Tiểu thuyết Hạnh Phúc Ước Hẹn
Lượt xem : |
i anh: “Gần đây, tính cách cậu hình như hơi thay đổi!”
Chu Lập Đông nhận ra từ lúc đến Hoắc công tử luôn nghiêm mặt.
“Không, chì vì không có chuyện gì vui!” Anh cười, đôi mắt sáng lộ vẻ đau thương.
“Nghĩ thoáng ra một chút, ít nhât cậu cũng vẫn còn có một người anh em như mình!” Hoắc công tử thốt lên, nhìn Chu Lập Đông rồi rời khỏi nhà anh.
Chu Lập Đông chậm rãi hút thuốc, nét mặt bình tĩnh dần dẩn trở nên trầm tư.
Tổ Kế và Hoắc Yên Phi luôn luôn bất hòa, mỗi lần đi học cô đều tránh xa họ, nhưng lần này cô đến muộn, không có chỗ ngồi nên đành ngồi ở vị trí cuối cùng, bên cạnh Hoắc công tử.
Hoắc công tử nhìn cô, cười nói: “Vì sao cô có thê nhẫn nhịn ngồi cùng tôi?”
Tổ Kế trợn mắt nhìn anh, “Lớp học không phải của nhà anh, ngồi ở đâu là tự do của tôi!”
Thây Tổ Kế đến, Tỉnh Thành cười chào cô rồi nói nhỏ với Hoắc công tử: “Đừng gây chuyện với Tổ Kế nữa, người ta không đắc tội với cậu.”
“Cô ấy không đắc tội với mình, nhưng mình nhìn cô ấy không thuận mắt có được không?” Hoắc Yến Phi cố chấp nói, anh cảm thấy ngạc nhiên, có thật sự anh thấy cô không thuận mắt không?
Tổ Kế nghe thấy rõ ràng câu nói của Hoắc công tử, sao lại nói nhìn cô không thuận mắt? Tổ Kế nổi giận, cầm sách trên bàn ném vể phía anh, “Anh là con tinh tinh đen chưa tiến hóa hết, đừng nghĩ rằng anh tài giỏi, tôi mới nhìn anh không thuận mắt!”
“Tinh tinh đen?” Hoắc công tử tiến lại gần Tổ Kế, lạnh lùng hỏi: “Cô nói ai?”
Nhìn thấy khuôn mặt co rúm lại của Hoắc Yến Phi, Tổ Kế cảm thây vui trong lòng, hồi đi học, hai người đã nhiều lần đấu khẩu, lần nào cô mắng anh thô lỗ và là tinh tinh đen, anh cũng nổi giận như sấm sét.
“Nói anh, thì sao?” Tổ Kế không chịu lép vế, nheo mắt nhìn Hoắc công tử.
Hoắc công tử đã nắm chặt tay lại và giơ nắm đấm lên, “Cô nói một lần nữa thử xem?”
“Tinh tinh đen!” Tổ Kế không cần biết sống chết nhắc lại thêm một lần nữa.
Nắm đấm của Hoắc công tử chuẩn bị hạ xuống liền bị Tỉnh Thành ngăn lại, “Bình tĩnh, đang trong giờ học.”
Chu Lập Đông nghe thấy tiếng động liền ngồi sát lại, thây Hoắc công tử và Tổ Kế đang cãi nhau, vội vàng kéo Hoắc công từ rời đi.
Giáo sư đang giảng bài, không biêt phía dưới đang sắp xảy ra chiến tranh, vẫn liên tục hỏi: “Sinh viên ngồi phía sau có nghe rõ không?”
Tỉnh Thành lắc đầu, vội vàng an ủi Tổ Kế: “Đừng giận nữa, Yến Phi hay đùa, đều là bạn học cũ, không phải cô không biết!”
Tố Kế hừ một tiếng, “Con heo Hoắc Yến Phi!”
Chu Lập Đông kéo Hoắc Yên Phi xuống đại sảnh ở dưới nhà, Hoắc công tử vẫn giận dữ giơ nắm đấm, “Nếu cô ta không phải phụ nữ, chắc chắn mình sê đánh cô ta!”
Chu Lập Đông dở khóc dở cười, “Nếu cô ấy không phải phụ nữ, chắc chắn cậu sẽ không thèm để ý đến cô ấy!”
Hoắc công tử ngạc nhiên, “Sạo cậu biết?”
Chu Lập Đông thở dài, “Cô ấy và Tư Nguyên từng là bạn cùng phòng!”
Hồi đó, Tư Nguyên rất thân thiết với Chu Lập Đông, hai người hận rằng không thể hòa vào làm một đương nhiên không có chuyện gì không nói với nhau, ngay cả chuyện Tổ Kế thầm yêu Hoắc Yên Phi, Tư Nguyên cũng vô tình tiết lộ. Lúc đó, anh và Tư Nguyên đang bận rộn tận hưởng tình yêu nên không có thời gian làm mối cho Tổ Kế và Hoắc công từ.
Hoắc công từ nuốt nước bọt, giống như một quả bóng da bị xẹp, dựa người vào cột, không nói được thành lời, “Mình...”
Chu Lập Đông lấy thuốc trong túi ra hút rồi chậm rãi nói: “Vì sao đến tận tuổi này mà chúng ta vẫn không từ bỏ được?”
Tư Nguyên và Tổ Kế ngổi trong một góc khuất ở Pizza Hut. Nhìn thấy Tổ Kế gọi một đĩa sa lát hoa quả đầy ắp, Tư Nguyên không khỏi bật cười rồi nói: “Tâm trạng không vui, ăn nhiều đồ ngọt sẽ dễ béo.”
“Nói linh tinh, ai tâm trạng không tốt?” Tổ Kế ngồi đối diện với Tư Nguyên, cúi đầu ăn.
“Tỉnh Thành nói cậu và Hoắc công tử cãi nhau.” Tư Nguyên kéo chiếc đĩa về trước mặt mình, không để cho Tổ Kế ăn quá nhiều đồ ngọt.
“Chẳng trách tin tức lan truyền nhanh như thế?” Tổ Kế nhìn Tư Nguyên, “Tình mới tình cũ đều có mặt không biết người nào báo tin.”
Tư Nguyên chau mày, “Chính xác là Tỉnh Thành nói.”
“Lúc nào cũng Tỉnh Thành, rốt cuộc cậu định dây dưa với họ đến lúc nào? Cả ba người này đều khiến người ta ngán đến tận cổ.” Tổ Kế giận dữ.
Lần này đến lượt Tư Nguyên nhét thức ăn đầy miệng, “Tháng sau mình và Tỉnh Thành sẽ đính hôn.” Cô nói.
Tổ Kế ngạc nhiên, “Cậu không đùa đấy chứ?”
Tư Nguyên cố gắng nghiêm mặt lắc đầu, dưòng như nếu không làm như thế cô sẽ không thể kiên định với niềm tin của mình.
“Rơi vào vòng tròn, vì sao mãi vẫn không thoát ra được?” Tổ Kế không hề vui mừng vì chuyện Tư Nguyên đính hôn, ngược lại, giọng cô có vẻ lo âu. Dường như cô thầm cảm nhận được tâm sự của Tư Nguyên.
Chu Lập Đông đã làm cô bị tổn thương, cô không đám lại gần anh, không dám dễ dàng tha thứ cho anh, sợ mình sẽ tiếp tục phải chịu tổn thương, nhưng đồng thời cô cũng không thể quên đi quá khứ, vì thế cô mới lựa chọn Tỉnh Thành, liệu có phải bởi trên người Tỉnh Thành có bóng dáng của Chu Lập Đông? Nhưng Tư Nguyên có hiểu, đây chỉ là biện pháp tạm thời, giống như uống thuốc độc đế giải khát?
“Tổ Kế, chúc phúc cho mình đi, mình cần sự ủng hộ của cậu!” Tư Nguyên mong chờ Tổ Kế nói gì đó.
Nhưng, Tổ Kế chỉ lắc đầu.
Vì Tỉnh Thành và Tư Nguyên sắp đính hôn, bà Tỉnh vội vàng chuẩn bị, bà dặn dò Tỉnh Thành: “Nhà của con cần phải sửa lại để dùng khi kết hôn… Nhất định phải mời bạn bè họ hàng đến, náo nhiệt vui vẻ một chút.”
Tỉnh Thành cười: “Không phải là lễ kết hôn, mời họ hàng bạn bè thân thiẽt đãi ăn là được.”
Bà Tĩnh phản đối: “Đơn giản quá, Tư Nguyên sẽ không vui.”
“Cô ấy không thích đông nguời không tin mẹ hỏi cô ấy xem!”
Tỉnh Thành cẩm chiếc nhẫn ngọc lục bảo tổ tiên truyền lại, cảm thấy không thích hợp với phong cách của Tư Nguyên, cô thích màu nhạt, chiếc nhẫn này màu xanh lá cây rất đậm, có lẽ cô sẽ không thích, anh nghĩ mình nên đặt một chiếc nhẫn kim cương mới. Bảo vật của tổ tiên truyền lại, đợi đến bao giờ kết hôn sẽ đưa cho cô giữ. Vẫn chưa đính hôn đã nghĩ tới kết hôn, Tỉnh Thành tự cười mình qúa nóng vội.
Để đảm bảo lễ đính hôn của mình không có gì sơ suất, Tỉnh Thành hỏi Hoắc công tử sắp xếp chuẩn bị buổi lễ kỷ niệm thành lập công ty như thế nào, Hoắc công tử vỗ ngực bảo đảm: “Giao cho mình, tuyệt đối không có vấn đề gì”
Gần đây, Chu Lập Đông rất ít khi hỏi thăm tình hình Song Nguyệt, anh thấy có Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi là đủ. Lúc nhàn rỗi, anh xem phương án kế hoạch của Hoắc công tử để lại, bỗng nhiên bên trong xuất hiện thêm nghi thức đính hôn.
Chu Lập Đông ngạc nhiên rồi mỉm cười, ai dám đính hôn vào ngày này? Có lẽ là nhân viên của công ty, đúng là một ngày vui!
Anh nhớ đến lễ đính hôn của mình với Thẩm Lợi tổ chức ở khách sạn lớn nhất Bắc Kinh có bố trí một phòng hoa rộng hơn ba trăm mét vuông rải đầy hoa hổng, tất cả bàn ghế đều được bọc bằng lụa đỏ, vô cùng xa xỉ. Nhưng nghi thức đó hoa lệ mà hư vô, mãi mãi cảm thây không thật. Chu Lập Đông cố gắng nhớ đến dáng vẻ của Thẩm Lợi lúc đó, nhưng trưóc mắt anh là một màn sương mơ hồ, có lẽ, anh đã quên giấc mộng hoa lệ đó từ lâu. Anh vốn là một đứa trẻ nghèo, không thuộc về thế giới đó. Tận đáy lòng anh hy vọng một bức tranh đơn giản nhưng ấm áp, anh cầm tay người mình yêu, đi qua ngõ nhỏ cổ kính và yên tĩnh, trong tiếng trống chào mừng, hai người sẽ ở bên nhau đến hết cuộc đời.
Đây là khát vọng xa xỉ sao? Trước mắt anh hiện lên khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp ấy. Uống nưóc nhớ nguồn, anh cảm thấy mạch nước nhỏ đó đang
chảy quanh mình. Anh ngồi yên bất động, sợ rằng nếu động đậy, những hình ảnh tuyệt vời đó sẽ không tồn tại nữa.
Tư Nguyên làm xong bảng biểu cuối cùng, quay lại nhìn, mọi người trong công ty đã về hết Nhìn thời gian, đã gần sáu giờ.
Cô không vội về, lên mạng đọc tin, nhấp chuột mở trang web của hội bạn học cũ thời đại học, bên trong có rất nhiều tin nhắn của bạn học cũ, khuyên giải nhau, an ủi nhau... Mọi người để lại tin nhắn như vậy, có lẽ chỉ vì muốn để người mình đã từng đế ý đọc được mà thôi.
Mỗi lần mở ra xem, Tư Nguyên chỉ đọc để gửi gắm những tình cảm và oán hận trong lòng mình không biết làm sao để giải tỏa, cô chưa bao giờ phát biểu suy nghĩ của bản thân.
Trong cột bạn bè có một người bạn học mới tham gia, tên rất lạ, cô không nhớ ra mình đã từng có một người bạn học như thế. Mong chờ được tha thứ, người ấy đã phạm sai lầm gì đó rồi mong chờ sự tha thứ cửa ai đó.
Tư Nguyên nhìn những dòng cảm tưởng của nguòi đó, mỗi lần phát ngôn, dường như người ấy đang tự nói với chính mình, người khác không thể hiểu rốt cuộc người ấy đang nói gì. Có lẽ cũng không cần hiểu.
Nếu không có nơi nào để hối cải hãy nói với hàng cây ngân hạnh dưới tòa nhà Tư Nguyên, chúng sẽ nghe thấy!
Tư Nguyên viết câu trả lờí, lần đầu tiên, cô trả lời một người không quen biết.
Tỉnh Thành gọi điện đến: “Em vẫn đang làm thêm giờ sao? Anh đi đón em bây giờ.”
Tư Nguyên dịu dàng nói: “Vâng!”
Có lẽ, anh đã đang đi trên đường, Tư Nguyên cầm ống nghe hoảng hốt.
Cô đến với Tỉnh Thành, rốt cuộc đúng hay sai? Anh và cô có giống nhau không, rõ ràng biết trước mặt là một vách đá nhưng vẫn tiếp tục tiến lên phía trước.
Đợi đến giây phút nào đó, thịt nát xương tan.
Cuối cùng không đến được với nhau, cũng không có cách nào đế giải thoát, hai con người tuyệt vọng dựa vào nhau, có lẽ chỉ vì muốn tìm kiếm một chút ấm áp. Cả hai đều chờ đợi, hy vọng, hạ quyết tâm, ép mình tiến lên không được quay đầu lại rồi phó mặc cho số phận.
Cô biết, Tỉnh Thành yêu cô, cô chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu đó, nhưng cô cảm thấy nặng nề vì cô sợ mình không thể đáp trả lại anh tình yêu như thế. Cô tình nguyện thử, tình nguyện cho mình một cơ hội mới, tình nguyện trải nghiệm những đau khổ cũng như vui sướng bởi những thay đổi trong cuộc đời.
Lúc nhận lời Tỉnh Thảnh, trong lòng cô rung động và chân thành, nhưng những điều này mãi mãi không lấp đầy được những mất mát trong sâu thẳm tâm hồn. Bất kỳ lúc nào cô cũng cảm thấy cô độc.
Lúc Tỉnh Thành đến, Tư Nguyên vừa tắt máy tính, chuẩn bị khóa cửa xuống nhà.
“Cả ngày không ăn uống tử tế, đói chết mất.” Tỉnh Thành kéo tay Tư Nguyên rồi nói: “Chúng ta đi ăn món Nhật.”
“Chỉ biết ăn!” Tư Nguyên cười anh, “Cẩn thận ăn nhiều béo quá, em sẽ không thích nữa.”
Tỉnh Thành cảm thấy vui vẻ, “Em thích anh như thế này sao?”
Nhìn thấy ánh mắt sáng như sao của Tỉnh Thành, bỗng nhiên Tư Nguyên không có cách nào thốt lên chữ “thích”.
Sự thất vọng của Tỉnh Thành không hiện trên nét mặt, cho dù cô không nói anh cũng tỏ ra hoàn toàn không đế ý, “Đi thôi, đi muộn sẽ không ăn được món bò cuốn tỏi em thích đâu.”
Chu Lập Đông không muốn bố đến Bắc
QUAY LẠIChu Lập Đông nhận ra từ lúc đến Hoắc công tử luôn nghiêm mặt.
“Không, chì vì không có chuyện gì vui!” Anh cười, đôi mắt sáng lộ vẻ đau thương.
“Nghĩ thoáng ra một chút, ít nhât cậu cũng vẫn còn có một người anh em như mình!” Hoắc công tử thốt lên, nhìn Chu Lập Đông rồi rời khỏi nhà anh.
Chu Lập Đông chậm rãi hút thuốc, nét mặt bình tĩnh dần dẩn trở nên trầm tư.
Tổ Kế và Hoắc Yên Phi luôn luôn bất hòa, mỗi lần đi học cô đều tránh xa họ, nhưng lần này cô đến muộn, không có chỗ ngồi nên đành ngồi ở vị trí cuối cùng, bên cạnh Hoắc công tử.
Hoắc công tử nhìn cô, cười nói: “Vì sao cô có thê nhẫn nhịn ngồi cùng tôi?”
Tổ Kế trợn mắt nhìn anh, “Lớp học không phải của nhà anh, ngồi ở đâu là tự do của tôi!”
Thây Tổ Kế đến, Tỉnh Thành cười chào cô rồi nói nhỏ với Hoắc công tử: “Đừng gây chuyện với Tổ Kế nữa, người ta không đắc tội với cậu.”
“Cô ấy không đắc tội với mình, nhưng mình nhìn cô ấy không thuận mắt có được không?” Hoắc Yến Phi cố chấp nói, anh cảm thấy ngạc nhiên, có thật sự anh thấy cô không thuận mắt không?
Tổ Kế nghe thấy rõ ràng câu nói của Hoắc công tử, sao lại nói nhìn cô không thuận mắt? Tổ Kế nổi giận, cầm sách trên bàn ném vể phía anh, “Anh là con tinh tinh đen chưa tiến hóa hết, đừng nghĩ rằng anh tài giỏi, tôi mới nhìn anh không thuận mắt!”
“Tinh tinh đen?” Hoắc công tử tiến lại gần Tổ Kế, lạnh lùng hỏi: “Cô nói ai?”
Nhìn thấy khuôn mặt co rúm lại của Hoắc Yến Phi, Tổ Kế cảm thây vui trong lòng, hồi đi học, hai người đã nhiều lần đấu khẩu, lần nào cô mắng anh thô lỗ và là tinh tinh đen, anh cũng nổi giận như sấm sét.
“Nói anh, thì sao?” Tổ Kế không chịu lép vế, nheo mắt nhìn Hoắc công tử.
Hoắc công tử đã nắm chặt tay lại và giơ nắm đấm lên, “Cô nói một lần nữa thử xem?”
“Tinh tinh đen!” Tổ Kế không cần biết sống chết nhắc lại thêm một lần nữa.
Nắm đấm của Hoắc công tử chuẩn bị hạ xuống liền bị Tỉnh Thành ngăn lại, “Bình tĩnh, đang trong giờ học.”
Chu Lập Đông nghe thấy tiếng động liền ngồi sát lại, thây Hoắc công tử và Tổ Kế đang cãi nhau, vội vàng kéo Hoắc công từ rời đi.
Giáo sư đang giảng bài, không biêt phía dưới đang sắp xảy ra chiến tranh, vẫn liên tục hỏi: “Sinh viên ngồi phía sau có nghe rõ không?”
Tỉnh Thành lắc đầu, vội vàng an ủi Tổ Kế: “Đừng giận nữa, Yến Phi hay đùa, đều là bạn học cũ, không phải cô không biết!”
Tố Kế hừ một tiếng, “Con heo Hoắc Yến Phi!”
Chu Lập Đông kéo Hoắc Yên Phi xuống đại sảnh ở dưới nhà, Hoắc công tử vẫn giận dữ giơ nắm đấm, “Nếu cô ta không phải phụ nữ, chắc chắn mình sê đánh cô ta!”
Chu Lập Đông dở khóc dở cười, “Nếu cô ấy không phải phụ nữ, chắc chắn cậu sẽ không thèm để ý đến cô ấy!”
Hoắc công tử ngạc nhiên, “Sạo cậu biết?”
Chu Lập Đông thở dài, “Cô ấy và Tư Nguyên từng là bạn cùng phòng!”
Hồi đó, Tư Nguyên rất thân thiết với Chu Lập Đông, hai người hận rằng không thể hòa vào làm một đương nhiên không có chuyện gì không nói với nhau, ngay cả chuyện Tổ Kế thầm yêu Hoắc Yên Phi, Tư Nguyên cũng vô tình tiết lộ. Lúc đó, anh và Tư Nguyên đang bận rộn tận hưởng tình yêu nên không có thời gian làm mối cho Tổ Kế và Hoắc công từ.
Hoắc công từ nuốt nước bọt, giống như một quả bóng da bị xẹp, dựa người vào cột, không nói được thành lời, “Mình...”
Chu Lập Đông lấy thuốc trong túi ra hút rồi chậm rãi nói: “Vì sao đến tận tuổi này mà chúng ta vẫn không từ bỏ được?”
Tư Nguyên và Tổ Kế ngổi trong một góc khuất ở Pizza Hut. Nhìn thấy Tổ Kế gọi một đĩa sa lát hoa quả đầy ắp, Tư Nguyên không khỏi bật cười rồi nói: “Tâm trạng không vui, ăn nhiều đồ ngọt sẽ dễ béo.”
“Nói linh tinh, ai tâm trạng không tốt?” Tổ Kế ngồi đối diện với Tư Nguyên, cúi đầu ăn.
“Tỉnh Thành nói cậu và Hoắc công tử cãi nhau.” Tư Nguyên kéo chiếc đĩa về trước mặt mình, không để cho Tổ Kế ăn quá nhiều đồ ngọt.
“Chẳng trách tin tức lan truyền nhanh như thế?” Tổ Kế nhìn Tư Nguyên, “Tình mới tình cũ đều có mặt không biết người nào báo tin.”
Tư Nguyên chau mày, “Chính xác là Tỉnh Thành nói.”
“Lúc nào cũng Tỉnh Thành, rốt cuộc cậu định dây dưa với họ đến lúc nào? Cả ba người này đều khiến người ta ngán đến tận cổ.” Tổ Kế giận dữ.
Lần này đến lượt Tư Nguyên nhét thức ăn đầy miệng, “Tháng sau mình và Tỉnh Thành sẽ đính hôn.” Cô nói.
Tổ Kế ngạc nhiên, “Cậu không đùa đấy chứ?”
Tư Nguyên cố gắng nghiêm mặt lắc đầu, dưòng như nếu không làm như thế cô sẽ không thể kiên định với niềm tin của mình.
“Rơi vào vòng tròn, vì sao mãi vẫn không thoát ra được?” Tổ Kế không hề vui mừng vì chuyện Tư Nguyên đính hôn, ngược lại, giọng cô có vẻ lo âu. Dường như cô thầm cảm nhận được tâm sự của Tư Nguyên.
Chu Lập Đông đã làm cô bị tổn thương, cô không đám lại gần anh, không dám dễ dàng tha thứ cho anh, sợ mình sẽ tiếp tục phải chịu tổn thương, nhưng đồng thời cô cũng không thể quên đi quá khứ, vì thế cô mới lựa chọn Tỉnh Thành, liệu có phải bởi trên người Tỉnh Thành có bóng dáng của Chu Lập Đông? Nhưng Tư Nguyên có hiểu, đây chỉ là biện pháp tạm thời, giống như uống thuốc độc đế giải khát?
“Tổ Kế, chúc phúc cho mình đi, mình cần sự ủng hộ của cậu!” Tư Nguyên mong chờ Tổ Kế nói gì đó.
Nhưng, Tổ Kế chỉ lắc đầu.
Vì Tỉnh Thành và Tư Nguyên sắp đính hôn, bà Tỉnh vội vàng chuẩn bị, bà dặn dò Tỉnh Thành: “Nhà của con cần phải sửa lại để dùng khi kết hôn… Nhất định phải mời bạn bè họ hàng đến, náo nhiệt vui vẻ một chút.”
Tỉnh Thành cười: “Không phải là lễ kết hôn, mời họ hàng bạn bè thân thiẽt đãi ăn là được.”
Bà Tĩnh phản đối: “Đơn giản quá, Tư Nguyên sẽ không vui.”
“Cô ấy không thích đông nguời không tin mẹ hỏi cô ấy xem!”
Tỉnh Thành cẩm chiếc nhẫn ngọc lục bảo tổ tiên truyền lại, cảm thấy không thích hợp với phong cách của Tư Nguyên, cô thích màu nhạt, chiếc nhẫn này màu xanh lá cây rất đậm, có lẽ cô sẽ không thích, anh nghĩ mình nên đặt một chiếc nhẫn kim cương mới. Bảo vật của tổ tiên truyền lại, đợi đến bao giờ kết hôn sẽ đưa cho cô giữ. Vẫn chưa đính hôn đã nghĩ tới kết hôn, Tỉnh Thành tự cười mình qúa nóng vội.
Để đảm bảo lễ đính hôn của mình không có gì sơ suất, Tỉnh Thành hỏi Hoắc công tử sắp xếp chuẩn bị buổi lễ kỷ niệm thành lập công ty như thế nào, Hoắc công tử vỗ ngực bảo đảm: “Giao cho mình, tuyệt đối không có vấn đề gì”
Gần đây, Chu Lập Đông rất ít khi hỏi thăm tình hình Song Nguyệt, anh thấy có Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi là đủ. Lúc nhàn rỗi, anh xem phương án kế hoạch của Hoắc công tử để lại, bỗng nhiên bên trong xuất hiện thêm nghi thức đính hôn.
Chu Lập Đông ngạc nhiên rồi mỉm cười, ai dám đính hôn vào ngày này? Có lẽ là nhân viên của công ty, đúng là một ngày vui!
Anh nhớ đến lễ đính hôn của mình với Thẩm Lợi tổ chức ở khách sạn lớn nhất Bắc Kinh có bố trí một phòng hoa rộng hơn ba trăm mét vuông rải đầy hoa hổng, tất cả bàn ghế đều được bọc bằng lụa đỏ, vô cùng xa xỉ. Nhưng nghi thức đó hoa lệ mà hư vô, mãi mãi cảm thây không thật. Chu Lập Đông cố gắng nhớ đến dáng vẻ của Thẩm Lợi lúc đó, nhưng trưóc mắt anh là một màn sương mơ hồ, có lẽ, anh đã quên giấc mộng hoa lệ đó từ lâu. Anh vốn là một đứa trẻ nghèo, không thuộc về thế giới đó. Tận đáy lòng anh hy vọng một bức tranh đơn giản nhưng ấm áp, anh cầm tay người mình yêu, đi qua ngõ nhỏ cổ kính và yên tĩnh, trong tiếng trống chào mừng, hai người sẽ ở bên nhau đến hết cuộc đời.
Đây là khát vọng xa xỉ sao? Trước mắt anh hiện lên khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp ấy. Uống nưóc nhớ nguồn, anh cảm thấy mạch nước nhỏ đó đang
chảy quanh mình. Anh ngồi yên bất động, sợ rằng nếu động đậy, những hình ảnh tuyệt vời đó sẽ không tồn tại nữa.
Tư Nguyên làm xong bảng biểu cuối cùng, quay lại nhìn, mọi người trong công ty đã về hết Nhìn thời gian, đã gần sáu giờ.
Cô không vội về, lên mạng đọc tin, nhấp chuột mở trang web của hội bạn học cũ thời đại học, bên trong có rất nhiều tin nhắn của bạn học cũ, khuyên giải nhau, an ủi nhau... Mọi người để lại tin nhắn như vậy, có lẽ chỉ vì muốn để người mình đã từng đế ý đọc được mà thôi.
Mỗi lần mở ra xem, Tư Nguyên chỉ đọc để gửi gắm những tình cảm và oán hận trong lòng mình không biết làm sao để giải tỏa, cô chưa bao giờ phát biểu suy nghĩ của bản thân.
Trong cột bạn bè có một người bạn học mới tham gia, tên rất lạ, cô không nhớ ra mình đã từng có một người bạn học như thế. Mong chờ được tha thứ, người ấy đã phạm sai lầm gì đó rồi mong chờ sự tha thứ cửa ai đó.
Tư Nguyên nhìn những dòng cảm tưởng của nguòi đó, mỗi lần phát ngôn, dường như người ấy đang tự nói với chính mình, người khác không thể hiểu rốt cuộc người ấy đang nói gì. Có lẽ cũng không cần hiểu.
Nếu không có nơi nào để hối cải hãy nói với hàng cây ngân hạnh dưới tòa nhà Tư Nguyên, chúng sẽ nghe thấy!
Tư Nguyên viết câu trả lờí, lần đầu tiên, cô trả lời một người không quen biết.
Tỉnh Thành gọi điện đến: “Em vẫn đang làm thêm giờ sao? Anh đi đón em bây giờ.”
Tư Nguyên dịu dàng nói: “Vâng!”
Có lẽ, anh đã đang đi trên đường, Tư Nguyên cầm ống nghe hoảng hốt.
Cô đến với Tỉnh Thành, rốt cuộc đúng hay sai? Anh và cô có giống nhau không, rõ ràng biết trước mặt là một vách đá nhưng vẫn tiếp tục tiến lên phía trước.
Đợi đến giây phút nào đó, thịt nát xương tan.
Cuối cùng không đến được với nhau, cũng không có cách nào đế giải thoát, hai con người tuyệt vọng dựa vào nhau, có lẽ chỉ vì muốn tìm kiếm một chút ấm áp. Cả hai đều chờ đợi, hy vọng, hạ quyết tâm, ép mình tiến lên không được quay đầu lại rồi phó mặc cho số phận.
Cô biết, Tỉnh Thành yêu cô, cô chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu đó, nhưng cô cảm thấy nặng nề vì cô sợ mình không thể đáp trả lại anh tình yêu như thế. Cô tình nguyện thử, tình nguyện cho mình một cơ hội mới, tình nguyện trải nghiệm những đau khổ cũng như vui sướng bởi những thay đổi trong cuộc đời.
Lúc nhận lời Tỉnh Thảnh, trong lòng cô rung động và chân thành, nhưng những điều này mãi mãi không lấp đầy được những mất mát trong sâu thẳm tâm hồn. Bất kỳ lúc nào cô cũng cảm thấy cô độc.
Lúc Tỉnh Thành đến, Tư Nguyên vừa tắt máy tính, chuẩn bị khóa cửa xuống nhà.
“Cả ngày không ăn uống tử tế, đói chết mất.” Tỉnh Thành kéo tay Tư Nguyên rồi nói: “Chúng ta đi ăn món Nhật.”
“Chỉ biết ăn!” Tư Nguyên cười anh, “Cẩn thận ăn nhiều béo quá, em sẽ không thích nữa.”
Tỉnh Thành cảm thấy vui vẻ, “Em thích anh như thế này sao?”
Nhìn thấy ánh mắt sáng như sao của Tỉnh Thành, bỗng nhiên Tư Nguyên không có cách nào thốt lên chữ “thích”.
Sự thất vọng của Tỉnh Thành không hiện trên nét mặt, cho dù cô không nói anh cũng tỏ ra hoàn toàn không đế ý, “Đi thôi, đi muộn sẽ không ăn được món bò cuốn tỏi em thích đâu.”
Chu Lập Đông không muốn bố đến Bắc
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu160/5876