XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Học Làm Ông Xã-full

Lượt xem :
đâu và biết cả lý do Tâm Phi muốn ly hôn.

“Cô ấy sao?”

Nhớ tới bạn thân, mắt Giản Phái Lam cay cay.

“Do cô ấy không yêu anh nên muốn ly hôn, thế đã hiểu chưa?”

“Hình như cô khóc?”

“Tôi khóc mặc tôi liên quan gì đến anh. Tôi đang tập khóc trong vòng mười giây, không được hả?”. Sáng nay lúc Tâm Phi nói với cô, cô đã muốn tới chỗ bạn ngay nhưng vì bận việc ở cửa hàng, đang định lát nữa sẽ tới chỗ Tâm Phi.

Thấy Tề Diệu nhìn mình chằm chằm, cô tức giận hét toáng lên:

“Nè, anh luật sư, anh đừng nhìn tôi như vậy. Vì Tâm Phi không làm vợ anh nữa nên tôi mừng quá tôi khóc, bộ không được hả?”.

Mặt Tề Diệu tối sầm lại.

“Tôi và cô ấy nói chuyện, cô đều biết hết?

“Vâng, chuyện gì tôi cũng biết”. Giản Phái Lam khó có cơ hội trả đũa lại anh. “Anh chỉ vì chữ hiếu mới lấy Tâm Phi nhưng Tâm Phi lại yêu anh đến ngu ngốc, một lòng tình nguyện làm người giúp việc cho anh, vì anh mà chịu khổ, ngốc hết sức”.

“Tôi không có thời gian nói chuyện với cô, cô chỉ cần nói cho tôi biết, Tâm Phi đang ở đâu?”

“Tôi không nói cho anh biết đâu!”.

Tề Diệu nghĩ có lẽ Phái Lam sẽ không nói cho anh biết nhưng anh lại rất muốn biết. Bây giờ anh chỉ muốn được gặp vợ anh.

Nhìn Giản Phái Lam, anh cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.

Lúc nãy ở nhà ba mẹ vợ, mẹ vợ anh cứ cúi đầu xuống, giống như bà đang khóc…

Lòng anh dấy lên cảm giác bất an, anh xoay người đi ra khỏi cửa hàng, không quan tâm Giản Phái Lam ở phía sau hét to.

“Tề Diệu, đứng lại cho tôi, tôi chưa nói xong,…anh quay lại đây cho tôi…”

Ngồi trong xe, Tề Diệu không còn tức giận nữa, mặt anh trở nên lo lắng. Anh sợ vợ anh đang gặp chuyện gì đó?

Có thể lắm. Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nên hôm qua anh về nhà thái độ của cô lạ lùng như vậy nhưng anh lại không phát hiện ra. Anh đúng là một thằng chồng tồi.

Anh lái xe trở lại nhà ba mẹ vợ, định ấn chuông cửa thì thấy hai ông bà đang mở cửa đi ra. Mắt hai người đỏ hoe, có vẻ như mới khóc xong.

“Tề Diệu, sao con lại tới nữa?”. Ba Trình hoảng hốt. Ông bà mới gửi Duy Duy sang nhà hàng xóm và đang định đến bệnh viện.

“Ba, mẹ, ba mẹ hãy nói cho con biết. Đã có chuyện gì xảy ra với Tâm Phi?”

“À thì………”. Ba Trình nói lấp lửng.

“Ba!”. Đúng là đã có chuyện gì đó xảy ra với cô ấy.

“Tâm Phi nói không cho con biết”.

Tề Diệu quay lại phía mẹ Trình đang khóc.

“Mẹ, xin mẹ nói cho con biết. Con là chồng Tâm Phi, con cần phải biết”.

“Tâm Phi nó…”

“Không được nói, mình quên Tâm Phi dặn gì rồi sao?”. Ba Trình cản lại.

“Nhưng…”. Mẹ Trình không phải là không biết con gái mình dặn gì. “Nhưng lỡ có chuyện gì không hay xảy ra với con bé, cả nhà mình biết làm sao bây giờ?”.

Mẹ Trình quay về phía Tề Diệu, quyết định nói ra chuyện của Tâm Phi.

“Tề Diệu, Tâm Phi bị bệnh!”.

Chương 6
Trong phòng bệnh, Tề Diệu nhìn gương mặt vợ anh tái nhợt đang nằm trên giường, lòng đau đớn.

Một tuần trước, khi biết được bệnh tình của mình, Trình Tâm Phi sẽ phải nằm viện theo chỉ định của bác sĩ. Cô gửi con ở nhà mẹ đẻ, chuyển phát nhanh đơn ly hôn cho anh, rồi mới đến bệnh viện.

Từ trước tới giờ cô luôn như vậy, làm việc gì cũng không để anh phải bận tâm.

Cô bị bệnh không những không cho anh biết mà còn yêu cầu được ly hôn. Anh hiểu, anh hiểu vì sao cô làm thế. Vì cô không muốn anh lo lắng. Dẫu biết là như vậy nhưng tại sao cô lại không tin tưởng anh, không dựa vào anh?

“Nếu em thực sự yêu anh, em đã không làm như vậy…”. Nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền, Tề Diệu nói nhỏ.

Buổi chiều ngày hôm đó, anh và ba mẹ vợ tới bệnh viện. Bác sĩ đã nói: “Chị Tề mắc bệnh bạch cầu cấp tính, bệnh đang chuyển biến theo chiều hướng xấu…”.

Cũng tối ngày hôm đó, cô lâm vào tình trạng hôn mê, vài ngày sau mới hồi phục được ý thức nhưng tình trạng của cô luôn không ổn định.

Trình Tâm Phi tỉnh lại, vừa nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh giường mình, khóe mắt cô đỏ lên.

Mấy ngày nay, cứ tỉnh dậy là lại thấy anh, cô cảm thấy rất yên tâm nhưng anh còn phải làm việc cơ mà.

Mấp máy môi, giống như chỉ nói bằng hơi:

“Diệu, anh ký tên chưa? Anh ký rồi thì anh và em không có quan hệ gì nữa. Anh không cần tới bệnh viện đâu”. Cô không biết mình có thể khỏe lên được hay không, cũng không biết mình sẽ phải nằm viện bao lâu, cô chỉ không muốn làm phiền đến anh. Cô đã cản trở sự nghiệp của anh nhiều năm nay, đã đến lúc cô phải buông tay ra để anh kết hôn lần nữa. Cô sẽ không trách anh mà còn chúc phúc cho anh nữa.

Ký tên? Sao lần nào tỉnh dậy câu đầu tiên cô nói với anh cũng là câu này? Tề Diệu thấy khó chịu.

“Tâm Phi, em nói thật à? Em thật sự muốn ly hôn với anh?”

“……Đúng vậy.”

“Câu trả lời của anh trước sau như một, anh-không-ly-hôn”.

“Diệu……”

“Đừng nói nữa, em sẽ mệt. Nghỉ ngơi cho khỏe”. Tề Diệu kéo ghế ngồi xuống.“Bác sĩ nói người nhà cần nói chuyện nhiều với em để em tỉnh táo. Một mình anh nói với em là được rồi, em chỉ cần nghe thôi”.

“Anh, còn công việc của anh…”. Cô không thể là gánh nặng của anh.

“Em nghe anh nói”. Anh dịu dàng ngắt lời cô. “Anh vẫn chưa nói với em, anh đã quyết định thành lập Công ty Luật. Ông chủ Phương là người đầu tư. Đối với anh, ông ấy là bậc chú bác đáng kính, giống như cha anh vậy, còn Uyển Gia là em gái anh”.

Đáng lẽ những lời này anh phải nói với cô từ trước mới phải.

“Sau khi công ty Luật được thành lập, anh sẽ có khá nhiều thời gian để quan tâm tới em và Duy Duy, nên anh mới cố gắng giải quyết xong tất cả các vụ kiện”. Vì cô chưa từng hỏi về công việc của anh nên anh cũng không muốn nói.

Trình Tâm Phi tròn xoe mắt ngạc nhiên. Anh ấy bận rộn nhiều việc là vì thế sao?

“Chiều cái ngày mà anh bào chữa xong vụ kiện cuối cùng, gọi điện cho em hỏi về đơn ly hôn, em có biết là anh sửng sốt như thế nào không?”

“Em… xin lỗi”

“Không, là anh sai”. Tất cả đều là lỗi của anh. “Từ trước tới giờ, anh ít khi nói chuyện công việc với em. Vì anh thấy em không muốn biết, lại thấy em ngày nào cũng vui vẻ nên không nghĩ gì”.

Anh nói đúng như cô nghĩ. Cô không hiểu những vấn đề về Luật nên giả sử nếu có thảo luận với nhau cô cũng không thích lắm.

“Em biết vì sao mẹ anh lại thích em không?”

Mẹ chồng cô đã từng nói cô rất ngoan, điều này làm cô rất vui, không phải thế sao?

“Chính là vì khi em xuất hiện, em đã hàn gắn tình cảm của mẹ và anh, và làm thay đổi cả suy nghĩ của anh”.

Tề Diệu nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

“Từ nhỏ đến lớn, anh hận vì sao anh sinh ra không có cha, có thể nói anh lúc đó rất bất hiếu, không hề muốn nói chuyện với mẹ anh. Anh rất tức giận vì sao mẹ lại sinh anh ra, cho đến khi em xuất hiện, nói cho anh biết không có cha thì có sao, chỉ cần anh thông minh, nổi bật hơn bất cứ ai. Lúc đó anh mới mở lòng mình ra được”.

Nếu anh không nhắc lại chắc cô cũng quên mất những lời cô nói với anh lúc đó.

“Đúng. Anh đạt được nhiều thành tích, so với nhiều người đều xuất sắc hơn, việc gì anh phải để tâm tới những chuyện nhỏ nhặt, để ý tới thân thế của anh, dù sao cũng không có cách nào có thể thay đổi được sự thật là anh không có cha”. Lúc đó nghe cô nói khí thế như vậy, anh vẫn còn nhớ từng câu từng chữ.

“Rồi em lại hay chạy tới nhà anh, làm cho nhà anh lúc nào cũng có tiếng cười vô tư vui vẻ của em. Anh và mẹ nói chuyện với nhau nhiều hơn, tình cảm được khôi phục trở lại”.

Vì cô mà nhà anh đã thay đổi, cảm xúc trong lòng anh dâng trào, nắm chặt bàn tay của cô.

“Đối với anh, em như một thiên sứ, thiên sứ xinh đẹp hồn nhiên. Thiên sứ của anh, anh không có cách nào để buông em ra đâu. Anh yêu em, Phi Phi”.

Bệnh viện có quy định thời gian vào thăm bệnh nhân nên hết giờ, Tề Diệu phải rời khỏi phòng bệnh.

Tề Tuấn Duy ngồi cùng với ông bà ngoại ở dãy ghế hành lang. Vừa thấy ba bước ra, cậu bé chạy ngay tới.

“Ba!”.

Tề Diệu ôm con, cúi đầu chào ba mẹ vợ. Anh quyết định nói với họ.

“Ba, mẹ, con cảm ơn ba mẹ cả tuần nay đã chăm sóc Duy Duy. Từ hôm nay trở đi, con sẽ chăm sóc cho con con”.

Mẹ Trình ngạc nhiên.

“Con lo cho thằng bé? Còn công việc của con? Mà con là đàn ông sao lo cho thằng bé được?”

“Tề Diệu, mẹ con nói đúng đó. Tâm Phi đang nằm viện, con còn phải làm việc. Ba thấy Duy Duy cứ để ba và mẹ chăm sóc cho nó là tốt nhất”.

“Nhưng con thích ở với ba”. Tề Tuấn Duy nói ra ý muốn của mình.

“Ba cũng muốn ở với Duy Duy”. Tề Diệu vỗ mặt con. “Ba, mẹ, công việc của con ở Sở, con đã bàn giao cho người khác rồi, giờ chỉ chờ cho tới khi Công ty Luật được thành lập. Cho nên con có khá nhiều thời gian để chăm sóc Duy Duy”.

Anh biết trước mắt anh không có tâm trí đâu để đi quản lý nên đã đến gặp ông chủ Phương nói anh từ chối vị trí Tổng giám đốc công ty Luật đang xây dựng và anh cũng không cảm thấy tiếc nuối gì.

Không ngờ ông chủ Phương vẫn nhất quyết muốn hợp tác với anh, không có chuyện đi tìm đối tác khác. Ông đầu tư vào công ty là vì anh. Do đó Công ty sẽ tiếp tục được xây dựng, vị trí Tổng giám đốc vẫn để không chờ anh.

Ông chủ Phương ra sức thuyết phục làm anh không có cách nào từ chối. Mặt khác, vì không muốn làm Tâm Phi lo lắng nên anh vẫn quyết định đi làm. Có như vậy cô mới an tâm chữa bệnh.

Bác sĩ nói, bệnh của cô không phải là không có cơ hội điều trị thành công. Việc điều trị bằng hóa chất là bắt buộc nhưng cô vẫn cần phải được thay tủy thì bệnh mới có cơ hội được chữa khỏi hoàn toàn.

Trước mắt, bệnh viện đang liên lạc với các bệnh viện lớn khác và nhiều trung tâm y học để tìm tủy thích hợp với Tâm Phi vì cả anh, Duy Duy, bacô, bạn bè, tất cả đều không phù hợp. Mọi người đều hy vọng sớm tìm thấy tủy thích hợp để thay cho cô.

“Tề Diệu, con có thể lo cho Duy Duy thật à?”. Nhìn hai cha con ôm nhau vui vẻ, Ba Trình cảm động. Nhưng Tề Diệu vừa làm việc vừa chăm sóc con nhỏ, còn phải đến bệnh viện, như vậy có quá sức không.

“Ba, mẹ yên tâm. Con sẽ lo cho Duy Duy thật tốt”. Anh không cần biết anh có chăm sóc được cho con của anh, mà là anh thật sự muốn con ở với anh. “Chắc ngay từ đầu con sẽ gặp không ít khó khăn, nhưng con và Duy Duy sẽ cùng nhau làm việc nhà, chờ Tâm Phi xuất viện”.

“Ba, con phụ ba làm việc nhà”. Tề Tuấn Duy ưỡn ngực nói.

“Được, con ngoan lắm”.

Thấy con rể quyết tâm như vậy, ba Trình và mẹ Trình cũng không phản đối. Nhưng nếu có việc gì đó xảy ra, họ hy vọng Tề Diệu không quá cứng rắn như lúc này, cứ để họ chăm sóc cháu ngoại.

“Ba mẹ, từ hôm nay trở đi, con sẽ cố gắng làm tròn nghĩa vụ của một người cha, khi nào Tâm Phi xuất viện về nhà, con sẽ cố gắng để xứng đáng làm chồng cô ấy”.

Một người đàn ông và một cậu nhóc sống cùng với nhau đúng là không phải chuyện dễ.

Ngay ngày đầu tiên, Tề Diệu lồm cồm bò dậy. N
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT582/582

Polaroid