Tiểu thuyết Hạnh Phúc Ước Hẹn
Lượt xem : |
c đang gặm nhấm, vô cùng đau đớn.
Sợ rằng bi kịch sẽ tái diễn, trong số kiếp của tôi những điều càng tốt đẹp tôi càng không thể có.
Chuông điện thoại vang lên hồi lâu mà anh không muốn nghe, trên đời này còn chuyện gì quan trọng nữa? Bây giờ tự mình tạo bi kịch cho mình, còn có thể oán trách ai?
Chu Lập Đông thả mình ngồi dựa vào ghế ngẩng cao đầu chau mày, có lẽ anh bị ma quỷ nhập vào người, có lẽ vật gì đó đang làm mê muội lòng anh? Tóm lại, anh cảm thấy anh không còn là anh nữa!
Buổi tối, sau khi ăn cơm cùng Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi rồi đến hát ở Melody, Tư Nguyên về nhà rất muộn.
Đi chơi suốt cả ngày nên rất mệt, cô nằm trên giường nhưng không sao ngủ được, trong đầu cô luôn hiện lên hình bóng của một người, Tư Nguyên ngồi dậy, dựa vào đầu giường, mớ rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đêm mông lung, trên bầu trời đen thăm thẳm có vài vì sao rất sáng.
Cuộc đời con người trôi qua rất nhanh, không sánh được với sự tồn tại vĩnh hằng của những vì sao, tuy nhiên những vì sao xa xăm không giống như lòng ngưòi... Nhớ nhung, cũng may đời người chỉ được tính bằng chục năm, nêu nhớ một người suốt ngằn vạn năm không phải là đáng sợ sao?
Cảm giác cô đơn như những con kiến bò trong đầu cô, trong một đêm mất ngủ như thế này, có lẽ cô sẽ phải ngồi đợi đến khi trời sáng?
Hôm sau đi làm, tổng giám đốc Châu thây Tư Nguyên mệt mỏi liền hỏi: "Tối hôm qua lại làm thêm giờ sao?"
Tư Nguyên xoa lên đôi mắt quầng thâm, ngại ngùng lắc đầu: "Không ạ, vì nhà tầng dưới bật ti vi ầm ĩ quá nên cháu ngủ không ngon."
"Sau này dặn họ đừng làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô nữa!"
Tổng giám đốc rất quan tâm đến đời sống của nhân viên. Tư Nguyên thầm nghĩ mình đã gặp được một người lãnh đạo tốt.
"Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Chấu" Tư Nguyên quay người muốn đi nhưng bị gọi lại, "Lát nữa có một vị khách rất quan trọng; cô đón tiếp giúp tôi, tôi phải đến Đông Khải"
"Không có gì!" Tư Nguyên đáp
Gần trưa, vị khách quan trọng mà tổng giám đôc Châu nói vẫn chưa xuất hiện, những người khác trong công ty bắt đầu đi ăn trưa, cô không có việc gì làm nên nằm bò ra bàn rồi ngủ quên mất.
Cô chỉ muốn nghỉ một lát, công ty không có người nên rất yên tĩnh, cô ngủ say và chìm vào giấc mộng.
Không biết từ lúc nào, Tư Nguyên đang ngủ yên bỗng nhiên hoảng hốt, trong giấc mơ cô hét lên: "Lập Đông!"
Cô bị giật mình bởi tiếng nói của mình rồi tỉnh giấc, cô ôm ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ.
_______________________________
¹ Tiếu Diện Hổ (Hổ mặt curời) là một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong tác phẩm Thủy hử của tác giả Thi Nại Am
Chương 4: Trái tim yếu đuối của tôi, hãy thử học cách quên lãng
Cho dù tình yêu chỉ mang đến cho em cảm giác âu sầu, hãy tin tưởng vào nó.
Khi em chết, thế giới ơi! Hãy thay tôi giữ lại câu nói “Tôi đã từng yêu” trong không gian yên lặng của em.
- Tagore -
Chu Lập Đông không nghĩ sẽ gặp Tư Nguyên ở đây, anh chỉ biết cô đi làm gần đó, không ngờ chính là ở công ty của ông Châu.
Hôm nay anh hẹn ông Châu lấy giúp bạn một lô hàng, Chu Lập Đông và ông Châu đã quen biết từ lâu, lúc đầu mới vào Cửu Tinh, vì một số vụ làm ăn riêng không muốn để nhà họ Thẩm biết, anh trực tiếp tìm gặp ông Châu, lấy hàng rồi bán cho người khác để lấy tiền chênh lệch. Sau đó, Chu Lập Đông có thể hô mưa gọi gió ở Cửu Tinh, không cần ông Châu nữa nên dần dần ít liên lạc.
Nếu lần này em họ xa của anh không khẩn thiết nhờ vả, anh cũng không đến tìm ông Châu.
Chu Lập Đông hỏi nhiều người mới tìm được địa chỉ, anh nhớ trước đây công ty nhỏ này ở một tòa nhà sáu tầng, không biết từ lúc nào đã chuyển đến nơi hơn chục tầng?
Đến cầu thang, có một phòng làm việc khép hờ, anh dừng lại nhìn vào trong và thấy Tư Nguyên.
Anh biết cô đang ngủ.
Thấy Hác Tư Nguyên đang nằm ngủ say trên bàn, ngây thơ như một đứa trẻ, bất giác Chu Lập Đông cảm thấy lòng mình rung động.
Chu Lập Đông bước lại gần Tư Nguyên, chăm chú nhìn cô, anh có một cảm giác đau khổ dâng lên trong lòng mỗi lần nhìn thấy cô.
Khuôn mặt bình thản của cô phảng phất một nỗi buồn khiến anh cũng cảm thấy buồn theo, một lát sau, cô chau mày lại, lông mi bị ướt bởi nước mắt, môi cô hơi run.
Chu Lập Đông muốn lấy tay lau nước mắt cho cô, nhưng khi tay đưa được giữa chừng, bất chợt anh thu tay lại, anh muốn bỏ đi, chân anh như đang cắm rễ xuống đất, không sao động đậy được.
Anh sợ cảm giác này, không phải anh đã muốn rời xa cô sao? Vì sao anh vẫn chịu ảnh hưởng từ cô? Anh thở dài, nói vói mình: "Không phải tất cả đã trở thành quá khứ rồi sao?''
Lúc này, Hác Tư Nguyên tỉnh đậy sau giấc mộng, cô khẽ gọi tên anh.
Chu Lập Đông cố gắng nhấc chân lao ra ngoài cửa.
Anh bước nhanh không muốn dừng lại lâu hơn, sợ rằng nếu do dự anh sẽ không rời được khỏi đó.
Tư Nguyên chạy ra ngoài cửa, bóng dáng vội vàng của ai đó đã biến mất, cô nghĩ: "Kỳ lạ, lẽ nào vừa rồi có người đến thật?"
Chuông điện thoại vang lên, Tư Nguyên không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vàng nghe máy.
"Khách của tôi đã đến chưa?" Tổng giám đốc Châu gọi điện.
"Vẫn chưa đến!" Tư Nguyên ôm trán,
"Chu Lập Đông luôn đúng giờ, vì sao nói đến mà không đến?" Trước khi tắt điện thoại, tổng giám đốc Châu lẩm bẩm.
Tư Nguyên nghe thấy vậy sững người ngạc nhiên, vì sao lại là Chu Lập Đông?
"Tư Nguyên?" Tổng giám đốc Châu cảm thấy đầu bên kia điện thoại yên tĩnh đến kỳ lạ.
“…”
"Tư Nguyên!"
''Dạ?" Tư Nguyên vội vàng định thần lại.
"Cô sao thế? Không có vấn đề gì chứ? Tôi cúp máy đây!” Tổng giám đốc Châu hỏi.
"Vâng, tổng giám đốc Châu, tạm biệt ông!" Tư Nguyên đặt điện thoại xuống, dựa vào bàn làm việc hồi lâu.
Vì sao vừa rồi cô lại mơ thấy Chu Lập Đông?
Trong một ngày đông lạnh giá, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, bất chấp tất cả lao xuống dòng sông giá buốt, anh đang tìm kiếm gì?
Khi lớp băng mỏng trên mặt sông khiến anh đông cứng, anh có biêt cảm giác lạnh lẽo không?
Hơn nữa, bỗng nhiên anh... không còn quẫy đạp cũng không nổi lên nữa!
Nhớ lại giấc mơ đó, tim của Tư Nguyên đập nhanh và mạnh. Mặc dù không muốn có bất kỳ ràng buộc nào với Chu Lập Đông, nhưng dù sao họ cũng đã từng yêu nhau!
Trái tim từng yêu một người sâu đậm dường như đã vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh, đau đớn đến nỗi không thở được, dù nhầm tưởng rằng đã trở nên lạnh giá nhưng cũng không thể xóa nhòa hết những kỷ niệm và tình cảm yêu thương.
Mình... lúc đó đang đứng trên bờ sao? Mình có thể nhảy xuống cứu anh ấy không? Vì sao mình cảm thấy, nếu anh ấy không còn thở được nữa, mình cũng sẽ nhảy xuống đi theo anh ấy?
Tư Nguyên lấy tay lau mắt, quả nhiên khóe mắt cô có nước, cồ lắc đầu để cố gắng quên đi giấc mộng khiến cô đau đớn.
Dù sao bây giờ, người có tư cách nhảy xuống theo anh cũng không phải là cô nữa.
Chu Lập Đông gọi điện cho ông Châu, hẹn gặp vào lúc khác rồi quay về Cửu Tinh.
Thẩm Lợi đang đợi anh ở văn phòng.
"Anh đi đâu?" Thẩm Lợi dường như đợi quá lâu nên sốt ruột, giọng điệu có vẻ hơi gượng gạo.
Chu Lập Đông cũng không so đo, dịu dàng: "Đi gặp một người bạn, tiếc là không gặp được!"
"Bạn như thế nào?" Thẩm Lợi tiếp tục hỏi.
"Đương nhiên là bạn làm ăn rồi”. Chu Lập Đông nhìn thấy có thuốc trên bàn, mở ra lấy một điếu châm lửa hút, không để ý đến Thẩm Lợi nữa, ngồi xem giấy tờ.
Thẩm Lợi đứng dậy, cảm thấy ngạc nhiên: "Gần đây anh có điều gì đó hơi lạ!"
Chu Lập Đông cười, ngẩng đầu nhìn cô: "Lạ ở chỗ nào?"
Thẩm Lợi nhìn Chu Lập Đông, phải, lạ ở chỗ nào? Rõ ràng là một người đàn ông đang cười rất hiền lành! Thẩm Lợi không nói được anh lạ ở điểm nào, nhưng trực giác mách bảo cô, Chu Lập Đông đứng trước mặt và Chu Lập Đông trước đây không giống nhau.
Tiếng giày cao gót của Thẩm Lợi xa dần, Chu Lập Đông mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt vẫn cười nhưng ánh mắt khô khốc.
Trời càng ngày càng lạnh, vào giữa mùa đông, bệnh tình của chú ba chuyển biến không tốt, Chu Lập Đông phải thường xuyên đến bệnh viện. Sau đó cô em họ đến chăm sóc thay Chu Lập Đông, đưa vợ con đến ở trong căn phòng ngoại ô của nhà họ Thẩm.
Thẩm Lợi lại không vừa lòng: "Một người ở còn được, bây giờ cả nhà đến ở!"
"Ở thì ở!" Chu Lập Đông cũng sốt ruột anh thật sự không ngờ em họ lại đưa cả vợ con đến.
Thẩm Lợi và Chu Lập Đông giận nhau vì chuyện căn phòng, đi làm về cô không đợi anh, tự bắt xe về nhà.
Chu Lập Đông nghĩ về cũng không có việc gì nên ở lại công ty làm thêm giờ.
Mọi người trong công ty ở lại làm thêm giờ đều đi mua đồ ăn tối, Chu Lập Đông cũng cảm thấy đói, anh thu dọn đồ định đi thì nhận được điện thoại của bố.
Bố anh gọi điện thoại hỏi thăm bệnh tình của chú ba, dặn dò anh phải chăm sóc con trai và cháu của chú, Chu Lập Đông chỉ có thể đồng ý, nói xong chuyện của chú ba, ông Chu còn nói: "Mùa đông rồi, nhà chị hai con không có tiền mua than đốt, làm hai đứa cháu ngoại lạnh cóng."
"Ngày mai con sẽ gửi tiền cho chị hai!" Chu Lập Đông đều đều nói.
Chu Lập Đông luôn luôn là người con hiếu thuận, hơn nữa còn rất biết cách quan tâm đến người thân, bố anh cuối cùng cũng hài lòng cúp máy.
Chu Lập Đông chỉ còn biết khẽ thở dài!
Người nhà là những người thân thiết với anh, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, nói chuyện với họ anh cũng bắt đầu trở nên giả dối với chính mình.
Xuống hầm để xe lấy xe, Chu Lập Đông thấy mình không còn cảm giác thèm ăn nữa.
Lái xe đến nhà họ Thẩm, ngổi trong xe hồi lâu mà không muốn lên nhà. Bây giờ anh cần có một nơi đem đến cảm giác an toàn và ấm áp, trút bỏ vẻ bề ngoài là một người đàn ông tài giỏi để có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Nhưng cho dù tốn bao nhiêu tiền, anh cũng không tìm được một nơi như vậy! Thật đáng buồn.
Thẩm Khánh Sơn cũng dừng xe ở dưới nhà, nhìn thấy Chu Lập Đông vẫn đang ở trong xe liền nhấn còi. Chu Lập Đông quay lại, thấy bố vợ tương lai đang nhìn mình.
"Bố!" Anh nở một nụ cười, "Bố cũng vừa về sao?"
"Phải", Thẩm Khánh Sơn nhìn Chu Lập Đông:”Sao thế? Có tâm sự gì sao?"
"Không!" Chu Lập Đông cười, "Con chỉ đang nghĩ đến dự án tháng sau, cần hoàn thành trước Tết!”
"Hóa ra là vì vậy", Thẩm Khánh Sơn gật đầu: "Dự án này không gấp, để ra Tết làm cũng được, bố đã làm việc với bên đó rồi."
"Làm xong sớm để tránh đêm dài lắm mộng! Theo con biết, ngoài chúng ta, cũng có vài công ty khác đang nhòm ngó. Chu Lập Đông dừng xe rồi đi theo Thẩm Khánh Sơn lên nhà.
Thẩm Khánh Son khoác tay lên vai Chu Lập Đông vói vẻ hài lòng: "Lập Đông, bố không nhìn nhầm, con đúng là một người làm được việc lớn, việc gì cũng có thể suy nghĩ chu đáo!"
"So với bố, con còn kém xa!" Chu Lập Đông không phải là người giỏi nịnh bợ nhưng luôn biết cách làm cho người già vui.
Thẩm Khánh Sơn cười lớn: "Thẩm Lợi gặp được con là bố yên t
QUAY LẠISợ rằng bi kịch sẽ tái diễn, trong số kiếp của tôi những điều càng tốt đẹp tôi càng không thể có.
Chuông điện thoại vang lên hồi lâu mà anh không muốn nghe, trên đời này còn chuyện gì quan trọng nữa? Bây giờ tự mình tạo bi kịch cho mình, còn có thể oán trách ai?
Chu Lập Đông thả mình ngồi dựa vào ghế ngẩng cao đầu chau mày, có lẽ anh bị ma quỷ nhập vào người, có lẽ vật gì đó đang làm mê muội lòng anh? Tóm lại, anh cảm thấy anh không còn là anh nữa!
Buổi tối, sau khi ăn cơm cùng Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi rồi đến hát ở Melody, Tư Nguyên về nhà rất muộn.
Đi chơi suốt cả ngày nên rất mệt, cô nằm trên giường nhưng không sao ngủ được, trong đầu cô luôn hiện lên hình bóng của một người, Tư Nguyên ngồi dậy, dựa vào đầu giường, mớ rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đêm mông lung, trên bầu trời đen thăm thẳm có vài vì sao rất sáng.
Cuộc đời con người trôi qua rất nhanh, không sánh được với sự tồn tại vĩnh hằng của những vì sao, tuy nhiên những vì sao xa xăm không giống như lòng ngưòi... Nhớ nhung, cũng may đời người chỉ được tính bằng chục năm, nêu nhớ một người suốt ngằn vạn năm không phải là đáng sợ sao?
Cảm giác cô đơn như những con kiến bò trong đầu cô, trong một đêm mất ngủ như thế này, có lẽ cô sẽ phải ngồi đợi đến khi trời sáng?
Hôm sau đi làm, tổng giám đốc Châu thây Tư Nguyên mệt mỏi liền hỏi: "Tối hôm qua lại làm thêm giờ sao?"
Tư Nguyên xoa lên đôi mắt quầng thâm, ngại ngùng lắc đầu: "Không ạ, vì nhà tầng dưới bật ti vi ầm ĩ quá nên cháu ngủ không ngon."
"Sau này dặn họ đừng làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô nữa!"
Tổng giám đốc rất quan tâm đến đời sống của nhân viên. Tư Nguyên thầm nghĩ mình đã gặp được một người lãnh đạo tốt.
"Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Chấu" Tư Nguyên quay người muốn đi nhưng bị gọi lại, "Lát nữa có một vị khách rất quan trọng; cô đón tiếp giúp tôi, tôi phải đến Đông Khải"
"Không có gì!" Tư Nguyên đáp
Gần trưa, vị khách quan trọng mà tổng giám đôc Châu nói vẫn chưa xuất hiện, những người khác trong công ty bắt đầu đi ăn trưa, cô không có việc gì làm nên nằm bò ra bàn rồi ngủ quên mất.
Cô chỉ muốn nghỉ một lát, công ty không có người nên rất yên tĩnh, cô ngủ say và chìm vào giấc mộng.
Không biết từ lúc nào, Tư Nguyên đang ngủ yên bỗng nhiên hoảng hốt, trong giấc mơ cô hét lên: "Lập Đông!"
Cô bị giật mình bởi tiếng nói của mình rồi tỉnh giấc, cô ôm ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ.
_______________________________
¹ Tiếu Diện Hổ (Hổ mặt curời) là một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong tác phẩm Thủy hử của tác giả Thi Nại Am
Chương 4: Trái tim yếu đuối của tôi, hãy thử học cách quên lãng
Cho dù tình yêu chỉ mang đến cho em cảm giác âu sầu, hãy tin tưởng vào nó.
Khi em chết, thế giới ơi! Hãy thay tôi giữ lại câu nói “Tôi đã từng yêu” trong không gian yên lặng của em.
- Tagore -
Chu Lập Đông không nghĩ sẽ gặp Tư Nguyên ở đây, anh chỉ biết cô đi làm gần đó, không ngờ chính là ở công ty của ông Châu.
Hôm nay anh hẹn ông Châu lấy giúp bạn một lô hàng, Chu Lập Đông và ông Châu đã quen biết từ lâu, lúc đầu mới vào Cửu Tinh, vì một số vụ làm ăn riêng không muốn để nhà họ Thẩm biết, anh trực tiếp tìm gặp ông Châu, lấy hàng rồi bán cho người khác để lấy tiền chênh lệch. Sau đó, Chu Lập Đông có thể hô mưa gọi gió ở Cửu Tinh, không cần ông Châu nữa nên dần dần ít liên lạc.
Nếu lần này em họ xa của anh không khẩn thiết nhờ vả, anh cũng không đến tìm ông Châu.
Chu Lập Đông hỏi nhiều người mới tìm được địa chỉ, anh nhớ trước đây công ty nhỏ này ở một tòa nhà sáu tầng, không biết từ lúc nào đã chuyển đến nơi hơn chục tầng?
Đến cầu thang, có một phòng làm việc khép hờ, anh dừng lại nhìn vào trong và thấy Tư Nguyên.
Anh biết cô đang ngủ.
Thấy Hác Tư Nguyên đang nằm ngủ say trên bàn, ngây thơ như một đứa trẻ, bất giác Chu Lập Đông cảm thấy lòng mình rung động.
Chu Lập Đông bước lại gần Tư Nguyên, chăm chú nhìn cô, anh có một cảm giác đau khổ dâng lên trong lòng mỗi lần nhìn thấy cô.
Khuôn mặt bình thản của cô phảng phất một nỗi buồn khiến anh cũng cảm thấy buồn theo, một lát sau, cô chau mày lại, lông mi bị ướt bởi nước mắt, môi cô hơi run.
Chu Lập Đông muốn lấy tay lau nước mắt cho cô, nhưng khi tay đưa được giữa chừng, bất chợt anh thu tay lại, anh muốn bỏ đi, chân anh như đang cắm rễ xuống đất, không sao động đậy được.
Anh sợ cảm giác này, không phải anh đã muốn rời xa cô sao? Vì sao anh vẫn chịu ảnh hưởng từ cô? Anh thở dài, nói vói mình: "Không phải tất cả đã trở thành quá khứ rồi sao?''
Lúc này, Hác Tư Nguyên tỉnh đậy sau giấc mộng, cô khẽ gọi tên anh.
Chu Lập Đông cố gắng nhấc chân lao ra ngoài cửa.
Anh bước nhanh không muốn dừng lại lâu hơn, sợ rằng nếu do dự anh sẽ không rời được khỏi đó.
Tư Nguyên chạy ra ngoài cửa, bóng dáng vội vàng của ai đó đã biến mất, cô nghĩ: "Kỳ lạ, lẽ nào vừa rồi có người đến thật?"
Chuông điện thoại vang lên, Tư Nguyên không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vàng nghe máy.
"Khách của tôi đã đến chưa?" Tổng giám đốc Châu gọi điện.
"Vẫn chưa đến!" Tư Nguyên ôm trán,
"Chu Lập Đông luôn đúng giờ, vì sao nói đến mà không đến?" Trước khi tắt điện thoại, tổng giám đốc Châu lẩm bẩm.
Tư Nguyên nghe thấy vậy sững người ngạc nhiên, vì sao lại là Chu Lập Đông?
"Tư Nguyên?" Tổng giám đốc Châu cảm thấy đầu bên kia điện thoại yên tĩnh đến kỳ lạ.
“…”
"Tư Nguyên!"
''Dạ?" Tư Nguyên vội vàng định thần lại.
"Cô sao thế? Không có vấn đề gì chứ? Tôi cúp máy đây!” Tổng giám đốc Châu hỏi.
"Vâng, tổng giám đốc Châu, tạm biệt ông!" Tư Nguyên đặt điện thoại xuống, dựa vào bàn làm việc hồi lâu.
Vì sao vừa rồi cô lại mơ thấy Chu Lập Đông?
Trong một ngày đông lạnh giá, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, bất chấp tất cả lao xuống dòng sông giá buốt, anh đang tìm kiếm gì?
Khi lớp băng mỏng trên mặt sông khiến anh đông cứng, anh có biêt cảm giác lạnh lẽo không?
Hơn nữa, bỗng nhiên anh... không còn quẫy đạp cũng không nổi lên nữa!
Nhớ lại giấc mơ đó, tim của Tư Nguyên đập nhanh và mạnh. Mặc dù không muốn có bất kỳ ràng buộc nào với Chu Lập Đông, nhưng dù sao họ cũng đã từng yêu nhau!
Trái tim từng yêu một người sâu đậm dường như đã vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh, đau đớn đến nỗi không thở được, dù nhầm tưởng rằng đã trở nên lạnh giá nhưng cũng không thể xóa nhòa hết những kỷ niệm và tình cảm yêu thương.
Mình... lúc đó đang đứng trên bờ sao? Mình có thể nhảy xuống cứu anh ấy không? Vì sao mình cảm thấy, nếu anh ấy không còn thở được nữa, mình cũng sẽ nhảy xuống đi theo anh ấy?
Tư Nguyên lấy tay lau mắt, quả nhiên khóe mắt cô có nước, cồ lắc đầu để cố gắng quên đi giấc mộng khiến cô đau đớn.
Dù sao bây giờ, người có tư cách nhảy xuống theo anh cũng không phải là cô nữa.
Chu Lập Đông gọi điện cho ông Châu, hẹn gặp vào lúc khác rồi quay về Cửu Tinh.
Thẩm Lợi đang đợi anh ở văn phòng.
"Anh đi đâu?" Thẩm Lợi dường như đợi quá lâu nên sốt ruột, giọng điệu có vẻ hơi gượng gạo.
Chu Lập Đông cũng không so đo, dịu dàng: "Đi gặp một người bạn, tiếc là không gặp được!"
"Bạn như thế nào?" Thẩm Lợi tiếp tục hỏi.
"Đương nhiên là bạn làm ăn rồi”. Chu Lập Đông nhìn thấy có thuốc trên bàn, mở ra lấy một điếu châm lửa hút, không để ý đến Thẩm Lợi nữa, ngồi xem giấy tờ.
Thẩm Lợi đứng dậy, cảm thấy ngạc nhiên: "Gần đây anh có điều gì đó hơi lạ!"
Chu Lập Đông cười, ngẩng đầu nhìn cô: "Lạ ở chỗ nào?"
Thẩm Lợi nhìn Chu Lập Đông, phải, lạ ở chỗ nào? Rõ ràng là một người đàn ông đang cười rất hiền lành! Thẩm Lợi không nói được anh lạ ở điểm nào, nhưng trực giác mách bảo cô, Chu Lập Đông đứng trước mặt và Chu Lập Đông trước đây không giống nhau.
Tiếng giày cao gót của Thẩm Lợi xa dần, Chu Lập Đông mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt vẫn cười nhưng ánh mắt khô khốc.
Trời càng ngày càng lạnh, vào giữa mùa đông, bệnh tình của chú ba chuyển biến không tốt, Chu Lập Đông phải thường xuyên đến bệnh viện. Sau đó cô em họ đến chăm sóc thay Chu Lập Đông, đưa vợ con đến ở trong căn phòng ngoại ô của nhà họ Thẩm.
Thẩm Lợi lại không vừa lòng: "Một người ở còn được, bây giờ cả nhà đến ở!"
"Ở thì ở!" Chu Lập Đông cũng sốt ruột anh thật sự không ngờ em họ lại đưa cả vợ con đến.
Thẩm Lợi và Chu Lập Đông giận nhau vì chuyện căn phòng, đi làm về cô không đợi anh, tự bắt xe về nhà.
Chu Lập Đông nghĩ về cũng không có việc gì nên ở lại công ty làm thêm giờ.
Mọi người trong công ty ở lại làm thêm giờ đều đi mua đồ ăn tối, Chu Lập Đông cũng cảm thấy đói, anh thu dọn đồ định đi thì nhận được điện thoại của bố.
Bố anh gọi điện thoại hỏi thăm bệnh tình của chú ba, dặn dò anh phải chăm sóc con trai và cháu của chú, Chu Lập Đông chỉ có thể đồng ý, nói xong chuyện của chú ba, ông Chu còn nói: "Mùa đông rồi, nhà chị hai con không có tiền mua than đốt, làm hai đứa cháu ngoại lạnh cóng."
"Ngày mai con sẽ gửi tiền cho chị hai!" Chu Lập Đông đều đều nói.
Chu Lập Đông luôn luôn là người con hiếu thuận, hơn nữa còn rất biết cách quan tâm đến người thân, bố anh cuối cùng cũng hài lòng cúp máy.
Chu Lập Đông chỉ còn biết khẽ thở dài!
Người nhà là những người thân thiết với anh, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, nói chuyện với họ anh cũng bắt đầu trở nên giả dối với chính mình.
Xuống hầm để xe lấy xe, Chu Lập Đông thấy mình không còn cảm giác thèm ăn nữa.
Lái xe đến nhà họ Thẩm, ngổi trong xe hồi lâu mà không muốn lên nhà. Bây giờ anh cần có một nơi đem đến cảm giác an toàn và ấm áp, trút bỏ vẻ bề ngoài là một người đàn ông tài giỏi để có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Nhưng cho dù tốn bao nhiêu tiền, anh cũng không tìm được một nơi như vậy! Thật đáng buồn.
Thẩm Khánh Sơn cũng dừng xe ở dưới nhà, nhìn thấy Chu Lập Đông vẫn đang ở trong xe liền nhấn còi. Chu Lập Đông quay lại, thấy bố vợ tương lai đang nhìn mình.
"Bố!" Anh nở một nụ cười, "Bố cũng vừa về sao?"
"Phải", Thẩm Khánh Sơn nhìn Chu Lập Đông:”Sao thế? Có tâm sự gì sao?"
"Không!" Chu Lập Đông cười, "Con chỉ đang nghĩ đến dự án tháng sau, cần hoàn thành trước Tết!”
"Hóa ra là vì vậy", Thẩm Khánh Sơn gật đầu: "Dự án này không gấp, để ra Tết làm cũng được, bố đã làm việc với bên đó rồi."
"Làm xong sớm để tránh đêm dài lắm mộng! Theo con biết, ngoài chúng ta, cũng có vài công ty khác đang nhòm ngó. Chu Lập Đông dừng xe rồi đi theo Thẩm Khánh Sơn lên nhà.
Thẩm Khánh Son khoác tay lên vai Chu Lập Đông vói vẻ hài lòng: "Lập Đông, bố không nhìn nhầm, con đúng là một người làm được việc lớn, việc gì cũng có thể suy nghĩ chu đáo!"
"So với bố, con còn kém xa!" Chu Lập Đông không phải là người giỏi nịnh bợ nhưng luôn biết cách làm cho người già vui.
Thẩm Khánh Sơn cười lớn: "Thẩm Lợi gặp được con là bố yên t
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu304/6020