Pair of Vintage Old School Fru
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Độ Sâu Của Tình Yêu - phần 3

Lượt xem :
�n tất cả chi phí và còn thừa ra nữa, cô là con gái của ông ấy, cần phải làm những việc có hiếu mới phải.”

Tiểu Hoa hạ khí thế: “… Nếu, nếu tôi nhảy xuống thì sao…”

Trái tim của Tô Tiểu Miêu dường như nhảy vọt lên cổ họng.

Giọng của Đường Kính mang theo khí lạnh, lộ ra khí thế mạnh mẽ, “Nếu cô muốn nhảy xuống, thì cô cứ việc nhảy đi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản cô, cũng tuyệt đối không để vợ tôi ngăn cản cô, ” dừng lại, trong giọng nói của Đường Kính có chút tàn nhẫn: “Nhưng, tôi hy vọng cô hiểu rõ, nếu tôi dám trơ mắt nhìn cô nhảy xuống, thì cô hãy tin rằng, tôi cũng có năng lực khống chế chuyện này, che giấu chân tướng hoặc là đổi trắng thay đen, cô sẽ không nhận được gì hết, nếu tôi muốn, thì hoàn toàn có thể làm mọi người nghĩ chuyện cô chết là ngoài ý muốn.”

Tiểu Miêu yếu ớt hừ hừ mấy tiếng: “… Đứng có dùng bộ dạng xã hội đen của anh để nói chuyện với cô ấy… anh chỉ biết bắt nạt trẻ con thôi…”

“Câm miệng.”

Tiếng hừ hừ lập tức biến mất…

Tầm mắt đảo qua, Đường Kính nâng nâng cằm: “Thế nào? Một trăm vạn hay là nhảy xuống, tôi cho cô ba giây để suy nghĩ, một, hai…”

Tiểu Miêu nóng nảy: anh là đồ ngốc à! Anh thật sự từng là dân xã hội đen giỏi đàm phán sao? ! Ba giây thì đủ nghĩ cái quái gì? !

Giây tiếp theo, một tiếng ‘ba’ còn chưa bật ra từ miệng Đường Kính, thì đã nghe thấy tiếng ‘oa oa’ khóc lớn, bạn Dư Tiểu Hoa nước mắt ngắn nước mắt dài tiến lại ôm chân Đường Kính: “Chú ơi cháu sai rồi… cháu không muốn nhảy lầu nữa đâu… cháu chỉ muốn dọa chị ấy thôi mà …”

“…”

Tô Tiểu Miêu quẫn bách, nhất thời cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là sét đánh ngang tai.

Đường Kính đưa chi phiếu cho Tiểu Hoa, thản nhiên báo cho một câu ‘lần này tôi không hề truy cứu, nhớ rõ về sau không được làm mấy chuyện thế này nữa, ’, sau đó nhìn thoáng qua Tô Tiểu Miêu, ngữ khí có chút ảm đạm: “Em muốn ở lại đây hay là theo anh về nhà, tự em quyết định đi.”

“Em đi theo anh! Đi theo anh…” Tô Tiểu Miêu vội vàng bám chặt cánh tay anh. Đừng đùa, vừa nhìn dáng vẻ này của anh là đã biết anh đang tức giận rồi, cô có ngốc đến đâu cũng biết lúc này mình phải bay về tổ thôi.

Đường Kính tuyệt không muốn tra hỏi cô, cất bước rời đi, chỉ nghe phía sau bỗng nhiên truyền đến một câu hỏi thản nhiên.
“‘ép buộc hoặc là dụ dỗ, chỉ cần đạt tới mục đích, chuyện còn lại tôi đều không quan tâm’, loại thủ đoạn này…” Giọng nói của Dật Thăng vẫn rất ôn hòa, không nghe ra một tia khác thường: “… rất dễ làm người ta tổn thương.”

Đường Kính dừng bước, không xoay người.

Tô Tiểu Miêu vội vàng chen vào nói, cố gắng đề cao sự tồn tại của bản thân: “Anh ấy là bạn của em! Ha ha ha, anh có biết bọn em quen nhau thế nào không? Lại nói tiếp nhé…” Thình lình bắt gặp cái liếc mắt của Đường Kính, Tiểu Miêu lập tức ngậm miệng, “… Lần sau nói tiếp vậy, nói sau nói sau…”

Nhìn bộ dáng bị ức hiếp của cô, Dật Thăng không nói thêm câu gì. Đi sát qua người Đường Kính, Dật Thăng thản nhiên nở nụ cười: “Đương nhiên, đây là chuyện nhà của Đường tiên sinh, người ngoài không tiện bình luận. Tôi chỉ là bác sĩ, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp của mình nên nhiều lời một chút thôi, có gì không phải xin thứ lỗi.”

Nói xong, Dật Thăng kéo theo cô nàng Tiểu Hoa, cất bước rời đi.

Đường Kính nhìn bóng dáng anh, tùy ý hỏi một câu: “… Thói quen nghề nghiệp của bác sĩ?”

Dật Thăng tạm dừng chân, không nói gì, rồi lại tiếp tục bước đi.

**** **** ****

Chiếc xe thể thao màu đen chạy như bay về nhà.

Tô Tiểu Miêu nghẹn lời nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, nhìn đến nỗi ngay cả ánh mắt cũng thấy cay cay rồi, thế mà anh cũng chẳng có chút phản ứng gì.

Ô ô ô … Anh ta lại bắt đầu thi hành bạo lực gia đình rồi a.

Được rồi, cô thừa nhận mình cũng có chỗ không đúng. Cô biết, không có người đàn ông nào thích cô vợ của mình gặp phải nhiều chuyện ở bên ngoài, chuyện đồng tính này thì lại càng rắc rối. Anh vừa trở về, cô thân là bà xã, đã không có cái ôm nghênh đón thì thôi, còn bị anh bắt gặp chuyện một cô gái muốn tự tử vì mình, còn vì cô mà chi ra một khoản bồi thường không nhỏ, trong lòng đương nhiên rất khó chịu rồi.

Tiểu Miêu cố gắng lên tinh thần, cố gắng dựa dẫm tổ chức: “Này, em kể chuyện cười cho anh nghe được không?”

Tay phải của Đường Kính khoát lên tay lái, tay trái tựa lên bệ cửa xe chống cằm, bạc môi mím rất chặt.

Được rồi, trầm mặc tức là cam chịu, cô cứ coi như anh đã đồng ý.

“Câu chuyện cười này rất thường gặp trong các cửa hàng KFC, ” Tiểu Miêu ngồi vững, hướng mặt về phía anh, bắt đầu kể chuyện cười: “Hôm qua có một người đến mua đồ ăn ở quán KFC, người bán hàng hỏi: ‘Chào anh, xin hỏi anh muốn mua gì? ’, anh khách kia nói: ‘tôi muốn một cốc nước trái cây và một suất gà rang, người bán hàng há mồm kinh ngạc: ‘anh muốn mua gà rán ư? ’, người khách kia ngạc nhiên hỏi lại: ‘ ôi chao? Đổi tên rồi à? ’… Ha ha ha buồn cười chết đi được…”

(Tiểu Dương: cũng không biết đây có phải chuyện cười không hay chị Miêu chỉ nói lung tung, đoạn gà qué kia mình không hiểu lắm đâu, các bạn bỏ qua nhé!)


Tiểu Miêu ‘ ha ha ha ’ nửa ngày mới phát hiện ra mình thì cứ rặn cười mãi, còn anh chồng Đường Kính kia thì lại không thèm liếc cô lấy một cái.

“…” Tiểu Miêu có chút chán nản, “Không buồn cười sao?” Sờ sờ đầu, không ngừng cố gắng, “Vậy em kể cho anh nghe chuyện khác nhé.”

Vâng, câu chuyện này vẫn xảy ra ở quán KFC, “Hôm trước em đến quán KFC, thấy một khách quen nói với người bán hàng: ‘cho tôi một suất thịt cá mập.’ người bán hàng trợn tròn mắt: ‘ở đây chúng tôi không bán cá mập… ’ khách hàng lại nói: ‘vậy cho tôi một suất thịt cá voi đi.’ người bán hàng tiếp tục trợn mắt: ‘ở đây chúng tôi cũng không bán cá voi’, khách hàng nổi giận: ‘ vậy ở đây bán cái gì hả? ’ người bán hàng mỉm cười: ‘ chúng tôi có bán cá tuyết. ’ khách hàng ‘ồ’ một tiếng, cười trả lời: ‘Khá lắm, vậy cho tôi một suất khoai tây nghiền đi. ’… Ha ha ha ha anh thấy có buồn cười không chứ? Ha ha ha ha buồn cười chết đi được nhỉ…”



“Ha… Ha ha…” Cười mãi đến lúc ngay cả Tô Tiểu Miêu cũng cảm thấy cứng mồm. Người đàn ông bên cạnh căn bản đã coi cô trong suốt không tồn tại, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, ngay cả một cái nhìn lướt qua cũng lười cho cô.

Ô ô ô ô ô…

Ông chủ của tôi ơi, cho tôi chút phản ứng được không hả? Cho dù anh đang bay trên cao cũng phải chạm đất một chút mà kêu ‘A, tinh thần chiến đấu cao quá nhỉ’ chứ, ít nhất cô còn có lý do tiếp lời. Dù cô có tinh thần AQ cao đến mấy, cũng không thể chịu nổi bộ mặt tàn khốc này của anh…

Tiểu Miêu không nói, cúi đầu ghé vào cửa xe thể thao, nhàm chán nghịch ngón tay.

Đường Kính lướt nhìn người bên cạnh qua gương chiếu hậu, nhìn bộ dáng cô thảnh thơi cúi đầu, nhắm mắt lại, bỗng nhiên trong lòng anh có ý muốn trốn chạy, đột nhiên tăng tốc độ, chiếc kim chỉ tốc độ đã gần chỉ đến con số 250 km.

Tô Tiểu Miêu bị một sức đẩy rất lớn về phía sau, ‘đùa à? ! ’ kêu một tiếng kinh ngạc, xoay người nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Anh…” Chậm một chút! !

Mấy chữ còn chưa kịp nói khỏi miệng, đã thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đường Kính, Tô Tiểu Miêu sợ tới mức vội vàng đổi câu, câu chữ ra khỏi miệng lại là: “Oa oa! Tốc độ này thật là… Cực giỏi, cực giỏi…”

Xe thể thao chạy thẳng tới biệt thự của Đường gia, dừng ngay trước hoa viên.

“Oh yeah, về đến nhà rồi ~~” Tiểu Miêu kích động kêu một tiếng, đồng thời không quên vỗ mông ngựa: “Đường Kính, tay lái của anh thật sự là… Càng ngày càng tuyệt vời!” Anh lái đến nỗi tim cô cũng đập đến 250 nhịp, cảm giác này chắc chắn cả đời khó quên…

“Xuống xe thôi…” Tiểu Miêu đang định mở cửa xe ra, chân cũng chuẩn bị đá ra ngoài, thì …
Bỗng Đường Kính nâng tay ấn nút khóa trong của xe. Giây tiếp theo, tất cả các cửa trong xe đều bị khóa kín, không gian trong xe trở nên hoàn toàn kín đáo.

Lúc này cô bạn Tô Tiểu Miêu không dám nhúc nhích.

Tức giận lắm rồi? Không thể nào? Gần đây cô đã “rửa tay gác kiếm” rồi mà, có làm mấy chuyện đánh chó đuổi gà đâu.

“Em có muốn giải thích một chút không, ” rốt cuộc anh chồng của cô cũng mở miệng, thanh âm réo rắt, lộ ra sự giận dữ: “… Cái gì mà ‘em và anh cũng từng ngủ cùng’?” Ánh mắt sắc lạnh đảo qua, không thể nhìn ra ý tứ trong mắt Đường Kính: “Còn không chỉ một đêm?”

Thời khắc mấu chốt, Tô Tiểu Miêu lại hoàn toàn không có dấu hiệu giác ngộ, rất là hoang mang gãi gãi đầu, bật ra một tiếng như con vẹt: “A?”

“… Coi như anh chưa hỏi, ” bỗng nhiên anh có chút xấu hổ, vì mình không đủ phong độ của quân tử mà hổ thẹn. Ấn nút mở khóa, cửa xe mở ra, anh cũng không dám nhìn cô, vì thế một mình xuống xe: “Trước đây em ở cùng ai, là ** của em, anh không có tư cách hỏi.”

(Tiểu Dương: Khác hoàn toàn với anh Đường Dịch!)
Người đàn ông đẩy cửa vào nhà, lỗ mãng vứt chìa khóa xe lên bàn, cởi áo khoác âu phục văng lên sofa, đi đến quầy bar tự rót cho mình một cốc nước đá, rồi uống một ngụm lớn.



Mặc dù không có rượu, nhưng cảm giác cay cay vẫn tràn ngập trong lòng. Anh cúi đầu nhìn cốc thủy tinh hình lục giác trên tay phải, bởi vì quá dùng sức nên khớp xương nổi lên rõ ràng, máu trên đầu ngón tay bị rút đi, để lại màu trắng nhợt nhạt.



Khép mắt lại, Đường Kính thả lỏng tay.



Như thế này không giống mình, không khống chế được cảm xúc, quả thực làm cho người ta sợ hãi.



Bỗng nhiên có một đôi tay vòng đến từ phía sau, sau đó một thân thể ấm áp mềm mại nép vào người, một âm thanh dụ dỗ nhẹ nhàng vang lên ngay sát tai anh: “… Mơn mởn đào non, lá xanh rườm rà. Cô ấy lấy chồng, thuận với người nhà.” [1">



[1"> Trích từ bài thơ “Đào yêu” trong Kinh Thi. Bài thơ có ba đoạn, đoạn Tiểu Miêu đọc là đoạn cuối. Cả bài:

I

Mơn mởn đào non,

Rực rỡ nở hoa.

Cô ấy lấy chồng,

Êm ấm cửa nhà.



II

Mơn mởn đào non,

Lúc lỉu quả sai.

Cô ấy lấy chồng,

Êm ấm nhà ai.



III

Mơn mởn đào non,

Lá xanh rườm rà.

Cô ấy lấy chồng,

Thuận với người nhà.
Đường Kính nhíu mày, vẻ mặt bất ngờ.



Tô Tiểu Miêu suy sụp hạ mặt: “Biểu tình của anh là sao?”



Anh xua tay: “Thấy một kẻ lưu manh bỗng nhiên có văn hóa như vậy, có chút không quen.”



Tô Tiểu Miêu nghiêm mặt nói: “Xin đừng coi thường lưu manh, cảm ơn.”



Đường Kính cúi đầu lướt nhìn đôi tay đang ôm chặt bên hông mình, nâng tay lên gõ mặt quầy bar, “Tiểu thư, phiền em buông lỏng tay một chút, anh muốn lên lầu.”



“Không được,” cô kiễng chân dựa sát vào lưng anh: “Trả lời một vấn đề đã mới cho anh đi.”



Anh nâng cốc lên uống một ngụm, biểu tình thản nhiên, sau đó mở khớp hàm: “Nói.”



“Vấn đề là thế này,” cô thanh thanh cổ họng, bắt đầu vấ
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,3,-,Truyện,nhiều,tập,-,Độ,Sâu,Của,Tình,Yêu,-,phần,3,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 3 - Truyện nhiều tập - Độ Sâu Của Tình Yêu - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 3 - Truyện nhiều tập - Độ Sâu Của Tình Yêu - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT142/1258