Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm
Lượt xem : |
c xuống, đến mức toàn thân như rung lên, hơn nữa càng lúc càng run mạnh, ánh mắt chưa hề rời anh lấy một giây, ánh mắt như thiêu như đốt, đến mức Phong Ấn không thể chịu nổi. Trong đôi mắt ấy có rất nhiều điều mà Phong Ấn hiểu hoặc không hiểu, khiến anh hoang mang, khiến anh xót xa, khiến anh cáu kỉnh, cũng khiến anh bất lực.
Anh đưa tay lên bịt mắt cô lại, để mặc cho cô khóc không thành tiếng. Anh khẽ thở dài, vẻ mặt rất phức tạp: “Rốt cuộc anh có gì tốt, đáng để em phải thế này chứ?”
- Anh từng nói... Lấy vợ sẽ lấy... người vừa ngoan ngoãn vừa thú vị như Răng Thép... – Lôi Vận Trình nghẹn ngào nói một câu hoàn chỉnh.
Phong Ấn nhắm mắt lại, cái yết hầu lên lên xuống xuống, đó là chuyện của nhiều năm về trước rồi: “Đồ ngốc, lúc đó anh mới mấy tuổi, mười ba tuổi thôi! Hay là mười bốn? Chuyện đùa vui lúc ấy mà em cũng nghĩ là thật à?”
- Thế về sau... trước ngày anh vào trường không quân, điều ước sinh nhật... sau này anh lớn... anh sẽ quay về lấy em, bảo em để dành nụ hôn đầu và toàn bộ con người em cho anh... anh chưa từng quên em, sao lại quên những điều anh đã nói với em?
Phong Ấn ngửa bàn tay ra rồi lại nắm lại: “Trình Trình, em thông minh như vậy, sao trong chuyện này lại ngốc nghếch thế, tất cả chỉ là trò đùa nhất thời thôi, anh mang em ra để đùa cho vui, lúc còn nhỏ anh không biết là anh đùa bỡn thì thôi, giờ lớn rồi chẳng nhẽ còn không hiểu?”
Lôi Vận Trình có thể thông minh trong bất cứ chuyện gì, nhưng ở trước mặt anh, cô thà là một con ngốc.
- Cho dù trước đây chúng ta còn nhỏ, vậy ba năm trước thì sao... anh từng nói anh thích em... cái này cũng là giả sao?
- Cái này thì không, nhưng... – Phong Ấn nhìn thẳng vào đôi mắt mọng nước của cô: “chỉ là thích thôi, còn chưa phải là...”
Phong Ấn mấp máy môi, cuối cùng không nói được ra cái từ ấy. Cái từ ấy như một con dao hai lưỡi, là thứ vũ khí đẹp nhất nhưng cũng tàn khốc nhất trên đời, nó đã chém một nhát chí mạng lên người cô rồi.
Trái tim Lôi Vận Trình đã vỡ tan thành từng mảnh khi nghe anh nói “chỉ là thích”.
Con người càng lúc đau khổ lại càng muốn đi cho hết con đường đen tối, thậm chí là cố chấp. Khi Phong Ấn tắt đèn và rời khỏi phòng, anh nghe thấy tiếng cô vang lên từ trong bóng tối:
- Vẫn còn nửa năm!
Thỏa thuận giữa hai người, vẫn còn nửa năm nữa.
Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh kèm theo tuyết gào thét suốt cả đêm. Phong Ấn nằm im lặng lắng nghe suốt cả đêm. Khi trời sáng, anh không khỏi tự cười nhạo bản thân, đây là lần thứ mấy vì cô mà anh mất ngủ rồi?
Bão tuyết phải đến trưa ngày hôm sau mới ngớt. Lôi Dật Thành đến nhà họ Phong đón cô, vừa đúng lúc Phong Ấn mới ngủ dậy. Lâm Thất Thất cứ níu họ ở lại cùng ăn cơm trưa nhưng Lôi Dật Thành đã khéo léo từ chối.
Phong Ấn kéo cao cổ áo của cô, tìm trong tủ quần áo của mình một cái khăn rồi quấn kín lên cổ cô, chỉ để lộ có hai con mắt. Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, Phong Ấn lắc đầu, dí trán cô: “Đừng có nói với anh em khóc suốt cả đêm ấy nhé, đúng là vô dụng!”
Lôi Vận Trình nghiêng đầu sang một bên, vẫy tay chào Lâm Thất Thất: “Dì Lâm ơi, cháu về đây, hôm khác cháu sẽ qua thăm dì ạ!”, nói rồi liền kéo tay Lôi Dật Thành đi, chẳng buồn nhìn Phong Ấn lấy nửa cái.
Phong Ấn bị ngó lơ liền ngại ngùng đưa tay ra sau gáy, bĩu môi lẩm bẩm: “Con nhóc này dám không thèm nhìn mình à!”
Lâm Thất Thất cố nhịn cười: “Mẹ thấy con rất thương Trình Trình đấy, sao lại chọc cho con bé khóc đến sưng cả mắt lên thế? Bắt nạt người ta quá đấy!”
- Ai bảo bố mẹ không đẻ cho con một đứa em gái để con bắt nạt, đành phải bắt nạt người khác thôi!
Lâm Thất Thất khẽ nhếch môi cười, nụ cười có phần gượng gạo: “Mẹ rất thích Trình Trình, nhưng chưa bao giờ từng nghĩ các con sẽ ở bên nhau!”
- Bởi vì bố của Trình Trình là Lôi Khải chứ gì? – Phong Hạc chưa đi làm mà đang ở trong thư phòng tra cứu thông tin có liên quan đến công việc, Phong Ấn liếc lên lầu, xác định không có nguy hiểm gì mới dám nói đùa như vậy: “Nhưng bố con chắc có suy nghĩ khác với mẹ, ông ấy lại hi vọng con lấy Trình Trình!”
Cướp cô con gái cưng của Lôi Khải, có thể cướp được người nào thì hay người nấy. Phong Ấn biết thừa ý đồ của Phong Hạo, nhưng anh không dám nói cho Lâm Thất Thất nghe, chỉ sợ sẽ gây ra một cuộc chiến tranh không cần thiết, nếu vậy thì kẻ đen đủi đầu tiên chính là anh.
Hạ Viêm Lương gọi điện cho Phong Ấn không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng có ai nghe máy, chỉ có tiếng tút tút lạnh lùng, vì vậy khi Lãnh Lãnh vui vẻ chạy vào thông báo với cô rằng Phong Ấn đến, cô thực sự không dám tin.
Đến lúc chuẩn bị bữa tối cô mới vươn vai đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy một lớn một bé đang nằm ngủ trên ghế sô pha thì đứng ngây ra.
Phong Ấn nằm sấp ghế, một cánh tay thõng xuống khỏi ghế, tay còn lại còn cầm hờ vào một chai bia không. Lãnh Lãnh nằm trên lưng anh cũng ngủ rất ngon lành, chảy cả nước dãi mà không biết.
Hạ Viêm Lương cầm cái máy camera mà Lãnh Lãnh đang cầm trên tay, nhẹ nhàng chụp lại khoảng khắc này. Lãnh Lãnh bám anh như bám bố, anh cũng không trút sự căm hận cô lên người con bé, mặc dù anh biết con bé là con của cô và Lê Duệ. Ngay từ trước đây cô cũng đã biết, cho dù anh đối xử với phụ nữ thế nào, anh không bao giờ làm tổn hại đến một đứa bé vô tội.
Đây cũng là điều khiến anh mặc dù không thích Lãnh Lãnh nhưng vẫn đối xử với con bé không tồi.
Hạ Viêm Lương ôm con gái vào trong phòng, đặt xuống giường rồi dìu Phong Ấn về phòng. Anh uống rất nhiều, toàn thân nồng nặc mùi rượu. Cảm giác thấy có người đang cởi quần áo anh, anh mới miễn cưỡng mở mắt ra.
- Rất ít khi thấy anh say đến mức này! – cô vất vả cởi áo sơ mi, rồi lại cởi thắt lưng cho anh: “Không bao giờ chịu cùng em ra ngoài, sao, không muốn để người khác biết mối quan hệ của chúng ta chứ gì?”
Mắt Phong Ấn nhắm hờ, quờ tay chặn tay cô lại, hỏi bằng giọng khàn đục: “Quan hệ? Chúng ta có quan hệ gì?”
Hạ Viêm Lương dựa vào cơ thể đã bán khỏa thân của anh. Những ngón tay khẽ chạm vào mặt anh: “Chẳng nhẽ chúng ta không phải là gương vỡ lại lành sao?”
Phong Ấn đè cô xuống, bàn tay to lớn vuốt ve cái cằm nhọn của cô, lạnh lùng nhếch môi: “Gương vỡ lại lành ư? Hình như anh khiến cho em ảo tưởng thì phải? Em nhầm rồi Hạ Viêm Lương ạ! Ngay từ đầu anh đã nói với em chúng ta chẳng qua chỉ là bạn bè, tự thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà thôi!”
Phong Ấn thô bạo xé tan cái áo trên người cô, chẳng cho cô có cơ hội nói gì thêm. Phong Ấn hung hãn cắn mút bờ vai trắng ngần của cô. Có thể là vì uống quá nhiều rượu, trong đầu của anh toàn là hình ảnh một khuôn mặt khác, một thân hình khác, đặc biệt là cái dáng vẻ lúc cô ấy khóc, không biết tại sao lại khiến cho anh cảm thấy đau đớn.
- Đau quá, Phong Ấn! Nhẹ thôi! Anh làm em đau! – Phong Ấn thô bạo đến mức Hạ Viêm Lương phải nhíu mày la lên.
- Trình Trình... – Phong Ấn cắn vào da thịt cô, miệng lẩm bẩm như người ngủ mê. Anh cũng đau, nhưng không hiểu nỗi đau này đến từ đâu, càng không biết vì cái gì mà đau?
Khi cái tên ấy lại được buột ra từ miệng của Phong Ấn, Hạ Viêm Lương mới dám chắc chắn rằng mình không nghe nhầm. Cô cố sức đẩy anh ra, nhưng Phong Ấn vẫn cứ quấn chặt lấy cô.
Hạ Viêm Lương chộp lấy cốc nước trên đâu giường, tạt thẳng vào mặt Phong Ấn rồi vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh, khép chặt hai bên tà áo, trừng mắt nhìn anh: “Anh say quá rồi! Anh nhớ cô gái đó như vậy sao còn tìm đến em? Xin lỗi nhé, hôm nay tâm trạng bạn anh không tốt, không muốn vui vẻ với anh, mời anh về cho!”
Phong Ấn mặt ướt nhẹp ngồi ngây ra, hồi lâu sau mới ý thức được mình đang làm gì, mệt mỏi chống tay lên trán. Chắc chắn anh đã uống quá nhiều nên mới mụ mị như thế, chất men đã khiến cho ý thức của anh trở nên hỗn loạn. Nhưng anh không thể lừa gạt được cảm giác của bản thân, thứ cảm giác ấy rõ ràng như đang “phá đất” để đâm lên.
Nhưng chỉ vài giây sau, anh đã tàn nhẫn phủ định nó, cố gắng bỏ qua thứ cảm giác ấy, ép mình phải vứt bỏ suy nghĩ về Lôi Vận Trình. Chỉ cần anh vẫn tỉnh táo, anh nhất định sẽ kiềm chế được thứ tình cảm lạ lùng kia.
Những ngày tháng không có Lôi Vận Trình đến làm phiền, cuộc sống của Phong Ấn như thiếu thốn đi thứ gì đó. Phong Ấn ghét cái cảm giác này, ngày nào cũng nghĩ cách khiến cho bản thân bận rộn hơn. Gặp lại Lôi Vận Trình lại là một sự tình cờ.
Hôm ấy anh cùng mấy anh em từ trong biệt thự đi ra, tình cờ nhìn thấy một cô gái ở bên kia đường đang bị quàng vai bá cổ, đó không phải là Lôi Vận Trình thì là ai?
- Lên xe đi Phong Ấn! Có định đi không đấy? – đám anh em giục giã, Phong Ấn ậm ừ đáp lời, liếc nhìn một cái rồi ngồi vào trong xe, khởi động xe. Mấy chiếc xe lần lượt lao đi, Phong Ấn rớt lại sau cùng, trong lòng cực kì khó chịu. Đột nhiên, anh bẻ vô lăng, đạp vào cần ga...
Lôi Vận Trình và Đỗ Nghiên Thanh đã hẹn nhau sẽ đi dạo phố, hai cô gái bình thường rất ít khi có cơ hội gặp mặt nhưng tình bạn càng lúc càng thân thiết. Đỗ Nghiên Thanh không thay đổi nhiều, vẫn hay cười, hóm hỉnh, mạnh bạo. Nhưng khi nhắc đến cái tên Phương Mặc Dương, trong mắt cô ít nhiều ánh lên sự u uất, sau đó mỉm cười vẻ bất lực: “Tuổi tác và cái gan lại tỉ lệ nghịch với nhau!”
Lôi Vận Trình không hiểu lắm. Đỗ Nghiên Thanh chọc ống hút vào cốc trà sữa, chậm rãi giải thích: “Trước đây tớ không tin câu này, nhưng ở bên cạnh anh ấy tớ đã được kiểm chứng. Anh ấy dùng tuổi tác để từ chối tớ, cậu thấy có buồn cười không?”
Lôi Vận Trình rất hiểu cảm nhận của cô: “Phong Ấn cũng từng nói với tớ những lời như thế, đấy chỉ là cái cớ của bọn họ thôi, có ngốc mới đi tin vào những lời ấy!”
- Vì vậy, với sức tấn công của đại mỹ nhân này, không thể nào không vào được trái tim gã Phương Mặc Dương ấy!
Lôi Vận Trình giơ nắm đấm ra, nheo mắt làm bộ mặt nguy hiểm: “Cho dù trái tim anh ta có làm bằng băng đá, tớ cũng có đủ tự tin làm cho nó tan ra.”
Đỗ Nghiên Thanh không hùa theo mà thở dài: “Chúng ta cứ như đánh trận trường kì ấy, phải đợi bao nhiêu lâu mới có thể có được thứ chúng ta muốn đây?”
Lôi Vận Trình khoác vai Đỗ Nghiên Thanh: “Có thể đến khi không thể yêu được nữa, tự nhiên sẽ không còn sức kiên cường nữa, mà cũng chẳng còn cách nào để kiên trì ấy chứ!”
Nếu như đợi đến ngày đó mà vẫn chưa giành được chút tình yêu nào của Phong Ấn, những năm tháng thanh xuân và nước mắt đau khổ của cô trước đây phải lấy cái gì để bù đắp?
Đỗ Nghiên Thanh lấy một tấm vé xe từ trong túi ra huơ huơ trước mặt Lôi Vận Trình, địa điểm đến trên tấm vé là một thành phố cách đây không gần lắm: “Cậu muốn đến thành phố B à?”
Đỗ Nghiên Thanh gật đầu: “Quê Phương Mặc Dương đấy!”
Lôi Vận Trình nhìn kĩ ngày khởi hành trên đó, ngạc nhiên bịt miệng nói: “Không phải cậu định đến ăn tết ở nhà anh ấy đấy chứ? Anh ấy có biết không?”
Đỗ Nghiên Thanh nhướn mày tinh nghịch: “Anh ấy mà biết chắc chắn sẽ không cho tớ đến, tớ đến rồi có khi anh ấy còn đuổi tớ đi không chừng!”
Lôi Vận Trình tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Hay thật, thế là được gặp bố mẹ anh ấy rồi, cậu vượt ngàn dặm xa xôi đến để gặp mặt a
QUAY LẠIAnh đưa tay lên bịt mắt cô lại, để mặc cho cô khóc không thành tiếng. Anh khẽ thở dài, vẻ mặt rất phức tạp: “Rốt cuộc anh có gì tốt, đáng để em phải thế này chứ?”
- Anh từng nói... Lấy vợ sẽ lấy... người vừa ngoan ngoãn vừa thú vị như Răng Thép... – Lôi Vận Trình nghẹn ngào nói một câu hoàn chỉnh.
Phong Ấn nhắm mắt lại, cái yết hầu lên lên xuống xuống, đó là chuyện của nhiều năm về trước rồi: “Đồ ngốc, lúc đó anh mới mấy tuổi, mười ba tuổi thôi! Hay là mười bốn? Chuyện đùa vui lúc ấy mà em cũng nghĩ là thật à?”
- Thế về sau... trước ngày anh vào trường không quân, điều ước sinh nhật... sau này anh lớn... anh sẽ quay về lấy em, bảo em để dành nụ hôn đầu và toàn bộ con người em cho anh... anh chưa từng quên em, sao lại quên những điều anh đã nói với em?
Phong Ấn ngửa bàn tay ra rồi lại nắm lại: “Trình Trình, em thông minh như vậy, sao trong chuyện này lại ngốc nghếch thế, tất cả chỉ là trò đùa nhất thời thôi, anh mang em ra để đùa cho vui, lúc còn nhỏ anh không biết là anh đùa bỡn thì thôi, giờ lớn rồi chẳng nhẽ còn không hiểu?”
Lôi Vận Trình có thể thông minh trong bất cứ chuyện gì, nhưng ở trước mặt anh, cô thà là một con ngốc.
- Cho dù trước đây chúng ta còn nhỏ, vậy ba năm trước thì sao... anh từng nói anh thích em... cái này cũng là giả sao?
- Cái này thì không, nhưng... – Phong Ấn nhìn thẳng vào đôi mắt mọng nước của cô: “chỉ là thích thôi, còn chưa phải là...”
Phong Ấn mấp máy môi, cuối cùng không nói được ra cái từ ấy. Cái từ ấy như một con dao hai lưỡi, là thứ vũ khí đẹp nhất nhưng cũng tàn khốc nhất trên đời, nó đã chém một nhát chí mạng lên người cô rồi.
Trái tim Lôi Vận Trình đã vỡ tan thành từng mảnh khi nghe anh nói “chỉ là thích”.
Con người càng lúc đau khổ lại càng muốn đi cho hết con đường đen tối, thậm chí là cố chấp. Khi Phong Ấn tắt đèn và rời khỏi phòng, anh nghe thấy tiếng cô vang lên từ trong bóng tối:
- Vẫn còn nửa năm!
Thỏa thuận giữa hai người, vẫn còn nửa năm nữa.
Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh kèm theo tuyết gào thét suốt cả đêm. Phong Ấn nằm im lặng lắng nghe suốt cả đêm. Khi trời sáng, anh không khỏi tự cười nhạo bản thân, đây là lần thứ mấy vì cô mà anh mất ngủ rồi?
Bão tuyết phải đến trưa ngày hôm sau mới ngớt. Lôi Dật Thành đến nhà họ Phong đón cô, vừa đúng lúc Phong Ấn mới ngủ dậy. Lâm Thất Thất cứ níu họ ở lại cùng ăn cơm trưa nhưng Lôi Dật Thành đã khéo léo từ chối.
Phong Ấn kéo cao cổ áo của cô, tìm trong tủ quần áo của mình một cái khăn rồi quấn kín lên cổ cô, chỉ để lộ có hai con mắt. Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, Phong Ấn lắc đầu, dí trán cô: “Đừng có nói với anh em khóc suốt cả đêm ấy nhé, đúng là vô dụng!”
Lôi Vận Trình nghiêng đầu sang một bên, vẫy tay chào Lâm Thất Thất: “Dì Lâm ơi, cháu về đây, hôm khác cháu sẽ qua thăm dì ạ!”, nói rồi liền kéo tay Lôi Dật Thành đi, chẳng buồn nhìn Phong Ấn lấy nửa cái.
Phong Ấn bị ngó lơ liền ngại ngùng đưa tay ra sau gáy, bĩu môi lẩm bẩm: “Con nhóc này dám không thèm nhìn mình à!”
Lâm Thất Thất cố nhịn cười: “Mẹ thấy con rất thương Trình Trình đấy, sao lại chọc cho con bé khóc đến sưng cả mắt lên thế? Bắt nạt người ta quá đấy!”
- Ai bảo bố mẹ không đẻ cho con một đứa em gái để con bắt nạt, đành phải bắt nạt người khác thôi!
Lâm Thất Thất khẽ nhếch môi cười, nụ cười có phần gượng gạo: “Mẹ rất thích Trình Trình, nhưng chưa bao giờ từng nghĩ các con sẽ ở bên nhau!”
- Bởi vì bố của Trình Trình là Lôi Khải chứ gì? – Phong Hạc chưa đi làm mà đang ở trong thư phòng tra cứu thông tin có liên quan đến công việc, Phong Ấn liếc lên lầu, xác định không có nguy hiểm gì mới dám nói đùa như vậy: “Nhưng bố con chắc có suy nghĩ khác với mẹ, ông ấy lại hi vọng con lấy Trình Trình!”
Cướp cô con gái cưng của Lôi Khải, có thể cướp được người nào thì hay người nấy. Phong Ấn biết thừa ý đồ của Phong Hạo, nhưng anh không dám nói cho Lâm Thất Thất nghe, chỉ sợ sẽ gây ra một cuộc chiến tranh không cần thiết, nếu vậy thì kẻ đen đủi đầu tiên chính là anh.
Hạ Viêm Lương gọi điện cho Phong Ấn không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng có ai nghe máy, chỉ có tiếng tút tút lạnh lùng, vì vậy khi Lãnh Lãnh vui vẻ chạy vào thông báo với cô rằng Phong Ấn đến, cô thực sự không dám tin.
Đến lúc chuẩn bị bữa tối cô mới vươn vai đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy một lớn một bé đang nằm ngủ trên ghế sô pha thì đứng ngây ra.
Phong Ấn nằm sấp ghế, một cánh tay thõng xuống khỏi ghế, tay còn lại còn cầm hờ vào một chai bia không. Lãnh Lãnh nằm trên lưng anh cũng ngủ rất ngon lành, chảy cả nước dãi mà không biết.
Hạ Viêm Lương cầm cái máy camera mà Lãnh Lãnh đang cầm trên tay, nhẹ nhàng chụp lại khoảng khắc này. Lãnh Lãnh bám anh như bám bố, anh cũng không trút sự căm hận cô lên người con bé, mặc dù anh biết con bé là con của cô và Lê Duệ. Ngay từ trước đây cô cũng đã biết, cho dù anh đối xử với phụ nữ thế nào, anh không bao giờ làm tổn hại đến một đứa bé vô tội.
Đây cũng là điều khiến anh mặc dù không thích Lãnh Lãnh nhưng vẫn đối xử với con bé không tồi.
Hạ Viêm Lương ôm con gái vào trong phòng, đặt xuống giường rồi dìu Phong Ấn về phòng. Anh uống rất nhiều, toàn thân nồng nặc mùi rượu. Cảm giác thấy có người đang cởi quần áo anh, anh mới miễn cưỡng mở mắt ra.
- Rất ít khi thấy anh say đến mức này! – cô vất vả cởi áo sơ mi, rồi lại cởi thắt lưng cho anh: “Không bao giờ chịu cùng em ra ngoài, sao, không muốn để người khác biết mối quan hệ của chúng ta chứ gì?”
Mắt Phong Ấn nhắm hờ, quờ tay chặn tay cô lại, hỏi bằng giọng khàn đục: “Quan hệ? Chúng ta có quan hệ gì?”
Hạ Viêm Lương dựa vào cơ thể đã bán khỏa thân của anh. Những ngón tay khẽ chạm vào mặt anh: “Chẳng nhẽ chúng ta không phải là gương vỡ lại lành sao?”
Phong Ấn đè cô xuống, bàn tay to lớn vuốt ve cái cằm nhọn của cô, lạnh lùng nhếch môi: “Gương vỡ lại lành ư? Hình như anh khiến cho em ảo tưởng thì phải? Em nhầm rồi Hạ Viêm Lương ạ! Ngay từ đầu anh đã nói với em chúng ta chẳng qua chỉ là bạn bè, tự thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà thôi!”
Phong Ấn thô bạo xé tan cái áo trên người cô, chẳng cho cô có cơ hội nói gì thêm. Phong Ấn hung hãn cắn mút bờ vai trắng ngần của cô. Có thể là vì uống quá nhiều rượu, trong đầu của anh toàn là hình ảnh một khuôn mặt khác, một thân hình khác, đặc biệt là cái dáng vẻ lúc cô ấy khóc, không biết tại sao lại khiến cho anh cảm thấy đau đớn.
- Đau quá, Phong Ấn! Nhẹ thôi! Anh làm em đau! – Phong Ấn thô bạo đến mức Hạ Viêm Lương phải nhíu mày la lên.
- Trình Trình... – Phong Ấn cắn vào da thịt cô, miệng lẩm bẩm như người ngủ mê. Anh cũng đau, nhưng không hiểu nỗi đau này đến từ đâu, càng không biết vì cái gì mà đau?
Khi cái tên ấy lại được buột ra từ miệng của Phong Ấn, Hạ Viêm Lương mới dám chắc chắn rằng mình không nghe nhầm. Cô cố sức đẩy anh ra, nhưng Phong Ấn vẫn cứ quấn chặt lấy cô.
Hạ Viêm Lương chộp lấy cốc nước trên đâu giường, tạt thẳng vào mặt Phong Ấn rồi vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh, khép chặt hai bên tà áo, trừng mắt nhìn anh: “Anh say quá rồi! Anh nhớ cô gái đó như vậy sao còn tìm đến em? Xin lỗi nhé, hôm nay tâm trạng bạn anh không tốt, không muốn vui vẻ với anh, mời anh về cho!”
Phong Ấn mặt ướt nhẹp ngồi ngây ra, hồi lâu sau mới ý thức được mình đang làm gì, mệt mỏi chống tay lên trán. Chắc chắn anh đã uống quá nhiều nên mới mụ mị như thế, chất men đã khiến cho ý thức của anh trở nên hỗn loạn. Nhưng anh không thể lừa gạt được cảm giác của bản thân, thứ cảm giác ấy rõ ràng như đang “phá đất” để đâm lên.
Nhưng chỉ vài giây sau, anh đã tàn nhẫn phủ định nó, cố gắng bỏ qua thứ cảm giác ấy, ép mình phải vứt bỏ suy nghĩ về Lôi Vận Trình. Chỉ cần anh vẫn tỉnh táo, anh nhất định sẽ kiềm chế được thứ tình cảm lạ lùng kia.
Những ngày tháng không có Lôi Vận Trình đến làm phiền, cuộc sống của Phong Ấn như thiếu thốn đi thứ gì đó. Phong Ấn ghét cái cảm giác này, ngày nào cũng nghĩ cách khiến cho bản thân bận rộn hơn. Gặp lại Lôi Vận Trình lại là một sự tình cờ.
Hôm ấy anh cùng mấy anh em từ trong biệt thự đi ra, tình cờ nhìn thấy một cô gái ở bên kia đường đang bị quàng vai bá cổ, đó không phải là Lôi Vận Trình thì là ai?
- Lên xe đi Phong Ấn! Có định đi không đấy? – đám anh em giục giã, Phong Ấn ậm ừ đáp lời, liếc nhìn một cái rồi ngồi vào trong xe, khởi động xe. Mấy chiếc xe lần lượt lao đi, Phong Ấn rớt lại sau cùng, trong lòng cực kì khó chịu. Đột nhiên, anh bẻ vô lăng, đạp vào cần ga...
Lôi Vận Trình và Đỗ Nghiên Thanh đã hẹn nhau sẽ đi dạo phố, hai cô gái bình thường rất ít khi có cơ hội gặp mặt nhưng tình bạn càng lúc càng thân thiết. Đỗ Nghiên Thanh không thay đổi nhiều, vẫn hay cười, hóm hỉnh, mạnh bạo. Nhưng khi nhắc đến cái tên Phương Mặc Dương, trong mắt cô ít nhiều ánh lên sự u uất, sau đó mỉm cười vẻ bất lực: “Tuổi tác và cái gan lại tỉ lệ nghịch với nhau!”
Lôi Vận Trình không hiểu lắm. Đỗ Nghiên Thanh chọc ống hút vào cốc trà sữa, chậm rãi giải thích: “Trước đây tớ không tin câu này, nhưng ở bên cạnh anh ấy tớ đã được kiểm chứng. Anh ấy dùng tuổi tác để từ chối tớ, cậu thấy có buồn cười không?”
Lôi Vận Trình rất hiểu cảm nhận của cô: “Phong Ấn cũng từng nói với tớ những lời như thế, đấy chỉ là cái cớ của bọn họ thôi, có ngốc mới đi tin vào những lời ấy!”
- Vì vậy, với sức tấn công của đại mỹ nhân này, không thể nào không vào được trái tim gã Phương Mặc Dương ấy!
Lôi Vận Trình giơ nắm đấm ra, nheo mắt làm bộ mặt nguy hiểm: “Cho dù trái tim anh ta có làm bằng băng đá, tớ cũng có đủ tự tin làm cho nó tan ra.”
Đỗ Nghiên Thanh không hùa theo mà thở dài: “Chúng ta cứ như đánh trận trường kì ấy, phải đợi bao nhiêu lâu mới có thể có được thứ chúng ta muốn đây?”
Lôi Vận Trình khoác vai Đỗ Nghiên Thanh: “Có thể đến khi không thể yêu được nữa, tự nhiên sẽ không còn sức kiên cường nữa, mà cũng chẳng còn cách nào để kiên trì ấy chứ!”
Nếu như đợi đến ngày đó mà vẫn chưa giành được chút tình yêu nào của Phong Ấn, những năm tháng thanh xuân và nước mắt đau khổ của cô trước đây phải lấy cái gì để bù đắp?
Đỗ Nghiên Thanh lấy một tấm vé xe từ trong túi ra huơ huơ trước mặt Lôi Vận Trình, địa điểm đến trên tấm vé là một thành phố cách đây không gần lắm: “Cậu muốn đến thành phố B à?”
Đỗ Nghiên Thanh gật đầu: “Quê Phương Mặc Dương đấy!”
Lôi Vận Trình nhìn kĩ ngày khởi hành trên đó, ngạc nhiên bịt miệng nói: “Không phải cậu định đến ăn tết ở nhà anh ấy đấy chứ? Anh ấy có biết không?”
Đỗ Nghiên Thanh nhướn mày tinh nghịch: “Anh ấy mà biết chắc chắn sẽ không cho tớ đến, tớ đến rồi có khi anh ấy còn đuổi tớ đi không chừng!”
Lôi Vận Trình tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Hay thật, thế là được gặp bố mẹ anh ấy rồi, cậu vượt ngàn dặm xa xôi đến để gặp mặt a
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu97/6451