Truyện nhiều tập - Độ Sâu Của Tình Yêu - phần 1
Lượt xem : |
sinh sản của nhân loại thì chưa bao giờ dừng lại, bắt lấy cơ hội liền mọc lên như nấm, bởi vậy Tô Tiểu Miêu không cần tốn sức đã tìm được nguồn phim.
(Hoa Hạ: tên thường dùng để chỉ nền văn minh Trung Quốc hoặc Trung Quốc.)
Tục ngữ nói rất đúng, làm kẻ trộm chưa chắc đã chột dạ, nhưng chột dạ nhất định là kẻ trộm.
Hơn hai mươi năm cuộc đời của Tô Tiểu Miêu đã làm kẻ trộm không ít lần, nhưng cho tới giờ cô cũng không biết mệt, không biết chột dạ là thế nào, chỉ có lúc này đây, cô dao động, do dự và do dự.
Tuy ngày thường Tô Tiểu Miêu có bộ dạng lưu manh, nhưng thực ra bản chất vẫn là một cô bé thuần khiết. Từ nhỏ cô đã sinh hoạt ở ngoại thành, rời ra chốn thành thị xa hoa, dân phong thuần phác, khi lên trung học nghe nói trong lớp có một nam sinh tên Tiểu Minh thích một nữ sinh tên Tiểu Hồng, trong đầu bạn Tiểu Miễu liền nghĩ “Yêu sớm sao? Vậy sao được chứ! Không thể để mất tư tưởng đạo đức nha!”.
Cho nên, hiện tại, Tiểu Miêu đang phát điên.
… Một mình xem loại phim này có phải là rất biến thái không?
Nếu không, thì gọi Đường Kính cùng xem? Còn có thể cùng nhau thảo luận mấy điều khó hiểu…
…
Không được! Loại phim này sao có thể hai người cùng xem được, thế không phải là càng biến thái à? …
Tiểu Miêu gãi đầu, làm trộm thì hình như trước tiên phải đứng dậy kéo tất cả rèm cửa lại rồi khóa cửa phòng vào. Xác định sẽ không xảy ra tình huống bất ngờ nào, đồng chí Tô Tiểu Miêu nghiêm túc nhấn chuột bắt đầu xem video.
**** **** ****
“Cô ấy ở trên tầng làm gì?”
Sau khi Đường Kính tan tầm trở về nhà chưa thấy bóng dáng Tô Tiểu Miêu, bình thường cô đều thích làm loạn trong nhà, không khiến cho gà bay chó sủa sẽ tuyệt không ăn cơm rồi đi ngủ, hiếm khi thấy cô an phận như vậy, Đường Kính nhất thời cảm thấy không quen.
Hội chứng Stockholm a, anh nghĩ chắc mình bị cô ngược mãi nên quen rồi.
Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.
“Tôi cũng không rõ lắm,” quản gia cung kính trả lời: “Cả ngày nay cô ấy ở trong phòng, chưa đi ra.”
Ngoan vậy sao? Thật là kỳ tích!.
Quản gia nói: “Thiếu gia, tôi đi gọi cô ấy xuống dưới ăn cơm.”
“Không cần,” Đường Kính cầm cốc nước tinh khiết trên bàn, định đi lên tầng: “Tôi đi xem cô ấy.”
Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy tiếng mở cửa từ trên tầng.
Tô Tiểu Miêu nhẹ nhàng bước xuống như một du hồn…
Khi Tô Tiểu Miêu lả lướt đi xuống, sắc mặt trắng bệch, môi thâm tím, đầu đầy mồ hôi lạnh.
“Em không sao chứ?” Đường Kính vội vàng sờ sờ trán cô: “Khó chịu ở đâu?”
Tô Tiểu Miêu không đếm xỉa tới anh, trong đầu toàn những nội dung mới nhìn thấy ——
Dùng xong phía dưới rồi dùng tới mặt, dùng xong hai tay rồi dùng hai chân, dùng xong ngọn nến rồi lại dùng roi, dùng xong cách thể thao rồi lại đến judo, bó sát rồi lại dùng dầu bôi trơn, chặt quá lại không khoái cảm, kêu rất vang, đinh tai nhức óc, kêu quá nhỏ lại không đủ khí thế…
Vừa chú trọng đến hình ảnh, lại vừa chú trọng hiệu ứng âm thanh; vừa chủ động lại vừa bị động thừa nhận.
Co được giãn được, mới là cảnh giới cao nhất của H.
Tô Tiểu Miêu hít sâu một hơi: con mẹ nó, tạo cái tên lửa cũng không phức tạp như vậy!
Nữ Oa tạo người chỉ cần dùng bùn, Adam và Eva chỉ cần ăn vụng một quả táo là được, tại sao đến lượt cô lại phức tạp như vậy chứ.
H, thật sự là một môn học vừa tàn khốc vừa cao thâm…
“Tiểu Miêu?” Đường Kính vỗ vỗ mặt cô. Cô bé này không phải bị choáng váng chứ?
Tô Tiểu Miêu rốt cục hoàn hồn, run rẩy đặt câu hỏi: “… Sẽ không phải đến bệnh viện chứ?”
Có cái chết nhẹ tựa lông hồng, có cái chết nặng tựa Thái Sơn, chẳng may cô đến âm tào địa phủ bị Diêm Vương hỏi chết như thế nào, cô nói chết vì đàn ông, vậy có phải là rất tổn thương lòng tự trọng không?
“…”
Lúc đầu Đường Kính cũng không hiểu cô đang nói gì, đến khi bừng tỉnh thì thiếu chút nữa bị cô làm nghẹn chết.
Trước mắt người đàn ông đầy dây đen, không nhịn được kéo cô ngồi lên đùi mình, “Nói như thế,” Đường Kính khụ một tiếng, cẩn thận tìm từ: “Tuy rằng anh không đi qua vạn “bụi hoa”, nhưng dù gì đối với chuyện đó… còn chưa bị ai chê trách.”
Tiểu Miêu trông mong nhìn anh: “Thật sự?”
“Thật sự,” người đàn ông xấu hổ nhìn cô giải thích: “Kỹ thuật của anh có kém đến đâu thì… Cũng tuyệt không đến mức phải đưa em vào bệnh viện.”
Tiểu Miêu rầu rĩ suy nghĩ trong chốc lát.
Bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Lần đầu tiên của anh là khi bao nhiêu tuổi?”
Đường Kính im lặng.
—— Chỉ có tên ngốc mới thẳng thắn thú nhận chuyện này thôi.
Nhưng vào lúc này, trầm mặc cũng tuyệt đối là sai lầm.
Người đàn ông thực khéo đưa đẩy cho ra đáp án: “Anh không nhớ rõ, cũng lâu rồi, nó lại không phải chuyện quan trọng, sao có thể đặc biệt nhớ kĩ được.”
Tiểu Miêu “ồ” một tiếng, sau đó nói: “Để em nói cho anh nhé, mười bảy tuổi anh thất thân.”
“… ? !”
Đường Kính thiếu chút nữa nghẹn thở.
Cho nên nói, không cần có ý đồ giấu giếm phóng viên cái gì, đặc biệt là phóng viên đã làm trong bộ phận giải trí.
“Anh Đường Dịch nói cho em biết, năm mười bảy tuổi anh đến Lan Quế Phường, HongKong, sau đó không còn trong sạch nữa.”
Lan Quế Phường (Lan Kwai Fong): là một quận ở Hồng Kông, có cuộc sống về đêm rất náo nhiệt, thường được người địa phương, du khách nước ngoài ghé thăm.
“…” Đường Kính tức giận bốc hỏa: ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng! (tức là trộm nhà thì khó phòng ^^)
Đường Kính nhất thời cảnh giác: cô ấy có ý gì? Cô ấy muốn nói gì? Không phải muốn lôi chuyện cũ ra đấy chứ? Sau đó dựa vào chuyện trước hôn nhân để tránh nghĩa vụ vợ chồng?
Trong khi Đường Kính còn đang trầm tư, thì Tô Tiểu Miêu bỗng lăn qua lăn lại trên sofa: “Ngay từ đầu em đã thua rồi…” Mười bảy tuổi anh đã ra tiền tuyến, còn cô thì mười bảy tuổi vẫn ở hậu phương nghịch bùn.
“…”
Đường Kính không nói gì…
Sao anh có thể quên chứ, trời đất bao la, nhưng Tô Tiểu Miêu vĩnh viễn không chịu thua điểm đầu tiên là tinh thần, cái gì đều muốn một lần, cũng không quan tâm nó là gì.
“Như vậy đi,” Đường Kính rất có thiện ý hướng dẫn từng bước: “Anh sẽ cố gắng đề cao em, toàn lực phối hợp!”
…
**** **** ****
Suy nghĩ không bằng hành động. Dù sao cũng được đề cao, vậy thì đêm nay cũng tốt.
Tô Tiểu Miêu chưa bao giờ nỗ lực tắm rửa như tối nay.
Bốn lần. Tắm rửa đúng bốn lần. Khi tắm xong toàn thân đều đỏ rát đau đớn. Tắm xong, Tô Tiểu Miêu không nhịn được đã nhìn mình trong gương.
Ngày thường tắm rửa, cho dù tắm trước gương cũng không cảm thấy cái gì kỳ lạ, nhưng hôm nay, vừa thấy thân thể trơn bóng của mình, cả người Tô Tiểu Miêu cứ như bị thiêu cháy.
Cái đó và hiến tế thì có gì khác nhau a…
Nhớ rõ khi xem “Tây du kí” nhìn thấy bé trai bé gái tắm rửa chuẩn bị thành bữa ăn cho yêu quái, cha mẹ chúng đều khóc lóc kêu: Tôn đại thánh! Bồ Tát sống! Cứu con của chúng tôi với! …
Trước đây Tô Tiểu Miêu luôn cảm thấy hành động này quá mức khoa trương. Cho tới bây giờ đến lượt cô phải đi hiến tế, cô mới cảm giác được: không khoa trương! Một chút cũng không khoa trương!
Tô Tiểu Miêu nhìn mình trong gương cứ như một tên trộm, liếc mắt một cái, điều chỉnh tầm mắt, rồi lại liếc một cái, chỉnh tầm mắt một chút…
Cuối cùng bi ai chấp nhận sự thật: Cô! Không,… không phát dục tốt…
Một người đàn ông thích một người phụ nữ, điểm này Tô Tiểu Miêu có thể tưởng tượng; nhưng thích một cô gái sinh ra **, cái này làm cho Tô Tiểu Miêu không thể lý giải. 0
Thân thể này của cô… có thể khiến anh dục hỏa đốt người sao?
Tô Tiểu Miêu cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực của mình, tiếp tục nhìn xuống cặp đùi, năm phút đồng hồ sau, Tô Tiểu Miêu xấu hổ …
Thật sự không nhịn được cảm thán một câu ——
“Đường Kính… đến tột cùng là anh có ánh mắt gì thế…”
Lấy kinh nghiệm mười bảy tuổi đã thưởng “hương hoa” của anh, bao nhiêu mỹ nhân bay lượn trước mắt anh, sao anh lại nhìn trúng cô chứ…
Trước đây có một anh bạn xưng anh gọi em với cô từng ngầm đánh giá cô thế này: Tiểu Miêu a, cái gì em cũng tốt, nếu có thêm chút nữ tính nữa thì lại càng hoàn mỹ.
Ngoài mặt thì Tô Tiểu Miêu chẳng hề để ý, nhưng thật ra trong lòng cô lại vô cùng khó chịu: cái gì gọi là “nếu”? Không có chút nữ tính thì sao hả? Nhân cách của chị đây chính là mị lực lóe sáng rực rỡ nha!
Nhưng dù sao đó cũng là câu tự an ủi mình thôi ~~~
Trên thực tế, Tô Tiểu Miêu đang rất rất lo lắng cho chuyện đêm nay.
Anh ấy có thể thích khẩu vị nặng một chút không? Nếu muốn dùng dầu bôi trơn thì làm sao bây giờ? Nếu liều thuốc không đủ thì có phải xuống bếp lấy thêm mỡ lợn bổ sung không? Cái đó và súc ruột có gì khác nhau a? Trong bệnh viện người ta súc ruột rửa ruột là từ trên đi xuống, còn cô đây là từ dưới hướng lên trên, phương hướng không đúng rồi…
Quên đi, không thèm nghĩ nữa!
Tô Tiểu Miêu nạp thêm can đảm cho mình: tuy thân thể này của mình không tính là cao cấp, nhưng tốt xấu gì cũng được bồi bổ cơm gạo hơn hai mươi năm nay, ít nhất không phải thứ phẩm!
Tắm rửa xong, mặc áo tắm, Tô Tiểu Miêu cẩn thận mở cửa rồi đi ra ngoài, biểu tình nghiêm túc chỉ kém đi nghiêm. (đi mốt hai mốt đó)
Đường Kính nhìn cô, cảm thấy bộ dáng người máy này thật sự rất khôi hài, nhưng tuyệt đối không thể cười ra tiếng, vịt chết tới tay rồi cũng có thể bay mà.
Người đàn ông khụ một tiếng, ra vẻ rất bình tĩnh nói: “Anh đi tắm đây, chỉ vài phút thôi.”
Quả nhiên anh chỉ cần vài phút là xong!
Lúc Đường Kính lau tóc đi ra, thấy phòng ngủ tối đen. Tất cả rèm cửa đều kéo lại, cửa phòng và cửa sổ đều khóa trái, cánh cửa lớn sơn đen, phòng ngủ đẹp đẽ là vậy mà giờ đây dường như đã biến thành hiện trường chết người.
Lại nhìn phía người trên giường, khóe miệng Đường Kính run rẩy ——
“Em đang nằm ngay đơ à? …”
Cả người chui dưới chăn, ngay cả đầu cũng không lộ ra ngoài, cứ như một thi thể, được phủ tấm vải trắng ở nhà xác.
Thanh âm rầu rĩ của Tô Tiểu Miêu truyền đến: “Em muốn xây dựng tâm lí lần cuối cùng ở trong này, đừng quấy rầy em…”
Đường Kính mỉm cười, tiến lên kéo chăn trên người cô.
“Ra ngoài đi, nếu không em sẽ có mùi.” Điều hòa ở phòng này bật hai mươi mấy độ đấy.
Thi thể trong chăn hừ hừ: “Đừng nói chuyện với em ~~ em muốn tập rên rỉ một chút…”
“Luyện làm gì chứ?” Đường Kính thừa nhận tư duy của mình đã không theo kịp khúc gỗ này nữa rồi: “Không phải mấy hôm trước em đã luyện kinh kịch à?” ***** ai ai nha nha như quỷ kêu vài ngày liền, kêu đến nỗi bà con hàng xóm cũng phải chạy sang phàn nàn.
Tiểu Miêu không để ý tới anh.
Đường Kính kéo chăn của cô.
QUAY LẠI(Hoa Hạ: tên thường dùng để chỉ nền văn minh Trung Quốc hoặc Trung Quốc.)
Tục ngữ nói rất đúng, làm kẻ trộm chưa chắc đã chột dạ, nhưng chột dạ nhất định là kẻ trộm.
Hơn hai mươi năm cuộc đời của Tô Tiểu Miêu đã làm kẻ trộm không ít lần, nhưng cho tới giờ cô cũng không biết mệt, không biết chột dạ là thế nào, chỉ có lúc này đây, cô dao động, do dự và do dự.
Tuy ngày thường Tô Tiểu Miêu có bộ dạng lưu manh, nhưng thực ra bản chất vẫn là một cô bé thuần khiết. Từ nhỏ cô đã sinh hoạt ở ngoại thành, rời ra chốn thành thị xa hoa, dân phong thuần phác, khi lên trung học nghe nói trong lớp có một nam sinh tên Tiểu Minh thích một nữ sinh tên Tiểu Hồng, trong đầu bạn Tiểu Miễu liền nghĩ “Yêu sớm sao? Vậy sao được chứ! Không thể để mất tư tưởng đạo đức nha!”.
Cho nên, hiện tại, Tiểu Miêu đang phát điên.
… Một mình xem loại phim này có phải là rất biến thái không?
Nếu không, thì gọi Đường Kính cùng xem? Còn có thể cùng nhau thảo luận mấy điều khó hiểu…
…
Không được! Loại phim này sao có thể hai người cùng xem được, thế không phải là càng biến thái à? …
Tiểu Miêu gãi đầu, làm trộm thì hình như trước tiên phải đứng dậy kéo tất cả rèm cửa lại rồi khóa cửa phòng vào. Xác định sẽ không xảy ra tình huống bất ngờ nào, đồng chí Tô Tiểu Miêu nghiêm túc nhấn chuột bắt đầu xem video.
**** **** ****
“Cô ấy ở trên tầng làm gì?”
Sau khi Đường Kính tan tầm trở về nhà chưa thấy bóng dáng Tô Tiểu Miêu, bình thường cô đều thích làm loạn trong nhà, không khiến cho gà bay chó sủa sẽ tuyệt không ăn cơm rồi đi ngủ, hiếm khi thấy cô an phận như vậy, Đường Kính nhất thời cảm thấy không quen.
Hội chứng Stockholm a, anh nghĩ chắc mình bị cô ngược mãi nên quen rồi.
Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.
“Tôi cũng không rõ lắm,” quản gia cung kính trả lời: “Cả ngày nay cô ấy ở trong phòng, chưa đi ra.”
Ngoan vậy sao? Thật là kỳ tích!.
Quản gia nói: “Thiếu gia, tôi đi gọi cô ấy xuống dưới ăn cơm.”
“Không cần,” Đường Kính cầm cốc nước tinh khiết trên bàn, định đi lên tầng: “Tôi đi xem cô ấy.”
Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy tiếng mở cửa từ trên tầng.
Tô Tiểu Miêu nhẹ nhàng bước xuống như một du hồn…
Khi Tô Tiểu Miêu lả lướt đi xuống, sắc mặt trắng bệch, môi thâm tím, đầu đầy mồ hôi lạnh.
“Em không sao chứ?” Đường Kính vội vàng sờ sờ trán cô: “Khó chịu ở đâu?”
Tô Tiểu Miêu không đếm xỉa tới anh, trong đầu toàn những nội dung mới nhìn thấy ——
Dùng xong phía dưới rồi dùng tới mặt, dùng xong hai tay rồi dùng hai chân, dùng xong ngọn nến rồi lại dùng roi, dùng xong cách thể thao rồi lại đến judo, bó sát rồi lại dùng dầu bôi trơn, chặt quá lại không khoái cảm, kêu rất vang, đinh tai nhức óc, kêu quá nhỏ lại không đủ khí thế…
Vừa chú trọng đến hình ảnh, lại vừa chú trọng hiệu ứng âm thanh; vừa chủ động lại vừa bị động thừa nhận.
Co được giãn được, mới là cảnh giới cao nhất của H.
Tô Tiểu Miêu hít sâu một hơi: con mẹ nó, tạo cái tên lửa cũng không phức tạp như vậy!
Nữ Oa tạo người chỉ cần dùng bùn, Adam và Eva chỉ cần ăn vụng một quả táo là được, tại sao đến lượt cô lại phức tạp như vậy chứ.
H, thật sự là một môn học vừa tàn khốc vừa cao thâm…
“Tiểu Miêu?” Đường Kính vỗ vỗ mặt cô. Cô bé này không phải bị choáng váng chứ?
Tô Tiểu Miêu rốt cục hoàn hồn, run rẩy đặt câu hỏi: “… Sẽ không phải đến bệnh viện chứ?”
Có cái chết nhẹ tựa lông hồng, có cái chết nặng tựa Thái Sơn, chẳng may cô đến âm tào địa phủ bị Diêm Vương hỏi chết như thế nào, cô nói chết vì đàn ông, vậy có phải là rất tổn thương lòng tự trọng không?
“…”
Lúc đầu Đường Kính cũng không hiểu cô đang nói gì, đến khi bừng tỉnh thì thiếu chút nữa bị cô làm nghẹn chết.
Trước mắt người đàn ông đầy dây đen, không nhịn được kéo cô ngồi lên đùi mình, “Nói như thế,” Đường Kính khụ một tiếng, cẩn thận tìm từ: “Tuy rằng anh không đi qua vạn “bụi hoa”, nhưng dù gì đối với chuyện đó… còn chưa bị ai chê trách.”
Tiểu Miêu trông mong nhìn anh: “Thật sự?”
“Thật sự,” người đàn ông xấu hổ nhìn cô giải thích: “Kỹ thuật của anh có kém đến đâu thì… Cũng tuyệt không đến mức phải đưa em vào bệnh viện.”
Tiểu Miêu rầu rĩ suy nghĩ trong chốc lát.
Bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Lần đầu tiên của anh là khi bao nhiêu tuổi?”
Đường Kính im lặng.
—— Chỉ có tên ngốc mới thẳng thắn thú nhận chuyện này thôi.
Nhưng vào lúc này, trầm mặc cũng tuyệt đối là sai lầm.
Người đàn ông thực khéo đưa đẩy cho ra đáp án: “Anh không nhớ rõ, cũng lâu rồi, nó lại không phải chuyện quan trọng, sao có thể đặc biệt nhớ kĩ được.”
Tiểu Miêu “ồ” một tiếng, sau đó nói: “Để em nói cho anh nhé, mười bảy tuổi anh thất thân.”
“… ? !”
Đường Kính thiếu chút nữa nghẹn thở.
Cho nên nói, không cần có ý đồ giấu giếm phóng viên cái gì, đặc biệt là phóng viên đã làm trong bộ phận giải trí.
“Anh Đường Dịch nói cho em biết, năm mười bảy tuổi anh đến Lan Quế Phường, HongKong, sau đó không còn trong sạch nữa.”
Lan Quế Phường (Lan Kwai Fong): là một quận ở Hồng Kông, có cuộc sống về đêm rất náo nhiệt, thường được người địa phương, du khách nước ngoài ghé thăm.
“…” Đường Kính tức giận bốc hỏa: ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng! (tức là trộm nhà thì khó phòng ^^)
Đường Kính nhất thời cảnh giác: cô ấy có ý gì? Cô ấy muốn nói gì? Không phải muốn lôi chuyện cũ ra đấy chứ? Sau đó dựa vào chuyện trước hôn nhân để tránh nghĩa vụ vợ chồng?
Trong khi Đường Kính còn đang trầm tư, thì Tô Tiểu Miêu bỗng lăn qua lăn lại trên sofa: “Ngay từ đầu em đã thua rồi…” Mười bảy tuổi anh đã ra tiền tuyến, còn cô thì mười bảy tuổi vẫn ở hậu phương nghịch bùn.
“…”
Đường Kính không nói gì…
Sao anh có thể quên chứ, trời đất bao la, nhưng Tô Tiểu Miêu vĩnh viễn không chịu thua điểm đầu tiên là tinh thần, cái gì đều muốn một lần, cũng không quan tâm nó là gì.
“Như vậy đi,” Đường Kính rất có thiện ý hướng dẫn từng bước: “Anh sẽ cố gắng đề cao em, toàn lực phối hợp!”
…
**** **** ****
Suy nghĩ không bằng hành động. Dù sao cũng được đề cao, vậy thì đêm nay cũng tốt.
Tô Tiểu Miêu chưa bao giờ nỗ lực tắm rửa như tối nay.
Bốn lần. Tắm rửa đúng bốn lần. Khi tắm xong toàn thân đều đỏ rát đau đớn. Tắm xong, Tô Tiểu Miêu không nhịn được đã nhìn mình trong gương.
Ngày thường tắm rửa, cho dù tắm trước gương cũng không cảm thấy cái gì kỳ lạ, nhưng hôm nay, vừa thấy thân thể trơn bóng của mình, cả người Tô Tiểu Miêu cứ như bị thiêu cháy.
Cái đó và hiến tế thì có gì khác nhau a…
Nhớ rõ khi xem “Tây du kí” nhìn thấy bé trai bé gái tắm rửa chuẩn bị thành bữa ăn cho yêu quái, cha mẹ chúng đều khóc lóc kêu: Tôn đại thánh! Bồ Tát sống! Cứu con của chúng tôi với! …
Trước đây Tô Tiểu Miêu luôn cảm thấy hành động này quá mức khoa trương. Cho tới bây giờ đến lượt cô phải đi hiến tế, cô mới cảm giác được: không khoa trương! Một chút cũng không khoa trương!
Tô Tiểu Miêu nhìn mình trong gương cứ như một tên trộm, liếc mắt một cái, điều chỉnh tầm mắt, rồi lại liếc một cái, chỉnh tầm mắt một chút…
Cuối cùng bi ai chấp nhận sự thật: Cô! Không,… không phát dục tốt…
Một người đàn ông thích một người phụ nữ, điểm này Tô Tiểu Miêu có thể tưởng tượng; nhưng thích một cô gái sinh ra **, cái này làm cho Tô Tiểu Miêu không thể lý giải. 0
Thân thể này của cô… có thể khiến anh dục hỏa đốt người sao?
Tô Tiểu Miêu cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực của mình, tiếp tục nhìn xuống cặp đùi, năm phút đồng hồ sau, Tô Tiểu Miêu xấu hổ …
Thật sự không nhịn được cảm thán một câu ——
“Đường Kính… đến tột cùng là anh có ánh mắt gì thế…”
Lấy kinh nghiệm mười bảy tuổi đã thưởng “hương hoa” của anh, bao nhiêu mỹ nhân bay lượn trước mắt anh, sao anh lại nhìn trúng cô chứ…
Trước đây có một anh bạn xưng anh gọi em với cô từng ngầm đánh giá cô thế này: Tiểu Miêu a, cái gì em cũng tốt, nếu có thêm chút nữ tính nữa thì lại càng hoàn mỹ.
Ngoài mặt thì Tô Tiểu Miêu chẳng hề để ý, nhưng thật ra trong lòng cô lại vô cùng khó chịu: cái gì gọi là “nếu”? Không có chút nữ tính thì sao hả? Nhân cách của chị đây chính là mị lực lóe sáng rực rỡ nha!
Nhưng dù sao đó cũng là câu tự an ủi mình thôi ~~~
Trên thực tế, Tô Tiểu Miêu đang rất rất lo lắng cho chuyện đêm nay.
Anh ấy có thể thích khẩu vị nặng một chút không? Nếu muốn dùng dầu bôi trơn thì làm sao bây giờ? Nếu liều thuốc không đủ thì có phải xuống bếp lấy thêm mỡ lợn bổ sung không? Cái đó và súc ruột có gì khác nhau a? Trong bệnh viện người ta súc ruột rửa ruột là từ trên đi xuống, còn cô đây là từ dưới hướng lên trên, phương hướng không đúng rồi…
Quên đi, không thèm nghĩ nữa!
Tô Tiểu Miêu nạp thêm can đảm cho mình: tuy thân thể này của mình không tính là cao cấp, nhưng tốt xấu gì cũng được bồi bổ cơm gạo hơn hai mươi năm nay, ít nhất không phải thứ phẩm!
Tắm rửa xong, mặc áo tắm, Tô Tiểu Miêu cẩn thận mở cửa rồi đi ra ngoài, biểu tình nghiêm túc chỉ kém đi nghiêm. (đi mốt hai mốt đó)
Đường Kính nhìn cô, cảm thấy bộ dáng người máy này thật sự rất khôi hài, nhưng tuyệt đối không thể cười ra tiếng, vịt chết tới tay rồi cũng có thể bay mà.
Người đàn ông khụ một tiếng, ra vẻ rất bình tĩnh nói: “Anh đi tắm đây, chỉ vài phút thôi.”
Quả nhiên anh chỉ cần vài phút là xong!
Lúc Đường Kính lau tóc đi ra, thấy phòng ngủ tối đen. Tất cả rèm cửa đều kéo lại, cửa phòng và cửa sổ đều khóa trái, cánh cửa lớn sơn đen, phòng ngủ đẹp đẽ là vậy mà giờ đây dường như đã biến thành hiện trường chết người.
Lại nhìn phía người trên giường, khóe miệng Đường Kính run rẩy ——
“Em đang nằm ngay đơ à? …”
Cả người chui dưới chăn, ngay cả đầu cũng không lộ ra ngoài, cứ như một thi thể, được phủ tấm vải trắng ở nhà xác.
Thanh âm rầu rĩ của Tô Tiểu Miêu truyền đến: “Em muốn xây dựng tâm lí lần cuối cùng ở trong này, đừng quấy rầy em…”
Đường Kính mỉm cười, tiến lên kéo chăn trên người cô.
“Ra ngoài đi, nếu không em sẽ có mùi.” Điều hòa ở phòng này bật hai mươi mấy độ đấy.
Thi thể trong chăn hừ hừ: “Đừng nói chuyện với em ~~ em muốn tập rên rỉ một chút…”
“Luyện làm gì chứ?” Đường Kính thừa nhận tư duy của mình đã không theo kịp khúc gỗ này nữa rồi: “Không phải mấy hôm trước em đã luyện kinh kịch à?” ***** ai ai nha nha như quỷ kêu vài ngày liền, kêu đến nỗi bà con hàng xóm cũng phải chạy sang phàn nàn.
Tiểu Miêu không để ý tới anh.
Đường Kính kéo chăn của cô.
Bài viết liên quan !
XtScript Error: Timeout.
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,4,-,Truyện,nhiều,tập,-,Độ,Sâu,Của,Tình,Yêu,-,phần,1,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 4 - Truyện nhiều tập - Độ Sâu Của Tình Yêu - phần 1 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 4 - Truyện nhiều tập - Độ Sâu Của Tình Yêu - phần 1 - Tiểu thuyết tình yêu