XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Kế Cứu Chồng

Lượt xem :
thương thế trên người anh ấy không đáng ngại, nghiêm trọng nhất là não bộ. Do va chạm quá mạnh nên đầu anh ấy bị thương, mất đi ý thức, từ lúc đưa vào viện đến giờ vẫn hôn mê. Nếu còn hôn mê thêm 3 tiếng nữa, thì e là tình hình không khả quan đâu…”
“3 tiếng nữa….” Chử Nhược Ân vô thức nhắc lại lời của Bành Vũ Thần.
“Trừ khi ý chí ham sống của anh ấy thật mạnh mẽ, anh ấy mới có thể tỉnh lại được. Nhưng bác sĩ nói khả năng tỉnh lại vô cùng thấp, cả đời này có thể sẽ phải sống đời sống thực vật!”
“Anh nói cái gì? Sống thực vật?” Chử Nhược Ân choáng váng, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống.
Bành Vũ Thần nhanh chóng đỡ lấy cô. “Cô không sao chứ?”
“Không…Anh ấy không thể đối xử với tôi như vậy được!” Chử Nhược Ân cố gắng trấn tĩnh lại mình, hít hơi lấy lại sức rồi nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Bành Vũ Thần ra.
Chử Nhược Ân tiến đến ngồi bên mép giường, bàn tay nhỏ bé run run nâng bàn tay cắm kim tiêm của Bành Vũ Hiên áp vào má mình, cô cúi đầu thì thầm bên tai anh.
“Hiên? Anh nghe thấy em nói không? Là em, là Nhược Ân mà anh yêu nhất đây! Anh có nghe thấy không?”
Nhưng người nằm trên giường vẫn yên lặng như trước, một cái nhíu mày cũng không có. Một trận chua xót dâng lên, hốc mắt Chử Nhược Ân lại ướt nước. Cô cứ nghĩ cô và anh sắp chạm tay đến hạnh phúc rồi, hàng ngày sớm tối quấn quít bên nhau vui vẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ còn lại một mình cô đơn độc chống chọi với cuộc sống khắc nghiệt này.
Không! Không thể nào! Anh không thể đối xử với cô như vậy được, cô cũng không cho phép anh làm thế, chỉ cần anh còn một tia ý chí, cô sẽ không buông tay, sẽ khiến anh tỉnh lại, hai người bọn họ sẽ lại hạnh phúc như chưa từng xảy ra chuyện gì….
Cô nắm chặt bàn tay to lớn của anh, mười ngón đan chặt vào nhau, cố gắng thức tỉnh ý chí của anh.
“Không phải chúng ta từng nói, đợi xây dựng xong chung cư, anh sẽ lấy em sao? Em sẽ sinh cho anh hai đứa con trai thật kháu khỉnh, để chúng lớn lên thật vui vẻ, thật hoạt bát đó sao?
Anh cũng nói, sẽ trở thành nơi nương tựa vững chắc để cả đời em tựa vào đó sao? Anh nói, cả đời này em chỉ được lấy anh, là người vợ duy nhất của anh, phải cùng anh chia sẻ hạnh phúc đó sao? Em chưa từng hối hận, cũng không bao giờ thay đổi, tại sao anh…tại sao vào lúc chúng ta sắp chạm tới hạnh phúc….anh lại bỏ..bỏ em một mình? Tại sao anh cứ nằm như vậy?” Chử Nhược Ân không ngừng thủ thỉ những lời nghẹn ngào đẫm nước mắt đó, hy vọng anh có thể nghe thấy, khiến anh cảm nhận được, khơi dậy ý chí sinh tồn trong anh.
Nhưng, anh vẫn lẳng lặng nằm đó, không hề phản ứng, tựa như không nghe được bất cứ một từ nào trong lời cô nói vậy.
Cô nắm tay anh, lại phát hiện ra bàn tay ấy lạnh như băng. Cô ra sức xoa , nhưng mặc dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa, bàn tay anh vẫn không có một chút dấu hiệu ấm lại.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu lên khắp mọi vật nhưng cô lại cảm thấy mình như đang ở trong một động băng cực lớn, chỉ còn lại bất lực cùng tuyệt vọng. Trái tim như bị một lớp bụi đen bao phủ hoàn toàn, cả cơ thể cứ run rẩy theo từng tiếng nấc nghẹn không thôi.
Người đàn ông vẫn dịu dàng che chở cho cô, kiên định bảo vệ tình yêu của hai người, người luôn cam đoan sẽ mang lại cho cô hạnh phúc, bây giờ đã mất đi ý thức mà lạnh lẽo nằm ở đây….
Cô sẽ không bao giờ có thể ôm anh….hôn anh…hay dựa vào lòng anh mà nũng nịu nữa sao?
Mặc cho cô có xảy ra chuyện gì, anh cũng không bao giờ….có thể ở bên cạnh cô nữa hay sao?
Từng khoảnh khắc ngọt ngào, từng lời hứa hẹn thâm tình cứ vụt trôi qua trí óc Chử Nhược Ân,lãng mạn hạnh phúc bao nhiêu bây giờ càng bi thương ai oán bấy nhiêu. Làm sao cô có thể chịu nổi, làm sao có thể…..
Chẳng lẽ cô cứ như vậy mà buông tay anh sao?
Cô không làm được!!!
Kế hoạch của bọn họ còn chưa thực hiện xong, bọn họ còn phải ở bên nhau cả đời, cô còn phải cùng anh xây dựng một gia đình, sinh con đẻ cái , cho nên, cô càng không thể buông tay anh.
Cô gắt gao nắm chặt tay anh hơn nữa, nước mắt vẫn không ngừng lăn xuống, đọng lại trong lòng bàn tay anh. Lúc này, tay anh bắt đầu có một chút hơi ấm.
Phát hiện ra điều này, cô thập phần vui mừng, nhắm mắt lại, cố gắng dùng khả năng ngoại cảm để cảm nhận sự tồn tại của anh.
“Hiên, anh đang ở đây đúng không?” Trong lòng cô hỏi nhỏ.
Cùng lúc đó, Bành Vũ Hiên cảm thấy chính mình đang nhẹ nhàng treo lơ lửng trên trần nhà, lại còn thấy thân thể của mình đang nằm không nhúc nhích trên giường bệnh, trên người cắm đủ thứ ống ,dây truyền đến đủ loại máy móc luôn.
Trời ạ!
Trông mình khó coi thế này sao?
Lại còn trở thành người thực vật nữa!
Thật sự là như vậy sao?
Mình rốt cuộc làm sao vậy? Là hậu quả của vụ tai nạn kia sao? Sau đó trở nên thảm thương bất hạnh đến thế này sao?
Nhược Ân đang nắm tay anh mà khóc, từng giọt nước mắt như từng hạt trân châu to lớn cứ thi nhau rơi xuống, khiến anh có cảm giác bị ai đó đánh cho một trận đau đớn, vô cùng bất lực.
Anh rất muốn trở lại chính thân thể của mình, đem cô ôm vào lòng thật chặt, nói cho cô biết, anh có bao nhiêu nhớ nhung cô, anh không phải người đàn ông không biết giữ lời hứa, nhất định anh sẽ tuân thủ lời hứa của mình…
Đột nhiên một câu quát tháo to lớn phá vỡ không khí bi thương trầm mặc trong phòng.
“Ai cho cô ta vào đây?”
“Cha….” Bành Vũ Thần vừa quay đầu lại, thấy cha mình đang tím mặt đứng ngoài cửa, cau mày khó chịu, hắn ta liền chạy nhanh về một bên, không dám lên tiếng.
“Bác trai!!!” Chử Nhược Ân nhẹ nhàng cúi đầu chào.
“Cô buông tay nó ra ngay!” Bành Hỉ Trạch gằn giọng ra lệnh, trong mắt lộ rõ vẻ căm ghét, không hề có chút thương cảm nào cả.
Chử Nhược Ân hốt hoảng, vội vàng buông bàn tay đang nắm chặt ra.
“Cha, cô ấy chỉ muốn nhìn anh một chút thôi….” Bành Vũ Thần cố gắng hòa hoãn không khí.
“Tất cả đều là tại cô! Nếu không phải vì cô, nó sẽ không vội vã trở về trong đêm, cũng sẽ không có tai nạn, bây giờ càng không phải nằm ở đây!” Bành Hỉ Trạch hai mắt đỏ hoe, giận dữ chỉ ngón tay vào mặt Chử Nhược Ân mà chửi mắng. Cả đêm qua, ông lo lắng cho tình hình của Bành Vũ Hiên mà mất ngủ, bao nhiêu bất an sợ hãi cứ quấn chặt lấy tim gan ông, khiến ông vừa nhìn thấy Chử Nhược Ân, những lo lắng đó biến thành phẫn nộ ai oán mà nhằm vào cô phát tiết hết.
Đúng vậy, nguồn cơn đều là do Chử Nhược Ân cô ta gây ra!
Nếu không phải do cô ta, Vũ Hiên sẽ vẫn ở lại Bành gia cùng ông ta bàn bạc công việc, sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Nếu không phải cô ta, Vũ Hiên sẽ không cùng ông ta căng thẳng tranh cãi, lại càng không tức giận bỏ đi mà gặp tai nạn, bây giờ cũng không nằm trên giường bất động khiến ông đau như cắt từng khúc ruột.
Chử Nhược Ân cúi người, sau đó nhìn Bành Hỉ Trạch nói. “Bác, cháu chỉ muốn ở bên Vũ Hiên, giúp anh ấy sớm tỉnh lại thôi!”
“Cút!” Bành Hỉ Trạch gầm lên, thẳng tay chỉ ra cửa đuổi người.

“Cút!” Bành Hỉ Trạch gầm lên, thẳng tay chỉ ra cửa đuổi người.
“Hiên, anh ở đây phải không? Em sẽ không từ bỏ giấc mơ của chúng ta đâu, cũng sẽ không từ bỏ anh,em sẽ kiên trì đợi, đợi đến khi anh tỉnh dậy trở về bên em.” Những tiếng nấc nỉ non làm nghẹn lời Nhược Ân, những tiếng mắng chửi khinh bỉ khiến cô uất ức đau tận tim gan nhưng không thể khiến cô buông xuôi mọi chuyện. Từ sâu trong lòng mình, cô vẫn tự thì thầm bởi ở đây chỉ có cô mới cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Nghe được những lời động viên của cô, Bành Vũ Hiên cảm giác chính mình đang được bao bọc bởi một luồng ánh sáng ấm áp, thêm vài phần tự tin để được tỉnh lại, nhưng thể xác lại bị thương quá nặng. Hữu tâm vô lực, mặc dù anh có ý thức, nhưng lại không thể sai khiến được cơ thể của mình.
Anh thật hi vọng cô có thể đến gần anh hơn, hàng ngày ở bên tai anh thì thầm những lời động viên như vậy. bây giờ ngoài cô ra, không ai có thể lay động được linh hồn anh, cho anh động lực để tỉnh giấc, chỉ có cô mới là niềm hy vọng cho sự sống của anh.
Chỉ có Nhược Ân, mới có thể làm cho anh tìm được ánh bình minh của cuộc sống.
Sau lưng Chử Nhược Ân, Bành Vũ Thần lên tiếng, “Sau này tốt hơn hết vẫn là cô không nên đến đây!” Hắn thấy cha mình đang bừng bừng phẫn nộ, thập phần căm ghét cô nên đành gió chiều nào xoay chiều ấy để khuyên can.“ Tình hình của anh tôi rất nghiêm trọng, ngay cả bác sĩ cũng chưa nắm chắc điều gì, dù cô có đến cũng không thay đổi được gì đâu.” Làm gì có chuyện người nhà của hắn chưa có cách giải quyết, mà cô ta lại nói ở đây giúp anh hắn tỉnh lại, cho anh hắn động lực???
Linh hồn Bành Vũ Hiên đang treo trên trần nhà vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn hai kẻ được gọi là ruột rà của mình dưới kia.
“Xin lỗi, cho dù cả thế giới này đều nói anh ấy vô phương cứu chữa, cả thế giới này từ bỏ anh ấy, tôi cũng sẽ không buông tay. Thật sự tôi chỉ muốn đợi anh ấy tỉnh lại thôi!”
Từng câu chữ thoát ra nghe nghẹn ngào nhưng trên mặt Chử Nhược Ân lại toát ra sự kiên cường mãnh liệt. Cô nói cô không buông xuôi, bởi cô tin chắc Bành Vũ Hiên sẽ tỉnh lại nhìn cô, nắm lấy tay cô.
Trên đời này, chỉ có Chử Nhược Ân hiểu anh nhẩt.
Bành Vũ Hiên đau lòng nhìn sự mạnh mẽ của cô, thật muốn ôm lấy cô, giúp cô lau đi những giọt nước mắt đau thương, tìm lại những nụ cười vui vẻ và hai má núm đồng tiền duyên dáng….
Bành Hỉ Trạch cố kìm nén tức giận, khuôn mặt đã chuyển từ đỏ sang tím, thở phì phì. Ông không tin trên đời này có cái gọi là chân tình, phì, ông khinh. Những người đàn bà theo ông ta, ngay cả người vợ bây giờ cũng đều mong ông ta bố thí cho chút tài sản ấy chứ!
Bây giờ con trai ông đã như vậy, mà cô ta còn già mồm nói cái gì mà không buông tha chứ?
Cũng không phải con nít ba tuổi, ai mà tin được mấy lời lảm nhảm này đây? Nếu Vũ Hiên vẫn hôn mê bất tỉnh, chắc chắn cái gọi là chân tình ấy sẽ tan thành mây khói thôi!
Bành Vũ Thần đứng bên cạnh cũng không tránh khỏi hoài nghi. Trên đời này thật sự có một người con gái si tình như vậy sao?
Nhìn bóng dáng cô đơn khi rời đi của Chử Nhược Ân, hắn thấy anh trai mình thật là tốt số.
Chẳng những là niềm hi vọng to lớn của cha, cho dù trở thành người thực vật vẫn có một người con gái vì anh mà khóc thương tâm, vì anh mà si tâm chờ anh tỉnh lại…
Hắn thực hâm mộ, cũng thực ghen tị với anh trai mình!
Ba ngày sau…
Công việc của Chử Nhược Ân cũng không vì thiếu Bành Vũ Hiên mà bị ảnh hưởng, huấn luyện nhân viên cũng vô cùng thuận lợi, trang thiết bị trong nhà cơ bản đã được mua sắm đầy đủ, hiện tại cả khu chung cư chỉ cần trang trí thêm một vài đồ vật nho nhỏ xinh xắn, tạo cảm giác vui vẻ ấm áp cho cuộc sống nữa là có thể khai trương.
Lúc trước, cô cùng Bành Vũ Hiên đã lên kế hoạch cùng nhau đến Hồng Kông một chuyến. Nghe đâu Bành Vũ Hiên có một anh bạn ở bên đó, cực kỳ khéo tay, sản phẩm thủ công mỹ nghệ trang trí trong nhà làm từ bàn tay người này đều vô cùng tinh xảo, là hàng cực phẩm. Hai người dự tính đến đó chơi, vừa thăm bạn lại vừa đi du lịch, tiện thể mua đồ về trang trí cho chung cư luôn. Người bạn của Bành Vũ Hiên cũng thật hào phóng, mời hai người đến chơi, lại còn hứa sẽ để lại hàng hóa với giá cả phải chăng mà vẫn đảm bảo hàng thượng phẩm. Cô và anh đã lên sẵn kế hoạch, ai ngờ bây giờ Vũ Hiên lại lỡ hẹn, còn không nhúc nhích nằm trên giường, mọi kế hoạch đổ sông đổ bể hết.
Lúc đó, cô vô cùng vui vẻ mà tưở
<<1 ... 7891011 ... 18>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT1236/5290