XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Duyên Đến Là Em-full

Lượt xem :
tán gẫu.

Hồng Hiểu Đình có được nửa ngày rảnh rỗi, bị mọi người bức bách bắt đầu kể lại kinh nghiệm xem mắt vào tuần trước của mình. Lâm Lung mới nghe ba câu trọng điểm đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Một sĩ quan có trình độ học vấn cao, vừa đen vừa lạnh lại còn nghiêm túc, đóng quân tại rừng núi quanh năm không về nhà!! Ngất, rất giống anh chàng Long thiếu kia!!

“Tuần trước mình cũng đi xem mắt một người rất giống với những gì cậu miêu tả!” Lâm Lung không nhịn được chen vào nói: “Có phải anh ta họ Long không?”

Hồng Hiểu Đình không nói chuyện nữa, l,q.đ miệng khẽ nhếch lên kinh ngạc trợn mắt nhìn về phía Lâm Lung.

Nhìn vẻ mặt này của cô ấy Lâm Lung đã biết là mình đoán đúng, cô lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc anh chàng này đã đi xem mắt bao nhiêu người trong vòng bốn ngày?” Cô biết cả cô nữa là bốn người!! Hiệu suất này… Chà chà, không hổ danh là bộ đội có phản ứng nhanh nhẹn.

Hồng Hiểu Đình hết kinh ngạc, hỏi cô: “Vậy cậu và anh ta có tiến triển gì chưa?”

Lâm Lung nghi ngờ hỏi ngược lại: “Cái gì mà mình và anh ta có tiến triển gì chưa?”

Hồng Hiểu Đình giải thích nói, cô từng đề cử cho Long Tuyền dạng người thích hợp làm vợ anh ta, người đó là một cô gái có rất nhiều tinh lực* và thời gian, sau đó lại bổ sung: l\q.đ “Bây giờ mình bỗng thấy điều kiện của cậu rất phù hợp với như cầu của anh ta – một người ngoài yếu trong mềm vô cùng rảnh rỗi!”

*Tinh lực: Tinh thần, sức khoẻ và thể lực

“Mình rảnh rỗi hồi nào!! Mình vẫn rất bận có được không.” Lâm Lung phản bác: “Mình mới nhận hai quyển kinh tế học và phương hướng quản lý tài sản , hiện đang bận nghiên cứu quyển ‘kinh tế học’ của Samuelson* đấy.”

*Samuelson: Paul Anthony Samuelson -0.00053917510454478 là một nhà kinh tế học người Hoa Kỳ, đại biểu của trường phái kinh tế học vĩ mô tổng hợp và có đóng góp to lớn ở một loạt lĩnh vực của kinh tế học. Ông là người Mỹ đầu tiên nhận được Giải Nobel Kinh tế(1970).

Hai người kia không chút để ý đến việc Lâm Lung phản bác, Hồng Hiểu Đình thì lại vô cùng tán thành gật đầu: l.q/đ “Nói một cách tương đối thì cuộc sống của cậu tuyệt đối nhàn nhã hơn so với những người có tiền.”

“Đó là bởi vì mình không theo đuổi, được ngày nào hay ngày ấy mà thôi.” Lâm Lung giải thích.

Cậu không theo đuổi?! Một câu nói nhẹ nhàng của cô không cẩn thận khiến mọi người nổi giận, một người chơi nhạc cụ đoạt được giải thưởng lớn trong cuộc thi cả nước còn dám nói là mình không có gì để theo đuổi!! Chẳng lẽ còn muốn dùng nhạc dân gian đi nước ngoài để tranh tài với người ngoại quốc??!!

Lâm Lung vội vàng giải thích: “Cái đó, đàn tranh của Nhật Bản phát triển rất tốt, người nhỏ tuổi thổi flute* cũng rất tuyệt! Nếu tham gia trận đấu quốc tế thì chưa biết ai thua ai thắng.”

*Flute: Sáo Flute là một loại nhạc cụ cổ mà được chơi trong suốt đế chế La Mã. Ống sáo Flute thường chỉ dài 2 feet, cây sáo thường được làm bằng kim loại. Cây sáo FLute tiêu chuẩn thường là nhạc cụ cao nhất l[q.đ (âm sắc) trong dàn nhạc. Âm thanh sáng và trong của cây sáo thường dễ nghe khi chơi cùng nốt với cây đàn violin thứ nhất. Cây sáo có thể tháo ra làm 3 mảnh để dễ dàng vận chuyển và cất giữ.

Cô vừa nói xong liền giải thích rõ lý do cho mọi người hiểu. Flute chính là một cây sáo dài khoảng 50cm. Thời nhà Đường thì cây sáo này đã được truyền đến Đông Doanh, sau đó tiếp tục phát triển, dần dần biến thành một loại nhạc cụ truyền thống của Nhật Bản. Một khoảng thời gian rất dài người Trung Quốc rất thích nghe người Nhật Bản thổi flute.

Lâm Lung đã từng được nghe một đoạn hợp tấu đàn tranh và flute do người Nhật biểu diễn bằng phương thức hiện đại. Dưới ánh trăng mông lung, trong một khu rừng trúc xanh biếc, cô gái trẻ mặc chiếc váy màu hồng nhẹ nhàng gảy khúc đàn trữ tình mà sống động, l)q,đ thỉnh thoảng lại có tiếng sáo flute vang lên cùng với tiếng hát uyển chuyển phiêu đãng. Chưa nói đến chất lượng của khúc nhạc này, riêng phần ý cảnh kia cũng đã hơn một bậc so với người Trung Quốc hở bụng lộ bắp chân rồi.

“Đoạn video này là do một người bạn học Bách Khoa muốn dụ dỗ mình hợp tấu nên đã gửi qua, cô ấy muốn thực hiện một khúc cầm tiêu hợp tấu có thể so sánh với người Nhật Bản, l,q.đ nếu có thể khiến cho đối phương chấn động thì càng tốt, không thể để nhạc truyền thống dân gian của chúng ta bị một đất nước nhỏ bé áp chế. Đáng tiếc vẫn không tìm được người thích hợp để soạn nhạc.” Lâm Lung nhún vai một cái, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Lời mình có thể tự soạn, trang phục có thể tự chuẩn bị, nhiếp ảnh gia cũng quen một người, nhưng nhạc thì không có biện pháp.”

“Đây gọi là có thể ngộ mà không thể cầu? Không cần nóng nảy, có lẽ người thích hợp sẽ đột nhiên xuất hiện.” Hồng Hiểu Đình thuận miệng đáp, sau đó nhìn Lâm Lung chăm chú: “Nha đầu chết tiệt kia, cậu cố ý chuyển đề tài đúng không. Vừa rồi vẫn đang nói quan hệ giữa cậu và anh chàng Long Tuyền kia có phát triển thêm một bước nào không vậy mà cậu dám đi ngã ba sang hướng khác!! Chỉ nói phong nguyệt mà không nói chính trị à!! Nhanh chóng thành thật khai báo, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!!”

Thật không hổ là người làm việc tại toà án, phản ứng này thật nhanh chóng, ánh mắt này… quá bén nhọn rồi!

Lâm Lung không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thành thật khai báo: “Thật sự không tiến thêm một bước nữa, chỉ làm bạn bè bình thường mà thôi!!” Sau đó cô lại hỏi tới: “Tại sao cậu lại cảm thấy người rảnh rỗi thích hợp với anh ta?”

Hồng Hiểu Đình trả lời: “Bởi vì người có nhiều thời gian rảnh rỗi mới có thể vừa làm cha vừa làm mẹ!! Cho dù một năm anh ta không về nhà được hai lần cũng không sao.”

Lý Huệ cười: “Một mình trông nhà à, quá rảnh rỗi rất dễ dàng ngoại tình.” Tựa như chồng cô vậy, công việc của hai người khác nhau, chồng của cô thì rất thanh nhàn, quá nhàn nhã thì đi chơi xung quanh, đi tìm kích thích, vì vậy hôn nhân giữa hai người nhanh chóng có vấn đề.

Nghe quan điểm này của Lý Huệ, Hồng Hiểu Đình và Lâm Lung đồng thanh nói hai câu có nghĩa như nhau.

“Yên tâm, không ai có gan này.” Đây là phiên bản Hồng Hiểu Đình.

“Ai dám cả gan có ý đồ với vợ anh ta?!!” Đây là phiên bản Lâm Lung.

Suy nghĩ một chút thì cũng đúng. Là một sĩ quan thiếu tá tiền đồ sáng lạn, lại còn là lính đặc chủng,vậy thì ai có can đảm đào góc tường anh ta??! Trừ phi là người kia không muốn sống.

Mọi người thay nhau cảm thán, sau đó Trương Hân hỏi: “Bạn học rảnh rỗi, gần đây cậu có kế hoạch đi du lịch gì không?? Nếu thích hợp, mình sẽ suy tính đến việc xin nghỉ động dài hạn để đi giải sầu với cậu.”

“Kế hoạch sơ bộ là khu vực biên giới Vân Nam*, địa phương nguyên sinh thái có ít người du lịch.” Lâm Lung trả lời, lại bổ sung: “Nhưng chờ mình viết xong bản thảo lần này mới có thể đi được, lúc đó cũng là mùa xuân rồi. Khi ấy thì cậu làm gì còn tâm trạng, nói không chừng mùa xuân thứ hai tới sớm.”

*Vân Nam: Là một tỉnh ở phía tây nam của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, giáp biên giới với Việt Nam. Vân Nam có dân số 44.150.000 người, diện tích 394.100 km². Thủ phủ của tỉnh này là thành phố Côn Minh. Vân Nam là nơi bắt nguồn của sông Hồng và sông Đà, sông Mê Kông cũng chảy qua Vân Nam.

“Cũng đúng.” Trương Hân xác nhận sức quyến rũ của mình không tính là quá tệ, không đến nỗi gần nửa năm không có người hỏi thăm. Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định: “Không phải lần trước cậu nói muốn đi đập nước Đô Giang Yển* chơi sao?? Đi nơi này sẽ không mất nhiều thời gian, không thể đi rồi trở về tiếp tục viết ư?”

*Đô Giang Yển: là một công trình hạ tầng thủy lợi được nước Tần xây dựng vào năm 256 TCN trong thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Công trình này nằm trên Dân giang ở tỉnh Tứ Xuyên,Trung Quốc, gần Thành Đô. Ngày nay công trình này vẫn đang được sử dụng và giúp tưới tiêu hơn 5.300 km² đất của khu vực này.

Lâm Lung lắc đầu nói: “Mặc dù mình rất muốn thể nghiệm cảm giác phiêu lưu, nhưng mình không biết bơi, hơn nữa còn sợ nước cho nên nhất định phải tìm được một người có kỹ năng bơi lội tài giỏi mới đi với mình được!! Cậu, không được!!”

“Nơi đó nước không sâu, cũng không thiếu nhân viên bảo vệ đứng cạnh bờ sông.” Lý Huệ giải thích: “Cậu tuyệt đối không chết chìm được.”

Lâm Lung vẫn lắc đầu, rất bất đắc dĩ nói: “Ngay cả việc nghịch nước trong ao mình cũng sợ hãi! Không tin được người xa lạ, phải là một người đáng tin cậy, kỹ năng bơi lội tốt, mặc kệ mình có rơi vào trong nước thành cái dạng gì vẫn có thể cứu mình lên bờ an toàn.”

Hồng Hiểu Đình bỗng cười ha ha, đề nghị với cô nương Lâm Lung nhà chúng ta: “Tại sao mình lại có cảm giác anh chàng Long Tuyền chính là lựa chọn thích hợp nhất nhỉ? Không phải bọn họ có một khoá huấn luyện kỹ năng vác theo vật nặng bơi qua sông ư. Cậu so với thứ đó thì nặng bao nhiêu, thuận tay vớt lên mang qua sông rất đơn giản.”

Nhìn nụ cười rực rỡ của Hồng Hiểu Đình và hai cô bạn đang cười xem náo nhiệt bên cạnh, Lâm Lung không biết nói gì, kháng nghị: “Không cần cứ ba câu là lại kéo trở về trên người anh ta có được không?? Anh ta cũng là đối tượng xem mắt của cậu mà! Lại nói, mình và anh ta là bạn bè vô cùng thuần khiết!”

Cùng lúc đó, Long Tuyền đang ngồi trong phòng làm việc của đội trưởng Chu Thuần chọn danh sách huấn luyện và kế hoạch bỗng hắt hơi một cái. Anh im lặng nhìn trần nhà, nghĩ thầm mình mà cũng bị cảm ư? Không phải do mấy hôm nay thức đêm nhiều nên thân thể không chịu nổi đấy chứ?? Không thể nào!! Anh vẫn không đến mức yếu ớt như vậy.

Vậy thì chính là có ai đó đang nói xấu anh!! Long Tuyền lại nhìn trời, cách ngày chính thức chọn huấn còn một thời gian, vậy thì hẳn là còn chưa đắc tội với ai mới phải?? Chưa gì đã bị nói xấu rồi ư?

Vừa nghĩ tới việc chọn huấn và việc đắc tội với người khác, trong lòng anh cũng có chút khó chịu. Anh rối rắm ngẩng đầu từ đống tài liệu lên, biểu cảm vô tội nhìn đội trưởng Chu Thuần: “Đội trưởng, tại sao lại để cho tôi làm tổng huấn luyện viên?? Bình thường vẫn là trung đội trưởng nhận chức vị này mà?? Tôi chỉ thay mặt Phó trung đội trưởng mà thôi.”

Chu Thuần bình tĩnh trả lời: “Kế hoạch chọn huấn biến thái này là cậu viết, tôi không để cậu mang tiếng xấu thay người khác.” Ngụ ý chính là từ trước đến nay không ai để anh mang tiếng xấu oan uổng.

Long Tuyền kháng nghị: “Nhưng tôi chỉ viết những nội dung chính, còn phần chi tiết biến thái là đội trưởng anh tăng thêm!!”

Chu Thuần toét miệng cười để lộ hai hàm răng sáng bóng, khiêu khích hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?? Cậu có ý kiến?”

Không sao, anh là đội trưởng anh tự có tính toán, tiểu đệ em không dám có ý kiến!!

Đồng chí thiếu tá suy sụp, đây chính là biểu hiện của việc quan lớn đè chết người mà!! Ai bảo người ta là trung tá cấp bậc trung đội trưởng, mình là thiếu tá cấp bậc phân đội trưởng đây?? Ngay cả một chức phó trung đội trưởng cũng là thay mặt mà không phải chính thức. Thật ra thì anh biết đội trưởng Chu Thuần muốn anh rèn luyện trong lúc chọn huấn, cuối năm khi chính thức thăng cấp mới không bị người khác dị nghị. Vậy nên chỉ có thể uất ức một phen, ba tháng này làm người đ
<<1 ... 2223242526 ... 70>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT20/3184