Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Lượt xem : |
: "Cho thêm một ít nữa!"
Cô muốn tích trữ sức lực, sau đó sẽ đánh chết cái người đàn ông luôn tự cho là mình đúng này!
"Nhìn dáng dấp em tuy nhỏ mà ăn rất…" Đằng Mộc Bác Nhất trêu ghẹo nói.
"Dĩ nhiên." Đinh Tiểu Ưu lộ ra nụ cười thần bí.
Sau đó thì…cho anh chết!
Đằng Mộc Bác Nhất không nghi ngờ gì khác, đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn cho cô.
Không bao lâu, Đằng Mộc Bác Nhất mang một đĩa thức ăn khác tới, Đinh Tiểu Ưu tiếp tục im lặng ăn.
"Tôi ăn no rồi." Đinh Tiểu Ưu tuyên bố, thuận tay đem đĩa bỏ lên trên bàn.
"Tốt, em cứ nghỉ ngơi…." lời còn chưa kịp nói xong, Đằng Mộc Bác Nhất cảm thấy một đồ vật bay tới trước mặt, trực giác đưa tay cản lại.
Đinh Tiểu Ưu bất thình lình đập viên gối đầu tới.
Ngay sau đó, Đinh Tiểu Ưu ra sức bổ nhào về phía trước người anh ──"Kém cỏi!" Là anh không để ý đến suy nghĩ của cô, đem trói cô mang đến Nhật Bản!
Cô nhảy lên người Đằng Mộc Bác Nhất điên cuồng đấm đá, mà Đằng Mộc Bác Nhất chỉ lẳng lặng ôm lấy người cô, mặc cho cô dùng quả đấm nho nhỏ đánh vào trên người mình.
Nhật Bản đáng chết! Ghê tởm tên người Nhật Bản thối tha này! Dám không được sự cho phép của cô mà trói cô, xem cô như hàng hóa à? !
Đinh Tiểu Ưu đánh đến khi mệt mỏi, tựa vào ngực Đằng Mộc Bác Nhất thở hổn hển, Đằng Mộc Bác Nhất vẫn đang ôm cô."Không tức giận nữa hả ?"
Người phụ nữ này vô cùng hung dữ, chỉ là rất hợp với khẩu vị của anh!
Đinh Tiểu Ưu nghe câu hỏi như thế, lập tức trợn tròn mở to mắt, ngẩng đầu lên muốn mắng anh, không nghĩ tới miệng của cô lại bị Đằng Mộc Bác Nhất ngăn lại.
Ô! Lần thứ ba. . . . . .
Cô ba lần bị cùng một người đàn ông cường hôn. . . .
Chương 2
"Ưhm. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu ưm một tiếng, đón nhận môi lưỡi Đằng Mộc Bác Nhất đi vào, đầu lưỡi của anh len vào mơn trớn miệng cô, cùng với cái lưỡi thơm tho của cô không ngừng quấn quít. . . . . .
Đây là cảm giác làm cho người ta sắp hít thở không thông? Không chỉ có như thế, nụ hôn của anh làm cho đầu óc của cô luôn trống rỗng, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì.
Liên tiếp ba lần, cảm giác đều mãnh liệt như vậy. . . . . .
Tại sao hôn lại mang cho người ta cảm giác này?
"Thích không?" Cho đến khi người con gái bé nhỏ này thở không ra hơi, Đằng Mộc Bác Nhất mới buông nhẹ cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve làn môi bị anh hôn sưng lên.
"Hô. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu không ngừng thở, cố gắng hút vào nhiều hơn không khí.
"Vậy chúng ta làm lại." Đem cô đang thở dốc xem như đồng ý, môi Đằng Mộc Bác Nhất một lần nữa lại đặt lên môi của cô, ra sức xâm chiếm.
Thừa dịp thời điểm nụ hôn đang nồng nhiệt, anh thuận tiện đem quần áo của cô gái nhỏ đang ôm trong lòng dần dần cởi bỏ, nghiêm túc kiểm tra thân thể sáng bóng của cô.
Ừ, mặc dù ốm tong teo không có mấy kí thịt, nhưng vẫn là có lồi có lõm. . . . . .
"A! Sao lại cởi quần áo của tôi ra làm gì?!" Đinh Tiểu Ưu lúc này mới đột nhiên cảm giác, quần áo của mình đã bị anh ta cởi ra.
"Em thật là đẹp. . . . . ." Giọng trầm thấp ở bên tai cô vang lên.
"Không được nhìn người ta như vậy . . . . ." Ánh mắt của anh làm cho cô cảm thấy một loại cảm giác nóng ran xông lên đầu.
"Có cái gì xin lỗi?" Người đàn ông với đôi mắt lửa nóng chưa từng rời khỏi cô, bàn tay trực tiếp cởi nịt ngực của cô ra, ở trên đầu vú trắng như tuyết của cô nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho toàn thân cô có chút tê dại.
"Ưhmmmm. . . . . ." Cô rên rỉ ra tiếng.
"Em thật là nhạy cảm. . . . . ." anh cúi đầu, cắn đầu vú mềm mại của cô, nhẹ nhàng bú, liếm láp, chọc cho cô không thể tiếp tục khống chế bản thân, thân thể càng thêm ngửa ra sau, tuyết phong càng thêm đứng thẳng lên trước mắt anh, tiếp nhận cảm giác thích thú mà anh mang tới.
"A a. . . . . ." Không có đoán được anh lại trực tiếp khiêu tình một cách mãnh liệt như vậy, Đinh Tiểu Ưu không còn kịp phòng vệ nữa, liền rơi vào cảm giác vô cùng kích thích mà anh mang lại cho cô.
Đằng Mộc Bác Nhất không cho Đinh Tiểu Ưu có dịp thở dốc, anh nhanh chóng ôm cô lên trên giường, cởi hết những gì còn lại trên người cô.
"Ưhmmm. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu không biết làm sao phát ra tiếng rên rỉ.
Thừa dịp cô không cách nào phản ứng kịp, bàn tay Đằng Mộc Bác Nhất hướng bụng của cô tìm kiếm, trượt đến giữa hai chân cô, nhẹ nhàng xoa nắn môi nhỏ cánh hoa của cô.
"Đừng như vậy. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu liền co hai chân lên, bị đàn ông xâm chiếm làm cho cô cảm thấy sợ.
"Bảo bối, đã quá muộn. . . . . ." Giọng nói đứt quãng vang lên, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán của anh chảy xuống.
Đã đến tình cảnh như vậy, anh nói gì cũng không thể dừng lại.
Hôm nay anh nhất định phải có được người phụ nữ ngọt ngào này!
"Nhưng mà. . . . . . Tôi. . . . . ."
"Đã ướt như vậy sao?" Hắn dịu dàng mà cuồng dã hỏi thăm, ngón tay ác ý xoa nắn nhụy hoa của cô, cho đến hoa tâm của cô càng chảy ra nhiều chất mật hơn.
"Uhm uhmmm. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu chỉ có thể lấy tiếng rên rỉ thay thế cho câu trả lời
"Anh biết ngay em sẽ thích." Đằng Mộc Bác Nhất vừa lộ ra nụ cười đầy toan tính, lần nữa cắn đầu vú của cô.
"A. . . . . . Nhưng mà. . . . . ." Một luồng nhiệt lưu ở dưới người cô chảy ra, cô cảm giác trong cơ thể một hồi trống không, được lấp đầy.
"Thế nào?"
"Tôi. . . . . . Cái đó. . . . . ." Đôi mắt ướt nhẹp nhìn tới như cầu khẩn người đàn ông đang ôm cô.
"Nghe lời của anh, anh sẽ làm cho em vui vẻ." Nhìn dáng vẻ của cô lúc này, Đằng Mộc Bác Nhất rất rõ ràng Đinh Tiểu Ưu khát vọng cái gì vào giờ phút này, anh bá đạo đưa ngón tay cắm vào trong hoa kính cô, qua lại không ngừng xoa lấy.
"Uhmm. . . . . ." Nhắm chặt hai mắt, cô không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
"Thoải mái chứ?" Ngón tay rút lui ra khỏi cơ thể giai nhân, hai tay của anh đổi lại đè lên bắp đùi của cô, sau đó dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm láp chỗ tư mật của cô.
"Không cần!" Đinh Tiểu Ưu kinh hoảng hô to.
"Không ngừng!" Đằng Mộc Bác Nhất bá đạo tiếp tục liếm láp, cho đến khi cánh hoa thấm ướt.
Hắn há mồm ngậm miệng huyệt, bắt đầu dùng sức hút lấy vùng đất hoang mềm mại của cô, đầu lưỡi không ngừng ở con đường u tối của cô qua lại. Cô co rúm người lại.
"Ô. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu hốc mắt rưng rưng để mặc cho anh chiếm đoạt, bất lực để cho anh đùa bỡn.
"Em rất ngon miệng." Khóe miệng nâng lên mỉm cười tà mị, Đằng Mộc Bác Nhất toan tính cường điệu cho Đinh Tiểu Ưu nghe, để cho cô biết cô đã là người của anh.
Đinh Tiểu Ưu nụ cười ửng hồng.
Xem ra mật huyệt của cô đã ướt át, Đằng Mộc Bác Nhất vừa rời khỏi cửa huyệt của cô, cởi ra dây lưng của mình, cởi quần áo, trần truồng mà đối diện cô.
"Anh làm gì vậy?"
"Chẳng lẽ em không muốn anh khiến em khoái hoạt hơn sao?" Gương mặt tuấn tú nở ra nụ cười mê người, anh nâng mông đẹp của cô lên, giơ cao phát động nam căn vận sức trực tiếp cường hãn tiến vào nơi mềm mại của cô.
"A a ──" Đinh Tiểu Ưu phát ra tiếng kêu thảm thiết."Thật là đau! Anh ra ngoài đi! Tôi không cần. . . . . ." rốt cuộc nhịn không được, nước mắt của cô không ngừng chảy xuống.
Cô cảm giác cả người bị xé ra làm hai, đau đến mức cô cảm thấy người đã bị xé nát.
"Đừng khóc." Anh hôn lên nước mắt cô, trong lòng càng nhiều thương yêu hơn.
"Vậy anh ra ngoài đi. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu vừa khóc, vừa đánh lên bờ ngực rắn chắc của anh, "Người ta nói không cần cũng không muốn, anh ra ngoài đi. . . . . ."
"Không còn kịp rồi." Anh trực tiếp cự tuyệt.
Thật ra thì anh cũng không dễ chịu nhiều hơn, bởi vì u huyệt nhỏ hẹp của cô đem anh kẹp lại, để cho anh rất khó di động.
Vậy mà dục vọng thân thể là như thế vội vàng, anh thật sự không cách nào dừng lại.
"Tại sao. . . . . . Thật là đau. . . . . ."
"Em kiên nhẫn một chút, lập tức không đau." Ở bên cạnh tai của cô trấn an xong, anh lập tức di động phần dưới, dùng sức chạy nước rút ở trong cơ thể cô.
Đinh Tiểu Ưu mặc cho sự thúc ép của anh, mồ hôi nhỏ xuống, mái tóc đen nhánh đã thấm ướt, hòa lẫn tiếng thở dốc cùng mồ hôi đổ, kích tình của hai người lên cao mà sôi trào theo độ ấm của phòng.
"A a. . . . . ." Cô đung đưa theo động tác của anh.
Hắn giống như con ngựa hoang được cởi cương, dục vọng thiêu đốt ở trong óc, hạ thân ở trong cơ thể cô chạy băng băng, không ngừng ra vào nơi mềm mại của cô
"Còn đau không?" Đằng Mộc Bác Nhất hơi cúi người, hôn vú nhỏ mềm mại, nam căn khổng lồ mang theo đầy mật dịch, lấp đầy u huyệt ấm áp của cô.
"Uhmmm. . . . . ." Một cỗ khoái cảm kỳ dị sắp nhấn chìm cô, cảm giác đau đớn ngược lại càng thêm kích tình vui vẻ.
"Rốt cuộc còn đau nhức không?" Anh không ngừng hỏi tới.
"Không có. . . . . ."
"Em có thích anh đối với em như vậy hay không?" Đằng Mộc Bác Nhất dán vào cô dịu dàng hỏi thăm, nhưng lại vô cùng kiên định cố thủ ở trong cơ thể cô, không muốn rời đi.
"Tôi. . . . . ."
"Thích chứ?" Giống như là đang khiêu chiến cực hạn của cô, anh dùng lực đâm mạnh vào chỗ như là sâu nhất của cô.
"Anh có để ý tôi có thích hay không sao? Thái độ của tôi có quan trọng không? Dù sao nếu tôi nói ghét, anh cũng sẽ không ngừng lại."
Sợ thanh âm vui thích của mình sẽ bật ra, Đinh Tiểu Ưu chỉ có chu miệng lên nói ngược lại, nhưng giọng nói run rẩy của cô đã sớm đem tâm tình hoàn toàn tiết lộ.
"Em biết là tốt rồi!" Anh dùng lực mạnh chạy nước rút, quang minh chính đại thừa nhận sự lên án của cô.
"Ách. . . . . ." cảm giác vừa thống khổ vừa kích tình, làm Đinh Tiểu Ưu không thể chịu đựng được Đằng Mộc Bác Nhất càng ngày càng mạnh mẽ chạy nước rút, theo bản năng hưởng ứng nhiệt tình của anh.
"Em thật biết điều." Đang đang ôm lấy bờ mông của cô, anh ra sức kéo ra đưa vào ở trong cơ thể cô, một tiếng gầm nhẹ, anh đang bắn ra chất lỏng trắng đặc vào trong cô.
"A a. . . . . ."
Đinh Tiểu Ưu vô lực vịn cổ của anh, theo lần lượt đi đến cao trào, đạt được khoái cảm vui thích mà lên đỉnh. Sau đó, Đằng Mộc Bác Nhất cả người vô lực đè ở trên người cô.
"Anh nặng chết đi được. . . . . ." Cô lẩm bẩm oán trách.
"Như vậy em mới chạy không thoát." Đằng Mộc Bác Nhất khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng, ôm lấy cô thật chặt. . . . . .
"Ưhm. . . . . ."
Đinh Tiểu Ưu cảm thấy rất nóng, nghĩ đẩy ra khí nóng thổi ở trên mặt, không ngờ tới không những cánh tay không giơ lên được, cô căn bản là không thể động đậy, chỉ có thể lười biếng vùi mình trong lòng người đàn ông bên cạnh.
"Thế nào, ngủ không ngon sao?" Đằng Mộc Bác Nhất được thể kề sát, nâng cằm của cô lên, đôi môi nhẹ nhàng đụng chạm gương mặt mịn màng của cô.
"Thời tiết sao lại nóng như vậy, anh còn không buông tôi ra, tôi làm sao có thể ngủ ngon?" Đinh Tiểu Ưu tức giận mắng.
Chuyện cứ như vậy xảy ra? !
Cô muốn đánh người, không nghĩ đánh tới làm sao lại bị người ta ăn?
Ghét. . . . . .
"Vậy sao? Hay là chúng ta tiếp tục làm chuyện có thể ngủ ngon đi!" Đằng M
QUAY LẠICô muốn tích trữ sức lực, sau đó sẽ đánh chết cái người đàn ông luôn tự cho là mình đúng này!
"Nhìn dáng dấp em tuy nhỏ mà ăn rất…" Đằng Mộc Bác Nhất trêu ghẹo nói.
"Dĩ nhiên." Đinh Tiểu Ưu lộ ra nụ cười thần bí.
Sau đó thì…cho anh chết!
Đằng Mộc Bác Nhất không nghi ngờ gì khác, đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn cho cô.
Không bao lâu, Đằng Mộc Bác Nhất mang một đĩa thức ăn khác tới, Đinh Tiểu Ưu tiếp tục im lặng ăn.
"Tôi ăn no rồi." Đinh Tiểu Ưu tuyên bố, thuận tay đem đĩa bỏ lên trên bàn.
"Tốt, em cứ nghỉ ngơi…." lời còn chưa kịp nói xong, Đằng Mộc Bác Nhất cảm thấy một đồ vật bay tới trước mặt, trực giác đưa tay cản lại.
Đinh Tiểu Ưu bất thình lình đập viên gối đầu tới.
Ngay sau đó, Đinh Tiểu Ưu ra sức bổ nhào về phía trước người anh ──"Kém cỏi!" Là anh không để ý đến suy nghĩ của cô, đem trói cô mang đến Nhật Bản!
Cô nhảy lên người Đằng Mộc Bác Nhất điên cuồng đấm đá, mà Đằng Mộc Bác Nhất chỉ lẳng lặng ôm lấy người cô, mặc cho cô dùng quả đấm nho nhỏ đánh vào trên người mình.
Nhật Bản đáng chết! Ghê tởm tên người Nhật Bản thối tha này! Dám không được sự cho phép của cô mà trói cô, xem cô như hàng hóa à? !
Đinh Tiểu Ưu đánh đến khi mệt mỏi, tựa vào ngực Đằng Mộc Bác Nhất thở hổn hển, Đằng Mộc Bác Nhất vẫn đang ôm cô."Không tức giận nữa hả ?"
Người phụ nữ này vô cùng hung dữ, chỉ là rất hợp với khẩu vị của anh!
Đinh Tiểu Ưu nghe câu hỏi như thế, lập tức trợn tròn mở to mắt, ngẩng đầu lên muốn mắng anh, không nghĩ tới miệng của cô lại bị Đằng Mộc Bác Nhất ngăn lại.
Ô! Lần thứ ba. . . . . .
Cô ba lần bị cùng một người đàn ông cường hôn. . . .
Chương 2
"Ưhm. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu ưm một tiếng, đón nhận môi lưỡi Đằng Mộc Bác Nhất đi vào, đầu lưỡi của anh len vào mơn trớn miệng cô, cùng với cái lưỡi thơm tho của cô không ngừng quấn quít. . . . . .
Đây là cảm giác làm cho người ta sắp hít thở không thông? Không chỉ có như thế, nụ hôn của anh làm cho đầu óc của cô luôn trống rỗng, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì.
Liên tiếp ba lần, cảm giác đều mãnh liệt như vậy. . . . . .
Tại sao hôn lại mang cho người ta cảm giác này?
"Thích không?" Cho đến khi người con gái bé nhỏ này thở không ra hơi, Đằng Mộc Bác Nhất mới buông nhẹ cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve làn môi bị anh hôn sưng lên.
"Hô. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu không ngừng thở, cố gắng hút vào nhiều hơn không khí.
"Vậy chúng ta làm lại." Đem cô đang thở dốc xem như đồng ý, môi Đằng Mộc Bác Nhất một lần nữa lại đặt lên môi của cô, ra sức xâm chiếm.
Thừa dịp thời điểm nụ hôn đang nồng nhiệt, anh thuận tiện đem quần áo của cô gái nhỏ đang ôm trong lòng dần dần cởi bỏ, nghiêm túc kiểm tra thân thể sáng bóng của cô.
Ừ, mặc dù ốm tong teo không có mấy kí thịt, nhưng vẫn là có lồi có lõm. . . . . .
"A! Sao lại cởi quần áo của tôi ra làm gì?!" Đinh Tiểu Ưu lúc này mới đột nhiên cảm giác, quần áo của mình đã bị anh ta cởi ra.
"Em thật là đẹp. . . . . ." Giọng trầm thấp ở bên tai cô vang lên.
"Không được nhìn người ta như vậy . . . . ." Ánh mắt của anh làm cho cô cảm thấy một loại cảm giác nóng ran xông lên đầu.
"Có cái gì xin lỗi?" Người đàn ông với đôi mắt lửa nóng chưa từng rời khỏi cô, bàn tay trực tiếp cởi nịt ngực của cô ra, ở trên đầu vú trắng như tuyết của cô nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho toàn thân cô có chút tê dại.
"Ưhmmmm. . . . . ." Cô rên rỉ ra tiếng.
"Em thật là nhạy cảm. . . . . ." anh cúi đầu, cắn đầu vú mềm mại của cô, nhẹ nhàng bú, liếm láp, chọc cho cô không thể tiếp tục khống chế bản thân, thân thể càng thêm ngửa ra sau, tuyết phong càng thêm đứng thẳng lên trước mắt anh, tiếp nhận cảm giác thích thú mà anh mang tới.
"A a. . . . . ." Không có đoán được anh lại trực tiếp khiêu tình một cách mãnh liệt như vậy, Đinh Tiểu Ưu không còn kịp phòng vệ nữa, liền rơi vào cảm giác vô cùng kích thích mà anh mang lại cho cô.
Đằng Mộc Bác Nhất không cho Đinh Tiểu Ưu có dịp thở dốc, anh nhanh chóng ôm cô lên trên giường, cởi hết những gì còn lại trên người cô.
"Ưhmmm. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu không biết làm sao phát ra tiếng rên rỉ.
Thừa dịp cô không cách nào phản ứng kịp, bàn tay Đằng Mộc Bác Nhất hướng bụng của cô tìm kiếm, trượt đến giữa hai chân cô, nhẹ nhàng xoa nắn môi nhỏ cánh hoa của cô.
"Đừng như vậy. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu liền co hai chân lên, bị đàn ông xâm chiếm làm cho cô cảm thấy sợ.
"Bảo bối, đã quá muộn. . . . . ." Giọng nói đứt quãng vang lên, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán của anh chảy xuống.
Đã đến tình cảnh như vậy, anh nói gì cũng không thể dừng lại.
Hôm nay anh nhất định phải có được người phụ nữ ngọt ngào này!
"Nhưng mà. . . . . . Tôi. . . . . ."
"Đã ướt như vậy sao?" Hắn dịu dàng mà cuồng dã hỏi thăm, ngón tay ác ý xoa nắn nhụy hoa của cô, cho đến hoa tâm của cô càng chảy ra nhiều chất mật hơn.
"Uhm uhmmm. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu chỉ có thể lấy tiếng rên rỉ thay thế cho câu trả lời
"Anh biết ngay em sẽ thích." Đằng Mộc Bác Nhất vừa lộ ra nụ cười đầy toan tính, lần nữa cắn đầu vú của cô.
"A. . . . . . Nhưng mà. . . . . ." Một luồng nhiệt lưu ở dưới người cô chảy ra, cô cảm giác trong cơ thể một hồi trống không, được lấp đầy.
"Thế nào?"
"Tôi. . . . . . Cái đó. . . . . ." Đôi mắt ướt nhẹp nhìn tới như cầu khẩn người đàn ông đang ôm cô.
"Nghe lời của anh, anh sẽ làm cho em vui vẻ." Nhìn dáng vẻ của cô lúc này, Đằng Mộc Bác Nhất rất rõ ràng Đinh Tiểu Ưu khát vọng cái gì vào giờ phút này, anh bá đạo đưa ngón tay cắm vào trong hoa kính cô, qua lại không ngừng xoa lấy.
"Uhmm. . . . . ." Nhắm chặt hai mắt, cô không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
"Thoải mái chứ?" Ngón tay rút lui ra khỏi cơ thể giai nhân, hai tay của anh đổi lại đè lên bắp đùi của cô, sau đó dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm láp chỗ tư mật của cô.
"Không cần!" Đinh Tiểu Ưu kinh hoảng hô to.
"Không ngừng!" Đằng Mộc Bác Nhất bá đạo tiếp tục liếm láp, cho đến khi cánh hoa thấm ướt.
Hắn há mồm ngậm miệng huyệt, bắt đầu dùng sức hút lấy vùng đất hoang mềm mại của cô, đầu lưỡi không ngừng ở con đường u tối của cô qua lại. Cô co rúm người lại.
"Ô. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu hốc mắt rưng rưng để mặc cho anh chiếm đoạt, bất lực để cho anh đùa bỡn.
"Em rất ngon miệng." Khóe miệng nâng lên mỉm cười tà mị, Đằng Mộc Bác Nhất toan tính cường điệu cho Đinh Tiểu Ưu nghe, để cho cô biết cô đã là người của anh.
Đinh Tiểu Ưu nụ cười ửng hồng.
Xem ra mật huyệt của cô đã ướt át, Đằng Mộc Bác Nhất vừa rời khỏi cửa huyệt của cô, cởi ra dây lưng của mình, cởi quần áo, trần truồng mà đối diện cô.
"Anh làm gì vậy?"
"Chẳng lẽ em không muốn anh khiến em khoái hoạt hơn sao?" Gương mặt tuấn tú nở ra nụ cười mê người, anh nâng mông đẹp của cô lên, giơ cao phát động nam căn vận sức trực tiếp cường hãn tiến vào nơi mềm mại của cô.
"A a ──" Đinh Tiểu Ưu phát ra tiếng kêu thảm thiết."Thật là đau! Anh ra ngoài đi! Tôi không cần. . . . . ." rốt cuộc nhịn không được, nước mắt của cô không ngừng chảy xuống.
Cô cảm giác cả người bị xé ra làm hai, đau đến mức cô cảm thấy người đã bị xé nát.
"Đừng khóc." Anh hôn lên nước mắt cô, trong lòng càng nhiều thương yêu hơn.
"Vậy anh ra ngoài đi. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu vừa khóc, vừa đánh lên bờ ngực rắn chắc của anh, "Người ta nói không cần cũng không muốn, anh ra ngoài đi. . . . . ."
"Không còn kịp rồi." Anh trực tiếp cự tuyệt.
Thật ra thì anh cũng không dễ chịu nhiều hơn, bởi vì u huyệt nhỏ hẹp của cô đem anh kẹp lại, để cho anh rất khó di động.
Vậy mà dục vọng thân thể là như thế vội vàng, anh thật sự không cách nào dừng lại.
"Tại sao. . . . . . Thật là đau. . . . . ."
"Em kiên nhẫn một chút, lập tức không đau." Ở bên cạnh tai của cô trấn an xong, anh lập tức di động phần dưới, dùng sức chạy nước rút ở trong cơ thể cô.
Đinh Tiểu Ưu mặc cho sự thúc ép của anh, mồ hôi nhỏ xuống, mái tóc đen nhánh đã thấm ướt, hòa lẫn tiếng thở dốc cùng mồ hôi đổ, kích tình của hai người lên cao mà sôi trào theo độ ấm của phòng.
"A a. . . . . ." Cô đung đưa theo động tác của anh.
Hắn giống như con ngựa hoang được cởi cương, dục vọng thiêu đốt ở trong óc, hạ thân ở trong cơ thể cô chạy băng băng, không ngừng ra vào nơi mềm mại của cô
"Còn đau không?" Đằng Mộc Bác Nhất hơi cúi người, hôn vú nhỏ mềm mại, nam căn khổng lồ mang theo đầy mật dịch, lấp đầy u huyệt ấm áp của cô.
"Uhmmm. . . . . ." Một cỗ khoái cảm kỳ dị sắp nhấn chìm cô, cảm giác đau đớn ngược lại càng thêm kích tình vui vẻ.
"Rốt cuộc còn đau nhức không?" Anh không ngừng hỏi tới.
"Không có. . . . . ."
"Em có thích anh đối với em như vậy hay không?" Đằng Mộc Bác Nhất dán vào cô dịu dàng hỏi thăm, nhưng lại vô cùng kiên định cố thủ ở trong cơ thể cô, không muốn rời đi.
"Tôi. . . . . ."
"Thích chứ?" Giống như là đang khiêu chiến cực hạn của cô, anh dùng lực đâm mạnh vào chỗ như là sâu nhất của cô.
"Anh có để ý tôi có thích hay không sao? Thái độ của tôi có quan trọng không? Dù sao nếu tôi nói ghét, anh cũng sẽ không ngừng lại."
Sợ thanh âm vui thích của mình sẽ bật ra, Đinh Tiểu Ưu chỉ có chu miệng lên nói ngược lại, nhưng giọng nói run rẩy của cô đã sớm đem tâm tình hoàn toàn tiết lộ.
"Em biết là tốt rồi!" Anh dùng lực mạnh chạy nước rút, quang minh chính đại thừa nhận sự lên án của cô.
"Ách. . . . . ." cảm giác vừa thống khổ vừa kích tình, làm Đinh Tiểu Ưu không thể chịu đựng được Đằng Mộc Bác Nhất càng ngày càng mạnh mẽ chạy nước rút, theo bản năng hưởng ứng nhiệt tình của anh.
"Em thật biết điều." Đang đang ôm lấy bờ mông của cô, anh ra sức kéo ra đưa vào ở trong cơ thể cô, một tiếng gầm nhẹ, anh đang bắn ra chất lỏng trắng đặc vào trong cô.
"A a. . . . . ."
Đinh Tiểu Ưu vô lực vịn cổ của anh, theo lần lượt đi đến cao trào, đạt được khoái cảm vui thích mà lên đỉnh. Sau đó, Đằng Mộc Bác Nhất cả người vô lực đè ở trên người cô.
"Anh nặng chết đi được. . . . . ." Cô lẩm bẩm oán trách.
"Như vậy em mới chạy không thoát." Đằng Mộc Bác Nhất khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng, ôm lấy cô thật chặt. . . . . .
"Ưhm. . . . . ."
Đinh Tiểu Ưu cảm thấy rất nóng, nghĩ đẩy ra khí nóng thổi ở trên mặt, không ngờ tới không những cánh tay không giơ lên được, cô căn bản là không thể động đậy, chỉ có thể lười biếng vùi mình trong lòng người đàn ông bên cạnh.
"Thế nào, ngủ không ngon sao?" Đằng Mộc Bác Nhất được thể kề sát, nâng cằm của cô lên, đôi môi nhẹ nhàng đụng chạm gương mặt mịn màng của cô.
"Thời tiết sao lại nóng như vậy, anh còn không buông tôi ra, tôi làm sao có thể ngủ ngon?" Đinh Tiểu Ưu tức giận mắng.
Chuyện cứ như vậy xảy ra? !
Cô muốn đánh người, không nghĩ đánh tới làm sao lại bị người ta ăn?
Ghét. . . . . .
"Vậy sao? Hay là chúng ta tiếp tục làm chuyện có thể ngủ ngon đi!" Đằng M
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu263/4317