Tiểu thuyết - Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé - phần 5
Lượt xem : |
yệt vọng
Giống như một trận đấu thể thao, ai thể hiện mình lo lắng, liền thua.
--------------------------------
Nhìn năm người đàn ông, hai chiếc máy quay cùng một gã quay phim, Hứa Đồng lập tức hiểu được Cố Thần muốn làm gì.
Hắn muốn quay lại cô bị năm người đàn ông này làm nhục.
Cố Thần từ ngoài cửa thong thả bước vào. Hắn đi lại thoải mái, thần thái vui vẻ, cả người thoạt nhìn thư sướng.
Đi đến trước sô fa, hắn xoay người ngồi xuống, hai chân tao nhã gác lên nhau, hai tay đan xen để cùng một chỗ.
Hắn ngẩng đầu, thâm ý cười, nhìn Hứa Đồng nói: “Em không phải nói thấy mình thực ăn ảnh sao? Dao Dao, kì thật tôi cũng hiểu được em thực ăn ảnh, vì thế cố ý từ Nhật Bản mang bọn họ đến đây chụp cùng em!” Hắn nâng tay, chỉ vào sáu người đàn ông trong phòng giới thiệu: “bọn họ đều là do tôi dùng một số tiền lớn từ Nhật Bản mời đến, đạo diễn giỏi nhất cùng nhóm nam ưu(1) tốt nhất. Năm người kia, mỗi người đều năng lực siêu quần, chịu đựng tốt, kĩ thuật bậc nhất. Dao Dao, từ từ hưởng thụ, tin tưởng đạo diễn sẽ đem em chụp thật sự đẹp, tình hình lúc ấy, theo như lời em nói, em nhất định phi thường ăn ảnh!”
●︶︶●
Hứa Đồng khanh khách cười rộ lên, tiếng cười giống như dùi trống, một chút một chút gõ trong lòng người khác.
Cô bên cười bên hỏi: “Không bằng tôi cũng hỏi một vấn đề, Cố thiếu anh đoán, tôi hiện tại trong lòng đến tột cùng có sợ hay không?”
Cố Thần cũng cười: “Vô phương, bất luận em sợ hay không sợ, khi chụp lên, tôi tin trong ảnh, biểu tình của em thực mê người!”
Hứa Đồng cười lạnh, “Anh muốn ở tôi nhìn thấy cái gì? Muốn bọn họ bức tôi đến hỏng mất? Sau đó nghe được tôi khóc lóc giãy dụa kêu to không muốn không muốn, vất bỏ tôn nghiêm quỳ xuống dưới chân anh cầu xin tha thứ phải không?”
Cố Thần vuốt cằm cười, “Dao Dao, em thật sự là thông minh! Không sai, như lời em nói, tôi nghĩ muốn, chính là điều đó! Nếu em làm được, em có thể làm cho tôi không cần thực hiện”
Hắn dần dần thu hồi tươi cười, sắc mặc giây lát trở nên đông lạnh, hai mắt hơi hơi nheo, đáy mắt dày đặc hàn ý.
Cô giờ phút này rốt cục nhìn thấy được bộ mặt chân thật của hắn
Cô nghe được hắn nói với mình: “Dao Dao, tin tưởng tôi, chẳng sợ em đối với ta khóc lóc quỳ xuống cầu xin tha thứ, tôi cũng sẽ không làm cho bọn họ dừng lại. tôi nói rồi, đừng cho tôi biết, em gạt tôi. Đã lừa gạt, lợi dụng tôi, nhất định phải bị trừng phạt!”
Hứa Đồng nhìn Cố Thần miễn cưỡng cười, không thèm nhắc lại. Hắn chắc chắn cô không thể làm gì khác, trừ bỏ đối hắn cầu xin tha thứ, cô không còn đường để đi.
Cô giương mắt nhìn phía năm người kia. Bọn họ nhất định đã bị uống thuốc, ánh mắt nhìn cô đáng khinh lại tràn ngập cơ khát. Trong lòng cô nổi lên một tia ghê tởm, có chút buồn nôn, lại sợ bị hắn chê cười, vì thế cố gắng kìm xuống.
Cô tuyệt đối không cầu xin hắn tha thứ, bởi vì cô biết, như vậy tức là mình thua!
●︶︶●
Cố Thần quay lại nói một câu tiếng Nhật, thanh âm thản nhiên, ngữ điệu mềm mại, giống như cùng người khác tùy ý đàm luận chuyện hôm nay trời nắng đẹp.
Hứa Đồng đoán câu tiếng Nhật kia là để phân phó đạo diễn cùng những người đàn ông kia bắt đầu “công tác”.
Hắn nói xong, cô liền cảm thấy cả người như say. Người đàn ông thứ nhất khẩn cấp đem cô áp đảo trên giường lớn, mãnh liệt mà cơ khát duyện hôn ở cổ. Bốn người còn lại đỏ mắt, nôn nóng chờ một bên.
Cô nằm ở đó, mặc cho một người đàn ông xa lạ ở trên đè nặng hừ hừ gập gáp thô lỗ đoạt lấy, cô một tiếng cũng không kêu, vẫn không nhúc nhích, im lặng mà đờ đẫn, mặt bị chuyển sang một bên, mở to hai mắt nhìn phía Cố Thần, không nháy mắt.
Mặc kệ đôi tay làm người ta buồn nôn kia luống cuống cởi của cô áo, thắt lưng, bừa bãi chạy trên thân thể, cô vẫn như cũ bất động, không nói một lời, chỉ nằm nơi đó, nghiêng đầu, dùng hai mắt vô hồn nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô fa, lẳng lặng, không một tiếng động, dường như linh hồn đã bay khỏi thể xác, toàn thân không có một tia sinh khí.
Không có gì ngoài tiếng người đàn ông phía trên nhanh chóng ép hoan, không khí còn lại chỉ là chết lặng tĩnh mịch.
Hắn ngồi trên sô fa, tao nhã đạm cười, đáy mắt không có một tia gợn sóng, thong dong chờ đợi, giống như chỉ một giây tiếp theo, cô sẽ không thể chịu đựng được một người đàn ông xa lạ đối với thân thể mình làm đủ mọi xâm phạm.
Cô cùng hắn, tầm mắt giao hội giữa không trung, một đạo mỉm cười lãnh khốc, một đạo trong suốt mông lung, giao nhau ẩn chứa vô biên những ngọn sóng thủy triều hung hãn.
●︶︶●
Giống như một trận đấu thể thao, ai thể hiện mình lo lắng, liền thua.
Cô cảm giác người đàn ông trên người đang dùng sức xé rách vạt áo. Cô vẫn như cũ bất động, cũng không tránh né, chỉ cùng hắn lẳng lặng đối diện. Trên mặt không thể hiện một tia yếu đuối, đáy lòng lại bắt đầu tràn lên tuyệt vọng
Hương vị tuyệt vọng này, cũng không xa lạ, trước kia cô cũng từng hai lần nếm được. Một lần là khi Chương Khang Năm bị người đàn bà họ Tiền cướp đi, từ đó về sau cô mất đi ba. Một lần ra khi mẹ sinh bệnh rời đi, từ đó về sau cô không còn mẹ.
Nghĩ đến không cha không mẹ, cô đều có thể hăng hái sống đến bây giờ, lúc này đây, không thể phản kháng lại bị người khác xâm phạm, nói thế bất quá cũng chỉ là thất thân thất tiết mà thôi, mà ngay cả đêm đầu tiên của cô cũng không có được bao nhiêu trân trọng, một phen này, làm sao có thể sợ hãi.
Cô cắn răng, nói cho mình không được yếu đuối, không được cầu xin tha thứ, dù cho chuyện tình kế tiếp có thế nào cũng không thể khuất phục, cũng không thể tuyệt vọng đi xuống.
Dần dần cô giống như cảm nhận được linh hồn của mình dần lặng yên phiêu cách. Cô giống như trờ về lúc còn nhỏ, từ nhà trẻ tan học về nhà, nhìn đến ba mẹ hai người đang ở trước cửa đang đứng đón cô. Thấy cô trở về, bọn họ giang hai cánh tay đối cô mỉm cười, chờ cô nhào vào trong lòng họ. Cô vui vẻ chạy đến ôm cổ mẹ, lại gọi một tiếng ba, hạnh phúc tràn đầy.
Cô tưởng niệm, nhớ nhung khóc. Thật sự đã rất lâu, rất lâu, cô không nhìn đến mẹ. Có thể trở lại những ngày tháng trước đây thật tốt. Khi đó mẹ còn khỏe mạnh, trong nhận thức của cô, vẫn còn một người ba, cô cũng không hề biết rằng kì thật ông còn một đứa con khác, đó là của ông ta cùng với thư kí của mình sinh ra, khi cô chưa tròn một tuổi, gọi là “Thực Đồng”
Đã lâu lắm cô khao khát được mẹ ôm ấp, đưa tay chạm vào hai má bà, thật cẩn thận, chỉ sợ mạnh một chút, mẹ sẽ ở trước mắt biến mất không thể tìm thấy.
Bên tai giống như nghe được mẹ gọi cô Lắc Lắc, một tiếng lại một tiếng, cao thấp, phiêu phiêu, xa xa gần gần.
Thanh âm kia dần dần trở nên rõ ràng.
“Dao Dao! Dao Dao! Tỉnh lại Dao Dao! Dao Dao!”
Hai má giống như bị người khác vỗ nhẹ.
Cô dần dần tiếp nhận ánh sáng. Trước mắt như có sương trắng giăng mịt mờ, mơ hồ chậm rãi trở nên rõ ràng.
Ở trên người cô, không biết khi nào, từ người đàn ông kia đã đổi thành Cố Thần.
----------------------------------
(1) Chỉ những người đóng vai nam chính trong AV = =*
Chương 23 : Thắng thua
“Hôm nay anh có thể mệnh lệnh những người đó làm, có thể cướp lấy từ tôi như vậy một phen nhục nhã, không phải vì anh có bản lĩnh, cũng không phải vì tôi yêu đuối, mà bởi vì anh có tiền. Anh dựa vào tiền bức người, làm người ta khuất nhục, tôi không phục!”
----------------------------------
Trong phòng chỉ còn lại hai người, đạo diễn cùng nhóm nam ưu kia đã không thấy.
Hắn nằm ở trên người cô, một bàn tay chống đỡ thân thể, tay kia khẽ vỗ mặt cô. Cô từ mơ hồ, dần dần khôi phục tri giác. Nhưng cô lại nhìn chính tay mình đang vuốt ve ở cổ hắn.
Trên người cô, quần áo không chỉnh, hơn phân nửa da thịt lộ trong không khí. Hắn cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt thâm thúy không nhìn thấy đáy, cô nhìn vào, từ từ trôi dạt trong đó, muốn cập bờ, căn bản lại không thể - cô không thể chạm vào cảm xúc chân thật của hắn.
Giờ khắc này, cô vẫn không thể đoán ra hắn đang suy nghĩ điều gì.
Hắn giống như biết cô đã hoàn hồn, từ trên người cô chậm rãi rời đi, đứng trước giường.
Cô từ trên giường ngồi dậy, lẳng lặng cúi đầu, sửa sang lại quần áo hỗn độn, cài từng chiếc cúc áo, không nhanh không chậm.
Chỉnh trang xong, cô đứng lên, đến gần hắn, nâng đầu, con ngươi soi trên mặt hắn, nhìn hắn thản nhiên cười, “Hôm nay anh có thể mệnh lệnh những người đó làm, có thể cướp lấy từ tôi như vậy một phen nhục nhã, không phải vì anh có bản lĩnh, cũng không phải vì tôi yêu đuối, mà bởi vì anh có tiền. Anh dựa vào tiền bức người, làm người ta khuất nhục, tôi không phục!”
Đáy mắt hắn rất nhanh hiện lên một tia sáng, nhìn cô miễn cưỡng hỏi: “Nga? Vậy cô muốn thế nào?”
●︶︶●
Vừa dứt lời, Hứa Đồng liền động tay phải, dùng sức hướng má hắn đi đến. Nàng động thủ, lại ở nửa chừng bị hắn một phen xiết lấy cổ ta, ách trụ bàn tay đang hung hăng tiến tới.
Cố Thần xuy cười, “Nghĩ đến cô có chút không giống người thường, kết quả vẫn là cùng những cô gái khác giống nhau ngây thơ, cư nhiên muốn dùng tay tiếp đón tôi, a! Cô cảm thấy mình có cơ hội thành công sao?”
Hứa Đồng không đáp lời, đột nhiên nâng lên một chân, hướng đến hạ thể Cố Thần. Nhưng vẫn như cũ hành động chưa dứt, chân của cô bị một bàn tay khác của hắn kiềm chế trong không trung.
Thắt lưng cô lập tức hướng phía trước, một tay giữ cổ tay, một tay chế trụ chân cô, hắn nhất thời không kịp phản ứng, cô không chút do dự nâng lên một cánh tay, hung hăng tát hắn.
“Ba” một tiếng thúy vang, hắn rốt cuộc lĩnh trọn một chiếc tát của cô.
Đáy mắt hắn nhanh chóng chiếu ra một tia tức giận.
Cô nhìn hắn, không chút để ý cười, “Không thể tưởng tượng được đi, tôi thuận tay trái, bàn tay này, động tác nhanh hơn, khí lực lớn hơn nhiều!” Cô ở trước mặt hắn phất lên tay trái, đối với hắn dào dạt đắc ý nói: “Anh nhất định đã biết, trước kia tôi là tên côn đồ, mỗi ngày đều đánh nhau. Bình thường tôi đều dùng bàn tay này giáng cho người khác một cái tát, vừa nhanh, vừa dứt khoát cũng chưa bao giờ thất thủ!”
Hắn bỗng nhiên buông hai tay đang kiềm chế cô, cánh tay giơ lên cao, lẳng lặng gắng sức, đối với cô chuẩn bị trả lại một cái tát.
Hứa Đồng nâng cằm, cũng không nhìn hắn, mí mắt nửa hạ, con mắt cuồn cuộn, vẻ mặt kiêu ngạo bất tuân. Cô quật cường nói: “Muốn đánh nhanh đánh, đừng lề mề, ở nhà còn có người đợi tôi về ăn cơm!”
Cố Thần nheo mắt lại nhìn cô.
Bỗng nhiên hắn thay đổi chủ ý, đem cánh tay thu hồi, đối với cô nhẹ gật đầu một cái, mỉm cười, “Hứa Đồng, cô vừa rồi mới nằm ở trên giường, biểu hiện hoảng sợ làm tôi thực vừa lòng, tôi quyết định hôm nay vui đùa đến đây, tạm thời thả cô trở về. Về sau này, nếu biểu hiện của cô có thể làm tôi vừa lòng, Lão Nhai kia, tôi che chở nó, tôi không chiếm, tôi cũng không để cho người khác chiếm. Nhưng nếu cô biểu hiện không tốt, làm tôi chơi đùa không vui, như vậy tôi cũng không ngại cùng cô bội bạc!” Hắn
QUAY LẠIGiống như một trận đấu thể thao, ai thể hiện mình lo lắng, liền thua.
--------------------------------
Nhìn năm người đàn ông, hai chiếc máy quay cùng một gã quay phim, Hứa Đồng lập tức hiểu được Cố Thần muốn làm gì.
Hắn muốn quay lại cô bị năm người đàn ông này làm nhục.
Cố Thần từ ngoài cửa thong thả bước vào. Hắn đi lại thoải mái, thần thái vui vẻ, cả người thoạt nhìn thư sướng.
Đi đến trước sô fa, hắn xoay người ngồi xuống, hai chân tao nhã gác lên nhau, hai tay đan xen để cùng một chỗ.
Hắn ngẩng đầu, thâm ý cười, nhìn Hứa Đồng nói: “Em không phải nói thấy mình thực ăn ảnh sao? Dao Dao, kì thật tôi cũng hiểu được em thực ăn ảnh, vì thế cố ý từ Nhật Bản mang bọn họ đến đây chụp cùng em!” Hắn nâng tay, chỉ vào sáu người đàn ông trong phòng giới thiệu: “bọn họ đều là do tôi dùng một số tiền lớn từ Nhật Bản mời đến, đạo diễn giỏi nhất cùng nhóm nam ưu(1) tốt nhất. Năm người kia, mỗi người đều năng lực siêu quần, chịu đựng tốt, kĩ thuật bậc nhất. Dao Dao, từ từ hưởng thụ, tin tưởng đạo diễn sẽ đem em chụp thật sự đẹp, tình hình lúc ấy, theo như lời em nói, em nhất định phi thường ăn ảnh!”
●︶︶●
Hứa Đồng khanh khách cười rộ lên, tiếng cười giống như dùi trống, một chút một chút gõ trong lòng người khác.
Cô bên cười bên hỏi: “Không bằng tôi cũng hỏi một vấn đề, Cố thiếu anh đoán, tôi hiện tại trong lòng đến tột cùng có sợ hay không?”
Cố Thần cũng cười: “Vô phương, bất luận em sợ hay không sợ, khi chụp lên, tôi tin trong ảnh, biểu tình của em thực mê người!”
Hứa Đồng cười lạnh, “Anh muốn ở tôi nhìn thấy cái gì? Muốn bọn họ bức tôi đến hỏng mất? Sau đó nghe được tôi khóc lóc giãy dụa kêu to không muốn không muốn, vất bỏ tôn nghiêm quỳ xuống dưới chân anh cầu xin tha thứ phải không?”
Cố Thần vuốt cằm cười, “Dao Dao, em thật sự là thông minh! Không sai, như lời em nói, tôi nghĩ muốn, chính là điều đó! Nếu em làm được, em có thể làm cho tôi không cần thực hiện”
Hắn dần dần thu hồi tươi cười, sắc mặc giây lát trở nên đông lạnh, hai mắt hơi hơi nheo, đáy mắt dày đặc hàn ý.
Cô giờ phút này rốt cục nhìn thấy được bộ mặt chân thật của hắn
Cô nghe được hắn nói với mình: “Dao Dao, tin tưởng tôi, chẳng sợ em đối với ta khóc lóc quỳ xuống cầu xin tha thứ, tôi cũng sẽ không làm cho bọn họ dừng lại. tôi nói rồi, đừng cho tôi biết, em gạt tôi. Đã lừa gạt, lợi dụng tôi, nhất định phải bị trừng phạt!”
Hứa Đồng nhìn Cố Thần miễn cưỡng cười, không thèm nhắc lại. Hắn chắc chắn cô không thể làm gì khác, trừ bỏ đối hắn cầu xin tha thứ, cô không còn đường để đi.
Cô giương mắt nhìn phía năm người kia. Bọn họ nhất định đã bị uống thuốc, ánh mắt nhìn cô đáng khinh lại tràn ngập cơ khát. Trong lòng cô nổi lên một tia ghê tởm, có chút buồn nôn, lại sợ bị hắn chê cười, vì thế cố gắng kìm xuống.
Cô tuyệt đối không cầu xin hắn tha thứ, bởi vì cô biết, như vậy tức là mình thua!
●︶︶●
Cố Thần quay lại nói một câu tiếng Nhật, thanh âm thản nhiên, ngữ điệu mềm mại, giống như cùng người khác tùy ý đàm luận chuyện hôm nay trời nắng đẹp.
Hứa Đồng đoán câu tiếng Nhật kia là để phân phó đạo diễn cùng những người đàn ông kia bắt đầu “công tác”.
Hắn nói xong, cô liền cảm thấy cả người như say. Người đàn ông thứ nhất khẩn cấp đem cô áp đảo trên giường lớn, mãnh liệt mà cơ khát duyện hôn ở cổ. Bốn người còn lại đỏ mắt, nôn nóng chờ một bên.
Cô nằm ở đó, mặc cho một người đàn ông xa lạ ở trên đè nặng hừ hừ gập gáp thô lỗ đoạt lấy, cô một tiếng cũng không kêu, vẫn không nhúc nhích, im lặng mà đờ đẫn, mặt bị chuyển sang một bên, mở to hai mắt nhìn phía Cố Thần, không nháy mắt.
Mặc kệ đôi tay làm người ta buồn nôn kia luống cuống cởi của cô áo, thắt lưng, bừa bãi chạy trên thân thể, cô vẫn như cũ bất động, không nói một lời, chỉ nằm nơi đó, nghiêng đầu, dùng hai mắt vô hồn nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô fa, lẳng lặng, không một tiếng động, dường như linh hồn đã bay khỏi thể xác, toàn thân không có một tia sinh khí.
Không có gì ngoài tiếng người đàn ông phía trên nhanh chóng ép hoan, không khí còn lại chỉ là chết lặng tĩnh mịch.
Hắn ngồi trên sô fa, tao nhã đạm cười, đáy mắt không có một tia gợn sóng, thong dong chờ đợi, giống như chỉ một giây tiếp theo, cô sẽ không thể chịu đựng được một người đàn ông xa lạ đối với thân thể mình làm đủ mọi xâm phạm.
Cô cùng hắn, tầm mắt giao hội giữa không trung, một đạo mỉm cười lãnh khốc, một đạo trong suốt mông lung, giao nhau ẩn chứa vô biên những ngọn sóng thủy triều hung hãn.
●︶︶●
Giống như một trận đấu thể thao, ai thể hiện mình lo lắng, liền thua.
Cô cảm giác người đàn ông trên người đang dùng sức xé rách vạt áo. Cô vẫn như cũ bất động, cũng không tránh né, chỉ cùng hắn lẳng lặng đối diện. Trên mặt không thể hiện một tia yếu đuối, đáy lòng lại bắt đầu tràn lên tuyệt vọng
Hương vị tuyệt vọng này, cũng không xa lạ, trước kia cô cũng từng hai lần nếm được. Một lần là khi Chương Khang Năm bị người đàn bà họ Tiền cướp đi, từ đó về sau cô mất đi ba. Một lần ra khi mẹ sinh bệnh rời đi, từ đó về sau cô không còn mẹ.
Nghĩ đến không cha không mẹ, cô đều có thể hăng hái sống đến bây giờ, lúc này đây, không thể phản kháng lại bị người khác xâm phạm, nói thế bất quá cũng chỉ là thất thân thất tiết mà thôi, mà ngay cả đêm đầu tiên của cô cũng không có được bao nhiêu trân trọng, một phen này, làm sao có thể sợ hãi.
Cô cắn răng, nói cho mình không được yếu đuối, không được cầu xin tha thứ, dù cho chuyện tình kế tiếp có thế nào cũng không thể khuất phục, cũng không thể tuyệt vọng đi xuống.
Dần dần cô giống như cảm nhận được linh hồn của mình dần lặng yên phiêu cách. Cô giống như trờ về lúc còn nhỏ, từ nhà trẻ tan học về nhà, nhìn đến ba mẹ hai người đang ở trước cửa đang đứng đón cô. Thấy cô trở về, bọn họ giang hai cánh tay đối cô mỉm cười, chờ cô nhào vào trong lòng họ. Cô vui vẻ chạy đến ôm cổ mẹ, lại gọi một tiếng ba, hạnh phúc tràn đầy.
Cô tưởng niệm, nhớ nhung khóc. Thật sự đã rất lâu, rất lâu, cô không nhìn đến mẹ. Có thể trở lại những ngày tháng trước đây thật tốt. Khi đó mẹ còn khỏe mạnh, trong nhận thức của cô, vẫn còn một người ba, cô cũng không hề biết rằng kì thật ông còn một đứa con khác, đó là của ông ta cùng với thư kí của mình sinh ra, khi cô chưa tròn một tuổi, gọi là “Thực Đồng”
Đã lâu lắm cô khao khát được mẹ ôm ấp, đưa tay chạm vào hai má bà, thật cẩn thận, chỉ sợ mạnh một chút, mẹ sẽ ở trước mắt biến mất không thể tìm thấy.
Bên tai giống như nghe được mẹ gọi cô Lắc Lắc, một tiếng lại một tiếng, cao thấp, phiêu phiêu, xa xa gần gần.
Thanh âm kia dần dần trở nên rõ ràng.
“Dao Dao! Dao Dao! Tỉnh lại Dao Dao! Dao Dao!”
Hai má giống như bị người khác vỗ nhẹ.
Cô dần dần tiếp nhận ánh sáng. Trước mắt như có sương trắng giăng mịt mờ, mơ hồ chậm rãi trở nên rõ ràng.
Ở trên người cô, không biết khi nào, từ người đàn ông kia đã đổi thành Cố Thần.
----------------------------------
(1) Chỉ những người đóng vai nam chính trong AV = =*
Chương 23 : Thắng thua
“Hôm nay anh có thể mệnh lệnh những người đó làm, có thể cướp lấy từ tôi như vậy một phen nhục nhã, không phải vì anh có bản lĩnh, cũng không phải vì tôi yêu đuối, mà bởi vì anh có tiền. Anh dựa vào tiền bức người, làm người ta khuất nhục, tôi không phục!”
----------------------------------
Trong phòng chỉ còn lại hai người, đạo diễn cùng nhóm nam ưu kia đã không thấy.
Hắn nằm ở trên người cô, một bàn tay chống đỡ thân thể, tay kia khẽ vỗ mặt cô. Cô từ mơ hồ, dần dần khôi phục tri giác. Nhưng cô lại nhìn chính tay mình đang vuốt ve ở cổ hắn.
Trên người cô, quần áo không chỉnh, hơn phân nửa da thịt lộ trong không khí. Hắn cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt thâm thúy không nhìn thấy đáy, cô nhìn vào, từ từ trôi dạt trong đó, muốn cập bờ, căn bản lại không thể - cô không thể chạm vào cảm xúc chân thật của hắn.
Giờ khắc này, cô vẫn không thể đoán ra hắn đang suy nghĩ điều gì.
Hắn giống như biết cô đã hoàn hồn, từ trên người cô chậm rãi rời đi, đứng trước giường.
Cô từ trên giường ngồi dậy, lẳng lặng cúi đầu, sửa sang lại quần áo hỗn độn, cài từng chiếc cúc áo, không nhanh không chậm.
Chỉnh trang xong, cô đứng lên, đến gần hắn, nâng đầu, con ngươi soi trên mặt hắn, nhìn hắn thản nhiên cười, “Hôm nay anh có thể mệnh lệnh những người đó làm, có thể cướp lấy từ tôi như vậy một phen nhục nhã, không phải vì anh có bản lĩnh, cũng không phải vì tôi yêu đuối, mà bởi vì anh có tiền. Anh dựa vào tiền bức người, làm người ta khuất nhục, tôi không phục!”
Đáy mắt hắn rất nhanh hiện lên một tia sáng, nhìn cô miễn cưỡng hỏi: “Nga? Vậy cô muốn thế nào?”
●︶︶●
Vừa dứt lời, Hứa Đồng liền động tay phải, dùng sức hướng má hắn đi đến. Nàng động thủ, lại ở nửa chừng bị hắn một phen xiết lấy cổ ta, ách trụ bàn tay đang hung hăng tiến tới.
Cố Thần xuy cười, “Nghĩ đến cô có chút không giống người thường, kết quả vẫn là cùng những cô gái khác giống nhau ngây thơ, cư nhiên muốn dùng tay tiếp đón tôi, a! Cô cảm thấy mình có cơ hội thành công sao?”
Hứa Đồng không đáp lời, đột nhiên nâng lên một chân, hướng đến hạ thể Cố Thần. Nhưng vẫn như cũ hành động chưa dứt, chân của cô bị một bàn tay khác của hắn kiềm chế trong không trung.
Thắt lưng cô lập tức hướng phía trước, một tay giữ cổ tay, một tay chế trụ chân cô, hắn nhất thời không kịp phản ứng, cô không chút do dự nâng lên một cánh tay, hung hăng tát hắn.
“Ba” một tiếng thúy vang, hắn rốt cuộc lĩnh trọn một chiếc tát của cô.
Đáy mắt hắn nhanh chóng chiếu ra một tia tức giận.
Cô nhìn hắn, không chút để ý cười, “Không thể tưởng tượng được đi, tôi thuận tay trái, bàn tay này, động tác nhanh hơn, khí lực lớn hơn nhiều!” Cô ở trước mặt hắn phất lên tay trái, đối với hắn dào dạt đắc ý nói: “Anh nhất định đã biết, trước kia tôi là tên côn đồ, mỗi ngày đều đánh nhau. Bình thường tôi đều dùng bàn tay này giáng cho người khác một cái tát, vừa nhanh, vừa dứt khoát cũng chưa bao giờ thất thủ!”
Hắn bỗng nhiên buông hai tay đang kiềm chế cô, cánh tay giơ lên cao, lẳng lặng gắng sức, đối với cô chuẩn bị trả lại một cái tát.
Hứa Đồng nâng cằm, cũng không nhìn hắn, mí mắt nửa hạ, con mắt cuồn cuộn, vẻ mặt kiêu ngạo bất tuân. Cô quật cường nói: “Muốn đánh nhanh đánh, đừng lề mề, ở nhà còn có người đợi tôi về ăn cơm!”
Cố Thần nheo mắt lại nhìn cô.
Bỗng nhiên hắn thay đổi chủ ý, đem cánh tay thu hồi, đối với cô nhẹ gật đầu một cái, mỉm cười, “Hứa Đồng, cô vừa rồi mới nằm ở trên giường, biểu hiện hoảng sợ làm tôi thực vừa lòng, tôi quyết định hôm nay vui đùa đến đây, tạm thời thả cô trở về. Về sau này, nếu biểu hiện của cô có thể làm tôi vừa lòng, Lão Nhai kia, tôi che chở nó, tôi không chiếm, tôi cũng không để cho người khác chiếm. Nhưng nếu cô biểu hiện không tốt, làm tôi chơi đùa không vui, như vậy tôi cũng không ngại cùng cô bội bạc!” Hắn
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,2,-,Tiểu,thuyết,-,Hãy,Chờ,Em,Đánh,Răng,Xong,Nhé,-,phần,5,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 2 - Tiểu thuyết - Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé - phần 5 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 2 - Tiểu thuyết - Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé - phần 5 - Tiểu thuyết tình yêu