Disneyland 1972 Love the old s
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Kim Chủ Định Đoạt

Lượt xem :
h phải nhờ vả anh thật tốt mới được.

“Có việc gì?” Anh mở cửa, đứng đó liếc nhìn cô.

“Tôi muốn hỏi một chút, tại sao tôi khổ cực đổ mồ hôi nhặt nhạnh ít đồ dưới trời nắng chang chang mà bây giờ không thấy đâu nữa?” Tận đáy lòng cô luôn nhủ thầm: anh ta là kim chủ, không thể đắc tội, phải nhịn, hòa thuận, hòa thuận. . . . . .

“Có bà cụ phố bên muốn, tôi cho bà ấy rồi.” Anh còn tưởng rằng cô sẽ nổi giận chửi ầm lên, có điều tuy bấy giờ cô bình tĩnh hỏi anh, đáng tiếc vẻ cứng nhắc trên gương mặt đang cố tươi cười kia đã tố giác cô nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Anh có lầm hay không? Bà cụ đáng thương kia có cả một kho ở Đài Bắc, còn không cần lo ăn mặc, anh cho bà ấy làm cái gì ——” Cô tức giận thiếu chút nữa không thở được.

“Vậy để tôi đi lấy về.” Anh đầu cần biết những thứ đó đem cho ai, anh chỉ cần biết làm như vậy có thể khiến Bàng Tử Lê tức giận hô to gọi nhỏ là được rồi.

“Loại chuyện nhỏ nhặt này để tôi đi là được rồi, anh ngàn lần không cần ra tay.”

“Khách sáo như vậy?” Anh mỉa mai, không phải mấy ngày trước cô còn phàn nàn anh chỉ biết nói mà không biết làm sao?
“Còn có ít vải bố còn thừa để ở phòng khách, vì sao anh cũng lấy đi mất?” Những thứ đó cô có thể khâu ít con rối mang đi bán, con đường kiếm tiền (tài lộ) của cô cứ như vậy bị anh chặt đứt à.

“Tôi tưởng rằng cô không cần.” A, sắc mặt biến hóa thật là nhanh, thoáng cái tức giận, thoáng cái coi như không có chuyện gì, mặt của cô sẽ không bị vọp bẻ chứ?

“Tôi cần ——” Cô cắn răng cười.

“Thật đáng tiếc, tôi bỏ đi rồi.” Anh nói như không có gì.

“Còn có quần áo, tôi vừa mới giặt sạch sẽ, tại sao anh lại vứt hết vào trong chậu?” Anh sợ cô không đủ bận rộn, làm cô mệt chết mới hài lòng sao?

“Tôi bất cẩn để sai chỗ thôi mà.” Ô? Vẻ giả bộ cười của cô biến mất rồi, ừ ~~ có tiến bộ.

Để sai chỗ phải không. . . . . . Cô lại hít một hơi dài, “Nước vo gạo tôi giữ lại, sao anh lại đổ đi?” Cô định dùng để dưỡng da, nếu không dùng để tưới vườn rau nhỏ trên sân thượng cũng tốt.

“Tôi nghĩ cô quên chưa đổ đi, nên mới giúp cô.” Anh nói rồi đi vòng qua cô.

“Anh muốn đi đâu?” Cô vội vàng hỏi, mọi hành động của anh lúc này đều làm cho cô sợ hãi.

“Tôi muốn đi tắm.”

“Không được ——” Lãng phí, lãng phí, lãng phí. . . . . . Cô chắn trước mặt anh, anh muốn tắm, trừ phi bước qua xác của cô.

“Tôi có trả tiền sinh hoạt mà.” Anh đi về trước một bước, sau đó liền bị Bàng Tử Lê lôi lại, không thể đi tiếp.

Bàng Tử Lê hai tay ôm eo của anh, dù thế nào cũng muốn ngăn cản.

“Cô đang làm gì thế?” Anh cười nói, cũng không phải đang đánh bóng bầu dục, có điều hiếm thấy cô chủ động như vậy, anh để cô ôm một chút cũng tốt.

“Anh mới là uống lộn thuốc.” Cô rầu rĩ nói, rõ ràng là anh cố ý muốn làm cô đau lòng chết mà, gần đây thái độ đối với cô không lạnh lùng xa cách thì là cao ngạo khó gần, động một chút là đem cô “sửa sang lại”.

Cô gái ngốc này bắt đầu to tiếng với anh rồi, không tệ, không tệ.

“Có phải anh còn tức giận chuyện lần trước đi xem phim?” Cô lén giương mắt nhìn anh, từ sau lần hẹn anh đi xem phim, người đàn ông này bắt đầu trở nên khác thường .

“Đúng.” Anh thản nhiên thừa nhận.

Khóe miệng hơi run run, vì “chuyện nhỏ” này mà cô bị ngược đãi suốt một tuần, cô buông anh ra, nhìn vẻ mặt không biết vui hay buồn của anh, mím môi, “Tôi xin lỗi.” Cô thừa nhận đó là lỗi của cô, nhưng đàn ông gì mà thù dai như vậy chứ.

“Sau này cô còn lợi dụng tôi để kiếm tiền, tôi đây sẽ ‘báo đáp’ gấp hai lần.”Anh lạnh lùng cảnh cáo.

Chỉ cần Mạc Hạo Cấp nghĩ đến việc mình trở thành công cụ kiếm tiền, trong lòng vô cùng khó chịu.

“Tôi cũng đâu có lời bao nhiêu đâu?” Là phân chia 5:5…, có tiền mọi người cùng kiếm mà! Anh không hề hiểu cô cực khổ kiếm tiền như thế nào.

“Cô còn muốn kiếm tiền!” Sắc mặt anh u ám, rất muốn bóp cổ cô.

“Không dám.” Cô cúi đầu, vội vàng cầu xin tha thứ.

“Thật sự biết sai rồi?”

“Ừ.” Dùng sức gật đầu, chỉ cần anh không sửa cô nữa, muốn cô nói gì cũng được.

“Tốt lắm, gạt công việc sang một bên, ngày mai theo tôi đi ăn cơm, xem phim.” Anh cũng không phải không biết tình biết lý, sẽ cho cô một cơ hội chuộc tội.

“Tại sao?” Cô không muốn lãng phí thời gian của cô cho mấy trò vô bổ đó!

“Cô có ý kiến?” Chỉ là muốn cô xem phim để chuộc lỗi, ngay cả chuyện nhỏ nhặt này cũng cảm thấy khó khăn, điều này làm cho anh rất nghi ngờ đâu là ý muốn thật lòng của cô.

“Được rồi. . . . . .” Không tình nguyện nói, ai bảo cô đuối lý, “. . . . . . Tiền xem phim và tiền ăn cơm. . . . . .” Cô nhìn anh bằng đôi mắt chờ mong.

“Tôi trả.” Anh nhéo mặt của cô, tức giận nói.

* * *

“Bàn Tử Lê, cô mau đi thay bộ quần áo bình thường cho tôi.” Mạc Hạo Cấp kéo cô vào nhà, mở tủ quần áo của cô ra.

“Có chỗ nào không bình thường? Không phải chỉ là xem phim. . . . . .” Nói rồi, cô cảm thấy cô ăn mặc cũng được mà, áo sơmi, quần jean, đơn giản lại thuận tiện.

“Một bộ cánh ra dáng một chút cô cũng không có?”

“Có, tôi cất rồi.” Chỉ có trường hợp chính đáng cô mới mặc, cô cất kỹ, để lúc nào quan trọng thì lấy ra.

“Đi thay.”

“Thưa ông Mạc, anh Mạc, cậu Mạc à, anh là hẹn với tôi, hay là hẹn với quần áo của tôi?” Thật là một gã phiền phức mà.

“Cô không mặc đúng ý tôi, tôi không ngại ở lại đây với cô đâu.” Anh không quen nhìn bộ dạng “không sao cả” của cô.

“Được rồi ~~” Cô đẩy anh ra, “Vậy anh đợi tôi chút.”

“Tóc cũng vậy, không được tùy tiện buộc lên như vậy.” Anh ở ngoài cửa nhắc nhở.

20’ trôi qua, Bàng Tử Lê không cam tâm đến trước mặt Mạc Hạo Cấp, cô thay áo vải tơ, bên trong mặc áo dây nhỏ, bên dưới mặc váy bò đi bốt thấp cổ, tóc được buộc lại, lộ ra cái trán, cả người thoạt nhìn hoạt bát đáng yêu.

“Được rồi chứ?” Cũng may cô có mua vài bộ quần áo “hào nhoáng”, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Mạc Hạo Cấp nhìn chằm chằm vào trang phục của cô, nhếch môi.

“Sao vậy?” Không có vấn đề gì chứ?” Cô cúi đầu nhìn mình, rõ ràng không tệ mà!

“Đi thay lại bộ vừa rồi.” Hai chân thon dài của cô lộ ra như như vậy, rõ ràng là muốn hấp dẫn ánh mắt của đàn ông mà.

“Nè, đừng lộn xộn nha.” Cô bĩu môi, cô không có nhiều thời gian ở đây cãi cọ với anh nha.

“Nhanh đi thay.” Anh đẩy cô đi vào, “Cô không thay thì tôi giúp cô thay đó!”

Bên trong truyền đến mắng chửi của cô, Mạc Hạo Cấp nhớ tới trang phục của cô, nhịn không được lẩm bẩm.

Thì ra cô gái ngốc này gầy như vậy, nhưng dáng người cũng không tệ lắm.

“Có thể đi chưa?” Bàng Tử Lê nổi nóng đẩy cửa ra, trừng mắt nhìn tên nhàm chán kia.

Anh nhẹ gật đầu, trang phục lúc này của cô an toàn hơn nhiều, “Bộ quần áo vừa rồi của cô chỉ có thể mặc ở trong nhà.” Anh ngang ngược nói.

Cô chẳng muốn tiếp lời, hoàn toàn không muốn để ý tới anh.

Hai người đến rạp chiếu phim, mua vé, Bàng Tử Lê chịu đựng, cố xem cho xong, đến khi hết phim, cô còn chưa kịp ngáp, đã bị Mạc Hạo Cấp kéo đi.

“Chán lắm sao?” Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, đưa cô đi xem phim tình cảm quả là sai lầm.

“Có một chút.” Cô muốn ngủ gục luôn, nếu không phải anh ta ở bên cạnh làm ồn, cô đã sớm đi gặp Chu công. (đi ngủ)

“Bây giờ đi ăn cơm nha!” Anh rất tự nhiên nắm tay của cô, tìm một nhà hàng Trung Quốc truyền thống.

Bàng Tử Lê không rút tay lại được, đành phải ngoan ngoãn đi theo anh đi vào trong: phục vụ dẫn vào chỗ ngồi, Bàng Tử Lê gật gù, chờ cơm được dọn lên bàn, lúc này cô mới mỉm cười sung sướng.

“Bàn Tử Lê, cô muốn no chết hay sao?” Ánh mắt Mạc Hạo Cấp cưng chìu nhìn vẻ mặt cô ăn uống ngon lành, nếu không phải đang sống chung với cô, nhất định anh sẽ nghĩ cô là dân chạy nạn.

“Ai cần anh lo!” Cô ăn bao nhiêu thì sẽ được lợi bấy nhiêu, tốt nhất là một bữa này có thể thay hai bữa cơm.

“Ăn xong cô còn muốn đi đâu nữa không?” Anh chống cằm nhìn cô. “Về nhà.” Sau đó nằm im, cho thức ăn từ từ tiêu hóa.

Mạc Hạo Cấp nghe vậy, tâm trạng lại trở nên u ám hơn bao giờ hết, giọng điệu cũng khó chịu, “Cô phải đi tiếp!” Lần đầu tiên hẹn hò, bạn gái không nhiệt tình, làm tâm trạng của anh rất xấu.

“Tôi còn chưa ăn xong, đừng lãng phí được không!” Cô chưa nhận ra tâm trạng ông chủ Mạc cực kì không tốt, nhanh chóng gắp thức ăn trên bàn, miệng đang ăn vẫn không quên răn dạy anh.

“Có phải là chỉ có tiền, mới có thể khiến cho cô hứng thú?” Anh chua chát hỏi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô.

“Đúng vậy.” Cô thản nhiên thừa nhận, liếm môi, lại gắp một món ăn, rất biết hưởng thụ nhắm mắt lại.

“Vậy cô và tôi kết hôn đi!” Anh nghiêm túc nói.

Cô hoang mang mở mắt ra, cẩn thận quan sát sắc mặt anh, anh ta đang nói cái gì?!

“Tôi cho cô một trăm ngàn, cô kết hôn với tôi đi!” Thấy trong đôi mắt cô cuối cùng cũng có sự tồn tại của anh, lúc này anh mới thỏa mãn nở nụ cười.
“Phụt ——” Thức ăn trong miệng Bàng Tử Lê phun ra ngoài, kết hôn? !

“Không phải cô rất yêu tiền sao?” Vậy anh sẽ dùng tiền mua một vị trí trong tim cô.

“Đúng.” Cô gật đầu, nhìn anh nói: “Nhưng không phải đến mức này.” Cái này và bán thân có gì khác nhau đâu?

“Cho nên câu trả lời của cô là?”

“Tôi không muốn.” Cô trợn trừng mắt nói.

Anh giận tái mặt, kết hôn với anh gì không tốt?

“Tại sao lại muốn kết hôn với tôi?” Cô lườm anh, với điều kiện của anh, không cần một trăm ngàn cũng lấy được vợ mà?

“Bởi vì tôi muốn, không muốn thì thôi vậy.” Anh nhún nhún vai, như là chỉ thuận miệng hỏi một chút.

“Là giả vờ kết hôn sao?” Ánh mắt của cô sáng ngời, sao cô lại quên chuyện này chứ, lần trước anh ta không chịu được vì người nhà bắt đi xem mắt nên mới đồng ý giả bộ quen nhau với cô.

“Tôi nói, cô không muốn thì thôi.” Anh nham hiểm không có trực tiếp phủ định.

“Sau này sẽ ly hôn sao? Tôi đồng ý, đồng ý.” Cô lập tức gật đầu.

“Cô chắc chắn?”

“Đây phải là tôi hỏi anh chứ?” Một trăm ngàn mua cuộc hôn nhân giả? Anh chắc chắn chứ? Hơn nữa trước đó cô còn hứa với bà Mạc sẽ không có gì với con trai bảo bối của bà, nếu như bọn họ kết hôn, chẳng phải sẽ bị phát hiện sao?

“Hay là quên đi.” Anh suy nghĩ một chút, như là nghe theo lời của cô bỏ đi ý định trong đầu.

“Ai —— yên tâm, sau này tôi sẽ không làm phiền tới anh, kí đơn ly hôn cũng không saio.” Cô vội vàng cam đoan.

Anh nhìn cô đang phấn chấn, cảm giác mình thật là tiểu nhân (kẻ bỉ ổi), lại dùng đến cách này mới lừa cưới được bà xã, nhưng đối tượng là Bàng Tử Lê, anh mới bất chấp mọi thứ.

Cô muốn tiền, vậy anh sẽ cho cô tiền, nhưng mà cô phải ở bên cạnh anh, ai bảo cô gái ngốc nghếch này lại vừa ý anh như vậy.

* * *

“Vô lý!” Ông Mạc nổi
<<1 ... 1011121314 ... 18>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT1249/5303