chả sao.
Còn chưa ra đến cửa hội trường đã nghe thấy tiếng gào thét hoảng loạn sau lưng.
Thôi chết, có chuyện rồi!
Tim tôi bỗng đập nhanh lạ thường, lập tức quay người lại, lao vào trong đám đông.
“Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì thế?”, tôi cố chen vào giữa rừng người.
Linh cảm quả nhiên không sai, tên đần đó xảy ra chuyện rồi, đầu gối chảy bao nhiêu là máu.
“Hà Vĩnh Kỳ, cậu có sao không?”, đám đông vây quanh hắn mặt mày trắng nhợt, ai cũng hoảng sợ lo lắng.
Hắn lắc đầu: “Mình không sao, em mình đi đâu rồi?”, hắn nhìn ngó tứ phía, thấy tôi liền lập tức ra vẻ đáng thương: “Đau quá, Đồng Đồng, đầu gối anh bị thương rồi”.
Bỗng chốc, tôi trở thành tiêu điểm chú ý của đám đông.
Tôi chen lấn tiến lại gần: “Không biết chơi thì đừng có cố. Ai bảo cứ thích ra oai cơ, đáng đời”.
Đám đông bất mãn hừ nhạt, chín mươi phần trăm trong đó ném cho tôi ánh mắt trách cứ.
“Hà Vĩnh Kỳ chơi rất hay, ai nói cậu ấy không biết chơi?”
Tôi nhìn đám fan của hắn bằng nửa con mắt: “Thế sao lại bị ngã ra sàn chứ? Bị thương chứng tỏ quá đần”.
Hà Vĩnh Kỳ giải thích: “Lúc nãy quay ra không thấy em, đang nhìn xem em đi đâu nên mới không tập trung, bị hậu vệ đối phương đụng phải. Đồng Đồng, bác dặn anh phải trông nom em, em một mình rời đi phải nói với anh một tiếng. Anh hứa với em, sau này chơi bóng, chỉ cần em đến hội trường, anh tuyệt đối không mất tập trung”.
Giờ thì hay rồi, một trăm phần trăm ánh mắt quần chúng đều chất chứa sự oán trách.
Tôi lại lần nữa ngây người.
“Có phải em rất cảm động không?”, hắn hỏi tôi.
Tôi khóc không ra nước mắt, gật đầu: “Tôi đã… cảm động đến nỗi ko thể cảm động hơn nữa rồi”.
Thầy chủ nhiệm bước ra: “Được rồi, trận đấu kết thúc. Lớp Hai giành chiến thắng, sẽ đại diện cho Khoa Tin học tham gia cuộc thi bóng rổ toàn trường. Đồng Đồng, tình cảm của hai anh em thật sâu sắc, là tấm gương của lớp chúng ta đấy. Thôi, mau đỡ Vĩnh Kỳ về phòng đi”.
Nhân viên y tế sớm đã nhanh nhẹn xách hộp thuốc đến băng bó cẩn thận vết thương của hắn.
“Vĩnh Kỳ, chúng mình dìu cậu về phòng nhé.”
“Không cần, không cần”, hắn nhìn tôi: “Đồng Đồng đỡ mình là được rồi, mọi người không cần lo lắng”. Hắn chìa tay ra cho tôi, bộ dạng đáng thương đến mức làm mọi người đều đổ dồn ánh mắt mong đợi về phía tôi.
Tôi thở dài, cúi xuống đỡ hắn, từng bước rời đi trong cái nhìn chăm chú của đám đông.
Vừa ra khỏi hội trường, thoát khỏi ánh mắt giám sát của quần chúng, tôi liền vung tay đẩy hắn vào chân tường.
“Đồng Đồng…”
“Im mồm!”, tôi nghiến răng nghiến lợi: “Đừng mong tôi dìu anh, bị xước da chứ có gãy chân đâu”. Tôi quay người, mặc kệ hắn đằng sau, đắc ý bước về khu ký túc xá nam.
“Đồng Đồng, Đồng Đồng…” Hắn gọi hai tiếng, có lẽ tự biết có ra vẻ đáng thương cũng chẳng có tác dụng gì, đành phải cà nhắc đi theo sau lưng tôi.
Về đến phòng, đang gọt dở quả táo thì Hà Vĩnh Kỳ lê từng bước tiến vào.
Hắn vừa ngồi xuống giường liền lập tức cầm điện thoại lên.
“A lô, bác ạ? Con là Vĩnh Kỳ đây ạ.”
Keng một tiếng, con dao gọt hoa quả trong tay tôi rơi xuống đất.
Tôi há hốc miệng nhìn hắn, lẽ nào hắn ghi thù, định sử dụng đòn trả thù thô bỉ hèn hạ, vô liêm sỉ nhất – mách lẻo?
“Vĩnh Kỳ à, sao hôm nay ngoan thế, biết gọi điện cho bác? Con ở đó có vui không? Đồng Đồng thì sao?”, giọng nói oang oang của mẹ làm tôi run rẩy.
Lẽ ra ngay khi hắn về đến nơi phải rút dây điện thoại, dùng gối đè lên mặt hắn rồi ra sức mà nện mới đúng. Tôi nghiến răng ken két, sau cùng đành thở dài: Ôi, mình thật quá lương thiện!
Lúc này chỉ có thể hi vọng hắn sót lại chút lương tâm, chừa cho tôi con đường sống.
“Bác ơi, con thật đáng thương”, hắn bắt đầu giở giọng làm nũng sở trường: “Con bị thương rồi”.
Lộp bộp, quả táo gọt được một nửa rơi xuống nền nhà.
Tôi chuẩn bị sẵn tư thế, nếu hắn dám lôi chuyện tôi đánh hắn, hất cháo và cơm trưa lên mặt hắn, vứt hắn vào góc tường ra nói, tôi sẽ lập tức xông lên đánh ngất hắn, sa
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu82/1122