Snack's 1967
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full

Lượt xem :
i kêu gào lên như con mèo ranh bị bỏ đói, sung sướng, ngất ngây, nhìn thế nào cũng thấy không giống đang giả vờ.

Nếu thật sự là vì lý do cuối cùng, anh thừa nhận mình hoàn toàn không thể chấp nhận được.

- Tạm biệt. – Trước khi cánh cửa khép lại, Đồ Nhiễm nhẹ nhàng thể hiện một chút lịch sự.

Tạm biệt, sau khi chia tay, hy vọng không còn gặp lại.

²²

Đồ Nhiễm đã từng quyết tâm sau này không gặp lại Lục Trình Vũ nữa, nhưng bây giờ lại phải dâng vận mệnh của mình lên cho anh ta cân đo đong đếm, cảm giác này chẳng khác gì bị người ta đưa tay bóp chẹt cổ họng.

Trong mấy ngày đợi câu trả lời, thỉnh thoảng ý nghĩ muốn từ bỏ lại manh nha nảy mầm trong đầu cô.

Càng ngày cô càng nghén kinh khủng, từ sợ lạnh, thèm ngủ, đến dần dần không ngửi được dù chỉ một chút xíu mùi dầu mỡ, cuối cùng ngay cả mùi dầu gội đầu thường dùng cũng khiến cô nôn khan liên hồi. Cô cảm thấy cứ chịu đựng mãi cũng không ổn, lại bực mình bà Vương Vĩ Lệ suốt ngày làu nhàu ép buộc, vì thế bèn viện cớ đi công tác, quơ theo vài bộ quần áo chạy tới ở nhờ nhà Chu Tiểu Toàn.

Chu Tiểu Toàn sống một mình trong căn phòng hai phòng ngủ một phòng khách, nói là của hồi môn do bố mẹ tài trợ. Đồ Nhiễm xin nghỉ ốm mấy ngày, cả ngày nằm bẹp trên cái sofa giường trong phòng làm việc nhà Chu Tiểu Toàn.

Những ngày Đồ Nhiễm dọn đến, Chu Tiểu Toàn phải sống trong đau khổ, Một là vì Đồ Nhiễm kín như bưng, nhất định không tiết lộ tác giả của cái thai là ai, khiến ruột gan cô nàng cồn cào như lửa đốt, tính tò mò đã bị đè nén tới mức chỉ chực nổ tung. Hai là cô nàng không thể ăn uống ngon lành, thỏa thích như trước nữa, bởi khứu giác của Đồ Nhiễm đã trở nên nhạy bén một cách dị thường, cách hai cánh cửa vẫn ngửi được mùi dầu mỡ, mùi hạt tiêu, mùi xì dầu, sau đó không ngừng nôn ọe.

Chu Tiểu Toàn ăn cháo loãng với Đồ Nhiễm hai ngày, cháo trắng không được cho thêm thứ gì, chỉ rắc vài hạt muối trắng. Đến tối, bụng cô nàng đói meo, sôi ùng ục, vội cuống cuồng xuống lầu ăn hàng rong. Đồ Nhiễm đứng phía sau rít lên yếu ớt:

- Trước khi vào nhà nhớ xỉa răng sạch sẽ, một chút cũng không được mang về.

Chu Tiểu Toàn ngoái lại cười:

- Cô gái đối diện nhà chúng ta cũng có rồi, nhưng có thấy người ta õng ẹo như cậu đâu, mà người ta cũng thuộc diện mảnh dẻ, yếu ớt, cành vàng lá ngọc đấy nhé, vác cái bụng to tướng mà vẫn tay xách nách mang đi chợ.

Đồ Nhiễm hỏi:

- Nhà đối diện có người ở rồi à? Chẳng phải vẫn luôn để trống sao?

Chu Tiểu Toàn nói:

- Mới có hai vợ chồng dọn đến, anh chồng đẹp trai lắm, rất tốt với vợ, chỉ có điều bận rộn, luôn để cô vợ đi chợ một mình. Bố đứa bé nhà cậu sau này sẽ không thế đấy chứ?

Biết cô nàng đang định dò la, Đồ Nhiễm chẳng thèm bận tâm, quay người bỏ vào phòng làm việc.

Chu Tiểu Toàn ăn uống no nê, trên đường phố gió lạnh thổi vù vù, cuối cùng gọi một cốc trà súc miệng rồi mới về nhà. Đến dưới lầu, điện thoại trong túi bỗng réo rắt ầm ĩ, giọng Đồ Nhiễm ngân nga một làn điệu dân gian: “Anh hai ơi, đừng đi nhé, cho chúng em nhòm một cái nào…” Lần đầu nghe thấy bài này, Chu Tiểu Toàn cười suýt tắt thở.

Cô ấn điện thoại, vừa alô đã nghe giọng một người đàn ông nói:

- Đồ Nhiễm, anh đây.

Đầu óc Chu Tiểu Toàn phản ứng linh hoạt, nhưng thói quen ăn nói lại không tốt, tốc độ nói nhanh, tốc tồng tộc tuôn ra hết:

- Em là Chu Tiểu Toàn, cầm nhầm điện thoại của Đồ Nhiễm, anh có chuyện gì không? Lát nữa em bảo nó gọi lại cho anh. À, em phát hiện ra giọng anh trong điện thoại nghe rất…. rất là nam tính nhé!

Anh ta không đếm xỉa gì đến cô mà hỏi luôn:

- Đồ Nhiễm đâu?

Chu Tiểu Toàn ngẩng đầu nhìn lên ban công, một bóng người khuất trong bóng đêm, trong tay là một đốm sáng đỏ nhàn nhạt, bèn nói:

- Đang hút thuốc trên ban công nhà em.

Người đàn ông ừ một tiếng, giọng có vẻ như không tin tưởng lắm, anh nói:

- Cô ấy không được hút thuốc.

- Ờ. – Chu Tiểu Toàn vội đáp lại, mồm còn chưa kịp khép, càng nghĩ càng cảm thấy chính là chuyện đó, càng nghĩ càng kích động, bèn túm lấy điện thoại rít lên. – Lục Trình Vũ, tôi cho anh hay, bây giờ tôi đang hối hận lắm rồi, lúc đầu tôi thấy anh điệu bộ cũng đứng đắn, không ngờ tâm địa anh lại xấu xa, ngoài mặt ra vẻ đạo mạo, bản chất lại là kẻ lưu manh, hôm đó lẽ ra tôi không nên dẫn Nhiễm Nhiễm theo, không nên gán ghép hai người, người ta đường đường con gái nhà lành lại chưa có giấy tờ gì đã ễnh bụng ra, anh bảo tôi phải ăn nói với người ta thế nào, nếu không bây giờ anh tới đây, để tôi đấm anh hai cái trước mặt Nhiễm Nhiễm cho hả giận…

Lục Trình Vũ không nói một lời, kiên nhẫn đợi cô mắng chửi xong, cũng không phản bác, chỉ nói:

- Năm phút nữa tôi gọi lại.

Chu Tiểu toàn chạy thẳng một mạch lên trên lầu, đau quặn cả dạ dày, Đồ Nhiễm đã ôm chăn gối về giường. Cô quẳng cái điện thoại lên gối:

- Tên gian phu gọi điện cho cậu đấy.

Đồ Nhiễm nằm bất động, mắt cũng không thèm mở ra, Chu Tiểu Toàn lay cô:

- Lục Trình Vũ vừa gọi điện cho cậu, anh ta nói lát nữa sẽ gọi lại.

Lúc này Đồ Nhiễm phản ứng hết sức mãnh liệt, cô thò tay kéo cái thùng rác dưới gầm giường, bắt đầu bò rạp ra ọe khan, vì ăn ít nên chỉ có thể ọe khan.

Chu Tiểu Toàn vội vàng bê cho cô một cốc nước, Đồ Nhiễm khụt khịt mũi đẩy ra:

- Nước này có mùi.

Chu Tiểu Toàn ghé mũi ngửi:

- Nước thì có mùi gì? Cái tên Lục Trình Vũ mới có mùi thì có.

- Không phải, là tại mình. – Đồ Nhiễm chỉ vào bụng mình. – Là nó không thích.

Lục Trình Vũ quả nhiên đúng hẹn, gọi điện tới nói ngắn gọn, súc tích với Đồ Nhiễm một hồi, đại ý là năm ngoái anh đã đăng ký với bệnh viện đi nước ngoài chuyên tu, gần đây đã lấy được visa, trong tháng Ba sẽ phải đi, nên nếu cô không để ý thì liệu có thể đi đăng ký trước, chuyện đãi khách tính sau.

Anh lại nhắc tới chuyện nhà cửa, nói giờ mình đang ở ký túc xá của trường, phòng đơn, diện tích nhỏ, bất tiện, lại nói mẹ anh trước khi qua đời có để lại một căn nhà cũ gồm một phòng ngủ, một phòng khách, không ở trung tâm, môi trường xung quanh không tốt, có con rồi lại thành chật chội, anh định sau khi đi làm chính thức sẽ bán căn nhà đó, ít ra cũng đủ để đặt cọc mua trả góp một căn hộ mới, phần còn lại hằng tháng sẽ trả sau, cho nên trong một năm tới chỉ có thể để Đồ Nhiễm chịu thiệt thòi, tạm thời ở nhà mẹ đẻ, cũng tiện cho ông bà Đồ giúp đỡ chăm sóc trong thời gian mang thai, sinh con.

Cuối cùng là bảo cô cai thuốc.

Lục Trình Vũ nói một tràng dải, Đồ Nhiễm hoàn toàn không để vào tai, tâm trạng của cô vẫn còn đang ngập ngừng giữa trạng thái thảng thốt và kích động, lúc mừng rỡ, lúc lại không dám tin, mới một giây trước đó, ruột gan còn đang tan nát, phút tiếp theo đã tính xem khi nào đi đăng ký, tên khai sinh, tên thân mật của đứa bé đặt là gì.

Tiến triển thần tốc, Đồ Nhiễm rúc trong chăn, như đang nằm trên mây, bồng bềnh trôi nổi, sợ cao chóng mặt, chỉ sợ không để ý sẽ ngã nhào từ trên trời xuống dưới đất. Cô cầm điện thoại áp lên tai, đến mức mặt mũi đờ đẫn, đến cuối lại nghe thấy người kia nói phải cúp máy, cô cảm thấy mình cũng nên thể hiện điều gì đó, nghĩ đi nghĩ lại, không nặn ra được từ nào thích hợp, đành miễn cưỡng cảm ơn, lại cảm thấy cảm ơn vì chuyện này thì hơi mất mặt, nên vội để thêm một câu:

- Cảm ơn anh đã không khiến em phải giết đi đứa con của chính mình.

Mặt cô ửng hồng như hồi quang phản chiếu4">, lại rõ ràng là tinh thần không đủ, sức lực chẳng còn, khi nói chuyện, cả người toát ra vẻ âm u, Chu Tiểu Toàn không kìm được khẽ rùng mình, không biết người ở đầu dây bên kia còn cảm thấy thế nào.

[4"> Chỉ hiện tượng con người trước khi chết bỗng trở nên khỏe mạnh và hưng phấn lạ thường.

Vẻ mặt Đồ Nhiễm bình thản, Chu Tiểu Toàn thầm ngờ vực, hai người này bình thường cũng chẳng mặn nồng gì cho lắm, sao tự nhiên lại lòi ra một đứa con, bây giờ lại còn đến mức không kết hôn không xong, kết hôn thì cũng được, nhưng lại chẳng có tí vui mừng nào, bên nam nói năng có đầu có đũa như đang trăng trối hậu sự, bên nữ chẳng vui chẳng buồn, khác nào sư cụ tọa thiền.

Chu Tiểu Toàn day dứt mãi, nghĩ lại chuyện này cũng coi như mình mà ra. Người xưa đã nói, ở đời có bốn cái ngu, “làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu”, nếu vô tình cắm liễu[5"> lại tác thành một đôi oan gia, chẳng phải người ta sẽ oán trách mình cả đời sao? Cô nàng ở lì trong phòng làm việc không đi, ngó đông ngó tây rồi cũng lên tiếng:

- Thế nào nhỉ, mình muốn nói một câu, tuyệt đối, tuyệt đối đừng kết hôn chỉ vì cần kết hôn.

[5"> Lấy ý từ hai câu thơ: “Có lòng trồng hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu mọc xanh”, ý nói sự việc vô tình lại có hiệu quả.

Đồ Nhiễm đã ngắm cô nàng từ lúc nãy, lúc này mới cười híp mắt mà rằng:

- Quá chuẩn, cũng may mình là vì con mà mới kết hôn.

- Chuyện này… thực ra cậu không sinh cũng được, làm sao mà nhất định phải sinh đứa bé này ra…

- Là vì muốn kết hôn.

- Không phải… – Chu Tiểu Toàn kéo một cái ghế ra phía trước, ngồi xuống. – Mình hỏi cậu, rốt cuộc là tại sao cậu muốn sinh đứa bé? Tại sao lại muốn kết hôn?

Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc:

- Vì sự sinh sôi của nhân loại, vì sự ổn định của xã hội, tuy mình chỉ có thể cống hiến một chút sức lực nhỏ nhoi, nhưng mình vẫn rất tự hào.

Chu Tiểu Toàn đập bộp lên cánh tay cô:

- Toàn đánh trống lảng, mình nghe mãi mà chẳng thấy chữ yêu nào, hai người cũng vẫn có nền tảng tình cảm đấy chứ hả, hai người… ít nhất cũng có cảm giác kiểu như: chỉ lấy người như anh thôi đấy chứ hả?

Đồ Nhiễm ra chiều ngẫm nghĩ:

- Trừ mình ra, có lẽ không còn ai mang thai đứa con của anh ấy đâu, mình không lấy anh ấy thì ai lấy, anh ấy không lấy mình thì lấy ai, mua một tặng một, được cả trâu lẫn nghé, thật đáng đồng tiền bát gạo.

Chu Tiểu Toàn lay lay cô:

- Cậu nghiêm túc một tí thì sẽ chết à? Cậu cứ ba cà chớp như thế này cho ai xem? Nếu anh ta không đồng ý, cậu nói xem cậu định thế nào, hả? Chuyện này cậu có thể trông chờ vào vận may à? Hả?

Không đối phó lại được với cô nàng, Đồ Nhiễm rúc vào trong chăn, lí nhí:

- Thì nhân cơ hội kiểm tra luôn còn gì? Nếu anh ấy không đồng ý, mình cũng đành từ bỏ.

Chu Tiểu Toàn sững người, cảm nhận được có điều gì không ổn, nhưng đầu óc không vận hành kịp, cô vẫn nói:

- Nếu anh ta không đồng ý thì cậu làm thế nào?

Đồ Nhiễm cười cười:

- Chả làm thế nào. Chuyện này nếu mình và anh ấy không thể tìm được tiếng nói chung thì sau này gặp nhau cũng đi đường vòng, từ nay về sau không ai liên quan đến ai. – Nói rồi cô lại giấu mặt vào trong chăn, ủ rũ nói. – Mệt rồi, để mình ngủ một lát.

Cảm thấy không thể moi được sự thật từ phía Đồ Nhiễm, Chu Tiểu Toàn định đổi phương án, tranh thủ lúc nào nói chuyện với chú rể tương lai, xem hai người họ rốt cuộc suy nghĩ thế nào. Đáng tiếc, Lục Trình Vũ đợt này bận tối tăm mặt mũi, căn bản không có thời gian nói
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT124/1164