Insane
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Hoa Hồng Trên Cát

Lượt xem :
i không để tao chờ?
Thuỷ Tiên sân sổ đến trước mặt Hoàng Nguyên, giọng cô chua chát:
- Ông còn chưa chịu xéo đỉ Lúc thì nói mất trômh, lúc thì nói té xe…Thật ra, ông muốn gì đây?
Cặp mắt sắc sảo của cô long lên khiến Hoàng Nguyên thoáng rùng mình. Nếu chị Mười không nhanh trí gọi anh tới, Đông Phong sẽ hối hận vì cô gái này.
Hoàng Nguyên trở thật nhanh:
- Tin nào cũng đúng cả. Tại tôi quýnh quá nên nói chưa đầy đủ.
- Hừ! Ông đừng xạo sự. Tôi không đồng ý để ông đưa anh P ra khỏi đây.
Hoàng Nguyên nghĩ chắc cô gái này và ông Quang định bày trò gì mờ ám nên họ khăng khăng không chịu để anh đưa Đông Phong đi. Đến nước này, anh phải làm liều thôi.
Tạt ly nước lạnh trên bàn vào mặt Đông Phong, Hoàng Nguyên hét lớn:
- Tiểu Băng hấp hối, mày có đi gặp cổ lần cuối không thì bảo.
Đông Phong sững người. Cái tin vừa nghe làm anh tỉnh thật nhanh. Chụp tay Hoàng Nguyên, giọng anh gấp rút:
- Sao, mày vừa nói gì? Mày lặp lại lần nữa tao nghe.
Hoàng Nguyên kéo Đông Phong đi nhanh ra ngoài, anh nói:
- Ra xe, từ từ toa nói cho mày nghe.
Quay lại nhìn Thuỷ Tiên đang tím mặt vì giận Hoàng Nguyên cười khẩy:
- Cô thông cảm, nửa tiếng sau, tôi chở hắn về ngay.
Nói rồi, Hoàng Nguyên đẩy Đông Phong lên xe và vọt mất.
Ông Quang trở tay không kịp, đành hậm hực nhìn theo căm tức. Màn kịch ông cố công dàn dựng đã không có đoạn kết như ông muốn.
Phần Thuỷ Tiên, cô đứng yên như tượng, lòng tiếc hùi hụi. Nếu không có cái gã trời đánh kia, cô đã có 1 đêm tuyệt vời bên anh chàng lịch lãm Đông Phong.
Đông Phong chỏi tay ngồi dậy, đầu anh nhức như búa bổ. Anh đảo mắt nhìn quanh, căn phòng thật lạ, không hiểu ai đã đưa anh tới đây?
Đông Phong cố nhớ lại mọi việc. Đêm qua sinh nhật của Thuỷ Tiên, cô ấy đã tỏ tình, anh đã từ chối. Anh và ông Quang nâng ly chúc Thuỷ Tiên vui vẻ, rồi sau đó thì anh không còn nhớ gì cả. Chỉ mang máng là… hình như có ai đó chạy tới lôi anh ra khỏi nhà…
Đông Phong nhăn mặt khi cơn buồn nôn ập đến. Anh nhỏm dậy đi vào toa – lét, nôn thốc nôn tháo.
Mở vòi nước tưới lên mặt, Đông Phong nghe người nóng ran, cổ họng khô khốc.
Anh chậm chạp bước ra, Hoàng Nguyên đã đứng đó tự bao giờ. Ném cho anh cái khăn, Hoàng Nguyên hậm hực:
- Lau đi…bố! Con đến khổ vì bố thôi.
Hất mặt lên, Hoàng Nguyên tiếp:
- Khát cháy cổ rồi phải không? Ai bảo nốc cho nhiều vào rồi mặt nhăn, mày nhó. Ly chanh nóng tớ để trên bàn đó, có uống thì lấy mà uống.
Sau khi uống hết ly chanh nóng, Đông Phong cảm thấy đỡ khó chịu hơn.
Ngồi xuống đối diện với Hoàng Nguyên, anh bắt đầu tra vấn:
- Sao tự nhiên tớ lại ngủ ở nhà cậu thế này?
Không vội trả lời, Hoàng Nguyên hỏi lại:
- Này! Có thật là cậu không nhớ gì không?

Thấy Đông Phong ngán ngẩm, Hoàng Nguyên chì chiết:
- Phải mà, con người ta thì sướng như tiên. Ngồi uống rượu có người đẹp phục vụ tận tình. Chỉ khổ cho tấm thân tội nghiệp của tôi… đêm hôm phải chạy ngược, chạy xuôi vì cậu. Suýt tí nữa tớ bị Mỹ Ngọc cho ngủ ngoài đường.
Đông Phong trố mắt:
- Sao lại thế? Cậu chọc giận cô ấy à? Cậu nói cho tớ biết, tại sao khi không tớ lại ở đâyc ả đêm vậy?
Hoàng Nguyên trợn mắt, anh bĩu môi :
- Ối trời! Chẳng phải khi không đâu. Đêm qua, nếu tớ không tới nhà lôi cậu đi, có lẽ giờ này cậu không còn thản nhiên ngồi nói chuyện với tớ thế này.
Đông Phong nhăn nhó:
- Là chuyện gì? Cậu cứ ấp úng không thành câu, tớ chẳng hiểu gì hết.
- Được, được. Vậy thì cậu ngoáy 2 lỗ tai mà nghe tớ kể đây. Đảm bảo cậu xanh máu mặt cho mà xem.
Hoàng Nguyên thuật lại toàn bộ câu chuyện tối quạ Đông Phong ngồi nghe mà lạnh cả người. Anh không ngờ Thuỷ Tiên vì yêu anh mà mù quáng đến vậy. Cả ông Quang nữa… không biết phân biệt sau trước, đã hùa với Thuỷ Tiên ép anh uống say đến mức không còn tỉnh táo.
Hoàng Nguyên kết thúc bằng 1 giọng dí dỏm:
- Rõ cả rồi, phải không? Mai này cô ta mở tiệc lại nhận lời nốc rượu như điên chứ gì? Cho cậu hay, lần này thì may mắn. Nếu có lần sau, tớ có 3 đầu 6 tay cũng không kịp cứu cậu đâu. Cố nhớ mà rút kinh nghiệm
Đông Phong than vãn:
- Thuỷ Tiên thật quá hồ đồ. Tớ đã bảo rành rẽ là mình có người yêu rồi, vậy mà cô ấy lại cố tình không chịu hiểu.
Hoàng Nguyên rùn vai:
- Cô ả dữ kinh khủng. Tớ chỉ mới lên tiếng đòi đưa cậu đi, thế là cổ mắng tớ như tát nước vào mặt. Cậu nghĩ xem, 1 mình tớ chọi với 2 người, nhắc lại vẫn còn nổi da gà.
Khuôn mặt Đông Phong dàu dàu, anh nghiêm giọng:
- Chiều nay về nhà, tớ dứt khoát phải nói chuyện với Thuỷ Tiên, yêu cầu cô ấy…
Khuôn mặt Đông Phong dàu dàu, anh nghiêm giọng:
- Chiều nay về nhà, tớ dứt khoát phải nói chuyện với Thuỷ Tiên, yêu cầu cô ấy nghiêm túc một tí . Nếu tớ cứ vì chú Quang mà bỏ qua thì cô ta lờn mặt, rồi lại chứng nào tật nấy . Chẳng lẽ vừa phải làm việc, lại vừa phải lo đối phó cô ta.
Hoang Nguyên háy mắt :
- Nhìn cậu, tớ thật ngưỡng mộ . Vừa nói yêu Tiểu Băng, trong khi đó lại có thêm em Thuỷ Tiên kè sát 1 bên, hai cô, ai cũng xinh như mộng . Nói thiệt đi, cậu định bắt cá hai tay à ?
- Bắt cái con khỉ ! Tớ thấy mình bị phiền phức thì có . Nói gì thì nói, tớ cũng cảm ơn cậu . Suýt chút nữa tớ chẳng biết mình phải ăn nói, hoặc giải thích sao cho Tiểu Băng rõ.
Hoang Nguyên cười khì :
- Tội nghiệp Tiểu Băng . CHắc là tối qua cổ hắt hơi liên tục . Bị họ truy quá, tớ đánh liều nói Tiểu Băng bị tai nạn . Thật sự cô ấy có biết đầu đuôi gì đâu . Chuyện này lỡ đến tai cổ , tớ bị cổ chửi không kịp ngáp.
Đông Phong cười theo . Anh ngán ngẩm nói :
- Cũng còn may cho tớ . Mà này ! Cậu đừng cho ai biết chuyện này nhé . Nhất là Tiểu Băng . Thú thật với cậu, tớ chỉ yêu mỗi một mình cổ . Tớ không muốn cổ biết rồi hiểu lầm, cô ấy nhạy cảm lắm.
- Chuyện nhỏ . Nhưng mình góp ý với cậu thế này . Nếu được, cậu nên để Thuỷ Tiên ra khách sạn ở . chứ cái đà này, mình nghi lắm . Chắc gì cổ bỏ qua cho cậu . Tiểu Băng có thông cảm đến đâu, nhưng ngày nào cũng nhìn cảnh cậu ra vẻ thân mật với cô ta, tớ sợ cô ấy hiểu lầm cho mà xem.
- Tớ biết rồi.
- Liệu mà cưới cho sớm, để cô ta deo theo riết, có ngày cậu hối không kịp.
Đông Phong nói băng giọng dứt khoát:
- Tớ định về Đà Lạt cho mẹ tớ hay . Chưa kịp đi thì xảy ra chuyện này . Chắc là phải làm phiền cậu nữa đây.
Hoang Nguyên trợn mắt:
- chuyện gì cũng được, nhưng đừng bảo tớ phải xuất hiện trước mặt Thuỷ Tiên . Tối qua tới gạt cô ả thế nào cô ả cũng căm tớ lắm.
Biết Hoàng Nguyên hiểu lầm, Đông Phong vội giải thích :
- Tớ nói muốn chuyện ở công ty kìa . Cậu có giúp tớ không nào ?
- Hoang Nguyên búng tay:
- Được thôi . Vì cậu, tớ sẵn sàng hy sinh luôn tuần trăng mật của mình.
- Cậu xạo vừa thôi chứ . Tuần trăng mật của cậu đã hết cách nay cả nửa tháng, đừng tưởng mình không biết gì nhé.
Hoàng Nguyên cười vang, anh nheo mắt, phán:
- Bây giờ, ngày nào đối với tớ cũng là trăng mật . Không tin, cậu cưới vợ đi khắc biết.
- Hạnh phúc gớm nhỉ ! Cậu làm mình ganh vơi" cậu đấy.
Bá vai Đông Phong, Hoang Nguyên lôi anh đứng lên:
- Nếu thế thì về liền ngoài đó giục bà già đi . Chứ ngồi đây ganh với tớ cũng chẳng được gì . Mình đi làm ly cà phê đi , sau đó sẽ tính tiếp.
Đông Phong bước theo Hoàng Nguyên . Hắn đối với anh thật là tốt, cả chị Mười nữa . Tối qua, không nhờ hai người giúp đỡ , Đông Phong chẳng biết phải giải quyết sao cho ổn thoa? mọi việc . Tuy anh vô tình, nhưng Thuỷ Tiên thì khác . Vì yêu mà cô cả gan dám liều lĩnh, bất chấp mọi hậu quả.
Sau lần đó, Đông Phong luôn tìm cách lánh mặt Thuỷ Tiên . Đôi ba lần, anh nhắc khéo với ông Quang để Thuỷ Tiên ra trọ khách sạn, nhưng ông chỉ ậm ừ rồi đâu lại vào đấy . Đông Phong có hỏi tới, ông Quang lại viện lý do này nọ Nào là Thuỷ Tien chỉ bồng bột vì yêu nên mơi dại dột làm thế . Rồi thì cô ta là con của người bạn tâm giao, ông không thể mở miệng bảo cô dọn ra ngoài.
Đông Phong vô cùng bất mãn . Nhưng vì ông Quang nênn anh im lặng, cố chịu thêm 1 thời gian . Cách tốt nhất bây giờ là anh hạn chế tối đa gặp mặt cô ta.
o0o
Thuỷ Tiên đi qua đi lại trong phòng, gương mặt cô hầm hầm giận dữ.
Liếc xéo ông Quang, cô rít giọng :
- Nghĩ cách gì đi chứ . Ngồi phỗng ra đó thì được gì ?
Ông Quang gay gắt :

- Thì cũng từ từ rồi tính, em hối quá làm anh rối cả lên . Tức thật, nếu tới đó thằng khốn đó không xuất hiện thì mọi việc đều ổn cả rồi.
Ngồi phịch xuống nệm, Thuỷ Tien nôn nóng :
- Hừ ! Giờ này còn ngồi đó chắt lưỡi . Hắn đã dự tình về Đà Lạt đón bà già lên đây . Lúc ấy, dù cho anh có phép cũng chẳng thay đổi được gì.
Ông Quang nhẩm tính :
- Anh theo dõi thằng Phong mấy ngày nay, và điều tra được con bé người yêu của nó.
Mắt Thuỷ Tien long lên . Cô hỏi dồn :
- Con quỷ đó tên gì ? Nhà nó ở đâu ? Nó có nghề nghỗng gì không ?
Ông Quang dấm dẳng :
- Hỏi gì mà lắm the6 ? Nó tên Tiểu Băng, nhan sắc cũng thuộc loại khá . Hình như cũng làm chung chỗ với thằng Phong.
- Hèn gì mà hắn chẳng đếm xỉa đến tôi . ANh Quang ! Anh mau nghĩ cách đi . - Rồi cô ta gào lên - Tôi thù hắn . Hắn dám từ chối tôi, không chịu nhìn mặt tôi . Hắn nghĩ hắn là ai mà phách lối cao ngạo như vậy ? Tôi thề sẽ không để hắn yêu dù chỉ một ngày.
Thuỷ Tiên tức nghẹn, cô ngồi thở hổn hển , trong lòng cô vừa yêu vừa hận . Lần đầu tiên trogn đời , trái tim cô biết rung động trước một người, vậy mà người ấy ngang nhiên từ chối cô.
Thuỷ Tiên muốn đập phá tất cả cho hả giận . Nhưng cô đành thúc thủ ngồi yên để lòng bừng sôi căm tức.
Ông Quang chồm tới gần Thuỷ Tiên, cặp mắt ti hí của ông thật gian xảo . Ông chọc vào cơn tự ái của cô.
- Anh có kế này rất hay, nhưng hơi liều lĩnh . Không biết em có hứng thú tham gia không ?
Giọng Thuỷ Tiên lạnh lùng :
- Tôi không hề có ý định bỏ cuộc . Đừng vòng vo mất thì giờ , nói đại ra xem sao.
Ông Quang cười nửa miệng :
- Tìm cách để con bé Tiểu Băng biến mất . Chỉ lúc đó , em mới hy vọng chiếm được thằng Phong.
- Bằng cách nào ?
Giọng ông Quang bí hiểm :
- À ! Có thể là một tai nạn , hoặc vì biến cố gì đó chẳng hạn... em vốn thông minh lắm mà.
Một tia sáng loé lên trong đầu . Thuỷ Tiên thừa biết ông Quang ám chỉ điều gì . Sắp xếp một tai nạn để con nhỏ đó vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian . Sau đó, cô sẽ là người đứng ra an ủi Đông Phong, biết đâu anh vì cảm động mà quay lại cùng cô.
Khuôn mặt Thuỷ Tiên có phần tươi tỉnh hơn . Cô cao giọng nói :
- Anh thông báo với Đông Phong, ngày mai em ra sân bay.
Ông Quang ngạoc nhiên :
- Em không định ở đây nữa sao ?
Thuỷ Tiên nhếc môi cay độc :
- Phải . Cứ để hắn tưởng em đi rồi . Lúc đó , hắn không còn đề phòng, chúng ta cũng dễ hành động.
Ông Quang gật gù . Cười khoái trá, ông nói :
- Không hổ danh là vợ yêu của anh . Lần này, thằng Phong chết chắc.
Thuỷ Tiên ngửa cổ cười cay độc :
- Ngày tàn của hắn đã điểm . Hắn sẽ không còn cao ngạo được bao lâu nữa . Anh chuẩn bị ăn mừng đi là vừa.
Móc túi lấy tấm hình, ông Quang đưa cho Thuỷ Tiên :
- Chính là cô gái này . Địa chỉ của cô ta ở phía sau tấm ảnh.
Nhìn trừng trừng vào hình Tiểu Băng , Thuỷ Tiên nghiến răng căm phẫn.
- Mày sẽ không còn cười được mấy ngày nữa đâu . Dám xen vào phá bĩnh tao , thì đừng trách sao tao quá tàn nhẫn.
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT1026/5080