Tiểu thuyết Dạy Dỗ Vợ Yêu-full
| Lượt xem : |
bàn tay.
"Thơm quá!" Hương hoa lài bay tới mũi cô, cô bỗng chốc lấy lại tinh thần, sợ hãi than ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giang Thánh Tu nở nụ cười cài đóa hoa lài lên tai cô, đây chính là chuyện lãng mạn nhất anh biết làm rồi.
"Nhìn tốt hơn đó. . . . . ." Lục Tâm Đồng ngại ơi là ngại, nhưng môi lại cười cong cong, còn đoạt lấy hoa lài nằm trên lòng bàn tay anh, cho đến khi bị anh ôm lên bắp đùi, mặt lại đỏ lên, đóa hoa trên tay rơi xuống, mập mờ tại tại ga giường màu đỏ.
"Mẹ nói muốn hầm cách thủy thuốc bổ cho em bồi bổ, có thể cải thiện tình trạng tay chân lạnh lẽo."
Anh vẫn còn để vấn đề đó trong lòng a! Lục Tâm Đồng đột nhiên có cổ cảm động muốn khóc. "A Tu. . . . . ." Anh đối với cô thật tốt. Cô nhẹ nhàng gọi tên của anh, gọi đến đáy lòng cô có chút đau.
"Hả?" Anh hôn lên đỉnh tóc của cô, chờ nghe vợ anh nói.
Cô kéo lấy ống tay áo của anh, muốn nói lại thôi, một đôi mắt đen vừa thấy đã thương dường như giống như ở cầu xin cái gì, một lúc lâu mới mở ra cánh môi, nhẹ giọng hỏi: "A Tu, anh có yêu em không?" Anh đối với cô tốt như vậy, là yêu cô sao? Giang Thánh Tu kinh ngạc mà nhìn cô, không ngờ cô sẽ hỏi anh như vậy , nếu không phải là xác định anh cùng các anh trai ở trong sân nói chuyện trời đất, cô vẫn còn ở phòng bếp rửa chén, anh nhất định sẽ lầm tưởng cô nghe được đối thoại của bọn họ rồi.
Đáng chết, anh làm chi chột dạ, coi như bị cô nghe được cũng không có gì!
Nhưng, anh tình nguyện cô không nghe thấy.
Giang Thánh Tu nhẹ nhàng kéo bàn tay cô đang đặt trên ống tay áo của anh ra, đưa đến môi, hôn một cách tỉ mỉ ."Cả đời này anh sẽ đối xử thật tốt với em."
Lời nói của anh dịu dàng đến cỡ nào, Lục Tâm Đồng lại cảm thấy lời nói kia rất tàn nhẫn.
"Về sau cũng sẽ không yêu em sao?" Mười năm? Hai mươi năm? Ba mươi năm về sau này? Giang Thánh Tu cau mày, hiển nhiên không muốn kéo dài đề tài này nữa, dịu dàng dụ dỗ cô nói: "Mau ngủ đi, mẹ bảo sáng ngày mai muốn đi công viên ăn cơm dã ngoại, em còn phải dậy sớm giúp cho bà."
Nghe vậy, Lục Tâm Đồng giống như búp bê nghe lời nằm lên giường, mặc anh vì mình đắp lên chăn bông, bị anh ôm, rúc vào trong ngực của anh, ôm nhau ngủ.
Chẳng biết lúc nào nó đã trở thành thói quen của anh, anh luôn là thích ôm cô ngủ.
Nếu như tối nay cô không nghe anh, anh cả và anh hai nói chuyện; có lẽ cô sẽ đem việc ôm anh là thành cách biểu đạt tình yêu của cô đối với anh; hy vọng sẽ có một ngày anh phát hiện ra việc anh yêu cô. Nhưng, tất cả giấc mơ của cô đều bị anh đâm thủng.
Anh ôm cô ngủ, da thịt dính nhau cảm giác ấy sao thân mật và ấm áp, nhưng trong lòng cô lại cô đơn tịch mịch, trống không, thật muốn nghĩ thét chói tai, gầm thét.
Anh nói cả đời này anh sẽ đối xử với cô thật tốt, cũng chỉ là đối tốt với cô.
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau anh cũng không cho cô hi vọng.
Lòng của cô lẳng lặng rơi đầy lệ, cô có thể hay không đến già cũng không chiếm được tình yêu của anh, ngay cả khi chết cũng không nghe được anh nói một tiếng "Anh yêu em" . . . . . .
Lục Tâm Đồng mau hỏng mất, cuộc sống hôn nhân kể từ sau khi về nhà chồng một tháng, Giang Thánh Tu lấy hành động chứng minh anh đối cô thương yêu cùng che chở, nhưng cô chỉ cần nghĩ đến mình vì anh bỏ ra tất cả, nhưng cho đến khi cô già rồi, chết rồi, cô vẫn còn chờ mong một phần tình yêu vĩnh viễn không có được, cô liền khó có thể chịu đựng.
Có vết son môi. . . . . .
Cô yên lặng giặt quần áo của chồng, ngoài ý muốn phát hiện có vết son môi trên áo sơ mi, nhưng cô cũng không có bao nhiêu cảm xúc phập phồng, chồng của cô cho dù có cỡ nào giữ mình trong sạch, cũng sẽ có phụ nữ ôm ấp yêu thương, cô không phải là không biết, không có Diệp Cần này, cũng sẽ có Diệp Cần thứ hai, mặc dù cô khó tránh khỏi chịu chút ghen tị, nhưng cũng không so sánh được sự khó chịu trong lòng cô.
Lòng của cô ngã bệnh rồi, cô giống như một người vợ thiếu hụt cảm giác an toàn, cố gắng nghĩ đòi sự vui sướng của chồng, muốn đạt được sự coi trọng của anh nhiều một chút, nhưng làm sao làm cũng không biện pháp lấy được tình yêu của anh, cảm giác thất bại càng lúc càng sâu.
Cô thật sợ hãi khi đòi hỏi tình yêu của anh đối với mình như vậy, đến cuối cùng sẽ chọc cho anh chán ghét, thật sợ hãi nếu là có một ngày, người bạn gái trước anh yêu xuất hiện ở trước mặt anh, anh sẽ cùng người bạn gái cũ khôi phục lại tình cảm.
Cô bị bệnh, bệnh thật là nghiêm trọng, tiếp tục như vậy, cô có thể hay không sẽ hận anh? "Cô lại gọi tới, tôi liền để cho cô mất hết đi!" Giang Thánh Tu căm giận cúp điện thoại, hướng về phía vợ đang đi ra phòng tắm nói: "Anh gặp phải một người bị bệnh thần kinh, cô ta là thư ký của một khách hàng, biết rõ anh đã kết hôn, ngày hôm qua còn cố ý ngã nhào, ở trên áo sơ mi của anh lưu lại vết son môi. Tâm Đồng, nếu là cô ta có gọi điện thoại tới quấy rầy em...em nhất định phải nói với anh."
"Bệnh thần kinh. . . . . ." Có một ngày cô có thể hay không biến thành một người bệnh thần kinh trong miệng anh? "Tâm Đồng. . . . . ." Giang Thánh Tu nhận thấy được vợ anh lại mất hồn, lo lắng vỗ gương mặt của cô.
Gần đây cô rất không tốt, rất dễ dàng không yên lòng, không biết lại ưu phiền những thứ gì, cô thậm chí tại một lần lúc bọn họ đang thân thiết đột nhiên đẩy anh ra, để cho anh không tìm được manh mối, anh không hiểu, không khí không phải rất tốt sao? Tại sao cô không cần? Lục Tâm Đồng mỗi lần bị anh đụng chạm lấy, lại phản xạ tính đẩy ra tay của anh.
Giang Thánh Tu bị đả kích lớn đi tới trước mặt cô, không biết mình làm gì sai.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Cô rũ xuống con mắt, chột dạ không dám đối mặt anh, núp ở sau lưng tay càng thêm phát run . Cô làm cái gì a, cô làm sao sẽ đẩy anh ra, cô nổi điên làm gì. . . . . .
"Ngay cả đụng chạm của anh cũng làm cho em chán ghét sao?" Là bởi vì cái đó thư ký khách hàng đó dây dưa anh, khiến cho cô cảm thấy rất không có cảm giác an toàn sao? Anh đoán chỉ có thể như vậy.
“Không phải vậy, em chỉ là . . . . .” Cô không nói ra miệng, cô làm sao có biện pháp nói ra, chỉ cần nghĩ đến anh đối với cô chỉ có chung thủy, cô vĩnh viễn đều không chiếm được tình yêu của anh, cô sẽ lo lắng suy nghĩ miên man, trong lòng anh có phải hay không vẫn thích bạn gái trước, bởi vì như thế, thân thể của cô mới có thể theo bản năng bài xích nụ hôn của anh, cái ôm của anh.
Mà cô lần lượt cự tuyệt anh, đến cuối cùng nhất định sẽ bị anh chất vấn, cô không phải ghét anh mà khó có thể chịu bị anh đụng chạm, cô không muốn làm cho anh thất vọng.
Nhưng, cô lại không có thể ra sức đi thay đổi mình, tâm tình của cô xuống thấp đến bất trị, chồng của cô không thương cô, cô còn có biện pháp chịu được, còn có thể dựa vào lời nói anh vĩnh viễn sẽ không phản bội lại cô, đơn thuần nhiệt tình làm vợ của anh, nhưng chồng của cô nếu là yêu người khác, hạnh phúc hôn nhân căn bản của cô cũng không bền chắc. . . . . .
Càng hỏng bét chính là, bọn họ không có đứa con. . . . . . Nếu như có con, có lẽ cô còn có thể vì duy trì cái nhà này, thử cố gắng một chút nữa, mà không có bầu, cô lại vô pháp cùng anh có quan hệ xác thịt, một chút cũng không cách nào tưởng tượng viễn cảnh tương lai hạnh phúc của bọn họ, tiếp tục như vậy nữa, bọn họ sẽ biến thành như thế nào? Cô chỉ sẽ không ngừng đoán mò tim của anh, càng lúc càng tự ti, mà anh cũng sẽ không cách nào dễ dàng tha thứ cô cự tuyệt, cô né tránh, trở nên chán nản cô, hôn nhân của bọn họ một ngày nào đó sẽ đi đến cuối thôi. . . . . .
Cô không nghĩ, không muốn nhìn thấy cảnh bọn họ từ vợ chồng ân ái lại trở thành vợ chồng bất hòa a!
"A Tu, chúng ta. . . . . . ly hôn đi!" Cô che mặt, bi thương mà nói, không ngờ có một ngày cô sẽ nói ra hai chữ “ly hôn” này, lòng của cô liền giống bị vạn mũi tên bắn đến đau đớn.
Cô tình nguyện bây giờ ly hôn, cũng không nguyện cùng anh đi tới kết thúc đối phương oán hận lẫn nhau, không thể không kết thúc cục diện hôn nhân này.
Quá đột nhiên, Giang Thánh Tu tim thót lại, lại giả vờ như rất bình tĩnh nói: "Em không phải là nói em cả đời cũng sẽ không ly hôn với anh sao? Lời như thế không nên tùy tiện nói, anh sẽ không cẩn thận mà tưởng thật . . . . . ."
"Em là nghiêm túc, chúng ta ly hôn đi, em thả tự do cho anh." Lục Tâm Đồng dũng cảm đón lấy tầm mắt của anh, quyết tâm làm ra quyết định, rõ ràng rất không bỏ được, nhưng lại không thể không chặt đứt, cô không cho là bọn họ còn có tương lai.
Giang Thánh Tu sắc mặt xanh mét, đáng chết cô không phải nói giỡn, cô là nghiêm túc muốn cùng anh ly hôn!
Có lầm hay không, cô vợ nhỏ dịu dàng động lòng người nhất của anh muốn cùng anh ly hôn? "Cái gì cho anh tự do? Ý của em là, em cho là anh cùng thư ký khách hàng cấu kết, em nghĩ thối lui, thành toàn cho anh với cô ta sao?"
Không phải vậy, cô biết anh không có cùng cô thư ký kia làm loạn.
Lục Tâm Đồng nhắm lại mắt, không nói lời nào, chỉ cần có thể ly hôn, anh muốn cho là như vậy cũng có thể.
Cho là cô chấp nhận, Giang Thánh Tu quả thật không thể tin được, cũng bởi vì nguyên nhân này mà cô muốn ly hôn. Anh hoàn toàn không có thể tiếp nhận vợ của anh có ý nghĩ rời đi anh, anh giống như là bị cô hung hăng cho một cái tát, trong tai ùng ùng, giận đến mau nôn ra máu tươi.
Anh nhất thời không cách nào khống chế cảm xúc, dùng sức nhéo ở bả vai của cô, nổi đóa nói: "Em là ngu ngốc a! Em tại sao hoài nghi anh cùng người phụ nữ khác cấu kết, anh không phải nói anh sẽ đối với em chung thủy cả đời, không có người phụ nữ khác sao, làm sao em có thể hoài nghi anh, một lần là đủ rồi, tại sao có thể hoài nghi lần thứ hai!"
Bởi vì anh không yêu em.
Nội tâm Lục Tâm Đồng khổ sở mà hét lên, lại nói không thành câu, cũng không cần nói.
Từ khi cô hỏi anh, anh yêu cô sao? Anh về sau sẽ yêu cô sao? Câu trả lời của anh đã để tâm cô lạnh rồi.
Ra sức gào thét xong, Giang Thánh Tu thấy cô đáp lại vẫn là trầm mặc, thật là rất hận cô, so với lần bị bạn gái bỏ rơi năm đó thì cô không tin tưởng anh càng làm cho anh đau lòng hơn.
Cô có biết hay không, cưới cô, là việc làm đúng nhất mà đời này anh làm, cô để cho anh nếm trải sự ấm áp của gia đình, cho anh biết cuộc sống hai người cùng nhau, sinh mạng sẽ có cỡ nào hạnh phúc, anh thật là nhớ cứ như vậy cùng cô cùng nhau dắt tay đi, đi hết con đường cuộc sống, nhưng, cô đối với anh làm cái gì? Anh cũng biết tính cách anh không đủ lãng mạn, sẽ không nói chút lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô vui vẻ, nhưng vì cô, anh nguyện ý học tập, thiếu cô tuần trăng mặt, anh đang lên kế hoạch, nghĩ lặng lẽ cho cô một kinh hỉ, nhưng cô đối với anh làm cái gì? Cô dám nói muốn ly hôn, để cho anh từ phía trên thiên đường ngã vào địa ngục, cô tại sao có thể đối với anh tàn nhẫn như vậy!
"Nói, tại sao em lại phản bội anh? Nói a!" Giang Thánh Tu giận chính mình coi cô như bảo bối loại che chở, vi phạm dụng ý ban đầu anh cưới nàng. Anh lửa giận cuồng đốt, đẩy cô té ở trên ghế sa lon, đôi tay chống đỡ ở hai bên bả vai của cô, ép hỏi cô.
Cô rốt cuộc đối với anh xuống loại ma chú gì, để cho anh không thể không có cô, cô rõ ràng không phải người phụ nữ khiến cho anh vừa gặp đã thương, tại sao một câu cô ly hôn, sẽ để cho thế giới của anh lay động băng liệt? Là cảm tình anh đối với cô, đã sớm vượt qua tưởng tượng của anh sao? Anh k
QUAY LẠI"Thơm quá!" Hương hoa lài bay tới mũi cô, cô bỗng chốc lấy lại tinh thần, sợ hãi than ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giang Thánh Tu nở nụ cười cài đóa hoa lài lên tai cô, đây chính là chuyện lãng mạn nhất anh biết làm rồi.
"Nhìn tốt hơn đó. . . . . ." Lục Tâm Đồng ngại ơi là ngại, nhưng môi lại cười cong cong, còn đoạt lấy hoa lài nằm trên lòng bàn tay anh, cho đến khi bị anh ôm lên bắp đùi, mặt lại đỏ lên, đóa hoa trên tay rơi xuống, mập mờ tại tại ga giường màu đỏ.
"Mẹ nói muốn hầm cách thủy thuốc bổ cho em bồi bổ, có thể cải thiện tình trạng tay chân lạnh lẽo."
Anh vẫn còn để vấn đề đó trong lòng a! Lục Tâm Đồng đột nhiên có cổ cảm động muốn khóc. "A Tu. . . . . ." Anh đối với cô thật tốt. Cô nhẹ nhàng gọi tên của anh, gọi đến đáy lòng cô có chút đau.
"Hả?" Anh hôn lên đỉnh tóc của cô, chờ nghe vợ anh nói.
Cô kéo lấy ống tay áo của anh, muốn nói lại thôi, một đôi mắt đen vừa thấy đã thương dường như giống như ở cầu xin cái gì, một lúc lâu mới mở ra cánh môi, nhẹ giọng hỏi: "A Tu, anh có yêu em không?" Anh đối với cô tốt như vậy, là yêu cô sao? Giang Thánh Tu kinh ngạc mà nhìn cô, không ngờ cô sẽ hỏi anh như vậy , nếu không phải là xác định anh cùng các anh trai ở trong sân nói chuyện trời đất, cô vẫn còn ở phòng bếp rửa chén, anh nhất định sẽ lầm tưởng cô nghe được đối thoại của bọn họ rồi.
Đáng chết, anh làm chi chột dạ, coi như bị cô nghe được cũng không có gì!
Nhưng, anh tình nguyện cô không nghe thấy.
Giang Thánh Tu nhẹ nhàng kéo bàn tay cô đang đặt trên ống tay áo của anh ra, đưa đến môi, hôn một cách tỉ mỉ ."Cả đời này anh sẽ đối xử thật tốt với em."
Lời nói của anh dịu dàng đến cỡ nào, Lục Tâm Đồng lại cảm thấy lời nói kia rất tàn nhẫn.
"Về sau cũng sẽ không yêu em sao?" Mười năm? Hai mươi năm? Ba mươi năm về sau này? Giang Thánh Tu cau mày, hiển nhiên không muốn kéo dài đề tài này nữa, dịu dàng dụ dỗ cô nói: "Mau ngủ đi, mẹ bảo sáng ngày mai muốn đi công viên ăn cơm dã ngoại, em còn phải dậy sớm giúp cho bà."
Nghe vậy, Lục Tâm Đồng giống như búp bê nghe lời nằm lên giường, mặc anh vì mình đắp lên chăn bông, bị anh ôm, rúc vào trong ngực của anh, ôm nhau ngủ.
Chẳng biết lúc nào nó đã trở thành thói quen của anh, anh luôn là thích ôm cô ngủ.
Nếu như tối nay cô không nghe anh, anh cả và anh hai nói chuyện; có lẽ cô sẽ đem việc ôm anh là thành cách biểu đạt tình yêu của cô đối với anh; hy vọng sẽ có một ngày anh phát hiện ra việc anh yêu cô. Nhưng, tất cả giấc mơ của cô đều bị anh đâm thủng.
Anh ôm cô ngủ, da thịt dính nhau cảm giác ấy sao thân mật và ấm áp, nhưng trong lòng cô lại cô đơn tịch mịch, trống không, thật muốn nghĩ thét chói tai, gầm thét.
Anh nói cả đời này anh sẽ đối xử với cô thật tốt, cũng chỉ là đối tốt với cô.
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau anh cũng không cho cô hi vọng.
Lòng của cô lẳng lặng rơi đầy lệ, cô có thể hay không đến già cũng không chiếm được tình yêu của anh, ngay cả khi chết cũng không nghe được anh nói một tiếng "Anh yêu em" . . . . . .
Lục Tâm Đồng mau hỏng mất, cuộc sống hôn nhân kể từ sau khi về nhà chồng một tháng, Giang Thánh Tu lấy hành động chứng minh anh đối cô thương yêu cùng che chở, nhưng cô chỉ cần nghĩ đến mình vì anh bỏ ra tất cả, nhưng cho đến khi cô già rồi, chết rồi, cô vẫn còn chờ mong một phần tình yêu vĩnh viễn không có được, cô liền khó có thể chịu đựng.
Có vết son môi. . . . . .
Cô yên lặng giặt quần áo của chồng, ngoài ý muốn phát hiện có vết son môi trên áo sơ mi, nhưng cô cũng không có bao nhiêu cảm xúc phập phồng, chồng của cô cho dù có cỡ nào giữ mình trong sạch, cũng sẽ có phụ nữ ôm ấp yêu thương, cô không phải là không biết, không có Diệp Cần này, cũng sẽ có Diệp Cần thứ hai, mặc dù cô khó tránh khỏi chịu chút ghen tị, nhưng cũng không so sánh được sự khó chịu trong lòng cô.
Lòng của cô ngã bệnh rồi, cô giống như một người vợ thiếu hụt cảm giác an toàn, cố gắng nghĩ đòi sự vui sướng của chồng, muốn đạt được sự coi trọng của anh nhiều một chút, nhưng làm sao làm cũng không biện pháp lấy được tình yêu của anh, cảm giác thất bại càng lúc càng sâu.
Cô thật sợ hãi khi đòi hỏi tình yêu của anh đối với mình như vậy, đến cuối cùng sẽ chọc cho anh chán ghét, thật sợ hãi nếu là có một ngày, người bạn gái trước anh yêu xuất hiện ở trước mặt anh, anh sẽ cùng người bạn gái cũ khôi phục lại tình cảm.
Cô bị bệnh, bệnh thật là nghiêm trọng, tiếp tục như vậy, cô có thể hay không sẽ hận anh? "Cô lại gọi tới, tôi liền để cho cô mất hết đi!" Giang Thánh Tu căm giận cúp điện thoại, hướng về phía vợ đang đi ra phòng tắm nói: "Anh gặp phải một người bị bệnh thần kinh, cô ta là thư ký của một khách hàng, biết rõ anh đã kết hôn, ngày hôm qua còn cố ý ngã nhào, ở trên áo sơ mi của anh lưu lại vết son môi. Tâm Đồng, nếu là cô ta có gọi điện thoại tới quấy rầy em...em nhất định phải nói với anh."
"Bệnh thần kinh. . . . . ." Có một ngày cô có thể hay không biến thành một người bệnh thần kinh trong miệng anh? "Tâm Đồng. . . . . ." Giang Thánh Tu nhận thấy được vợ anh lại mất hồn, lo lắng vỗ gương mặt của cô.
Gần đây cô rất không tốt, rất dễ dàng không yên lòng, không biết lại ưu phiền những thứ gì, cô thậm chí tại một lần lúc bọn họ đang thân thiết đột nhiên đẩy anh ra, để cho anh không tìm được manh mối, anh không hiểu, không khí không phải rất tốt sao? Tại sao cô không cần? Lục Tâm Đồng mỗi lần bị anh đụng chạm lấy, lại phản xạ tính đẩy ra tay của anh.
Giang Thánh Tu bị đả kích lớn đi tới trước mặt cô, không biết mình làm gì sai.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Cô rũ xuống con mắt, chột dạ không dám đối mặt anh, núp ở sau lưng tay càng thêm phát run . Cô làm cái gì a, cô làm sao sẽ đẩy anh ra, cô nổi điên làm gì. . . . . .
"Ngay cả đụng chạm của anh cũng làm cho em chán ghét sao?" Là bởi vì cái đó thư ký khách hàng đó dây dưa anh, khiến cho cô cảm thấy rất không có cảm giác an toàn sao? Anh đoán chỉ có thể như vậy.
“Không phải vậy, em chỉ là . . . . .” Cô không nói ra miệng, cô làm sao có biện pháp nói ra, chỉ cần nghĩ đến anh đối với cô chỉ có chung thủy, cô vĩnh viễn đều không chiếm được tình yêu của anh, cô sẽ lo lắng suy nghĩ miên man, trong lòng anh có phải hay không vẫn thích bạn gái trước, bởi vì như thế, thân thể của cô mới có thể theo bản năng bài xích nụ hôn của anh, cái ôm của anh.
Mà cô lần lượt cự tuyệt anh, đến cuối cùng nhất định sẽ bị anh chất vấn, cô không phải ghét anh mà khó có thể chịu bị anh đụng chạm, cô không muốn làm cho anh thất vọng.
Nhưng, cô lại không có thể ra sức đi thay đổi mình, tâm tình của cô xuống thấp đến bất trị, chồng của cô không thương cô, cô còn có biện pháp chịu được, còn có thể dựa vào lời nói anh vĩnh viễn sẽ không phản bội lại cô, đơn thuần nhiệt tình làm vợ của anh, nhưng chồng của cô nếu là yêu người khác, hạnh phúc hôn nhân căn bản của cô cũng không bền chắc. . . . . .
Càng hỏng bét chính là, bọn họ không có đứa con. . . . . . Nếu như có con, có lẽ cô còn có thể vì duy trì cái nhà này, thử cố gắng một chút nữa, mà không có bầu, cô lại vô pháp cùng anh có quan hệ xác thịt, một chút cũng không cách nào tưởng tượng viễn cảnh tương lai hạnh phúc của bọn họ, tiếp tục như vậy nữa, bọn họ sẽ biến thành như thế nào? Cô chỉ sẽ không ngừng đoán mò tim của anh, càng lúc càng tự ti, mà anh cũng sẽ không cách nào dễ dàng tha thứ cô cự tuyệt, cô né tránh, trở nên chán nản cô, hôn nhân của bọn họ một ngày nào đó sẽ đi đến cuối thôi. . . . . .
Cô không nghĩ, không muốn nhìn thấy cảnh bọn họ từ vợ chồng ân ái lại trở thành vợ chồng bất hòa a!
"A Tu, chúng ta. . . . . . ly hôn đi!" Cô che mặt, bi thương mà nói, không ngờ có một ngày cô sẽ nói ra hai chữ “ly hôn” này, lòng của cô liền giống bị vạn mũi tên bắn đến đau đớn.
Cô tình nguyện bây giờ ly hôn, cũng không nguyện cùng anh đi tới kết thúc đối phương oán hận lẫn nhau, không thể không kết thúc cục diện hôn nhân này.
Quá đột nhiên, Giang Thánh Tu tim thót lại, lại giả vờ như rất bình tĩnh nói: "Em không phải là nói em cả đời cũng sẽ không ly hôn với anh sao? Lời như thế không nên tùy tiện nói, anh sẽ không cẩn thận mà tưởng thật . . . . . ."
"Em là nghiêm túc, chúng ta ly hôn đi, em thả tự do cho anh." Lục Tâm Đồng dũng cảm đón lấy tầm mắt của anh, quyết tâm làm ra quyết định, rõ ràng rất không bỏ được, nhưng lại không thể không chặt đứt, cô không cho là bọn họ còn có tương lai.
Giang Thánh Tu sắc mặt xanh mét, đáng chết cô không phải nói giỡn, cô là nghiêm túc muốn cùng anh ly hôn!
Có lầm hay không, cô vợ nhỏ dịu dàng động lòng người nhất của anh muốn cùng anh ly hôn? "Cái gì cho anh tự do? Ý của em là, em cho là anh cùng thư ký khách hàng cấu kết, em nghĩ thối lui, thành toàn cho anh với cô ta sao?"
Không phải vậy, cô biết anh không có cùng cô thư ký kia làm loạn.
Lục Tâm Đồng nhắm lại mắt, không nói lời nào, chỉ cần có thể ly hôn, anh muốn cho là như vậy cũng có thể.
Cho là cô chấp nhận, Giang Thánh Tu quả thật không thể tin được, cũng bởi vì nguyên nhân này mà cô muốn ly hôn. Anh hoàn toàn không có thể tiếp nhận vợ của anh có ý nghĩ rời đi anh, anh giống như là bị cô hung hăng cho một cái tát, trong tai ùng ùng, giận đến mau nôn ra máu tươi.
Anh nhất thời không cách nào khống chế cảm xúc, dùng sức nhéo ở bả vai của cô, nổi đóa nói: "Em là ngu ngốc a! Em tại sao hoài nghi anh cùng người phụ nữ khác cấu kết, anh không phải nói anh sẽ đối với em chung thủy cả đời, không có người phụ nữ khác sao, làm sao em có thể hoài nghi anh, một lần là đủ rồi, tại sao có thể hoài nghi lần thứ hai!"
Bởi vì anh không yêu em.
Nội tâm Lục Tâm Đồng khổ sở mà hét lên, lại nói không thành câu, cũng không cần nói.
Từ khi cô hỏi anh, anh yêu cô sao? Anh về sau sẽ yêu cô sao? Câu trả lời của anh đã để tâm cô lạnh rồi.
Ra sức gào thét xong, Giang Thánh Tu thấy cô đáp lại vẫn là trầm mặc, thật là rất hận cô, so với lần bị bạn gái bỏ rơi năm đó thì cô không tin tưởng anh càng làm cho anh đau lòng hơn.
Cô có biết hay không, cưới cô, là việc làm đúng nhất mà đời này anh làm, cô để cho anh nếm trải sự ấm áp của gia đình, cho anh biết cuộc sống hai người cùng nhau, sinh mạng sẽ có cỡ nào hạnh phúc, anh thật là nhớ cứ như vậy cùng cô cùng nhau dắt tay đi, đi hết con đường cuộc sống, nhưng, cô đối với anh làm cái gì? Anh cũng biết tính cách anh không đủ lãng mạn, sẽ không nói chút lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô vui vẻ, nhưng vì cô, anh nguyện ý học tập, thiếu cô tuần trăng mặt, anh đang lên kế hoạch, nghĩ lặng lẽ cho cô một kinh hỉ, nhưng cô đối với anh làm cái gì? Cô dám nói muốn ly hôn, để cho anh từ phía trên thiên đường ngã vào địa ngục, cô tại sao có thể đối với anh tàn nhẫn như vậy!
"Nói, tại sao em lại phản bội anh? Nói a!" Giang Thánh Tu giận chính mình coi cô như bảo bối loại che chở, vi phạm dụng ý ban đầu anh cưới nàng. Anh lửa giận cuồng đốt, đẩy cô té ở trên ghế sa lon, đôi tay chống đỡ ở hai bên bả vai của cô, ép hỏi cô.
Cô rốt cuộc đối với anh xuống loại ma chú gì, để cho anh không thể không có cô, cô rõ ràng không phải người phụ nữ khiến cho anh vừa gặp đã thương, tại sao một câu cô ly hôn, sẽ để cho thế giới của anh lay động băng liệt? Là cảm tình anh đối với cô, đã sớm vượt qua tưởng tượng của anh sao? Anh k
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu