Tiểu thuyết Duyên Đến Là Em-full
Lượt xem : |
sửa chữa lại một chút, phần eo phía sau và ở làn váy cô đính thêm ít đá thành bông hoa, vì vậy sau khi chiếc váy được sửa lại thì càng độc đáo hơn so với nhà sản xuất.
“Chuyện tôi thích làm nhất là mua quần áo hạ giá, sau đó tự tay chỉnh sửa, lại phối thêm đồ trang sức để nó thoạt nhìn vô cùng đắt tiền!!” Cô gái nhỏ vui vẻ nói, nhận tiện khoe khoang đồ trang sức của mình một phen: “Ừm, dây chuyền bạch kim và dây chuyền hồng ngọc, l-q3đ lắc tay và khuyên tai trân châu đều là hàng thật. Khắp người không thể chỉ có hàng hạ giá được… Cần phải tiêu tiền một cách khôn ngoan, quần áo mặc vài lần là hỏng, nhưng đồ trang sức châu báu có thể sử dụng lâu dài, thậm chí giá trị của nó còn có thể bảo đảm.”
Cô rất hợp với cha tôi, đều là những người theo chủ nghĩa thực dụng, Long Tuyền nghĩ thầm.
Đi đến nơi bán giầy ở tầng 1 thì đã đến giờ xem mắt của Lâm Lung, cô không thể làm gì khác hơn đành nói Long Tuyền đi chọn một đôi giày da màu đen hoặc nâu sẫm, mũi giày hình tròn hoặc hơi tròn, đừng mua loại có mũi giày như mõm cá sấu. Cô lại nói với anh sau khi mua đồ xong thì gửi hết những túi xách kia lại không được cầm trên tay như một tên ngốc đi xem mắt.
Sau đó một mình cô với ý chí chiến đấu sôi sục đi theo con đường Long Tuyền chỉ đến nơi xem mắt. l015đ Trên đường đi cô nhận được một tin nhắn của Long Tuyền, trong đó có địa chỉ email của bộ đội và địa chỉ email của anh, anh nói muốn làm bạn bè với cô.
Đến khi Long Tuyền chuẩn bị xong mọi thứ thì cũng là 12h20p. Anh đi đến nhà hàng Tây nơi hẹn xem mắt, vừa vào cửa đã thấy Lâm Lung ngồi ở vị trí gần cửa sổ chếch cửa ra vào, cô đang buồn chán nghịch điện thoại di động, chỗ ngồi đối diện cô không có ai, xem ra là đối phương đến trễ.
Sau khi dùng ánh mắt chào hỏi cô, Long Tuyền đi thêm mười mét ngồi vào một vị trí đối diện cửa, l;q3đ phía sau lưng anh là một bức tường. Thói quen lúc nào cũng phải giữ vững cảnh giác này đã được anh rèn luyện trong quân đội. Vì vậy ở những nơi công cộng anh sẽ không ngồi cạnh cửa sổ thuỷ tinh, cũng sẽ không mất cảnh giác đưa lưng về phía cửa ra vào.
Không lâu sau hai đối tượng xem mắt đã đến. Một người là đàn ông hơi mập mặc áo phông tay ngắn cổ bẻ, một người là cô gái mặc chiếc váy màu xanh xám mặt mũi tiều tuỵ.
Lâm Lung nhìn vị “thanh niên tài tuấn” trước mắt mà không biết nói gì. Cô nhớ rõ cô đã khéo léo từ chối những người đàn ông có vóc dáng “mượt mà” trong bản giới thiệu của mình. Vậy mà người đàn ông trước mắt này có làn da bóng loáng, bộ dạng thì như một chiếc bánh bao lớn, trắng nõn non mềm, trên bánh bao còn phủ không ít vừng - đậu thanh xuân tầng tầng lớp lớp!!
Thường nói không cần quá coi trọng tướng mạo của một người đàn ông, nội tâm mới là điều quan trọng nhất, bộ dạng đẹp trai cũng không thể thay cơm ăn. Thế nhưng vấn đề là khi ăn cơm cô phải nhìn anh ta đấy!!! Thật là ảnh hưởng đến chất lượng bữa ăn mà…
Thật ra thì Lâm Lung không kỳ thị người béo, nhưng vì khi cô còn học tiểu học đã bị một cậu bé béo ức hiếp nên trong lòng vẫn có một bóng ma. Khi đó giữa học sinh nam nữ thường thích kẻ một đường giữa bàn học, nghiêm cấm đối phương vượt qua “ranh giới quốc gia”, l[q-đ họ gọi đó là đường vĩ tuyến 38*. Giữa Lâm Lung và cậu bé mập đó cũng kẻ đường vĩ tuyến 38 này, Lâm Lung ba còn cậu bé kia bảy. Vì cậu ta quá béo nên cần diện tích lớn, đáng thương cho cô gái bé nhỏ Lâm Lung thường bị chen lấn dán cả người vào tường, hoặc là bị đẩy ra khỏi bàn học.
*Vĩ tuyến 38: Được chia thành vĩ tuyến 38 Bắc và vĩ tuyến 38 Nam. Vĩ tuyến 38 Bắc đi qua TQ và một số nước khác, nó có ý nghĩa quan trọng trong lịch sử bán đảo Triều Tiên
Nghĩ lại chuyện cũ mà sợ!!
Lâm Lung vô cùng buồn bực nhìn vị tiên sinh bánh màn thầu này, cô không ngừng nhắc nhở mình không được trông mặt mà bắt hình dong, cần phải nói chuyện tử tế với đối phương. Ai mà ngờ được càng nói chuyện cô lại càng tức giận buồn bực.
Sở thích hứng thú, cách giải trí, giá trị quan* của hai người hoàn toàn khác nhau!
*giá trị quan: quan điểm về giá trị, tiền bạc.
Lâm Lung thích đọc sách, thích âm nhạc cổ điển và văn nghệ điện ảnh, không hút thuốc lá uống rượu, l-q4đ không đi bar không đánh mạt chược, mà tiên sinh bánh bao uống rượu hút thuốc cái gì cũng thích, thích xem phim Hồng Kông và phim truyền hình, sở thích bên lề là mạt chược và đi bar. Hơn nữa anh ta còn cảm thấy Lâm Lung đánh đàn tỳ bà, đàn tranh vào lúc rảnh rỗi là chuyện vô cùng kỳ lạ, anh ta cho rằng cô nên xuyên đến cổ đại thì tốt hơn. Anh ta ngụ ý nói rằng bản thân mình chưa gặp ai mà kỳ quái như Lâm Lung, quá là quái dị.
Đã vậy anh ta còn phê phán quan niệm tiêu dùng của Lâm Lung quá mức bảo thủ và lỗi thời. Người trẻ tuổi sao có thể không chạy theo trào lưu, không mua sản phẩm điện tử đang thịnh hành chứ??l/a.đ Điện thoại di động chỉ thịnh hành trong một tháng thì có sao, ít nhất thì mình được dùng trong thời kỳ nó thịnh hành nhất!! Việc dùng thẻ tín dụng trả góp hàng tháng là việc vô cùng bình thường. Cứ mua về hưởng thụ trước đã, còn trả tiền thì để sau, vô cùng dễ dàng mà lại thời thượng!!
Lý luận của anh ta khiến người kiên quyết không đổi điện thoại, năm nay phải kiếm đủ tiền sinh hoạt phí và tiền tiêu vặt như Lâm Lung cô nương rất khó tiếp nhận. Thật ra thì giá trị quan này cũng không có gì là sai, tóm lại hai người không có chung quan điểm nên không thể khai thông.
Nói đến giá trị quan, tiên sinh bánh bao lại quay trở lại chủ đề cách sống của Lâm Lung, một lần nữa phê phán cuộc sống không chuyên nghiệp và cách thức tiêu dùng như những người cổ hủ, thế kỷ bao nhiêu rồi mà còn thích nhạc dân gian??!! Hiện tại đã không còn lưu hành tài nữ cầm kỳ thư hoạ cái gì cũng biết nữa rồi, có tài có mạo, lên được phòng khách xuống được phòng bếp vào được phòng ngủ mới là một cô gái tốt.
Nghe đến đó Lâm Lung thật sự nổi giận, đây mà gọi là xem mắt sao?? Quả thực là muốn ăn đòn mà!! Chẳng lẽ chỉ có chơi mạt chược đi bar uống rượu mới là cách thức giải trí tốt?? Rảnh rỗi tôi nghe nhạc đọc sách đánh đàn thì trêu chọc đến ai à??
“Người thích nhạc dân gian là kỳ quái ư?? Lúc rảnh rỗi đánh đàn tiêu khiển là việc sai trái à? Không ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, cũng không ô nhiễm lỗ tai của anh. Cha tôi chính là người đánh đàn tỳ bà cho đoàn ca múa, cả đời ông đều đánh đàn!!” Lâm Lung tức giận nói, sau đó lườm anh ta một cái: “Anh có gan thì nói những lời này trước mặt cha tôi xem ông có dùng đàn tỳ bà đánh vỡ miệng của anh ra không?!!”
Tiên sinh bánh bao rắc vừng trợn mắt nhìn Lâm Lung, cô gái này mới vừa rồi còn là thục nữ vậy mà trong nháy mắt đã biến thành khủng long bạo chúa. Cô xách túi lên, lấy ví rút tờ 100 nguyên rồi vỗ lên bàn, cứng rắn nói: “Tôi thanh toán tiền, anh cứ tự nhiên. Nhân viên, tính tiền!!”
Chờ đến khi người đàn ông kia ảo não rời đi, rốt cuộc thì Lâm Lung cũng thở phào một hơi. Cô nghĩ thầm: thật may còn chưa chọn đồ ăn, nếu không ăn vào lại phải phun ra!! Lại còn lên được phòng khách xuống được phòng bếp vào được phòng ngủ… mệt anh ta còn nói ra miệng với một đối tượng hẹn hò xa lạ được. Hơn nữa, thân là người Trung Quốc, chưa nói đến việc thích nhac dân gian nhưng ít nhất cũng không thể chê bai xem thường như vậy.
Được thôi, đạo bất đồng bất tương vi mưu*!!
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: đây là một trong ba tiêu chí để kết bạn của Khổng Tử. Câu này có nghĩa là: tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.
Uống một ngụm nước trái cây trong cốc của mình, Lâm Lung bất giác quay đầu lại muốn nhìn xem Long Tuyền đang làm gì, kết quả là bị doạ giật mình.
Một cô gái tóc tai bù xù ngồi đối diện anh không ngừng khóc, càng kinh sợ hơn đó chính là bên cạnh cô gái đó còn có một anh chàng không ngừng vuốt vai cô ta.
Ngất, đi xem mắt với người khác còn mang theo người bạn trai hiện tại của mình ư??
Long Tuyền liên tục gật đầu như đang đồng ý cái gì đó. Sau đó Lâm Lung thấy hai người kia mừng rỡ ôm nhau rời khỏi bàn, đồng chí thiếu tá thấy cô cũng chỉ có một người như mình nên ra hiệu mời cô đến ngồi cùng.
“Có chuyện gì vậy??” Lâm Lung cầm cốc nước của mình bước nhanh tới, vừa ngồi xuống đã tò mò hỏi thăm.
Long Tuyền day trán bất đắc dĩ nói: “Gia cảnh anh chàng kia không tốt nên người lớn muốn chia rẽ hai người này, họ xin tôi trở về nói với người giới thiệu là tôi không coi trọng cô ta.”
“Ha ha, Lương Chúc phiên bản hiện đại!!” Lâm Lung vui vẻ cười nói: “Vậy thiếu chút nữa anh đã trở thành Mã Văn Tài rồi!!”
“Mã Văn Tài cũng là người vô tội bị hại, trên đường đón dâu thật không may mắn cô dâu chết.” Long Tuyền cảm thán: “Nam nữ quen nhau luôn nói điều kiện trước, thật không tốt.”
“Việc xem mắt không nhìn điều kiện thì nhìn cái gì??” Lâm Lung hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh tin việc vừa thấy đã yêu?”
Long Tuyền lắc đầu, cái việc vừa thấy đã yêu này quá hư ảo, không thể tin.
Có lúc anh cũng không quá tin vào hai chữ “tình yêu” này, anh không hiểu vì sao phải có người mình thích đến chết đi sống lại; tại sao phải có người mình thích đến mức không nhận người thân; tại sao lại có người yêu đến hèn mọn mất chính bản thân… Vì “yêu” mà bị thương hoặc chết cái nào cũng có. Anh vẫn cảm thấy tình cảm này là không có ý nghĩa, cuộc sống có rất nhiều chuyện quan trọng hơn nhiều, không nên vì một người và một tình cảm hư ảo mà buông thả chính mình.
Anh cảm thấy nếu thật sự yêu nhau thì phải là đôi bên cùng vun đắp, ủng hộ nhau, sưởi ấm tâm hồn của đối phương… Long Tuyền dừng suy nghĩ lại, được rồi, thật ra thì căn bản anh không biết tình yêu là cái gì, bởi vì anh chưa bao giờ có một mối tình thật sự.
Vì vậy Long Tuyền không đề cập đến vấn đề tình yêu, anh nói với Lâm Lung: “Việc xem mắt nếu quá coi trọng điều kiện cũng là điều không tốt.”
“Thật ra thì chính là xem xét tình trạng!! Nếu nói điều kiện thì không chỉ có nghĩa hẹp là tài sản riêng, nghĩa rộng thì phải là…” Lâm Lung giơ ngón tay ra bắt đầu đếm: “Ví như nhân phẩm, tính tình, trình độ học vấn, năng lực, EQ, hình thức, sở trường, có thể làm việc nhà hay không… Những cái này cũng được coi là điều kiện. Nếu chỉ nói đến tiền thì quá là tầm thường rồi, tuy nói cơ sở vật chất quyết định kiến trúc thượng tầng, tiền là cơ sở. Thế nhưng thứ để duy trì một cuộc hôn nhân khẳng định không thể chỉ có tiền.”
“Cũng đúng.” Long Tuyền gật đầu, sau đó lại gọi nhân viên phục vụ: “Chọn món ăn đi, tôi mời cô.”
“Vậy không tốt, cũng không phải là chúng ta xem mắt. AA* đi.” Lâm Lung lắc đầu.
*AA: chia đôi.
“Đừng khách sáo, vừa rồi cô đã chọn quần áo giúp tôi, chẳng lẽ muốn tôi chọn giúp cô một lần??” Long Tuyền cười nói: “Việc này có độ khó quá cao, khách quan mà nói thì tôi am hiểu việc ăn uống hơn.”
Lâm Lung vui vẻ, hớn hở đồng ý lời mời của Long Tuyền.
Hai người ngồi đối diện nhau trong một nhà hàng Tây với hoàn cảnh trang nhã, nam cao lớn nữ ngọt ngào, cả hai đều ăn mặc không tầm thường, trai tài gái sắc vô tình hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người. Những vị khách đi ngang qua vô thức nhìn bọn họ nhiều hơn một lần, tần suất của nữ nhân viên phục vụ rót
QUAY LẠI“Chuyện tôi thích làm nhất là mua quần áo hạ giá, sau đó tự tay chỉnh sửa, lại phối thêm đồ trang sức để nó thoạt nhìn vô cùng đắt tiền!!” Cô gái nhỏ vui vẻ nói, nhận tiện khoe khoang đồ trang sức của mình một phen: “Ừm, dây chuyền bạch kim và dây chuyền hồng ngọc, l-q3đ lắc tay và khuyên tai trân châu đều là hàng thật. Khắp người không thể chỉ có hàng hạ giá được… Cần phải tiêu tiền một cách khôn ngoan, quần áo mặc vài lần là hỏng, nhưng đồ trang sức châu báu có thể sử dụng lâu dài, thậm chí giá trị của nó còn có thể bảo đảm.”
Cô rất hợp với cha tôi, đều là những người theo chủ nghĩa thực dụng, Long Tuyền nghĩ thầm.
Đi đến nơi bán giầy ở tầng 1 thì đã đến giờ xem mắt của Lâm Lung, cô không thể làm gì khác hơn đành nói Long Tuyền đi chọn một đôi giày da màu đen hoặc nâu sẫm, mũi giày hình tròn hoặc hơi tròn, đừng mua loại có mũi giày như mõm cá sấu. Cô lại nói với anh sau khi mua đồ xong thì gửi hết những túi xách kia lại không được cầm trên tay như một tên ngốc đi xem mắt.
Sau đó một mình cô với ý chí chiến đấu sôi sục đi theo con đường Long Tuyền chỉ đến nơi xem mắt. l015đ Trên đường đi cô nhận được một tin nhắn của Long Tuyền, trong đó có địa chỉ email của bộ đội và địa chỉ email của anh, anh nói muốn làm bạn bè với cô.
Đến khi Long Tuyền chuẩn bị xong mọi thứ thì cũng là 12h20p. Anh đi đến nhà hàng Tây nơi hẹn xem mắt, vừa vào cửa đã thấy Lâm Lung ngồi ở vị trí gần cửa sổ chếch cửa ra vào, cô đang buồn chán nghịch điện thoại di động, chỗ ngồi đối diện cô không có ai, xem ra là đối phương đến trễ.
Sau khi dùng ánh mắt chào hỏi cô, Long Tuyền đi thêm mười mét ngồi vào một vị trí đối diện cửa, l;q3đ phía sau lưng anh là một bức tường. Thói quen lúc nào cũng phải giữ vững cảnh giác này đã được anh rèn luyện trong quân đội. Vì vậy ở những nơi công cộng anh sẽ không ngồi cạnh cửa sổ thuỷ tinh, cũng sẽ không mất cảnh giác đưa lưng về phía cửa ra vào.
Không lâu sau hai đối tượng xem mắt đã đến. Một người là đàn ông hơi mập mặc áo phông tay ngắn cổ bẻ, một người là cô gái mặc chiếc váy màu xanh xám mặt mũi tiều tuỵ.
Lâm Lung nhìn vị “thanh niên tài tuấn” trước mắt mà không biết nói gì. Cô nhớ rõ cô đã khéo léo từ chối những người đàn ông có vóc dáng “mượt mà” trong bản giới thiệu của mình. Vậy mà người đàn ông trước mắt này có làn da bóng loáng, bộ dạng thì như một chiếc bánh bao lớn, trắng nõn non mềm, trên bánh bao còn phủ không ít vừng - đậu thanh xuân tầng tầng lớp lớp!!
Thường nói không cần quá coi trọng tướng mạo của một người đàn ông, nội tâm mới là điều quan trọng nhất, bộ dạng đẹp trai cũng không thể thay cơm ăn. Thế nhưng vấn đề là khi ăn cơm cô phải nhìn anh ta đấy!!! Thật là ảnh hưởng đến chất lượng bữa ăn mà…
Thật ra thì Lâm Lung không kỳ thị người béo, nhưng vì khi cô còn học tiểu học đã bị một cậu bé béo ức hiếp nên trong lòng vẫn có một bóng ma. Khi đó giữa học sinh nam nữ thường thích kẻ một đường giữa bàn học, nghiêm cấm đối phương vượt qua “ranh giới quốc gia”, l[q-đ họ gọi đó là đường vĩ tuyến 38*. Giữa Lâm Lung và cậu bé mập đó cũng kẻ đường vĩ tuyến 38 này, Lâm Lung ba còn cậu bé kia bảy. Vì cậu ta quá béo nên cần diện tích lớn, đáng thương cho cô gái bé nhỏ Lâm Lung thường bị chen lấn dán cả người vào tường, hoặc là bị đẩy ra khỏi bàn học.
*Vĩ tuyến 38: Được chia thành vĩ tuyến 38 Bắc và vĩ tuyến 38 Nam. Vĩ tuyến 38 Bắc đi qua TQ và một số nước khác, nó có ý nghĩa quan trọng trong lịch sử bán đảo Triều Tiên
Nghĩ lại chuyện cũ mà sợ!!
Lâm Lung vô cùng buồn bực nhìn vị tiên sinh bánh màn thầu này, cô không ngừng nhắc nhở mình không được trông mặt mà bắt hình dong, cần phải nói chuyện tử tế với đối phương. Ai mà ngờ được càng nói chuyện cô lại càng tức giận buồn bực.
Sở thích hứng thú, cách giải trí, giá trị quan* của hai người hoàn toàn khác nhau!
*giá trị quan: quan điểm về giá trị, tiền bạc.
Lâm Lung thích đọc sách, thích âm nhạc cổ điển và văn nghệ điện ảnh, không hút thuốc lá uống rượu, l-q4đ không đi bar không đánh mạt chược, mà tiên sinh bánh bao uống rượu hút thuốc cái gì cũng thích, thích xem phim Hồng Kông và phim truyền hình, sở thích bên lề là mạt chược và đi bar. Hơn nữa anh ta còn cảm thấy Lâm Lung đánh đàn tỳ bà, đàn tranh vào lúc rảnh rỗi là chuyện vô cùng kỳ lạ, anh ta cho rằng cô nên xuyên đến cổ đại thì tốt hơn. Anh ta ngụ ý nói rằng bản thân mình chưa gặp ai mà kỳ quái như Lâm Lung, quá là quái dị.
Đã vậy anh ta còn phê phán quan niệm tiêu dùng của Lâm Lung quá mức bảo thủ và lỗi thời. Người trẻ tuổi sao có thể không chạy theo trào lưu, không mua sản phẩm điện tử đang thịnh hành chứ??l/a.đ Điện thoại di động chỉ thịnh hành trong một tháng thì có sao, ít nhất thì mình được dùng trong thời kỳ nó thịnh hành nhất!! Việc dùng thẻ tín dụng trả góp hàng tháng là việc vô cùng bình thường. Cứ mua về hưởng thụ trước đã, còn trả tiền thì để sau, vô cùng dễ dàng mà lại thời thượng!!
Lý luận của anh ta khiến người kiên quyết không đổi điện thoại, năm nay phải kiếm đủ tiền sinh hoạt phí và tiền tiêu vặt như Lâm Lung cô nương rất khó tiếp nhận. Thật ra thì giá trị quan này cũng không có gì là sai, tóm lại hai người không có chung quan điểm nên không thể khai thông.
Nói đến giá trị quan, tiên sinh bánh bao lại quay trở lại chủ đề cách sống của Lâm Lung, một lần nữa phê phán cuộc sống không chuyên nghiệp và cách thức tiêu dùng như những người cổ hủ, thế kỷ bao nhiêu rồi mà còn thích nhạc dân gian??!! Hiện tại đã không còn lưu hành tài nữ cầm kỳ thư hoạ cái gì cũng biết nữa rồi, có tài có mạo, lên được phòng khách xuống được phòng bếp vào được phòng ngủ mới là một cô gái tốt.
Nghe đến đó Lâm Lung thật sự nổi giận, đây mà gọi là xem mắt sao?? Quả thực là muốn ăn đòn mà!! Chẳng lẽ chỉ có chơi mạt chược đi bar uống rượu mới là cách thức giải trí tốt?? Rảnh rỗi tôi nghe nhạc đọc sách đánh đàn thì trêu chọc đến ai à??
“Người thích nhạc dân gian là kỳ quái ư?? Lúc rảnh rỗi đánh đàn tiêu khiển là việc sai trái à? Không ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, cũng không ô nhiễm lỗ tai của anh. Cha tôi chính là người đánh đàn tỳ bà cho đoàn ca múa, cả đời ông đều đánh đàn!!” Lâm Lung tức giận nói, sau đó lườm anh ta một cái: “Anh có gan thì nói những lời này trước mặt cha tôi xem ông có dùng đàn tỳ bà đánh vỡ miệng của anh ra không?!!”
Tiên sinh bánh bao rắc vừng trợn mắt nhìn Lâm Lung, cô gái này mới vừa rồi còn là thục nữ vậy mà trong nháy mắt đã biến thành khủng long bạo chúa. Cô xách túi lên, lấy ví rút tờ 100 nguyên rồi vỗ lên bàn, cứng rắn nói: “Tôi thanh toán tiền, anh cứ tự nhiên. Nhân viên, tính tiền!!”
Chờ đến khi người đàn ông kia ảo não rời đi, rốt cuộc thì Lâm Lung cũng thở phào một hơi. Cô nghĩ thầm: thật may còn chưa chọn đồ ăn, nếu không ăn vào lại phải phun ra!! Lại còn lên được phòng khách xuống được phòng bếp vào được phòng ngủ… mệt anh ta còn nói ra miệng với một đối tượng hẹn hò xa lạ được. Hơn nữa, thân là người Trung Quốc, chưa nói đến việc thích nhac dân gian nhưng ít nhất cũng không thể chê bai xem thường như vậy.
Được thôi, đạo bất đồng bất tương vi mưu*!!
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: đây là một trong ba tiêu chí để kết bạn của Khổng Tử. Câu này có nghĩa là: tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.
Uống một ngụm nước trái cây trong cốc của mình, Lâm Lung bất giác quay đầu lại muốn nhìn xem Long Tuyền đang làm gì, kết quả là bị doạ giật mình.
Một cô gái tóc tai bù xù ngồi đối diện anh không ngừng khóc, càng kinh sợ hơn đó chính là bên cạnh cô gái đó còn có một anh chàng không ngừng vuốt vai cô ta.
Ngất, đi xem mắt với người khác còn mang theo người bạn trai hiện tại của mình ư??
Long Tuyền liên tục gật đầu như đang đồng ý cái gì đó. Sau đó Lâm Lung thấy hai người kia mừng rỡ ôm nhau rời khỏi bàn, đồng chí thiếu tá thấy cô cũng chỉ có một người như mình nên ra hiệu mời cô đến ngồi cùng.
“Có chuyện gì vậy??” Lâm Lung cầm cốc nước của mình bước nhanh tới, vừa ngồi xuống đã tò mò hỏi thăm.
Long Tuyền day trán bất đắc dĩ nói: “Gia cảnh anh chàng kia không tốt nên người lớn muốn chia rẽ hai người này, họ xin tôi trở về nói với người giới thiệu là tôi không coi trọng cô ta.”
“Ha ha, Lương Chúc phiên bản hiện đại!!” Lâm Lung vui vẻ cười nói: “Vậy thiếu chút nữa anh đã trở thành Mã Văn Tài rồi!!”
“Mã Văn Tài cũng là người vô tội bị hại, trên đường đón dâu thật không may mắn cô dâu chết.” Long Tuyền cảm thán: “Nam nữ quen nhau luôn nói điều kiện trước, thật không tốt.”
“Việc xem mắt không nhìn điều kiện thì nhìn cái gì??” Lâm Lung hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh tin việc vừa thấy đã yêu?”
Long Tuyền lắc đầu, cái việc vừa thấy đã yêu này quá hư ảo, không thể tin.
Có lúc anh cũng không quá tin vào hai chữ “tình yêu” này, anh không hiểu vì sao phải có người mình thích đến chết đi sống lại; tại sao phải có người mình thích đến mức không nhận người thân; tại sao lại có người yêu đến hèn mọn mất chính bản thân… Vì “yêu” mà bị thương hoặc chết cái nào cũng có. Anh vẫn cảm thấy tình cảm này là không có ý nghĩa, cuộc sống có rất nhiều chuyện quan trọng hơn nhiều, không nên vì một người và một tình cảm hư ảo mà buông thả chính mình.
Anh cảm thấy nếu thật sự yêu nhau thì phải là đôi bên cùng vun đắp, ủng hộ nhau, sưởi ấm tâm hồn của đối phương… Long Tuyền dừng suy nghĩ lại, được rồi, thật ra thì căn bản anh không biết tình yêu là cái gì, bởi vì anh chưa bao giờ có một mối tình thật sự.
Vì vậy Long Tuyền không đề cập đến vấn đề tình yêu, anh nói với Lâm Lung: “Việc xem mắt nếu quá coi trọng điều kiện cũng là điều không tốt.”
“Thật ra thì chính là xem xét tình trạng!! Nếu nói điều kiện thì không chỉ có nghĩa hẹp là tài sản riêng, nghĩa rộng thì phải là…” Lâm Lung giơ ngón tay ra bắt đầu đếm: “Ví như nhân phẩm, tính tình, trình độ học vấn, năng lực, EQ, hình thức, sở trường, có thể làm việc nhà hay không… Những cái này cũng được coi là điều kiện. Nếu chỉ nói đến tiền thì quá là tầm thường rồi, tuy nói cơ sở vật chất quyết định kiến trúc thượng tầng, tiền là cơ sở. Thế nhưng thứ để duy trì một cuộc hôn nhân khẳng định không thể chỉ có tiền.”
“Cũng đúng.” Long Tuyền gật đầu, sau đó lại gọi nhân viên phục vụ: “Chọn món ăn đi, tôi mời cô.”
“Vậy không tốt, cũng không phải là chúng ta xem mắt. AA* đi.” Lâm Lung lắc đầu.
*AA: chia đôi.
“Đừng khách sáo, vừa rồi cô đã chọn quần áo giúp tôi, chẳng lẽ muốn tôi chọn giúp cô một lần??” Long Tuyền cười nói: “Việc này có độ khó quá cao, khách quan mà nói thì tôi am hiểu việc ăn uống hơn.”
Lâm Lung vui vẻ, hớn hở đồng ý lời mời của Long Tuyền.
Hai người ngồi đối diện nhau trong một nhà hàng Tây với hoàn cảnh trang nhã, nam cao lớn nữ ngọt ngào, cả hai đều ăn mặc không tầm thường, trai tài gái sắc vô tình hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người. Những vị khách đi ngang qua vô thức nhìn bọn họ nhiều hơn một lần, tần suất của nữ nhân viên phục vụ rót
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu5/5366