Old school Easter eggs.
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Duyên Đến Khó Thoát - phần 9

Lượt xem :
đặt lên vai mình, sau đó chậm rãi để anh dựa vào người anh. Trên vai rất nặng, trên người rất đau, nhưng lại có một lực lượng không tên giúp Lăng Vi chống đỡ, giúp cô đi từng bước nghiêng ngã trên sườn dốc, lặt nhánh cây tìm nơi ở được.

Bên tai có tiếng động nối tiếp nhau, là tiếng bước chân? Cái ý nghĩ này khiến cô hoảng sợ, cô đi nhanh hơn.

Chân không biết vấp phải cái gì, cô ngã nhào về phía trước, nghĩ đến thương thế của Húc Nghiêu, cô cong khuỷu tay, chống trên mặt đất dùng thân thể mình làm đệm cho Húc Nghiêu nằm, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Không thể để anh xảy ra chuyện.

Con gì đó nhảy xẹt qua, cô thở phào nhẹ nhõm: Thì ra không phải bọn họ đuổi tới.

Trên người truyền đến một âm thanh rất nhẹ: “Tôi đang đè nặng cô…”

âm thanh rất nhẹ, nếu không chú ý lắng nghe, Lăng Vi xém hoài nghi mình nghe lầm, thế nhưng nước mắt cô lại tuôn rơi không thể khống chế nổi. Tốt quá, anh còn có thể nói chuyện, anh sẽ không sao, nhất định sẽ không sao!

Húc Nghiêu miễng cưỡng nâng tay lên, chạm phải thân thể Lăng Vi, cảm thấy cảm giác sềnh sệch, cơ thể anh hơi run rẩy, nhỏ giọng hỏi: “Mau để tôi xuống, cô bị thương ở đâu?”

Lăng Vi nắm lấy tay phải anh lau mặt mình một cái, nói: “Là do sợ quá nên tôi khóc thôi.” Đáng tiếc cô không biết, Húc Nghiêu sao có thể nhầm lẫn giữa nước mắt và máu, cô nói dối thật quá tệ. Húc Nghiêu khẽ mỉm cười, an tâm nhắm mắt lại.

Tựa vào lồng ngực Lăng Vi nghỉ ngơi thật lâu, Húc Nghiêu cảm giác mình khá hơn, anh đứng dậy. Không ngờ Lăng Vi lại ôm cứng hông anh nói: “Anh muốn làm gì? Mau nằm xuống.” Nhìn cô khẩn trương, Húc Nghiêu cười từ tận tâm, ngồi xuống bên cạnh Lăng Vi, cầm tay cô kiên quyết nói: “Yên tâm, tôi sẽ luôn ở đây, không bỏ lại cô một mình đâu.”

Nghe thế, khóe miệng Lăng Vi giật giật, cười không nổi, cô lo lắng vết thương của anh lại nứt ra, nhưng cô nói ra không được. Suy nghĩ một chút, đành thuận theo gật đầu, sau đó yên tâm nắm tay anh, thật chặt, mười ngón đan xen.

Húc Nghiêu cảm giác trên tay trái mình có thực vật nát vụn đấp lên, anh ngạc nhiên hỏi: “Cô đắp thuốc cho tôi à?”

Lăng Vi gật đầu một cái, lúc Húc Nghiêu nghỉ ngơi, cô cũng không có rảnh, tìm xùn quanh được một ít thảo dược, dùng miệng mớm rồi lấy vải quấn quanh tay anh. Khi còn bé thường lên núi với ba, lần đó gặp phải rắn, ba đã học về các loại thảo dược để sau này cho dù có gặp nạn trên núi cũng có thể tự sơ cứu. Lâu lắm rồi, cô gần như quên hết các loại cây thuốc hữu dụng, lúc nãy đấp cho Húc Nghiêu cô còn lo sẽ hái nhầm cây độc. Cũng may, cô nhai thử, cho nên dù có là cây độc cô cũng sẽ là người bị trước. Về phần vải… cô sờ sờ cánh tay thiếu một đoạn tay áo của mình, mỉm cười.

Húc Nghiêu vỗ vỗ đầu Lăng Vi, buồn cười nói: "Ngoan, làm tốt lắm."

Lúc này, trong đầu Lăng Vi xuất hiện cảnh một con chó trung thành nằm bên chân chủ nhân, tay chân cô nhất thời cứng ngắc.

Trời sáng, nơi này mọc đầy cây cối, Húc Nghiêu nhìn bầu trời một lát, sau đó cười nói: “Yên tâm, chúng ta có thể ra ngoài.”

Lăng Vi chần chờ, cô kéo tay phải không bị thương của Húc Nghiêu nói: “Đừng đi vội, cho tôi xem vết thương trên tay anh đã, hơn nữa không chừng đám người kia còn chưa đi, bây giờ chúng ta ra ngoài chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới?”

“Tin tôi, dù tự chui đầu vào lưới cũng đỡ hơn ở đây chờ chết, hơn nữa…” Anh dừng lại, nhìn Lăng Vi mấy vòng, áy náy nói, “Cô cũng bị thương.”

Tối hôm qua lúc lăng xuống, Húc Nghiêu cản hết đa phần sát thương, chỉ là sau khi anh mất máu mà bất tỉnh, Lăng Vi đã mang anh đi một đoạn đường, đường chỗ này gập ghề dốc cao, chỉ sợ thương tích trên người cô cũng không ít hơn Húc Nghiêu bao nhiêu. Lăng Vi không để ý mình bị trầy nhiều chỗ, nhưng cũng không đáng ngại. Những bết thương này để vậy cũng không sao, có điều nếu để lâu sẽ lưu lại sẹo, đối với một người phụ nữ thì quá là đau đớn.

Quan trọng hơn, anh muốn tìm cho ra kẻ đã xuống tay với bọn họ! Tấn Húc Nghiêu anh không phải người hiền lành, bị khi dễ mà chịu thua tuyệt không phải là anh.

Lăng Vi không biết tia lạnh xẹt qua trong mắt Húc Nghiêu có phải ảo giác hay không, cô chỉ cảm thấy rất có lỗi với Húc Nghiêu, nếu không phải cô muốn đến đây cũng sẽ không xảy ra chuyện này. Nếu không phải… nghĩ đến đây, một nghi vẫn xuất hiện trong đầu cô: Tại sao bọn người đó biết hai người ở đây, chẳng lẽ có người theo dõi? Cô giật mình nhìn Húc Nghiêu, hỏi: “Dọc đường đi chúng ta có bị theo dõi không?”

Húc Nghiêu nhắm mắt lắc đầu, dường như đang nghĩ gì đó, khi anh mở mắt ra, anh rất bình tĩnh nói: “Không thể nào, dọc đường đi tôi rất cẩn thận, một khi có người đến gần tôi đều chú ý. Nếu cô muốn biết chỗ nào có vấn đề, vậy cố nhớ đi, suốt đường đi chúng ta đã gặp ai.”

“Ông chủ quán ăn sáng? Người chỉ đường?” Lăng Vi lắc đầu, “Tôi thật sự không đoán ra ai khả nghi.”

Húc Nghiêu thở dài một cái: “Cô để sót một người.”

Lăng Vi không chút suy nghĩ lập tức phản bác: “Không thể nào. Chú Quý là người thân tín của ba tôi, từ nhỏ tôi đã biết chú ấy, chú Quý rất hiền, tuyệt không làm ra chuyện hại người đâu!”

Húc Nghiêu kéo cô ngồi xuống, trấn an nói: “Hiện tại tôi không thể nói chính xác có phải chú Quý làm hay không, chỉ là cô nhớ lại xem, biết cụ thể vị trí của chúng ta, trừ ông ta còn có thể là ai? Cô có nhớ không, lần thứ hai chúng ta đi vào nhà, ông ta đã gọi một cú điện thoại, có phải gọi cho con trai ông ta thật không, chúng ta không thể khẳng định.” Nói một đoạn dài, anh hơi mệt, tối qua mất không ít máu, lại chẳng có gì ăn, cảm giác mơ hồ dần xuất hiện, anh đành tựa đầu vào cây.

âm thanh phản bác của Lăng Vi dần yếu đi, cô thừa nhận boăn khoăn của Húc Nghiêu là chính các, hơn nữa trước đây anh cũng đã nói có cảm giác không tốt, nhưng Lăng Vi vẫn không tin chuyện chú Quý giết người làm hung, hơn nữa giết bọn họ thì có lợi ích gì chứ.

Húc Nghiêu hoàn hoãn nói tiếp: “Được rồi, chuyện này để sang một bên, chúng ta trước hết nên nghĩ cách tìm được đường ra ngoài.”

Lăng Vi nhìn Húc Nghiêu, thở dài.

Nhìn theo ánh mắt của cô, Húc Nghiêu phát hiện trên tay mình chỗ quấn vải máu lại bắt đầu loang ra. Anh định nói vài vời an ủi, không ngờ Lăng Vi khẩn trương quỳ trước mặt anh, sau đó gỡ vải ra, nhìn vết đao trên tay anh. Vết thương sâu dài lại lần nữa nứt ra, máu lẫn vào màu xanh của thực vật trông rất đáng sợ. Không để ý đến, Lăng Vi cẩn thận lấy thảo dược xuống, sao đó dùng tay áo sạch từng li từng tí lau xung quanh vết thương.

Húc Nghiêu nhìn cô nói: “Cảm ---” Còn một chữ “ơn” chưa kịp nói, phía xa truyền đến âm thanh, hai người Lăng Vi liếc mắt nhìn nhau, sau đó không để ý đến vết thương dìu nhau đứng lên, tránh khỏi hướng truyền đến âm thanh. Húc Nghiêu thật sự không ngờ, đã qua một đêm nhưng những người đó vẫn không buông tha, lần này hai người bị thương bọn họ làm sao trốn được đây?

Chương 45: Chân tình hiện ra
Nghe giọng nói càng ngày càng đến gần , Lăng Vi cau mày, giảm dần tốc độ nói: "Như vậy không được, hau chúng ta nếu ở chung một chỗ sẽ chạy không nhanh, hơn nữa tay của anh cũng không thể nào chịu được khi cử động mạnh". Cô giống như đã ra một quyết định gì, ánh mắt kiên định nói: "Chúng ta tách ra thôi, ít nhất có thể phân tán lực chú ý của họ, có lẽ như vậy một trong hai người có cơ hội chạy trốn".

Sắc mặt Húc Nghiêu hơi tái nhợt, trên trán còn thấm mồ hôi lạnh, anh nhỏ giọng nói: "Em sợ chết sao?"

"Sợ, làm sao lại không sợ? Chỉ có điều anh không biết , em đã từng chết một lần rồi". Cô sờ sờ vết sẹo ở gáy, khóe miệng lại nở nụ cười lạnh lẽo. Năm đó cô đem mảnh sứ cứa vào cổ, trong nháy mắt cô có thể cảm nhận mình sắp chết , khi đó trạng thái của cô giống như rơi vào trạng thái chân không.

Húc Nghiêu cũng dừng bước chân, kiên định nói: "Được, nếu vậy anh đi bên phải."

Lăng Vi cũng nở nụ cười với anh: "Em đi bên trái".

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó xoay lưng đối diện nhau, cùng làm tư thế chuẩn bị chạy, sau đó cùng chạy....

Chờ chạy được một đoạn, Lăng Vi xoay người, không nhìn thấy bóng dáng của Húc Nghiêu: có lẽ anh đã đi xa rồi. Nghĩ đến đây, khóe miệng cô khẽ nâng lên, cô còn quay đầu lại liếc nhìn nơi mà bọn họ mới vừa chạy qua-- giọng nói của họ chắc cũng gần đây thôi. Vừa rồi cô hạ quyết tâm, không thể để anh gặp chuyện gì. Tối hôm qua nhìn thấy anh bị thương loại đau ấy... Rất đau lòng, cô không muốn mình phải trải qua lần nữa, hơn nữa từ chuyện ngày hôm qua cũng có thể nhận ra được, mục tiêu của đám người kia là anh.

Cô từng bước từng bước đi về nơi nguy hiểm ban nãy, khóe miệng vẫn nở nụ cười, tâm tình cũng thả lỏng, từ tối hôm qua thì lo lắng sợ hãi nhưng bây giờ thì ngược lại, chuyện này rất đáng. Trong đầu cô nhớ lại thời gian sống chung cùng Tấn Húc Nghiêu . Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt là ở buổi lễ tốt nghiệp, sau đó vô tình chung phòng, mặc dù điều tiếc nuối chính là, hai người không xảy ra chuyện gì... Nghĩ đến đây, Lăng Vi đột nhiên lắc đầu một cái, không đúng, bọn họ đã từng gặp mặt trước đó rồi, gặp ở đại học G thì phải? Còn có ở đâu nữa nhỉ? Cô tự cười; có lẽ ở trong sân trường bọn họ đã gặp nhau vô số lần, chỉ là không có ấn tượng thôi. Vậy mà điều đáng mừng chính là, thời điểm hai người gặp lại nhau ở Mỹ. Lăng Vi không biết tại sao đã qua 3 năm, cô còn nhớ rõ tên của Tấn Húc Nghiêu, chẳng lẽ là do lần ấy anh báo tên sao?

Một lần gặp mặt nữa, Lăng Vi đối với anh là ấn tượng của người bạn cũ, người này có chút quen thuộc, cũng có chút lịch sự pha lẫn chút lưu manh, nhưng hình như anh cũng thường xuất hiện bên cạnh cô. Anh thậm chí e ngại mà nói muốn lợi dụng cô, nhưng cô biết rõ một chuyện đó là, anh cũng không muốn giấu diếm cô, có những chuyện anh sẽ nói cho cô biết, về phần những chuyện anh không nói rõ-- Lăng Vi cảm thấy, anh đã thể hiện hết khả năng có thể của mình rồi. Nghĩ đến đây nụ cười trên mặt Lăng Vi càng rực rỡ hơn, may mắn là cô được gặp anh.

Bên tai tiếng ầm ĩ càng ngày càng gần, trong đầu Lăng Vi lại hiện lên cảnh tượng ấm áp hạnh phúc ngày trước, có lẽ là do cô quá hạnh phúc, cho nên ấn tượng của cô về ba mẹ hình như họ chưa từng cãi nhau, hai người vẫn êm ấm. Mặc dù ở bên ngoài, ba là người lãnh đạo uy nghiêm, nhưn về đến nhà ba liền thu hồi lại bộ dạng đó, bất kể mẹ nói gì, ba cũng đều nghe theo răm rắp, Lăng Vi có cảm giác Phó Thanh Ngâm là nữ hoàng còn ba là vệ sĩ trung thành. Còn mẹ thì hoàn toàn trái lại, bà là con gái quyền quý, chưa bao giờ oo thấy mẹ làm cứ chỉ hành động thân mật gì , mẹ thích cà phê, thích tranh, thích châu báu thích thưởng thức nghệ thuật, bà có thể thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, bà có thể đắm chìm thưởng thức các bức tranh ấy mà không nói gì. Bây giờ Chung Nam Sơn hiểu rõ với mẹ nghệ thuật là tất cả, cho nên ông ấy có thể chạm tới nội tâm của mẹ. Nếu như mẹ theo ông ấy có thể có được hạnh phúc, thì chỉ cần hạnh phúc là đủ. Lăng Vi cũng chợt nhơ tới thời điểm gặp ba ở trong tù, nhớ lời ba nói: như vậy cũng tốt, chắc ba cũng hiểu rõ tâm tư của người phụ nữ mà sống cùng mình mấy chục năm trời.

Đột nhiên chân của cô vấp phải cái gì, sau đó cơ thể ngã xuống mặt đất, cằm đập xuống đất, cảm giác đau nhức lan ra, ánh mắt của cô cũng ươn ướt, theo bản năng cô nhắm mắt lại. Nghe tiếng bước
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,4,-,Tiểu,thuyết,-,Duyên,Đến,Khó,Thoát,-,phần,9,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 4 - Tiểu thuyết - Duyên Đến Khó Thoát - phần 9 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 4 - Tiểu thuyết - Duyên Đến Khó Thoát - phần 9 - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT358/4638