Lamborghini Huracán LP 610-4 t
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full

Lượt xem :
> Cảm giác rất đáng tiếc. . . . . .

"Cho nên?"

"Em muốn đi ra ngoài một chút." Đinh Tiểu Ưu ánh mắt nhiệt tình nhìn Đằng Mộc Bác Nhất.

Cô không phải là người thích đi dạo phố, ở Đài Loan cũng rất khó được đi ra ngoài uống chén trà chiều hoặc khắp nơi đi một chút, chẳng qua là, Cô cũng không phải là cái loại người có thể nhốt ở trong phòng nhiều tháng được.

Cô là thật không hiểu Đằng Mộc gia tộc rốt cuộc có bao nhiêu tài giỏi, nhưng chỉ cần nhìn căn phòng bình thường giản dị nhất trong cuộc sống của anh, thì có thể làm cho người ta cảm giác được Đằng Mộc Bác Nhất là người có nhiều tiền như thế nào.

Hơn nữa Cung Bổn nói nơi này vô cùng có ý nghĩa lịch sử, cô mỗi ngày khắp nơi đi một chút xem một chút, thế nhưng vẫn còn không thể nhìn hết thảy Đằng Mộc gia.

Nhưng xem như Đằng Mộc gia rất lớn thì cô cũng không phải là tới nơi này để làm nhà khảo cổ, mỗi ngày đều phải nhìn đống cũ kỹ này cô cảm thấy thật buồn phiền.

Cho nên cô hi vọng có thể đi ra ngoài một chút, ít nhất nhìn Nhật Bản rốt cuộc là hình dáng gì.

"Vậy thì gọi Kỷ Tử cùng Cung Bổn cùng em đi ra ngoài đi một chút a!" Nhìn cô gái nhỏ với ánh mắt khẩn cầu, Đằng Mộc Bác Nhất cũng rất dứt khoát cho cô ngay một đáp án.

"Anh thật tốt!" Đinh Tiểu Ưu cao hứng cười to.

Thật là tốt đó. . . . . .

"Đứa ngốc. Nhốt ở trong nhà đã lâu như thế tất nhiên là rất buồn bực rồi, đi ra ngoài hóng mát một chút cũng tốt."

Thời điểm ban đầu hắn nhìn thấy Đinh Tiểu Ưu, cô đối với Nhật Bản có cảm giác bài xích hết sức nghiêm trọng, cho tới bây giờ, hắn còn cho là cô rất kháng cự Nhật Bản, cho nên cũng không dám nói lên ý tưởng muốn dẫn cô nhìn xung quanh.

Không nghĩ tới hiện tại cô đột nhiên đề nghị với mình.

Có thể thấy được cô cũng đã tương đối thích ứng với cuộc sống ở Nhật Bản . . . . . . Điều này đối với anh mà nói là tin tức rất tốt.

Có lẽ là nên để cho Tiểu Ưu gặp các trưởng bối trong gia tộc, thuận tiện chuẩn bị hôn lễ . . . . . .

Đinh Tiểu Ưu không biết được tính toán trong lòng anh, nghe Đằng Mộc Bác Nhất cho phép, cô cao hứng gật đầu.

Có thể đi chơi . . . . . .

Một lát sau, Đằng Mộc Bác Nhất mới mở miệng hỏi, "Em có đặc biệt nghĩ đến muốn đi dạo nơi nào không?"

Nghe Đằng Mộc Bác Nhất hỏi như vậy, vốn là chuyên chú đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ Đinh Tiểu Ưu quay đầu cười rạng rỡ đối với anh nói một tiếng,"Có a!"

"Nơi nào?" Đằng Mộc Bác Nhất suy nghĩ lòng trong, cô gái nào cũng sẽ thích đi dạo một chút công ty bách hóa Tokyo, chính là nghiêm túc, đi sáu địa danh lớn ở đây!

"Chợ!" Đinh Tiểu Ưu khoái trá nói.

"Cái gì?" Đằng Mộc Bác Nhất không dám tin nhìn cô.

"Đi dạo chợ nha! Chơi cũng rất khá!" Đinh Tiểu Ưu thấy vẻ mặt của Đằng Mộc Bác Nhất, mới chợt nghĩ đến ── Hỏng bét, cô quên không phải là mỗi người ai cũng thích đi dạo chợ !

Cô từ nhỏ liền bị cấm chỉ đi ra chạy loạn bên ngoài, vì vậy cô chỉ cần có cơ hội, luôn là tới nơi có nhiều người.

Cho nên tiếng người nhiều nhất, lại có nhiều thứ mới mẻ chơi thật vui ,chợ liền biến thành nơi cô thích nhất!

Chẳng qua là mỗi lần cô nói với người khác, luôn là bị chửi là quái thai. . . . . . Đi dạo chợ giải trí chỉ có thể chính cô một mình đi vào.

Thật may là những quốc gia khác chợ không giống Đài Loan như vậỵ đương thành có thể đi nhiều địa điểm, ít nhất cô nói cùng người ta là đi dạo chợ quốc gia nào, nghe tương đối có thưởng thức.

"Đi dạo chợ chơi thật vui?" Đằng Mộc Bác Nhất rất khó hiểu với niềm vui thú của Đinh Tiểu Ưu, giống như đối với sự yêu thích chao của cô.

Bất quá thấy Đinh Tiểu Ưu hết sức gật đầu khẳng định, anh quyết định cho cô tự do đi!

Chỉ cần cô vui vẻ là được rồi. . . . . .

Thật may là Đinh Tiểu Ưu thường rời giường muộn.

Kỷ Tử cùng Cung Bổn cùng nhau ở trong lòng lặng yên suy nghĩ, bây giờ rất khó tưởng tượng mình lại muốn đưa cô đi dạo chợ.

Nhờ cậy! Bọn họ dù gì cũng là người ở của nhà danh môn vọng tộc, lại muốn đưa Thiếu phu nhân tương lai đi dạo"Chợ bán thức ăn" ?

Vừa nghĩ đến liền vô lực!

"Nhưng là tôi muốn nhìn vui hơn mua sắm a!" Đinh Tiểu Ưu rất kiên trì."Tôi không muốn đi những.. công ty bách hóa kia, hoặc là khách sạn tinh phẩm ... hay địa danh đẹp."

Cũng không phải là quan khách, cô làm gì ăn no rảnh rỗi, chạy tới những địa phương có giá đắt cắt cổ kia để bị coi như kẻ ngốc?

"Này. . . . . ." Cung Bổn thật khó khăn nhìn Kỷ Tử cùng Đinh Tiểu Ưu , bây giờ không biết nên nói gì, rất khổ não.

Thưởng thức của Đinh Tiểu Ưu rất bình dân.

Này. . . . . . Này căn bản không phù hợp phong thái phu nhân của gia đình vọng tộc nên có a!

Chẳng lẽ anh tốn nhiều thời gian như vậy để cho Tiểu Ưu tiểu thư từ trên mình khi ăn uống sẽ nghiệm ra văn hóa của Nhật Bản bác đại tinh thâm, hóa ra tất cả khổ tâm của anh đều là uổng phí sao?

Tại sao Tiểu Ưu tiểu thư muốn đi đi dạo chợ bán thức ăn đây?

Chẳng lẽ tiểu thư còn không hiểu rõ Đằng Mộc gia tộc là tôn quý nhất tộc cỡ nào sao?

Hơn nữa tiểu thư đến đã lâu như vậy, ba bữa cơm đều ăn sạch bong, mỗi sáng sớm thường hay muốn uống trước một phin cà phê nhưng đều không để ý anh tỉ mỉ giao phó phòng bếp nấu vị vụt súp.

Uổng phí hắn còn tìm đến vị vụt tốt nhất để nấu vị vụt súp, kết quả anh đối với Tiểu Ưu tiểu thư ngày ngày cảm hóa giáo dục căn bản là không có hiệu quả!

Cô không hiểu rõ được nỗi khổ tâm của anh, thật là khiến anh đau lòng a. .

"Cung Bổn, chúng ta cũng mang tiểu thư đi đến những nơi khác xem một chút đi!" Thấy Cung Bổn khổ não như vậy, Kỷ Tử không thể làm gì khác hơn là mở miệng phụ hoạ thêm."Tiểu thư, chúng ta đi chỗ khác đi một chút đi! Nhìn xem nơi nào nên vào xem thì vào."

Hô, khi phiên dịch thật khổ cực, đặc biệt là hai bên không có cùng - ý kiến thì cô còn phải phụ trách thay đổi,nhằm tránh tranh chấp.

"Được rồi!" Đinh Tiểu Ưu khẽ gật đầu. Ít nhất luôn là những nơi vui chơi thật vui.

"Được rồi!" Ít nhất không phải là chợ. Cung Bổn cũng gật đầu.

Vì vậy, mười lăm phút sau, ba người chạy tới siêu thị ── Cung Bổn cùng Kỷ Tử chưa bao giờ biết đi dạo siêu thị có thể mệt đến trình độ này.

Chỉ có Đinh Tiểu Ưu mười phần sức sống khiêng một đống lớn đồ trở về, còn không ngừng điên cuồng hô, "Chơi thật vui!"

Thật là chơi quá vui!

Không nghĩ tới trong siêu thị Nhật Bản cũng có nhiều đồ như vậy, cộng thêm Cung Bổn nói cô có thể mua sắm thoải mái, chi phí mua sắm đều không cần chi trả, hại cô nhất thời không nhịn được liền mua rất nhiều đồ.

Khó trách nhiều phụ nữ thích đi mua sắm như vậy, thì ra là cảm giác mua sắm lại tốt như vậy a!

"Tiểu thư cao hứng là tốt rồi." Kỷ Tử không hổ là phụ nữ Nhật Bản điển hình, chẳng qua là cười nhàn nhạt.

Còn Cung Bổn lại là cười khổ.

"Ngày mai lại đi đi!" Đinh Tiểu Ưu thật vui vẻ tuyên bố.

Cung Bổn cùng Kỷ Tử nhất thời không dám nói tiếp.

"Thế nào?" Phát hiện không ai nói tiếp, Đinh Tiểu Ưu cảm thấy có chút kỳ quái, tò mò mở miệng vừa hỏi.

"Ách. . . . . ." Kỷ Tử còn tới không kịp trả lời, vừa đúng nhìn thấy một phụ nữ từ phòng tiếp khách bên kia đi tới, còn Đằng Mộc Bác Nhất thì đi theo bên cạnh.

Cô gái mặc áo truyền thống ki-mô-nô, xa xa đi tới, đoan trang ưu nhã tư thế cùng bước chân xem ra tựa như bức tranh mĩ lệ.

Cung Bổn cùng Kỷ Tử đột nhiên há hốc vì kinh ngạc!

"Cái đó phải . . . . ." Đinh Tiểu Ưu nhìn ngây người. Vị tiểu thư Nhật Bản này thật đúng là ưu nhã a! Ngay cả đi bộ cũng đẹp như vậy

Xinh đẹp. . . . . .

Cùng Đằng Mộc Bác Nhất đều vai đi, cảm giác thật xứng đôi. . . . . .

Trong khoảng thời gian ngắn, một loại cảm giác không thoải mái xông lên trái tim của Đinh Tiểu Ưu, cô cũng không phải là thích nhìn đến cô gái khác đứng ở chung một chỗ cùng Đằng Mộc Bác Nhất.

Đặc biệt là hai người kia thoạt nhìn là thích hợp như thế. . . . . .

Vào giờ phút này, cô mới giật mình, thì ra là trong lúc vô tình,tình cảm của cô đối với Đằng Mộc Bác Nhất ở có lẽ đã vượt qua xa những gì mà cô nghĩ.

Còn không kịp chờ tới Kỷ Tử trả lời, cô gái cùng Đằng Mộc Bác Nhất đã đi tới trước mặt bọn họ .

"Tiểu Ưu." Đằng Mộc Bác Nhất vừa nhìn thấy Đinh Tiểu Ưu, rất tự nhiên đi tới bên cạnh Đinh Tiểu Ưu, thân mật ôm vai Đinh Tiểu Ưu ."Đây là Sa Dã Gia, cha cô cùng cha anh có giao tình rất tốt, thỉnh thoảng hay đến thăm hỏi."

Đằng Mộc Bác Nhất giới thiệu đơn giản, trên vẻ mặt không nhìn ra là cao hứng đến như thế nào. Đinh Tiểu Ưu cũng lễ phép gật đầu đối với Sa Dã Gia.

Sa Dã Gia đầu tiên là ý vị thâm trường nhìn nhìn tay của Đằng Mộc Bác Nhất vừa để xuống ở đầu vai Đinh Tiểu Ưu, ngay sau đó lại cực kỳ có lễ phép hướng Đinh Tiểu Ưu mỉm cười gật đầu.

"Cung Bổn, giúp tôi đưa Sa Dã Gia tiểu thư ra cửa." Đằng Mộc Bác Nhất phân phó nói."Sa Dã Gia, trên đường cẩn thận."

Sa Dã Gia vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hồi phục vẻ mặt ôn nhu thuận theo, nhỏ nhẹ nói:

"Tốt, vậy em hôm nào tới nữa. Sayonara."

Dứt lời, trên mặt cô mang theo nụ cười thần bí, cố ý nhìn Đinh Tiểu Ưu một cái, mới chậm rãi để Cung Bổn hộ tống rời đi.

"Đó là. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu không hiểu hỏi.

Thế nào mà cái cô Sa Dã Gia tiểu thư lại nhìn cô cười như vậy thế? Đinh Tiểu Ưu bị nhìn mà thấy không hiểu ra sao, cộng thêm những gì trong lòng vừa mới nghĩ đến, làm cho cô càng thêm tò mò.

Nhưng là Đằng Mộc Bác Nhất không để cho Đinh Tiểu Ưu hỏi xong vấn đề, cũng không có cho bất kỳ đáp án, ngược lại dịu dàng nói với cô: "Đây chẳng qua là con gái của bạn cha anh, không cần để ý."

Hắn một mặt vừa nói, một mặt ôm Đinh Tiểu Ưu đi vào bên trong.

Nhưng là Đằng Mộc Bác Nhất càng nói như vậy, Tiểu Ưu lại càng cảm thấy kỳ quái thêm. . . . . .

Cô không hiểu tại sao thấy Sa Dã Gia rời đi, vẻ mặt Đằng Mộc Bác Nhất lại có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Không chỉ Đằng Mộc Bác Nhất, ngay cả Kỷ Tử cũng như trong miệng có cùng cục tức.

Nhưng anh không nói, cô cũng không muốn hỏi tới quá nhiều; dù sao chính cô cũng không hiểu nổi tại sao lại đối với Đằng Mộc Bác Nhất vừa có ham muốn giữ lấy mãnh liệt như vậy .

Như vậy tâm tình là tốt hay là xấu đây?

Mà cái cô Sa Dã Gia cho cô cảm giác cũng là là lạ . . . . . .

Cũng không biết có phải chỉ là quan hệ trai gái xã giao đơn thuần như vậy?

Sau khi Sa Dã Gia rời đi,không khí trong phòng trở nên rất nghiêm túc, thái độ Đằng Mộc Bác Nhất tối nay lại càng thêm nhiệt tình khác thường .

"Ừ. . . . . ."

Từ phía sau ôm tình nhân, tay của hắn xuyên qua sợi tơ áo lót của cô, vuốt ve bộ ngực phấn nộn bóng loáng của cô, miệng môi ở chiếc cổ trắng noãn lưu luyến quên về.

"A. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu yêu kiều liên tiếp.

Cô nhắm mắt lại, không có chút khí lực chịu đựng khát vọng trong cơ thể lan tràn ra như hắn toan tính.

Đằng Mộc Bác Nhất hai tay che ở hai vú mềm m
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT9/1833