Tiểu thuyết Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc-full
Lượt xem : |
Chuyện này là do anh tự chuốc lấy!” Cô bắt chước giọng điệu ác bá của anh.
“Cái này tôi thích.” Anh bật cười.
“Anh tiếp chiêu đi!” Cô ấn môi mình lên môi anh.
Nụ hôn vụng về làm anh buồn cười.
Ai mới là người thắng sau cùng? Chờ xem đi!
Chương 6
Gần đây Tân Khắc Lực rất mệt mỏi, đau đáu mong chờ có thể mau mau nhận được thông báo ký kết hợp đồng với tập đoàn Nghiêm thị.
Ngày hôm đó, rốt cuộc Nghiêm Tiêu cũng cho gọi hắn tới.
Bước vào phòng làm việc của Nghiêm Tiêu, Tân Khắc Lực thấy trên bàn anh để hai món đồ chơi điện tử mới phát triển, Nghiêm Tiêu đang rất chăm chú nghiên cứu chúng.
“Tổng giám đốc Nghiêm.” Tân Khắc Lực cung kính hạ mình cúi chào.
“Ngồi đi.” Nghiêm Tiêu lạnh giọng mời đồng thời giấu đi khoé miệng đương cong cong phơi phới gió xuân. Buổi chiều hôm nay, anh gọi Thanh Nhu tới rồi cùng cô ở phòng nghỉ triền miên một hồi, bây giờ cô đang vô cùng mệt mỏi say ngủ ở trong đấy.
“Về chuyện hợp đồng…” Tân Khắc Lực mở miệng ngậm miệng đều chỉ xoay quanh mỗi cái hợp đồng.
“Hãy xem hai chiếc xe đồ chơi trên bàn này một chút. Màu đỏ là sản phẩm của tập đoàn Nghiêm thị, còn màu vàng là sản phẩm mới của công ty Tân Nguyên.”
Hai xe tông nhau, xe màu vàng ngã chổng vó, kinh kiện văng tứ tán.
“Chuyện này…” Tân Khắc Lực mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Người tiêu dùng sẽ chọn loại sản phẩm kém chất lượng đây ư? Sợ rằng họ liếc mắt cũng chả thèm liếc ấy chứ. Nếu như chúng tôi lấy linh kiện điện tử của công ty Tân Nguyên mở rộng ra để sử dụng cho máy tính, tủ lạnh, xe ô tô, thậm chí là bộ phận đo khí cho máy bay, anh cảm thấy có ổn không?” Anh gay gắt nhìn Tân Khắc Lực.
Còn Tân Khắc Lực thì một câu cũng không đáp trả được.
Nghiêm Tiêu rất hoài nghi, tên này dùng cái gan nào để hôm nay dám dẫn xác tới đòi hợp đồng? Chẳng lẽ chỉ định kéo giá tới thấp thảm thê để dẫn dụ người tiêu dùng?
“Trả lời tôi!”
“Việc đó… cực kỳ không an toàn.”
“Tốt lắm.” Nghiêm Tiêu vung tay ký vào hợp đồng. “Nhưng tôi vẫn ký hợp đồng với anh.” Thanh Nhu cứ có cảm giác thiếu nợ Tân Khắc Lực, tuy anh không cho là vậy nhưng để cho cô vui vẻ, chút thua lỗ này anh chấp nhận. Tuy nhiên, anh chắc chắn sẽ đòi lại đầy đủ từ phương diện khác để đền bù.
Thế là Thanh Nhu đã giúp cho Tân Khắc Lực thoát được một kiếp nạn.
“Cảm ơn anh, tổng giám đốc Nghiêm.” Tân Khắc Lực mừng rỡ.
Nghiêm Tiêu quan sát vẻ mặt phấn khởi của hắn ta. “Có một chuyện riêng tôi muốn hỏi anh, anh hãy trả lời tôi một cách thành thật.”
“Đừng nói chi một chuyện, trăm chuyện tôi cũng đồng ý!”
“Anh thực lòng muốn kết hôn với Thanh Nhu à?” Nhắc tới Thanh Nhu, nét mặt Nghiêm Tiêu không tự chủ mà giãn ra.
Tân Khắc Lực kinh ngạc ngó sự dịu dàng không hề che giấu của Nghiêm Tiêu, trong lòng thầm chắc mẩm anh hỏi như thế có nghĩa là tình cảm của anh dành cho Thanh Nhu không phải đùa. Vì công ty, Tân Khắc Lực chẳng thể làm gì khác hơn ngoài tuỳ cơ ứng biến, phủi sạch mọi quan hệ với Thanh Nhu.
“Tổng giám đốc Nghiêm, trước kia đúng là tôi có nghĩ tới chuyện này, nhưng đó là bởi cô Quan trông có vẻ vui tươi lại duyên dáng nên tôi mới cực lực theo đuổi cô ấy. Tuy nhiên mấy năm qua, chỉ có mỗi mình tôi là nhiệt tình với mối tình này thôi, còn cô ấy thì mãi mãi lạnh nhạt.”
“Cô Quan? Lúc ở nhà hàng, tôi nhớ anh gọi cô ấy là Nhu Nhu mà?”
Bây giờ thì Tân Khắc Lực gọi Thanh Nhu là cô Quan, đúng là tên lòng dạ hai mặt!
“À… Có lúc chúng tôi sẽ gọi tên nhau một cách thân mật như thế… Nhưng tôi có thể thề với anh, tôi theo đuổi cô ấy lâu cỡ đó mà trên thực tế nửa năm nay chúng tôi mới thoáng có chút tiến triển. Tôi thậm chí chỉ mới hôn má cô ấy, chúng tôi vẫn chỉ là bạn bè bình thường.”
“Ý anh là… giữa hai người hoàn toàn trong sáng?” Nghiêm Tiêu cố ý vặn hỏi. Dĩ nhiên anh biết, lần đầu tiên của Thanh Nhu là dành cho mình.
“Tôi có thể dùng tính mạnh của mình bảo đảm, chẳng qua cô Quan chỉ có mỗi lòng biết ơn với tôi nên mới không cự tuyệt tôi. Tôi nói đùa muốn hai tháng sau đính hôn với cô ấy, cô ấy liền buồn bực không vui. Điều đó chứng minh cô ấy hoàn toàn chẳng yêu tôi, mà tôi ngắm trúng cô ấy cũng chỉ bởi cô ấy trong sáng mà thôi.”
Nghiêm Tiêu thực muốn một đấm đánh bay tên khốn này!
“Đùa thì đùa nhưng… nếu cô ấy quả thực không còn trong sáng nữa thì sao?”
“Nếu cô ấy không còn trong sáng nữa thì tôi mặc, bỏ quách luôn!” Phát hiện cằm Nghiêm Tiêu nghiến kèn kẹt, dường như đang vô cùng tức giận, Tân Khắc Lực thấy khó hiểu quá. Hắn ta nói sai điều gì rồi ư? “Tổng giám đốc Nghiêm, anh có ý với cô Quan đúng không?”
“Phải.” Anh thản nhiên thừa nhận. “Hơn nữa tôi rất thực lòng, không hề đùa giỡn với cô ấy.”
“Vậy tôi sẽ nhường cô ấy cho anh.” Tân Khắc Lực nghĩ mình hành động như vậy, Nghiêm Tiêu sẽ rất biết ơn mình, nhưng không nghĩ tới lại đổi lấy tác dụng ngược.
“Nhường?” Nghiêm Tiêu lạnh lùng phun ra từ này giữa kẽ răng.
Tên khốn này dám đối xử với Thanh Nhu hèn hạ như vậy!
“Vâng, nếu cô Quan không yêu tôi, không bằng tôi nhường cô ấy cho tổng giám đốc Nghiêm.” Tân Khắc Lực nịnh nọt nói.
“Anh có thể biến!” Ánh mắt Nghiêm Tiêu càng thêm lạnh lẽo. “Cút!”
“À… Vâng…” Tân Khắc Lực luống cuống tay chân cầm lấy hợp đồng, vội vã rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.
Nghiêm Tiêu nheo mắt, vung tay lên, xe đồ chơi màu vàng lập tức văng xuống dưới đất, tan tành nát vụn.
Anh vào phòng nghỉ, thấy Thanh Nhu vẫn còn đang ngủ. Anh vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô. May là cô không nghe thấy những lời cặn bã của tên khốn Tân Khắc Lực kia, nếu nghe được thì chắc chắn cô sẽ rất đau lòng.
Nhưng thật ra, Thanh Nhu đã tỉnh từ lâu, cô nghe thấy hết thảy. Tuy nhiên cô cũng không cảm thấy tổn thương lắm, bởi vì Nghiêm Tiêu nói anh không hề đùa giỡn với cô, anh rất thực lòng.
Điều này khiến cho cô vô cùng vui sướng.
“Nhu Nhu, cạn chén, chúc mừng anh ký được hợp đồng nào! Mọi chuyện đều thuận lợi cũng nhờ có công em trong đó. Về sau anh nhất định sẽ không để em thiệt thòi nữa.”
Tân Khắc Lực rủ cô ra ngoài ăn mừng. Thanh Nhu vờ vịt hứng thú, để hắn ta lái xe đến nhà đón, đưa mình đi.
“Thiệt thòi? Ý anh là sao?” Thanh Nhu giả ngốc hỏi lại.
“Thực ra thì… Nghiêm Tiêu có ý với em đấy.” Tân Khắc Lực cảm thấy buồn cười.
“Thật á?” Thanh Nhu muốn thử nghiệm xem hắn ta sẽ nói cái gì.
“Chính miệng anh ta nói cho anh biết mà. Nhưng anh thẳng thừng trả lời anh ta, em là người phụ nữ của anh. Dù gì thì chúng ta cũng sắp đính rồi, đúng không?”
Thanh Nhu không thèm vạch trần bộ mặt thật của hắn ta.
“Nghiêm Tiêu trả lời thế nào?”
“Anh ta muốn anh nhường em cho anh ta, dĩ nhiên anh không đồng ý! Em không phải đồ vật, sao có thể nói nhường là nhường? Vậy mà anh ta vẫn không chịu buông tay, bảo anh suy nghĩ thật kỹ, đảm bảo chỉ cần anh đồng ý thì sẽ cho anh món lời khổng lồ.” Tân Khắc Lực chém gió thành bão.
Thanh Nhu cảm thấy lồng ngực buồn bã, bữa cơm này cô ăn không vào nổi nữa.
“Đúng rồi, hai người về sau có gặp lại nhau nữa không?” Tân Khắc Lực để ý nhất là điểm này.
“Có!” Đột nhiên cô lớn tiếng hô, không hề sợ hãi hay rụt rè nữa.
“Vậy hai người…” Tân Khắc Lực cả kinh.
“Nếu em nói em và anh ấy đã làm rồi thì sao?” Thanh Nhu nghiêm túc hỏi.
Tân Khắc Lực trợn tròn mắt. “Hai… hai người…”
“Anh sẽ vứt bỏ em chứ?” Cô không còn trong sáng nữa đâu!
Tân Khắc Lực do dự. Hắn ta thừa nhận mình ngắm trúng Thanh Nhu là vì dáng vẻ ngọt ngào của cô, nhưng hắn còn thèm khát sự trong trắng của cô hơn nữa kìa. Nếu cô đã không còn là xử nữ, vậy hắn ngắm trúng cô còn được cái lợi gì đây?
“Làm sao… anh vứt bỏ em được? Em là tốt nhất.” Tân Khắc Lực nghĩ một đằng nói một nẻo.
Thanh Nhu nâng tay đặt ngay ngắn trên đùi. “Em không ăn nổi, anh cứ chậm rãi thưởng thức đi nhé.” Biết rằng hành xử thế này là không lễ phép nhưng cô cũng chẳng có cách nào ngồi cùng dùng một bàn cơm với Tân Khắc Lực nữa.
Cô nhớ Nghiêm Tiêu!
“Nhu Nhu, tâm trạng em không tốt à?” Thanh toán tiền xong, Tân Khắc Lực vội vàng đuổi theo cô. “Anh đưa em về.”
“Tự em ngồi taxi về là được.”
“Anh không muốn cãi nhau với em đâu! Nhu Nhu, để anh đưa em về.” Tân Khắc Lực kiên quyết.
Trên đường về, hai người không hề nói chuyện với nhau nữa. Thanh Nhu thẫn thờ nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa xe.
Đến nhà cô, xe dừng lại.
“Có nên mời anh vào ngồi chơi chút không?” Tần Khắc Lực cố nặn ra vẻ mặt tươi tắn.
“Không, anh về đi!” Cô lãnh đạm trả lời.
“Em…” Tân Khắc Lực không cam lòng. Hoá ra công sức từ trước tới nay là muối bỏ biển, không hề thu lại được chút lợi nào sao?! Hắn ta lao sang toan hôn cô.
Thanh Nhu nghiêng mặt, chỉ để hắn ta hôn đến khoé miệng.
Sau đó gần như là cô đạp cửa bổ nhào ra khỏi xe.
Tân Khắc Lực đen mặt, trầm giọng nói cho qua: “Ngủ ngon!” Rồi hắn đạp ga cho xe lao vút đi.
Thanh Nhu lau lau khoé miệng mình. Tân Khắc Lực càng ngày càng to gan lớn mật! Cũng may cô tránh mau, nếu không thì phải cắn răng chịu để cho tên sói ấy hôn rồi!
“Cuối cùng cũng về rồi hả? Nếu lưu luyến không nỡ thì sao không đến thẳng nhà anh ta qua đêm luôn đi?” Nghiêm Tiêu đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt lạnh lẽo.
“Chúng tôi chỉ ra ngoài ăn bữa cơm thôi.” Cô giải thích.
“Hừ! Phải không?” Anh chỉ tin vào những gì con mắt mình thấy.
“Nghiêm Tiêu…” Bộ dạng lạnh lùng của anh làm cô đau đớn.
“Tân Khắc Lực và tập đoàn Nghiêm thị đã ký kết hợp đồng, việc lớn xong xuôi, tôi hết giá trị lợi dụng rồi có đúng không?” Anh nổi điên gào.
“Không phải vậy!” Anh hiểu lầm cô rồi!
“Đồ đàn bà lẳng lơ lừa đảo!” Anh tóm chặt bả vai cô, đôi mắt hừng hực lửa giận.
Anh mắng nhiếc cô!
Thanh Nhu mất hết can đảm, cô chưa từng có ý nghĩ muốn lợi dụng anh!
“Chúng tôi chỉ đi ăn một bữa cơm, anh ấy kiên quyết đòi đưa tôi về, tôi không từ chối được.” Hơn nữa, cô đã sớm thấy rõ bộ mặt thật của Tân Khắc Lực, đời nào còn muốn dính dáng tới hắn ta nữa.
“Vậy chẳng lẽ cảnh anh ta hôn cô vừa rồi là bởi tôi lé mắt nên nhìn nhầm hả? Cô dám làm mà không dám chịu, phủi sạch trách nhiệm không còn một mống!” Ánh mắt anh sắc bén.
Không thể tha thứ!
“Là anh ta đột ngột…”
Anh cắt đứt lời cô: “Cô định nói là anh ta cưỡng hôn cô, đúng không? Hừ! Nếu không được sự cho phép của cô, anh ta sẽ có cơ hội ư? Rõ ràng là cô cũng hùa theo tên đó!” Anh bùng nổ, gân xanh trên trán cuồn cuộn.
Thanh Nhu không thể tin ngó anh. “Anh không tin tôi thì đừng tin, nhưng xin đừng nghi ngờ nhân cách của tôi!”
Tại sao anh có thể không phân rõ trắng đen mà vu tội cho cô? Chẳng lẽ cô không đáng để anh tin tới vậy?
Anh bắn ánh mắt khinh bỉ về phía cô khiến cô tan nát cõi lòng.
“Tôi sẽ khôn
QUAY LẠI“Cái này tôi thích.” Anh bật cười.
“Anh tiếp chiêu đi!” Cô ấn môi mình lên môi anh.
Nụ hôn vụng về làm anh buồn cười.
Ai mới là người thắng sau cùng? Chờ xem đi!
Chương 6
Gần đây Tân Khắc Lực rất mệt mỏi, đau đáu mong chờ có thể mau mau nhận được thông báo ký kết hợp đồng với tập đoàn Nghiêm thị.
Ngày hôm đó, rốt cuộc Nghiêm Tiêu cũng cho gọi hắn tới.
Bước vào phòng làm việc của Nghiêm Tiêu, Tân Khắc Lực thấy trên bàn anh để hai món đồ chơi điện tử mới phát triển, Nghiêm Tiêu đang rất chăm chú nghiên cứu chúng.
“Tổng giám đốc Nghiêm.” Tân Khắc Lực cung kính hạ mình cúi chào.
“Ngồi đi.” Nghiêm Tiêu lạnh giọng mời đồng thời giấu đi khoé miệng đương cong cong phơi phới gió xuân. Buổi chiều hôm nay, anh gọi Thanh Nhu tới rồi cùng cô ở phòng nghỉ triền miên một hồi, bây giờ cô đang vô cùng mệt mỏi say ngủ ở trong đấy.
“Về chuyện hợp đồng…” Tân Khắc Lực mở miệng ngậm miệng đều chỉ xoay quanh mỗi cái hợp đồng.
“Hãy xem hai chiếc xe đồ chơi trên bàn này một chút. Màu đỏ là sản phẩm của tập đoàn Nghiêm thị, còn màu vàng là sản phẩm mới của công ty Tân Nguyên.”
Hai xe tông nhau, xe màu vàng ngã chổng vó, kinh kiện văng tứ tán.
“Chuyện này…” Tân Khắc Lực mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Người tiêu dùng sẽ chọn loại sản phẩm kém chất lượng đây ư? Sợ rằng họ liếc mắt cũng chả thèm liếc ấy chứ. Nếu như chúng tôi lấy linh kiện điện tử của công ty Tân Nguyên mở rộng ra để sử dụng cho máy tính, tủ lạnh, xe ô tô, thậm chí là bộ phận đo khí cho máy bay, anh cảm thấy có ổn không?” Anh gay gắt nhìn Tân Khắc Lực.
Còn Tân Khắc Lực thì một câu cũng không đáp trả được.
Nghiêm Tiêu rất hoài nghi, tên này dùng cái gan nào để hôm nay dám dẫn xác tới đòi hợp đồng? Chẳng lẽ chỉ định kéo giá tới thấp thảm thê để dẫn dụ người tiêu dùng?
“Trả lời tôi!”
“Việc đó… cực kỳ không an toàn.”
“Tốt lắm.” Nghiêm Tiêu vung tay ký vào hợp đồng. “Nhưng tôi vẫn ký hợp đồng với anh.” Thanh Nhu cứ có cảm giác thiếu nợ Tân Khắc Lực, tuy anh không cho là vậy nhưng để cho cô vui vẻ, chút thua lỗ này anh chấp nhận. Tuy nhiên, anh chắc chắn sẽ đòi lại đầy đủ từ phương diện khác để đền bù.
Thế là Thanh Nhu đã giúp cho Tân Khắc Lực thoát được một kiếp nạn.
“Cảm ơn anh, tổng giám đốc Nghiêm.” Tân Khắc Lực mừng rỡ.
Nghiêm Tiêu quan sát vẻ mặt phấn khởi của hắn ta. “Có một chuyện riêng tôi muốn hỏi anh, anh hãy trả lời tôi một cách thành thật.”
“Đừng nói chi một chuyện, trăm chuyện tôi cũng đồng ý!”
“Anh thực lòng muốn kết hôn với Thanh Nhu à?” Nhắc tới Thanh Nhu, nét mặt Nghiêm Tiêu không tự chủ mà giãn ra.
Tân Khắc Lực kinh ngạc ngó sự dịu dàng không hề che giấu của Nghiêm Tiêu, trong lòng thầm chắc mẩm anh hỏi như thế có nghĩa là tình cảm của anh dành cho Thanh Nhu không phải đùa. Vì công ty, Tân Khắc Lực chẳng thể làm gì khác hơn ngoài tuỳ cơ ứng biến, phủi sạch mọi quan hệ với Thanh Nhu.
“Tổng giám đốc Nghiêm, trước kia đúng là tôi có nghĩ tới chuyện này, nhưng đó là bởi cô Quan trông có vẻ vui tươi lại duyên dáng nên tôi mới cực lực theo đuổi cô ấy. Tuy nhiên mấy năm qua, chỉ có mỗi mình tôi là nhiệt tình với mối tình này thôi, còn cô ấy thì mãi mãi lạnh nhạt.”
“Cô Quan? Lúc ở nhà hàng, tôi nhớ anh gọi cô ấy là Nhu Nhu mà?”
Bây giờ thì Tân Khắc Lực gọi Thanh Nhu là cô Quan, đúng là tên lòng dạ hai mặt!
“À… Có lúc chúng tôi sẽ gọi tên nhau một cách thân mật như thế… Nhưng tôi có thể thề với anh, tôi theo đuổi cô ấy lâu cỡ đó mà trên thực tế nửa năm nay chúng tôi mới thoáng có chút tiến triển. Tôi thậm chí chỉ mới hôn má cô ấy, chúng tôi vẫn chỉ là bạn bè bình thường.”
“Ý anh là… giữa hai người hoàn toàn trong sáng?” Nghiêm Tiêu cố ý vặn hỏi. Dĩ nhiên anh biết, lần đầu tiên của Thanh Nhu là dành cho mình.
“Tôi có thể dùng tính mạnh của mình bảo đảm, chẳng qua cô Quan chỉ có mỗi lòng biết ơn với tôi nên mới không cự tuyệt tôi. Tôi nói đùa muốn hai tháng sau đính hôn với cô ấy, cô ấy liền buồn bực không vui. Điều đó chứng minh cô ấy hoàn toàn chẳng yêu tôi, mà tôi ngắm trúng cô ấy cũng chỉ bởi cô ấy trong sáng mà thôi.”
Nghiêm Tiêu thực muốn một đấm đánh bay tên khốn này!
“Đùa thì đùa nhưng… nếu cô ấy quả thực không còn trong sáng nữa thì sao?”
“Nếu cô ấy không còn trong sáng nữa thì tôi mặc, bỏ quách luôn!” Phát hiện cằm Nghiêm Tiêu nghiến kèn kẹt, dường như đang vô cùng tức giận, Tân Khắc Lực thấy khó hiểu quá. Hắn ta nói sai điều gì rồi ư? “Tổng giám đốc Nghiêm, anh có ý với cô Quan đúng không?”
“Phải.” Anh thản nhiên thừa nhận. “Hơn nữa tôi rất thực lòng, không hề đùa giỡn với cô ấy.”
“Vậy tôi sẽ nhường cô ấy cho anh.” Tân Khắc Lực nghĩ mình hành động như vậy, Nghiêm Tiêu sẽ rất biết ơn mình, nhưng không nghĩ tới lại đổi lấy tác dụng ngược.
“Nhường?” Nghiêm Tiêu lạnh lùng phun ra từ này giữa kẽ răng.
Tên khốn này dám đối xử với Thanh Nhu hèn hạ như vậy!
“Vâng, nếu cô Quan không yêu tôi, không bằng tôi nhường cô ấy cho tổng giám đốc Nghiêm.” Tân Khắc Lực nịnh nọt nói.
“Anh có thể biến!” Ánh mắt Nghiêm Tiêu càng thêm lạnh lẽo. “Cút!”
“À… Vâng…” Tân Khắc Lực luống cuống tay chân cầm lấy hợp đồng, vội vã rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.
Nghiêm Tiêu nheo mắt, vung tay lên, xe đồ chơi màu vàng lập tức văng xuống dưới đất, tan tành nát vụn.
Anh vào phòng nghỉ, thấy Thanh Nhu vẫn còn đang ngủ. Anh vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô. May là cô không nghe thấy những lời cặn bã của tên khốn Tân Khắc Lực kia, nếu nghe được thì chắc chắn cô sẽ rất đau lòng.
Nhưng thật ra, Thanh Nhu đã tỉnh từ lâu, cô nghe thấy hết thảy. Tuy nhiên cô cũng không cảm thấy tổn thương lắm, bởi vì Nghiêm Tiêu nói anh không hề đùa giỡn với cô, anh rất thực lòng.
Điều này khiến cho cô vô cùng vui sướng.
“Nhu Nhu, cạn chén, chúc mừng anh ký được hợp đồng nào! Mọi chuyện đều thuận lợi cũng nhờ có công em trong đó. Về sau anh nhất định sẽ không để em thiệt thòi nữa.”
Tân Khắc Lực rủ cô ra ngoài ăn mừng. Thanh Nhu vờ vịt hứng thú, để hắn ta lái xe đến nhà đón, đưa mình đi.
“Thiệt thòi? Ý anh là sao?” Thanh Nhu giả ngốc hỏi lại.
“Thực ra thì… Nghiêm Tiêu có ý với em đấy.” Tân Khắc Lực cảm thấy buồn cười.
“Thật á?” Thanh Nhu muốn thử nghiệm xem hắn ta sẽ nói cái gì.
“Chính miệng anh ta nói cho anh biết mà. Nhưng anh thẳng thừng trả lời anh ta, em là người phụ nữ của anh. Dù gì thì chúng ta cũng sắp đính rồi, đúng không?”
Thanh Nhu không thèm vạch trần bộ mặt thật của hắn ta.
“Nghiêm Tiêu trả lời thế nào?”
“Anh ta muốn anh nhường em cho anh ta, dĩ nhiên anh không đồng ý! Em không phải đồ vật, sao có thể nói nhường là nhường? Vậy mà anh ta vẫn không chịu buông tay, bảo anh suy nghĩ thật kỹ, đảm bảo chỉ cần anh đồng ý thì sẽ cho anh món lời khổng lồ.” Tân Khắc Lực chém gió thành bão.
Thanh Nhu cảm thấy lồng ngực buồn bã, bữa cơm này cô ăn không vào nổi nữa.
“Đúng rồi, hai người về sau có gặp lại nhau nữa không?” Tân Khắc Lực để ý nhất là điểm này.
“Có!” Đột nhiên cô lớn tiếng hô, không hề sợ hãi hay rụt rè nữa.
“Vậy hai người…” Tân Khắc Lực cả kinh.
“Nếu em nói em và anh ấy đã làm rồi thì sao?” Thanh Nhu nghiêm túc hỏi.
Tân Khắc Lực trợn tròn mắt. “Hai… hai người…”
“Anh sẽ vứt bỏ em chứ?” Cô không còn trong sáng nữa đâu!
Tân Khắc Lực do dự. Hắn ta thừa nhận mình ngắm trúng Thanh Nhu là vì dáng vẻ ngọt ngào của cô, nhưng hắn còn thèm khát sự trong trắng của cô hơn nữa kìa. Nếu cô đã không còn là xử nữ, vậy hắn ngắm trúng cô còn được cái lợi gì đây?
“Làm sao… anh vứt bỏ em được? Em là tốt nhất.” Tân Khắc Lực nghĩ một đằng nói một nẻo.
Thanh Nhu nâng tay đặt ngay ngắn trên đùi. “Em không ăn nổi, anh cứ chậm rãi thưởng thức đi nhé.” Biết rằng hành xử thế này là không lễ phép nhưng cô cũng chẳng có cách nào ngồi cùng dùng một bàn cơm với Tân Khắc Lực nữa.
Cô nhớ Nghiêm Tiêu!
“Nhu Nhu, tâm trạng em không tốt à?” Thanh toán tiền xong, Tân Khắc Lực vội vàng đuổi theo cô. “Anh đưa em về.”
“Tự em ngồi taxi về là được.”
“Anh không muốn cãi nhau với em đâu! Nhu Nhu, để anh đưa em về.” Tân Khắc Lực kiên quyết.
Trên đường về, hai người không hề nói chuyện với nhau nữa. Thanh Nhu thẫn thờ nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa xe.
Đến nhà cô, xe dừng lại.
“Có nên mời anh vào ngồi chơi chút không?” Tần Khắc Lực cố nặn ra vẻ mặt tươi tắn.
“Không, anh về đi!” Cô lãnh đạm trả lời.
“Em…” Tân Khắc Lực không cam lòng. Hoá ra công sức từ trước tới nay là muối bỏ biển, không hề thu lại được chút lợi nào sao?! Hắn ta lao sang toan hôn cô.
Thanh Nhu nghiêng mặt, chỉ để hắn ta hôn đến khoé miệng.
Sau đó gần như là cô đạp cửa bổ nhào ra khỏi xe.
Tân Khắc Lực đen mặt, trầm giọng nói cho qua: “Ngủ ngon!” Rồi hắn đạp ga cho xe lao vút đi.
Thanh Nhu lau lau khoé miệng mình. Tân Khắc Lực càng ngày càng to gan lớn mật! Cũng may cô tránh mau, nếu không thì phải cắn răng chịu để cho tên sói ấy hôn rồi!
“Cuối cùng cũng về rồi hả? Nếu lưu luyến không nỡ thì sao không đến thẳng nhà anh ta qua đêm luôn đi?” Nghiêm Tiêu đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt lạnh lẽo.
“Chúng tôi chỉ ra ngoài ăn bữa cơm thôi.” Cô giải thích.
“Hừ! Phải không?” Anh chỉ tin vào những gì con mắt mình thấy.
“Nghiêm Tiêu…” Bộ dạng lạnh lùng của anh làm cô đau đớn.
“Tân Khắc Lực và tập đoàn Nghiêm thị đã ký kết hợp đồng, việc lớn xong xuôi, tôi hết giá trị lợi dụng rồi có đúng không?” Anh nổi điên gào.
“Không phải vậy!” Anh hiểu lầm cô rồi!
“Đồ đàn bà lẳng lơ lừa đảo!” Anh tóm chặt bả vai cô, đôi mắt hừng hực lửa giận.
Anh mắng nhiếc cô!
Thanh Nhu mất hết can đảm, cô chưa từng có ý nghĩ muốn lợi dụng anh!
“Chúng tôi chỉ đi ăn một bữa cơm, anh ấy kiên quyết đòi đưa tôi về, tôi không từ chối được.” Hơn nữa, cô đã sớm thấy rõ bộ mặt thật của Tân Khắc Lực, đời nào còn muốn dính dáng tới hắn ta nữa.
“Vậy chẳng lẽ cảnh anh ta hôn cô vừa rồi là bởi tôi lé mắt nên nhìn nhầm hả? Cô dám làm mà không dám chịu, phủi sạch trách nhiệm không còn một mống!” Ánh mắt anh sắc bén.
Không thể tha thứ!
“Là anh ta đột ngột…”
Anh cắt đứt lời cô: “Cô định nói là anh ta cưỡng hôn cô, đúng không? Hừ! Nếu không được sự cho phép của cô, anh ta sẽ có cơ hội ư? Rõ ràng là cô cũng hùa theo tên đó!” Anh bùng nổ, gân xanh trên trán cuồn cuộn.
Thanh Nhu không thể tin ngó anh. “Anh không tin tôi thì đừng tin, nhưng xin đừng nghi ngờ nhân cách của tôi!”
Tại sao anh có thể không phân rõ trắng đen mà vu tội cho cô? Chẳng lẽ cô không đáng để anh tin tới vậy?
Anh bắn ánh mắt khinh bỉ về phía cô khiến cô tan nát cõi lòng.
“Tôi sẽ khôn
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu145/4658