Tiểu thuyết - Cười Vợ Trước So Chiêu
Lượt xem : |
ó quy định không cho cười trong giờlàm việc, chỉ là chúng ta không có xem kĩ nội quy.” Thân thể khổng lồ của GiangHâm Nhạc run lên, làm bộ mặt lo lắng hỏi. “ A Kỳ, ngươi nói chúng ta không tuântheo quy định của công ty, có khi nào bị sa thải không?”
Hai người một đáp một hát làm cho những đồng nghiệpngồi gần đó nén cười đến muốn nội thương, nếu không phải vì phụ tá Vương vẫncòn đứng đó, chỉ sợ họ đã sớm cười to lên.
Ngược lại sắc mặt Vương Di Trăn hết chuyển hồng chuyểnxanh rồi lại biến đen, tức giận không nhịn được. “ Các ngươi…Các ngươi…” Vừatức vừa vội, nàng bị kích động nói không ra lời, chỉ có thể giậm chân một cái,chạy nhanh về chổ ngồi của mình.
Thấy thế, “Kỳ Nhạc huynh đệ” rất không có phong độ vỗtay ăn mừng thắng lợi, ngược lại Tu Lập Hành ngồi sau bàn làm việc, thủy chungkhông nói một lời, sắc mặt trầm ngưng, một thoáng không hài lòng rất nhanh bịgiấu mất.
“Oa —- Họ Tu hình như tâm tình rất tệ, là vì Tiểu Mânsao?” Giang Hâm Kỳ không nhịn được nhỏ giọng hoài nghi, dù vậy, hắn vẫn cảmthấy không có khả năng này, dù sao lấy bản tính phúc hắc giảo hoạt của tên kiara mà nói, em gái mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Không nhịn được khinh thường một cái, Giang Hâm Nhạchừ hừ nói thầm, “ Không cần có kiểu nghi ngờ ngu ngốc như vậy, nếu không sẽkhiến ta cảm thấy nhục nhã vì là anh em của ngươi.”
“Xì” một tiếng, Giang Hâm Kỳ liếc trộm sắc mặt Tu LậpHành rõ ràng viết bốn chữ “đừng đến chọc ta”, lập tức lui về cũng anh em nhàmình dò xét lẫn nhau một cái, hai người không hẹn mà cũng thoáng qua một ýnghĩ—
Có người tâm trạng không tốt, đừng có ngu mà đụng tới!
*_*_*_*
“Có cổ quái!”
“Quả thật có chút cổ quái!”
“Không phải có chút, là rất cổ quái!”
Trong tiệm sửa xe Mãn Phúc, mấy công nhân viên tụ lạimột chổ thì thầm thảo luận, tầm mắt không ngừng nhìn vóc người cao gầy, tóc cộtđuôi ngựa bên kia.
Chỉ thấy nàng đứng bên cạnh một chiếc xe giống nhưđang làm việc, nhưng lại thỉnh thoảng dừng lại phân thần, không biết suy nghĩgì mà lại sầu mi khổ kiểm, sau đó lại nhếch miệng cười khúc khích, muốn có baonhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.
Mà Giang Tâm Hồng bị người ta xem là cổ quái kia lạiphân tâm lần nữa, không biết là lần thứ mấy trong ngày, cầm tua-vít trên tay,tâm thần đã sớm bay về cảnh tượng hai ngày trước…
Ha ha, hắn nói hắn chính là có cái ý tứ kia với nàng,hắn nói hắn không ngại về sau cùng nàng qua lại tìm hiểu sâu, hắn còn nói sẽđợi nàng trả lời chắc chắn…
Ai nha! Thậtthẹn thùng kinh khủng nha!
Che lại gương mặt đột nhiên đỏ bừng, nàng ngu ngơ nởnụ cười, chẳngqua là…
Làm sao bây giờ? Coi như nàng muốn nhân lời, nhưng mànghĩ tới một nhóm lớn đàn ông họ Giang thủ ở sau lưng, nàng lại nhịn không đượcâu sầu.
Ai! Ba cùng hai anh trai cũng không cần nói, chỉ làđàn ông trong nhà có vài người thật rất không dễ trêu.
Từ nhỏ đến lớn, nam nhân bên người nàng chỉ cần cóchút ý đồ liền bị chỉnh cho khốn đốn, làm cho nửa đường bỏ cuộc chạy trối chết,mỗi lần như vậy nàng vừa nhen nhóm chút mơ mộng liền bị dập tắt, mấy lần nhưvậy, nàng thật cảm thấy bị tổn thương.
Nàng thường thường nghĩ, những nam nhân kia sao lạiđơn giản bỏ cuộc như vậy? Dẽ dàng từ bỏ như vậy, phải chăng là không đủ yêuthích nàng?
Mấy lần như vậy khiến nàng không khỏi mất niềm tin,cảm thấy bản thân có phải hay không chưa đủ tốt nên mới không thể làm cho namnhân vì nàng mà kiên trì thông qua khảo nghiệm của Giang gia.
Như vậy…Có thể hay không Tu Lập Hành cũng sẽ như vậy?
Nghiêm túc suy nghĩ, nàng đối với Tu Lập Hành cảm giácthật sự rất tốt, so với những người từng đeo đuổi nàng trong quá khứ còn tốthơn nhiều, cho nên nếu như cuối cùng hắn bỏ dở giữa chừng, như vậy nàng tuyệtđối sẽ càng thêm khổ sở, cảm giác bi thương cũng sẽ sâu nặng hơn.
Nhưng là… Nếu hắn thật kiên trì?
Dù sao thoạt nhìn hắn là loại người rất kiên định,không giống kẻ giữa đường bỏ cuộc, cộng thêm hắn là đồng nghiệp của hai anh,bọn họ cũng sẽ không làm khó hắn nhiều đi?
Nghĩ đến đây, Giang Tâm Hồng lại ngơ ngác nở nụ cười,cảm thấy tình cảm của bọn họ cũng có tiền đồ không tệ.
“Làm gì? Làm Gì? Các ngươi chen chúc ở đây làm gì?”
Đột nhiên, một tiếng rống vang lên, để cho một đámngười đang nhìn lén Giang Tâm Hồng bị dọa cho nhảy dựng lên, ngay sau đó âmthanh oán trách không dứt vang lên—
“Rống! Lão đại, đi bộ mà không nghe tiếng chân, ngươicàng ngày càng giống quỷ!”
“Đừng có hù chết người ta có được không…”
“Làm ơn! Ta có tuổi rồi, tim bắt đầu chịu không nổi,ngươi đừng có hại ta nữa…”
Mọi người ríu rít kháng nghị, thật sâu cảm thấy lãođầu xuất quỷ nhập thần thật sự không có đạo đức, cần phải cải tạo.
“Các ngươi đó, giờ làm việc không lo làm, ở nơi nàylén lén lút lút không biết làm gì, lại còn nói cứng?”
Giang Mãn Phúc dựng râu trợn mắt rống, hù dọa đám côngnhân càng ngày càng có tinh thần phản động này.
“Cái gì mà lén la lén lút chứ?” Nhân viên lâu năm-lãoTrương lên tiếng bảo vệ danh dự. “ Chúng ta là đang quan sát Tiểu Mân nha!”
“Tiểu Mân ? Nó làm sao?” Vừa nhắc tới con gái bảo bối,Giang Mãn Phúc liền đề cao cảnh giác.
“Lão Đại, ngươi xem!” Lôi kéo hắn chỉ về phía GiangTâm Hồng, lão Trương thần bí đè thấp âm lượng. “ Xem, nguyên buổi sáng hôm nay,Tiểu Mân có lúc cau mày, có lúc cười khúc khích, ngơ ngác không biết đang suynghĩ gì, cả người như mất hồn, ngay cả ngươi đến rồi mà cũng phát hiện, ngươinói xem như vậy có kì quái không?”
Theo ngón tay lão Trương nhìn qua, quả thật như thé,Giang Mãn Phúc khẩn trương. “ Mẹ nó! Không phải là ma nhập đi?”
Mẹ nó! Nếu có con ma nào dám nhập vào Tiểu Mân nhàhắn, hắn liền triệu tập đàn ông họ Giang cùng đi trấn áp, chỉ dùng dương khíthuần hậu cũng đủ để con ma kia về sau có gọi cũng không dám đến.
“Không giống như ma nhập, mà giống như…” Lão Trương sờcằm, trong lòng đã có phán đoán.
“Như cái gì?” Giang Mãn Phúc vội vàng hỏi tới.
“Tư xuân!” Trọng trọng gật đầu, lão Trương rất khẳngđịnh. Con gái hắn lúc trước cũng là bộ dáng này, sau đó không bao lâu liền cóbạn trai, cho nên hắn rất có kinh nghiệm.
“ Không phải chứ! Tư xuân con mẹ ngươi!” Không nghĩtới sẽ là đáp án này, Giang Mãn Phúc trong nháy mắt nổi lên bão tố văng tục,ngay sau đó thân thế gấu đen to lớn nhanh chóng chạy đến trước mặt con gái. “Tiểu Mân …” Hầm hừ như tiếng sấm rền, vẻ mặt lại run rẩy như hoa trong gió.
“Hết hồn! Chuyện gì?” Đột nhiên hoàn hồn, Giang TâmHồng vừa mở mắt liền bị vẻ mặt đáng sợ của ba mình làm cho kinh hách.
“Con không phải là đang tư xuân đúng không? Tuyệt đốikhông phải là tư xuân mà…” Lần nữa lộ ra vẻ mặt papa khờ, hai mắt Giang MãnPhúc đẫm lệ nói.
Ô… Con gái thuần khiết của hắn, con gái bảo bối củahắn tuyệt đối sẽ không vì nam nhân tư xuân. Tuyệt đối sẽ không…
“Ba, ba đang nói cái gì vậy?” Có cảm giác như bị nóitrúng tim đen, Giang Tâm Hồng trong nháy mắt đỏ mặt, lúng túng kêu to, “ Tránhra tránh ra! Con không thèm nghe ba nói nữa…”
Loại phản ứng này…Loại phản ứng này…
“Oa—Tiểu Mân, con thật là tư xuân rồi? Là kẻ nào? Làhọ Tu đó…” Giang Mãn Phúc trong nháy mắt phun lệ, ôm đầu bi phẫn kêu khóc.
“Ba, ba khóc cái gì vậy? Rất mất thể diện đi…” GiangTâm Hồng thét chói tai, có papa như vậy, nàng đơn giản khóc không ra nước mắt.
“Ô…Con sắp bị người ta bắt mất rồi, còn không cho bakhóc sao?” Đói mắt đẫm lệ tuôn trào, papa khờ đau triệt tâm can khóc rống, “Tiểu Mân, ba mới là người con yêu quý nhất trên đời, cái tên họ Tu đó khôngđược…”
Không chịu nổi bộ dạng của papa mình, Giang Tâm Hồngbất chấp rống to, “ Con cảm thấy hắn rất tốt!”
Khiếp sợ nhìn chằm chằm con gái, Giang Mãn Phúc tựa hồcó chút choáng váng, run run môi, trầm mặt hồi lâu, một lúc sau lại càng khóclớn hơn. “ Oa—-Con vậy mà lại vì họ Tu đó mà hét ba, ta ta…Ta đau lòng đấm ngựca…”
Nhìn biểu hiện khoa trương của papa nhà mình, GiangTâm Hồng chỉ có thể hai mắt nhìn trời, hoàn toàn nói không nên lời.
Về phần công nhân viên đứng một bên xem diễn, nhịnkhông được run run thân thể…Thấy không! Đại Ma Vương chính là Đại Ma Vương, ghêtởm chết người không đền mạng.
Ác…Mau nôn ra!
_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Ánh đèn xinh đẹp, không khí tốt, trang trí tao nhã,trong quán cà phê, một bàn gần cửa sổ, một đôi nam nữ ngồi đối diện nhau, ngườinam khí định thần nhàn, trong nhẹ nhõm ý vị, nữ lại có chút khẩn trương coquắp, đứng ngồi không yên.
“Đột nhiên hẹn ta ra ngoài, là có chuyện gì muốn nóita biết sao?” Khẽ mỉm cười, Tu Lập Hành cố ý hỏi.
Trên thực tế, chỉ nhìn sắc mặt nàng hắn dùng đầu gốicũng nghĩ biết nàng nhất định là đến trả lời hắn, chẳng qua người chờ đợi đápán lại bình tĩnh, người cho đáp án lại hoảng hốt.
“Ác…Ta là muốn…Là muốn…” Nhịp tim không cách nào khốngchế, Giang Tâm Hồng lắp bắp, cho đến cuối cùng mới nhắm mắt nói một hơi. “ Tamuốn nói rõ ràng, hôm nay ta đến trả lời ngươi.”
Nói xong, mặt của nàng cũng trong nháy mắt đỏ lên.
Quả nhiên!
Vì dự đoán chính xác của mình mà mỉm cười, Tu Lập Hànhnâng lên đuôi lông mày. “Như vây?”
“Ngươi là nghiêm túc sao?” Không đáp mà hỏi ngược lại,Giang Tâm Hồng mặc dù lòng tràn đầy ý xấu hổ, nhu nộn má phấn như đang say,nhưng ánh mắt và giọng nói lại vô cùng nghiêm túc.
“Dĩ nhiên!” Tu Lập Hành không chút do dự đáp lại, cũngkhông hiểu nàng còn hoài nghi cái gì.
“Sẽ không giữa chừng bỏ cuộc?” Tiếp tục truy vấn.
“Ưu điểm của ta là cố chấp, khuyết điểm cũng là cốchấp, ta trước giờ đều không thích loại hành động không có trách nhiệm, bỏ dởgiữa chừng này.” Hai cánh tay ôm ngực, Tu Lập Hành bởi vì bị nàng hoài nghi màmà có cảm giác ô nhục.
“Cho dù bị gây khó khăn, cho dù bị bắt đi nghĩa trangtiếng hành ba ngày ba đêm “ giảng đạo đức” cũng sẽ không sao?” Rất khó đượcngười cẩu thả như Giang Tâm Hồng cũng có lúc có khí thế như vậy.
QUAY LẠIHai người một đáp một hát làm cho những đồng nghiệpngồi gần đó nén cười đến muốn nội thương, nếu không phải vì phụ tá Vương vẫncòn đứng đó, chỉ sợ họ đã sớm cười to lên.
Ngược lại sắc mặt Vương Di Trăn hết chuyển hồng chuyểnxanh rồi lại biến đen, tức giận không nhịn được. “ Các ngươi…Các ngươi…” Vừatức vừa vội, nàng bị kích động nói không ra lời, chỉ có thể giậm chân một cái,chạy nhanh về chổ ngồi của mình.
Thấy thế, “Kỳ Nhạc huynh đệ” rất không có phong độ vỗtay ăn mừng thắng lợi, ngược lại Tu Lập Hành ngồi sau bàn làm việc, thủy chungkhông nói một lời, sắc mặt trầm ngưng, một thoáng không hài lòng rất nhanh bịgiấu mất.
“Oa —- Họ Tu hình như tâm tình rất tệ, là vì Tiểu Mânsao?” Giang Hâm Kỳ không nhịn được nhỏ giọng hoài nghi, dù vậy, hắn vẫn cảmthấy không có khả năng này, dù sao lấy bản tính phúc hắc giảo hoạt của tên kiara mà nói, em gái mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Không nhịn được khinh thường một cái, Giang Hâm Nhạchừ hừ nói thầm, “ Không cần có kiểu nghi ngờ ngu ngốc như vậy, nếu không sẽkhiến ta cảm thấy nhục nhã vì là anh em của ngươi.”
“Xì” một tiếng, Giang Hâm Kỳ liếc trộm sắc mặt Tu LậpHành rõ ràng viết bốn chữ “đừng đến chọc ta”, lập tức lui về cũng anh em nhàmình dò xét lẫn nhau một cái, hai người không hẹn mà cũng thoáng qua một ýnghĩ—
Có người tâm trạng không tốt, đừng có ngu mà đụng tới!
*_*_*_*
“Có cổ quái!”
“Quả thật có chút cổ quái!”
“Không phải có chút, là rất cổ quái!”
Trong tiệm sửa xe Mãn Phúc, mấy công nhân viên tụ lạimột chổ thì thầm thảo luận, tầm mắt không ngừng nhìn vóc người cao gầy, tóc cộtđuôi ngựa bên kia.
Chỉ thấy nàng đứng bên cạnh một chiếc xe giống nhưđang làm việc, nhưng lại thỉnh thoảng dừng lại phân thần, không biết suy nghĩgì mà lại sầu mi khổ kiểm, sau đó lại nhếch miệng cười khúc khích, muốn có baonhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.
Mà Giang Tâm Hồng bị người ta xem là cổ quái kia lạiphân tâm lần nữa, không biết là lần thứ mấy trong ngày, cầm tua-vít trên tay,tâm thần đã sớm bay về cảnh tượng hai ngày trước…
Ha ha, hắn nói hắn chính là có cái ý tứ kia với nàng,hắn nói hắn không ngại về sau cùng nàng qua lại tìm hiểu sâu, hắn còn nói sẽđợi nàng trả lời chắc chắn…
Ai nha! Thậtthẹn thùng kinh khủng nha!
Che lại gương mặt đột nhiên đỏ bừng, nàng ngu ngơ nởnụ cười, chẳngqua là…
Làm sao bây giờ? Coi như nàng muốn nhân lời, nhưng mànghĩ tới một nhóm lớn đàn ông họ Giang thủ ở sau lưng, nàng lại nhịn không đượcâu sầu.
Ai! Ba cùng hai anh trai cũng không cần nói, chỉ làđàn ông trong nhà có vài người thật rất không dễ trêu.
Từ nhỏ đến lớn, nam nhân bên người nàng chỉ cần cóchút ý đồ liền bị chỉnh cho khốn đốn, làm cho nửa đường bỏ cuộc chạy trối chết,mỗi lần như vậy nàng vừa nhen nhóm chút mơ mộng liền bị dập tắt, mấy lần nhưvậy, nàng thật cảm thấy bị tổn thương.
Nàng thường thường nghĩ, những nam nhân kia sao lạiđơn giản bỏ cuộc như vậy? Dẽ dàng từ bỏ như vậy, phải chăng là không đủ yêuthích nàng?
Mấy lần như vậy khiến nàng không khỏi mất niềm tin,cảm thấy bản thân có phải hay không chưa đủ tốt nên mới không thể làm cho namnhân vì nàng mà kiên trì thông qua khảo nghiệm của Giang gia.
Như vậy…Có thể hay không Tu Lập Hành cũng sẽ như vậy?
Nghiêm túc suy nghĩ, nàng đối với Tu Lập Hành cảm giácthật sự rất tốt, so với những người từng đeo đuổi nàng trong quá khứ còn tốthơn nhiều, cho nên nếu như cuối cùng hắn bỏ dở giữa chừng, như vậy nàng tuyệtđối sẽ càng thêm khổ sở, cảm giác bi thương cũng sẽ sâu nặng hơn.
Nhưng là… Nếu hắn thật kiên trì?
Dù sao thoạt nhìn hắn là loại người rất kiên định,không giống kẻ giữa đường bỏ cuộc, cộng thêm hắn là đồng nghiệp của hai anh,bọn họ cũng sẽ không làm khó hắn nhiều đi?
Nghĩ đến đây, Giang Tâm Hồng lại ngơ ngác nở nụ cười,cảm thấy tình cảm của bọn họ cũng có tiền đồ không tệ.
“Làm gì? Làm Gì? Các ngươi chen chúc ở đây làm gì?”
Đột nhiên, một tiếng rống vang lên, để cho một đámngười đang nhìn lén Giang Tâm Hồng bị dọa cho nhảy dựng lên, ngay sau đó âmthanh oán trách không dứt vang lên—
“Rống! Lão đại, đi bộ mà không nghe tiếng chân, ngươicàng ngày càng giống quỷ!”
“Đừng có hù chết người ta có được không…”
“Làm ơn! Ta có tuổi rồi, tim bắt đầu chịu không nổi,ngươi đừng có hại ta nữa…”
Mọi người ríu rít kháng nghị, thật sâu cảm thấy lãođầu xuất quỷ nhập thần thật sự không có đạo đức, cần phải cải tạo.
“Các ngươi đó, giờ làm việc không lo làm, ở nơi nàylén lén lút lút không biết làm gì, lại còn nói cứng?”
Giang Mãn Phúc dựng râu trợn mắt rống, hù dọa đám côngnhân càng ngày càng có tinh thần phản động này.
“Cái gì mà lén la lén lút chứ?” Nhân viên lâu năm-lãoTrương lên tiếng bảo vệ danh dự. “ Chúng ta là đang quan sát Tiểu Mân nha!”
“Tiểu Mân ? Nó làm sao?” Vừa nhắc tới con gái bảo bối,Giang Mãn Phúc liền đề cao cảnh giác.
“Lão Đại, ngươi xem!” Lôi kéo hắn chỉ về phía GiangTâm Hồng, lão Trương thần bí đè thấp âm lượng. “ Xem, nguyên buổi sáng hôm nay,Tiểu Mân có lúc cau mày, có lúc cười khúc khích, ngơ ngác không biết đang suynghĩ gì, cả người như mất hồn, ngay cả ngươi đến rồi mà cũng phát hiện, ngươinói xem như vậy có kì quái không?”
Theo ngón tay lão Trương nhìn qua, quả thật như thé,Giang Mãn Phúc khẩn trương. “ Mẹ nó! Không phải là ma nhập đi?”
Mẹ nó! Nếu có con ma nào dám nhập vào Tiểu Mân nhàhắn, hắn liền triệu tập đàn ông họ Giang cùng đi trấn áp, chỉ dùng dương khíthuần hậu cũng đủ để con ma kia về sau có gọi cũng không dám đến.
“Không giống như ma nhập, mà giống như…” Lão Trương sờcằm, trong lòng đã có phán đoán.
“Như cái gì?” Giang Mãn Phúc vội vàng hỏi tới.
“Tư xuân!” Trọng trọng gật đầu, lão Trương rất khẳngđịnh. Con gái hắn lúc trước cũng là bộ dáng này, sau đó không bao lâu liền cóbạn trai, cho nên hắn rất có kinh nghiệm.
“ Không phải chứ! Tư xuân con mẹ ngươi!” Không nghĩtới sẽ là đáp án này, Giang Mãn Phúc trong nháy mắt nổi lên bão tố văng tục,ngay sau đó thân thế gấu đen to lớn nhanh chóng chạy đến trước mặt con gái. “Tiểu Mân …” Hầm hừ như tiếng sấm rền, vẻ mặt lại run rẩy như hoa trong gió.
“Hết hồn! Chuyện gì?” Đột nhiên hoàn hồn, Giang TâmHồng vừa mở mắt liền bị vẻ mặt đáng sợ của ba mình làm cho kinh hách.
“Con không phải là đang tư xuân đúng không? Tuyệt đốikhông phải là tư xuân mà…” Lần nữa lộ ra vẻ mặt papa khờ, hai mắt Giang MãnPhúc đẫm lệ nói.
Ô… Con gái thuần khiết của hắn, con gái bảo bối củahắn tuyệt đối sẽ không vì nam nhân tư xuân. Tuyệt đối sẽ không…
“Ba, ba đang nói cái gì vậy?” Có cảm giác như bị nóitrúng tim đen, Giang Tâm Hồng trong nháy mắt đỏ mặt, lúng túng kêu to, “ Tránhra tránh ra! Con không thèm nghe ba nói nữa…”
Loại phản ứng này…Loại phản ứng này…
“Oa—Tiểu Mân, con thật là tư xuân rồi? Là kẻ nào? Làhọ Tu đó…” Giang Mãn Phúc trong nháy mắt phun lệ, ôm đầu bi phẫn kêu khóc.
“Ba, ba khóc cái gì vậy? Rất mất thể diện đi…” GiangTâm Hồng thét chói tai, có papa như vậy, nàng đơn giản khóc không ra nước mắt.
“Ô…Con sắp bị người ta bắt mất rồi, còn không cho bakhóc sao?” Đói mắt đẫm lệ tuôn trào, papa khờ đau triệt tâm can khóc rống, “Tiểu Mân, ba mới là người con yêu quý nhất trên đời, cái tên họ Tu đó khôngđược…”
Không chịu nổi bộ dạng của papa mình, Giang Tâm Hồngbất chấp rống to, “ Con cảm thấy hắn rất tốt!”
Khiếp sợ nhìn chằm chằm con gái, Giang Mãn Phúc tựa hồcó chút choáng váng, run run môi, trầm mặt hồi lâu, một lúc sau lại càng khóclớn hơn. “ Oa—-Con vậy mà lại vì họ Tu đó mà hét ba, ta ta…Ta đau lòng đấm ngựca…”
Nhìn biểu hiện khoa trương của papa nhà mình, GiangTâm Hồng chỉ có thể hai mắt nhìn trời, hoàn toàn nói không nên lời.
Về phần công nhân viên đứng một bên xem diễn, nhịnkhông được run run thân thể…Thấy không! Đại Ma Vương chính là Đại Ma Vương, ghêtởm chết người không đền mạng.
Ác…Mau nôn ra!
_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Ánh đèn xinh đẹp, không khí tốt, trang trí tao nhã,trong quán cà phê, một bàn gần cửa sổ, một đôi nam nữ ngồi đối diện nhau, ngườinam khí định thần nhàn, trong nhẹ nhõm ý vị, nữ lại có chút khẩn trương coquắp, đứng ngồi không yên.
“Đột nhiên hẹn ta ra ngoài, là có chuyện gì muốn nóita biết sao?” Khẽ mỉm cười, Tu Lập Hành cố ý hỏi.
Trên thực tế, chỉ nhìn sắc mặt nàng hắn dùng đầu gốicũng nghĩ biết nàng nhất định là đến trả lời hắn, chẳng qua người chờ đợi đápán lại bình tĩnh, người cho đáp án lại hoảng hốt.
“Ác…Ta là muốn…Là muốn…” Nhịp tim không cách nào khốngchế, Giang Tâm Hồng lắp bắp, cho đến cuối cùng mới nhắm mắt nói một hơi. “ Tamuốn nói rõ ràng, hôm nay ta đến trả lời ngươi.”
Nói xong, mặt của nàng cũng trong nháy mắt đỏ lên.
Quả nhiên!
Vì dự đoán chính xác của mình mà mỉm cười, Tu Lập Hànhnâng lên đuôi lông mày. “Như vây?”
“Ngươi là nghiêm túc sao?” Không đáp mà hỏi ngược lại,Giang Tâm Hồng mặc dù lòng tràn đầy ý xấu hổ, nhu nộn má phấn như đang say,nhưng ánh mắt và giọng nói lại vô cùng nghiêm túc.
“Dĩ nhiên!” Tu Lập Hành không chút do dự đáp lại, cũngkhông hiểu nàng còn hoài nghi cái gì.
“Sẽ không giữa chừng bỏ cuộc?” Tiếp tục truy vấn.
“Ưu điểm của ta là cố chấp, khuyết điểm cũng là cốchấp, ta trước giờ đều không thích loại hành động không có trách nhiệm, bỏ dởgiữa chừng này.” Hai cánh tay ôm ngực, Tu Lập Hành bởi vì bị nàng hoài nghi màmà có cảm giác ô nhục.
“Cho dù bị gây khó khăn, cho dù bị bắt đi nghĩa trangtiếng hành ba ngày ba đêm “ giảng đạo đức” cũng sẽ không sao?” Rất khó đượcngười cẩu thả như Giang Tâm Hồng cũng có lúc có khí thế như vậy.
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu1163/5217