Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Lượt xem : |
c Kiều chỉ vào một nhánh đường chỉ tay, mắt to chớp chớp: “Ai da, Lâm tổng, tài vận của ngài không tệ đâu nha!”
“Thật không?” Lâm tổng vui mừng nhìn đường chỉ tay của mình.
“Đúng vậy!” Mạnh Nhược Kiều buông tay ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt ngào: “Hơn nữa,số thăng quan không tồi, khó trách nhìn Lâm tổng tuổi trẻ thế này đã lên chức Tổng giám đốc, Kewei nhất định rất coi trọng Lâm tổng, mới có thể để cho ngài đại biểu ký kết hiệp ước với tập đoàn T.K chúng tôi đúng không?”
Nghe được lời này, tâm tình Lâm tổng thật tốt, cười vui vẻ: “Thư kí Mạnh, cô thật biết nói chuyện.”
“Tôi nói thật mà!” Mạnh Nhược Kiều khẽ cười, sát người Lâm tổng một chút.
“Tôi tin tưởng chúng tôi cùng Kewei nhất định sẽ hợp tác vui vẻ.”
“Dĩ nhiên rồi!” Lâm tổng gật đầu: “Có thể cùng tập đoàn T.K hợp tác là vinh dự của tôi! Đúng rồi, hiệp ước hiệp ước.” Ông ta lấy ra bút máy.
“Ở đây.” Mạnh Nhược Kiều lập tức lấy ra hiệp ước, nhanh chóng cùng Lâm tổng ký xong hiệp ước, một khi ký xong, cô ra oai nhìn người đàn ông kia một cái.
Tiếp thu được ánh mắt, ánh mắt Phạm Sĩ Hách lóe lên, môi mỏng nâng lên nụ cười như có như không: “Lâm tổng, hi vọng hợp tác vui vẻ.”
“Ha ha, ngài Phạm tổng khách khí rồi, không ngờ thiếu vắng đi thư kí Trần, ngài còn có cả trợ thủ đắc lực là thư kí Mạnh đây, thật làm cho tôi hâm mộ!” Lâm tổng vuốt bụng rượu của mình, cười ha ha.
Phạm Sĩ Hách cười nhạt không nói.
“Thư kí Mạnh, cô cũng không tồi nha!” Lâm tổng cười, vỗ vỗ tay Mạnh Nhược Kiều, cũng không ăn đậu hũ của cô nữa, lập tức đứng dậy rời đi.
Mạnh Nhược Kiều không khỏi sững sờ, đây là tình huống gì vậy?
“Phạm tổng, tôi còn có chuyện, rời đi trước” Lâm tổng cười đứng lên.
“Mong lần sau có cơ hội mời ngài ăn lần nữa.” Phạm Sĩ Hách gật đầu mĩm cười, chờ Lâm tổng rời đi nhìn về phía Phạm Nhược Kiều: “Không ngờ cô còn biết coi chỉ tay nữa đấy!”
“Ai mà biết coi đâu!” Mạnh Nhược Kiều bĩu môi, cô chỉ là làm trò thôi, cái gì vận làm giàu, cô không biết tới nha.
Nghe được lời cô nói Phạm Sĩ Hách nhíu mày “Vậy cô mới vừa nói…"
“Nói bừa thôi.” Mạnh Nhược Kiều nghiến răng trừng anh: “Này, họ Phạm, anh làm cấp trên như thế sao? Trơ mắt nhìn thư ký bị sờ cũng không cứu?”
“Tôi đã nói rồi, xử lý loại tình huống này cũng là năng lực của một thư ký.” Anh cũng không cảm thấy ấy náy, một chút chuyện nhỏ này mà cũng không xử lý được, căn bản không đủ tư cách làm thư ký của anh.
“Tôi nghe anh ở đây cái rắm!” Mạnh Nhược Kiều tức giận nhảy dựng lên: “Còn nữa vừa nãy anh và Lâm tổng có việc gì bí hiểm vậy? Ông ta ăn miếng đậu hũ lớn của tôi như thế, vậy mà sau cùng lại khách khách khí khí, chẳng lẽ là do anh bắt tay với ông ta chơi khâm tôi sao??”
Cô không nhịn được nhỏ mọn, hoài nghi bữa ăn căn bản là bẫy,anh ta muốn mượn thủ đoạn này đá cô ra khỏi cửa chính T.K sao?
Phạm Sĩ Hách buồn cười ngước mắt nhìn cô: “Mạnh tiểu thư, cô bị hại cũng đừng ảo tưởng quá nghiêm trọng vậy chứ?” Anh làm vậy với cô làm gì? Cũng chả phải là ăn no không có chuyện gì làm.
“Nếu không các người mới vừa…”
“Cô làm không tệ.” Anh đột nhiên mở miệng khen ngợi cô.
“A?” Mạnh Nhược Kiều sợ run lên, vẻ mặt kinh ngạc. Cô có nghe lầm không, anh mới nói gì cơ?
“Xem ra Lâm tổng rất thích cô, có thể được Lâm tổng khen ngợi, biểu hiện của cô vừa rồi rất tốt.” Phạm Sĩ Hách nhìn thẳng cô, thấy vẻ mặt cô ngạc nhiên, anh ngoắc ngoắc môi.
“Lâm tổng vốn háo săc, nhưng một khi để cho ông ta tán thành năng lực, Lâm tổng chính là một đối tượng hợp tác rất tốt, mới vừa rồi cô đã làm ông ta đồng ý.”
“Chỉ là cô quả thật cũng làm cho tôi bất ngờ, tôi cứ tưởng rằng cô sẽ mất khống chế mà tức giận, không ngờ...” Anh cười, gượng mặt bởi vì nụ cười mà trở nên mê người hơn. “Lần này làm tốt lắm, xem ra tôi đã tìm được một thư kí thay thế thật tốt.”
“Ách…” Mạnh Nhược Kiều ngây ngốc nhìn anh, gặp quỷ à! Cái tên ác quỷ này đang khen ngợi cô sao? Hơn nữa, anh đang cười với cô sao?
Không có giễu cợt, không có mỉa mai, anh cười đến ôn hòa ư!
A… Người này bình thường lúc cười lên cứ tự nhiên đẹp mắt như vậy sao!
“Ách…” Cô đột nhiên đỏ mắt, không được tự nhiên, cúi đầu,quen mất mọi lần đối xử với cô như thế kia, tự dưng lại ôn hòa như vậy, cô thật là không quen.
“Vâng, cám ơn.” Cô kỳ cục mở miệng.
Bộ dạng này của cô khiến Phạm Sĩ Hách nhướng mày, người phụ nữ này đang ngại sao? Hơn nữa cô còn đỏ mặt, cô không có thói quen được khen ngợi à?
Tròng mắt đen vụt qua nét hứng thú, nhìn bộ dạng kỳ cục, không tự nhiên của cô, để cho anh cũng không quen, miệng không nhịn được lên tiếng.
“Như vậy… thứ hai tuần sau tôi có thể gặp lại cô đem toàn bộ tài liệu đã sửa đến trước mặt tôi chứ?”
“Hả?” Mạnh Nhược Kiều ngẩng đầu, lại thấy vẻ mặt ác quỷ quen thuộc này.
Phạm Sĩ Hách chứa đựng ý cười, ngón tay đem tóc mai của cô ra sau tai.
“Cuối tuần này muốn làm thêm giờ càng tốt! thứ hai tuần sau tôi hi vọng có thể thấy thành quả của cô.”
“Anh...” Mạnh Nhược Kiều rung động môi, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, lại không thốt nên lời.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn mềm mại hé mở, tròng mắt đen lóe lên, Phạm Sĩ Hách cúi đầu, hạ thấp âm thanh: “Em há miệng lớn như vậy, là hấp dẫn tôi hôn em sao?”
Mạnh Nhược Kiều trợn tròn mắt, giận đẩy tay của anh ra. “Hôn cái rắm! Phạm Sĩ Hách, anh vớ vẩn vừa thôi!” Đáng ghét, cô vừa mới cảm thấy người này thật ra không tệ, còn cảm thấy nụ cười của anh rất đẹp mắt, nhịp tim còn đập mấy cái.
Ác quỷ quả nhiên là Ác quỷ, vừa mới đổi tính cách một chút đã như vậy sao? Mà cô vẫn dại dột mắc lừa. Mạnh Nhược Kiều, cô ngu ngốc quá đấy!
“Tổng giám đốc yên tâm, thứ hai tôi tuyệt đối sẽ đem đầy đủ tài liệu đưa trên bàn của anh.” Cô cắn răng một cái, âm thanh từ trong hàm răng tóe ra, mắt đẹp hung tợn trừng anh.
“Tôi mong đợi vậy.” Phạm Sĩ Hách cười, xoay người đi về phía cửa, đột nhiên dừng bước: “A, đúng rồi, mai cô tới nhà tôi một chuyến.”
“Làm gì?” Giọng điệu của cô rất ngông.
Đôi tay cắm vào túi, Phạm Sĩ Hách xoay người, tròng mắt đen miễn cưỡng nhìn về phía cô: “Cô giúp việc gần đây đã nghỉ việc, tôi còn chưa gọi thêm người giúp việc nữa trong thời gian này, bình thường thư kí Trần cũng gọi người đến nhà tôi quét dọn, chẳng qua tôi không thích người xa lạ đến nhà, cho nên khi nào tìm được người giúp việc phù hợp, làm phiền cô trước.”
“Cái gì?” Cô có nghe lầm không? Mạnh Nhược Kiều không tin trợn tròn mắt.
“Tôi phải đến nhà anh quét dọn? Tôi là gì mà làm chuyện như vây? Tôi cũng không phải là công nhân làm vệ sinh...”
“Đây là công việc của thư kí…”
“Lão nương nghe ngươi cái rắm...”
“Thế nào? Cô bây giờ muốn phản kháng cấp trên sao?” Anh nhướng mày nhìn cô, giọng nói có phần tiếc nuối: “Không ngờ mới ngày thứ ba tôi lại phải tìm người mới rồi…”
“Anh...” Anh ta bây giờ đang uy hiếp cô sao? Mạnh Nhược Kiều hít sâu một cai, môi run dùng sức kéo ra khuôn mặt cười khó coi: “Nhưng tổng giám đốc, chủ nhật tôi có việc…”
“Đó là việc của cô.” Anh nhàn nhạt mở miệng, gương mặt cười vô cùng mê người: “Thư kí phải có năng lực, sắp xếp thời gian của mình, hơn nữa có thể hoàn thành tốt chỉ thị của cấp trên, thư kí Mạnh, tôi tin tưởng cô nhất định có thể làm được, đúng không?”
“Phải…” Cô nắm quyền, cắn hàm răng siết chặt.
“Sáng sớm ngày mai tám giờ, không được trễ.” Phạm Sĩ Hách cười hài lòng.
“Đi thôi, còn có màn golf nữa, hi vọng cô có thể biểu hiện tốt như vừa rồi.”
“Vâng, tôi sẽ nỗ lực.” Cô cúi đầu, lời nói từ miệng tóe ra. Thấy anh vừa rời đi, cô lập tức nắm quyền ngửa đầu thét chói tai.
“A a… Phạm Sĩ Hách… Công việc thư kí hoàn mĩ này đi chết đi!” Tại sao lại có người đáng ghét như vậy hả?
“Mạnh Nhược Kiều!” Phạm Sĩ Hách đột nhiên quay trở lại.
Mạnh Nhược Kiều thoáng chốc cứng đờ, duy trì tư thế ngửa mặt lên trời
Thấy bộ dáng buồn cười của cô, sắc mặt Phạm Sĩ Hách cũng không thay đổi, đi tới vị trí ngồi lúc nãy của mình, cầm lấy áo khoác, xoay người tự nhiên mà đi ra khỏi phòng.
Trước khi đi ra, anh dừng bước lại, nhàn nhạt lưu lại một câu. “Cẩn thận một chút, chớ để bị bệnh kìm nén.” Dứt lời, mới lại dạo bước rời đi.
“... Ha!”
Phạm Sĩ Hách! Cô ghê tởm anh ta!
Chương 4
Tại sao cô đã phải thức đêm làm thêm giờ rồi, còn phải buổi sáng tinh mơ đến nhà cấp trên quét dọn cơ chứ? Có người thư kí nào khổ cực như thế không?
Mạnh Nhược Kiều nhìn vào hai quầng mắt thâm nặng nề, ngáp một cái, khóe mắt nặn ra hai giọt nước mắt: “Giống như mất ngủ...” Lau đi nước mắt, cô dùng sức vỗ gương mặt, miễn cưỡng phấn chấn tinh thần.
Ngày hôm qua cô bận đến năm giờ mới ngủ, công việc trong tay mới xử lý xong một phần ba, ngủ không tới một giờ lại phải bò dậy chuẩn bị là công nhân vệ sinh.
Đáp tàu điện ngầm lại đổi xe đi tới Thiên Mậu, nhìn địa chỉ từng bước đi tìm, tại sao một ngày chủ nhật tốt mà cô lại phải khổ cực như vậy chứ?
Mạnh Nhược Kiều nhìn biệt thự trước mắt, không nhịn được than thở, chỗ này cô cũng không phải không quen, nhà họ Mạnh ở gần đây, cách mấy con đường là đến mặc dù hai năm không trở lại, nơi này cũng chẳng thay đổi gì.
Cô bấm chuông: “Tổng giám đốc, tôi đến rồi!”
“Vào đi!” Chuông điện truyền đến giọng trầm thấp, cánh cửa sắt hoa văn trạm trổ mở ra.
Cô đi vào biệt thự, cũng không còn tâm trí thưởng thức vườn hoa, bước tới cửa chính, ngay lúc cửa mở ra.
“Không tệ lắm, không có đến muộn.” Phạm Sĩ Hách dựa vào của, anh chỉ mặc chiếc quần rộng màu vàng nhạt, cở trần, trên ngực vẫn còn nhỏ giọt nước, mái tóc đen ướt rủ xuống, khuôn mặt nam tính thoáng chốc có vẻ ngây thơ lại mê người.
Không ngờ anh sẽ như vậy mở cửa, Mạnh Nhược Kiều thoáng chốc sững sờ, kinh ngạc mà nhìn anh.
Mặc âu phục nhìn anh cao gầy, có lúc anh cuộn tay áo lên hoặc đem cởi mấy nút áo sơ mi mở ra, khi làm công việc thư kí được 3 ngày, thỉnh thoảng cô cũng liếc trộm đến, cộng thêm ở thị trấn nhỏ cô hay bồi dưỡng nhãn lực, nhìn ra được vóc dáng của anh quả thật không tồi.
Mà bây giờ chính mắt thấy, Mạnh Nhược Kiều nuốt nước miếng một cái, nửa thân trên trần trụi bền chắc mà tinh tráng, không có mỡ thừa, nhưng cũng không phải là quá nhiều bắp thịt, mà vừa vặn bền chắc da, mồ hôi từ trên làn da nâu này chảy xuống, a nha... Thực sự như kem tan chảy vào mùa hè.
Hơn nữa khó được nhìn anh trong hình dáng này, bình thường âu phục chỉnh tề, bây giờ mái tóc đen ướt mang một ít xốc xếch rủ xuống, gương mặt nghiêm túc trở nên nhu hòa dịu dàng, cộng thêm tư thái lười biếng của anh, cảm giác không giống Phạm Sĩ Hách mà cô từng quen.
Mạnh Nhược Kiều cảm thấy có điểm lạ, không nhịn được hít sâu, n
QUAY LẠI“Thật không?” Lâm tổng vui mừng nhìn đường chỉ tay của mình.
“Đúng vậy!” Mạnh Nhược Kiều buông tay ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt ngào: “Hơn nữa,số thăng quan không tồi, khó trách nhìn Lâm tổng tuổi trẻ thế này đã lên chức Tổng giám đốc, Kewei nhất định rất coi trọng Lâm tổng, mới có thể để cho ngài đại biểu ký kết hiệp ước với tập đoàn T.K chúng tôi đúng không?”
Nghe được lời này, tâm tình Lâm tổng thật tốt, cười vui vẻ: “Thư kí Mạnh, cô thật biết nói chuyện.”
“Tôi nói thật mà!” Mạnh Nhược Kiều khẽ cười, sát người Lâm tổng một chút.
“Tôi tin tưởng chúng tôi cùng Kewei nhất định sẽ hợp tác vui vẻ.”
“Dĩ nhiên rồi!” Lâm tổng gật đầu: “Có thể cùng tập đoàn T.K hợp tác là vinh dự của tôi! Đúng rồi, hiệp ước hiệp ước.” Ông ta lấy ra bút máy.
“Ở đây.” Mạnh Nhược Kiều lập tức lấy ra hiệp ước, nhanh chóng cùng Lâm tổng ký xong hiệp ước, một khi ký xong, cô ra oai nhìn người đàn ông kia một cái.
Tiếp thu được ánh mắt, ánh mắt Phạm Sĩ Hách lóe lên, môi mỏng nâng lên nụ cười như có như không: “Lâm tổng, hi vọng hợp tác vui vẻ.”
“Ha ha, ngài Phạm tổng khách khí rồi, không ngờ thiếu vắng đi thư kí Trần, ngài còn có cả trợ thủ đắc lực là thư kí Mạnh đây, thật làm cho tôi hâm mộ!” Lâm tổng vuốt bụng rượu của mình, cười ha ha.
Phạm Sĩ Hách cười nhạt không nói.
“Thư kí Mạnh, cô cũng không tồi nha!” Lâm tổng cười, vỗ vỗ tay Mạnh Nhược Kiều, cũng không ăn đậu hũ của cô nữa, lập tức đứng dậy rời đi.
Mạnh Nhược Kiều không khỏi sững sờ, đây là tình huống gì vậy?
“Phạm tổng, tôi còn có chuyện, rời đi trước” Lâm tổng cười đứng lên.
“Mong lần sau có cơ hội mời ngài ăn lần nữa.” Phạm Sĩ Hách gật đầu mĩm cười, chờ Lâm tổng rời đi nhìn về phía Phạm Nhược Kiều: “Không ngờ cô còn biết coi chỉ tay nữa đấy!”
“Ai mà biết coi đâu!” Mạnh Nhược Kiều bĩu môi, cô chỉ là làm trò thôi, cái gì vận làm giàu, cô không biết tới nha.
Nghe được lời cô nói Phạm Sĩ Hách nhíu mày “Vậy cô mới vừa nói…"
“Nói bừa thôi.” Mạnh Nhược Kiều nghiến răng trừng anh: “Này, họ Phạm, anh làm cấp trên như thế sao? Trơ mắt nhìn thư ký bị sờ cũng không cứu?”
“Tôi đã nói rồi, xử lý loại tình huống này cũng là năng lực của một thư ký.” Anh cũng không cảm thấy ấy náy, một chút chuyện nhỏ này mà cũng không xử lý được, căn bản không đủ tư cách làm thư ký của anh.
“Tôi nghe anh ở đây cái rắm!” Mạnh Nhược Kiều tức giận nhảy dựng lên: “Còn nữa vừa nãy anh và Lâm tổng có việc gì bí hiểm vậy? Ông ta ăn miếng đậu hũ lớn của tôi như thế, vậy mà sau cùng lại khách khách khí khí, chẳng lẽ là do anh bắt tay với ông ta chơi khâm tôi sao??”
Cô không nhịn được nhỏ mọn, hoài nghi bữa ăn căn bản là bẫy,anh ta muốn mượn thủ đoạn này đá cô ra khỏi cửa chính T.K sao?
Phạm Sĩ Hách buồn cười ngước mắt nhìn cô: “Mạnh tiểu thư, cô bị hại cũng đừng ảo tưởng quá nghiêm trọng vậy chứ?” Anh làm vậy với cô làm gì? Cũng chả phải là ăn no không có chuyện gì làm.
“Nếu không các người mới vừa…”
“Cô làm không tệ.” Anh đột nhiên mở miệng khen ngợi cô.
“A?” Mạnh Nhược Kiều sợ run lên, vẻ mặt kinh ngạc. Cô có nghe lầm không, anh mới nói gì cơ?
“Xem ra Lâm tổng rất thích cô, có thể được Lâm tổng khen ngợi, biểu hiện của cô vừa rồi rất tốt.” Phạm Sĩ Hách nhìn thẳng cô, thấy vẻ mặt cô ngạc nhiên, anh ngoắc ngoắc môi.
“Lâm tổng vốn háo săc, nhưng một khi để cho ông ta tán thành năng lực, Lâm tổng chính là một đối tượng hợp tác rất tốt, mới vừa rồi cô đã làm ông ta đồng ý.”
“Chỉ là cô quả thật cũng làm cho tôi bất ngờ, tôi cứ tưởng rằng cô sẽ mất khống chế mà tức giận, không ngờ...” Anh cười, gượng mặt bởi vì nụ cười mà trở nên mê người hơn. “Lần này làm tốt lắm, xem ra tôi đã tìm được một thư kí thay thế thật tốt.”
“Ách…” Mạnh Nhược Kiều ngây ngốc nhìn anh, gặp quỷ à! Cái tên ác quỷ này đang khen ngợi cô sao? Hơn nữa, anh đang cười với cô sao?
Không có giễu cợt, không có mỉa mai, anh cười đến ôn hòa ư!
A… Người này bình thường lúc cười lên cứ tự nhiên đẹp mắt như vậy sao!
“Ách…” Cô đột nhiên đỏ mắt, không được tự nhiên, cúi đầu,quen mất mọi lần đối xử với cô như thế kia, tự dưng lại ôn hòa như vậy, cô thật là không quen.
“Vâng, cám ơn.” Cô kỳ cục mở miệng.
Bộ dạng này của cô khiến Phạm Sĩ Hách nhướng mày, người phụ nữ này đang ngại sao? Hơn nữa cô còn đỏ mặt, cô không có thói quen được khen ngợi à?
Tròng mắt đen vụt qua nét hứng thú, nhìn bộ dạng kỳ cục, không tự nhiên của cô, để cho anh cũng không quen, miệng không nhịn được lên tiếng.
“Như vậy… thứ hai tuần sau tôi có thể gặp lại cô đem toàn bộ tài liệu đã sửa đến trước mặt tôi chứ?”
“Hả?” Mạnh Nhược Kiều ngẩng đầu, lại thấy vẻ mặt ác quỷ quen thuộc này.
Phạm Sĩ Hách chứa đựng ý cười, ngón tay đem tóc mai của cô ra sau tai.
“Cuối tuần này muốn làm thêm giờ càng tốt! thứ hai tuần sau tôi hi vọng có thể thấy thành quả của cô.”
“Anh...” Mạnh Nhược Kiều rung động môi, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, lại không thốt nên lời.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn mềm mại hé mở, tròng mắt đen lóe lên, Phạm Sĩ Hách cúi đầu, hạ thấp âm thanh: “Em há miệng lớn như vậy, là hấp dẫn tôi hôn em sao?”
Mạnh Nhược Kiều trợn tròn mắt, giận đẩy tay của anh ra. “Hôn cái rắm! Phạm Sĩ Hách, anh vớ vẩn vừa thôi!” Đáng ghét, cô vừa mới cảm thấy người này thật ra không tệ, còn cảm thấy nụ cười của anh rất đẹp mắt, nhịp tim còn đập mấy cái.
Ác quỷ quả nhiên là Ác quỷ, vừa mới đổi tính cách một chút đã như vậy sao? Mà cô vẫn dại dột mắc lừa. Mạnh Nhược Kiều, cô ngu ngốc quá đấy!
“Tổng giám đốc yên tâm, thứ hai tôi tuyệt đối sẽ đem đầy đủ tài liệu đưa trên bàn của anh.” Cô cắn răng một cái, âm thanh từ trong hàm răng tóe ra, mắt đẹp hung tợn trừng anh.
“Tôi mong đợi vậy.” Phạm Sĩ Hách cười, xoay người đi về phía cửa, đột nhiên dừng bước: “A, đúng rồi, mai cô tới nhà tôi một chuyến.”
“Làm gì?” Giọng điệu của cô rất ngông.
Đôi tay cắm vào túi, Phạm Sĩ Hách xoay người, tròng mắt đen miễn cưỡng nhìn về phía cô: “Cô giúp việc gần đây đã nghỉ việc, tôi còn chưa gọi thêm người giúp việc nữa trong thời gian này, bình thường thư kí Trần cũng gọi người đến nhà tôi quét dọn, chẳng qua tôi không thích người xa lạ đến nhà, cho nên khi nào tìm được người giúp việc phù hợp, làm phiền cô trước.”
“Cái gì?” Cô có nghe lầm không? Mạnh Nhược Kiều không tin trợn tròn mắt.
“Tôi phải đến nhà anh quét dọn? Tôi là gì mà làm chuyện như vây? Tôi cũng không phải là công nhân làm vệ sinh...”
“Đây là công việc của thư kí…”
“Lão nương nghe ngươi cái rắm...”
“Thế nào? Cô bây giờ muốn phản kháng cấp trên sao?” Anh nhướng mày nhìn cô, giọng nói có phần tiếc nuối: “Không ngờ mới ngày thứ ba tôi lại phải tìm người mới rồi…”
“Anh...” Anh ta bây giờ đang uy hiếp cô sao? Mạnh Nhược Kiều hít sâu một cai, môi run dùng sức kéo ra khuôn mặt cười khó coi: “Nhưng tổng giám đốc, chủ nhật tôi có việc…”
“Đó là việc của cô.” Anh nhàn nhạt mở miệng, gương mặt cười vô cùng mê người: “Thư kí phải có năng lực, sắp xếp thời gian của mình, hơn nữa có thể hoàn thành tốt chỉ thị của cấp trên, thư kí Mạnh, tôi tin tưởng cô nhất định có thể làm được, đúng không?”
“Phải…” Cô nắm quyền, cắn hàm răng siết chặt.
“Sáng sớm ngày mai tám giờ, không được trễ.” Phạm Sĩ Hách cười hài lòng.
“Đi thôi, còn có màn golf nữa, hi vọng cô có thể biểu hiện tốt như vừa rồi.”
“Vâng, tôi sẽ nỗ lực.” Cô cúi đầu, lời nói từ miệng tóe ra. Thấy anh vừa rời đi, cô lập tức nắm quyền ngửa đầu thét chói tai.
“A a… Phạm Sĩ Hách… Công việc thư kí hoàn mĩ này đi chết đi!” Tại sao lại có người đáng ghét như vậy hả?
“Mạnh Nhược Kiều!” Phạm Sĩ Hách đột nhiên quay trở lại.
Mạnh Nhược Kiều thoáng chốc cứng đờ, duy trì tư thế ngửa mặt lên trời
Thấy bộ dáng buồn cười của cô, sắc mặt Phạm Sĩ Hách cũng không thay đổi, đi tới vị trí ngồi lúc nãy của mình, cầm lấy áo khoác, xoay người tự nhiên mà đi ra khỏi phòng.
Trước khi đi ra, anh dừng bước lại, nhàn nhạt lưu lại một câu. “Cẩn thận một chút, chớ để bị bệnh kìm nén.” Dứt lời, mới lại dạo bước rời đi.
“... Ha!”
Phạm Sĩ Hách! Cô ghê tởm anh ta!
Chương 4
Tại sao cô đã phải thức đêm làm thêm giờ rồi, còn phải buổi sáng tinh mơ đến nhà cấp trên quét dọn cơ chứ? Có người thư kí nào khổ cực như thế không?
Mạnh Nhược Kiều nhìn vào hai quầng mắt thâm nặng nề, ngáp một cái, khóe mắt nặn ra hai giọt nước mắt: “Giống như mất ngủ...” Lau đi nước mắt, cô dùng sức vỗ gương mặt, miễn cưỡng phấn chấn tinh thần.
Ngày hôm qua cô bận đến năm giờ mới ngủ, công việc trong tay mới xử lý xong một phần ba, ngủ không tới một giờ lại phải bò dậy chuẩn bị là công nhân vệ sinh.
Đáp tàu điện ngầm lại đổi xe đi tới Thiên Mậu, nhìn địa chỉ từng bước đi tìm, tại sao một ngày chủ nhật tốt mà cô lại phải khổ cực như vậy chứ?
Mạnh Nhược Kiều nhìn biệt thự trước mắt, không nhịn được than thở, chỗ này cô cũng không phải không quen, nhà họ Mạnh ở gần đây, cách mấy con đường là đến mặc dù hai năm không trở lại, nơi này cũng chẳng thay đổi gì.
Cô bấm chuông: “Tổng giám đốc, tôi đến rồi!”
“Vào đi!” Chuông điện truyền đến giọng trầm thấp, cánh cửa sắt hoa văn trạm trổ mở ra.
Cô đi vào biệt thự, cũng không còn tâm trí thưởng thức vườn hoa, bước tới cửa chính, ngay lúc cửa mở ra.
“Không tệ lắm, không có đến muộn.” Phạm Sĩ Hách dựa vào của, anh chỉ mặc chiếc quần rộng màu vàng nhạt, cở trần, trên ngực vẫn còn nhỏ giọt nước, mái tóc đen ướt rủ xuống, khuôn mặt nam tính thoáng chốc có vẻ ngây thơ lại mê người.
Không ngờ anh sẽ như vậy mở cửa, Mạnh Nhược Kiều thoáng chốc sững sờ, kinh ngạc mà nhìn anh.
Mặc âu phục nhìn anh cao gầy, có lúc anh cuộn tay áo lên hoặc đem cởi mấy nút áo sơ mi mở ra, khi làm công việc thư kí được 3 ngày, thỉnh thoảng cô cũng liếc trộm đến, cộng thêm ở thị trấn nhỏ cô hay bồi dưỡng nhãn lực, nhìn ra được vóc dáng của anh quả thật không tồi.
Mà bây giờ chính mắt thấy, Mạnh Nhược Kiều nuốt nước miếng một cái, nửa thân trên trần trụi bền chắc mà tinh tráng, không có mỡ thừa, nhưng cũng không phải là quá nhiều bắp thịt, mà vừa vặn bền chắc da, mồ hôi từ trên làn da nâu này chảy xuống, a nha... Thực sự như kem tan chảy vào mùa hè.
Hơn nữa khó được nhìn anh trong hình dáng này, bình thường âu phục chỉnh tề, bây giờ mái tóc đen ướt mang một ít xốc xếch rủ xuống, gương mặt nghiêm túc trở nên nhu hòa dịu dàng, cộng thêm tư thái lười biếng của anh, cảm giác không giống Phạm Sĩ Hách mà cô từng quen.
Mạnh Nhược Kiều cảm thấy có điểm lạ, không nhịn được hít sâu, n
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu811/4865