XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện tình yêu - Ít ra còn có anh

Lượt xem :
ng dậy trả lời câu hỏi

- Minh em đứng dậy cho cô biết câu thơ này có gợi cho em suy nghĩ gì?

" Dữ dội và diu êm

Ồn ào và lặng lẽ"

Minh trả lời ngay không biết có phải vì Nó mà Minh giân mất trí rồi không mà...

- Dạ thưa cô mệnh đề sai không thể cùng tồn tại..

Cả lớp ồ lên cười, cô cũng cười tưởng đâu cô trách phạt Minh nhưng cô lại hỏi tiếp

- Vậy còn câu

" Sóng bắt đầu từ gió

Gió bắt đầu từ đâu

En cũng không biết nữa

Khi nào ta yêu nhau?"

Minh trả lời tiếp

- Dạ song bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ nơi có khí áp cao, chắc quên kiến thức về địa lí mà tác giả mới viết vậy...

Cô cười vì cô hiểu Minh giỏi toán chứ tâm hồn văn học chẳng đến đâu cứ coi như là gọi Minh trả lời để cả lớp thư giãn. Minh ngồi xuống Nó nhìn Minh cười, Minh chẳng cười lại mà nhìn Nó như muốn ăn thịt vậy...mấy ngày sau Nó không ghé nhà Minh nữa, Minh cũng không nói gì vậy là hai đứa chiến tranh lạnh luôn

***************

1 tuần sau........

Ra về Nó ghé nhà Minh,Nó muốn làm hòa Nó không tìm ra cớ cho bản thân Nó, cuối cùng Nó viện cớ phải hoàn thành tờ hợp đồng hôm trước. Nó bước vào đã thấy gương mặt đằng đằng sát khí của Minh. Minh giận Nó vì dám "bỏ Minh theo thằng khác", Nó cũng không khác gì cũng giận Minh. Nhưng Minh không thể nào giận Nó lâu khi nhìn thấy Nó ướt mem vì ngoài trời mưa to. Nó hắt xì, Nó lạnh Minh bảo Nó vào nhà Minh đưa cho Nó bộ đồ, cái áo sơ mi của Minh và cái quần short jean không biết ở đâu ra. Thay đồ xong Nó vừa bước ra, Minh nhìn Nó với ánh mắt lạ lắm. Gương mặt trong sáng, làn da trắng..Nó ra dáng một thiếu nữ lắm Minh hơi bối rối hình như Nó cũng nhận ra. Minh quay mặt đi bảo Nó xuống ăn rồi uống thuốc. Ăn uống xong Nó mệt lã ngươi hắt xì liên tục nên Minh nói Nó vào phòng mình nghỉ ngơi Nó mệt quá cũng không biết thế nào đành như vậy. Minh ngồi ngoài phòng khách tuyệt nhiên không phiền Nó nghỉ ngơi. 30 phút sau Minh thấy muốn đọc sách nên vào phòng lấy, nói rõ ra Minh muốn tìm cớ để được gần Nó thôi..Bước vào phòng Minh thấy Nó ngoan ngoãn nằm như một con mèo con, Nó vẫn nằm sấp như thói quen cũ, để nhìn Nó rõ hơn Minh lai ngồi cạnh giường nhìn gương mặt đã ám ảnh Minh bấy lâu. Đặt một nụ hôn lên trán Nó, Minh cười rồi nằm xuống cạnh Nó và ngủ thiếp đi...Nó tỉnh dậy và mở mắt ra Nó thấy gương mặt thân quen phút chốc Nó cảm thấy vui quá.. Nó chống tay nhìn Minh rồi khẽ nói "giữa lúc đang có nhiều chuyện lo mà sao cậu làm tui mệt mỏi hơn vậy?"

- Tui có làm gì đâu chứ cậu mới làm tui mệt đó, nằm kế một đứa con gái khó chịu vô cùng nhất là...

Câu trả lời của Minh làm Nó đỏ mặt lay hoay ngồi dậy. Nó giận dỗi đánh Minh tới tấp Minh không giận ngồi bật dậy nắm lấy tay Nó để Nó không thể tiếp tục đánh được nữa. Minh than đau như con nít Nó không thể nhịn cười. Đột nhiên Nó hỏi

- Bạn giỏi vậy chuyện gì cũng biết phải không?

- Còn tùy là chuyện gì, sao vậy? Minh đáp lại

Nó nói tiếp

- Vậy Minh có biết tui...tui.. thích Minh không!?

Nghe Nó nói vậy Minh cười trả lời

- Sao biết được chứ không phải bạn bỏ tui đi, không thèm nòi chuyện với tui. Toàn là nói với Tuấn Anh thôi hả?

- Chứ không phải bạn cũng vậy à hồi sáng tui cũng thấy bạn ngồi nói chuyện thân thiết với nhỏ My hả, có thèm nói chuyện với tui đâu mà bắt lỗi? Vậy giờ biết rồi đó bạn có thích tui không?!

Minh hiểu ra lí do sao mà Nó lại giận Minh, bất giác Minh thấy hạnh phúc lắm Minh đưa tay kéo Nó vào lòng. Nó ngoan ngoãn nằm trong lòng Minh cứ như vậy Minh không trả lời câu hỏi lúc nảy của Nó nhưng Nó đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Cả hai không nói gì nhưng cũng đủ hiểu lòng nhau. Nó về Minh chở Nó hai người cùng trò chuyện rất vui, Nó vẫn nghĩ sắp tới mọi chuyện sẽ tốt hơn với Nó vậy mà..

Vừa về đến nhà người ta báo cho Nó hay ba mẹ Nó vừa bị ti nạn qua đời, Nó dường như không thở được nữa, Nó khóc ròng rồi ngất đi. Minh thấy lòng thắt lại vì không thể làm gì cho Nó. Minh im lặng ở cạnh Nó cho đến khi tan lễ kết thúc..đưa tiễn ba mẹ Nó đến nơi an nghĩ Nó ngồi chết lặng không nói không rằng. Minh ngồi cạnh Nó rất rất lâu..trời mưa thật to như khóc thay nỗi lòng của Nó ba mẹ mất đi Nó không còn người thân nữa quê Nó ở Hà Nội ba mẹ vào đây sinh sống, dòng họ cũng chẳng có nhiêu người. Vậy là từ nay Nó phải đơn độc như vầy hay sao? Nó sợ lắm, sợ cô đơn sự không còn ai nhắc nhở lo lắng cho Nó. Kì thi tốt nghiệp sắp tới Nó chắng màn việc học hành Nó trở nên ít nói hơn trước Nó sống nhờ vào tiền bảo hiểm của bố mẹ để lại nhưng Nó chẳng thể sống như vậy mãi được. Nó không nói chuyện với ai, cả Minh. Minh hiểu cũng không trách Nó Minh chỉ thấy lo cho tương lai của Nó. Kể từ ngày ba mẹ Nó ra đi Nó cũng không đến nhà Minh làm nữa, nên Minh cũng ít có cơ hội gặp Nó dù Minh có đến nhà tìm nhưng Nó cũng lãng tránh. Hôm nay tan học Minh theo Nó về nhà luôn. Minh xuống bếp nấu cho Nó ăn Minh làm mọi việc nhà còn Nó chỉ ngồi một chỗ Nó không đuổi Minh về như mọi lần..Nó hỏi

- Sao bạn lại quan tâm tui như vậy? Nhưng tui không cần đâu

Minh hiểu Nó Minh chẳng thèm đáp lại. Minh nấu xong để đồ ăn trên bàn Minh nói

- Bạn định cứ sống mãi thế này sao hả, cậu định để bạn bè thầy cô lo cho cậu mãi sao? Bnạ lớn rồi thì phải biết suy nghĩ đi chứ đau buồn khóc lóc giải quyết được gì hả?Minh chưa từng lên tiếng khuyên nhủ Nó kể từ khi ba mẹ Nó mất đi Minh biết Minh không hiểu được hết sự mất mát ấy, Minh không có quyền lên tiếng chỉ trích Nó, nhưng nhìn thấy Nó như vậy mãi Minh không thể chịu đựng thêm nữa. Minh giận nên to tiếng Minh không giận Nó chỉ giận bản thân không thể san sẻ những bất hạnh của Nó, Minh nhẹ giọng

- Nếu mà bạn định sống mãi như thế này thì ba mẹ bạn sẽ thất vọng lắm, tương lai phía trước của bạn ít ra...ít ra dù xảy ra chuyện gì cũng còn có tui bên cạnh mà...mọi chuyện rồi sẽ qua hết!

Nói xong Minh ra về. Hôm sau Nó không đi học Minh đến nhà tìm...Nó ngồi ngắm dòng sông trước nhà những cơn gió thổi mái tóc Nó bay bay. Thấy Minh đến Nó cười gọi Minh lại ngồi cạnh. Nó hỏi Minh

- Bạn có đồng ý giúp tui không?

Minh trả lời Nó

- Giúp gì..

Nó tiếp...

- Thì giúp tui ôn bài chuẩn bị thi chứ sao tui bỏ bài nhiều quá nên...

Minh gật đầu đồng ý ngay Minh thấy vui lắm vì được nhìn thấy nụ cười, sự quyết tâm ngày nào của Nó. Nó quay sang nhìn Minh ánh mắt đầy hi vọng

- Mọi chuyện rồi sẽ qua hết đúng không?

Minh nhìn vào đôi mắt Nó

- Uhm. Ít ra sẽ còn có tui..

**************

Những ngày tháng sau đó Minh giúp đỡ Nó ôn luyện . Cũng đến ngày thi Nó thi khoa báo chí Minh thi ngành Y. Kết quả cả hai cùng đậu Nó vui vẻ đến tìm Minh định là rủ Minh cùng đi ăn mừng. Minh ngồi nhà có ý chờ Nó Minh biết Nó sẽ tới. Trái với niềm vui của Nó, Minh có vẻ mặt đăm chiêu lắm. Nó chưa lịp nói gì Minh bảo

- Từ giờ tui chính thức rời xa bạn, bạn hãy tự mình lo cho bản thân mình đi Phế liệu à. Bạn không biết chăm sóc bản thân cũng không...đúng là phế liệu mà.

Nó không hiểu gì Minh lại tiếp lời

- Tui sẽ đi du học 5 năm sau mới về. Cậu có chờ tui không?

Nó bướng bỉnh trả lời

- Chờ để làm gì?

- Chờ hay không tùy cậu...Minh quay lưng bỏ mặt Nó, Nó cũng không nói gì thêm. Ngày đưa Minh ra sân bay Nó đưa Minh một cây kẹo, hình như Nó thích ngọt ngào nhưng cuộc sống của Nó thì lại không như vậy những người Nó thương yêu đều rời xa Nó. Minh thấy Nó khóc, Minh sợ không kiềm được lòng quay lưng đi nhanh...

***************

5năm sau

Nó đã là một nhà báo thể thao thành công như Nó mong ước, nhưng vẫn chưa có mối tình nào. Nó chờ Minh, 5năm rồi Minh cũng sắp quay về trong lòng Nó đầy những hi vọng..Và Minh về..nhưng không phải một mình. Bạn bè ai cũng không khỏi ngạc nhiên vì ai cũng biết Minh thương Nó như thế nào, chẳng lẻ tình yêu không thắng được hời gian Minh đã có người khác. Nó khóc nghẹn ngào nhưng không muốn ai nhìn thấy Nó âm thầm chịu đựng nỗi nhớ và giờ là nỗi thất vọng. Như thường năm cả lớp tổ chức họp lớp và quyết định cùng nhau leo núi đi chơi xa. Nó và Minh cũng cùng tham gia..quan trọng là người con gái về cùng Minh cũng tham gia. Hai người cứ dính lấy nhau không rời khiến Nó rất khó chịu, Nó quyết định tách đoàn và đi một mình. Nó lang thang đi mãi mà không biết đến đâu, Nó hoảng hốt phát hiện Nó đã lạc đường. Minh lo lắng cho Nó hỏi các bạn sao Nó lại như thế thì Minh bị đám bạn chê trách vì phản bội Nó, Minh không hiểu gì nhưng chạy đi tìm Nó. Trời mưa Minh càng lo lắng hơn. Nó cuốn cuồng chạy đi tìm chỗ nấp Nó bị ngã trật chân đau qua không biết thế nào Minh nghe thấy tiếng Nó đỡ Nó đi tìm chỗ nấp..Nó mệt quá ngất đi. Minh ôm Nó thật chặt, Minh nhớ Nó, 5 năm rồi không gặp vậy mà khi Minh về Nó không ra đón Minh,lại còn không thèm liên lạc đang thắc mắc định xuống nước mà liên lạc trước thì Minh nghe đám bạn nói mới hiểu ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm người đi chung cùng Minh chỉ là...em gái của Minh thôi!

Nó tỉnh dậy thấy Nó nằm trong vòng tay Minh, Nó vùng ngồi dậy trong căn nhà hoang trên núi mà Minh vô tình tìm thấy cho hai đứa nấp mưa. Minh cũng thức dậy Minh kéo Nó ôm chặt vào lòng giận dỗi

- 5năm rồi cậu vẫn vậy, vẫn hay hiểu nhần tui. Không biết đến khi nào cậu mới tin trái tim của tui chỉ có mình cậu thôi. Làm cách nào đây hả cậu phải bù đắp cho những gì cậu đã làm đấy.

- Tui làm gì hả. Nó hỏi

- Thì những ngày đầu ngồi gần bạn..vì bạn là người đầu tiên làm tui vui như vậy bạn khiến trái tim tui lỗi nhịp, bạn bắt tui đợi chờ, cắn tui nữa, còn dụ dỗ tui ăn kẹo bị nhức răng nữa, tui đến nhà nấu cho bạn ăn bạn còn đuổi tui về nữa....nói chung nhiều lắm, tội của bạn không kể hết được đâu.

Nó nói

- Trái tim bạn lỗi nhịp là tại bạn, bạn tự nguyện chờ tui mà, ai kêu ăn hiếp tui, tui cắn phải rồi, ăn kẹo không đánh răng bị đau răng cũng là tại bạn, tui đuổi bạn tại...tại không muốn bạn cực khổ thôi...

Minh cười Nó ăn miếng trả miếng với Minh y như ngày trước hai đứa còn đi học. Minh nói tiếp

- Người đi chung với anh không phải như em nghĩ đâu là em gái của anh thôi. Em còn nhớ lúc em bị ướt anh đưa em cái quần short con gái không là quà anh định tặng nhỏ em đó. Nó sống với ba mẹ anh bên Mĩ lần này Nó muốn theo anh về nước là để biết mặt chị dâu của Nó- người mà làm tim anh 2 Nó phải đau thế này.

Nghe Minh nói giọng nhõng nhẽo như con nít lại xưng là anh Nó không nhịn được cười.

- Ủa tui nhớ tui sinh trước cậu hơn nửa năm lận mà với lại với bạn tui chỉ là phế liệu thôi mà.

Ngốc à tui thích bạn dù bạn có hơi "phế liệu"....

- Bạn đang tỏ tình?

- Uhm có vẻ..

- Tui thấy bạn muốn ăn dép thì có...

Thấy Nó hung dữ quá Minh cười đùa

- Sau này khi lấy nhau đừng có ăn hiếp anh nha!

Nó trả lời 1 câu mà ai cũng đón trước được

- Ai nói sẽ lấy cậu chứ?

Minh đáp

- Uhm. Dù em không dồng ý anh cũng bắt em về...tin anh nha dù có chuyện gì xảy ra, ít ra còn có anh..mọi chuyện sẽ tốt cả thôi, khi em tin tưởng vào anh.

- Sau này dừng gọi em là phế liệu nữa nha!

- Ai kêu em chẳng biết làm gì không biết chăm sóc bản thân càng không bao giờ hiểu tình cảm của anh. Anh muốn ai cũng n
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT459/4513