Lamborghini Huracán LP 610-4 t
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng-full

Lượt xem :
Hỉ Nhạc xuống giường. Câu trả lời của anh làm cho Mạc Ưu cảm giác có chút thẹn thùng, ngọt ngào đang tan chảy trong lòng. Ra khỏi phòng khám bệnh, Hạ Thiên Khoát đề nghị đếm tiệm kem. Tuy lộ ra ánh mắt hoài nghi, Mạc Ưu vẫn đi cùng. Bọn họ ngồi ở sâu sau ít người, Hỉ Nhạc ngồi ở một bên, hai người nhìn qua giống như là một cặp vợ chồng đang đi chơi.

“Anh . . cũng thích ăn kem?” Sự thư thái cộng thêm việc biết rõ tình hình của Hỉ Nhạc khiến cô rất hài lòng, gần đây Mạc Ưu có vẻ lo lắng, cô đã thật lâu không ăn kem. Hạ Thiên tâm tình xem ra cũng rất vui vẻ . “Chớ hoài nghi, năm đó tôi ở Mĩ du học, mỗi ngày giữa trưa đều ăn kem, kết quả béo đến một trăm cân. . . . . .”

Máy hát vừa lúc mở ra, anh bắt đầu nói về lúc còn ở Mĩ , học đại học, lời nói trong đó lộ ra sự khôi hài hiếm thấy.

Tròng mắt đen nhánh theo sự miêu tả của anh mà lòe lòe tỏa sáng, cô như là bị câu hồn, không cách nào đem tầm mắt từ trên mặt anh dời đi.

“Thật là khó tượng anh là một tên mập, lúc đó cũng nghiêm túc như bây giờ sao? Mập mạp xem ra đến giờ không còn chút dấu vét. . . . . .” Mạc Ưu nhịn không được sờ anh. Thấy cô nguyện ý cùng anh tâm sự, hiển nhiên đã không còn phòng vệ anh? Điều này làm cho Hạ Thiên Khoát một hồi vui mừng.

“Cô nói lời này có ý gì? Như thể tôi rất khó tính vậy. . . . . .” Anh ra vẻ nghiêm túc trừng mắt nhìn cô, cánh môi anh đào của Mạc Ưu bất giác cong lên, trợn mắt nhìn lại. “Anh vốn là rất khó tính, chẳng lẽ không ai ở trước mặt anh nói thật?” Có lẽ do bầu không khí lúc này quá tốt, cô không tự giác khôi phục lời nói và bản tính bướng bỉnh. “Xác thực không có! Cho nên đây chỉ là thành kiến cá nhân của cô, nên phạt!” Anh cầm lấy thìa hướng tới, tỏ ý cô phải ăn thìa kem này nha, ra vẻ đắc ý. “Anh thật quá đáng!” Mạc Ưu không thuận theo mà kháng nghị, tranh thủ lúc anh đang múc thìa khác , không cam lòng yếu thế phản kích. Hạ Thiên Khoát muốn lấy kem của cô, Mạc Ưu nhanh chóng bụm lấy miệng cốc, anh chậc chậc lắc đầu. “Cô mới là keo kiệt, phải học hỏi tôi, hào phóng một chút nha!” Anh đón lấy múc một muỗng của mình đưa đến trước mặt cô. “Không phải muốn ăn vị ô mai sao?”

Mạc Ưu thẹn thùng nhìn về phía hai bên, chậm chạp không chịu há miệng. “Chỗ này cô phải giải quyết cho sạch sẽ nha” Anh mở miệng uy hiếp. Tranh thủ không có người chú ý tới bọn họ, Mạc Ưu nhanh chóng há miệng ngậm lấy thìa kem kia, đem từng ngụm ngọt ngào cho vào trong bụng, sau đó mặt ửng hồng lầu bầu nói với anh .”Được rồi, anh là lớn nhất, được chưa? Hạ tiên sinh. . . . . .”

“Đó là đương nhiên! Chẳng qua. . . . . .” Anh đột nhiên duỗi đầu ngón tay hướng bên môi cô quệt một vòng, đem kem còn lưu lại trên khóe miệng anh đào kia đưa vào trong miệng mình, thỏa mãn liếm láp đầu ngón tay , “Thì ra là khẩu vị này, Mạc tiểu thư.” “Này. . . . . .” Mặt Mạc Ưu lập tức đỏ bừng , thậm chí cả bả vai cũng nhiễm lên một mảnh đỏ hồng. Hạ Thiên vui vẻ nhìn cô, cảm thấy cô như vậy rất dễ thương, thanh thuần xinh đẹp. . . . . .

Hỉ Nhạc nhìn mẹ với papa, lè lưỡi si ngốc, trong nội tâm thầm nghĩ: Sao không có phần của con?

Chương 7
Hôm nay Hạ Thiên Khoát dùng hết thời gian ở lại công ty làm việc đến tận mười một giờ mới chịu tan tầm. Về đến nhà, thấy đại sảnh không một bóng người, anh vô thức mà bước tới phòng của Hỉ Nhạc, sân sau là sân chơi của Hỉ Nhạc.

Anh quyết định ngày mai sẽ đưa nó đến bệnh viện và trung tâm bảo hiểm. Vừa đẩy cửa, lại bắt gặp Mạc Ưu ngồi bên người Hỉ Nhạc, hai tay không ngừng vuốt lưng của nó. Tư thế của Hỉ Nhạc thay đổi.

“Sao vậy?” Hạ Thiên Khoát tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Mạc Ưu, cô lập tức lo lắng nhìn anh.

“Hỉ Nhạc hình như sắp sinh. . . . . Có cần đưa đi bệnh viện hay không?”

Hạ Thiên Khoát thoáng có chút bối rối, thật sự là anh không biết làm thế nào cho đúng.

“Ừm, tình hình cũng chưa đến nỗi tệ lắm. . . . . . Hẳn là còn hai ngày nữa, nhưng hôm nay nó có vẻ rất mệt mỏi” Đôi mắt vô tình lướt qua tư thế bối rối của cô, khi thì vặn vẹo, khi thì đứng ngồi không yên.

“Mọi dụng cụ tôi đều đã chuẩn bị xong, vừa nãy cũng đã giúp nó cạo lông đầu vú, nếu như khuya hôm nay nó sinh, tôi hẳn là có thể ứng phó.” Mạc Ưu chỉ đống dụng cụ, khẽ vuốt ve cái bụng của Hỉ Nhạc, dịu dàng an ủi: “Hỉ Nhạc, đừng sợ! Có mẹ ở đây. . . . . .” Mạc Ưu tự nhiên xưng hô bản thân là mẹ, giống như là đang thân mật với Bảo Bảo, cũng không phát hiện nói như vậy có cái gì không đúng.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, cùng với nụ cười an ủi tràn ngập tự tin và nhu hòa của Mạc Ưu đối với Hỉ Nhạc, làm cho tình cảm trong lòng anh có một cái gì đó khó diễn tả được, Hạ Thiên Khoát cảm giác được trái tim như bị cái gì đó đâm vào, trong nội tâm tràn đầy sự cảm động.

“Chỉ là. . . . . . tôi sợ em đã quá mệt mỏi.” Ngón tay bận bịu nghịch mấy sợi tóc còn dính lại trên gò má của Mạc Ưu, động tác cực kỳ tự nhiên, thần sắc cũng rất cưng chiều.

“Không sao, tôi không phiền !” Mạc Ưu quay đầu cười ngọt ngào với anh dưới ánh đèn yêu ớt, lại làm cho anh đau lòng không thôi.

“Em ngủ trước đi, tôi trông cho, có chuyện gì sẽ gọi em.” Anh quan tâm đề nghị.

“Anh làm việc một ngày đã mệt mỏi rồi ,anh cũng đi nghỉ ngơi đi, tôi ở đây không sao đâu. . . . . .” Cô lại lo lắng cho anh.

“Em, người phụ nữ này thật không biết nghe lời! Nói em đi nghỉ ngơi thì cứ đi đi!” Anh cố ý bày ra thái độ không vui.

“Anh, người đàn ông này thật là bá đạo! Tôi nói không đi là không đi!” Cô cũng không yếu thế mà cam chịu. Hai người cứ mãi “anh một câu, em một câu”, nhưng trong lòng bọn họ đều biết đối phương đang lo lắng cho Hỉ Nhạc, phút chốc thấy được tình cảm cảm đọng lại trong mắt đối phương, cuối cùng hai người bèn nhìn nhau cười.

“Bằng không chúng ta cùng thức, được không?” Thái độ của Hạ Thiên Khoát phút chốc mềm lại, thấy được bộ mặt tươi cười cùng sự thay đổi của anh làm cho Mạc Ưu cảm thấy rất uất ức, Ma vương này tính cách xấu, miệng cũng xấu, thái độ cũng xấu, tuy bề ngoài thì dọa người, nhưng trong lòng hoá ra cũng thật ấm áp. Sự ấm áp này hình như đang lan tỏa, cô thậm chí có thể cảm thụ hơi ấm trên người anh truyền đến . . . . . .

“Cười cái gì?” Mạc Ưu lộ ra nụ cười thần bí, làm Hạ Thiên không có hảo ý hỏi .

“Không có gì. . . . . .” Cô nhớ tới lần trước lâm vào tình trạng bị thọc léc, tranh thủ lùi lại mấy bước, phải cách xa anh một chút mới được.

“Không nói phải không?” Anh tiến tới gần cô, bất thình lình ôm cô vào lòng.

“Đừng. . . . . .” Mạc Ưu thấp giọng thở nhẹ, sợ anh sẽ đối phó với cô như lần trước.

“Em nghĩ rằng tôi muốn làm gì em?” Hạ Thiên Khoát không buông cô ra, chỉ làm cho lưng cô dựa vào lồng ngực của anh một chút, cánh tay đem cô khóa vào trong ngực, hôn lê mái tóc của cô, dịu dàng nói: “Em cứ ngủ đi, tôi sẽ ngủ nhanh thôi .”

“Ừ!”

Mạc Ưu thuận theo lên tiếng, cả người cảm thấy vô cùng ấm áp, mắt nhắm lại, cảm thụ độ ấm từ lưng truyền đến, vô thức làm tim đập nhanh hơn.

“Mạc Ưu, mau tỉnh dậy! Hỉ Nhạc hình như sắp sinh. . . . . .” Thấy Hỉ Nhạc đang thở dốc gay gắt, thậm chí có nước ối từ trong cơ thể chảy ra, Hạ Thiên vội vàng đánh thức Mạc Ưu đang còn mơ màng.

“Thật sao?” Mạc Ưu trong phút chốc mở mắt ra, chưa kịp lấy lại tinh thần, thân thể đã chao đảo, làm cô cảm thấy hơi bất ngờ, Hạ Thiên Khoát lập tức cầm tay của cô, dùng ánh mắt khích lệ nhìn cô.”Chớ khẩn trương! Hỉ Nhạc và tôi đều tín nhiệm cô.”

Mạc Ưu lúc này mới vừa hoàn hồn, kiên định gật đầu.

“Ừ! Anh mát xa bụng của nó, trấn an Hỉ Nhạc, như vậy nó sẽ không khẩn trương. . . . . .” Cô bắt đầu ra lệnh, hai người cùng nhau động viên Hỉ Nhạc. Nửa giờ sau, tiểu bảo bảo cũng đã chịu ló ra.

“Sinh rồi!” Mạc Ưu và Hạ Thiên phấn hưng kêu lên, Mạc Ưu cảm động đến nổi thậm chí nướcmắt cũng bắt đầu lăn tăn xuất hiện.

“Đồ ngốc, khóc cái gì? Cũng làm mẹ rồi . . . . . .” Hạ Thiên Khoát chậm rãi lau nước mắt cho cô, đồng thời hướng tới môi cô mà hôn nhẹ.

“Quá cảm động chứ sao. . . . . .” Mạc Ưu vội vàng gạt nước mắt, phân phó anh tiếp tục động viên Hỉ Nhạc. Cô cẩn thận bế chó con vừa mới ra đời lên, dùng băng gạc vệ sinh cho tiểu bảo bảo, dùng dây nhỏ trói chặt cuống rốn, sau đó cắt bỏ. Xác định chó con đã có thể hít thở tốt, cô phân phó Hạ Thiên chuẩn bị nước ấm, nhiệt độ phải là 39 độ, bắt đầu tẩy trừ chất nhầy trên người tiểu bảo bảo.

“Giống quá!” Hạ Thiên Khoát bất chợt phát hiện mà kinh hô một tiếng, Mạc Ưu tiếp tục động tác, cuối cùng cũng xác định, tiểu bảo bảo này có bộ lông trời sinh giống Bảo Bảo.

“Giống hệt Bảo Bảo nha. . . . . .” Mạc Ưu đánh giá rồi mừng rỡ dịu dàng nâng đầu của tiểu bảo bảo, rồi đưa cho Hạ Thiên Khoát bế.

“Bố tiểu bảo bảo, anh phải chăm sóc nó nha.” Cô bắt đầu dọn dẹp cuống rốn, sau đó chuẩn bị nước ấm giúp Hỉ Nhạc lau chùi thân thể cho sạch sẽ. Nhìn Hạ Thiên Khoát ân cần với tiểu bảo bảo này, Mạc Ưu không khỏi nghĩ đến lúc anh làm cha thật thì sẽ như thế nào.

Anh cũng sẽ rất vụng về mà chăm sóc tiểu bảo bảo như hiện giờ sao? Anh sẽ trở thành một ông bố nghiêm khắc hay dịu dàng đây?

“Cẩn thận nha. . . . . .” Hạ Thiên Khoát cẩn thận nâng chó con lên giao cho Mạc Ưu, có chút không biết làm sao, nụ cười trên mặt cũng rất thỏa mãn.

“Để tiểu bảo bảo này bên cạnh mẹ đi, tiểu tử này đói bụng rồi. . . . . .” Chó con được đặt trong lòng mẹ, lập tức ngọa nguậy, theo bản năng tìm được đầu vú, bắt đầu mút lấy sữa.

“Anh xem kìa, . . . . . . Thật dễ thương!” Mạc Ưu ngồi chồm hỗm , khoảnh khắc rất đẹp này thật làm cho người ta cảm động không thôi. Hạ Thiên cũng tự nhiên ngồi xổm bên người Mạc Ưu, khoác vai của cô, đồng dạng cảm động nói: “Thật là một cảm giác kỳ diệu . . . . . .”

“Đây sẽ là một sinh mệnh hạnh phúc.” Cô quay đầu nhìn, đáy mắt đầy tràn thâm tình. Tại thời khắc tuyệt vời này, cô tự tay nghênh đón một sinh mệnh mới, cũng thản nhiên mà đối diện với tình cảm bị bản thân đè nén bấy lâu. Tình cảm cuối cùng cũng không phòng bị mà tiến tới, cô cũng không muốn lại tránh né nữa, thời khắc này làm cô thật sự cảm động. Hạ Thiên Khoát ôm cô, khẽ hôn lên hốc mắt chứa đầy nước, còn cả đôi môi đỏ mọng. Bọn họ chia sẻ khoảnh khắc vui sướng này, đồng thời cũng làm cho tình cảm được phóng thích, giờ phút chỉ còn có thể ôm lấy nhau, cùng thổ lộ tâm tư. Cảm động ôm hôn như lửa cháy, đốt hết tình cảm giấu kín của hai người, càng không thể vãn hồi.

“Ừm. . . . . .yêu em. . . . . .” Cô nóng bỏng khẩn cầu với tình cảm mãnh liệt, kiều khu không ngừng mè nheo với anh, lời mới phát ra khó có thể kháng cự.

“Em thật sự muốn?” Mặc dù trong người đang bị dục hỏa quấn lấy, anh chưa quên đối với Mạc Ưu phải tôn trọng. Mạc Ưu trong lòng khẩn khoản gật đầu, hai tay nâng lên ,chủ động với tới cổ anh

“Nhanh lên. . . . . . em muốn anh. . . . . .”

“Ông trời ơi! Thật nhiệt tình!” Hạ Thiên Khoát liền ôm lấy thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đi tới cửa, cô thì tách hai chân ra kẹp lấy eo của anh. Lúc lên lầu, hai người giống như đói khát mà không ngừng quấn lấy nhau, anh đem Mạc Ưu lên phòng ngủ chính mình, đặt cô trên giư
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT576/576