Tiểu thuyết Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Của Dạ Tiên Sinh-full
Lượt xem : |
>
Huống hồ, Hạ Đậu Khấu của anh mày ngài mắt trong, một thân khí chất tinh thuần, đẹp mắt biết bao nhiêu.
Nhưng mà, trong quá trình anh đi bái phỏng, vì không muốn làm ba ba mất mặt nên lời nói, hỏi chuyện, biểu cảm hứng thú, anh vẫn không thiếu thứ nào.
Sau đó, trên đường từ nhà họ Lưu trở lại khách sạn, anh đã tỏ thái độ của mình với ba ba không phải Hạ Đậu Khấu anh sẽ không cưới.
“Người ta nếu có ý với con, đã sớm ở cùng một chỗ với con.” Ba anh nói như vậy.
Trường hợp đó, làm cho anh cảm thấy phẫn nộ và không có cách nào, ba anh thế mà còn hạ tối hậu thư với anh. Nói nếu anh cưới Hạ Đậu Khấu, tài sản nhà họ Dạ sẽ không phân cho anh.
Tiền anh có đủ để dùng, huống hồ anh có năng lực có thể tự mình mở công ty cố vấn, anh muốn tài sản nhà họ Dạ làm cái gì?
Anh không sao cả, thật sự không sao cả, anh chỉ --
Thực không thoải mái!
Không thoải mái vì anh thế mà lại còn vì ba ba ra lệnh như vậy mà khó chịu. Từ nhỏ đến lớn, anh còn chưa quen cha coi trọng sự nghiệp hơn anh sao?
Vì việc này, ngay cả một giây anh cũng không muốn ở cùng cha nữa, điện đến hãng hàng không đặt vé, để anh về trước ba ba một ngày, đáp chuyến bay trễ nhất bay trở lại Đài Loan.
Bây giờ anh cần Đậu Đậu làm bạn.
Chỉ cần cô gật đầu, anh có thể lập tức mang cô cao chạy xa bay. Nếu ba ba cho rằng công ty họ Dạ của ông tài giỏi quan trọng đến vậy, vậy thì để cho chính ông đi lo cho cái công ty đó cả đời đi!
Dạ Bác Vũ đến Đài Loan, lúc về nhà đã là rạng sáng mười hai giờ.
Anh biết Đậu Khấu ngủ sớm, nhưng anh vội vã muốn gặp cô, nhịn không được muốn nói chuyện với cô.
Lấy một hộp sôcôla cà phê đậu từ hành lý, vụng trộm mở cửa phòng cô.
Trong phòng cô thật tối, chỉ có chút ánh sáng đèn đường từ rèm cửa sổ mơ hồ chiếu vào phòng.
Dạ Bác Vũ đi đến bên giường, nhìn Đậu Đậu của anh nằm thẳng trên giường, chăn bông đắp đến cằm, nằm ngủ ngay ngắn, như công chúa đang chờ đợi hoàng tử đến hôn môi.
Anh lấy một viên sôcôla cà phê đậu, bỏ vào miệng cô.
Cô kinh hoàng mở to hai mắt.
“Là anh.” Anh hôn môi cô.
Môi cô còn nguyên vị kem đánh răng bạc hà, nhưng sôcôla cà phê đậu tan ra giữa đôi môi, hương sôcôla tràn ngập giữa đôi môi gắn bó của hai người.
Hạ Đậu Khấu nhướng khóe môi, nắm trong lòng anh.
Cô cảm nhận hương vị sôcôla trong miệng, biết anh lại lo lắng cho cô.
Sôcôla cà phê đậu này cô ăn lần đầu khi bọn họ chờ máy bay ở Hongkong, cô thèm liền mua ăn thử. Ăn một lần, cô liền nhớ mãi, hơn nữa rất thích vị sôcôla hòa tan, cắn một miếng socola cà phê đậu, mùi cà phê liền tràn ngập khoang miệng.
Dạ Bác Vũ cuốn lấy socola trong miệng cô, cắn, môi hai người liền tràn ngập hương vị cà phê.
Cô cười khẽ nói:“Anh hại em ngủ không được.”
“Anh vừa về, em vốn nên hưng phấn ngủ không được.” Anh ngẩng đầu, nhẹ vỗ về cánh môi của cô.
“Bá đạo.” Hạ Đậu Khấu ngồi dậy, áo trắng không có tay để lộ một tay dài trắng nõn, chọc anh quyến luyến cúi đầu khẽ cắn.
“Dã man......” Cô bị anh cắn bật cười, đỡ lấy bờ vai của anh.“Đói bụng sao?”
“Đúng vậy, đói đến thầm muốn ăn luôn em.” Anh không khách khí xoay người đè lên người cô, hai tay đặt hai bên sườn của cô, con ngươi đen yên lặng khóa lấy cô. “Đáp án đâu?”
“Không có đáp án.”
“Có ý gì!” Dạ Bác Vũ bật đèn đầu giường.
Ánh sáng chợt xuất hiện làm cho Hạ Đậu Khấu nheo mắt lại, cô vươn tay che ánh sáng, nhìn anh nộ khí đằng đằng.
Ai, sao anh lại dễ dàng nổi trận lôi đình như vậy?
“Hôm nay em nói rõ ràng cho tôi! Đến tột cùng thì em có muốn cùng tôi hay không? Nếu em không cần, tôi đây liền cút!” Dạ Bác Vũ rống xong, đau lòng ti thắt chặt, mở mắt trừng cô.
Hạ Đậu Khấu sửng sốt, hoàn toàn không ngờ anh sẽ như vậy.
“Không nói lời nào thì tôi đi.” Dạ Bác Vũ uy hiếp nói, cô còn từ chối nữa thì chỉ đành phải vậy.
Cô dùng sức lắc đầu, nước mắt to như hạt đậu lách tách rơi xuống.
Cô mở miệng, nói không nên lời, nước mắt vỡ đê rơi xuống, sợ hãi chính mình và Dạ Bác Vũ.
Dạ Bác Vũ trừng mắt nhìn cô khóc, trong khoảng thời gian ngắn chân tay đều luống cuống .
Từ nhiều năm trước kể từ khi cha cô mất, với khi cô nhận lấy cái cốc hồng anh phải thiên tân vạn khổ mới tìm mua được, anh chưa từng thấy cô khóc như vậy.
“Khóc cái gì mà khóc! Chỉ có em không cần anh, không có chuyện anh không cần em!” Dạ Bác Vũ rống to, liền ôm cô vào lòng.
Hạ Đậu Khấu khóc nhất thời nín không được, đành phải tiếp tục sà vào vòng tay anh.
Hô hấp trên người anh hỗn hợp với mùi nước hoa, mùi vị quen thuộc, trong nháy mắt cô yếu lòng, cảm thấy chính mình hẳn là không nên để ý ai cả, cứ như vậy cùng anh cao chạy xa bay.
“Em nhất định là do ông trời phái đến hủy diệt anh.” Anh lấy khăn giấy, lau nước mắt cho cô, ảo não trách.
Biểu cảm trên mặt anh vừa tức lại vừa yêu, làm cho cô nhịn không được nhướng môi, giống như làm nũng ôm thắt lưng anh, cái trán chạm nhẹ lấy cái cằm lún phún râu của anh.
Dạ Bác Vũ nhìn thiên hạ nho nhỏ trong lòng mình, xem anh như là nhà dựa sát vào nhau. Anh bình tĩnh lại, lửa giận dần dần tiêu tán.
Anh vươn tay ôm lấy hai má lành lạnh của cô.
Cô dụi dụi vào lòng bàn tay anh, thích xúc cảm dày rộng rắn chắc có thể thay cô chống cả bầu trời này.
Chính là vì thích, cho nên mới muốn làm cho anh nhiều chuyện hơn một chút.
“Dạ Bác Vũ, em yêu anh.” Cô nói nhỏ.
“Em yêu tôi, nhưng lại không biết có nên cùng tôi hay không, em nói đây là chuyện gì hả!” Dạ Bác Vũ phòng bị nhìn cô, chỉ cảm thấy cô miệng là muốn đôi bom.
“Hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người.”
“Ba tôi nói cái gì với em?”
Dạ Bác Vũ nhìn chằm chằm vào mắt cô, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, nếu không mọi việc sao có thể trùng hợp như thế?
Ba anh mới sắp xếp cho anh đi xem mắt ở Hongkong, cũng phản đối anh và Đậu Khấu, mà cô lại đột nhiên nói ra chuyện hôn nhân không phải là chuyện của hai người vào lúc này......
“Ông ta nói với em chuyện bảo anh đến Hongkong xem mắt sao? Ông ta muốn bức lui em sao? tôi nói cho em biết, tôi không có hứng thú gì với Lưu tiểu thư ở Hongkong!” Anh rống to.
Lỗ tai Hạ Đậu Khấu bị anh rống đến ong ong, cô đành phải trấn an hôn lên môi anh một cái, vỗ về ngực anh, muốn anh bình tĩnh một chút.
“Nếu chú Dạ muốn ngăn cản, sao còn có thể để em ở lại nơi này?” Cô nhẹ giọng nói.
Cô không muốn nói cho Dạ Bác Vũ về cuộc nói chuyện giữa cô và chú Dạ, bởi vì làm vậy sẽ chỉ làm cha con bọn họ càng xa cách. Cô đã từng mất đi người thân, không muốn Dạ Bác Vũ cũng tiếc nuối như vậy.
Chuyện duy nhất cô có thể làm chính là làm cho chú Dạ biết tình cảm giữa cô và Dạ Bác Vũ đã sớm không phải là tình yêu đơn thuần. Giữa bọn họ còn có gắn bó như người nhà, giống mật đường cuốn chặt lấy bọn họ.
“Ông ấy có tâm muốn ngăn cản, cho nên mới cảnh cáo anh, nếu cưới em, anh đừng nghĩ sẽ được kế thừa gia sản nhà họ Dạ. Ông ta cho rằng anh cần lắm sao? Anh có thể dựng cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng, năng lực của anh chẳng lẽ kém ông ta sao? Anh đã đủ giàu có, không cần dựa vào nhà gái!” Dạ Bác Vũ nghĩ đến việc này, đầy bụng tức giận lại lần nâng yết hầu, rống cả phòng đều là hồi âm.
Hạ Đậu Khấu vội vàng lấy nước cô đặt ở đầu giường đưa tới bên môi anh.
Dạ Bác Vũ nắm tay cô, một hơi uống hết nước.
“Anh cũng không thể trách chú Dạ, chú ấy chỉ muốn anh có nhiều lựa chọn hơn thôi. Dù sao, trước đó em cũng hy vọng anh có thể có nhiều lựa chọn hơn, cân nhắc rồi, mới có thể biết cái gì là thứ anh muốn nhất......”
Dạ Bác Vũ đoạt lấy ly nước cô nắm trong tay, nặng nề đặt lên đầu giường.
“Đầu óc em có vấn đề à, hay là em vốn không thèm để ý đến tôi?” Anh trừng mắt nhìn cô, nói giống như viên đạn bắn nhanh ra.“Tôi không hiểu vì sao em cứ luôn tìm lý do từ chối tôi? Tôi chung tình với em như vậy, chẳng lẽ lại là khuyết điểm sao? Hay là em hy vọng tôi cưỡi lừa tìm ngựa? Vẫn là người cưỡi lừa tìm ngựa là em? Em không hài lòng về tôi sao? Cho nên, vẫn luôn không muốn hứa hẹn với tôi.”
Anh bắt lấy bả vai cô, bàn tay vì bất giác dùng sức mà run rẩy.
Thân mình Hạ Đậu Khấu co rúm lại một chút, dưới hai tay anh giống như búp bê tùy ý anh bài trí, hoàn toàn không kháng cự, chỉ mở to mắt yên lặng nhìn anh.
“Trả lời vấn đề của to!” Dạ Bác Vũ nắm bả vai cô ra lệnh nói.
“Trả lời cái gì? Anh hẳn nên biết cá tính của em.” Cô nhẹ giọng nói.
“Nếu tôi hiểu rõ, tôi đã sớm cưới em vào cửa, để em sinh ba, bốn đứa nhỏ !” Dạ Bác Vũ nghĩ vậy cả bụng liền hỏa, nổi trận lôi đình, khuôn mặt đối diện mặt cô.
Cô đang ôm lấy mặt anh, trán để trán, chóp mũi chạm nhẹ lấy anh.
“Em hy vọng cuộc hôn nhân chúng ta có thể nhận được sự chúc phúc của chú Dạ và mẹ em. Nếu chú Dạ phản đối chúng ta như vậy, sao em có thể an tâm ở một chỗ với anh?” Cô nói.
“Chuyện của chúng ta có liên quan gì đến ông ấy? người kết hôn với em là anh.” hô hấp của anh thổi lên tóc cô, cơn tức giận chậm rãi bình ổn lại.
“Em không nghĩ cuộc sống của em sẽ vĩnh viễn là thế giới của hai người. Anh không thấy quan hệ giữa chú Dạ mẹ em và chúng ta rất xa lạ sao? Bởi vì chúng ta luôn đắm chìm trong thế giới hai người, em nghĩ chúng ta nên đi ra......”
“Chuyện của bọn họ sao tôi có thể nhúng tay vào, gia đình không thân cận chẳng lẽ đều là trách nhiệm của tôi sao? Còn có, đối với ba tôi mà nói, gia đình chỉ cần không trở mặt thành thù, quan hệ ruột thịt cũng không quan trọng.” Dạ Bác Vũ tức giận nói.
“Anh giận ông ấy vì ông ấy hờ hững với gia đình sao?” Cô vỗ về tóc anh, nhìn thần sắc anh ủ dột.
“Anh không có cảm giác gì với ông ấy, những thời khắc quan trọng với anh ông ấy đều không có mặt, anh không cần phiền não vì ông ấy.” Dạ Bác Vũ lạnh lùng nói.
“Đã nhíu mày, còn nói không phiền não.” Cô thở dài, nhu nhu đầu mày anh.
“Nên phiền não là ba anh. Ông ấy có thể hạ tối hậu thư với anh, anh cũng có thể buông tay mặc kệ công ty, tiền có thể kiếm, anh không cần.” Lạnh lùng hừ.
Hạ Đậu Khấu vỗ về cánh tay anh, biết anh cực độ bất mãn với việc chú Dạ lấy sự nghiệp áp chế anh. Người đàn ông này cứng rắn như đá, cứng đối cứng chắc chắn chỉ rơi vào kết cục bị thương nặng.
“Em tin anh có thể dễ dàng bắt đầu từ số không, nhưng em không muốn anh vì quan hệ của chúng ta mà trở mặt thành thù với chú Dạ......” Cô vẫn thử thuyết phục anh cho Chú Dạ cơ hội.
“Ngu ngốc! Nếu tình cảm của ông ấy đối với anh là tình cảm cha con bình thường thì không nên lấy công ty ra áp anh, cũng nên hiểu được tình cảm anh đối với em.” Anh hít sâu một hơi, không muốn thảo luận chuyện này nữa.“Tóm lại, ngày mai chúng ta phải đi công chứng.”
“Quan hệ của chúng ta sẽ không thay đổi, không cần phải gấp gáp chứng minh điều gì. Chú Dạ muốn anh đi xem mắt, cũng vì muốn anh......”
Dạ Bác Vũ trừng mắt, nhiều ngày mỏi mệt cùng tức giậ
QUAY LẠINhưng mà, trong quá trình anh đi bái phỏng, vì không muốn làm ba ba mất mặt nên lời nói, hỏi chuyện, biểu cảm hứng thú, anh vẫn không thiếu thứ nào.
Sau đó, trên đường từ nhà họ Lưu trở lại khách sạn, anh đã tỏ thái độ của mình với ba ba không phải Hạ Đậu Khấu anh sẽ không cưới.
“Người ta nếu có ý với con, đã sớm ở cùng một chỗ với con.” Ba anh nói như vậy.
Trường hợp đó, làm cho anh cảm thấy phẫn nộ và không có cách nào, ba anh thế mà còn hạ tối hậu thư với anh. Nói nếu anh cưới Hạ Đậu Khấu, tài sản nhà họ Dạ sẽ không phân cho anh.
Tiền anh có đủ để dùng, huống hồ anh có năng lực có thể tự mình mở công ty cố vấn, anh muốn tài sản nhà họ Dạ làm cái gì?
Anh không sao cả, thật sự không sao cả, anh chỉ --
Thực không thoải mái!
Không thoải mái vì anh thế mà lại còn vì ba ba ra lệnh như vậy mà khó chịu. Từ nhỏ đến lớn, anh còn chưa quen cha coi trọng sự nghiệp hơn anh sao?
Vì việc này, ngay cả một giây anh cũng không muốn ở cùng cha nữa, điện đến hãng hàng không đặt vé, để anh về trước ba ba một ngày, đáp chuyến bay trễ nhất bay trở lại Đài Loan.
Bây giờ anh cần Đậu Đậu làm bạn.
Chỉ cần cô gật đầu, anh có thể lập tức mang cô cao chạy xa bay. Nếu ba ba cho rằng công ty họ Dạ của ông tài giỏi quan trọng đến vậy, vậy thì để cho chính ông đi lo cho cái công ty đó cả đời đi!
Dạ Bác Vũ đến Đài Loan, lúc về nhà đã là rạng sáng mười hai giờ.
Anh biết Đậu Khấu ngủ sớm, nhưng anh vội vã muốn gặp cô, nhịn không được muốn nói chuyện với cô.
Lấy một hộp sôcôla cà phê đậu từ hành lý, vụng trộm mở cửa phòng cô.
Trong phòng cô thật tối, chỉ có chút ánh sáng đèn đường từ rèm cửa sổ mơ hồ chiếu vào phòng.
Dạ Bác Vũ đi đến bên giường, nhìn Đậu Đậu của anh nằm thẳng trên giường, chăn bông đắp đến cằm, nằm ngủ ngay ngắn, như công chúa đang chờ đợi hoàng tử đến hôn môi.
Anh lấy một viên sôcôla cà phê đậu, bỏ vào miệng cô.
Cô kinh hoàng mở to hai mắt.
“Là anh.” Anh hôn môi cô.
Môi cô còn nguyên vị kem đánh răng bạc hà, nhưng sôcôla cà phê đậu tan ra giữa đôi môi, hương sôcôla tràn ngập giữa đôi môi gắn bó của hai người.
Hạ Đậu Khấu nhướng khóe môi, nắm trong lòng anh.
Cô cảm nhận hương vị sôcôla trong miệng, biết anh lại lo lắng cho cô.
Sôcôla cà phê đậu này cô ăn lần đầu khi bọn họ chờ máy bay ở Hongkong, cô thèm liền mua ăn thử. Ăn một lần, cô liền nhớ mãi, hơn nữa rất thích vị sôcôla hòa tan, cắn một miếng socola cà phê đậu, mùi cà phê liền tràn ngập khoang miệng.
Dạ Bác Vũ cuốn lấy socola trong miệng cô, cắn, môi hai người liền tràn ngập hương vị cà phê.
Cô cười khẽ nói:“Anh hại em ngủ không được.”
“Anh vừa về, em vốn nên hưng phấn ngủ không được.” Anh ngẩng đầu, nhẹ vỗ về cánh môi của cô.
“Bá đạo.” Hạ Đậu Khấu ngồi dậy, áo trắng không có tay để lộ một tay dài trắng nõn, chọc anh quyến luyến cúi đầu khẽ cắn.
“Dã man......” Cô bị anh cắn bật cười, đỡ lấy bờ vai của anh.“Đói bụng sao?”
“Đúng vậy, đói đến thầm muốn ăn luôn em.” Anh không khách khí xoay người đè lên người cô, hai tay đặt hai bên sườn của cô, con ngươi đen yên lặng khóa lấy cô. “Đáp án đâu?”
“Không có đáp án.”
“Có ý gì!” Dạ Bác Vũ bật đèn đầu giường.
Ánh sáng chợt xuất hiện làm cho Hạ Đậu Khấu nheo mắt lại, cô vươn tay che ánh sáng, nhìn anh nộ khí đằng đằng.
Ai, sao anh lại dễ dàng nổi trận lôi đình như vậy?
“Hôm nay em nói rõ ràng cho tôi! Đến tột cùng thì em có muốn cùng tôi hay không? Nếu em không cần, tôi đây liền cút!” Dạ Bác Vũ rống xong, đau lòng ti thắt chặt, mở mắt trừng cô.
Hạ Đậu Khấu sửng sốt, hoàn toàn không ngờ anh sẽ như vậy.
“Không nói lời nào thì tôi đi.” Dạ Bác Vũ uy hiếp nói, cô còn từ chối nữa thì chỉ đành phải vậy.
Cô dùng sức lắc đầu, nước mắt to như hạt đậu lách tách rơi xuống.
Cô mở miệng, nói không nên lời, nước mắt vỡ đê rơi xuống, sợ hãi chính mình và Dạ Bác Vũ.
Dạ Bác Vũ trừng mắt nhìn cô khóc, trong khoảng thời gian ngắn chân tay đều luống cuống .
Từ nhiều năm trước kể từ khi cha cô mất, với khi cô nhận lấy cái cốc hồng anh phải thiên tân vạn khổ mới tìm mua được, anh chưa từng thấy cô khóc như vậy.
“Khóc cái gì mà khóc! Chỉ có em không cần anh, không có chuyện anh không cần em!” Dạ Bác Vũ rống to, liền ôm cô vào lòng.
Hạ Đậu Khấu khóc nhất thời nín không được, đành phải tiếp tục sà vào vòng tay anh.
Hô hấp trên người anh hỗn hợp với mùi nước hoa, mùi vị quen thuộc, trong nháy mắt cô yếu lòng, cảm thấy chính mình hẳn là không nên để ý ai cả, cứ như vậy cùng anh cao chạy xa bay.
“Em nhất định là do ông trời phái đến hủy diệt anh.” Anh lấy khăn giấy, lau nước mắt cho cô, ảo não trách.
Biểu cảm trên mặt anh vừa tức lại vừa yêu, làm cho cô nhịn không được nhướng môi, giống như làm nũng ôm thắt lưng anh, cái trán chạm nhẹ lấy cái cằm lún phún râu của anh.
Dạ Bác Vũ nhìn thiên hạ nho nhỏ trong lòng mình, xem anh như là nhà dựa sát vào nhau. Anh bình tĩnh lại, lửa giận dần dần tiêu tán.
Anh vươn tay ôm lấy hai má lành lạnh của cô.
Cô dụi dụi vào lòng bàn tay anh, thích xúc cảm dày rộng rắn chắc có thể thay cô chống cả bầu trời này.
Chính là vì thích, cho nên mới muốn làm cho anh nhiều chuyện hơn một chút.
“Dạ Bác Vũ, em yêu anh.” Cô nói nhỏ.
“Em yêu tôi, nhưng lại không biết có nên cùng tôi hay không, em nói đây là chuyện gì hả!” Dạ Bác Vũ phòng bị nhìn cô, chỉ cảm thấy cô miệng là muốn đôi bom.
“Hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người.”
“Ba tôi nói cái gì với em?”
Dạ Bác Vũ nhìn chằm chằm vào mắt cô, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, nếu không mọi việc sao có thể trùng hợp như thế?
Ba anh mới sắp xếp cho anh đi xem mắt ở Hongkong, cũng phản đối anh và Đậu Khấu, mà cô lại đột nhiên nói ra chuyện hôn nhân không phải là chuyện của hai người vào lúc này......
“Ông ta nói với em chuyện bảo anh đến Hongkong xem mắt sao? Ông ta muốn bức lui em sao? tôi nói cho em biết, tôi không có hứng thú gì với Lưu tiểu thư ở Hongkong!” Anh rống to.
Lỗ tai Hạ Đậu Khấu bị anh rống đến ong ong, cô đành phải trấn an hôn lên môi anh một cái, vỗ về ngực anh, muốn anh bình tĩnh một chút.
“Nếu chú Dạ muốn ngăn cản, sao còn có thể để em ở lại nơi này?” Cô nhẹ giọng nói.
Cô không muốn nói cho Dạ Bác Vũ về cuộc nói chuyện giữa cô và chú Dạ, bởi vì làm vậy sẽ chỉ làm cha con bọn họ càng xa cách. Cô đã từng mất đi người thân, không muốn Dạ Bác Vũ cũng tiếc nuối như vậy.
Chuyện duy nhất cô có thể làm chính là làm cho chú Dạ biết tình cảm giữa cô và Dạ Bác Vũ đã sớm không phải là tình yêu đơn thuần. Giữa bọn họ còn có gắn bó như người nhà, giống mật đường cuốn chặt lấy bọn họ.
“Ông ấy có tâm muốn ngăn cản, cho nên mới cảnh cáo anh, nếu cưới em, anh đừng nghĩ sẽ được kế thừa gia sản nhà họ Dạ. Ông ta cho rằng anh cần lắm sao? Anh có thể dựng cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng, năng lực của anh chẳng lẽ kém ông ta sao? Anh đã đủ giàu có, không cần dựa vào nhà gái!” Dạ Bác Vũ nghĩ đến việc này, đầy bụng tức giận lại lần nâng yết hầu, rống cả phòng đều là hồi âm.
Hạ Đậu Khấu vội vàng lấy nước cô đặt ở đầu giường đưa tới bên môi anh.
Dạ Bác Vũ nắm tay cô, một hơi uống hết nước.
“Anh cũng không thể trách chú Dạ, chú ấy chỉ muốn anh có nhiều lựa chọn hơn thôi. Dù sao, trước đó em cũng hy vọng anh có thể có nhiều lựa chọn hơn, cân nhắc rồi, mới có thể biết cái gì là thứ anh muốn nhất......”
Dạ Bác Vũ đoạt lấy ly nước cô nắm trong tay, nặng nề đặt lên đầu giường.
“Đầu óc em có vấn đề à, hay là em vốn không thèm để ý đến tôi?” Anh trừng mắt nhìn cô, nói giống như viên đạn bắn nhanh ra.“Tôi không hiểu vì sao em cứ luôn tìm lý do từ chối tôi? Tôi chung tình với em như vậy, chẳng lẽ lại là khuyết điểm sao? Hay là em hy vọng tôi cưỡi lừa tìm ngựa? Vẫn là người cưỡi lừa tìm ngựa là em? Em không hài lòng về tôi sao? Cho nên, vẫn luôn không muốn hứa hẹn với tôi.”
Anh bắt lấy bả vai cô, bàn tay vì bất giác dùng sức mà run rẩy.
Thân mình Hạ Đậu Khấu co rúm lại một chút, dưới hai tay anh giống như búp bê tùy ý anh bài trí, hoàn toàn không kháng cự, chỉ mở to mắt yên lặng nhìn anh.
“Trả lời vấn đề của to!” Dạ Bác Vũ nắm bả vai cô ra lệnh nói.
“Trả lời cái gì? Anh hẳn nên biết cá tính của em.” Cô nhẹ giọng nói.
“Nếu tôi hiểu rõ, tôi đã sớm cưới em vào cửa, để em sinh ba, bốn đứa nhỏ !” Dạ Bác Vũ nghĩ vậy cả bụng liền hỏa, nổi trận lôi đình, khuôn mặt đối diện mặt cô.
Cô đang ôm lấy mặt anh, trán để trán, chóp mũi chạm nhẹ lấy anh.
“Em hy vọng cuộc hôn nhân chúng ta có thể nhận được sự chúc phúc của chú Dạ và mẹ em. Nếu chú Dạ phản đối chúng ta như vậy, sao em có thể an tâm ở một chỗ với anh?” Cô nói.
“Chuyện của chúng ta có liên quan gì đến ông ấy? người kết hôn với em là anh.” hô hấp của anh thổi lên tóc cô, cơn tức giận chậm rãi bình ổn lại.
“Em không nghĩ cuộc sống của em sẽ vĩnh viễn là thế giới của hai người. Anh không thấy quan hệ giữa chú Dạ mẹ em và chúng ta rất xa lạ sao? Bởi vì chúng ta luôn đắm chìm trong thế giới hai người, em nghĩ chúng ta nên đi ra......”
“Chuyện của bọn họ sao tôi có thể nhúng tay vào, gia đình không thân cận chẳng lẽ đều là trách nhiệm của tôi sao? Còn có, đối với ba tôi mà nói, gia đình chỉ cần không trở mặt thành thù, quan hệ ruột thịt cũng không quan trọng.” Dạ Bác Vũ tức giận nói.
“Anh giận ông ấy vì ông ấy hờ hững với gia đình sao?” Cô vỗ về tóc anh, nhìn thần sắc anh ủ dột.
“Anh không có cảm giác gì với ông ấy, những thời khắc quan trọng với anh ông ấy đều không có mặt, anh không cần phiền não vì ông ấy.” Dạ Bác Vũ lạnh lùng nói.
“Đã nhíu mày, còn nói không phiền não.” Cô thở dài, nhu nhu đầu mày anh.
“Nên phiền não là ba anh. Ông ấy có thể hạ tối hậu thư với anh, anh cũng có thể buông tay mặc kệ công ty, tiền có thể kiếm, anh không cần.” Lạnh lùng hừ.
Hạ Đậu Khấu vỗ về cánh tay anh, biết anh cực độ bất mãn với việc chú Dạ lấy sự nghiệp áp chế anh. Người đàn ông này cứng rắn như đá, cứng đối cứng chắc chắn chỉ rơi vào kết cục bị thương nặng.
“Em tin anh có thể dễ dàng bắt đầu từ số không, nhưng em không muốn anh vì quan hệ của chúng ta mà trở mặt thành thù với chú Dạ......” Cô vẫn thử thuyết phục anh cho Chú Dạ cơ hội.
“Ngu ngốc! Nếu tình cảm của ông ấy đối với anh là tình cảm cha con bình thường thì không nên lấy công ty ra áp anh, cũng nên hiểu được tình cảm anh đối với em.” Anh hít sâu một hơi, không muốn thảo luận chuyện này nữa.“Tóm lại, ngày mai chúng ta phải đi công chứng.”
“Quan hệ của chúng ta sẽ không thay đổi, không cần phải gấp gáp chứng minh điều gì. Chú Dạ muốn anh đi xem mắt, cũng vì muốn anh......”
Dạ Bác Vũ trừng mắt, nhiều ngày mỏi mệt cùng tức giậ
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu186/4240