Tiểu thuyết Duyên Đến Là Em-full
Lượt xem : |
n bình tĩnh nhìn cô ta một cái, chậm rãi nói: “Ba tôi là giáo sư về hưu của các cô. Ông ấy nói số tiền dư không đuổi kịp lạm phát, còn không bằng đầu tư. Tiền của tôi nếu không ở trên thị trường chứng khoán thì cũng là giao dịch ngoại hối, hoặc là đang trên đường đi đầu tư chứng khoán. Tiền gửi ngân hàng không có nhưng tiền bạc để đầu tư lại không ít. Không phải cô làm quản lý cố vấn tài sản sao?? Đây hẳn là một trong những nghiệp vụ thông thường của các cô chứ?? Ngồi chung với cô tôi không ngại mất mặt thầy giáo cô, nhưng tôi có cảm giác như vất luôn thân thể của ba tôi đấy. Có khi ông ấy đã từng dạy cô đấy chứ.”
Tôi là nhân viên văn phòng, hoặc ngồi trong Starbucks, hoặc là trên đường đi đến Starbucks. Câu nói chua xót này là do Lâm Lung đọc cho anh nghe khi biết anh muốn đi Starbucks. Lúc cô nói chuyện nụ cười vô cùng rực rỡ. Câu nói này nghe có vẻ như là trào phúng, hiện tại bị anh sử dụng thì có vẻ như hiệu quả tương đối tốt.
Nhìn gương mặt lúc trắng lúc xanh của Tiếu Nam Nam, Long Tuyền đột nhiên cảm thấy trong một số thời điểm anh vô cùng tà ác khi bắt nạt một cô gái. Nhưng sau khi bắt nạt thì tâm tình anh lại rất tốt, ha ha ha. Anh yên lặng đứng dậy, sau đó nhân lúc Tiếu Nam Nam chưa kịp phản ứng lại mắng mình anh đã nhanh chân rời khỏi hiện trường phạm tội.
Thời điểm anh về đến nhà vừa lúc qua thời gian cơm tối. Vừa vào cửa Long mẹ đã nhiệt tình hỏi thăm tình hình chiến đấu của con trai. Sau khi biết được hai trận chiến đều thất bại thì vô cùng không vui đi nấu một nồi cơm ngoài định mức và một món ăn cho anh, rồi trở lại phòng ăn bắt đầu quở trách con trai mình.
"Con nói xem rốt cuộc là con bị làm sao vậy hả? Không nói đến cô gái không có việc làm kia, vốn dĩ cô ta cũng chỉ là ứng viên bổ sung, có được hay không cũng không quan trọng. Nhưng cô gái làm ở ngân hàng thì lại rất tốt, là học sinh trước kia của ba con…” Mẹ Long đang muốn quảng cáo rùm beng cô gái Tiếu Nam Nam có bao nhiêu xuất sắc thì lại bị ba Long ngắt lời.
Ông phản bác lại: “Bà đừng có nói bừa, tôi không biết rõ đã từng dạy cô ta hay chưa. Mỗi lần lên lớp cũng là hơn một trăm người, ai mà nhớ được một học sinh không tính là ưu tú chứ.”
Long Tuyền cười trộm lại bị mẹ gõ đũa lên đầu. Dĩ nhiên với phản ứng của anh thì một chiếc đũa có sao có thể gõ đến đầu anh được. Nhưng vì để cho mẹ anh bớt cơn tức giận nên đành phải ngoan ngoãn để cho bà gõ.
Anh uất ức biện giải cho mình: “Cái cô gái ngân hàng đó là một kẻ hám tiền, toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu! Cô ta ghét bỏ con nghèo, tiền lương và tiền gửi ngân hàng cũng quá ít. Còn chưa kịp nói đến phòng ốc, tài sản với tính chất của công việc thì cô ta đã đứng dậy rời đi rồi…” Ở trong bộ đội được một khoảng thời gian dài nên tất nhiên anh đã học được cách nói dối mà không ảnh hưởng đến toàn cục. Vì vậy anh chỉ nói một nửa sự thật với người trong nhà, vừa không trái với lương tâm vừa không bị trách mắng.
“Làm việc ở ngân hàng nên có thể là thích tiền…” Tâm tình mẹ Long có hơi suy sụp, nhưng vẫn cường thế nói: “Vậy buổi gặp ngày mai con phải biểu hiện thật tốt cho mẹ!!”
Long Tuyền gật đầu đáp ứng. Sau khi nhanh chóng giải quyết bữa tối anh liền lấy công cụ và thiết bị anh mới mua lúc sáng khi đi vào trong thành ra bắt đầu lắp đặt hệ thống bảo vệ trong nhà.
Long Tuyền học bốn năm khoa tự động hoá nên rất tinh thông khoa học kỹ thuật, kỹ thuật điện tử, máy vi tính và xử lý tin tức kỹ thuật, dĩ nhiên không nói đến việc anh tiện tay làm một hệ thống bảo vệ đơn giản này. Vì vậy anh vừa lắp đặt, trong miệng còn không ngừng nhẹ giọng ngâm nga một ca khúc.
Đó là một ca khúc mà mọi người trong căn cứ thường hát: “…Quân đội là một đoá hoa màu xanh, đồng đội thân ái anh không cần nhớ nhà, không cần nhớ mẹ… Quân doanh của chúng ta là một ngôi nhà, mẹ anh không cần nhớ thương… Quê nhà có cô gái tốt, tôi thường xuyên mơ thấy em. Đàn ông trong quân đội cũng có tình, tôi nguyện cùng em đi đến chân trời góc bể, nhưng vì gánh vác trách nhiệm nặng nề nên không thể làm gì khác hơn là đặt tình yêu xuống…”
Đúng vậy, chỉ có thể đặt tình yêu xuống, có yêu hay không là điều quá hư ảo. Mặc dù mọi người ai cũng có một đôi mắt một đôi chân, hai lỗ mũi một cái miệng, đều là người sống sờ sờ như nhau. Anh sao có thể không có tình, không có yêu cầu kén vợ kén chồng. Nhưng là anh yêu không nổi, tình yêu là thứ còn xa xỉ hơn cả tiền.
Long Tuyền cảm thấy tiêu chuẩn chọn vợ của mình đã hạ thấp đến mức chỉ cần đối phương nguyện ý chấp nhận anh vô điều kiện là được. Trình độ học vấn và diện mạo chỉ cần bình thường, dĩ nhiên điều chủ yếu là cần phải qua được cửa ải nhân phẩm. Nếu giống như Tiếu Nam Nam hám tiền thì anh quả thật vô phúc hưởng thụ.
Ai biết được rằng hôm nay cô ta có vì một chiếc BMW mà quen biết một người đàn ông, hôm sau lại vì một chiếc Rolls-Royce mà lao vào vòng ôm của một người đàn ông khác hay không?
Xem mắt với mục đích kết hôn ắt không thế thiếu được việc xem xét điều kiện, nếu không thì đã không phải là xem mắt. Long Tuyền biết rõ điều này, đằng trai nhất định phải có cơ sở kinh tế, nhưng nếu một cô gái quá mức coi trọng vật chất thì quả là không được. Một khi cô ta tham lam mở cái miệng to ra thì không ai có thể lấp đầy được cái động dục vọng không đáy này, trừ phi đi mở xưởng in ấn tiền mặt.
Anh tin rằng tiền không thể làm một tiêu chuẩn để nhận định mọi thứ, thế giới này vẫn còn nhiều thứ quan trọng hơn. Ví dụ như…
Tín ngưỡng!!
Vào lúc hoàng hôn sau khi Long Tuyền đi, Viên Viện và Lâm Lung ngồi uống trà thêm một lát rồi gọi điện thoại hẹn hai người bạn khác đi cầu Thông Cẩm ăn thịt xiên. Đó là loại 0.25 nguyên một xiên, là thức ăn chay hoặc mặn được đặt trong nồi nấu chín rồi sử dụng cây tăm trúc để ăn.
Thức ăn thật sự ngon miệng thì luôn ở sâu trong những ngõ nhỏ, người thường sẽ không thể nghĩ ra việc tìm thức ăn ngon trong những góc này. Cái này gọi là mùi rượu không sợ ngõ hẻm sâu, tiệm ăn nho nhỏ chưa chắc bại bởi khách sạn năm sao cao cấp.
Cửa hàng thịt xiên ở cầu Thông Cẩm không có tên tiệm và vỉa hè, chỉ có khách quen mới có thể tìm được đường vào. Nhưng mùi vị thức ăn ở đây vô cùng ngon, không được hoàn mỹ chính là hoàn cảnh hơi kém, trời mùa hè có rất nhiều muỗi.
Lâm Lung lại lấy bình xịt muỗi ra xịt khắp bốn phía. Viên Viện cười nhạo cô: “Cậu còn xịt thuốc muỗi à? Buổi chiều khi cậu xịt thuốc muỗi trước mặt anh lính kia mình thấy anh ta cau mày, chắc chắn là ghét bỏ cậu yếu ớt!”
“Ai thèm quan tâm đến anh ta, mình còn ghét bỏ anh ta tục tằng đấy!” Lâm Lung bĩu môi cười một tiếng.
“Cái gì mà anh lính?!” Quyên Từ vừa nghe liền kích động, ngọn lửa bát quái nhất thời cháy hừng hực: “Là xem mắt sao? Có phù hợp không?”
Ừm! Lâm Lung và Viên Viện cùng gật đầu.
Tiểu Bình lấy thức ăn từ trên giá xuống, nghe vậy cũng lại gần tò mò hỏi: “Hả? Có chuyện xưa đau lòng gì ư? Mau nói cho mọi người nghe một chút.”
“…” Lâm Lung im lặng rơi mồ hôi.
Hai người vừa ăn thịt xiên vừa kể lại buổi xem mắt, nói đại khái về việc giới thiệu buổi chiều. Hai người bạn của cô cảm thấy vô cùng mất mát, rối rít nói lần sau nếu lại gặp đối tượng hẹn hò đáng giá vây xem như vậy thì nhất định phải nhanh chóng thông báo cho họ để họ tới thực địa khảo sát. Không những vậy còn oán hận nói cái gì mà không chụp lấy hai tấm hình.
Lâm Lung lắc đầu tiếc nuối nói: “Sao có thể chụp ảnh? Nhìn bộ dáng của anh ta thì hình như việc giữ bảo mật là vô cùng cao. Nếu như thật sự chụp ảnh nói không chừng còn phải rút thẻ nhớ điện thoại ra giao cho anh ta đấy!”
“Vậy cậu vẽ cho chúng mình xem đi. Coi như không có miếng thịt cũng phải được ngụm canh chứ.” Quyên Tử nhếch miệng cười một tiếng, mắt to loé sáng.
Lâm Lung gật đầu đồng ý ngày mai sẽ vẽ mấy tờ kí hoạ, sau đó viết thêm nhật ký xem mắt rồi đăng lên blog.
Cô vốn học khoa thiết kế thời trang nên kí hoạ là sở trường, chỉ cần vài nét bút đơn giản là có thể phác hoạ ra hình dáng một người. Sửa thêm chút nữa thì thần thái tướng mạo có thể giống đến tám chín phần, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Kết quả là cô nàng Lâm Lung thậm chí không đợi được đến ngày tiếp theo, ngay buổi tối hôm đón sau khi về nhà cô đã không nhịn được kích động liền kí hoạ ra mười bức toàn chân dung của Long Tuyền. Đây là người đàn ông có vóc dáng đẹp nhất, khí chất vô cùng tốt mà cô gặp trong vài năm gần đây. Nếu không vẽ ra thì quả là lãng phí thành quả lao động khổ cực của Nữ Oa nương nương.
Chương 10: Cắm rễ ở quê hương, không yêu đất nước khác
Chín giờ sáng ngày hôm sau, sau khi rời giường Lâm Lung vừa thảnh thơi nấu một nồi canh trứng gà vừa gọi điện cho cha mẹ, rồi theo thứ tự trình bày quá trình xem mắt thất bại của ngày hôm qua với họ. Nói chuyện được 1 phút thì nồi canh trứng cũng đã xong, sau đó cô ngồi xếp bằng trên ghế sofa chậm rãi ăn bữa sáng.
Tiếp theo đó cô mở máy tính để bàn trong thư phòng ra bắt đầu viết câu truyện lần xem mắt thứ 17: Hoa cỏ màu xanh trong quân đội.
Lâm Lung dùng giọng điệu khôi hài kể lại việc mình giơ chân tránh con thiêu thân trước mặt anh lính đẹp trai mất thể diện như nào, thiếu chút nữa thì trở thành một sắc nữ rình chụp ảnh đối tượng hẹn hò như thế nào. l/q,đ Tất nhiên cô không kể đúng sự thật rằng anh là lính đặc chủng mà chỉ nói là một anh lính mà thôi, thậm chí còn không viết cụ thể về cấp bậc của Long Tuyền.
Đang viết rất chuyên tâm thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của cha Lâm. Ông nói gia đình người cô đã di dân đến nước Mỹ, lần này vượt biển về thăm ông bà nội tiện thể ân cần hỏi thăm vấn đề cá nhân của cháu gái. L.q.đ Nghe nói lần xem mắt này của cô lại thất bại thì vô cùng sốt ruột, vì vậy chị họ chuẩn bị tự mình gọi điện thoại cho em họ để làm công tác tư tưởng.
Vào lúc cô cháu họ vội vàng gọi điện thoại cho con gái mình, ba Lâm liền nhanh tay gọi trước cho Lâm Lung, yêu cầu cô không thể bướng bỉnh, phải nghiêm túc nghe lời của chị, cho dù trong lòng không muốn nghe thì ngoài miệng cũng không được cứng rắn phản bác.
Lâm Lung vừa nghe cha khuyên bảo không được ngăn lời của chị họ thì xẹp miệng, nghĩ thầm lát nữa bà chị sẽ không nói gì tốt đâu mà.
Quả nhiên cuộc điện thoại sau đó là của chị họ, vừa mở mồm đã bắt đầu quở trách cô sao có thể ngốc như vậy, L-q.d Trung Quốc có hơn 1 tỷ dân, nam nhiều nữ ít, thân là em họ của mình mà ngay cả một người đàn ông cũng không bắt được.
Không phải em không bắt được, mà là không nghiêm túc bắt!! Lâm Lung có hơi tức giận, tại sao có thể hoài nghi sức quyến rũ phái nữ của bản tiểu thư chứ! Mặc dù cô là gái ế nhưng cũng đâu thiếu người theo đuổi.
“Nghe nói em lại để chạy mất một đối tượng hẹn hò, lúc chị bằng tuổi em cũng đã kết hôn rồi!” Sau đó chị họ lại nhắc tới đề tài xuất ngoại, chị đề nghị: “Nếu không em đến chỗ chị đi. l1.q4đ Rất nhiều bé trai nước Mỹ chỉ thích người Châu Á có thân hình nhỏ nhắn làn da bóng loáng như em. Thân hình bọn họ vô cùng cao nên không cần lo lắng về vấn đề gien di truyền, nhất định sẽ dễ dàng tìm được đối tượng hơn là ở trong nước.”
Lâm Lung vừa nghe xong nhất t
QUAY LẠITôi là nhân viên văn phòng, hoặc ngồi trong Starbucks, hoặc là trên đường đi đến Starbucks. Câu nói chua xót này là do Lâm Lung đọc cho anh nghe khi biết anh muốn đi Starbucks. Lúc cô nói chuyện nụ cười vô cùng rực rỡ. Câu nói này nghe có vẻ như là trào phúng, hiện tại bị anh sử dụng thì có vẻ như hiệu quả tương đối tốt.
Nhìn gương mặt lúc trắng lúc xanh của Tiếu Nam Nam, Long Tuyền đột nhiên cảm thấy trong một số thời điểm anh vô cùng tà ác khi bắt nạt một cô gái. Nhưng sau khi bắt nạt thì tâm tình anh lại rất tốt, ha ha ha. Anh yên lặng đứng dậy, sau đó nhân lúc Tiếu Nam Nam chưa kịp phản ứng lại mắng mình anh đã nhanh chân rời khỏi hiện trường phạm tội.
Thời điểm anh về đến nhà vừa lúc qua thời gian cơm tối. Vừa vào cửa Long mẹ đã nhiệt tình hỏi thăm tình hình chiến đấu của con trai. Sau khi biết được hai trận chiến đều thất bại thì vô cùng không vui đi nấu một nồi cơm ngoài định mức và một món ăn cho anh, rồi trở lại phòng ăn bắt đầu quở trách con trai mình.
"Con nói xem rốt cuộc là con bị làm sao vậy hả? Không nói đến cô gái không có việc làm kia, vốn dĩ cô ta cũng chỉ là ứng viên bổ sung, có được hay không cũng không quan trọng. Nhưng cô gái làm ở ngân hàng thì lại rất tốt, là học sinh trước kia của ba con…” Mẹ Long đang muốn quảng cáo rùm beng cô gái Tiếu Nam Nam có bao nhiêu xuất sắc thì lại bị ba Long ngắt lời.
Ông phản bác lại: “Bà đừng có nói bừa, tôi không biết rõ đã từng dạy cô ta hay chưa. Mỗi lần lên lớp cũng là hơn một trăm người, ai mà nhớ được một học sinh không tính là ưu tú chứ.”
Long Tuyền cười trộm lại bị mẹ gõ đũa lên đầu. Dĩ nhiên với phản ứng của anh thì một chiếc đũa có sao có thể gõ đến đầu anh được. Nhưng vì để cho mẹ anh bớt cơn tức giận nên đành phải ngoan ngoãn để cho bà gõ.
Anh uất ức biện giải cho mình: “Cái cô gái ngân hàng đó là một kẻ hám tiền, toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu! Cô ta ghét bỏ con nghèo, tiền lương và tiền gửi ngân hàng cũng quá ít. Còn chưa kịp nói đến phòng ốc, tài sản với tính chất của công việc thì cô ta đã đứng dậy rời đi rồi…” Ở trong bộ đội được một khoảng thời gian dài nên tất nhiên anh đã học được cách nói dối mà không ảnh hưởng đến toàn cục. Vì vậy anh chỉ nói một nửa sự thật với người trong nhà, vừa không trái với lương tâm vừa không bị trách mắng.
“Làm việc ở ngân hàng nên có thể là thích tiền…” Tâm tình mẹ Long có hơi suy sụp, nhưng vẫn cường thế nói: “Vậy buổi gặp ngày mai con phải biểu hiện thật tốt cho mẹ!!”
Long Tuyền gật đầu đáp ứng. Sau khi nhanh chóng giải quyết bữa tối anh liền lấy công cụ và thiết bị anh mới mua lúc sáng khi đi vào trong thành ra bắt đầu lắp đặt hệ thống bảo vệ trong nhà.
Long Tuyền học bốn năm khoa tự động hoá nên rất tinh thông khoa học kỹ thuật, kỹ thuật điện tử, máy vi tính và xử lý tin tức kỹ thuật, dĩ nhiên không nói đến việc anh tiện tay làm một hệ thống bảo vệ đơn giản này. Vì vậy anh vừa lắp đặt, trong miệng còn không ngừng nhẹ giọng ngâm nga một ca khúc.
Đó là một ca khúc mà mọi người trong căn cứ thường hát: “…Quân đội là một đoá hoa màu xanh, đồng đội thân ái anh không cần nhớ nhà, không cần nhớ mẹ… Quân doanh của chúng ta là một ngôi nhà, mẹ anh không cần nhớ thương… Quê nhà có cô gái tốt, tôi thường xuyên mơ thấy em. Đàn ông trong quân đội cũng có tình, tôi nguyện cùng em đi đến chân trời góc bể, nhưng vì gánh vác trách nhiệm nặng nề nên không thể làm gì khác hơn là đặt tình yêu xuống…”
Đúng vậy, chỉ có thể đặt tình yêu xuống, có yêu hay không là điều quá hư ảo. Mặc dù mọi người ai cũng có một đôi mắt một đôi chân, hai lỗ mũi một cái miệng, đều là người sống sờ sờ như nhau. Anh sao có thể không có tình, không có yêu cầu kén vợ kén chồng. Nhưng là anh yêu không nổi, tình yêu là thứ còn xa xỉ hơn cả tiền.
Long Tuyền cảm thấy tiêu chuẩn chọn vợ của mình đã hạ thấp đến mức chỉ cần đối phương nguyện ý chấp nhận anh vô điều kiện là được. Trình độ học vấn và diện mạo chỉ cần bình thường, dĩ nhiên điều chủ yếu là cần phải qua được cửa ải nhân phẩm. Nếu giống như Tiếu Nam Nam hám tiền thì anh quả thật vô phúc hưởng thụ.
Ai biết được rằng hôm nay cô ta có vì một chiếc BMW mà quen biết một người đàn ông, hôm sau lại vì một chiếc Rolls-Royce mà lao vào vòng ôm của một người đàn ông khác hay không?
Xem mắt với mục đích kết hôn ắt không thế thiếu được việc xem xét điều kiện, nếu không thì đã không phải là xem mắt. Long Tuyền biết rõ điều này, đằng trai nhất định phải có cơ sở kinh tế, nhưng nếu một cô gái quá mức coi trọng vật chất thì quả là không được. Một khi cô ta tham lam mở cái miệng to ra thì không ai có thể lấp đầy được cái động dục vọng không đáy này, trừ phi đi mở xưởng in ấn tiền mặt.
Anh tin rằng tiền không thể làm một tiêu chuẩn để nhận định mọi thứ, thế giới này vẫn còn nhiều thứ quan trọng hơn. Ví dụ như…
Tín ngưỡng!!
Vào lúc hoàng hôn sau khi Long Tuyền đi, Viên Viện và Lâm Lung ngồi uống trà thêm một lát rồi gọi điện thoại hẹn hai người bạn khác đi cầu Thông Cẩm ăn thịt xiên. Đó là loại 0.25 nguyên một xiên, là thức ăn chay hoặc mặn được đặt trong nồi nấu chín rồi sử dụng cây tăm trúc để ăn.
Thức ăn thật sự ngon miệng thì luôn ở sâu trong những ngõ nhỏ, người thường sẽ không thể nghĩ ra việc tìm thức ăn ngon trong những góc này. Cái này gọi là mùi rượu không sợ ngõ hẻm sâu, tiệm ăn nho nhỏ chưa chắc bại bởi khách sạn năm sao cao cấp.
Cửa hàng thịt xiên ở cầu Thông Cẩm không có tên tiệm và vỉa hè, chỉ có khách quen mới có thể tìm được đường vào. Nhưng mùi vị thức ăn ở đây vô cùng ngon, không được hoàn mỹ chính là hoàn cảnh hơi kém, trời mùa hè có rất nhiều muỗi.
Lâm Lung lại lấy bình xịt muỗi ra xịt khắp bốn phía. Viên Viện cười nhạo cô: “Cậu còn xịt thuốc muỗi à? Buổi chiều khi cậu xịt thuốc muỗi trước mặt anh lính kia mình thấy anh ta cau mày, chắc chắn là ghét bỏ cậu yếu ớt!”
“Ai thèm quan tâm đến anh ta, mình còn ghét bỏ anh ta tục tằng đấy!” Lâm Lung bĩu môi cười một tiếng.
“Cái gì mà anh lính?!” Quyên Từ vừa nghe liền kích động, ngọn lửa bát quái nhất thời cháy hừng hực: “Là xem mắt sao? Có phù hợp không?”
Ừm! Lâm Lung và Viên Viện cùng gật đầu.
Tiểu Bình lấy thức ăn từ trên giá xuống, nghe vậy cũng lại gần tò mò hỏi: “Hả? Có chuyện xưa đau lòng gì ư? Mau nói cho mọi người nghe một chút.”
“…” Lâm Lung im lặng rơi mồ hôi.
Hai người vừa ăn thịt xiên vừa kể lại buổi xem mắt, nói đại khái về việc giới thiệu buổi chiều. Hai người bạn của cô cảm thấy vô cùng mất mát, rối rít nói lần sau nếu lại gặp đối tượng hẹn hò đáng giá vây xem như vậy thì nhất định phải nhanh chóng thông báo cho họ để họ tới thực địa khảo sát. Không những vậy còn oán hận nói cái gì mà không chụp lấy hai tấm hình.
Lâm Lung lắc đầu tiếc nuối nói: “Sao có thể chụp ảnh? Nhìn bộ dáng của anh ta thì hình như việc giữ bảo mật là vô cùng cao. Nếu như thật sự chụp ảnh nói không chừng còn phải rút thẻ nhớ điện thoại ra giao cho anh ta đấy!”
“Vậy cậu vẽ cho chúng mình xem đi. Coi như không có miếng thịt cũng phải được ngụm canh chứ.” Quyên Tử nhếch miệng cười một tiếng, mắt to loé sáng.
Lâm Lung gật đầu đồng ý ngày mai sẽ vẽ mấy tờ kí hoạ, sau đó viết thêm nhật ký xem mắt rồi đăng lên blog.
Cô vốn học khoa thiết kế thời trang nên kí hoạ là sở trường, chỉ cần vài nét bút đơn giản là có thể phác hoạ ra hình dáng một người. Sửa thêm chút nữa thì thần thái tướng mạo có thể giống đến tám chín phần, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Kết quả là cô nàng Lâm Lung thậm chí không đợi được đến ngày tiếp theo, ngay buổi tối hôm đón sau khi về nhà cô đã không nhịn được kích động liền kí hoạ ra mười bức toàn chân dung của Long Tuyền. Đây là người đàn ông có vóc dáng đẹp nhất, khí chất vô cùng tốt mà cô gặp trong vài năm gần đây. Nếu không vẽ ra thì quả là lãng phí thành quả lao động khổ cực của Nữ Oa nương nương.
Chương 10: Cắm rễ ở quê hương, không yêu đất nước khác
Chín giờ sáng ngày hôm sau, sau khi rời giường Lâm Lung vừa thảnh thơi nấu một nồi canh trứng gà vừa gọi điện cho cha mẹ, rồi theo thứ tự trình bày quá trình xem mắt thất bại của ngày hôm qua với họ. Nói chuyện được 1 phút thì nồi canh trứng cũng đã xong, sau đó cô ngồi xếp bằng trên ghế sofa chậm rãi ăn bữa sáng.
Tiếp theo đó cô mở máy tính để bàn trong thư phòng ra bắt đầu viết câu truyện lần xem mắt thứ 17: Hoa cỏ màu xanh trong quân đội.
Lâm Lung dùng giọng điệu khôi hài kể lại việc mình giơ chân tránh con thiêu thân trước mặt anh lính đẹp trai mất thể diện như nào, thiếu chút nữa thì trở thành một sắc nữ rình chụp ảnh đối tượng hẹn hò như thế nào. l/q,đ Tất nhiên cô không kể đúng sự thật rằng anh là lính đặc chủng mà chỉ nói là một anh lính mà thôi, thậm chí còn không viết cụ thể về cấp bậc của Long Tuyền.
Đang viết rất chuyên tâm thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của cha Lâm. Ông nói gia đình người cô đã di dân đến nước Mỹ, lần này vượt biển về thăm ông bà nội tiện thể ân cần hỏi thăm vấn đề cá nhân của cháu gái. L.q.đ Nghe nói lần xem mắt này của cô lại thất bại thì vô cùng sốt ruột, vì vậy chị họ chuẩn bị tự mình gọi điện thoại cho em họ để làm công tác tư tưởng.
Vào lúc cô cháu họ vội vàng gọi điện thoại cho con gái mình, ba Lâm liền nhanh tay gọi trước cho Lâm Lung, yêu cầu cô không thể bướng bỉnh, phải nghiêm túc nghe lời của chị, cho dù trong lòng không muốn nghe thì ngoài miệng cũng không được cứng rắn phản bác.
Lâm Lung vừa nghe cha khuyên bảo không được ngăn lời của chị họ thì xẹp miệng, nghĩ thầm lát nữa bà chị sẽ không nói gì tốt đâu mà.
Quả nhiên cuộc điện thoại sau đó là của chị họ, vừa mở mồm đã bắt đầu quở trách cô sao có thể ngốc như vậy, L-q.d Trung Quốc có hơn 1 tỷ dân, nam nhiều nữ ít, thân là em họ của mình mà ngay cả một người đàn ông cũng không bắt được.
Không phải em không bắt được, mà là không nghiêm túc bắt!! Lâm Lung có hơi tức giận, tại sao có thể hoài nghi sức quyến rũ phái nữ của bản tiểu thư chứ! Mặc dù cô là gái ế nhưng cũng đâu thiếu người theo đuổi.
“Nghe nói em lại để chạy mất một đối tượng hẹn hò, lúc chị bằng tuổi em cũng đã kết hôn rồi!” Sau đó chị họ lại nhắc tới đề tài xuất ngoại, chị đề nghị: “Nếu không em đến chỗ chị đi. l1.q4đ Rất nhiều bé trai nước Mỹ chỉ thích người Châu Á có thân hình nhỏ nhắn làn da bóng loáng như em. Thân hình bọn họ vô cùng cao nên không cần lo lắng về vấn đề gien di truyền, nhất định sẽ dễ dàng tìm được đối tượng hơn là ở trong nước.”
Lâm Lung vừa nghe xong nhất t
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu240/5208