Truyện nhiều tập - Độ Sâu Của Tình Yêu - phần cuối
Lượt xem : |
�n tĩnh thanh nhàn, hơi ấm tỏa ra quanh người, khóe môi khẽ mỉm cười.
“Bố, đây là cuộc sống hiện tại của con. Cô ấy là Tô Tiểu Miêu, là người con thích, người con rất yêu… . Bố, tha thứ cho con vì không có cách nào đưa cô ấy đến gặp bố, cũng không có cách nào trở lại Đường gia chúc thọ bố, quy củ của Đường gia con hiểu, con không có tư cách trở về …”
“… Là con không tốt, ở Đường gia suốt hai mươi năm, mà vẫn không thể thích ứng với cuộc sống ấy, cuối cùng, chỉ có thể lựa chọn rời đi. Là con sai, để bố nuôi không công hai mươi năm, con thật có lỗi…”
“… Con chỉ muốn bố biết rằng, bây giờ con sống rất tốt, bố không cần lo lắng cho con, bố cần tự chăm sóc mình, giữ gìn thân thể. Khi rời khỏi Đường gia con đã tạo một tài khoản cho bố, mỗi tháng để vào đó năm triệu, xem như tấm lòng của con. Về chuyện của Đường gia, con không giúp được gì …”
“Ngoài ra, con rất lo lắng về anh, anh ấy làm việc quá dứt khoát, dễ đắc tội với nhiều người, con sợ sau này anh ấy gặp chuyện không may…”
“Còn nữa, bố cảm ơn anh ấy giúp con, cảm ơn anh ấy năm đó đã chấp nhận sự tồn tại của con và mẹ con, cũng cảm ơn tất cả những gì anh ấy đã làm cho con bây giờ…”
Hết hình ảnh trong cuốn băng.
Người xem những hình ảnh đó rơi lệ đầy mặt.
**** **** ****
Ổn định lại tâm tình, ông cầm chiếc điều khiển từ xa trên tay, tắt màn hình. Sau đó đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Giương mắt liền thấy trên hành lang có một thân ảnh đang đứng lặng lẽ một mình, Đường gia mỉm cười hiểu ý.
Anh quả nhiên không rời đi, anh biết khi bố mình xem xong nhất định sẽ có việc cần nhờ.
Đường Dịch, quá thông minh, cũng làm người ta quá lo lắng.
Thong thả đi đến gần anh, ông chậm rãi mở miệng: “Đường gia giao cho con, ta cũng rất yên tâm.”
Đường Dịch không nói gì thêm, trong tay cầm cốc nước tinh khiết, chiếc cốc thủy tinh hình lục giác, ánh trăng chiếu đến chiếc cốc, nước trong cốc có hình ảnh vô cùng tuấn mỹ của anh.
Đường gia đứng cạnh anh, giọng nói trầm ổn: “Sau này, nếu con có việc, nhớ hãy bảo Đường Kính trở về giúp. Chỉ cần con mở miệng, nó sẽ không từ chối.”
Bất kỳ ai, khi anh ta đi đến cuối con đường, đứng ở nơi cao nhất, đều là ma quỷ hay thần tiên, rất nguy hiểm, nhưng cũng không phải không cô đơn.
Đường Dịch là một người như vậy.
Người này, sáu tuổi đã được học cách giết người, sau đó “ngủ đông” bốn năm, mười tuổi chỉ huy một cuộc giết chóc, từ đó về sau làm cho mọi người biết đến thủ đoạn ngoan độc của mình.
Đôi khi, chuyện giết người, thật ra chính là một loại tuyệt đối với chính mình.
Rất cô đơn.
Người khác không giúp được anh, thậm chí đều không biết anh đã đi đến đâu, anh cũng không biết mình đang ở cảnh giới gì, có gọi, cũng không có trả lời.
Trong hoàn cảnh này, mới chính thức là, cuộc đời không gặp nhau, như hai sao sáng tối Sâm Thương.
Sâm và Thương: Theo nhận thức của người xưa, thì sao Sâm ở phương tây sao Thương ở phương đông, sao này lặn sao kia mới mọc. Hai sao này không bao giờ gặp nhau, nên người ta dùng để chỉ cảnh xa cách mỗi người một nơi. Đối chiếu thiên văn học hiện nay đó là hai sao Orion và Scorpion.
Hai câu thơ trong bài “Tặng Vệ bát xử sĩ” của Đỗ Phủ.
Nhìn Đường Dịch như vậy, người làm cha khó tránh khỏi động tâm, không nhịn được mở miệng: “Con có thể nhận Đường Kính, ta thực vui mừng…”
“Bố không cần nói cảm ơn con,” anh bỗng ngắt lời bố mình, âm thanh hay nhưng lại mang theo sự lạnh lùng: “Sự tồi tại của Đường Kính và mẹ mình, không ảnh hưởng gì đến mẹ con khi còn sống, khi còn sống mẹ con rất vui vẻ. Con biết ai hại chết mẹ, năm con mười tuổi đã báo thù cho mẹ rồi. Cho nên, con không cần xuống tay với Đường Kính.”
Nói xong, anh ngẩng đầu uống nốt nước trong cốc, tư thế uống nước, cũng làm say lòng người.
Đường gia gọi anh lại: “… Dịch, tất cả mọi chuyện sau này, ta đều giao cho con, để con lo liệu. Còn nữa, Đường Kính rất dễ mềm lòng, không nỡ ra tay, vì vậy có một số việc, hãy tha thứ cho nó…”
Cũng có một số việc, không cần nói ra, trong lòng mỗi người hiểu rõ là đủ.
Vì thế, thiếu chủ đương nhiệm của Đường gia xoay bước rời đi, để lại một câu hứa hẹn làm người ta yên tâm.
“… Con hiểu.”
**** **** ****
Một Đường Kính, một Đường Dịch. Một người bình thản, một người tàn nhẫn.
Hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng họ có một đặc điểm chung.
Đối với những người họ coi là người nhà, họ có thể dùng toàn tâm huyết thậm chí sinh mệnh để yêu thương, để bảo vệ.
Giờ phút này, Đường gia nghĩ, ông nhất định phải sống khỏe mạnh, không phụ tình cảm của hai người con trai đối với mình.
Nhưng cố tình, mọi chuyện lại không như mong muốn.
Vào một buổi chạng vạng mùa đông, Đường Kính vừa nói chuyện điện thoại với Tô Tiểu Miêu xong, cô nói với anh tối nay có tiệc, bảo anh về nhà sớm một chút. Anh cười nói được, sau đó treo điện thoại.
Đi ra cửa công ty, Đường Kính bỗng nhận được một cuộc điện thoại khác.
Là giọng của Đường Dịch.
Không có lời dạo đầu, không có câu nào vô nghĩa, giọng nói của Đường Dịch ở đầu dây bên kia vô cùng lạnh lùng.
“Em lập tức đến bệnh viện của Đường gia, bố xảy ra chuyện.”
Đường Kính ngây người ra một lúc, cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Sắc trời đã nhập vào đêm tối.
Ánh đèn được bật sáng trưng trong bệnh viện của Đường gia, bác sĩ và các y tá đều đang vội vàng bận rộn, đơn giản là một giờ trước có một bệnh nhân đặc biệt tới đây.
Đặc biệt đến mức độ nào? Nhìn đống người vây kín bệnh viện sẽ biết. Tất cả đều mặc tây trang đen, họ đều đang dùng tai nghe để duy trì trạng thái trò chuyện, phong cách chuyên nghiệp, thái độ hờ hững, còn nữa, sát khí bao quanh bốn phía.
Sát khí là chức vụ và nghề nghiệp, ngay cả không khí cũng lan đậm mùi máu.
Bỗng nhiên, có một chiếc Rolls-Royce màu đen lao ra từ trong bóng tối. Hai người đàn ông đeo kính đen đứng đợi sẵn ở cổng bệnh viện, rất nhanh đã nhận ra chiếc xe và chủ nhân của nó, đi nhanh ra đón.
Xe dừng, lái xe xuống xe mở cửa sau, một người đàn ông lập tức bước xuống.
Người đàn ông đeo kính đen hơi cúi đầu, cung kính nói: “Kính thiếu.”
Người được xưng Kính thiếu là một người đàn ông trẻ, ánh mắt khiến người ta rét lạnh, cả người cứng ngắc, yên lặng.
Mà lúc này, yên lặng của vị nhị thiếu gia Đường gia không giống bình thường, trong giọng nói thậm chí còn nghe ra nỗi lo âu: “Ông ấy đâu?”
“Đang phẫu thuật ở tầng ba.”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã lập tức cất bước vào bệnh viện.
Thang máy riêng đi lên tầng ba.
Người đàn ông đứng sau Đường Kính lau mồ hôi trên trán, cung kính báo cáo: “Dịch thiếu bây giờ đang ở…” Dừng một chút, vẫn không có lá gan nói về chuyện của thiếu chủ, thân là cấp dưới, hắn tổng kết hiện trạng: “… Tóm lại lúc này không ai dám tới gần Dịch thiếu, cũng không ai dám khuyên.”
Đường Kính khẽ gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù là Đường Dịch, cũng không thể bình tĩnh được.
Cửa thang máy mở ra, hai bên hành lang đứng đầy thuộc hạ mặc tây trang đen của Đường gia, nhìn thấy Đường Kính, họ cùng lên tiếng chào hỏi.
Ra khỏi thang máy, Đường Kính lập tức thấy được hình ảnh dày đặc sát khí, cũng khiến anh kinh ngạc đến lạnh cả chân tay.
Đường Dịch đang đứng ngoài hành lang phòng phẫu thuật, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, chiếu lên thân ảnh lạnh như băng của anh, lạnh lẽo đến thấu xương. Anh cầm trong tay khẩu súng lục màu bạc HKP7, ngón tay đặt trên cò sóng, họng súng nhắm thẳng vào anh bác sĩ Thiệu Kì Hiên.
Thiệu Kì Hiên vốn ôn hòa bình tĩnh mà giờ đây sắc mặt đã tái nhợt, đối mặt với một Đường Dịch như vậy, không thể nói là không có áp lực.
“Đường Dịch! Anh đánh chết tôi tôi cũng phải nói cho anh biết…” Dừng một chút, anh gian nan mở miệng: “Bố anh bị trúng ba phát đạn, ở ngực, bụng, đùi, hơn nữa bệnh nhân cũng đã lớn tuổi, thân thể không còn khỏe mạnh như xưa. Tôi muốn nói với anh rằng, tôi không nắm chắc có thể…”
Anh không nói thêm gì nữa, bởi vì thấy Đường Dịch bỗng nhiên giơ khẩu súng trong tay lên.
Súng nhắm ngay giữa hai hàng lông mày của Kì Hiên, bạc môi của người đàn ông khẽ nhúc nhích.
“Có phải anh nghĩ, tôi không dám xuống tay với anh?” Nhếch miệng khẽ nở nụ cười không có chút độ ấm nào, anh tàn nhẫn không cho Thiệu Kì Hiên một con đường lùi: “Thiệu Kì Hiên, nếu bố tôi chết, tôi muốn anh chôn cùng.”
…
Dù là người ôn hòa như Thiệu Kì Hiên cũng không nhịn được thầm chửi cha chửi mẹ: mẹ nó, ở đời này ta tạo cái nghiệt chướng gì chứ, sao ta lại gặp phải tên thần kinh biến thái này chứ, ôi, khổ cho cái mạng của ta!
Giữa lúc không khí vô cùng căng thẳng ấy, một bàn tay bỗng nhiên nắm lấy họng súng màu bạc kia.
“Anh giết anh ta thì có tác dụng gì?”
Cầm tay Đường Dịch, Đường Kính dần dần hạ khẩu súng xuống. Tay anh nắm chặt tay phải của Đường Dịch, cánh tay Đường Dịch như không còn sức lực, từ từ hạ xuống làm cho anh cảm thấy bên trong vẻ lạnh lùng của người đàn ông này là nỗi đau vô cùng lớn.
Đường Dịch không thay đổi nét mặt nhìn anh một cái, không nói nữa, xoay người bước đi.
Thiệu Kì Hiên thở mạnh ra một hơi. Con mẹ nó, vừa rồi tí nữa thì bị cái tên Đường Dịch biến thái kia dọa chết.
“May mắn anh đã đến,” xoay người nhìn phía Đường Kính, Kì Hiên thẳng thắn nói với anh, “Tôi nói với Đường Dịch những lời này, không phải là nói đùa…”
“Tôi biết, tôi biết, ” Đường Kính gật gật đầu, trong mắt chứa lớp sương mù dày đặc. Anh nhìn về phía Kì Hiên, “Anh làm hết sức mình là được, dù kết quả thế nào, chỉ hy vọng anh không bỏ mặc bố tôi. Còn về Đường Dịch, tôi sẽ để ý.”
Kì Hiên gật gật đầu, ưng thuận hứa hẹn, sau đó lại vùi đầu vào phòng phẫu thuật.
**** **** ****
Đường Kính chậm rãi bước đi, đi tới một đầu bên kia hành lang. Đứng lại sau lưng Đường Dịch, hai người đều trầm mặc không nói gì.
Trăng đêm nay rất sáng, chiếu rõ thân ảnh hai người.
Đường Kính vừa muốn nói gì, bỗng nhiên thấy vết máu loang rộng trên bộ âu phục tối màu của Đường Dịch, Đường Kính vừa yên tâm một chút đã thấy lo lắng: “Anh bị thương? !�
QUAY LẠI“Bố, đây là cuộc sống hiện tại của con. Cô ấy là Tô Tiểu Miêu, là người con thích, người con rất yêu… . Bố, tha thứ cho con vì không có cách nào đưa cô ấy đến gặp bố, cũng không có cách nào trở lại Đường gia chúc thọ bố, quy củ của Đường gia con hiểu, con không có tư cách trở về …”
“… Là con không tốt, ở Đường gia suốt hai mươi năm, mà vẫn không thể thích ứng với cuộc sống ấy, cuối cùng, chỉ có thể lựa chọn rời đi. Là con sai, để bố nuôi không công hai mươi năm, con thật có lỗi…”
“… Con chỉ muốn bố biết rằng, bây giờ con sống rất tốt, bố không cần lo lắng cho con, bố cần tự chăm sóc mình, giữ gìn thân thể. Khi rời khỏi Đường gia con đã tạo một tài khoản cho bố, mỗi tháng để vào đó năm triệu, xem như tấm lòng của con. Về chuyện của Đường gia, con không giúp được gì …”
“Ngoài ra, con rất lo lắng về anh, anh ấy làm việc quá dứt khoát, dễ đắc tội với nhiều người, con sợ sau này anh ấy gặp chuyện không may…”
“Còn nữa, bố cảm ơn anh ấy giúp con, cảm ơn anh ấy năm đó đã chấp nhận sự tồn tại của con và mẹ con, cũng cảm ơn tất cả những gì anh ấy đã làm cho con bây giờ…”
Hết hình ảnh trong cuốn băng.
Người xem những hình ảnh đó rơi lệ đầy mặt.
**** **** ****
Ổn định lại tâm tình, ông cầm chiếc điều khiển từ xa trên tay, tắt màn hình. Sau đó đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Giương mắt liền thấy trên hành lang có một thân ảnh đang đứng lặng lẽ một mình, Đường gia mỉm cười hiểu ý.
Anh quả nhiên không rời đi, anh biết khi bố mình xem xong nhất định sẽ có việc cần nhờ.
Đường Dịch, quá thông minh, cũng làm người ta quá lo lắng.
Thong thả đi đến gần anh, ông chậm rãi mở miệng: “Đường gia giao cho con, ta cũng rất yên tâm.”
Đường Dịch không nói gì thêm, trong tay cầm cốc nước tinh khiết, chiếc cốc thủy tinh hình lục giác, ánh trăng chiếu đến chiếc cốc, nước trong cốc có hình ảnh vô cùng tuấn mỹ của anh.
Đường gia đứng cạnh anh, giọng nói trầm ổn: “Sau này, nếu con có việc, nhớ hãy bảo Đường Kính trở về giúp. Chỉ cần con mở miệng, nó sẽ không từ chối.”
Bất kỳ ai, khi anh ta đi đến cuối con đường, đứng ở nơi cao nhất, đều là ma quỷ hay thần tiên, rất nguy hiểm, nhưng cũng không phải không cô đơn.
Đường Dịch là một người như vậy.
Người này, sáu tuổi đã được học cách giết người, sau đó “ngủ đông” bốn năm, mười tuổi chỉ huy một cuộc giết chóc, từ đó về sau làm cho mọi người biết đến thủ đoạn ngoan độc của mình.
Đôi khi, chuyện giết người, thật ra chính là một loại tuyệt đối với chính mình.
Rất cô đơn.
Người khác không giúp được anh, thậm chí đều không biết anh đã đi đến đâu, anh cũng không biết mình đang ở cảnh giới gì, có gọi, cũng không có trả lời.
Trong hoàn cảnh này, mới chính thức là, cuộc đời không gặp nhau, như hai sao sáng tối Sâm Thương.
Sâm và Thương: Theo nhận thức của người xưa, thì sao Sâm ở phương tây sao Thương ở phương đông, sao này lặn sao kia mới mọc. Hai sao này không bao giờ gặp nhau, nên người ta dùng để chỉ cảnh xa cách mỗi người một nơi. Đối chiếu thiên văn học hiện nay đó là hai sao Orion và Scorpion.
Hai câu thơ trong bài “Tặng Vệ bát xử sĩ” của Đỗ Phủ.
Nhìn Đường Dịch như vậy, người làm cha khó tránh khỏi động tâm, không nhịn được mở miệng: “Con có thể nhận Đường Kính, ta thực vui mừng…”
“Bố không cần nói cảm ơn con,” anh bỗng ngắt lời bố mình, âm thanh hay nhưng lại mang theo sự lạnh lùng: “Sự tồi tại của Đường Kính và mẹ mình, không ảnh hưởng gì đến mẹ con khi còn sống, khi còn sống mẹ con rất vui vẻ. Con biết ai hại chết mẹ, năm con mười tuổi đã báo thù cho mẹ rồi. Cho nên, con không cần xuống tay với Đường Kính.”
Nói xong, anh ngẩng đầu uống nốt nước trong cốc, tư thế uống nước, cũng làm say lòng người.
Đường gia gọi anh lại: “… Dịch, tất cả mọi chuyện sau này, ta đều giao cho con, để con lo liệu. Còn nữa, Đường Kính rất dễ mềm lòng, không nỡ ra tay, vì vậy có một số việc, hãy tha thứ cho nó…”
Cũng có một số việc, không cần nói ra, trong lòng mỗi người hiểu rõ là đủ.
Vì thế, thiếu chủ đương nhiệm của Đường gia xoay bước rời đi, để lại một câu hứa hẹn làm người ta yên tâm.
“… Con hiểu.”
**** **** ****
Một Đường Kính, một Đường Dịch. Một người bình thản, một người tàn nhẫn.
Hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng họ có một đặc điểm chung.
Đối với những người họ coi là người nhà, họ có thể dùng toàn tâm huyết thậm chí sinh mệnh để yêu thương, để bảo vệ.
Giờ phút này, Đường gia nghĩ, ông nhất định phải sống khỏe mạnh, không phụ tình cảm của hai người con trai đối với mình.
Nhưng cố tình, mọi chuyện lại không như mong muốn.
Vào một buổi chạng vạng mùa đông, Đường Kính vừa nói chuyện điện thoại với Tô Tiểu Miêu xong, cô nói với anh tối nay có tiệc, bảo anh về nhà sớm một chút. Anh cười nói được, sau đó treo điện thoại.
Đi ra cửa công ty, Đường Kính bỗng nhận được một cuộc điện thoại khác.
Là giọng của Đường Dịch.
Không có lời dạo đầu, không có câu nào vô nghĩa, giọng nói của Đường Dịch ở đầu dây bên kia vô cùng lạnh lùng.
“Em lập tức đến bệnh viện của Đường gia, bố xảy ra chuyện.”
Đường Kính ngây người ra một lúc, cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Sắc trời đã nhập vào đêm tối.
Ánh đèn được bật sáng trưng trong bệnh viện của Đường gia, bác sĩ và các y tá đều đang vội vàng bận rộn, đơn giản là một giờ trước có một bệnh nhân đặc biệt tới đây.
Đặc biệt đến mức độ nào? Nhìn đống người vây kín bệnh viện sẽ biết. Tất cả đều mặc tây trang đen, họ đều đang dùng tai nghe để duy trì trạng thái trò chuyện, phong cách chuyên nghiệp, thái độ hờ hững, còn nữa, sát khí bao quanh bốn phía.
Sát khí là chức vụ và nghề nghiệp, ngay cả không khí cũng lan đậm mùi máu.
Bỗng nhiên, có một chiếc Rolls-Royce màu đen lao ra từ trong bóng tối. Hai người đàn ông đeo kính đen đứng đợi sẵn ở cổng bệnh viện, rất nhanh đã nhận ra chiếc xe và chủ nhân của nó, đi nhanh ra đón.
Xe dừng, lái xe xuống xe mở cửa sau, một người đàn ông lập tức bước xuống.
Người đàn ông đeo kính đen hơi cúi đầu, cung kính nói: “Kính thiếu.”
Người được xưng Kính thiếu là một người đàn ông trẻ, ánh mắt khiến người ta rét lạnh, cả người cứng ngắc, yên lặng.
Mà lúc này, yên lặng của vị nhị thiếu gia Đường gia không giống bình thường, trong giọng nói thậm chí còn nghe ra nỗi lo âu: “Ông ấy đâu?”
“Đang phẫu thuật ở tầng ba.”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã lập tức cất bước vào bệnh viện.
Thang máy riêng đi lên tầng ba.
Người đàn ông đứng sau Đường Kính lau mồ hôi trên trán, cung kính báo cáo: “Dịch thiếu bây giờ đang ở…” Dừng một chút, vẫn không có lá gan nói về chuyện của thiếu chủ, thân là cấp dưới, hắn tổng kết hiện trạng: “… Tóm lại lúc này không ai dám tới gần Dịch thiếu, cũng không ai dám khuyên.”
Đường Kính khẽ gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù là Đường Dịch, cũng không thể bình tĩnh được.
Cửa thang máy mở ra, hai bên hành lang đứng đầy thuộc hạ mặc tây trang đen của Đường gia, nhìn thấy Đường Kính, họ cùng lên tiếng chào hỏi.
Ra khỏi thang máy, Đường Kính lập tức thấy được hình ảnh dày đặc sát khí, cũng khiến anh kinh ngạc đến lạnh cả chân tay.
Đường Dịch đang đứng ngoài hành lang phòng phẫu thuật, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, chiếu lên thân ảnh lạnh như băng của anh, lạnh lẽo đến thấu xương. Anh cầm trong tay khẩu súng lục màu bạc HKP7, ngón tay đặt trên cò sóng, họng súng nhắm thẳng vào anh bác sĩ Thiệu Kì Hiên.
Thiệu Kì Hiên vốn ôn hòa bình tĩnh mà giờ đây sắc mặt đã tái nhợt, đối mặt với một Đường Dịch như vậy, không thể nói là không có áp lực.
“Đường Dịch! Anh đánh chết tôi tôi cũng phải nói cho anh biết…” Dừng một chút, anh gian nan mở miệng: “Bố anh bị trúng ba phát đạn, ở ngực, bụng, đùi, hơn nữa bệnh nhân cũng đã lớn tuổi, thân thể không còn khỏe mạnh như xưa. Tôi muốn nói với anh rằng, tôi không nắm chắc có thể…”
Anh không nói thêm gì nữa, bởi vì thấy Đường Dịch bỗng nhiên giơ khẩu súng trong tay lên.
Súng nhắm ngay giữa hai hàng lông mày của Kì Hiên, bạc môi của người đàn ông khẽ nhúc nhích.
“Có phải anh nghĩ, tôi không dám xuống tay với anh?” Nhếch miệng khẽ nở nụ cười không có chút độ ấm nào, anh tàn nhẫn không cho Thiệu Kì Hiên một con đường lùi: “Thiệu Kì Hiên, nếu bố tôi chết, tôi muốn anh chôn cùng.”
…
Dù là người ôn hòa như Thiệu Kì Hiên cũng không nhịn được thầm chửi cha chửi mẹ: mẹ nó, ở đời này ta tạo cái nghiệt chướng gì chứ, sao ta lại gặp phải tên thần kinh biến thái này chứ, ôi, khổ cho cái mạng của ta!
Giữa lúc không khí vô cùng căng thẳng ấy, một bàn tay bỗng nhiên nắm lấy họng súng màu bạc kia.
“Anh giết anh ta thì có tác dụng gì?”
Cầm tay Đường Dịch, Đường Kính dần dần hạ khẩu súng xuống. Tay anh nắm chặt tay phải của Đường Dịch, cánh tay Đường Dịch như không còn sức lực, từ từ hạ xuống làm cho anh cảm thấy bên trong vẻ lạnh lùng của người đàn ông này là nỗi đau vô cùng lớn.
Đường Dịch không thay đổi nét mặt nhìn anh một cái, không nói nữa, xoay người bước đi.
Thiệu Kì Hiên thở mạnh ra một hơi. Con mẹ nó, vừa rồi tí nữa thì bị cái tên Đường Dịch biến thái kia dọa chết.
“May mắn anh đã đến,” xoay người nhìn phía Đường Kính, Kì Hiên thẳng thắn nói với anh, “Tôi nói với Đường Dịch những lời này, không phải là nói đùa…”
“Tôi biết, tôi biết, ” Đường Kính gật gật đầu, trong mắt chứa lớp sương mù dày đặc. Anh nhìn về phía Kì Hiên, “Anh làm hết sức mình là được, dù kết quả thế nào, chỉ hy vọng anh không bỏ mặc bố tôi. Còn về Đường Dịch, tôi sẽ để ý.”
Kì Hiên gật gật đầu, ưng thuận hứa hẹn, sau đó lại vùi đầu vào phòng phẫu thuật.
**** **** ****
Đường Kính chậm rãi bước đi, đi tới một đầu bên kia hành lang. Đứng lại sau lưng Đường Dịch, hai người đều trầm mặc không nói gì.
Trăng đêm nay rất sáng, chiếu rõ thân ảnh hai người.
Đường Kính vừa muốn nói gì, bỗng nhiên thấy vết máu loang rộng trên bộ âu phục tối màu của Đường Dịch, Đường Kính vừa yên tâm một chút đã thấy lo lắng: “Anh bị thương? !�
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,2,-,Truyện,nhiều,tập,-,Độ,Sâu,Của,Tình,Yêu,-,phần,cuối,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 2 - Truyện nhiều tập - Độ Sâu Của Tình Yêu - phần cuối - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 2 - Truyện nhiều tập - Độ Sâu Của Tình Yêu - phần cuối - Tiểu thuyết tình yêu