Tiểu thuyết Hạnh Phúc Ước Hẹn
Lượt xem : |
/>
"Cách đây rất xa." Tư Nguyên nhớ lại chuyện cũ, vừa ăn vừa nói chuyện với ông chủ, hàng ăn không lớn, chỉ có hơn chục bàn ăn, ông chủ là người rất có phong cách, không để tâm đến những khách hàng ông không thích nhưng lại nói chuyện thao thao bất tuyệt với những khách hàng mà ông thích.
Làm không đắt khách nhưng ông cũng không để ý, bảo người giúp việc mang một đĩa lạc rang và chai rượu lên, vừa uống vừa nói với Tư Nguyên: "Cô biết vì sao tôi nhớ cô không? Đó là vì bạn trai của cô, thỉnh thoảng cậu ây vẫn đến chỗ tôi ăn, lần nào cũng gọi món mỳ mà hai người thường ăn trước đây."
Tư Nguyên vừa ăn một miếng, bỗng nhiên cảm thấy rất chua: "Sao cho nhiều giấm thế?"
Ông chủ gọi người giúp việc: "Đổi bát khác cho cô gái này!"
Tư Nguyên vội vàng lắc đầu: "Không sao, chua một chút... dễ ăn."
Ăn mỳ xong, Tư Nguyên cảm thây hơi khó chịu nên đi men theo hàng liễu về phía nam, đến đối diện trường trung học 105 mới nhận ra mình đã đến cổng phía tây trường đại học Giao thông.
Đi dọc theo cổng phía tây, bên tay trái là phòng tập thể dục và sân vận động, nhìn thấy học sinh đang đá bóng ngoài sân vận động, Tư Nguyên cảm thấy mình đã trải qua rất nhiều thăng trầm.
Bước về phía trước là ký túc xá, cô đã từng đứng dưới khu ký túc xá nam đợi Chu Lập Đông và bị Hoắc Yến Phi không cẩn thận giội cho một chậu nước lạnh vào người, đến mức một người tính cách hiền lành như Chu Lập Đông cũng phải lên nhà cho Hoắc công tử một trận, làm cho anh ta ba ngày không ra được khỏi giường. Nhớ đến thái độ giận dữ của Hoắc công tử lúc đó, Tư Nguyên không nhịn được cười.
Đi thẳng từ phía bắc sang phía nam là tòa nha Tư Nguyên, Hác Tư Nguyên đi vòng sang khu lớp học, cô nhìn thấy hàng cây ngân hạnh phía trước tòa nhà, những chiếc lá vàng rụng theo từng cơn gió vàng đến nhức mắt.
Nhìn thấy tòa nhà mười hai tầng, Tư Nguyên nhớ lúc mình mới đến trường đại học Giao thông nhập học, lúc đó cô còn trẻ tuổi non nớt, thở hổn hển kéo hành lý, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy hai chữ "Tư Nguyên" rất to, cô tròn mắt ngạc nhiên, lúc nhìn thấy câu thành ngữ "Uống nước nhớ nguồn", cô mới bật cười, hóa ra tòa nhà này và tên cô giống nhau, đúng là có duyên một cách kỳ ngộ.
Tòa nhà Tư Nguyên, Tư Nguyên, nhớ nguồn, rốt cuộc xuất phát đâu?
Ngày hôm sau, trên đường đi làm về gặp Chu Lập Đông, Hác Tư Nguyên không hề cảm thấy kỳ lạ.
Chu Lập Đông cười với cô, qua lớp kính sáng - màu, Tư Nguyên có thể nhìn thấy vẻ buồn bã trong ánh mắt của anh. Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm giác xót xa, hai người nhìn nhau không nói gì.
Nhiều năm đã trôi qua, vì sao anh vẫn không vui?Đây không phải là điều anh muốn sao?
"Ồ, lâu rồi không gặp." Tư Nguyên định thần lại, chào anh giống như gặp lại một người bạn cũ.
Giọng cô cố gắng giữ bình tĩnh để che giấu đi những tình cảm trào dâng trong lòng,
Chu Lập Đông khẽ mỉm cười, một hồi lâu mới nói: "Chúng ta đi bộ với nhau một lát."
Anh đi đằng trước, Hác Tư Nguyên theo sau, họ đi dạo giống như hồi ở trường học năm đó.
Đi một đoạn xa, Chu Lập Đông mói quay người hỏi: "Em sống có ổn không?"
Tư Nguyên gật đầu cười giống như cô vẫn cười với anh ngày xưa, nhưng nước mắt cũng bắt đầu theo khóe mắt chảy xuống: "Rất ổn!" Trong giọng nói của cô thể hiện sự kiên quyết đến kỳ lạ.
Sau đó hai người không nói gì nữa.
Im lặng hồi lâu, Tư Nguyên nói: "Em phải đi."
Chu Lập Đông không đáp, chỉ nhìn khuôn mặt gầy gầy của cô rồi nói: "Để anh tiễn em"
Tư Nguyên lắc đầu nói; “Đừng tiễn, tiễn chì là lời nói khi người ta chuyển đi nơi khác mà thôi."
Lúc Chu Lập Đông đang bối rối với câu nói này, Hác Tư Nguyên đã quay người bỏ đi, anh nhìn theo chỉ thấy bóng hình cô với dáng vẻ vội vàng.
________________________________
¹ Trong tiếng Trung, “tư nguyên” có nghĩa là “nhớ nguồn” ( mọi chú thích đều của người dịch)
Chương 3: Mênh mang
Nếu em là một giọt nước mắt trong mắt anh, vì sợ mất em, anh sẽ không bao giờ khóc.
- Hannah Jo Keen -
Chu Lập Đông dựa người lên ghế sô pha, gần đây mệt quá, công ty có nhiều việc, có nhiều tâm sự trong lòng nên anh cảm thấy hơi mệt mỏi.
Thẩm Lợi dựa vào gần anh, nũng nịu nói: "Lập Đông, lâu rồi mình không ở bên nhau, hay là tối nay về nhà mình?"
Anh giả vờ như đang ngủ, hơi thở nặng nề.
Thẩm Lợi đẩy anh, giận dỗi nói: "Anh cứ lạnh nhạt với em, ngày nào đó anh sẽ phải hối hận!" Cô nói xong rồi bỏ đi.
Chu Lập Đông nhắm mắt lại, cảm thấy lòng mình trống rỗng đến đáng sợ, không thứ gì có thể lấp đầy được.
Vì sao đàn ông phải có nhiều dục vọng như vậy?
Anh cầm điện thoại rồi nói: "Tỉnh Thành, chọn thời gian để mọi người có thể tụ tập đi!"
Địa điểm tụ tập được chọn là nhà hàng Vương Phủ.
Tỉnh Thành đi một chuyến tới công ty của Tư Nguyên, thông báo cho cô việc gặp nhau, tiện thể nói với tổng giám đốc Châu, dự án Đông Khải đã được quyết định, anh sẽ giao cho họ làm một phần nhỏ.
Tổng giám đốc Châu rất vui mừng, liên miệng nói gần đây Tư Nguyên rất vất vả, đồng ý cho cô nghỉ phép hai ngày.
Hác Tư Nguyên nghe thấy địa điểm gặp nhau là nhà hàng Vương Phủ, cô hơi do dự: "Ở đó có xa xỉ quá không?"
Tỉnh Thành nói không chớp mắt: "Dù sao cũng là Lập Đông mời, bây giờ cậu ấy có tiền, thường hay bóc lột tôi và Yến Phi, cũng nên thưởng công cho chúng tôi rồi."
Tư Nguyên không biết phải nói gì nên nói: "Đến lúc đó, nêu có thời gian tôi sẽ đi."
"Không phải có thời gian sẽ đi, mà là không có thời gian cũng nhất định phải đi!" Tỉnh Thành nghiêm túc nhìn vào mắt cô và nói.
Tư Nguyên hoang mang tránh ánh mắt của anh, nghĩ một lát rồi gật đầu.
Chu Lập Đông thay bảy, tám chiếc cà vạt, cảm thấy không chiếc nào phù hợp với mình, cuối cùng anh đành mặc chiếc áo sơ mi kẻ, khoác chiếc áo len màu nâu nhạt trẻ trung mới cảm thấy hài lòng hơn một chút.
Anh lái xe đến nhà hàng Vương Phủ rồi mới nhớ ra vẫn còn sớm nên vào siêu thị gần đó mua một bao thuốc. Bình thường anh không hút thuốc, hút một điếu là ho sặc sụa, ho đến mức chảy cả nước mắt,
Anh sờ trán tự hỏi mình: "Mình sao thế?"
Lúc Tỉnh Thành đến, Chu Lập Đông mới bước vào nhà hàng, bàn bạc với Tỉnh Thành công việc làm ăn.
Tỉnh Thành nhắc lại chuyện cũ: "Lập Đông, vài năm nay công ty của chúng ta kiếm được một ít tiền, cậu hoàn toàn có thể rời khỏi nhà họ Thẩm làm ăn riêng, không cần phải ở đó nhìn sắc mặt của người ta."
Chu Lập Đông cười, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mình ở đó vẫn ổn."
"Làm huynh đệ với nhau nhiều năm nay, có lúc thật sự không biết cậu nghĩ như thế nào, báo ơn cũng phải có giới hạn, hơn nữa, cậu cũng đã báo ơn quá đủ rồi" Tỉnh Thành nói.
"Mình nghĩ thế nào không quan trọng, dù sao năm đó là lúc mình khổ sở nhất, họ.. Chuyện này nói đến đây thôi." Chu Lập Đông không muốn nói thêm nữa, người khác không cần hiểu những gì anh nghĩ, năm đó anh đã chọn con đường này nên quyết định chấp nhận mọi hậu quả.
Tỉnh Thành thở dài rất to, trong lòng không hiểu vì sao Lập Đông luôn muốn báo ơn, hà tất phải khổ như thế, anh nghĩ, trong lòng không thể vô lo vô nghĩ trên mặt vẫn lộ vẻ kiên định. Hai người lặng yên không nói gì nữa,
Hoắc Yến Phi và Tư Nguyên cùng bước vào nhà hàng.
Anh nhìn ánh mắt của Tỉnh Thành và Chu Lập Đông, bỗng nhiên toát mồ hôi trán, vội vàng giải thích: "Trên đường tôi gặp tiểu tài nữ, thây cô ấy đi bộ trên đường nên đưa đi một đoạn."
Hác Tư Nguyên cười khẽ, để lộ hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, cô nói: "Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi đẹp như thế này"
Chu Lập Đông đang cười, nghe thấy câu nói này của cô, nụ cười trên mặt dường nhu đông cứng lại, bỗng nhiên anh muốn rứt tóc mình, anh đang làm gì? Khoe giàu sang với cô sao? Chứng minh với cô lựa chọn năm đó của anh là đúng đắn sao?
Tỉnh Thành vội vàng phân bua: "Chọn đến đây chỉ là vì muốn yên tĩnh thôi."
Tư Nguyên ngồi xuống cạnh Tỉnh Thành, bên phải là Hoắc Yến Phi, hai người không ngừng gắp thức ăn cho cô, cô chỉ cúi đầu ăn, yên lặng, đưòng như giữa họ vẫn là tiểu tài nữ và tam kiêm khách như nhiều năm về trước.
Chỉ vài năm nhưng họ không bao giờ có thể quay về thời đó nữa.
Ngồi ăn được một lúc, bỗng nhiên Hoắc Yến Phi nói: 'Tiểu tài nữ, kể cho chúng tôi nghe cuộc sống những năm gần đây của cô đi, để chứng tôi hiểu hơn."
Tư Nguyên đặt bát đũa xuống, hỏi lại với giọng dịu dàng: "Anh muốn hiểu gì?"
Hoắc Yến Phi ôm đầu, có vẻ như suy nghĩ gì đó rồi mới nói: "Cô và Tổ Kế còn liên lạc với nhau không?"
Tư Nguyên cười, điều này rõ ràng không liên quan đến việc hiểu cô.
"Có!"
Hoắc Yến Phi vội hỏi: "Cô ấy vẫn khỏe chứ?"
"Rất khỏe."
Yến Phi xoa tay: "Cô kể nhiều hơn một chút được không? Vì sao nói chuyện toàn nói một hai chữ là thôi?"
Tư Nguyên ôn tồn nói: "Tôi và Tổ Kế thường xuyên liên lạc với nhau, cô ây rất khỏe."
Hoắc Yến Phi sốt ruột: "Cô ấy có nhắc đến tôi không?"
Tư Nguyên gật đầu.
"Cô ấy nói thế nào?" Hoắc Yến Phi chờ đợi với vẻ hơi đắc ý.
"Cô ấy thường xuyên kể với con trai về anh, cô ấy nói: Sau này lớn lên, đừng giống bạn học của mẹ là Hoắc công tử, ngu dốt và bất tài!"
Thái độ hưng phấn của Hoắc Yến Phi trở nên vô cùng thất vọng: "Con trai?"
Tỉnh Thành và Chu Lập Đông không nhịn được cười nhưng sợ làm tổn thương đến anh nên không thể để lộ ra trên mặt.
"Con trai thì làm sao?" Tư Nguyên hỏi
"Sao cô ấy lại lấy người khác?" Hoắc Yến Phi than thở, dường như không muốn nghe câu trả lời.
Tư Nguyên nói rành rọt từng chữ từng câu: "Rất đơn giản, cô ây quyết định không chờ đợi nữa."
Trên mặt Chu Lập Đông vẫn có vẻ như đang muốn cười, nghe thấy vậy, anh ngạc nhiên đứng bật dậy: "Mình ra ngoài gọi điện thoại!"
Thấy anh vội vàng bước ra ngoài, mặc dù Hoắc Yến Phi vẫn chưa kịp định thần lại nhưng anh nói không giấu giếm: "Lập Đông cũng thật là… gọi điện thoại gì mà phải gọi sau lưng chúng ta?"
Tỉnh Thành nhìn anh, xua tay: "Cậu đừng can thiệp, cậu ấy có chuyện của cậu ấy."
Chu Lập Đông đứng ngoài hành lang, không biết phải gọi điện cho ai, nhìn danh sách liên lạc trong điện thoại, anh chọn một cái tên quen thuộc, người kia rất nhiệt tình; "Phó tổng giám đổíc Chu, lâu rồi không gặp, hôm nào đó gặp nhau ngồi nói chuyện, đang có vụ làm ăn muốn bàn bạc với anh."
Anh đồng ý, cất điện thoại rồi cảm thấy mất mát điều gì đó. Con đường trước mắt trở nên nhạt nhòa mò ảo, không nhìn rõ được bất kỳ điều gì. Anh cố gắng lắc đầu rồi nói với chính mình: "Chu Lập Đông, ngươi đừng quên, ngươi phải tự mình đi con đưòng này!”
Lúc Chu Lập Đông quay lại, anh đã lấy lại được nụ cười hiền hòa cùa mình, dường như anh không tranh giành điều gì với bất kỳ ai, cả thế giới được thu lại tận sâu đáy mắt anh.
Tư Nguyên nhớ lại nhiều năm trước đây, Chu Lập Đông cũng nhìn cô với ánh mắt như thế, nói lời tạm biệt cô, mặc dù không đủ kiên quyết, không đủ nhẫn tâm n
QUAY LẠILàm không đắt khách nhưng ông cũng không để ý, bảo người giúp việc mang một đĩa lạc rang và chai rượu lên, vừa uống vừa nói với Tư Nguyên: "Cô biết vì sao tôi nhớ cô không? Đó là vì bạn trai của cô, thỉnh thoảng cậu ây vẫn đến chỗ tôi ăn, lần nào cũng gọi món mỳ mà hai người thường ăn trước đây."
Tư Nguyên vừa ăn một miếng, bỗng nhiên cảm thấy rất chua: "Sao cho nhiều giấm thế?"
Ông chủ gọi người giúp việc: "Đổi bát khác cho cô gái này!"
Tư Nguyên vội vàng lắc đầu: "Không sao, chua một chút... dễ ăn."
Ăn mỳ xong, Tư Nguyên cảm thây hơi khó chịu nên đi men theo hàng liễu về phía nam, đến đối diện trường trung học 105 mới nhận ra mình đã đến cổng phía tây trường đại học Giao thông.
Đi dọc theo cổng phía tây, bên tay trái là phòng tập thể dục và sân vận động, nhìn thấy học sinh đang đá bóng ngoài sân vận động, Tư Nguyên cảm thấy mình đã trải qua rất nhiều thăng trầm.
Bước về phía trước là ký túc xá, cô đã từng đứng dưới khu ký túc xá nam đợi Chu Lập Đông và bị Hoắc Yến Phi không cẩn thận giội cho một chậu nước lạnh vào người, đến mức một người tính cách hiền lành như Chu Lập Đông cũng phải lên nhà cho Hoắc công tử một trận, làm cho anh ta ba ngày không ra được khỏi giường. Nhớ đến thái độ giận dữ của Hoắc công tử lúc đó, Tư Nguyên không nhịn được cười.
Đi thẳng từ phía bắc sang phía nam là tòa nha Tư Nguyên, Hác Tư Nguyên đi vòng sang khu lớp học, cô nhìn thấy hàng cây ngân hạnh phía trước tòa nhà, những chiếc lá vàng rụng theo từng cơn gió vàng đến nhức mắt.
Nhìn thấy tòa nhà mười hai tầng, Tư Nguyên nhớ lúc mình mới đến trường đại học Giao thông nhập học, lúc đó cô còn trẻ tuổi non nớt, thở hổn hển kéo hành lý, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy hai chữ "Tư Nguyên" rất to, cô tròn mắt ngạc nhiên, lúc nhìn thấy câu thành ngữ "Uống nước nhớ nguồn", cô mới bật cười, hóa ra tòa nhà này và tên cô giống nhau, đúng là có duyên một cách kỳ ngộ.
Tòa nhà Tư Nguyên, Tư Nguyên, nhớ nguồn, rốt cuộc xuất phát đâu?
Ngày hôm sau, trên đường đi làm về gặp Chu Lập Đông, Hác Tư Nguyên không hề cảm thấy kỳ lạ.
Chu Lập Đông cười với cô, qua lớp kính sáng - màu, Tư Nguyên có thể nhìn thấy vẻ buồn bã trong ánh mắt của anh. Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm giác xót xa, hai người nhìn nhau không nói gì.
Nhiều năm đã trôi qua, vì sao anh vẫn không vui?Đây không phải là điều anh muốn sao?
"Ồ, lâu rồi không gặp." Tư Nguyên định thần lại, chào anh giống như gặp lại một người bạn cũ.
Giọng cô cố gắng giữ bình tĩnh để che giấu đi những tình cảm trào dâng trong lòng,
Chu Lập Đông khẽ mỉm cười, một hồi lâu mới nói: "Chúng ta đi bộ với nhau một lát."
Anh đi đằng trước, Hác Tư Nguyên theo sau, họ đi dạo giống như hồi ở trường học năm đó.
Đi một đoạn xa, Chu Lập Đông mói quay người hỏi: "Em sống có ổn không?"
Tư Nguyên gật đầu cười giống như cô vẫn cười với anh ngày xưa, nhưng nước mắt cũng bắt đầu theo khóe mắt chảy xuống: "Rất ổn!" Trong giọng nói của cô thể hiện sự kiên quyết đến kỳ lạ.
Sau đó hai người không nói gì nữa.
Im lặng hồi lâu, Tư Nguyên nói: "Em phải đi."
Chu Lập Đông không đáp, chỉ nhìn khuôn mặt gầy gầy của cô rồi nói: "Để anh tiễn em"
Tư Nguyên lắc đầu nói; “Đừng tiễn, tiễn chì là lời nói khi người ta chuyển đi nơi khác mà thôi."
Lúc Chu Lập Đông đang bối rối với câu nói này, Hác Tư Nguyên đã quay người bỏ đi, anh nhìn theo chỉ thấy bóng hình cô với dáng vẻ vội vàng.
________________________________
¹ Trong tiếng Trung, “tư nguyên” có nghĩa là “nhớ nguồn” ( mọi chú thích đều của người dịch)
Chương 3: Mênh mang
Nếu em là một giọt nước mắt trong mắt anh, vì sợ mất em, anh sẽ không bao giờ khóc.
- Hannah Jo Keen -
Chu Lập Đông dựa người lên ghế sô pha, gần đây mệt quá, công ty có nhiều việc, có nhiều tâm sự trong lòng nên anh cảm thấy hơi mệt mỏi.
Thẩm Lợi dựa vào gần anh, nũng nịu nói: "Lập Đông, lâu rồi mình không ở bên nhau, hay là tối nay về nhà mình?"
Anh giả vờ như đang ngủ, hơi thở nặng nề.
Thẩm Lợi đẩy anh, giận dỗi nói: "Anh cứ lạnh nhạt với em, ngày nào đó anh sẽ phải hối hận!" Cô nói xong rồi bỏ đi.
Chu Lập Đông nhắm mắt lại, cảm thấy lòng mình trống rỗng đến đáng sợ, không thứ gì có thể lấp đầy được.
Vì sao đàn ông phải có nhiều dục vọng như vậy?
Anh cầm điện thoại rồi nói: "Tỉnh Thành, chọn thời gian để mọi người có thể tụ tập đi!"
Địa điểm tụ tập được chọn là nhà hàng Vương Phủ.
Tỉnh Thành đi một chuyến tới công ty của Tư Nguyên, thông báo cho cô việc gặp nhau, tiện thể nói với tổng giám đốc Châu, dự án Đông Khải đã được quyết định, anh sẽ giao cho họ làm một phần nhỏ.
Tổng giám đốc Châu rất vui mừng, liên miệng nói gần đây Tư Nguyên rất vất vả, đồng ý cho cô nghỉ phép hai ngày.
Hác Tư Nguyên nghe thấy địa điểm gặp nhau là nhà hàng Vương Phủ, cô hơi do dự: "Ở đó có xa xỉ quá không?"
Tỉnh Thành nói không chớp mắt: "Dù sao cũng là Lập Đông mời, bây giờ cậu ấy có tiền, thường hay bóc lột tôi và Yến Phi, cũng nên thưởng công cho chúng tôi rồi."
Tư Nguyên không biết phải nói gì nên nói: "Đến lúc đó, nêu có thời gian tôi sẽ đi."
"Không phải có thời gian sẽ đi, mà là không có thời gian cũng nhất định phải đi!" Tỉnh Thành nghiêm túc nhìn vào mắt cô và nói.
Tư Nguyên hoang mang tránh ánh mắt của anh, nghĩ một lát rồi gật đầu.
Chu Lập Đông thay bảy, tám chiếc cà vạt, cảm thấy không chiếc nào phù hợp với mình, cuối cùng anh đành mặc chiếc áo sơ mi kẻ, khoác chiếc áo len màu nâu nhạt trẻ trung mới cảm thấy hài lòng hơn một chút.
Anh lái xe đến nhà hàng Vương Phủ rồi mới nhớ ra vẫn còn sớm nên vào siêu thị gần đó mua một bao thuốc. Bình thường anh không hút thuốc, hút một điếu là ho sặc sụa, ho đến mức chảy cả nước mắt,
Anh sờ trán tự hỏi mình: "Mình sao thế?"
Lúc Tỉnh Thành đến, Chu Lập Đông mới bước vào nhà hàng, bàn bạc với Tỉnh Thành công việc làm ăn.
Tỉnh Thành nhắc lại chuyện cũ: "Lập Đông, vài năm nay công ty của chúng ta kiếm được một ít tiền, cậu hoàn toàn có thể rời khỏi nhà họ Thẩm làm ăn riêng, không cần phải ở đó nhìn sắc mặt của người ta."
Chu Lập Đông cười, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mình ở đó vẫn ổn."
"Làm huynh đệ với nhau nhiều năm nay, có lúc thật sự không biết cậu nghĩ như thế nào, báo ơn cũng phải có giới hạn, hơn nữa, cậu cũng đã báo ơn quá đủ rồi" Tỉnh Thành nói.
"Mình nghĩ thế nào không quan trọng, dù sao năm đó là lúc mình khổ sở nhất, họ.. Chuyện này nói đến đây thôi." Chu Lập Đông không muốn nói thêm nữa, người khác không cần hiểu những gì anh nghĩ, năm đó anh đã chọn con đường này nên quyết định chấp nhận mọi hậu quả.
Tỉnh Thành thở dài rất to, trong lòng không hiểu vì sao Lập Đông luôn muốn báo ơn, hà tất phải khổ như thế, anh nghĩ, trong lòng không thể vô lo vô nghĩ trên mặt vẫn lộ vẻ kiên định. Hai người lặng yên không nói gì nữa,
Hoắc Yến Phi và Tư Nguyên cùng bước vào nhà hàng.
Anh nhìn ánh mắt của Tỉnh Thành và Chu Lập Đông, bỗng nhiên toát mồ hôi trán, vội vàng giải thích: "Trên đường tôi gặp tiểu tài nữ, thây cô ấy đi bộ trên đường nên đưa đi một đoạn."
Hác Tư Nguyên cười khẽ, để lộ hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, cô nói: "Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi đẹp như thế này"
Chu Lập Đông đang cười, nghe thấy câu nói này của cô, nụ cười trên mặt dường nhu đông cứng lại, bỗng nhiên anh muốn rứt tóc mình, anh đang làm gì? Khoe giàu sang với cô sao? Chứng minh với cô lựa chọn năm đó của anh là đúng đắn sao?
Tỉnh Thành vội vàng phân bua: "Chọn đến đây chỉ là vì muốn yên tĩnh thôi."
Tư Nguyên ngồi xuống cạnh Tỉnh Thành, bên phải là Hoắc Yến Phi, hai người không ngừng gắp thức ăn cho cô, cô chỉ cúi đầu ăn, yên lặng, đưòng như giữa họ vẫn là tiểu tài nữ và tam kiêm khách như nhiều năm về trước.
Chỉ vài năm nhưng họ không bao giờ có thể quay về thời đó nữa.
Ngồi ăn được một lúc, bỗng nhiên Hoắc Yến Phi nói: 'Tiểu tài nữ, kể cho chúng tôi nghe cuộc sống những năm gần đây của cô đi, để chứng tôi hiểu hơn."
Tư Nguyên đặt bát đũa xuống, hỏi lại với giọng dịu dàng: "Anh muốn hiểu gì?"
Hoắc Yến Phi ôm đầu, có vẻ như suy nghĩ gì đó rồi mới nói: "Cô và Tổ Kế còn liên lạc với nhau không?"
Tư Nguyên cười, điều này rõ ràng không liên quan đến việc hiểu cô.
"Có!"
Hoắc Yến Phi vội hỏi: "Cô ấy vẫn khỏe chứ?"
"Rất khỏe."
Yến Phi xoa tay: "Cô kể nhiều hơn một chút được không? Vì sao nói chuyện toàn nói một hai chữ là thôi?"
Tư Nguyên ôn tồn nói: "Tôi và Tổ Kế thường xuyên liên lạc với nhau, cô ây rất khỏe."
Hoắc Yến Phi sốt ruột: "Cô ấy có nhắc đến tôi không?"
Tư Nguyên gật đầu.
"Cô ấy nói thế nào?" Hoắc Yến Phi chờ đợi với vẻ hơi đắc ý.
"Cô ấy thường xuyên kể với con trai về anh, cô ấy nói: Sau này lớn lên, đừng giống bạn học của mẹ là Hoắc công tử, ngu dốt và bất tài!"
Thái độ hưng phấn của Hoắc Yến Phi trở nên vô cùng thất vọng: "Con trai?"
Tỉnh Thành và Chu Lập Đông không nhịn được cười nhưng sợ làm tổn thương đến anh nên không thể để lộ ra trên mặt.
"Con trai thì làm sao?" Tư Nguyên hỏi
"Sao cô ấy lại lấy người khác?" Hoắc Yến Phi than thở, dường như không muốn nghe câu trả lời.
Tư Nguyên nói rành rọt từng chữ từng câu: "Rất đơn giản, cô ây quyết định không chờ đợi nữa."
Trên mặt Chu Lập Đông vẫn có vẻ như đang muốn cười, nghe thấy vậy, anh ngạc nhiên đứng bật dậy: "Mình ra ngoài gọi điện thoại!"
Thấy anh vội vàng bước ra ngoài, mặc dù Hoắc Yến Phi vẫn chưa kịp định thần lại nhưng anh nói không giấu giếm: "Lập Đông cũng thật là… gọi điện thoại gì mà phải gọi sau lưng chúng ta?"
Tỉnh Thành nhìn anh, xua tay: "Cậu đừng can thiệp, cậu ấy có chuyện của cậu ấy."
Chu Lập Đông đứng ngoài hành lang, không biết phải gọi điện cho ai, nhìn danh sách liên lạc trong điện thoại, anh chọn một cái tên quen thuộc, người kia rất nhiệt tình; "Phó tổng giám đổíc Chu, lâu rồi không gặp, hôm nào đó gặp nhau ngồi nói chuyện, đang có vụ làm ăn muốn bàn bạc với anh."
Anh đồng ý, cất điện thoại rồi cảm thấy mất mát điều gì đó. Con đường trước mắt trở nên nhạt nhòa mò ảo, không nhìn rõ được bất kỳ điều gì. Anh cố gắng lắc đầu rồi nói với chính mình: "Chu Lập Đông, ngươi đừng quên, ngươi phải tự mình đi con đưòng này!”
Lúc Chu Lập Đông quay lại, anh đã lấy lại được nụ cười hiền hòa cùa mình, dường như anh không tranh giành điều gì với bất kỳ ai, cả thế giới được thu lại tận sâu đáy mắt anh.
Tư Nguyên nhớ lại nhiều năm trước đây, Chu Lập Đông cũng nhìn cô với ánh mắt như thế, nói lời tạm biệt cô, mặc dù không đủ kiên quyết, không đủ nhẫn tâm n
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu57/5773