Tiểu thuyết - Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu - phần 1
Lượt xem : |
ông tiếc! Bởi vì cô muốn đòi lại toàn bộ cực khổ mà bà và mẹ phải chịu, "kẻ thù không đội trời chung!" Cô đón ánh nhìn của Ân Niện Hạo, chân thành nói: "Em rất trân trọng tình bạn của chúng ta, làm bạn khiến cả hai chúng ta vui vẻ hơn rất nhiều so với làm người tình. Bình tĩnh mà nghĩ xem, anh có thể để ý đến em, lý do chủ yếu vì em không giống với bạn gái khác của anh hoặc rõ ràng hay yêu thầm anh. Thực ra em căn bản không phù hợp với tiêu chí bạn gái hoàn mỹ của anh. Anh chỉ là cố chấp cho rằng đó là yêu, giống như con tàu bị lạc phương hướng trong sương mù."
"Anh không có! Anh rất rõ tình cảm của anh, là em đang trốn tránh! Tại sao em không thể bạo gan cho chúng ta một cơ hội? Lẽ nào em muốn độc thân cả đời ư?"
"Không, em sẽ kết hôn, hơn nữa rất nhanh. Nhưng điều kiện trước tiên là hai bên đều không yêu nhau tha thiết, anh ta không thuộc về em, em cũng không thuộc về anh ta. Nếu như có con ngoài ý muốn, trừ phi sau khi ly hôn, đứa trẻ thuộc về em, nếu không em sẽ không sinh." Tiếu Trác nhìn ánh mắt vẫn lưu luyến của Ân Niện Hạo, hỏi: "Hôn nhân như vậy anh có chịu được không?"
"Em......" Ân Niện Hạo nhìn Tiếu Trác trầm mặc nhưng không giấu được ánh mắt đau khổ: "Có phải gặp phiền phức gì rồi, nói cho anh, anh giúp em!"
"Có câu nói này của anh là được rồi. Dù có phiền hay không, đời người đều rất phức tạp, trừ bản thân, ai cũng không thể giải quyết được." Tiếu Trác đứng lên, gương mặt ánh lên sự hững hờ, "muộn rồi, chúng ta gọi xe về thôi!"
"Trác Trác!" Anh kéo tay Tiếu Trác để cô dựa sát vào mình, "có lẽ em không tin, ngay từ đầu những người con gái anh qua lại đều có cùng suy nghĩ với anh, có tình cảm thì ở bên nhau, không còn thì nói bye bye. Anh ghét hôn nhân, vì thế anh từ chối yêu đương với những cô gái ngoan ngoãn. Nhưng em, là người con gái đầu tiên anh chủ động muốn mạo hiểm hôn nhân.
"Em tin, vừa vinh dự lại cảm động!" cô thành thật nói.
"Nhưng lại không thể chấp nhận." Anh phóng khoáng nhìn ánh tà dương cười cười, sau đó thả cô khỏi vòng tay: "Việc cuối cùng, em hoàn toàn có thể coi anh ta như trò đùa, không được phép để ý! Anh có thể hôn em không? Không phải nụ hôn xã giao lịch sự." Trong lời nói đùa của anh lại cộng thêm sự nghiêm túc.
Cô nhìn Ân Niện Hạo, như Ân Niện Hạo nhìn cô. Cô biết cho dù Ân Niện Hạo trước đây là người thế nào, sau này sẽ ra sao, nhưng Ân Niện Hạo lúc này thực sự chân thành. Nếu không phải hoàn cảnh trưởng thành đặc biệt, nếu không phải cuộc hôn nhân thình lình xảy ra, cô chắc đã dám bạo gan đánh bạc một lần! Nhưng bây giờ......
Cô gật gật đầu, nhắm mắt. Dùng nụ hôn này cảm ơn những điều anh đã dành cho cô, đồng thời cũng để lại một vài kỷ niệm cho cuộc đời khô khan của mình. Cô cảm nhận anh ôm lấy cô, ngón cái xoa nhẹ má, sau đó chầm chậm cúi xuống, mũi anh chạm vào má cô, hơi thở đó khiến cô ngứa ngứa. Môi anh gắn lên, anh ôm chặt cô, như muốn cất cô vào trong lòng. Môi anh ấm áp, cũng vì thế cô mới càng cảm nhận rõ sự giá lạnh của môi mình. Một vật nóng hổi tách hai môi cô, lưỡi anh dịu dàng lại mãnh liệt nút trong miệng cô. Cô không ghét cảm giác này, chỉ là cô không có nổi nhiệt tình để kết hợp, cho dù cô đã hết sức cố gắng. Sự dịu dàng và mãnh liệt dần dần dịu xuống, nhưng đôi môi lạnh giá vẫn được làm ấm một cách tỉ mỉ...
Rất lâu, đôi môi của cô lần đầu tiên cảm nhận được gió mát bên ngoài thổi qua, kết thúc rồi ư? Cô chầm chậm mở mắt, nghĩ mặt mình chắc chuyển thành đỏ rồi.
"Xem ra, em thật sự không phải là người anh cần tìm." Ánh mắt trong veo của Tiếu Trác đã phá hủy tia hy vọng cuối cùng của anh. Lại một lần nữa anh biết bọn họ chỉ có thể là bạn, mãi mãi không thể thay đổi. Anh buông Tiếu Trác khỏi vòng tay, che giấu vẻ hiu quạnh trong đáy mắt, "đi, anh đưa em về nhà, con bé này." Anh dắt tay Tiếu Trác ra khỏi công viên, thì làm bạn vậy! Bạn tốt!
"Cảm ơn, ông già." Tiếu Trác cười cười nhìn Ân Niện Hạo, anh đang bắt đầu từ bỏ những nhớ mong, sau nay cô sẽ có thêm một người bạn tốt. Nhấp nhấp môi, cô từng hôn qua ông, bà, hôn qua mẹ, hôn qua mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ, hôn qua Tần Như, còn hôn qua con gấu đồ chơi của cô, nhưng cô chưa từng hôn qua người đàn ông nào tuổi tác tầm cô. Nói theo ý nghĩa này, hôm nay cô tặng đi đồng thời nhận lại nụ hôn đầu. Như vậy cũng coi như trước khi trao tặng trinh tiết lưu lại hồi ức thanh nhã cho bản thân đi!
Chương 3: Cái giá của sự tao nhã
Sưu tầm
Chỉ là cái hồi ức đó ngoài lưu lại sự tao nhã, còn mang đến ít phiền phức cho Tiếu Trác.
Không biết vị tốt bụng nào đã chụp được cảnh cô và Ân Niện Hạo hôn nhau, vì thế mà ngày thứ hai cô đã há hốc miệng khi giở báo ra đọc.
Đầu tiên là điện thoại xin lỗi của Ân Niện Hạo, rồi Tần Như vui mừng gọi tới hỏi cô có phải cuối cũng đã từ bỏ cái kế hoạch ngu xuẩn đó rồi, "Con làm cái gì vậy, định nói một đằng làm một nẻo hả?" sau đó Tiếu Thiên Hào phẫn nộ lẫn sợ hãi gào to trong điện thoại.
Cô đã mất rất nhiều công sức để giải thích toàn bộ sự việc, ngoài ra lo lắng Lãnh Vũ Hiên sẽ nhìn thấy những bức ảnh được đăng trên các tờ báo lớn.
Nhưng may mà Lãnh Vũ Hiên chiều qua bay đi Hồng Kông vì bận việc công ty, vừa khéo bỏ qua những bức ảnh đó. Càng may hơn là cô bình thường hiếm khi lên báo, hôm đó lại ăn mặc như sinh viên đại học, lại thêm việc giữ kín như bưng và hết sức bảo vệ của Ân Niện Hạo, chẳng mấy ai nhận ra "nhân vật chính" là thiên kim của Tiếu Thị, bà chủ của Andy. Tiếu Trác vì thế cũng trốn được sự phiền hà bị truyền thông theo dõi.
Có điều không may rằng, tất cả phiền phức được coi là phiền phức chính vì nó không phải chỉ dựa vào may mắn mà có thể giải quyết.
Chiều hôm đó, một vị khách không mời mà đến đã tới văn phòng của cô.
"Ông, bà , bác trai, bác gái, mời dùng trà," Tiếu
Trác sai thư ký mang trà cho "thái thượng hoàng" và "hoàng thái hậu" của Tư vấn tin tức Dương Quang.
"Họ cũng xem báo rồi ư?" Cô dùng ánh mắt hỏi Ân Niện Hạo ngồi cạnh với vẻ mặt không biết phải làm sao.
"Còn hỏi?" Ân Niện Hạo dùng ánh trả lời Tiếu Trác.
"ha ha." Ông nội Ân Niện Hạo cười, "hai đứa nhỏ đang thể hiện tình cảm qua nét mặt này ."
"ha ha, tình cảm tốt thật đấy!" Bà nội Niện Hạo cũng cười.
"Đừng sợ, con gái. Chúng ta muốn tới đây thăm con." Mẹ Niện Hạo hiền hậu đánh giá Tiếu Trác.
"Đúng vậy, hiếm khi mà Ân Niện Hạo cuối cùng tìm ra được một người con gái xứng đôi với nó!" Bố Niện Hạo nhìn Tiếu Trác một cách hài lòng.
"Không phải đâu, các vị, cháu nghĩ mọi người hiểu lầm rồi." Đối diện với sự tán thưởng của các vị trưởng lão, Tiếu Trác không biết giải thích từ đâu. Đều là do bức ảnh hại cô! Cô vội vàng trừng mắt nhìn Ân Niện Hạo kêu anh ta mau nghĩ cách, "Chúng cháu chỉ là bạn thôi, thật đấy!"
"Bây giờ mọi người tin rồi chứ!" Ân Niện Hạo vội vàng đứng dậy lên tiếng, "giống như con đã giải thích cho mọi người —— con và Tiếu Trác thực sự chỉ là bạn."
"Con câm mồm!" 4 giọng, 8 con mắt gần như đồng loạt tấn công.
Tiếu Trác vội vàng ngậm miệng, khó khăn uống ngụm nước.
"Chúng ta đang nói nó!" Bố Niện Hạo thay đổi ngay bằng nụ cười hiền từ với Tiếu Trác, "Ta biết thanh niên các con sợ áp lực gia tộc, vì thế không muốn công khai. Không sao, chúng ta hiểu."
"Đúng vậy, con yên tâm, chúng ta không ép các con nhanh chóng kết hôn, đợi bọn con tìm hiểu nhau thêm vài tháng nữa, chúng ta sẽ tới nhà con đề nghị kết thông gia." Bà Niện Hạo thân mật nói: "Nhà họ Tiếu thật biết dạy con gái, vừa thanh nhã vừa giỏi giang. Bà nội thật sự càng nhìn càng thích đứa cháu dâu là con đấy."
"Bà à, bà đừng chỉ theo ý mình, chúng con chỉ là bạn!" Ân Niện Hạo gần như muốn xô phải tường.
"Đúng vậy, chúng con chỉ là quan hệ học trưởng, học muội!" Tiếu Trác cũng vội vàng phủi sạch.
"Vậy sao các con lại hôn môi!"
"Ông!" Ân Niện Hạo than khóc nói ra lý do sáng sủa nhất: "Đó là do mắt của Tiếu Trác có hạt bụi, con chỉ giúp cô ấy thổi thôi."
"Vậy, có thể thổi thành miệng đối miệng ư?"
"Ông, ông chú ý cách chọn từ chứ!" Ân Niện Hạo nhìn vẻ mặt lúng túng của Tiếu Trác, không biết nói sao mới được.
"Nếu đã như thế thì con cũng nói thật." Tiếu Trác day day ấn ấn huyệt thái dương đang đau, nhìn Ân Niện Hạo bên cạnh, trong lòng âm thầm nói xin lỗi, sau đó đột ngột chỉ anh nói: "Hôm qua là anh ấy cưỡng hôn cháu!"
"Cái gì?" 5 âm thanh kinh ngạc đồng thời vang lên. Nhận được ám thị của Tiếu Trác, Ân Niện Hạo vội vàng thu lại sự kinh ngạc, gật gật đầu, "Không sai, là con cưỡng hôn cô ấy!"
Tâm trạng tốt của các vị trưởng lão nhà họ Tiếu rõ ràng bị chấn động tới mức tơi bời tan tác, con cháu của nhà mình phong lưu thật, nhưng chưa bao giờ hạ lưu, sao có thể......
"Tiểu tử thối, việc này là thế nào?" Bố Niện Hạo cuối cùng cũng nén sự kinh ngạc lại nghiêm nghị hỏi.
"Ai bảo cô ấy không nhận sự theo đuổi của con, còn muốn lấy người khác!" Ân Niện Hạo liếc ngang mọi người xung quanh, hết sức du côn.
"Bốp ——"
Tiếu Trác nhìn bố Niện Hạo vung cái tát khá mạnh lên gương mặt đẹp trai của "vua nham hiểm", "Bác trai, anh ấy đã xin lỗi cháu rồi." Tiếu Trác vội vàng ngăn lại cái tát thứ hai, khuyên can nói: "Chúng cháu hòa giải từ lâu rồi, bây giờ chúng con là bạn tốt."
Đối diện với sự độ lượng của Tiếu Trác, các vị bề trên nhà họ Ân tức giận cũng đành ngừng lại hình phạt一一 nhận lỗi, cáo biệt cô. Mẹ Niện Hạo còn cảm ơn cô đã không truy xét sự vô lễ của con trai mình.
Cung kính tiễn bốn vị bề trên, Tiếu Trác áy náy bước đến bên cạnh Ân Niện Hạo trên mặt còn in 5 dấu tay, cẩn thận hỏi: "lấy cho anh túi chườm đá nhé?"
"Mượn cái gương trước đi." Ân Niện Hạo xoa má trái bị đau, tức tối nói: " Có nhầm không đó, sao phải đánh vào mặt người ta!"
"Hình phạt xưa của Trung Quốc." Tiếu Trác đưa túi chườm đá, hộp phấn hồng đưa cho Ân Niện Hạo, "cảm ơn anh, đã rất nghĩa khí!"
"Anh đã biết anh thế nào cũng không xơ múi gì được ở em mà?" Hóa ra anh ta vẫn đắc ý vì có được nụ hôn đầu của cô. Ân Niện Hạo kiểm tra dấu tay trên mặt, "Em phải mời anh ăn cơm!"
"Đương nhiên, chúng ta đi ăn cá tươi xắt lát" Tiếu Trác kéo tay Ân Niện Hạo.
"Không cần đâu, kêu thư ký ra ngoài mua, ăn ở văn phòng em, anh xem ai còn có cơ hội chụp ảnh!"
Bất luận nói thế nào, với sự hy sinh bản thân của Ân Niện Hạo, Tiếu Trác cũng chẳng gặp phải phiền phức lớn.
Mặt trời và ánh trăng thay nhau xuất hiện theo đúng quy luật, thời gian cũng nhanh chóng trôi đi không lưu lại dấu vết. Tiếu Trác của bây giờ càng bận rộn, đêm khuya bận làm thêm, cô thi thoảng vẫn nhìn bầu trời đen bao la qua cửa sổ, chòm sao mùa thu thong dong chầm chậm trôi đi trên bầu trời đêm mát mẻ, mùa đông sắp đến rồi! Bất kể là Hồng Kông hay Đài Loan, mùa đông đều êm dịu và ấm áp, nhưng tiếc rằng mùa đông của đời cô không thanh thản dễ chịu như vậy, mùa đông mà cô phải đón nhận sẽ là loại địa cực* rét gió thấu xương.
Note: Loại địa cực: vùng thời tiết nhiệt độ cao nhất là 10 độ C
Chương 4: Trở về chốn xưa
Sưu tầm
Với diễn xuất của Tiếu Thiên Hào sánh ngang ảnh đế Oscar cùng sự gợi mở cố ý của tổ thám tử mới, con sói xám nhỏ Lãnh Vũ Hiên sốt ruột báo thù rốt cục không hiểu quỷ kế của lão hồ ly tinh, nhận định r
QUAY LẠI"Anh không có! Anh rất rõ tình cảm của anh, là em đang trốn tránh! Tại sao em không thể bạo gan cho chúng ta một cơ hội? Lẽ nào em muốn độc thân cả đời ư?"
"Không, em sẽ kết hôn, hơn nữa rất nhanh. Nhưng điều kiện trước tiên là hai bên đều không yêu nhau tha thiết, anh ta không thuộc về em, em cũng không thuộc về anh ta. Nếu như có con ngoài ý muốn, trừ phi sau khi ly hôn, đứa trẻ thuộc về em, nếu không em sẽ không sinh." Tiếu Trác nhìn ánh mắt vẫn lưu luyến của Ân Niện Hạo, hỏi: "Hôn nhân như vậy anh có chịu được không?"
"Em......" Ân Niện Hạo nhìn Tiếu Trác trầm mặc nhưng không giấu được ánh mắt đau khổ: "Có phải gặp phiền phức gì rồi, nói cho anh, anh giúp em!"
"Có câu nói này của anh là được rồi. Dù có phiền hay không, đời người đều rất phức tạp, trừ bản thân, ai cũng không thể giải quyết được." Tiếu Trác đứng lên, gương mặt ánh lên sự hững hờ, "muộn rồi, chúng ta gọi xe về thôi!"
"Trác Trác!" Anh kéo tay Tiếu Trác để cô dựa sát vào mình, "có lẽ em không tin, ngay từ đầu những người con gái anh qua lại đều có cùng suy nghĩ với anh, có tình cảm thì ở bên nhau, không còn thì nói bye bye. Anh ghét hôn nhân, vì thế anh từ chối yêu đương với những cô gái ngoan ngoãn. Nhưng em, là người con gái đầu tiên anh chủ động muốn mạo hiểm hôn nhân.
"Em tin, vừa vinh dự lại cảm động!" cô thành thật nói.
"Nhưng lại không thể chấp nhận." Anh phóng khoáng nhìn ánh tà dương cười cười, sau đó thả cô khỏi vòng tay: "Việc cuối cùng, em hoàn toàn có thể coi anh ta như trò đùa, không được phép để ý! Anh có thể hôn em không? Không phải nụ hôn xã giao lịch sự." Trong lời nói đùa của anh lại cộng thêm sự nghiêm túc.
Cô nhìn Ân Niện Hạo, như Ân Niện Hạo nhìn cô. Cô biết cho dù Ân Niện Hạo trước đây là người thế nào, sau này sẽ ra sao, nhưng Ân Niện Hạo lúc này thực sự chân thành. Nếu không phải hoàn cảnh trưởng thành đặc biệt, nếu không phải cuộc hôn nhân thình lình xảy ra, cô chắc đã dám bạo gan đánh bạc một lần! Nhưng bây giờ......
Cô gật gật đầu, nhắm mắt. Dùng nụ hôn này cảm ơn những điều anh đã dành cho cô, đồng thời cũng để lại một vài kỷ niệm cho cuộc đời khô khan của mình. Cô cảm nhận anh ôm lấy cô, ngón cái xoa nhẹ má, sau đó chầm chậm cúi xuống, mũi anh chạm vào má cô, hơi thở đó khiến cô ngứa ngứa. Môi anh gắn lên, anh ôm chặt cô, như muốn cất cô vào trong lòng. Môi anh ấm áp, cũng vì thế cô mới càng cảm nhận rõ sự giá lạnh của môi mình. Một vật nóng hổi tách hai môi cô, lưỡi anh dịu dàng lại mãnh liệt nút trong miệng cô. Cô không ghét cảm giác này, chỉ là cô không có nổi nhiệt tình để kết hợp, cho dù cô đã hết sức cố gắng. Sự dịu dàng và mãnh liệt dần dần dịu xuống, nhưng đôi môi lạnh giá vẫn được làm ấm một cách tỉ mỉ...
Rất lâu, đôi môi của cô lần đầu tiên cảm nhận được gió mát bên ngoài thổi qua, kết thúc rồi ư? Cô chầm chậm mở mắt, nghĩ mặt mình chắc chuyển thành đỏ rồi.
"Xem ra, em thật sự không phải là người anh cần tìm." Ánh mắt trong veo của Tiếu Trác đã phá hủy tia hy vọng cuối cùng của anh. Lại một lần nữa anh biết bọn họ chỉ có thể là bạn, mãi mãi không thể thay đổi. Anh buông Tiếu Trác khỏi vòng tay, che giấu vẻ hiu quạnh trong đáy mắt, "đi, anh đưa em về nhà, con bé này." Anh dắt tay Tiếu Trác ra khỏi công viên, thì làm bạn vậy! Bạn tốt!
"Cảm ơn, ông già." Tiếu Trác cười cười nhìn Ân Niện Hạo, anh đang bắt đầu từ bỏ những nhớ mong, sau nay cô sẽ có thêm một người bạn tốt. Nhấp nhấp môi, cô từng hôn qua ông, bà, hôn qua mẹ, hôn qua mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ, hôn qua Tần Như, còn hôn qua con gấu đồ chơi của cô, nhưng cô chưa từng hôn qua người đàn ông nào tuổi tác tầm cô. Nói theo ý nghĩa này, hôm nay cô tặng đi đồng thời nhận lại nụ hôn đầu. Như vậy cũng coi như trước khi trao tặng trinh tiết lưu lại hồi ức thanh nhã cho bản thân đi!
Chương 3: Cái giá của sự tao nhã
Sưu tầm
Chỉ là cái hồi ức đó ngoài lưu lại sự tao nhã, còn mang đến ít phiền phức cho Tiếu Trác.
Không biết vị tốt bụng nào đã chụp được cảnh cô và Ân Niện Hạo hôn nhau, vì thế mà ngày thứ hai cô đã há hốc miệng khi giở báo ra đọc.
Đầu tiên là điện thoại xin lỗi của Ân Niện Hạo, rồi Tần Như vui mừng gọi tới hỏi cô có phải cuối cũng đã từ bỏ cái kế hoạch ngu xuẩn đó rồi, "Con làm cái gì vậy, định nói một đằng làm một nẻo hả?" sau đó Tiếu Thiên Hào phẫn nộ lẫn sợ hãi gào to trong điện thoại.
Cô đã mất rất nhiều công sức để giải thích toàn bộ sự việc, ngoài ra lo lắng Lãnh Vũ Hiên sẽ nhìn thấy những bức ảnh được đăng trên các tờ báo lớn.
Nhưng may mà Lãnh Vũ Hiên chiều qua bay đi Hồng Kông vì bận việc công ty, vừa khéo bỏ qua những bức ảnh đó. Càng may hơn là cô bình thường hiếm khi lên báo, hôm đó lại ăn mặc như sinh viên đại học, lại thêm việc giữ kín như bưng và hết sức bảo vệ của Ân Niện Hạo, chẳng mấy ai nhận ra "nhân vật chính" là thiên kim của Tiếu Thị, bà chủ của Andy. Tiếu Trác vì thế cũng trốn được sự phiền hà bị truyền thông theo dõi.
Có điều không may rằng, tất cả phiền phức được coi là phiền phức chính vì nó không phải chỉ dựa vào may mắn mà có thể giải quyết.
Chiều hôm đó, một vị khách không mời mà đến đã tới văn phòng của cô.
"Ông, bà , bác trai, bác gái, mời dùng trà," Tiếu
Trác sai thư ký mang trà cho "thái thượng hoàng" và "hoàng thái hậu" của Tư vấn tin tức Dương Quang.
"Họ cũng xem báo rồi ư?" Cô dùng ánh mắt hỏi Ân Niện Hạo ngồi cạnh với vẻ mặt không biết phải làm sao.
"Còn hỏi?" Ân Niện Hạo dùng ánh trả lời Tiếu Trác.
"ha ha." Ông nội Ân Niện Hạo cười, "hai đứa nhỏ đang thể hiện tình cảm qua nét mặt này ."
"ha ha, tình cảm tốt thật đấy!" Bà nội Niện Hạo cũng cười.
"Đừng sợ, con gái. Chúng ta muốn tới đây thăm con." Mẹ Niện Hạo hiền hậu đánh giá Tiếu Trác.
"Đúng vậy, hiếm khi mà Ân Niện Hạo cuối cùng tìm ra được một người con gái xứng đôi với nó!" Bố Niện Hạo nhìn Tiếu Trác một cách hài lòng.
"Không phải đâu, các vị, cháu nghĩ mọi người hiểu lầm rồi." Đối diện với sự tán thưởng của các vị trưởng lão, Tiếu Trác không biết giải thích từ đâu. Đều là do bức ảnh hại cô! Cô vội vàng trừng mắt nhìn Ân Niện Hạo kêu anh ta mau nghĩ cách, "Chúng cháu chỉ là bạn thôi, thật đấy!"
"Bây giờ mọi người tin rồi chứ!" Ân Niện Hạo vội vàng đứng dậy lên tiếng, "giống như con đã giải thích cho mọi người —— con và Tiếu Trác thực sự chỉ là bạn."
"Con câm mồm!" 4 giọng, 8 con mắt gần như đồng loạt tấn công.
Tiếu Trác vội vàng ngậm miệng, khó khăn uống ngụm nước.
"Chúng ta đang nói nó!" Bố Niện Hạo thay đổi ngay bằng nụ cười hiền từ với Tiếu Trác, "Ta biết thanh niên các con sợ áp lực gia tộc, vì thế không muốn công khai. Không sao, chúng ta hiểu."
"Đúng vậy, con yên tâm, chúng ta không ép các con nhanh chóng kết hôn, đợi bọn con tìm hiểu nhau thêm vài tháng nữa, chúng ta sẽ tới nhà con đề nghị kết thông gia." Bà Niện Hạo thân mật nói: "Nhà họ Tiếu thật biết dạy con gái, vừa thanh nhã vừa giỏi giang. Bà nội thật sự càng nhìn càng thích đứa cháu dâu là con đấy."
"Bà à, bà đừng chỉ theo ý mình, chúng con chỉ là bạn!" Ân Niện Hạo gần như muốn xô phải tường.
"Đúng vậy, chúng con chỉ là quan hệ học trưởng, học muội!" Tiếu Trác cũng vội vàng phủi sạch.
"Vậy sao các con lại hôn môi!"
"Ông!" Ân Niện Hạo than khóc nói ra lý do sáng sủa nhất: "Đó là do mắt của Tiếu Trác có hạt bụi, con chỉ giúp cô ấy thổi thôi."
"Vậy, có thể thổi thành miệng đối miệng ư?"
"Ông, ông chú ý cách chọn từ chứ!" Ân Niện Hạo nhìn vẻ mặt lúng túng của Tiếu Trác, không biết nói sao mới được.
"Nếu đã như thế thì con cũng nói thật." Tiếu Trác day day ấn ấn huyệt thái dương đang đau, nhìn Ân Niện Hạo bên cạnh, trong lòng âm thầm nói xin lỗi, sau đó đột ngột chỉ anh nói: "Hôm qua là anh ấy cưỡng hôn cháu!"
"Cái gì?" 5 âm thanh kinh ngạc đồng thời vang lên. Nhận được ám thị của Tiếu Trác, Ân Niện Hạo vội vàng thu lại sự kinh ngạc, gật gật đầu, "Không sai, là con cưỡng hôn cô ấy!"
Tâm trạng tốt của các vị trưởng lão nhà họ Tiếu rõ ràng bị chấn động tới mức tơi bời tan tác, con cháu của nhà mình phong lưu thật, nhưng chưa bao giờ hạ lưu, sao có thể......
"Tiểu tử thối, việc này là thế nào?" Bố Niện Hạo cuối cùng cũng nén sự kinh ngạc lại nghiêm nghị hỏi.
"Ai bảo cô ấy không nhận sự theo đuổi của con, còn muốn lấy người khác!" Ân Niện Hạo liếc ngang mọi người xung quanh, hết sức du côn.
"Bốp ——"
Tiếu Trác nhìn bố Niện Hạo vung cái tát khá mạnh lên gương mặt đẹp trai của "vua nham hiểm", "Bác trai, anh ấy đã xin lỗi cháu rồi." Tiếu Trác vội vàng ngăn lại cái tát thứ hai, khuyên can nói: "Chúng cháu hòa giải từ lâu rồi, bây giờ chúng con là bạn tốt."
Đối diện với sự độ lượng của Tiếu Trác, các vị bề trên nhà họ Ân tức giận cũng đành ngừng lại hình phạt一一 nhận lỗi, cáo biệt cô. Mẹ Niện Hạo còn cảm ơn cô đã không truy xét sự vô lễ của con trai mình.
Cung kính tiễn bốn vị bề trên, Tiếu Trác áy náy bước đến bên cạnh Ân Niện Hạo trên mặt còn in 5 dấu tay, cẩn thận hỏi: "lấy cho anh túi chườm đá nhé?"
"Mượn cái gương trước đi." Ân Niện Hạo xoa má trái bị đau, tức tối nói: " Có nhầm không đó, sao phải đánh vào mặt người ta!"
"Hình phạt xưa của Trung Quốc." Tiếu Trác đưa túi chườm đá, hộp phấn hồng đưa cho Ân Niện Hạo, "cảm ơn anh, đã rất nghĩa khí!"
"Anh đã biết anh thế nào cũng không xơ múi gì được ở em mà?" Hóa ra anh ta vẫn đắc ý vì có được nụ hôn đầu của cô. Ân Niện Hạo kiểm tra dấu tay trên mặt, "Em phải mời anh ăn cơm!"
"Đương nhiên, chúng ta đi ăn cá tươi xắt lát" Tiếu Trác kéo tay Ân Niện Hạo.
"Không cần đâu, kêu thư ký ra ngoài mua, ăn ở văn phòng em, anh xem ai còn có cơ hội chụp ảnh!"
Bất luận nói thế nào, với sự hy sinh bản thân của Ân Niện Hạo, Tiếu Trác cũng chẳng gặp phải phiền phức lớn.
Mặt trời và ánh trăng thay nhau xuất hiện theo đúng quy luật, thời gian cũng nhanh chóng trôi đi không lưu lại dấu vết. Tiếu Trác của bây giờ càng bận rộn, đêm khuya bận làm thêm, cô thi thoảng vẫn nhìn bầu trời đen bao la qua cửa sổ, chòm sao mùa thu thong dong chầm chậm trôi đi trên bầu trời đêm mát mẻ, mùa đông sắp đến rồi! Bất kể là Hồng Kông hay Đài Loan, mùa đông đều êm dịu và ấm áp, nhưng tiếc rằng mùa đông của đời cô không thanh thản dễ chịu như vậy, mùa đông mà cô phải đón nhận sẽ là loại địa cực* rét gió thấu xương.
Note: Loại địa cực: vùng thời tiết nhiệt độ cao nhất là 10 độ C
Chương 4: Trở về chốn xưa
Sưu tầm
Với diễn xuất của Tiếu Thiên Hào sánh ngang ảnh đế Oscar cùng sự gợi mở cố ý của tổ thám tử mới, con sói xám nhỏ Lãnh Vũ Hiên sốt ruột báo thù rốt cục không hiểu quỷ kế của lão hồ ly tinh, nhận định r
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,3,-,Tiểu,thuyết,-,Đấu,Tranh,Đến,Cùng,Cho,Tình,Yêu,-,phần,1,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 3 - Tiểu thuyết - Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu - phần 1 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 3 - Tiểu thuyết - Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu - phần 1 - Tiểu thuyết tình yêu