Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm
Lượt xem : |
ho Lãnh Lãnh giật mình đánh rơi cái DV xuống đất.
Lôi Vận Trình không cần nhìn cũng biết đó là ai. Cô lạnh lùng nhìn Hạ Viêm Lương sải bước đến gần, ôm Lãnh Lãnh lên, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ sao mà giống nhau đến thế.
Con bé biết mình sẽ bị mắng liền sợ hãi ôm chặt lấy cổ Hạ Viêm Lương, gục mặt lên vai mẹ mà khóc.
Hạ Viêm Lương không mắng mỏ gì con bé, chỉ ngước mắt lên nhìn Lôi Vận Trình, mỉm cười nói: “Tình cờ quá nhỉ Lôi tiểu thư, thật không ngờ thế giới này lại nhỏ bé đến thế, đến đây mua đồ ăn cho Phong Ấn à?”
Hạ Viêm Lương một tay bế con gái, tay kia vỗ vỗ lưng con bé: “Lãnh Lãnh cũng thích ăn bánh “tình yêu ngọt ngào” ở đây. Cũng chẳng trách được, nó giống người lớn mà!”
Đừng nóng, đừng nóng, là phi công nhất định phải điềm tĩnh, cứ coi như đó chỉ là một tình huống nguy hiểm trên không trung mà thôi. Lôi Vận Trình tự trấn an mình, khẽ hít thở thật sâu, cố gắng duy trì lí trí: “Tôi không biết là chị còn có cả con gái cơ đấy!”
- Chưa có chồng mà đã có con chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp, hai chúng tôi không giống nhau sao?
- Rất giống nhau, con chị… - môi Lôi Vận Trình khẽ run lên, không sao nói nốt được vế sau.
Hạ Viêm Lương tỏ vẻ rất hiểu lòng người, khẽ nhếch khóe môi: “Lãnh Lãnh sáu tuổi rưỡi rồi!”
Giọng nói lảnh lót của Hạ Viêm Lương như những mũi dao đâm sâu vào trái tim của Lôi Vận Trình, tạo ra một cái hố sâu thẳm.
Đầu óc của cô lúc này thật vô dụng, Phong Ấn và Hạ Viêm Lương chia tay nhau mấy năm rồi? Mấy năm nay…
Bảy năm? Hay tám năm? Sao ngay cả một phép tính đơn giản như vậy mà cô cũng không biết tính?
Lôi Vận Trình trông có vẻ rất điềm tĩnh, không có bất cứ phản ứng gì, nhưng cùng là phụ nữ như nhau, Hạ Viêm Lương hiểu rõ sự bàng hoàng và tuyệt vọng trong cô lúc này.
Nụ cười của cô ta thoáng vẻ lạnh lùng: “Nếu như cô có thời gian, chúng ta có thể nói chuyện, thực ra tôi cảm thấy sớm muộn gì chúng ta cũng có ngày hôm nay!”
Lôi Vận Trình siết chặt bàn tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau nhói: “Tôi với chị chẳng có gì để nói cả!”
Thấy Lôi Vận Trình quay người định bỏ đi, Hạ Viêm Lương liền đủng đỉnh nói: “Chúng ta không có gì để nói với nhau cả, nhưng cô không muốn biết Phong Ấn đang giấu cô những chuyện gì sao? Đương nhiên cô có thể chạy đi hỏi anh ấy, chỉ có điều chẳng có người đàn ông nào lại đi trình bày toàn bộ sai lầm của mình trong quá khứ với bạn gái hiện tại cả, cô nghĩ sao? Lúc cô vào học viện hàng không học, tôi đã chuyển đến nơi này làm việc, anh ấy không nói cho cô biết chuyện này, đúng không?”
Lôi Vận Trình quay phắt lại, ánh mắt căm thù nhìn nụ cười lạnh lùng trên mặt Hạ Viêm Lương.
- Chúng ta đi nơi khác yên tĩnh nói chuyện, đến nhà tôi đi, cô thấy sao?
Nhà của Hạ Viêm Lương cách nhà Phong Ấn không xa lắm, đi xe chỉ mất chừng nửa tiếng. Cũng giống như căn nhà của Hạ Viêm Lương ở thành phố T, Lôi Vận Trình nhìn thấy trên giá để giày có một đôi dép của nam, là một bộ cùng với đôi của Hạ Viêm Lương và Lãnh Lãnh.
Trong căn nhà này, nhìn đâu cũng thấy rất nhiều món đồ là bộ ba: Cái gối cartoon ở trên ghế sô pha, cốc cartoon ở trên bàn, tranh cartoon ở trên tường, thậm chí là dụng cụ ăn và bàn ghế…
Tất cả những thứ này đều giống như những mũi kim tẩm độc đâm vào khiến Lôi Vận Trình không sao mở mắt ra được, cô ủ rủ cụp mắt, nhìn xuống nền nhà.
Hạ Viêm Lương nhìn thấy hết mọi phản ứng của cô, Lãnh Lãnh bị Hạ Viêm Lương dỗ về phòng. Hạ Viêm Lương chạy đi rót một cốc cà phê, bê ra cho Lôi Vận Trình.
- Là cốc của Phong Ấn đấy, tôi nghĩ chắc cô không thấy ngại đâu nhỉ?
Lôi Vận Trình cười khẩy: “Chị đúng là có chủ tâm, cố ý dẫn tôi đến đây, tất cả những thứ này còn hiệu quả hơn hàng trăm câu nói của chị!”
Hạ Viêm Lương mỉm cười: “Lôi Dật Thành cũng là bạn cũ của tôi, tôi không có ác ý gì với cô cả!”
- Vì vậy nên?
- Nhưng có rất nhiều chuyện một khi đã dính đến đàn ông, có những chuyện sớm muộn gì cũng phải nói, đàn bà ai chẳng mong có được một cuộc sống yên vui bên chồng và con cái, như vậy là đủ lắm rồi. Chỉ có điều con người ai cũng có lòng tham, ham muốn ngày càng nhiều, không thể giả bộ như không có chuyện gì, không thể sống bình yên cả cuộc đời!
Lôi Vận Trình không nói gì, cố ép bản thân phải nghe tiếp.
- Chắc cô cũng đã nghe nói chuyện chúng tôi tái hợp với nhau, chẳng giấu gì cô, lúc cô chuẩn bị đi thi đại học, chúng tôi đã quay lại với nhau rồi! – Hạ Viêm Lương dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chiếc giường trong kia tôi không còn nhớ anh ấy đã ngủ trên đó bao nhiêu lần rồi, cô biết anh ấy là một người đàn ông có ham muốn cao mà…”
Lôi Vận Trình trầm ngâm nhìn Hạ Viêm Lương, trong lòng vô cùng hụt hẫng.
Hạ Viêm Lương nói rất say sưa: “Nhiều khi tôi cũng rất đồng cảm với cô, trong khi cô đang nỗ lực vì một người đàn ông thì anh ta lại lên giường với một người đàn bà khác, những chuyện này anh ấy không cho cô biết là bởi vì thương cô. Sở dĩ tôi không đến tìm cô sớm là bởi vì tôi sợ anh ấy không vui, tôi có thể nhận ra anh ấy rất thích cô. Giờ cô đã nhìn thấy cả rồi, con gái tôi rất quấn bố, là một người mẹ, tôi chẳng có lựa chọn nào khác. Lôi tiểu thư, chắc cô không phải là người thích chia sẻ người đàn ông của mình với một người phụ nữ khác đâu nhỉ?
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, Lôi Vận Trình thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, ngồi ngây ra, chân tay tê dại. Cô xoa xoa cốc cà phê trước mặt, nhẹ nhàng nói:
- Cô nói dung, tôi chưa bao giờ từng nghĩ sẽ chia sẻ người đàn ông của mình với bất cứ ai, cái gì không phải là của tôi có giữ cũng không được, nhưng cái gì đã là của tôi thì người khác có muốn cướp cũng KHÔNG… CƯỚP… ĐƯỢC!
Hạ Viêm Lương hơi khựng người, cô đã xem thường con nhóc này, điềm tĩnh và sự đè nén đã thay thế cho cảm giác hoang mang và phẫn nộ của cô lúc đầu.
Đằng sau lưng có một ánh mắt đang nhìn cô, Lôi Vận Trình phát hiện ra nhưng không ngoảnh đầu lại.
Hạ Viêm Lương cũng nhận thấy: “Lãnh Lãnh, về phòng con đi!”
Lãnh Lãnh nép chặt vào tường, thò đầu ra, mắt ngân ngấn nước nhìn Lôi Vận Trình: “Chị ơi…”
Lãnh Lãnh sụt sùi, lấy hết dũng khí chạy đến trước mặt Lôi Vận Trình, mặt lấm lem vệt nước mắt: “Chị ơi, trả lại bố cho Lãnh Lãnh đi!”
Giọng nói non nớt của con bé còn phảng phất ý cầu xin, khiến cho Lôi Vận Trình cảm thấy vô cùng mỉa mai, gần như trong mắt con bé, cô là một kẻ thứ ba độc chiếm chồng và cha của người khác.
- Chú ấy không phải là bố của cháu! – Lôi Vận Trình ngây dại đáp, đôi mắt chợt đỏ hoe.
Nhưng cô đâu có ngờ câu nói ấy lại chọc tức con bé. Lãnh Lãnh gạt nước mắt, lồng ngực phập phồng, nó lao về phía cô cắn vào cánh tay cô.
Lôi Vận Trình không biết nên né tránh như thế nào, nỗi đau lúc này đang đi sâu vào tận trong xương tủy của cô.
…
Lúc về sư đoàn trời đã tối, cô đi lên kí túc rồi mới phát hiện ra để quên túi xách ở trên xe.
Lục Tự từ ngoài về, đỗ xe xong liền đi ra ngoài, liếc thấy Lôi Vận Trình đang đứng ngây ra giữa bãi đổ xe, anh nhướn mày, đi đến gần vỗ vai cô: “Về rồi à? Sao lại đứng chịu phạt ở đây thế?”
Lôi Vận Trình giật nảy mình, ngẩng phắt đầu nhìn. Vẻ mặt bất thường và ánh mắt thẩn thờ của cô khiến Lục Tự cảm thấy kì quái: “Sao thế?”
- Em…e… tìm không thấy cái xe của mình ban nãy đỗ ở đâu nữa, túi của em ở trên xe!
Lục Tự không khỏi nhíu mày: “Em ngốc à? Chẳng phải ở đây sao?”, anh chỉ vào cái xe bên tay trái cô.
Lôi Vận Trình bàng hoàng sực tỉnh, chạy về phía đó kéo cánh cửa xe, ngồi vào bên trong, nhìn thấy chìa khóa vẫn cắm trong ổ khóa, cô liền khởi động xe theo phản xạ tự nhiên.
Đôi lông mày của Lục Tự càng nhíu chặt hơn, anh lại gần mở cửa xe, thò đầu vào bên trong tắt máy.
- Anh làm gì thế? – Lôi Vận Trình ngơ ngác nhìn Lục Tự.
- Anh phải hỏi em câu này mới đúng, chẳng phải em nói đi lấy cái túi xách sao? Sao lại khởi động xe thế, định đi đâu à?
Lôi Vận Trình ngây ra, nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi nói: “Ờ… ừ nhỉ!”
Cô xách túi xách ra khỏi xe, đóng cửa xe rồi đi ra ngoài, mỗi bước đi cứng nhắc như người máy.
Lục Tự chìa tay ra chắn ngang trước mặt cô: “Rốt cuộc em bị làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Xảy ra chuyện gì rồi?
Lôi Vận Trình cũng đang tự hỏi mình, Lục Tự nâng mặt cô lên, ánh mắt sâu thẳm lo lắng và sốt ruột khiến sống mũi cô chợt cay cay, mắt cô đỏ hoe, mọi thứ như nhòa đi: “Em rất ổn mà!”
Cô gạt tay Lục Tự định bỏ đi nhưng bị anh lôi xềnh xệch ra xe, lưng cô đập vào xe cứng ngắc, đau đến mức không thể chịu nổi. Cô lấy tay bịt miệng: “Em ổn thật mà!”
Kèm theo mỗi từ cô nói là một giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống.
Trên cánh tay cô còn hằn vết răng trẻ con, Lục Tự trầm ngâm, tiến lại gần kéo cô vào lòng, vùi đầu cô vào ngực mình: “Khóc đi!”
Lôi Vận Trình lần đầu tiên không từ chối sự động chạm của Lục Tự, lần đầu tiên cô tình nguyện trút nước mắt trong vòng tay người đàn ông mà cô từng cực kì căm hận.
Mặt trời đang khuất dần phía đằng tây, ánh sáng đỏ rực nơi cuối chân trời, cảnh tượng đẹp khiến người ta say lòng.
Phong Ấn từ trong phòng họp đi ra, nghiên đầu nhìn ra ngoài hành lang, đôi lông mày chợt giãn ra.
Phòng này ở trên tầng hai, còn nhà xe lại ở bên dưới, Phong Ấn liếc qua là nhìn thấy đuôi chiếc xe Jeep mà Lôi Vận Trình lái.
Cô nhóc này về rồi mà cũng không chịu nói với anh một tiếng. Anh lấy điện thoại ra, khóe môi khẽ mỉm cười.
Tiếng chuông điện thoại reo vang kéo Lôi Vận Trình quay trở lại với hiện thực, ý thức được ai đang ôm mình, cô liền vội vàng thoát khỏi vòng tay anh ta. Tiếng chuông điện thoại này được cài đặt riêng cho Phong Ấn, lúc này nghe sao mà chói tai đến thế. Lục Tự nhìn thấy cô đứng ngây ra liền cúi người nhặt lấy cái túi của cô, cầm điện thoại của cô ra liếc nhìn vào màn hình.
- Là Phong Ấn!
Lôi Vận Trình ngoảnh mặt đi chỗ khác, cắn chặt răng để không bật khóc.
Lục Tự nhìn cái cổ trắng ngần của cô, không khỏi tự giểu cợt: Cô gái này luôn có thái độ cự tuyệt anh như một bản năng, phải là một cú sốc lớn đến mức nào mới có thể khiến cho một cô gái kiên cường như thế bỗng nhiên đánh mất phương hướng, quên mất anh là ai nên mới ở gần anh như thế.
Gió lạnh thổi qua, hơi thở cô vừa để lại trong không khí bị gió cuốn đi mất, chẳng còn chút dấu tích, cứ như thể ban nãy cô gục đầu vào ngực anh khóc nức nở chỉ là một ảo giác.
Phong Ấn gọi điện cho cô mấy lần, rồi lại gọi về kí túc mà không có ai nghe máy. Đang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì thì Lôi Vận Trình gọi lại.
- Răng Thép à, anh nhìn thấy…
Lôi Vận Trình đã cắt ngang lời anh:
- Em về rồi, ban nãy qua tìm Tiểu Tô nói chuyện một lát, không cầm theo điện thoại trên người, em hơi mệt, em đi tắm rồi nghỉ ngơi một lát, tối nay gặp anh sau! Bye bye!”, Lôi Vận Trình nói một lèo rồi không cho anh có cơ hội nói gì mà cúp máy luôn.
Phong Ấn đang há miệng định nói gì đã nghe thấy tiếng tút tút t
QUAY LẠILôi Vận Trình không cần nhìn cũng biết đó là ai. Cô lạnh lùng nhìn Hạ Viêm Lương sải bước đến gần, ôm Lãnh Lãnh lên, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ sao mà giống nhau đến thế.
Con bé biết mình sẽ bị mắng liền sợ hãi ôm chặt lấy cổ Hạ Viêm Lương, gục mặt lên vai mẹ mà khóc.
Hạ Viêm Lương không mắng mỏ gì con bé, chỉ ngước mắt lên nhìn Lôi Vận Trình, mỉm cười nói: “Tình cờ quá nhỉ Lôi tiểu thư, thật không ngờ thế giới này lại nhỏ bé đến thế, đến đây mua đồ ăn cho Phong Ấn à?”
Hạ Viêm Lương một tay bế con gái, tay kia vỗ vỗ lưng con bé: “Lãnh Lãnh cũng thích ăn bánh “tình yêu ngọt ngào” ở đây. Cũng chẳng trách được, nó giống người lớn mà!”
Đừng nóng, đừng nóng, là phi công nhất định phải điềm tĩnh, cứ coi như đó chỉ là một tình huống nguy hiểm trên không trung mà thôi. Lôi Vận Trình tự trấn an mình, khẽ hít thở thật sâu, cố gắng duy trì lí trí: “Tôi không biết là chị còn có cả con gái cơ đấy!”
- Chưa có chồng mà đã có con chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp, hai chúng tôi không giống nhau sao?
- Rất giống nhau, con chị… - môi Lôi Vận Trình khẽ run lên, không sao nói nốt được vế sau.
Hạ Viêm Lương tỏ vẻ rất hiểu lòng người, khẽ nhếch khóe môi: “Lãnh Lãnh sáu tuổi rưỡi rồi!”
Giọng nói lảnh lót của Hạ Viêm Lương như những mũi dao đâm sâu vào trái tim của Lôi Vận Trình, tạo ra một cái hố sâu thẳm.
Đầu óc của cô lúc này thật vô dụng, Phong Ấn và Hạ Viêm Lương chia tay nhau mấy năm rồi? Mấy năm nay…
Bảy năm? Hay tám năm? Sao ngay cả một phép tính đơn giản như vậy mà cô cũng không biết tính?
Lôi Vận Trình trông có vẻ rất điềm tĩnh, không có bất cứ phản ứng gì, nhưng cùng là phụ nữ như nhau, Hạ Viêm Lương hiểu rõ sự bàng hoàng và tuyệt vọng trong cô lúc này.
Nụ cười của cô ta thoáng vẻ lạnh lùng: “Nếu như cô có thời gian, chúng ta có thể nói chuyện, thực ra tôi cảm thấy sớm muộn gì chúng ta cũng có ngày hôm nay!”
Lôi Vận Trình siết chặt bàn tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau nhói: “Tôi với chị chẳng có gì để nói cả!”
Thấy Lôi Vận Trình quay người định bỏ đi, Hạ Viêm Lương liền đủng đỉnh nói: “Chúng ta không có gì để nói với nhau cả, nhưng cô không muốn biết Phong Ấn đang giấu cô những chuyện gì sao? Đương nhiên cô có thể chạy đi hỏi anh ấy, chỉ có điều chẳng có người đàn ông nào lại đi trình bày toàn bộ sai lầm của mình trong quá khứ với bạn gái hiện tại cả, cô nghĩ sao? Lúc cô vào học viện hàng không học, tôi đã chuyển đến nơi này làm việc, anh ấy không nói cho cô biết chuyện này, đúng không?”
Lôi Vận Trình quay phắt lại, ánh mắt căm thù nhìn nụ cười lạnh lùng trên mặt Hạ Viêm Lương.
- Chúng ta đi nơi khác yên tĩnh nói chuyện, đến nhà tôi đi, cô thấy sao?
Nhà của Hạ Viêm Lương cách nhà Phong Ấn không xa lắm, đi xe chỉ mất chừng nửa tiếng. Cũng giống như căn nhà của Hạ Viêm Lương ở thành phố T, Lôi Vận Trình nhìn thấy trên giá để giày có một đôi dép của nam, là một bộ cùng với đôi của Hạ Viêm Lương và Lãnh Lãnh.
Trong căn nhà này, nhìn đâu cũng thấy rất nhiều món đồ là bộ ba: Cái gối cartoon ở trên ghế sô pha, cốc cartoon ở trên bàn, tranh cartoon ở trên tường, thậm chí là dụng cụ ăn và bàn ghế…
Tất cả những thứ này đều giống như những mũi kim tẩm độc đâm vào khiến Lôi Vận Trình không sao mở mắt ra được, cô ủ rủ cụp mắt, nhìn xuống nền nhà.
Hạ Viêm Lương nhìn thấy hết mọi phản ứng của cô, Lãnh Lãnh bị Hạ Viêm Lương dỗ về phòng. Hạ Viêm Lương chạy đi rót một cốc cà phê, bê ra cho Lôi Vận Trình.
- Là cốc của Phong Ấn đấy, tôi nghĩ chắc cô không thấy ngại đâu nhỉ?
Lôi Vận Trình cười khẩy: “Chị đúng là có chủ tâm, cố ý dẫn tôi đến đây, tất cả những thứ này còn hiệu quả hơn hàng trăm câu nói của chị!”
Hạ Viêm Lương mỉm cười: “Lôi Dật Thành cũng là bạn cũ của tôi, tôi không có ác ý gì với cô cả!”
- Vì vậy nên?
- Nhưng có rất nhiều chuyện một khi đã dính đến đàn ông, có những chuyện sớm muộn gì cũng phải nói, đàn bà ai chẳng mong có được một cuộc sống yên vui bên chồng và con cái, như vậy là đủ lắm rồi. Chỉ có điều con người ai cũng có lòng tham, ham muốn ngày càng nhiều, không thể giả bộ như không có chuyện gì, không thể sống bình yên cả cuộc đời!
Lôi Vận Trình không nói gì, cố ép bản thân phải nghe tiếp.
- Chắc cô cũng đã nghe nói chuyện chúng tôi tái hợp với nhau, chẳng giấu gì cô, lúc cô chuẩn bị đi thi đại học, chúng tôi đã quay lại với nhau rồi! – Hạ Viêm Lương dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chiếc giường trong kia tôi không còn nhớ anh ấy đã ngủ trên đó bao nhiêu lần rồi, cô biết anh ấy là một người đàn ông có ham muốn cao mà…”
Lôi Vận Trình trầm ngâm nhìn Hạ Viêm Lương, trong lòng vô cùng hụt hẫng.
Hạ Viêm Lương nói rất say sưa: “Nhiều khi tôi cũng rất đồng cảm với cô, trong khi cô đang nỗ lực vì một người đàn ông thì anh ta lại lên giường với một người đàn bà khác, những chuyện này anh ấy không cho cô biết là bởi vì thương cô. Sở dĩ tôi không đến tìm cô sớm là bởi vì tôi sợ anh ấy không vui, tôi có thể nhận ra anh ấy rất thích cô. Giờ cô đã nhìn thấy cả rồi, con gái tôi rất quấn bố, là một người mẹ, tôi chẳng có lựa chọn nào khác. Lôi tiểu thư, chắc cô không phải là người thích chia sẻ người đàn ông của mình với một người phụ nữ khác đâu nhỉ?
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, Lôi Vận Trình thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, ngồi ngây ra, chân tay tê dại. Cô xoa xoa cốc cà phê trước mặt, nhẹ nhàng nói:
- Cô nói dung, tôi chưa bao giờ từng nghĩ sẽ chia sẻ người đàn ông của mình với bất cứ ai, cái gì không phải là của tôi có giữ cũng không được, nhưng cái gì đã là của tôi thì người khác có muốn cướp cũng KHÔNG… CƯỚP… ĐƯỢC!
Hạ Viêm Lương hơi khựng người, cô đã xem thường con nhóc này, điềm tĩnh và sự đè nén đã thay thế cho cảm giác hoang mang và phẫn nộ của cô lúc đầu.
Đằng sau lưng có một ánh mắt đang nhìn cô, Lôi Vận Trình phát hiện ra nhưng không ngoảnh đầu lại.
Hạ Viêm Lương cũng nhận thấy: “Lãnh Lãnh, về phòng con đi!”
Lãnh Lãnh nép chặt vào tường, thò đầu ra, mắt ngân ngấn nước nhìn Lôi Vận Trình: “Chị ơi…”
Lãnh Lãnh sụt sùi, lấy hết dũng khí chạy đến trước mặt Lôi Vận Trình, mặt lấm lem vệt nước mắt: “Chị ơi, trả lại bố cho Lãnh Lãnh đi!”
Giọng nói non nớt của con bé còn phảng phất ý cầu xin, khiến cho Lôi Vận Trình cảm thấy vô cùng mỉa mai, gần như trong mắt con bé, cô là một kẻ thứ ba độc chiếm chồng và cha của người khác.
- Chú ấy không phải là bố của cháu! – Lôi Vận Trình ngây dại đáp, đôi mắt chợt đỏ hoe.
Nhưng cô đâu có ngờ câu nói ấy lại chọc tức con bé. Lãnh Lãnh gạt nước mắt, lồng ngực phập phồng, nó lao về phía cô cắn vào cánh tay cô.
Lôi Vận Trình không biết nên né tránh như thế nào, nỗi đau lúc này đang đi sâu vào tận trong xương tủy của cô.
…
Lúc về sư đoàn trời đã tối, cô đi lên kí túc rồi mới phát hiện ra để quên túi xách ở trên xe.
Lục Tự từ ngoài về, đỗ xe xong liền đi ra ngoài, liếc thấy Lôi Vận Trình đang đứng ngây ra giữa bãi đổ xe, anh nhướn mày, đi đến gần vỗ vai cô: “Về rồi à? Sao lại đứng chịu phạt ở đây thế?”
Lôi Vận Trình giật nảy mình, ngẩng phắt đầu nhìn. Vẻ mặt bất thường và ánh mắt thẩn thờ của cô khiến Lục Tự cảm thấy kì quái: “Sao thế?”
- Em…e… tìm không thấy cái xe của mình ban nãy đỗ ở đâu nữa, túi của em ở trên xe!
Lục Tự không khỏi nhíu mày: “Em ngốc à? Chẳng phải ở đây sao?”, anh chỉ vào cái xe bên tay trái cô.
Lôi Vận Trình bàng hoàng sực tỉnh, chạy về phía đó kéo cánh cửa xe, ngồi vào bên trong, nhìn thấy chìa khóa vẫn cắm trong ổ khóa, cô liền khởi động xe theo phản xạ tự nhiên.
Đôi lông mày của Lục Tự càng nhíu chặt hơn, anh lại gần mở cửa xe, thò đầu vào bên trong tắt máy.
- Anh làm gì thế? – Lôi Vận Trình ngơ ngác nhìn Lục Tự.
- Anh phải hỏi em câu này mới đúng, chẳng phải em nói đi lấy cái túi xách sao? Sao lại khởi động xe thế, định đi đâu à?
Lôi Vận Trình ngây ra, nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi nói: “Ờ… ừ nhỉ!”
Cô xách túi xách ra khỏi xe, đóng cửa xe rồi đi ra ngoài, mỗi bước đi cứng nhắc như người máy.
Lục Tự chìa tay ra chắn ngang trước mặt cô: “Rốt cuộc em bị làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Xảy ra chuyện gì rồi?
Lôi Vận Trình cũng đang tự hỏi mình, Lục Tự nâng mặt cô lên, ánh mắt sâu thẳm lo lắng và sốt ruột khiến sống mũi cô chợt cay cay, mắt cô đỏ hoe, mọi thứ như nhòa đi: “Em rất ổn mà!”
Cô gạt tay Lục Tự định bỏ đi nhưng bị anh lôi xềnh xệch ra xe, lưng cô đập vào xe cứng ngắc, đau đến mức không thể chịu nổi. Cô lấy tay bịt miệng: “Em ổn thật mà!”
Kèm theo mỗi từ cô nói là một giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống.
Trên cánh tay cô còn hằn vết răng trẻ con, Lục Tự trầm ngâm, tiến lại gần kéo cô vào lòng, vùi đầu cô vào ngực mình: “Khóc đi!”
Lôi Vận Trình lần đầu tiên không từ chối sự động chạm của Lục Tự, lần đầu tiên cô tình nguyện trút nước mắt trong vòng tay người đàn ông mà cô từng cực kì căm hận.
Mặt trời đang khuất dần phía đằng tây, ánh sáng đỏ rực nơi cuối chân trời, cảnh tượng đẹp khiến người ta say lòng.
Phong Ấn từ trong phòng họp đi ra, nghiên đầu nhìn ra ngoài hành lang, đôi lông mày chợt giãn ra.
Phòng này ở trên tầng hai, còn nhà xe lại ở bên dưới, Phong Ấn liếc qua là nhìn thấy đuôi chiếc xe Jeep mà Lôi Vận Trình lái.
Cô nhóc này về rồi mà cũng không chịu nói với anh một tiếng. Anh lấy điện thoại ra, khóe môi khẽ mỉm cười.
Tiếng chuông điện thoại reo vang kéo Lôi Vận Trình quay trở lại với hiện thực, ý thức được ai đang ôm mình, cô liền vội vàng thoát khỏi vòng tay anh ta. Tiếng chuông điện thoại này được cài đặt riêng cho Phong Ấn, lúc này nghe sao mà chói tai đến thế. Lục Tự nhìn thấy cô đứng ngây ra liền cúi người nhặt lấy cái túi của cô, cầm điện thoại của cô ra liếc nhìn vào màn hình.
- Là Phong Ấn!
Lôi Vận Trình ngoảnh mặt đi chỗ khác, cắn chặt răng để không bật khóc.
Lục Tự nhìn cái cổ trắng ngần của cô, không khỏi tự giểu cợt: Cô gái này luôn có thái độ cự tuyệt anh như một bản năng, phải là một cú sốc lớn đến mức nào mới có thể khiến cho một cô gái kiên cường như thế bỗng nhiên đánh mất phương hướng, quên mất anh là ai nên mới ở gần anh như thế.
Gió lạnh thổi qua, hơi thở cô vừa để lại trong không khí bị gió cuốn đi mất, chẳng còn chút dấu tích, cứ như thể ban nãy cô gục đầu vào ngực anh khóc nức nở chỉ là một ảo giác.
Phong Ấn gọi điện cho cô mấy lần, rồi lại gọi về kí túc mà không có ai nghe máy. Đang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì thì Lôi Vận Trình gọi lại.
- Răng Thép à, anh nhìn thấy…
Lôi Vận Trình đã cắt ngang lời anh:
- Em về rồi, ban nãy qua tìm Tiểu Tô nói chuyện một lát, không cầm theo điện thoại trên người, em hơi mệt, em đi tắm rồi nghỉ ngơi một lát, tối nay gặp anh sau! Bye bye!”, Lôi Vận Trình nói một lèo rồi không cho anh có cơ hội nói gì mà cúp máy luôn.
Phong Ấn đang há miệng định nói gì đã nghe thấy tiếng tút tút t
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu142/5858