Tiểu thuyết Không Làm Kẻ Bạc Tình-full
Lượt xem : |
hoa hả?
“Hắn còn động vào em.” Chỉ cần nghĩ đến thôi là cô lại thấy ghê tởm, da gà nổi đầy người.
Việc này không thể tha thứ, cô là người của anh, không có sự cho phép của anh mà có người dám đụng đến cô? Viêm Ngưỡng Tu hơi hối hận vì không bẻ gãy cổ hắn.
“Hắn chạm vào chỗ nào trên người em?”
“Bả vai.” Những câu hỏi của anh làm tim Ôn Tưởng Huân đập nhanh hơn, hay là anh đang ghen?
Viêm Ngưỡng Tu nhăn mày, “Chỉ có bả vai?” Đây là phản ứng gì? Cái gì mà chỉ có? Lông mày Ôn Tưởng Huân cũng nhíu lại.
“Như vậy còn chưa đủ sao?”
“Hắn chỉ chạm vào vai em mà em đã biến hắn thành một con chó nhỏ, còn anh đêm nào cũng nói những lời hạ lưu bên tai em, không chỉ chạm vào bờ vai mà còn những nơi khác, chắc hẳn anh nên bị em băm vằm thành trăm đoạn hả?” Viêm Ngưỡng Tu tà nịnh cười khẽ.
Ôn Tưởng Huân đỏ mặt bác bỏ, “Cái này không giống!”
“Không giống chỗ nào?” Viêm Ngưỡng Tu hỏi, giống như là không hiểu thật.
“Anh….. em…..” Đáng chết, chẳng lẽ ông chủ thật sự không biết địa vị của anh ở trong lòng cô sao?
“Em thử nói xem nào.” Viêm Ngưỡng Tu luôn luôn lạnh như băng, con ngươi đạm như nước có một chút nghiền ngẫm, anh đúng là hơi tò mò.
Anh có thể chạm vào cô nhiều như vậy, người khác chỉ chạm vào cô một chút cũng không được. Đừng nói là, cô là người có quan niệm cổ hủ…. anh là bạn giường của cô đã ba năm, đây hẳn không phải là lý do chứ?
Chẳng lẽ anh thật sự không nghĩ đến tâm ý của cô sao? Ôn Tưởng Huân chán nản.
“Dù sao thì tên phế vật kia không động vào em là được rồi.” Cho dù giải thích nhiều nữa cũng vô dụng, nói không chừng còn làm anh phản cảm, cô lựa chọn cách nói vô hại nhất.
Viêm Ngưỡng Tu nhìn bộ dạng bình tĩnh của cô một hồi lâu, dường như anh muốn tìm ra một chút dấu vết từ trên mặt cô. Mặc dù anh cảm thấy vẻ mặt của cô không được tự nhiên nhưng đôi mắt cô rũ xuống làm anh không tìm ra được chút manh mối nào.
Khả năng che giấu cảm xúc của cô cũng chẳng kém gì anh, quả thật không hổ là đồng bọn ưng ý của anh.
Cô có nghe lầm không? Anh đang cười? Hơn nữa anh còn cười rất vui vẻ. Lúc anh cười rộ lên thật sự rất mê người, Ôn Tưởng Huân nhìn đến choáng váng.
Có cái gì buồn cười sao? Cô rất ít khi thấy cảm xúc của anh lộ rõ như vậy.
“Tâm tình của anh rất tốt nên cười, được không?” Viêm Ngưỡng Tu như nhìn ra sự nghi hoặc của cô, chả mấy khi anh tốt bụng trả lời.
“Bởi vì em bị người khác sờ nên tâm tình của anh tốt sao?” Cô thề, nếu anh dám gật đầu thì cô nhất định sẽ vặn gãy cổ anh.
Cô gái này theo anh lâu như vậy, chẳng lẽ không biết tâm tình của anh tốt hay không tốt cũng không cần lý do sao? “Em nói hắn chạm vào bả vai em hả?” Bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa lên bả vai cô.
Anh nhớ tới bộ dạng cô rên rỉ dưới người anh, đúng là anh không thể chịu nổi chuyện cô bị người đàn ông khác chạm vào, cho dù chỉ là bả vai mà thôi.
Đột nhiên anh có thể hiểu được cảm giác của cô, cho đến nay người chạm vào cô chỉ có anh, cô chỉ thuộc về anh, đương nhiên là không có thói quen bị người khác đụng chạm, cũng không thể để cho người khác đụng chạm được.
Sau khi hiểu rõ được điều này, tâm tình của Viêm Ngưỡng Tu rất tốt, anh cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng của cô, tinh tế nhấm nháp sự ngọt ngào trong miệng cô.
Đầu tiên Ôn Tưởng Huân sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần đáp lại sự nhiệt tình của anh.
Đây là lần đầu tiên anh hôn cô ở nơi công cộng, tuy rằng cô không biết là do anh tâm huyết dâng trào hay là uống nhầm thuốc, nhưng mà cũng làm cho cô lần đầu tiên cảm nhận được nụ hôn nồng nhiệt mà không xen lẫn xót xa.
※ ※ ※
Dường như bốn người bọn họ rất khó để có thể ở cùng nhau, Duật Đông Minh là bác sĩ có tay nghề cao, vừa mới giải quyết xong một ca phẫu thuật khó trở về thì Y Vịnh Tình lại bị phái đi làm nhiệm vụ, cảm giác hình như cô là người rảnh rỗi nhất, cả ngày đứng lên ngồi xuống trong tòa nhà lớn.
“Em ấy, tại sao lại gầy như thế này, nửa đêm không ngủ được chạy đi làm kẻ trộm à?” Duật Đông Minh tinh thông cả trung y và tây y, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra Ôn Tưởng Huân ngủ không đủ.
“Đúng rồi, chạy đi trộm sạch tài sản mà anh sở hữu.” Ôn Tưởng Huân cố ý nói đùa để che giấu chột dạ, chung quy cũng không thể nói là dường như mỗi đêm cô đều làm vận động kịch liệt với Viêm Ngưỡng Tu nên mới ngủ không đủ giấc được.
Duật Đông Minh có y thuật cao, không biết anh có nhìn ra cô là do túng dụng quá độ hay không? Ôn Tưởng Huân hơi bất an cầm quyển tạp chí trên bàn chặn ánh mắt đánh giá của anh.
“Không sao, cũng không phải là anh không kiếm lại được.” Duật Đông Minh ôm một cái gối, nhàn nhã dựa vào ghế sofa.
Y thuật của anh có thể đạt tới khải tử hồi sinh, bệnh tình nghiêm trọng vào tay anh không có gì là không trị hết, nhưng mà chính vì như vậy nên anh cũng có thể giết người không dấu vết, khiến đối phương chết hoặc ốm đau đối với anh mà nói đều là một việc nhỏ chỉ cần động một ngón tay mà thôi.
Anh có được kỹ năng y thuật thần kỳ, là bác sĩ chuyên thuộc công ty bảo an Thần Lệnh Đặc Cần, nhưng mà các bạn của anh rất ít khi có tình huống bị thương cần anh đích thân ra tay, cho nên ngẫu nhiên anh cũng sẽ bị phái đi điều trị cho những vị khách đặc thù, phần lớn những người đó đều từng là người đã từng đảm nhiệm chức vụ trong công ty, bởi vậy anh coi như là người đi trả nhân tình cho công ty.
“Đúng rồi, em hỏi anh, anh có biết sáng sớm nay ông chủ đã chạy đi đâu không?” Tuy rằng cô đã có thói quen rời giường thì anh sẽ không ở bên cạnh, nhưng mà cũng đã buổi chiều tối mà còn chưa gặp Viêm Ngưỡng Tu, trong lòng Ôn Tưởng Huân hơi lo lắng.
Duật Đông Minh nhún vai, tùy tiện cầm một quyển tạp chí trên bàn đọc, “Hình như là đi đón một vị khách quan trọng thì phải.”
“Là vị khách như thế nào?” Đúng là khó có khi biệt thự lại có khách đến.
“Làm sao anh biết được.”
Nghi vấn của Ôn Tưởng Huân rất nhanh đã có lời giải đáp, một lúc sau Viêm Ngưỡng Tu đưa về một cô gái xinh đẹp như búp bê, nhưng mà biểu cảm trên mặt Viêm Ngưỡng Tu hơi kỳ quái, không có sự bình tĩnh của ngày thường mà có một chút hoảng loạn.
“An bài cho cô ấy một căn phòng, phải bảo vệ cô ấy thật tốt, không được có chút sai lầm nào.” Viêm Ngưỡng Tu chỉ đơn giản nói vài câu sau đó cất bước đi ra khỏi phòng khách.
Cô gái nhìn một nam một nữ trong phòng, có vẻ không được tự nhiên.
“Chào hai người, tôi là Thiệu Y Y, sau này phải làm phiền mọi người chăm sóc.” Ôn Tưởng Huân và Duật Đông Minh liếc mắt nhìn nhau, dường như còn chưa hiểu được tình huống này.
“Ý của cô nói là cô sẽ ở lại đây phải không?” Duật Đông Minh khách khí hữu lễ nói.
Thiệu Y Y gật đầu, điều này làm bọn họ hiểu ra. Mặc dù có chút nghi vấn về thân phận của cô gái này nhưng là cấp dưới bọn họ rất rõ ràng bổn phận của mình, cũng không dám hỏi nhiều.
Duật Đông Minh biểu hiện mười phần khí độ thân sĩ, tiếp nhận hành lý mà lái xe đưa vào sau đó đi trước.
“Thiệu tiểu thư, mời theo tôi, tôi sẽ đưa cô đến phòng dành cho khách.” Ôn Tưởng Huân kinh ngạc đứng tại chỗ, cô không hiểu tại sao cảm thấy có chút không thoải mái.
Cô đã nhìn qua rất nhiều biểu cảm của Viêm Ngưỡng Tu, nhưng chưa từng thấy qua vẻ tâm phiền ý loạn mất hồn của anh.
Cô gái này rốt cuộc là ai? Vì sao lại có thể ở đây? Vì sao muốn bọn họ phải bảo vệ cô ấy cẩn thận? Cô gái Thiệu Y Y này có quan hệ gì với anh?
※ ※ ※
Ôn Tưởng Huân bị vây trong nỗi nghi ngờ, đến bữa tối Viêm Ngưỡng Tu cũng không xuống ăn cơm càng làm cô phiền lòng. Đêm đó, trong đầu cô đầy sự nghi hoặc làm cô không thể nào ngủ được.
Lúc nửa đêm, cửa phòng được mở ra, cô có một chút xúc động muốn hỏi Viêm Ngưỡng Tu cho rõ ràng.
Viêm Ngưỡng Tu kinh ngạc khi vào phòng lại nhìn thấy đôi mắt sáng trong của cô, hiển nhiên cô cũng mất ngủ như anh. Đối với anh mà nói, lúc này tất cả lời nói đều vô nghĩa, trong lòng anh, kinh ngạc rất nhanh đã bị nhiệt tình thay thế.
Ôn Tưởng Huân còn chưa kịp lên tiếng thì môi đã bị anh đoạt lấy, anh đoạt lấy không hề lưu tình làm cô không thể chống đỡ được.
Viêm Ngưỡng Tu rất nhanh đã bỏ đi quần áo của hai người, xoay người đè lên cơ thể lung linh đẹp đẽ của cô, anh bá đạo nắm lấy một bên no đủ của cô, tham lam hút lấy, tay kia thì vuốt ve bên còn lại.
Đau đớn cùng với khoái cảm kích thích khiến Ôn Tưởng Huân ngâm nga, muốn kháng nghị sự thô lỗ của anh nhưng lại cực kỳ thích sự tê dại như vậy.
“Đừng…. Xin anh, đừng như vậy….. Em sẽ không chịu nổi…. A……” Cầu xin của cô vào trong tai Viêm Ngưỡng Tu lại như một chỉ lệnh thúc tình mê người, anh dùng một tay cởi quần lót của cô, thành công chiếm lấy hoa tâm làm anh yêu không thôi.
“Em có thể thử kêu lớn lên, anh cam đoan một giây sau Đông Minh và vị khách của chúng ta sẽ tới và phát hiện ra việc tốt của chúng ta.” Thật ra thì anh rất thích nghe tiếng rên rỉ phóng đãng của cô, nhưng mà anh không muốn người khác phả hỏng vận động ban đêm của bọn họ.
“Ưm….” Ôn Tưởng Huân đè nén từng trận khoái cảm truyền đến thân mình, cô khẽ cắn ngón tay ẩn nhẫn.
Ngoài miệng Viêm Ngưỡng Tu muốn cô không được kêu lớn nhưng bàn tay tà ác của anh lại khác, cố tình ra vào nhanh hơn ở hoa kính của cô.
Ôn Tưởng Huân không dám ngâm kêu, ngược lại làm tiếng nước ở hoa kính càng rõ ràng, cô xấu hổ muốn khép hai chân lại nhưng lại kẹp chặt lấy ngón tay Viêm Ngưỡng Tu.
“Em đang khiêu khích anh sao?” Anh tà ác tách hai chân cô ra, khiến cho hoa huyệt của cô hoàn toàn lộ ra trước mặt anh.
“Xin anh…. Đừng như vậy….. quá xấu hổ.” Tư thế dâm đãng làm người ta thẹn thùng khiến Ôn Tưởng Huân cảm thấy mình như sắp hôn mê.
“Làm sao có thể? Đẹp quá, em thật đẹp.” Viêm Ngưỡng Tu vùi mặt giữ hai vú của cô, sau đó chậm rãi rời xuống nơi ướt át.
Khi cô ý thức được anh muốn làm cái gì, Ôn Tưởng Huân định kẹp hai chân lại nhưng bị bàn tay to của anh chặn lại cố định ở hai bên.
Trời ơi, cô cảm thấy cô nhất định sẽ bị anh bức điên, hôm nay dường như anh không giống thường ngày, tà ác hơn, rất bá đạo, cô sắp không chịu được khí thế mạnh mẽ của anh.
Sau khi nhấm nháp tươi ngọt giữa đùi cô, Viêm Ngưỡng Tu mới cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu lên, anh biết cô đã lên đỉnh vài lần, nhưng mà anh vẫn chưa ăn no.
Viêm Ngưỡng Tu giơ cứng rắn đâm vào hoa huyệt của cô, anh cảm giác được cô co rút mãnh liệt, biết cô lại đạt tới khoái cảm cao nhất, anh ác ý dùng những lời lẽ sâu sắc, vừa lòng thưởng thức thần thái như si như say mê người của cô, lúc Ôn Tưởng Huân không chịu nổi từng đợt khoái cảm đánh tới là lúc anh phóng ra tinh túy của mình.
Tâm tình của anh rất kém, rất loạn, dường như không ngừng yêu cô mới có thể làm anh bình tĩnh, đêm nay anh không nghĩ sẽ bỏ qua cho cô.
※ ※ ※
Ngày chết tiệt, rõ ràng đã phát tiết không ít tinh lực nhưng anh vẫn không cảm thấy buồn ngủ, sau khi rời khỏi chiếc giường ấm áp, Viêm Ngưỡng Tu mở
QUAY LẠI“Hắn còn động vào em.” Chỉ cần nghĩ đến thôi là cô lại thấy ghê tởm, da gà nổi đầy người.
Việc này không thể tha thứ, cô là người của anh, không có sự cho phép của anh mà có người dám đụng đến cô? Viêm Ngưỡng Tu hơi hối hận vì không bẻ gãy cổ hắn.
“Hắn chạm vào chỗ nào trên người em?”
“Bả vai.” Những câu hỏi của anh làm tim Ôn Tưởng Huân đập nhanh hơn, hay là anh đang ghen?
Viêm Ngưỡng Tu nhăn mày, “Chỉ có bả vai?” Đây là phản ứng gì? Cái gì mà chỉ có? Lông mày Ôn Tưởng Huân cũng nhíu lại.
“Như vậy còn chưa đủ sao?”
“Hắn chỉ chạm vào vai em mà em đã biến hắn thành một con chó nhỏ, còn anh đêm nào cũng nói những lời hạ lưu bên tai em, không chỉ chạm vào bờ vai mà còn những nơi khác, chắc hẳn anh nên bị em băm vằm thành trăm đoạn hả?” Viêm Ngưỡng Tu tà nịnh cười khẽ.
Ôn Tưởng Huân đỏ mặt bác bỏ, “Cái này không giống!”
“Không giống chỗ nào?” Viêm Ngưỡng Tu hỏi, giống như là không hiểu thật.
“Anh….. em…..” Đáng chết, chẳng lẽ ông chủ thật sự không biết địa vị của anh ở trong lòng cô sao?
“Em thử nói xem nào.” Viêm Ngưỡng Tu luôn luôn lạnh như băng, con ngươi đạm như nước có một chút nghiền ngẫm, anh đúng là hơi tò mò.
Anh có thể chạm vào cô nhiều như vậy, người khác chỉ chạm vào cô một chút cũng không được. Đừng nói là, cô là người có quan niệm cổ hủ…. anh là bạn giường của cô đã ba năm, đây hẳn không phải là lý do chứ?
Chẳng lẽ anh thật sự không nghĩ đến tâm ý của cô sao? Ôn Tưởng Huân chán nản.
“Dù sao thì tên phế vật kia không động vào em là được rồi.” Cho dù giải thích nhiều nữa cũng vô dụng, nói không chừng còn làm anh phản cảm, cô lựa chọn cách nói vô hại nhất.
Viêm Ngưỡng Tu nhìn bộ dạng bình tĩnh của cô một hồi lâu, dường như anh muốn tìm ra một chút dấu vết từ trên mặt cô. Mặc dù anh cảm thấy vẻ mặt của cô không được tự nhiên nhưng đôi mắt cô rũ xuống làm anh không tìm ra được chút manh mối nào.
Khả năng che giấu cảm xúc của cô cũng chẳng kém gì anh, quả thật không hổ là đồng bọn ưng ý của anh.
Cô có nghe lầm không? Anh đang cười? Hơn nữa anh còn cười rất vui vẻ. Lúc anh cười rộ lên thật sự rất mê người, Ôn Tưởng Huân nhìn đến choáng váng.
Có cái gì buồn cười sao? Cô rất ít khi thấy cảm xúc của anh lộ rõ như vậy.
“Tâm tình của anh rất tốt nên cười, được không?” Viêm Ngưỡng Tu như nhìn ra sự nghi hoặc của cô, chả mấy khi anh tốt bụng trả lời.
“Bởi vì em bị người khác sờ nên tâm tình của anh tốt sao?” Cô thề, nếu anh dám gật đầu thì cô nhất định sẽ vặn gãy cổ anh.
Cô gái này theo anh lâu như vậy, chẳng lẽ không biết tâm tình của anh tốt hay không tốt cũng không cần lý do sao? “Em nói hắn chạm vào bả vai em hả?” Bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa lên bả vai cô.
Anh nhớ tới bộ dạng cô rên rỉ dưới người anh, đúng là anh không thể chịu nổi chuyện cô bị người đàn ông khác chạm vào, cho dù chỉ là bả vai mà thôi.
Đột nhiên anh có thể hiểu được cảm giác của cô, cho đến nay người chạm vào cô chỉ có anh, cô chỉ thuộc về anh, đương nhiên là không có thói quen bị người khác đụng chạm, cũng không thể để cho người khác đụng chạm được.
Sau khi hiểu rõ được điều này, tâm tình của Viêm Ngưỡng Tu rất tốt, anh cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng của cô, tinh tế nhấm nháp sự ngọt ngào trong miệng cô.
Đầu tiên Ôn Tưởng Huân sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần đáp lại sự nhiệt tình của anh.
Đây là lần đầu tiên anh hôn cô ở nơi công cộng, tuy rằng cô không biết là do anh tâm huyết dâng trào hay là uống nhầm thuốc, nhưng mà cũng làm cho cô lần đầu tiên cảm nhận được nụ hôn nồng nhiệt mà không xen lẫn xót xa.
※ ※ ※
Dường như bốn người bọn họ rất khó để có thể ở cùng nhau, Duật Đông Minh là bác sĩ có tay nghề cao, vừa mới giải quyết xong một ca phẫu thuật khó trở về thì Y Vịnh Tình lại bị phái đi làm nhiệm vụ, cảm giác hình như cô là người rảnh rỗi nhất, cả ngày đứng lên ngồi xuống trong tòa nhà lớn.
“Em ấy, tại sao lại gầy như thế này, nửa đêm không ngủ được chạy đi làm kẻ trộm à?” Duật Đông Minh tinh thông cả trung y và tây y, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra Ôn Tưởng Huân ngủ không đủ.
“Đúng rồi, chạy đi trộm sạch tài sản mà anh sở hữu.” Ôn Tưởng Huân cố ý nói đùa để che giấu chột dạ, chung quy cũng không thể nói là dường như mỗi đêm cô đều làm vận động kịch liệt với Viêm Ngưỡng Tu nên mới ngủ không đủ giấc được.
Duật Đông Minh có y thuật cao, không biết anh có nhìn ra cô là do túng dụng quá độ hay không? Ôn Tưởng Huân hơi bất an cầm quyển tạp chí trên bàn chặn ánh mắt đánh giá của anh.
“Không sao, cũng không phải là anh không kiếm lại được.” Duật Đông Minh ôm một cái gối, nhàn nhã dựa vào ghế sofa.
Y thuật của anh có thể đạt tới khải tử hồi sinh, bệnh tình nghiêm trọng vào tay anh không có gì là không trị hết, nhưng mà chính vì như vậy nên anh cũng có thể giết người không dấu vết, khiến đối phương chết hoặc ốm đau đối với anh mà nói đều là một việc nhỏ chỉ cần động một ngón tay mà thôi.
Anh có được kỹ năng y thuật thần kỳ, là bác sĩ chuyên thuộc công ty bảo an Thần Lệnh Đặc Cần, nhưng mà các bạn của anh rất ít khi có tình huống bị thương cần anh đích thân ra tay, cho nên ngẫu nhiên anh cũng sẽ bị phái đi điều trị cho những vị khách đặc thù, phần lớn những người đó đều từng là người đã từng đảm nhiệm chức vụ trong công ty, bởi vậy anh coi như là người đi trả nhân tình cho công ty.
“Đúng rồi, em hỏi anh, anh có biết sáng sớm nay ông chủ đã chạy đi đâu không?” Tuy rằng cô đã có thói quen rời giường thì anh sẽ không ở bên cạnh, nhưng mà cũng đã buổi chiều tối mà còn chưa gặp Viêm Ngưỡng Tu, trong lòng Ôn Tưởng Huân hơi lo lắng.
Duật Đông Minh nhún vai, tùy tiện cầm một quyển tạp chí trên bàn đọc, “Hình như là đi đón một vị khách quan trọng thì phải.”
“Là vị khách như thế nào?” Đúng là khó có khi biệt thự lại có khách đến.
“Làm sao anh biết được.”
Nghi vấn của Ôn Tưởng Huân rất nhanh đã có lời giải đáp, một lúc sau Viêm Ngưỡng Tu đưa về một cô gái xinh đẹp như búp bê, nhưng mà biểu cảm trên mặt Viêm Ngưỡng Tu hơi kỳ quái, không có sự bình tĩnh của ngày thường mà có một chút hoảng loạn.
“An bài cho cô ấy một căn phòng, phải bảo vệ cô ấy thật tốt, không được có chút sai lầm nào.” Viêm Ngưỡng Tu chỉ đơn giản nói vài câu sau đó cất bước đi ra khỏi phòng khách.
Cô gái nhìn một nam một nữ trong phòng, có vẻ không được tự nhiên.
“Chào hai người, tôi là Thiệu Y Y, sau này phải làm phiền mọi người chăm sóc.” Ôn Tưởng Huân và Duật Đông Minh liếc mắt nhìn nhau, dường như còn chưa hiểu được tình huống này.
“Ý của cô nói là cô sẽ ở lại đây phải không?” Duật Đông Minh khách khí hữu lễ nói.
Thiệu Y Y gật đầu, điều này làm bọn họ hiểu ra. Mặc dù có chút nghi vấn về thân phận của cô gái này nhưng là cấp dưới bọn họ rất rõ ràng bổn phận của mình, cũng không dám hỏi nhiều.
Duật Đông Minh biểu hiện mười phần khí độ thân sĩ, tiếp nhận hành lý mà lái xe đưa vào sau đó đi trước.
“Thiệu tiểu thư, mời theo tôi, tôi sẽ đưa cô đến phòng dành cho khách.” Ôn Tưởng Huân kinh ngạc đứng tại chỗ, cô không hiểu tại sao cảm thấy có chút không thoải mái.
Cô đã nhìn qua rất nhiều biểu cảm của Viêm Ngưỡng Tu, nhưng chưa từng thấy qua vẻ tâm phiền ý loạn mất hồn của anh.
Cô gái này rốt cuộc là ai? Vì sao lại có thể ở đây? Vì sao muốn bọn họ phải bảo vệ cô ấy cẩn thận? Cô gái Thiệu Y Y này có quan hệ gì với anh?
※ ※ ※
Ôn Tưởng Huân bị vây trong nỗi nghi ngờ, đến bữa tối Viêm Ngưỡng Tu cũng không xuống ăn cơm càng làm cô phiền lòng. Đêm đó, trong đầu cô đầy sự nghi hoặc làm cô không thể nào ngủ được.
Lúc nửa đêm, cửa phòng được mở ra, cô có một chút xúc động muốn hỏi Viêm Ngưỡng Tu cho rõ ràng.
Viêm Ngưỡng Tu kinh ngạc khi vào phòng lại nhìn thấy đôi mắt sáng trong của cô, hiển nhiên cô cũng mất ngủ như anh. Đối với anh mà nói, lúc này tất cả lời nói đều vô nghĩa, trong lòng anh, kinh ngạc rất nhanh đã bị nhiệt tình thay thế.
Ôn Tưởng Huân còn chưa kịp lên tiếng thì môi đã bị anh đoạt lấy, anh đoạt lấy không hề lưu tình làm cô không thể chống đỡ được.
Viêm Ngưỡng Tu rất nhanh đã bỏ đi quần áo của hai người, xoay người đè lên cơ thể lung linh đẹp đẽ của cô, anh bá đạo nắm lấy một bên no đủ của cô, tham lam hút lấy, tay kia thì vuốt ve bên còn lại.
Đau đớn cùng với khoái cảm kích thích khiến Ôn Tưởng Huân ngâm nga, muốn kháng nghị sự thô lỗ của anh nhưng lại cực kỳ thích sự tê dại như vậy.
“Đừng…. Xin anh, đừng như vậy….. Em sẽ không chịu nổi…. A……” Cầu xin của cô vào trong tai Viêm Ngưỡng Tu lại như một chỉ lệnh thúc tình mê người, anh dùng một tay cởi quần lót của cô, thành công chiếm lấy hoa tâm làm anh yêu không thôi.
“Em có thể thử kêu lớn lên, anh cam đoan một giây sau Đông Minh và vị khách của chúng ta sẽ tới và phát hiện ra việc tốt của chúng ta.” Thật ra thì anh rất thích nghe tiếng rên rỉ phóng đãng của cô, nhưng mà anh không muốn người khác phả hỏng vận động ban đêm của bọn họ.
“Ưm….” Ôn Tưởng Huân đè nén từng trận khoái cảm truyền đến thân mình, cô khẽ cắn ngón tay ẩn nhẫn.
Ngoài miệng Viêm Ngưỡng Tu muốn cô không được kêu lớn nhưng bàn tay tà ác của anh lại khác, cố tình ra vào nhanh hơn ở hoa kính của cô.
Ôn Tưởng Huân không dám ngâm kêu, ngược lại làm tiếng nước ở hoa kính càng rõ ràng, cô xấu hổ muốn khép hai chân lại nhưng lại kẹp chặt lấy ngón tay Viêm Ngưỡng Tu.
“Em đang khiêu khích anh sao?” Anh tà ác tách hai chân cô ra, khiến cho hoa huyệt của cô hoàn toàn lộ ra trước mặt anh.
“Xin anh…. Đừng như vậy….. quá xấu hổ.” Tư thế dâm đãng làm người ta thẹn thùng khiến Ôn Tưởng Huân cảm thấy mình như sắp hôn mê.
“Làm sao có thể? Đẹp quá, em thật đẹp.” Viêm Ngưỡng Tu vùi mặt giữ hai vú của cô, sau đó chậm rãi rời xuống nơi ướt át.
Khi cô ý thức được anh muốn làm cái gì, Ôn Tưởng Huân định kẹp hai chân lại nhưng bị bàn tay to của anh chặn lại cố định ở hai bên.
Trời ơi, cô cảm thấy cô nhất định sẽ bị anh bức điên, hôm nay dường như anh không giống thường ngày, tà ác hơn, rất bá đạo, cô sắp không chịu được khí thế mạnh mẽ của anh.
Sau khi nhấm nháp tươi ngọt giữa đùi cô, Viêm Ngưỡng Tu mới cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu lên, anh biết cô đã lên đỉnh vài lần, nhưng mà anh vẫn chưa ăn no.
Viêm Ngưỡng Tu giơ cứng rắn đâm vào hoa huyệt của cô, anh cảm giác được cô co rút mãnh liệt, biết cô lại đạt tới khoái cảm cao nhất, anh ác ý dùng những lời lẽ sâu sắc, vừa lòng thưởng thức thần thái như si như say mê người của cô, lúc Ôn Tưởng Huân không chịu nổi từng đợt khoái cảm đánh tới là lúc anh phóng ra tinh túy của mình.
Tâm tình của anh rất kém, rất loạn, dường như không ngừng yêu cô mới có thể làm anh bình tĩnh, đêm nay anh không nghĩ sẽ bỏ qua cho cô.
※ ※ ※
Ngày chết tiệt, rõ ràng đã phát tiết không ít tinh lực nhưng anh vẫn không cảm thấy buồn ngủ, sau khi rời khỏi chiếc giường ấm áp, Viêm Ngưỡng Tu mở
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu449/449