XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé - phần 9

Lượt xem :
nghĩa gì động vào mộ mẹ tôi, làm tôi biết được, từ sau đừng hi vọng có ngày lành!” Cô cười lạnh, “Tôi sẽ kéo các người cùng nhau xuống địa ngục!”

Hứa Đồng nói xong xoay người bước đi. Lưng thẳng tắp, bước chân nhịp nhàng, Trên mặt là cương nghị mà xinh đẹp, hấp dẫn mọi người xung quanh cho đến khi thân hình cô biến mất ở cửa cũng âm thầm tán thưởng, không nóng lòng thu lại tầm mắt.

●︶3︶●

Ở trong phòng đi ra, Hứa Đồng không vội vã rời đi. Phòng ở nhà họ Chương ở chỗ cao, sát tường có một bồn hoa nhỏ chung quanh là lan can.

Hứa Đồng đi qua, ỷ trước lan can, ngẩng đầu lẳng lặng ngắm sao.

Bóng dáng mảnh mai bị bóng đêm bao phủ, vô cùng yếu đuối, giống như một mảnh mơ hồ, chỉ cần một trận gió nhẹ cũng có thể làm cô tan biến.

Phía sau có người đi tới. Hứa Đồng không quay đầu, cô đoán được là ai.

Khi vừa mới bước ra, trong vo số ánh mắt đang đổ dồn trên người mình, tuy rằng vội vã, nhưng thoáng nhìn qua cũng đã rõ ràng, có hai người cô biết – trong đó có một người cô quen biết thật sự, một người, cô biết, nhờ hắn mà cô nhanh chóng có thể thực hiện được màn kịch tối nay.

Người đó tới gần, đứng phía sau cô. Cô không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không nghĩ đến anh cũng ở đây. Có phải hay không sắp đi rồi? Thật ngại ngùng, không thể lưu lại cho anh một hình ảnh đẹp, lại làm cho anh thấy một màn đáng cười như vậy!”

Người kia lập tức đáp: “Anh sao có thể cười. Anh chỉ cảm thấy em thật ...” Em thật làm người khác đau lòng.

Nhưng anh không thể nói ra. Sự quan tâm như vậy, cô đã nói rõ ràng, cô không thích, cho nên anh cũng không muốn nói.

Chuyển giọng, anh nhẹ nhàng nói: “Anh cũng không phải tham gia sinh nhật mà đến. Anh tới là để tạm biệt một người thầy, ông ấy là bạn của Chương lão gia, đêm nay được mời đến. Hứa Đồng” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, “Ba ngày sau anh sẽ đi!”

Hứa Đồng xoay người, nhìn Bàng Mông, vươn tay, chờ anh bắt lấy, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Chúc anh một khởi đầu mới”

Dưới ánh trăng, nhìn cô vừa mới lẻ loi một mình đấu tranh như vậy, anh lại khẽ thở dài. Giờ phút này, tuy là cô cười với anh, dịu dàng mà cứng cỏi, nhưng anh chỉ muốn cô có thể tháo ra lớp vỏ kiên cường đó, có thể ở trước ngực anh khóc lóc giãi bày.

Suy nghĩ trong lòng ngưng tụ bao nhiều thương tiếc, hàng lông mài khe khẽ chau lại, cuối cùng không thể đừng được, khẽ nói, “Có thể hay không, cho anh ôm em một chút? Một lần cuối!”

●︶3︶●

Hứa Đồng hơi chần chừ, nghĩ đến trước kia dù thế nào, sau này cũng là xa xôi cách biệt, trong lòng cũng khẽ trùng xuống, nhìn anh gật đầu.

Bàng Mông tiến đến, cẩn thân ôm lấy cô, cánh tay dần dần thu lại đến khi cô cảm thấy có chút đau.

Anh dán lại bên tai cô nhẹ nhàng, “Thật xin lỗi!”

Hứa Đồng giật mình ngẩn ra, lập tức hiểu được vấn đề.

“Không trách anh. Từ trước anh cũng chỉ biết ngày sinh dương lịch. Mọi người không phải cũng dùng sinh nhật là ngày dương lịch hay sao? Bởi vì em không giải thích, cho nên thật sự không thể trách anh!”

Anh chỉ vì không biết hôm nay là sinh nhật cô mà tự trách.

Một lúc sau, Bàng Mông buông cô ra.

“Cho dù luyến tiếc, cuối cùng cũng phải buông tay.” Anh tự giễu, nhìn cô, “Hứa Đồng, tạm biệt. Dù thế nào, em nhất định phải hạnh phúc, nếu không anh sẽ lại trở về làm phiền em!”

Hứa Đồng mỉm cười gật đầu, chân thành trả lời anh: “Ảm ơn anh, Bàng Mông! Thuận buồn xuôi gió! Tạm biệt!”

Có thể như vậy bình tĩnh nói cảm ơn cùng tạm biệt, từ nay về sau với anh, cuối cùng yêu hận tiêu tan.

●︶3︶●

Sau khi Bàng Mông rời đi, Hứa Đồng tiếp tục một mình dựa vào lan can, ngẩng đầu ngắm sao. Bóng dáng mảnh mai cô tịch. Phía sau lại có tiếng bước chân vang lên, âm thanh lớn dần rồi dừng lại, tiến tới bên cạnh cùng cô sóng vai.

Hắn khẽ cười, thanh âm khó kiềm chế, nghiền ngẫm: “Thật không thể tưởng tượng được cậu ta vẫn không thể quên được em!”

Chương 45 : Trò hay 3
Hứa Đồng quay đầu, cười lạnh: “Cố thiếu, nghe lén người khác nói chuyện không phải là thói quen tốt đâu, chuyện này tôi làm không sao, nếu là ngài làm chỉ sợ có chút mất mặt!”

Cố Thần không cho là đúng, mỉm cười, “Trên trời dưới đất, hai người không che không chống, quang minh chính đại ôm nhau như vậy, chẳng lẽ còn sợ bị người khác nhìn thấy sao?” Hắn tươi cười càng có chút thâm ý, “Mối tình đầu khó quên như vậy sao?”

Hứa Đồng thản nhiên đáp: “Chỉ sợ anh ta khó quên cũng không phải là tôi mà chỉ là một người muốn mà không có được thôi. Ai bảo những cái gì không có được mới là tốt nhất? Nếu thật sự có được anh ta sẽ nhận ra tôi thực tại và tôi trong ấn tượng của anh ta là hai người hoàn toàn khác biệt, đến lúc đó thì làm gì còn chuyện nhớ mãi không quên. Ngược lại, có khi anh ta lại mệt mỏi vì không có cách nào giải thoát khỏi người đàn bà ác đốc như thế.”

Cô thở dài, thâm thúy nói. Hắn nghe xong có chút suy nghĩ, liền dừng lại, không muốn tiếp tục bông đùa.

Bỗng nhiên hắn lại mở miệng nhẹ giọng nói: “Còn tưởng rằng em trốn ở chỗ này khóc nhè.”

Hứa Đồng nhìn hắn cười khanh khách, “Làm sao có thể? Khóc thì có lợi ích gì, chỉ càng buồn khổ thêm thôi, tôi không khóc. Trước kia anh bắt tôi quay AV, khi đó tôi cũng không ôm chân anh kêu khóc đúng không?”

Cố Thần trầm ngâm một lúc lâu, trong cổ họng như nuốt một tiếng thở dài, “Em khi đó không khóc, tôi đoán chẳng qua không phải không đau lòng, mà là sợ hãi không thể thừa nhận sự đau lòng này, cho nên đã trốn tránh, khiến mình trở thành người vô hồn...”

Làm mình trở nên chết lặng như vậy, sẽ không cảm thấy đau lòng, thất vọng.

“... Bây giờ em vẫn không khóc, thực ra là đem nước mắt nuốt vào bên trong mà thôi.”

Nếu không tại sao lại chăm chú ngẩng đầu ngắm sao như vậy.

Hứa Đồng kinh ngạc, trừng lớn hai mắt nhìn Cố Thần.

Những lời hắn nói hoàn toàn đúng. Cô khi đó, chính là đem mình trốn tránh, chết lặng, để rũ bỏ tất cả những thương tâm, những đau khổ. Cô hiện tại, cũng chính là đem nước mắt bức chúng chảy ngược vào trong.

Không thể tưởng tượng được, đến cuối cùng, có thể hiểu được lòng cô lại là người trước mắt này.

●︶3︶●

Hứa Đồng nhìn Cố Thần thản nhiên cười, “Vừa rồi Bàng Mông ôm tôi, anh không phải là thấy ghen tị? Muốn xông lên đánh anh ta?”

Cố Thần a một tiếng, cười vang, giống như nghe được chuyện gì thú vị, “Ghen tị? Đánh cậu ta? Làm sao có khả năng a, Dao Dao, cậu ta là anh em của tôi!”

Hứa Đồng mỉm cười ngọt ngào, rướn đến gần, đưa ngón tay khẽ xoa ngực hắn, chăm chú đảo quanh chiếc cúc áo, ngây thơ nhìn hắn nũng nịu: “Vậy sao ngủ với bạn gái của anh em, thật không tốt!”

Cố Thần nheo mắt nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói khàn khàn đáp lại: “Tôi cảm thấy, chấp nhận em chính là cứu giúp anh em của tôi!”

Hứa Đồng khẽ giương mi, “Đáng tiếc, không có người chấp nhận tôi, chỉ có tôi chấp nhận người khác!”

Cố Thần vuốt cằm, “Không sai, suy nghĩ của tôi cũng giống em!” Hắn dừng lại một chút, vẻ mặt xấu xa, cúi đầu hỏi cô: “Dao Dao, em nói xem, chúng ta ruốt cuộc là ai chấp nhận ai?”

●︶3︶●

Tay Hứa Đồng rời khỏi ngực hắn, rất nhanh lui về phía sau, “Muộn rồi, tôi muốn về nhà, ở nhà còn có người đang đợi tôi!”

Nói xong lập tức rời bước.

Cố Thần ở phía sau, nhìn bóng dáng cô, bỗng nhiên mở miệng, “Sinh nhật vui vẻ!”

Hứa Đồng dừng lại một chút, quay đầu lại, nhìn người phía sau tươi cười, “Cám ơn!”

Khẽ cúi đầu, lại ngẩng lên, trên mặt đã trở nên dịu dàng điềm đạm, “Hình như mỗi lần chũng ta gặp nhau đều như đánh trận, sống chết cùng phân cao thấp? Không bằng hôm nay chúng ta đình chiến đi! Anh ... có hay không muốn đến nhà tôi, cùng uống một chén?”

Hứa Đồng đưa Cố Thần về nhà. Cô nói hắn chờ ở trước sân, một mình đi vào. Rất nhiều người đang ở phía trong, lo lắng chờ đợi nhân vật chính xuất hiện.

Cuối cùng nhìn thấy Hứa Đồng từ ngoài cửa tiến vào, không khí trong nhà bỗng nhiên tăng vọt, đồng loạt hoan hô.

Hứa Đồng lướt qua những người khác, nhanh chóng đi đến bên Đường Hưng Bang, vẻ mặt có lỗi, “Chú Đường, cháu không nói gì đi ra ngoài, muộn như vậy mới về, làm mọi người chờ lâu như vậy, cháu ....”

Kinh qua nửa đời mưa gió, dường như đã biết tất cả sự tình, không đợi Hứa Đồng giải thích, ông đã xua tay mỉm cười, “Đừng lo! Hôm nay chuyện gì cũng không quan trọng, quan trọng là cháu có thể vui vẻ ở đây cùng mọi người chúc mừng sinh nhật!” Ông vừa nói vừa lấy bên người một chiếc hộp, “Tiểu Đồng, điện thoại di động mới này là quà sinh nhật tặng cho cháu, chú có linh cảm, cháu sẽ được tuyển vào công ty, nên dùng thứ tốt một chút! Tiểu Đồng, chúc cháu sinh nhật vui vẻ!” Ông đưa chiếc di động cho Hứa Đồng, “Được rồi! Quà đã tặng rồi, chú nên về thôi, để không gian cho thanh niên vui vẻ! Chú đi chơi cờ với ông Vĩ, đêm nay không về, sáng mai đến cửa hàng luôn. Mọi người cứ vui vẻ, đừng sợ bừa bãi trong nhà, quan trọng là phải chơi hết mình!”

Hứa Đồng khẽ kêu một tiếng, “Chú Đường!”, trong lòng tràn ngập ấm áp cùng cảm động, sống mũi hơi cay cay, trong mắt đã long lanh nước.

Đường Hưng Bang vỗ vỗ đầu cô, cười ha ha đi ra ngoài. Ở cửa đột nhiên dừng lại, rồi tiếp tục cười vang, như đang chào đón ai đó, lại tiếp tục đi ra ngoài cổng.

“Đồ ngốc!” Đường Tráng đi đến, đánh nhẹ vào sau gáy Hứa Đồng, “Lớn rồi còn lệ nóng quanh tròng, định dọa người khác sao?”

Hứa Đồng trợn mắt trừng anh, “Cút đi!”

Lúc này Dương Dương giống như đàu tàu từ phía sau Đường Tráng vọt lên, không cho Hứa Đồng cơ hội nói chuyện, liên thanh mở miệng hỏi: “Hứa Đồng, ngươi chạy đi đâu? Ta chờ ngươi sắp chết đói! Đến nỗi bụng hỏng mất, ai ngờ được ta vừa vào WC có thể đem ngươi lôi về!! Biết thế này ta đi WC sớm một chút có phải tốt không. Chẳng lẽ ngươi quên hôm nay cùng mọi người chúc mừng sinh nhật sao? Ngươi này, hư đốn, những lúc quan trọng lại mất mặt, thật là ...”

Cô còn chưa lải nhải xong, bỗng nhiên quay đầu nhìn thấy Cố Thần từ cửa đi vào, không khỏi lắp bắp kinh hãi, “Hắn... hắn... Hứa Đồng, ngươi... ngươi ...” Cô nhìn Cố Thần, lại nhìn Hứa Đồng, lại chỉ vào Cố Thần lắp bắp hỏi Hứa Đồng, “Sao hắn lại xuất hiện trong này? Là ngươi mang đến sao?”

Hứa Đồng quay đầu nhìn hắn, xùy một tiếng: “Hả? Không phải bảo anh chờ đến khi tôi gọi mới vào? Không sợ anh uy phong lẫm liệt thế này sẽ dọa đến các anh em vô tội của tôi hay sao?”

Chính cô thật cũng không ngờ đến hắn có thể đi vào nhà mình ung dung bình thản như vậy.

Cố Thần đối với cô cười, “Tôi sợ cô tán gẫu vui vẻ liền quên còn có người vẫn đứng ngoài cửa, như vậy sẽ dọa những người đi ngang qua!”

Hứa Đồng khẽ nhún vai. Trong giọng nói của hắn dường như có một chút không cam lòng, giống như trách cứ cô nhẫn tâm gạt hắn sang một bên vậy.

Hứa Đồng làm như không có việc gì cười với Dương Dương, kéo Cố Thần đến bên người, chỉ vào hắn nói: “Ta vừa rồi không cẩn thận gặp phải anh ta, anh ta nói buổi tối còn chưa được ăn cơm, ta đêm nay tâm trạng rất tốt, liền nói cho anh ta biết chúng ta có mở đại tiệc, hỏi có muốn đến hay kh�
<<1 ... 345
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,5,-,Tiểu,thuyết,-,Hãy,Chờ,Em,Đánh,Răng,Xong,Nhé,-,phần,9,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 5 - Tiểu thuyết - Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé - phần 9 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 5 - Tiểu thuyết - Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé - phần 9 - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT19/220

Old school Easter eggs.