Truyện ngắn - Khi tất cả chỉ còn là kỉ niệm
Lượt xem : |
thế nào. Cậu đến nhà thăm nó, nó đã khóc khi được gặp lại cậu. Hai người mải miết ôn lại những kỉ niệm của ngày xưa, vui có, buồn có. Cuộc sống của cậu bây giờ khá thành đạt, danh sách những cuộc tình qua tay cậu cứ dài ra mãi theo cấp số nhân, nhưng nó biết chắc rằng chẳng hề có chỗ cho cái tên của nó.
Ít lâu sau, nó được tin cậu sắp lấy vợ. Ừ, một người chồng thành đạt và đẹp trai như cậu là mơ ước của nhiều cô gái, cậu có vô số lựa chọn. Dẫu biết cậu không hề dành tình yêu cho nó, thậm chí không bao giờ biết đến tình cảm của nó, nó vẫn thấy sốc khi nghe tin này. Nó đâu mong chờ điều gì từ cậu, nhưng tận đáy lòng nó vẫn buồn hơn bao giờ hết. Nó khóc, như lâu nay vẫn khóc, rồi quyết định lặng lẽ ra đi. Đến một nơi thật xa mà cậu không hề biết đến, cắt đứt mọi liên lạc với cậu. Nó không đủ can đảm đến đám cưới chúc phúc cho cậu mà ngăn được nỗi đau không bật ra thành tiếng. Nó sẽ bắt đầu cuộc sống mới mà ở đó, cậu mãi mãi thuộc về một nơi khác mang tên ký ức. Nó ra đi, mang theo nỗi lòng chất chứa của một cô gái khao khát tình yêu nhưng có vẻ như chưa bao giờ được yêu lại.
5 năm sau, nó vẫn độc thân. Giờ nó đã là một doanh nhân thành đạt. Trong một chuyến công tác tại quê cũ, nó có dịp tìm về nơi mình từng sống 5 năm về trước. Rồi, đôi chân vô tình mang nó đến ngay trước nhà cậu, căn nhà có dàn hoa tim tím, nó chẳng biết cậu có còn ở đó không. Đứng lặng một lúc, định quay gót bước đi thì nó nghe tiếng gọi tên nó. Là cậu! Cậu vẫn sống ở đấy, cùng với gia đình hạnh phúc của cậu.
Được biết, bây giờ cậu đã có hai cô con gái vô cùng dễ thương, cuộc sống vợ chồng rất mực thuận hòa. Nó vui mừng cho cậu. Cậu bảo, cái đêm mưa gió trước ngày kết hôn, cậu có đến tìm nó thì được tin nó đã dọn đi được mấy ngày rồi. Cậu tìm nó để đưa một thứ, và hôm nay gặp lại, cậu trao tận tay nó. Đó là một quển nhật kí màu xanh đã cũ từ thời cấp Ba của cậu. Hai ngày nữa cậu sẽ cùng gia đình đi Mỹ không quay về nữa, cậu bắt nó hứa chỉ khi cậu đi rồi mới được mở quyển sổ ấy ra đọc.
Và đó là lần cuối nó gặp cậu. Ngày cậu đi, nó đã không đến tiễn.
Lật quyển sổ ra, bên trong giấy vẫn còn mới, kín đầy những dòng chữ mực đen ngay ngắn...
"Ngày...tháng...
Hôm nay, ngày học đầu tiên. Mình đi học rất sớm, đang mải mê ngắm cảnh sân trường thì phát hiện có một cô bạn cũng đi sớm cứ đứng nhìn mình chằm chằm. Mình quay lại định làm quen thì bạn ấy đỏ mặt chạy đi mất, chắc tại ngượng vì bị bắt gặp đang nhìn lén mình. Thật tình cờ, cô ấy lại học chung lớp với mình, ngồi chung chỗ mình nữa. Nhớ lại dáng vẻ luống cuống cùng đôi má đỏ ửng lên dễ thương của bạn ấy, mình không thôi nhìn bạn cười suốt buổi. Cô bạn tỏ vẻ không thích nhưng mình lại càng cảm thấy thật sự rất đáng yêu..."
"Ngày... tháng...
Hôm nay, cô bạn chia bàn ra và cấm mình không được lấn qua chỗ cô ấy. Mình tỏ vẻ không đồng tình thế thôi, nhưng thỉnh thoảng lại cố tình thọc tay qua để cô ấy lấy thước đánh cốc vào tay mình, rồi lại được dịp cãi nhau với bạn ấy. Mình cãi không lại thì bạn ấy vênh mặt lên ra chiều hãnh diện làm mình lại thấy buồn cười."
"Ngày...tháng...
Hôm nay mình thật sự rất bực mình vì cô bạn cùng bàn ấy. Mình ước gì cô ấy dịu dàng lại một chút chắc chắn sẽ dễ thương hơn nhiều, nhưng vì đang giận nên mình sẽ không nói chyện với bạn ấy trong một thời gian nữa..."
"Ngày...tháng...
Mình thật sự thích cô ấy mất rồi. Cô gái có vẻ ngoài dễ thương dù hơi lùn một tí, tóc hơi rối một tí nhưng không sao, bạn í có tính cách rất đáng yêu...
...
"Mình không thể đợi cô ấy được nữa. Mình đã đợi suốt 1 năm rồi. Chúng mình mãi mãi chỉ là bạn, cô ấy không có vẻ gì là thích mình. Có lẽ mình nên tự tìm cho mình một người khác có thể thay thế cô ấy, mình sẽ cố."
"Mọi người vẫn bảo mình thay bồ như thay áo, đó là vì mình thích cô ấy nhiều quá nên không ai có thể lấp đầy khoảng trống của cô ấy trong tim mình. Mình đã thử rất quen rất nhiều người chỉ vì muốn tìm ra người giúp mình quên cô ấy nhưng sao khó quá. Nhìn cô ấy vô tư xem mình là bạn như vậy, thật không thể nào nói ra được vì cô ấy chắc chắn sẽ khó xử mà lại quay lưng với mình như lần trước. Haiz, mình nên làm gì đây?"
...
Ở trang cuối cùng, cậu có viết: "Hôm nay, mình thực sự không thể giấu kín tình yêu của mình dành cho người con gái ấy lâu hơn được nữa. Mai là ngày cưới rồi, mình sẽ lấy hết can đảm đến gặp và đưa cho quyển sổ này cho cô ấy, hi vọng sau khi đọc xong cô ấy sẽ hiểu được phần nào tình cảm của mình. Ừ, cô ấy không thích mình, nhưng cũng phải cho cô ấy biết nỗi lòng suốt mấy năm qua của mình chứ. Mình chỉ mong cô ấy sớm được hạnh phúc, và đừng quên mình. Cố lên nào!"
Gấp lại những trang giấy, nó thấy hai má mình ước đẫm tự bao giờ. Qua thật rồi sao những tháng ngày bé dại? Khi hai trái tim đã ở rất kề nhau và có chung một nhịp đập, vậy cớ gì chẳng chịu tìm đến với nhau để rồi mọi chuyện kết thúc ngay khi chưa kịp bắt đầu? Giá như, giá như cậu... giá như mà nó... giá như trên đời này không phải nói hai chữ giá như...
Ngoài trời, mưa tầm tã. Qua đêm nay thôi. Ừ, hãy để mọi chuyện trôi qua theo guồng quay của dòng đời tấp nập, để sau đêm nay, mưa tạnh và mặt trời sẽ mang nắng ấm chiếu rọi tâm hồn nó. Nó tin là như vậy.
Hằng Võ
QUAY LẠIÍt lâu sau, nó được tin cậu sắp lấy vợ. Ừ, một người chồng thành đạt và đẹp trai như cậu là mơ ước của nhiều cô gái, cậu có vô số lựa chọn. Dẫu biết cậu không hề dành tình yêu cho nó, thậm chí không bao giờ biết đến tình cảm của nó, nó vẫn thấy sốc khi nghe tin này. Nó đâu mong chờ điều gì từ cậu, nhưng tận đáy lòng nó vẫn buồn hơn bao giờ hết. Nó khóc, như lâu nay vẫn khóc, rồi quyết định lặng lẽ ra đi. Đến một nơi thật xa mà cậu không hề biết đến, cắt đứt mọi liên lạc với cậu. Nó không đủ can đảm đến đám cưới chúc phúc cho cậu mà ngăn được nỗi đau không bật ra thành tiếng. Nó sẽ bắt đầu cuộc sống mới mà ở đó, cậu mãi mãi thuộc về một nơi khác mang tên ký ức. Nó ra đi, mang theo nỗi lòng chất chứa của một cô gái khao khát tình yêu nhưng có vẻ như chưa bao giờ được yêu lại.
5 năm sau, nó vẫn độc thân. Giờ nó đã là một doanh nhân thành đạt. Trong một chuyến công tác tại quê cũ, nó có dịp tìm về nơi mình từng sống 5 năm về trước. Rồi, đôi chân vô tình mang nó đến ngay trước nhà cậu, căn nhà có dàn hoa tim tím, nó chẳng biết cậu có còn ở đó không. Đứng lặng một lúc, định quay gót bước đi thì nó nghe tiếng gọi tên nó. Là cậu! Cậu vẫn sống ở đấy, cùng với gia đình hạnh phúc của cậu.
Được biết, bây giờ cậu đã có hai cô con gái vô cùng dễ thương, cuộc sống vợ chồng rất mực thuận hòa. Nó vui mừng cho cậu. Cậu bảo, cái đêm mưa gió trước ngày kết hôn, cậu có đến tìm nó thì được tin nó đã dọn đi được mấy ngày rồi. Cậu tìm nó để đưa một thứ, và hôm nay gặp lại, cậu trao tận tay nó. Đó là một quển nhật kí màu xanh đã cũ từ thời cấp Ba của cậu. Hai ngày nữa cậu sẽ cùng gia đình đi Mỹ không quay về nữa, cậu bắt nó hứa chỉ khi cậu đi rồi mới được mở quyển sổ ấy ra đọc.
Và đó là lần cuối nó gặp cậu. Ngày cậu đi, nó đã không đến tiễn.
Lật quyển sổ ra, bên trong giấy vẫn còn mới, kín đầy những dòng chữ mực đen ngay ngắn...
"Ngày...tháng...
Hôm nay, ngày học đầu tiên. Mình đi học rất sớm, đang mải mê ngắm cảnh sân trường thì phát hiện có một cô bạn cũng đi sớm cứ đứng nhìn mình chằm chằm. Mình quay lại định làm quen thì bạn ấy đỏ mặt chạy đi mất, chắc tại ngượng vì bị bắt gặp đang nhìn lén mình. Thật tình cờ, cô ấy lại học chung lớp với mình, ngồi chung chỗ mình nữa. Nhớ lại dáng vẻ luống cuống cùng đôi má đỏ ửng lên dễ thương của bạn ấy, mình không thôi nhìn bạn cười suốt buổi. Cô bạn tỏ vẻ không thích nhưng mình lại càng cảm thấy thật sự rất đáng yêu..."
"Ngày... tháng...
Hôm nay, cô bạn chia bàn ra và cấm mình không được lấn qua chỗ cô ấy. Mình tỏ vẻ không đồng tình thế thôi, nhưng thỉnh thoảng lại cố tình thọc tay qua để cô ấy lấy thước đánh cốc vào tay mình, rồi lại được dịp cãi nhau với bạn ấy. Mình cãi không lại thì bạn ấy vênh mặt lên ra chiều hãnh diện làm mình lại thấy buồn cười."
"Ngày...tháng...
Hôm nay mình thật sự rất bực mình vì cô bạn cùng bàn ấy. Mình ước gì cô ấy dịu dàng lại một chút chắc chắn sẽ dễ thương hơn nhiều, nhưng vì đang giận nên mình sẽ không nói chyện với bạn ấy trong một thời gian nữa..."
"Ngày...tháng...
Mình thật sự thích cô ấy mất rồi. Cô gái có vẻ ngoài dễ thương dù hơi lùn một tí, tóc hơi rối một tí nhưng không sao, bạn í có tính cách rất đáng yêu...
...
"Mình không thể đợi cô ấy được nữa. Mình đã đợi suốt 1 năm rồi. Chúng mình mãi mãi chỉ là bạn, cô ấy không có vẻ gì là thích mình. Có lẽ mình nên tự tìm cho mình một người khác có thể thay thế cô ấy, mình sẽ cố."
"Mọi người vẫn bảo mình thay bồ như thay áo, đó là vì mình thích cô ấy nhiều quá nên không ai có thể lấp đầy khoảng trống của cô ấy trong tim mình. Mình đã thử rất quen rất nhiều người chỉ vì muốn tìm ra người giúp mình quên cô ấy nhưng sao khó quá. Nhìn cô ấy vô tư xem mình là bạn như vậy, thật không thể nào nói ra được vì cô ấy chắc chắn sẽ khó xử mà lại quay lưng với mình như lần trước. Haiz, mình nên làm gì đây?"
...
Ở trang cuối cùng, cậu có viết: "Hôm nay, mình thực sự không thể giấu kín tình yêu của mình dành cho người con gái ấy lâu hơn được nữa. Mai là ngày cưới rồi, mình sẽ lấy hết can đảm đến gặp và đưa cho quyển sổ này cho cô ấy, hi vọng sau khi đọc xong cô ấy sẽ hiểu được phần nào tình cảm của mình. Ừ, cô ấy không thích mình, nhưng cũng phải cho cô ấy biết nỗi lòng suốt mấy năm qua của mình chứ. Mình chỉ mong cô ấy sớm được hạnh phúc, và đừng quên mình. Cố lên nào!"
Gấp lại những trang giấy, nó thấy hai má mình ước đẫm tự bao giờ. Qua thật rồi sao những tháng ngày bé dại? Khi hai trái tim đã ở rất kề nhau và có chung một nhịp đập, vậy cớ gì chẳng chịu tìm đến với nhau để rồi mọi chuyện kết thúc ngay khi chưa kịp bắt đầu? Giá như, giá như cậu... giá như mà nó... giá như trên đời này không phải nói hai chữ giá như...
Ngoài trời, mưa tầm tã. Qua đêm nay thôi. Ừ, hãy để mọi chuyện trôi qua theo guồng quay của dòng đời tấp nập, để sau đêm nay, mưa tạnh và mặt trời sẽ mang nắng ấm chiếu rọi tâm hồn nó. Nó tin là như vậy.
Hằng Võ
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu74/5042