Tiểu thuyết Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng-full
Lượt xem : |
ó gọi cua đâu, đồ tặng kèm à?”.
“Dạ, là...”.
“Tôi gọi đấy”. Hàn Mặc Ngôn cũng uống một thìa canh, đáp.
Hàn Mặc Ngôn biết Lục Nhiễm thích ăn cua, nên... cố ý gọi cho cô sao?
Nuốt thìa canh, Lục Nhiễm yên lặng tự cười mình, thôi nào, đừng có tự mình đa tình như vậy.
Thuật dùng người, chỉ là thói quen của anh mà thôi.
Có cả Đỗ Hàn và Hàn Mặc Ngôn, nên có một số chuyện không tiện nói ra.
Thế là cứ yên tâm ăn cơm, sáu con cua, mỗi người hai con, Lục Nhiễm ăn hết phần của mình, vẫn liếm mép vẻ thèm thuồng, lim dim hai mắt tận hưởng món khoái khẩu.
Đang định lau tay, lại có hai con cua được đẩy đến trước mặt cô.
Cô nhìn Hàn Mặc Ngôn vẻ nghi hoặc, anh bình thản: “Cô thích ăn mà”.
“Cô Lục thích ăn cua à?”. Đỗ Hàn ngắt lời Hàn Mặc Ngôn, đẩy nốt con cua còn lại của mình đến trước mặt Lục Nhiễm, giọng khẩn thiết: “Thế thì cô ăn nốt cả con này đi”.
Có thích ăn lắm cũng cảm thấy cảnh tượng này thật là khó xử, Lục Nhiễm lấy khăn lau tay, cười đáp: “Thôi, có thích lắm cũng phải học cách dừng lại, cua tính lạnh, ăn nhiều ngày mai đi bệnh viện mất”.
Đúng thế, có thích lắm cũng phải học cách dừng lại.
Ăn xong cơm, Lục Nhiễm chuẩn bị ra về.
Hàn Mặc Ngôn biết Lục Nhiễm chưa mua xe, định đưa cô về, không ngờ Đỗ Hàn cũng đi xe đến, hai người tranh nhau kết quả là... Lục Nhiễm quyết định đi tàu điện ngầm về.
Được nửa đường, phát hiện có một chiếc xe cứ đi theo mình.
Lục Nhiễm dừng chân, quay lại thấy Đỗ Hàn hạ cửa xe, vẫy cô.
“Cô Đỗ, có việc gì không?”.
“Lên xe đi”.
Lục Nhiễm cười: “Lúc nãy đã bảo là tôi sẽ tự về mà?”.
Đỗ Hàn cũng cười, rất xinh đẹp và hào sảng, ánh mắt nghĩa hiệp: “Quân tử giữ lời là việc của đàn ông, tôi là phụ nữ, ngang ngược vốn là đặc quyền của phụ nữ mà. Lên xe đi, lúc nãy có mặt Hàn Mặc Ngôn ở đấy tôi chẳng dám nói chuyện gì cả”.
Cô ấy nói hoàn toàn hợp lý.
Lục Nhiễm vốn có cảm tình với những cô gái thẳng thắn, không chút e dè, cô lên xe của Đỗ Hàn.
Sau khi hỏi thăm địa chỉ nhà Lục Nhiễm, câu hỏi của Đỗ Hàn là: “Bản kế hoạch đó của tôi ấu trĩ như thế thật à?”.
Rõ ràng là Đỗ Hàn vẫn đang canh cánh bên lòng những lời nói của Hàn Mặc Ngôn.
Lục Nhiễm phì cười, Đỗ Hàn khí thế là thế mà vẫn trẻ con. Sắp xếp lại suy nghĩ, Lục Nhiễm phân tích bản kế hoạch của Đỗ Hàn theo cách nghĩ của mình, có ưu điểm, có nhược điểm, một số chỗ đã đưa được ra những vấn đề chính. Đỗ Hàn vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng thở dài: “Tôi hiểu rồi”.
“Trong tay không có số liệu cụ thể và tài liệu liên quan nên tôi không thể phân tích cụ thể hơn”.
“Việc này không vội”. Đỗ Hàn gật đầu: “... chẳng trách mà cô nghỉ việc, cô làm trợ lý cho Hàn Mặc Ngôn đúng là thiệt thòi quá”.
Lục Nhiễm không nói gì, nhìn thẳng về phía trước.
Đỗ Hàn nghĩ ngợi một lát rồi lại nói: “Cô và Hàn Mặc Ngôn có vấn đề gì đúng không? Chắc tôi không nhầm đâu, tôi chưa thấy chỗ nào mà quan hệ ông chủ và trợ lý lại kỳ quái như ở đây. Là anh ta thích cô mà cô không thích anh ta, hay là cô thích anh ta mà anh ta không thích cô, hay là hai người yêu nhau mà không đến được với nhau?”.
Phì cười vì một loạt hết cô cô lại anh ta, hết anh ta lại cô cô của Đỗ Hàn, những tình cảm u uất trong lòng Lục Nhiễm cũng vơi bớt phần nào.
Lục Nhiễm xua tay, bỗng cảm thấy có nói ra cũng chẳng có gì to tát: “Là tôi thích anh ta, nhưng cô thấy anh ta rồi đó... Chúng tôi sớm tối bên nhau ba năm chứ không phải là ba ngày hay ba tháng, nhưng mà lửa gần rơm lâu ngày không bén, hay nói cách khác là có đem dây thừng trói chúng tôi lại cả đêm cũng không có chuyện gì xảy ra”.
Đỗ Hàn do dự: “Nhưng tôi thấy anh ta đối với cô cũng không tồi, còn chọn món cho cô”.
“Thói quen mà thôi, nếu không vì những điều này sao tôi có thể kiên trì được ba năm”.
“Tôi lại không cảm thấy một ông chủ bận trăm công nghìn việc có thể ghi nhớ xem một trợ lý mà mình không hề quan tâm thích ăn gì, lại còn gọi món cho cô ấy”.
Lục Nhiễm muốn nói với Đỗ Hàn rằng cả công ty đều biết mình thích ăn cua, nhưng... cuối cùng lại cười đáp: “Cũng chẳng còn ý nghĩa gì, tôi đã từ bỏ rồi”.
Đỗ Hàn không tiếp tục an ủi cô, còn vừa cười vừa nói: “Thế càng tốt, đàn ông ấy à, chẳng phải thứ gì cần thiết, vừa hôi hám vừa xấu tính, đề cao chủ nghĩa nam quyền, muốn phụ nữ gọi thì đến, xua tay là đi, nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp thì đờ người ra, mình coi anh ta là bến bờ, nhưng anh ta chỉ coi mình là người dọn dẹp miễn phí... Đàn ông chỉ cần điều kiện tương đối một chút đã tự cho mình quá hấp dẫn, đợi phụ nữ nhào vô...”.
Nghe Đỗ Hàn oang oang kể tội đàn ông, Lục Nhiễm quay lại, khẽ hỏi: “Cô Đỗ, cô ghét đàn ông đến thế sao...?”.
Tiếng oán thán lúc nãy ngưng bặt, Đỗ Hàn quay lại, cười: “Cũng không phải, chỉ là đa phần đàn ông đều khiến người ta chán ghét, nhất là nhìn thấy loại đàn ông lừa gạt phụ nữ, tôi chỉ muốn...”.
Bất giác, Lục Nhiễm cảm thấy lạnh sống lưng.
Đỗ Hàn dừng xe, bò lên cả vô lăng mà cười: “Bị tôi dọa cho chết khiếp phải không?”.
Cười chảy cả nước mắt, Đỗ Hàn tắt máy: “Đùa cô chút thôi. Được rồi, đến nhà rồi, cô xuống xe đi”.
Lục Nhiễm lắc đầu cười, bước xuống xe.
Vừa xuống xe Lục Nhiễm đã nhìn thấy chiếc BMW màu đen quen thuộc đậu ở trước cửa nhà.
Phản ứng đầu tiên của Lục Nhiễm là muốn trốn vào trong xe, nhưng người đàn ông mặt sắt xanh lè đối diện đã bước đến, gần như chỉ chớp mắt đã hiện ra trước mắt hai người.
Sau phút bối rối, Đỗ Hàn hàn huyên với Lục Tề, giọng điệu chẳng tử tế gì: “Anh Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là vinh dự ba đời”.
“Cô Đỗ, tôi không hề cảm thấy vinh hạnh khi gặp cô”.
Lục Nhiễm ngáp một cái, tăng tốc lướt qua người Lục Tề: “Anh, em lên nhà ngủ trước đây”.
Không đợi mặt Lục Tề kịp đen như một cái đít nồi, Lục Nhiễm phi như tên bắn lên trên, để lại hai người đó gườm gườm nhìn nhau.
“Đây là cái gì?”.
Hàn Mặc Ngôn hiếm khi nổi nóng. Anh ta lạnh lùng nhưng ít khi nóng giận.
Tiết Lễ Giai cúi đầu nhìn tập tài liệu bị ném xuống chân, cảm thấy uất ức, dù có thế nào thì đây cũng là thành quả cả một buổi tối của cô, cho dù không bằng Lục Nhiễm, nhưng chắc cũng chẳng kém hơn là mấy.
Nhưng cô cũng biết rõ những lúc thế này tuyệt đối không phải là lúc phản bác Hàn Mặc Ngôn.
Khẽ cắn môi, mắt Tiết Lễ Giai đỏ hơn, ánh mắt loang loáng nước, muốn khóc mà không dám khóc.
“Hàn tổng, tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi...”.
Hàn Mặc Ngôn chẳng thèm nhìn đến cô, anh cố nén sự tức giận: “Lần trước là thế nào? Cô giải thích đi”.
“Giải thích... gì ạ?”.
Hàn Mặc Ngôn đã mất hết kiên nhẫn với cô gái đang đứng trước mặt mình.
“Cô có thể làm không tốt, nhưng đừng coi tôi là thằng ngốc”. Hàn Mặc Ngôn xua tay, giọng cứng rắn lạnh lùng: “Cô có thể dọn dẹp đồ đạc ra về được rồi”.
Tiết Lễ Giai không thể ngờ Hàn Mặc Ngôn có thể dễ dàng đuổi cô đến thế: “Tôi...”.
Ánh mắt lãnh đạm lướt qua, Tiết Lễ Giai đọc được trong đó sự chế giễu, trước mặt Hàn Mặc Ngôn mà đề cập đến xuất thân của cô thì chẳng khác nào tự chuốc nhục vào thân.
Và thế là buột miệng thành: “Tôi biết tôi sai rồi, bản kế hoạch hôm trước không phải do tôi làm”.
Hàn Mặc Ngôn chỉ ngồi nhìn, đợi cô tiếp tục.
Tiếp tục lừa dối chỉ càng nhận hậu quả tệ hơn, Tiết Lễ Giai cắn răng thuật lại mọi chuyện với Hàn Mặc Ngôn.
Ngón tay lật lật tập tài liệu bên cạnh, Hàn Mặc Ngôn im lặng, đáng lẽ anh phải phát hiện ra bản kế hoạch đó là của Lục Nhiễm, chỉ vì anh đã quá quen với phong cách của cô nên cho rằng tất cả những bản kế hoạch trên thế giới này đều giống hệt như thế, kết quả là chỉ có mình Lục Nhiễm mà thôi.
Đuổi Tiết Lễ Giai, Hàn Mặc Ngôn không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu anh lại dấy lên ý nghĩ muốn Lục Nhiễm quay lại.
Không có trợ lý, công việc của Hàn Mặc Ngôn chất đống lại, cũng may anh đã quen làm việc với tốc độ cao.
Làm xong công việc của đã nửa đêm.
Hàn Mặc Ngôn đang chuẩnn bị ra về, bỗng điện thoại reo.
Sau khi trở về Lục Nhiễm bị Lục Tề mắng cho một trận nên thân.
Có những lúc, người thân quá quan tâm đến mình cũng không phải là một việc hay. Lục Tề luôn coi cô như một cô bé không hiểu việc đời, luôn cảm giác cô dễ dàng bị tổn thương, nhưng trên thực tế cô còn nguy hiểm hơn cả Đỗ Hàn.
Lục Nhiễm của năm năm trước, hoàn toàn có thể gọi là một đứa con gái bất lương.
Chỉ là, trải qua bao nhiêu việc, giờ chỉ còn là ảo mộng.
Hiện giờ, việc cô quan tâm không phải là tối nay đi đâu chơi mà là Lục Tề ra lệnh cho cô tuần sau phải đến công ty báo cáo.
Đang vò đầu bứt tai xem làm thế nào có thể trốn được Lục Tề một cách hợp tình hợp lý, Lục Nhiễm nhận được điện thoại của bạn thân Lâm Tĩnh.
Đầu tiên là một loạt những lời trách cứ tối tăm mặt mũi, nào là từ lần trước gặp nhau ở quán bar Lục Nhiễm không hề gọi cho cô ấy, nào là Lục Nhiễm không coi cô ấy là bạn, rồi cuối cùng Lâm Tĩnh nức nở trong điện thoại, lời lẽ lộn xộn lung tung, Lục Nhiễm mới biết không phải Lâm Tĩnh đang trách mình, chỉ là uống say rồi muốn tìm người oán thán mà thôi.
Hỏi rõ địa chỉ, Lục Nhiễm khoác thêm chiếc áo đi đến quán bar lần trước họ gặp nhau.
Khi tìm thấy Lâm Tĩnh, cô ấy đang ngồi trong lô riêng, nốc từng cốc rượu, mặt mũi nhòe nhoẹt phấn son.
Dưới đất là cả đống vỏ chai, đủ loại khác nhau.
Len qua đám đông, Lục Nhiễm giằng lấy chai rượu trong tay Lâm Tĩnh, vứt qua một bên.
Lâm Tĩnh say mềm nhướn mắt nhìn cô, như hoàn toàn không hiểu tại sao Lục Nhiễm lại giằng lấy chai rượu của mình, rồi ngã nhào vào lòng cô, miệng lẩm bẩm: “Thằng khốn Lạc Ức Vi, còn dám chơi trò bắt cá hai tay...”.
Vực Lâm Tĩnh dậy, chào hỏi qua loa những người ở đấy, Lục Nhiễm đỡ Lâm Tĩnh ra ngoài, trong lòng ngổn ngang bao suy nghĩ.
Lục Nhiễm quen Lâm Tĩnh từ năm mười sáu, mười bảy tuổi, cái tuổi không biết trời cao đất dày, lúc đó, Lục Nhiễm nổi tiếng vì hay trốn học, Lâm Tĩnh là bạn cùng bàn, vẫn hay giúp cô chép bài. Cô gái ngoan ngoãn đó có một người bạn trai thanh mai trúc mã Lạc Ức Vi. Sau khi thi trượt phổ thông, Lâm Tĩnh còn có ý định tự tử, cũng may có cô và Lạc Ức Vi khuyên giải, cứ tưởng rằng đời này kiếp này họ mãi ở bên nhau.
Ra khỏi quán bar đã là nửa đêm, trời tối đen, đường phố không một bóng người.
Đợi mãi không có chiếc xe nào, đang đứng bên đường, bỗng mấy tên đàn ông cầm hung khí đột nhiên xuất hiện vây xung quanh.
Cảm giác không ổn, Lục Nhiễm rút điện thoại, bấm nút gọi nhanh.
Chưa đầy năm giây, máy đã thông, Lục Nhiễm gấp gáp nói: “Quán bar Thất Lạc Viên, cứu...”.
Chưa nói xong, một tên cầm gậy gỗ quật bay chiếc điện thoại của cô.
Điện thoại đập mạnh vào tường, văng cả pin ra ngoài, mất
QUAY LẠI“Dạ, là...”.
“Tôi gọi đấy”. Hàn Mặc Ngôn cũng uống một thìa canh, đáp.
Hàn Mặc Ngôn biết Lục Nhiễm thích ăn cua, nên... cố ý gọi cho cô sao?
Nuốt thìa canh, Lục Nhiễm yên lặng tự cười mình, thôi nào, đừng có tự mình đa tình như vậy.
Thuật dùng người, chỉ là thói quen của anh mà thôi.
Có cả Đỗ Hàn và Hàn Mặc Ngôn, nên có một số chuyện không tiện nói ra.
Thế là cứ yên tâm ăn cơm, sáu con cua, mỗi người hai con, Lục Nhiễm ăn hết phần của mình, vẫn liếm mép vẻ thèm thuồng, lim dim hai mắt tận hưởng món khoái khẩu.
Đang định lau tay, lại có hai con cua được đẩy đến trước mặt cô.
Cô nhìn Hàn Mặc Ngôn vẻ nghi hoặc, anh bình thản: “Cô thích ăn mà”.
“Cô Lục thích ăn cua à?”. Đỗ Hàn ngắt lời Hàn Mặc Ngôn, đẩy nốt con cua còn lại của mình đến trước mặt Lục Nhiễm, giọng khẩn thiết: “Thế thì cô ăn nốt cả con này đi”.
Có thích ăn lắm cũng cảm thấy cảnh tượng này thật là khó xử, Lục Nhiễm lấy khăn lau tay, cười đáp: “Thôi, có thích lắm cũng phải học cách dừng lại, cua tính lạnh, ăn nhiều ngày mai đi bệnh viện mất”.
Đúng thế, có thích lắm cũng phải học cách dừng lại.
Ăn xong cơm, Lục Nhiễm chuẩn bị ra về.
Hàn Mặc Ngôn biết Lục Nhiễm chưa mua xe, định đưa cô về, không ngờ Đỗ Hàn cũng đi xe đến, hai người tranh nhau kết quả là... Lục Nhiễm quyết định đi tàu điện ngầm về.
Được nửa đường, phát hiện có một chiếc xe cứ đi theo mình.
Lục Nhiễm dừng chân, quay lại thấy Đỗ Hàn hạ cửa xe, vẫy cô.
“Cô Đỗ, có việc gì không?”.
“Lên xe đi”.
Lục Nhiễm cười: “Lúc nãy đã bảo là tôi sẽ tự về mà?”.
Đỗ Hàn cũng cười, rất xinh đẹp và hào sảng, ánh mắt nghĩa hiệp: “Quân tử giữ lời là việc của đàn ông, tôi là phụ nữ, ngang ngược vốn là đặc quyền của phụ nữ mà. Lên xe đi, lúc nãy có mặt Hàn Mặc Ngôn ở đấy tôi chẳng dám nói chuyện gì cả”.
Cô ấy nói hoàn toàn hợp lý.
Lục Nhiễm vốn có cảm tình với những cô gái thẳng thắn, không chút e dè, cô lên xe của Đỗ Hàn.
Sau khi hỏi thăm địa chỉ nhà Lục Nhiễm, câu hỏi của Đỗ Hàn là: “Bản kế hoạch đó của tôi ấu trĩ như thế thật à?”.
Rõ ràng là Đỗ Hàn vẫn đang canh cánh bên lòng những lời nói của Hàn Mặc Ngôn.
Lục Nhiễm phì cười, Đỗ Hàn khí thế là thế mà vẫn trẻ con. Sắp xếp lại suy nghĩ, Lục Nhiễm phân tích bản kế hoạch của Đỗ Hàn theo cách nghĩ của mình, có ưu điểm, có nhược điểm, một số chỗ đã đưa được ra những vấn đề chính. Đỗ Hàn vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng thở dài: “Tôi hiểu rồi”.
“Trong tay không có số liệu cụ thể và tài liệu liên quan nên tôi không thể phân tích cụ thể hơn”.
“Việc này không vội”. Đỗ Hàn gật đầu: “... chẳng trách mà cô nghỉ việc, cô làm trợ lý cho Hàn Mặc Ngôn đúng là thiệt thòi quá”.
Lục Nhiễm không nói gì, nhìn thẳng về phía trước.
Đỗ Hàn nghĩ ngợi một lát rồi lại nói: “Cô và Hàn Mặc Ngôn có vấn đề gì đúng không? Chắc tôi không nhầm đâu, tôi chưa thấy chỗ nào mà quan hệ ông chủ và trợ lý lại kỳ quái như ở đây. Là anh ta thích cô mà cô không thích anh ta, hay là cô thích anh ta mà anh ta không thích cô, hay là hai người yêu nhau mà không đến được với nhau?”.
Phì cười vì một loạt hết cô cô lại anh ta, hết anh ta lại cô cô của Đỗ Hàn, những tình cảm u uất trong lòng Lục Nhiễm cũng vơi bớt phần nào.
Lục Nhiễm xua tay, bỗng cảm thấy có nói ra cũng chẳng có gì to tát: “Là tôi thích anh ta, nhưng cô thấy anh ta rồi đó... Chúng tôi sớm tối bên nhau ba năm chứ không phải là ba ngày hay ba tháng, nhưng mà lửa gần rơm lâu ngày không bén, hay nói cách khác là có đem dây thừng trói chúng tôi lại cả đêm cũng không có chuyện gì xảy ra”.
Đỗ Hàn do dự: “Nhưng tôi thấy anh ta đối với cô cũng không tồi, còn chọn món cho cô”.
“Thói quen mà thôi, nếu không vì những điều này sao tôi có thể kiên trì được ba năm”.
“Tôi lại không cảm thấy một ông chủ bận trăm công nghìn việc có thể ghi nhớ xem một trợ lý mà mình không hề quan tâm thích ăn gì, lại còn gọi món cho cô ấy”.
Lục Nhiễm muốn nói với Đỗ Hàn rằng cả công ty đều biết mình thích ăn cua, nhưng... cuối cùng lại cười đáp: “Cũng chẳng còn ý nghĩa gì, tôi đã từ bỏ rồi”.
Đỗ Hàn không tiếp tục an ủi cô, còn vừa cười vừa nói: “Thế càng tốt, đàn ông ấy à, chẳng phải thứ gì cần thiết, vừa hôi hám vừa xấu tính, đề cao chủ nghĩa nam quyền, muốn phụ nữ gọi thì đến, xua tay là đi, nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp thì đờ người ra, mình coi anh ta là bến bờ, nhưng anh ta chỉ coi mình là người dọn dẹp miễn phí... Đàn ông chỉ cần điều kiện tương đối một chút đã tự cho mình quá hấp dẫn, đợi phụ nữ nhào vô...”.
Nghe Đỗ Hàn oang oang kể tội đàn ông, Lục Nhiễm quay lại, khẽ hỏi: “Cô Đỗ, cô ghét đàn ông đến thế sao...?”.
Tiếng oán thán lúc nãy ngưng bặt, Đỗ Hàn quay lại, cười: “Cũng không phải, chỉ là đa phần đàn ông đều khiến người ta chán ghét, nhất là nhìn thấy loại đàn ông lừa gạt phụ nữ, tôi chỉ muốn...”.
Bất giác, Lục Nhiễm cảm thấy lạnh sống lưng.
Đỗ Hàn dừng xe, bò lên cả vô lăng mà cười: “Bị tôi dọa cho chết khiếp phải không?”.
Cười chảy cả nước mắt, Đỗ Hàn tắt máy: “Đùa cô chút thôi. Được rồi, đến nhà rồi, cô xuống xe đi”.
Lục Nhiễm lắc đầu cười, bước xuống xe.
Vừa xuống xe Lục Nhiễm đã nhìn thấy chiếc BMW màu đen quen thuộc đậu ở trước cửa nhà.
Phản ứng đầu tiên của Lục Nhiễm là muốn trốn vào trong xe, nhưng người đàn ông mặt sắt xanh lè đối diện đã bước đến, gần như chỉ chớp mắt đã hiện ra trước mắt hai người.
Sau phút bối rối, Đỗ Hàn hàn huyên với Lục Tề, giọng điệu chẳng tử tế gì: “Anh Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là vinh dự ba đời”.
“Cô Đỗ, tôi không hề cảm thấy vinh hạnh khi gặp cô”.
Lục Nhiễm ngáp một cái, tăng tốc lướt qua người Lục Tề: “Anh, em lên nhà ngủ trước đây”.
Không đợi mặt Lục Tề kịp đen như một cái đít nồi, Lục Nhiễm phi như tên bắn lên trên, để lại hai người đó gườm gườm nhìn nhau.
“Đây là cái gì?”.
Hàn Mặc Ngôn hiếm khi nổi nóng. Anh ta lạnh lùng nhưng ít khi nóng giận.
Tiết Lễ Giai cúi đầu nhìn tập tài liệu bị ném xuống chân, cảm thấy uất ức, dù có thế nào thì đây cũng là thành quả cả một buổi tối của cô, cho dù không bằng Lục Nhiễm, nhưng chắc cũng chẳng kém hơn là mấy.
Nhưng cô cũng biết rõ những lúc thế này tuyệt đối không phải là lúc phản bác Hàn Mặc Ngôn.
Khẽ cắn môi, mắt Tiết Lễ Giai đỏ hơn, ánh mắt loang loáng nước, muốn khóc mà không dám khóc.
“Hàn tổng, tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi...”.
Hàn Mặc Ngôn chẳng thèm nhìn đến cô, anh cố nén sự tức giận: “Lần trước là thế nào? Cô giải thích đi”.
“Giải thích... gì ạ?”.
Hàn Mặc Ngôn đã mất hết kiên nhẫn với cô gái đang đứng trước mặt mình.
“Cô có thể làm không tốt, nhưng đừng coi tôi là thằng ngốc”. Hàn Mặc Ngôn xua tay, giọng cứng rắn lạnh lùng: “Cô có thể dọn dẹp đồ đạc ra về được rồi”.
Tiết Lễ Giai không thể ngờ Hàn Mặc Ngôn có thể dễ dàng đuổi cô đến thế: “Tôi...”.
Ánh mắt lãnh đạm lướt qua, Tiết Lễ Giai đọc được trong đó sự chế giễu, trước mặt Hàn Mặc Ngôn mà đề cập đến xuất thân của cô thì chẳng khác nào tự chuốc nhục vào thân.
Và thế là buột miệng thành: “Tôi biết tôi sai rồi, bản kế hoạch hôm trước không phải do tôi làm”.
Hàn Mặc Ngôn chỉ ngồi nhìn, đợi cô tiếp tục.
Tiếp tục lừa dối chỉ càng nhận hậu quả tệ hơn, Tiết Lễ Giai cắn răng thuật lại mọi chuyện với Hàn Mặc Ngôn.
Ngón tay lật lật tập tài liệu bên cạnh, Hàn Mặc Ngôn im lặng, đáng lẽ anh phải phát hiện ra bản kế hoạch đó là của Lục Nhiễm, chỉ vì anh đã quá quen với phong cách của cô nên cho rằng tất cả những bản kế hoạch trên thế giới này đều giống hệt như thế, kết quả là chỉ có mình Lục Nhiễm mà thôi.
Đuổi Tiết Lễ Giai, Hàn Mặc Ngôn không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu anh lại dấy lên ý nghĩ muốn Lục Nhiễm quay lại.
Không có trợ lý, công việc của Hàn Mặc Ngôn chất đống lại, cũng may anh đã quen làm việc với tốc độ cao.
Làm xong công việc của đã nửa đêm.
Hàn Mặc Ngôn đang chuẩnn bị ra về, bỗng điện thoại reo.
Sau khi trở về Lục Nhiễm bị Lục Tề mắng cho một trận nên thân.
Có những lúc, người thân quá quan tâm đến mình cũng không phải là một việc hay. Lục Tề luôn coi cô như một cô bé không hiểu việc đời, luôn cảm giác cô dễ dàng bị tổn thương, nhưng trên thực tế cô còn nguy hiểm hơn cả Đỗ Hàn.
Lục Nhiễm của năm năm trước, hoàn toàn có thể gọi là một đứa con gái bất lương.
Chỉ là, trải qua bao nhiêu việc, giờ chỉ còn là ảo mộng.
Hiện giờ, việc cô quan tâm không phải là tối nay đi đâu chơi mà là Lục Tề ra lệnh cho cô tuần sau phải đến công ty báo cáo.
Đang vò đầu bứt tai xem làm thế nào có thể trốn được Lục Tề một cách hợp tình hợp lý, Lục Nhiễm nhận được điện thoại của bạn thân Lâm Tĩnh.
Đầu tiên là một loạt những lời trách cứ tối tăm mặt mũi, nào là từ lần trước gặp nhau ở quán bar Lục Nhiễm không hề gọi cho cô ấy, nào là Lục Nhiễm không coi cô ấy là bạn, rồi cuối cùng Lâm Tĩnh nức nở trong điện thoại, lời lẽ lộn xộn lung tung, Lục Nhiễm mới biết không phải Lâm Tĩnh đang trách mình, chỉ là uống say rồi muốn tìm người oán thán mà thôi.
Hỏi rõ địa chỉ, Lục Nhiễm khoác thêm chiếc áo đi đến quán bar lần trước họ gặp nhau.
Khi tìm thấy Lâm Tĩnh, cô ấy đang ngồi trong lô riêng, nốc từng cốc rượu, mặt mũi nhòe nhoẹt phấn son.
Dưới đất là cả đống vỏ chai, đủ loại khác nhau.
Len qua đám đông, Lục Nhiễm giằng lấy chai rượu trong tay Lâm Tĩnh, vứt qua một bên.
Lâm Tĩnh say mềm nhướn mắt nhìn cô, như hoàn toàn không hiểu tại sao Lục Nhiễm lại giằng lấy chai rượu của mình, rồi ngã nhào vào lòng cô, miệng lẩm bẩm: “Thằng khốn Lạc Ức Vi, còn dám chơi trò bắt cá hai tay...”.
Vực Lâm Tĩnh dậy, chào hỏi qua loa những người ở đấy, Lục Nhiễm đỡ Lâm Tĩnh ra ngoài, trong lòng ngổn ngang bao suy nghĩ.
Lục Nhiễm quen Lâm Tĩnh từ năm mười sáu, mười bảy tuổi, cái tuổi không biết trời cao đất dày, lúc đó, Lục Nhiễm nổi tiếng vì hay trốn học, Lâm Tĩnh là bạn cùng bàn, vẫn hay giúp cô chép bài. Cô gái ngoan ngoãn đó có một người bạn trai thanh mai trúc mã Lạc Ức Vi. Sau khi thi trượt phổ thông, Lâm Tĩnh còn có ý định tự tử, cũng may có cô và Lạc Ức Vi khuyên giải, cứ tưởng rằng đời này kiếp này họ mãi ở bên nhau.
Ra khỏi quán bar đã là nửa đêm, trời tối đen, đường phố không một bóng người.
Đợi mãi không có chiếc xe nào, đang đứng bên đường, bỗng mấy tên đàn ông cầm hung khí đột nhiên xuất hiện vây xung quanh.
Cảm giác không ổn, Lục Nhiễm rút điện thoại, bấm nút gọi nhanh.
Chưa đầy năm giây, máy đã thông, Lục Nhiễm gấp gáp nói: “Quán bar Thất Lạc Viên, cứu...”.
Chưa nói xong, một tên cầm gậy gỗ quật bay chiếc điện thoại của cô.
Điện thoại đập mạnh vào tường, văng cả pin ra ngoài, mất
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu