Tiểu thuyết Lấy Nhầm Anh Chồng Nhiều Tiền-full
Lượt xem : |
r />
Mà ngay cả chính bà đều thực thích tạo hình của y phục này, nếu có tự mình mặc, có lẽ rất đẹp?
“Thứ này. . . . . .” Nhưng mẹ Hướng không muốn cho con dâu qua cửa, hừ lạnh. “Cái này được sao?”
Nhọc tâm tổn sức đan quần áo lại nghe được lời bình như thế này, Hàn Ngữ có chút khổ sở, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm. “Này. . . . . . Không được sao?”
“Nếu cái này không được, thì không có thứ có thể.” Hướng Kình đột nhiên mở miệng, lợi ích của bán hàng từ thiện anh so với mẹ mình hiểu rõ hơn, “Mẹ, để con nhắc nhở mẹ, ngày kia chính là ngày hội bán hàng từ thiện, mẹ không có nhiều thời gi¬an do dự đâu.”
Hướng Kình cư nhiên đứng về phía Hàn Ngữ? Trên mặt mẹ Hướng co rúm hai cái, tâm lí có so đo, cực không tình nguyện nói:
“Quên đi, lần này dùng cái này.” Nếu đã quyết định, bình thường mẹ Hướng chắc là đem đồ quăng cho con trai cùng con dâu, muốn bọn họ đi dặn dò thư ký xử lý, nhưng lần này mẹ Hướng lại tự nhiên lấy vật bán hàng từ thiện trở về phòng.
“Mẹ, ” Hàn Ngữ hỏi lại, “Cho nên quần áo không thành vấn đề ?”
“uhmm.” Hướng Mẫu đối với áo trong tay, trên mặt cố gắng không lộ ra mình có bao nhiêu yêu thích.
“Vậy, con đi gi¬ao cho thư ký. . . . . .”
“Không cần, tôi kiểm tra lại xem có tỳ vết nào hay không.” Ném ra những lời này, bà liền khẩn cấp trở về phòng, còn khóa lại, rất muốn mặc thử xem.
“Như vậy là xong rồi?” Hành động chống ván của mẹ Hướng, làm cho Hàn Ngữ có chút há hốc mồm, cô vốn tưởng mình sẽ bị làm khó dễ đến trắng đêm khó ngủ!
“Em xem bộ dáng yêu thích không buông tay của mẹ là biết không có vấn đề rồi.” Lần đầu tiên, Hướng Kình đối với phản ứng của mẹ mình có loại cảm giác vớ vẩn buồn cười, “Nhưng thật ra tôi thật không biết em đa tài đa nghệ như vậy.”
“Chỉ là sở thích mà thôi . . . . . .” Hàn Ngữ có chút ngượng ngùng trả lời, “Hướng Kình, cám ơn anh mới vừa rồi thay tôi giải vây, tôi tưởng mẹ thật sự không thích!”
Bị Hàn Ngữ nhắc nhở, anh mới phát hiện chính mình lơ đãng lại nhúng tay vào chiến tranh mẹ chồng cô dâu. Hướng Kình không phải không muốn quan tâm sao? Vì sao lại khó chịu khi thấy cô bị mẹ làm khó?
Trầm mặc một chút, anh tìm ra lý do thích hợp. “Đó là bởi vì, tôi cảm thấy vật bán hàng từ thiện của em rất tốt, không cần bị mẹ vô lý soi mói.”
“Vậy anh cũng thích, đúng không?” Được khích lệ, hai mắt Hàn Ngữ sáng trong suốt, chờ đợi câu trả lời của anh.
Gặp được ánh mắt này, Hướng Kình phát hiện chính mình hoàn toàn không có cách, ngay cả sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn cũng không thể biểu hiện.
“Thích.” Anh chỉ có thể nói. Trên thực tế, anh tuy rằng nhìn thấy những vật bán hàng từ thiện tinh mỹ, nhưng đối với quần áo tinh phẩm. Đại đa số nam giới tính trời sinh sẽ không có hứng thú.
Nghe được đáp án này, Hàn Ngữ vừa lòng cười ra. Anh thích vậy là tốt rồi, cô nghĩ bất ngờ mình sẽ cho anh, anh nhất định sẽ vui .
Chương 3
Hướng Kình cùng Hàn Ngữ mặc dù cùng ở một phòng, nhưng vẫn là ngủ riêng, Hướng Kình ngủ ở trên sô pha son môi, mà Hàn Ngữ đương nhiên ngủ ở tân giường của hai người.
Hàn Ngữ rất muốn thay đổi tình trạng này, đồng thời cũng mong hai vợ chồng không xa cách nữa. Về phương diện khác, cô cũng hi vọng thu gần khoảng cách với anh hơn.
Ánh mắt hướng về phía Hướng Kình ngồi trên sô pha son môi xem tài liệu, Hàn Ngữ không khỏi tự hỏi đến thất thần. Anh cuối cùng nghe theo đề nghị của cô, thêm cho sô pha son môi thổi bong bóng rồi. Như vậy cô mỗi lần ngồi sẽ không bị nó “ ăn” nữa.
Còn có, mấy ngày trước anh dẫn cô đi nhà xưởng thử ngồi sô pha mới, cách hai ngày anh lại mang cô đi ngồi thử nữa, quả nhiên trở nên cứng mềm vừa phải. Mà anh cũng giúp cô an bài một tài xế riêng, làm cô có thể thuận tiện ra vào Hướng gia, không cần lại si ngốc chờ anh muốn đi nhờ xe.
Vài hành động này cho thấy anh đối với cô không phải là vô tâm, cũng có đem nhu cầu của cô xem ở trong mắt. Nhưng Hàn Ngữ vẫn cảm thấy, anh đối với cô luôn luôn có khoảng cách, cô rất muốn tìm ra nguyên nhân, anh lại sâu xa khó hiểu, làm cô tìm không ra đáy.
Hiện nay vợ chồng bọn họ hòa hợp chỉ là trên hình thức, Hàn Ngữ không biết tình trạng có thể duy trì được bao lâu, nhưng cô rất hiểu, quan hệ vợ chồng không có tâm và tình yêu gắn bó, thì giống như lâu đài cát, bề ngoài xem ra hoa lệ, nhưng mà chỉ cần nước biển ập đến, lập tức sẽ bị huỷ.
“Hàn Ngữ.” Ánh mắt sắc bén của Hướng Kình nhìn tới Hàn Ngữ, “Em muốn nói gì với tôi sao?”
Hàn Ngữ đã ngơ ngác nhìn Hướng Kình không ít hơn 10 phút, lại vẻ mặt muốn nói lại thôi, anh nhìn liền biết có gì đó nên mở miệng hỏi cũng như chủ động giúp cô.
Hàn Ngữ phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện chính mình thất thố, thật có lỗi cười. “Thực xin lỗi, tôi phát ngốc một chút.”
“Em đang khẩn trương chuyện hội bán hàng từ thiện sao?” Ngày mai buổi tối sẽ bán đấu giá sản phẩm của cô, cô lo lắng cũng là lẽ tự nhiên.
“Không phải, tôi là. . . . . .” Hàn Ngữ đối với tác phẩm của mình có tin tưởng, không có chút lo lắng về chuyện bán hang từ thiện, chuyện mà cô quan tâm chính là anh! “Đúng rồi, Hướng Kình, tôi có thứ này cho anh.”
“Cái gì vậy?” Hướng Kình vẫn lật xem văn kiện, bản năng đáp lại lời của Hàn Ngữ.
Hàn Ngữ vui vẻ mở tủ quần áo ra, lấy ra một cái túi giấy, đưa cho Hướng Kình. “Anh mở ra nhìn xem.”
Hướng Kình nhướng mày, nhìn thứ quen mắt gống như gói to chứa vật bán hàng từ thiện, trong lòng Hướng Kình đã mơ hồ đoán ra bên trong là cái gì. Anh nghĩ chính mình nên có nhiều phản ứng, mới có thể khiến cô thỏa mãn.
Mở túi ra, Hướng Kình lấy ra một cái áo lông màu trắng, so ở trên người, kích cỡ vừa y, anh cười nói: “Chắc là vừa rồi, em làm hồi nào vậy ?”
Tài đan áo của cô quả thật là đáng khen. Đáng tiếc Hướng Kình không có thói quen mặc áo lông, nụ cười trên mặt, chính là để cô hài lòng.
“Khi đan vật bán hàng từ thiện, tôi nghĩ nhất định cũng phải đan một cái cho anh, liền chọn màu cùng chất liệu thích hợp với nam tính, quả nhiên thực thích hợp với anh lắm.” Cô thấy nụ cười thích thú của anh cũng hài lòng mỉn cười.
“Cám ơn, tôi thích lắm.” Hướng Kình đem áo lông để qua một bên, tiếp tục cầm lấy văn kiện đọc.
“Hướng Kình, anh không thử mặc xem sao?”
Nếu anh thật sự thực thích, sẽ mặc thử liền? Giống như mẹ chồng nhìn đến vật bán hàng từ thiện thì trước khi giao ra cũng nhịn không được chính mình trước mặc thử trong chốc lát. Hàn Ngữ cũng muốn xem anh mặc áo lông cô đan, sẽ như thế nào.
“Tôi nghĩ nhất định rất vừa.” Chỉ nhìn qua, Hướng Kình liền biết vừa vặn với mình.
“Tôi thực vất vả mới làm vừa được với anh! Anh thật sự không muốn mặc thử một chút sao?” Hàn Ngữ có đôi khi đứng ở bên cạnh anh hoặc phía sau, đều thực cố gắng dùng tay nhỏ bé của cô đo kích cỡ đại khái dáng người của Hướng Kình, còn cố gắng để không bị anh phát hiện, thực vất vả!
“Tôi nghĩ em đi hỏi dì Phùng đúng không?.” Hướng Kình lơ đễnh trả lời, ánh mắt vẫn đặt ở văn kiện. “Đây là phương pháp nhanh nhất.”
Nghe vậy, nụ cười của cô trở nên có chút miễn cưỡng. Anh tựa hồ. . . Một chút ý nguyện mặc đều không có, cũng không muốn hiểu rõ cố gắng của cô khi làm áo lông này.
Sau một lúc lâu, Hướng Kình rốt cục đọc xong, anh đóng văn kiện, tắt cái đèn đọc sách trên chiếc bàn thấp bên cạnh. “Hàn Ngữ, em muốn ngủ chưa? Tôi muốn tắt đèn .”
“Anh ngủ trước đi, để đèn cho tôi là được.”
Hướng Kình gật gật đầu, lơ đễnh kéo sô pha ra thành giường ngủ. Sáng mai còn có rất nhiều công sự phải làm, có thể đi ngủ sớm một chút liền đi ngủ sớm một chút.
Hàn Ngữ khổ sở nhìn anh nhắm mắt lại, thẳng đến Hướng Kình phát ra tiếng hít thở trầm trọng, xác nhận anh đã ngủ say, cô mới nhẹ nhàng tới, lặng lẽ đi vào bên cạnh anh.
Hàn Ngữ cúi người, nhẹ nhàng nhặt lên áo lông rơi trên mặt đất bị người ta quên đi, đi tới bên tủ quần áo của anh, thay anh treo lên.
Từ lúc đầu cho đến nay tuy anh đối tốt với cô nhưng cô cũng phát hiện ra không phải anh có tình cảm với mình mà chỉ là đồng tình, cảm kích mà thôi.
Lớp vỏ bọc của anh, làm cô cảm thấy khô cứng như đá, không thể nào nhìn thấu cũng rất khó phá vỡ làm cho cô muốn tìm một khe hở để đi vào cũng không thấy..
Kỳ thật anh không thích cái áo lông này, cũng. . . . . . Không thích cô...
“Chờ một chút, bác Ngô, bác nói cái gì, có thể nói lại lần nữa xem sao?”
Ở nhà nhận được điện thoại bác Ngô lái xe, Hàn Ngữ nghĩ mình nghe lầm nên xoa xoa lỗ tai lại vừa dùng lực vừa nghe, thiếu chút nữa thét chói tai.
“Bác nói hàng len của tôi ở hội bán hàng từ thiện bán được một trăm năm mươi vạn? !”
Là một trăm năm mươi vạn, không phải một trăm năm mươi đồng, cô quả thật không tính sai?
Mẹ chồng hôm nay mặc lễ phục lấp lánh đi tham gia hội bán hàng từ thiện, mà Hướng Thành gia cụ quyên ra vật bán hàng từ thiện, chính là áo choàng do chính thiếu phu nhân của Hướng gia, nghe bác Ngô đưa mẹ chồng đi trước nói, cái này bán hàng từ thiện phẩm còn không có lấy ra nữa, chỉ là ở hình lục thượng cũng đã có rất nhiều người hỏi thăm, thậm chí ngay cả mẹ chồng mình đều ra tiền cạnh tiêu, cuối cùng là từ một khác gia xí nghiệp chủ tịch phu nhân tiêu ở dưới.
Nghe được mình làm quần áo được hoan nghênh như vậy, Hàn Ngữ cao hứng nói không ra lời, ngắt điện thoại, cô vui vẻ ở trong phòng khách quay vòng vòng. Kết quả này, không biết Hướng Kình đã biết không? Hàn Ngữ hi vọng có thể thật nhanh nhìn thấy anh, cùng anh chia xẻ tin tức tốt.
Mới nghĩ như vậy, chuông điện thoại liền vang lên, cô hưng phấn mà nhấn nút nhận cuộc gọi, không đầu không đuôi liền hỏi: “Hướng Kình, anh đã trở về sao?”
“Là tôi. Cô là Hàn Ngữ hả?”
Đầu kia điện thoại truyền đến một thanh âm quen thuộc, làm tâm tình vui sướng nháy mắt chìm xuống đáy cốc.
“Anh. . . . . . anh là anh hai sao?” Hàn Ngữ không dám xác định hỏi lại, cũng âm thầm cầu nguyện không phải là anh ta.
Đáng tiếc Thượng Đế không có nghe đến lời cầu nguyện của cô, người kia thái độ không kiên nhẫn quát: “Vô nghĩa! Chính là tôi, Hàn Phong! Tôi biết Hướng gia hiện tại không có ai, lão yêu bà kia đi tham gia bán hàng từ thiện, chồng cô còn chưa tan ca, còn không mau mở cửa, tôi có việc tìm cô!”
Hàn Ngữ không dám cãi lời lời của Hàn Phong, hơn nữa cũng không có lý do không cho anh ta vào, liền đè xuống chốt mở cửa.
Chỉ chốc lát sau, Hàn Phong thân mặc tấy trang cao cấp bước vào.
“Anh. . . . . . anh là tìm em sao?” Hàn Ngữ không dám xác định, bởi vì anh ăn mặc giống tham gia yến hội long trọng.
“Ở đây, không phải tìm cô còn tìm ai?” Dù sao trong núi không hổ, Hàn Phong hoàn toàn xem Hướng gia làm nhà mình, nghênh ngang ngồi xuống.
Hàn Ngữ vội vàng mang lên một ly trà đá, Hàn Phong uống lên hai ngụm, không hờn giận nói: “Không có điểm tâm sao?”
Nếu nói đứa em này có ưu điểm gì, thì quả thực cô nấu ăn rất ngon. Từ khi cô xuất giá, Hàn gia đã thật lâu không có điểm tâm ăn ngon, hại Hàn Phong mỗi ngày đều thèm ăn, lại không thể mặt
QUAY LẠIMà ngay cả chính bà đều thực thích tạo hình của y phục này, nếu có tự mình mặc, có lẽ rất đẹp?
“Thứ này. . . . . .” Nhưng mẹ Hướng không muốn cho con dâu qua cửa, hừ lạnh. “Cái này được sao?”
Nhọc tâm tổn sức đan quần áo lại nghe được lời bình như thế này, Hàn Ngữ có chút khổ sở, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm. “Này. . . . . . Không được sao?”
“Nếu cái này không được, thì không có thứ có thể.” Hướng Kình đột nhiên mở miệng, lợi ích của bán hàng từ thiện anh so với mẹ mình hiểu rõ hơn, “Mẹ, để con nhắc nhở mẹ, ngày kia chính là ngày hội bán hàng từ thiện, mẹ không có nhiều thời gi¬an do dự đâu.”
Hướng Kình cư nhiên đứng về phía Hàn Ngữ? Trên mặt mẹ Hướng co rúm hai cái, tâm lí có so đo, cực không tình nguyện nói:
“Quên đi, lần này dùng cái này.” Nếu đã quyết định, bình thường mẹ Hướng chắc là đem đồ quăng cho con trai cùng con dâu, muốn bọn họ đi dặn dò thư ký xử lý, nhưng lần này mẹ Hướng lại tự nhiên lấy vật bán hàng từ thiện trở về phòng.
“Mẹ, ” Hàn Ngữ hỏi lại, “Cho nên quần áo không thành vấn đề ?”
“uhmm.” Hướng Mẫu đối với áo trong tay, trên mặt cố gắng không lộ ra mình có bao nhiêu yêu thích.
“Vậy, con đi gi¬ao cho thư ký. . . . . .”
“Không cần, tôi kiểm tra lại xem có tỳ vết nào hay không.” Ném ra những lời này, bà liền khẩn cấp trở về phòng, còn khóa lại, rất muốn mặc thử xem.
“Như vậy là xong rồi?” Hành động chống ván của mẹ Hướng, làm cho Hàn Ngữ có chút há hốc mồm, cô vốn tưởng mình sẽ bị làm khó dễ đến trắng đêm khó ngủ!
“Em xem bộ dáng yêu thích không buông tay của mẹ là biết không có vấn đề rồi.” Lần đầu tiên, Hướng Kình đối với phản ứng của mẹ mình có loại cảm giác vớ vẩn buồn cười, “Nhưng thật ra tôi thật không biết em đa tài đa nghệ như vậy.”
“Chỉ là sở thích mà thôi . . . . . .” Hàn Ngữ có chút ngượng ngùng trả lời, “Hướng Kình, cám ơn anh mới vừa rồi thay tôi giải vây, tôi tưởng mẹ thật sự không thích!”
Bị Hàn Ngữ nhắc nhở, anh mới phát hiện chính mình lơ đãng lại nhúng tay vào chiến tranh mẹ chồng cô dâu. Hướng Kình không phải không muốn quan tâm sao? Vì sao lại khó chịu khi thấy cô bị mẹ làm khó?
Trầm mặc một chút, anh tìm ra lý do thích hợp. “Đó là bởi vì, tôi cảm thấy vật bán hàng từ thiện của em rất tốt, không cần bị mẹ vô lý soi mói.”
“Vậy anh cũng thích, đúng không?” Được khích lệ, hai mắt Hàn Ngữ sáng trong suốt, chờ đợi câu trả lời của anh.
Gặp được ánh mắt này, Hướng Kình phát hiện chính mình hoàn toàn không có cách, ngay cả sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn cũng không thể biểu hiện.
“Thích.” Anh chỉ có thể nói. Trên thực tế, anh tuy rằng nhìn thấy những vật bán hàng từ thiện tinh mỹ, nhưng đối với quần áo tinh phẩm. Đại đa số nam giới tính trời sinh sẽ không có hứng thú.
Nghe được đáp án này, Hàn Ngữ vừa lòng cười ra. Anh thích vậy là tốt rồi, cô nghĩ bất ngờ mình sẽ cho anh, anh nhất định sẽ vui .
Chương 3
Hướng Kình cùng Hàn Ngữ mặc dù cùng ở một phòng, nhưng vẫn là ngủ riêng, Hướng Kình ngủ ở trên sô pha son môi, mà Hàn Ngữ đương nhiên ngủ ở tân giường của hai người.
Hàn Ngữ rất muốn thay đổi tình trạng này, đồng thời cũng mong hai vợ chồng không xa cách nữa. Về phương diện khác, cô cũng hi vọng thu gần khoảng cách với anh hơn.
Ánh mắt hướng về phía Hướng Kình ngồi trên sô pha son môi xem tài liệu, Hàn Ngữ không khỏi tự hỏi đến thất thần. Anh cuối cùng nghe theo đề nghị của cô, thêm cho sô pha son môi thổi bong bóng rồi. Như vậy cô mỗi lần ngồi sẽ không bị nó “ ăn” nữa.
Còn có, mấy ngày trước anh dẫn cô đi nhà xưởng thử ngồi sô pha mới, cách hai ngày anh lại mang cô đi ngồi thử nữa, quả nhiên trở nên cứng mềm vừa phải. Mà anh cũng giúp cô an bài một tài xế riêng, làm cô có thể thuận tiện ra vào Hướng gia, không cần lại si ngốc chờ anh muốn đi nhờ xe.
Vài hành động này cho thấy anh đối với cô không phải là vô tâm, cũng có đem nhu cầu của cô xem ở trong mắt. Nhưng Hàn Ngữ vẫn cảm thấy, anh đối với cô luôn luôn có khoảng cách, cô rất muốn tìm ra nguyên nhân, anh lại sâu xa khó hiểu, làm cô tìm không ra đáy.
Hiện nay vợ chồng bọn họ hòa hợp chỉ là trên hình thức, Hàn Ngữ không biết tình trạng có thể duy trì được bao lâu, nhưng cô rất hiểu, quan hệ vợ chồng không có tâm và tình yêu gắn bó, thì giống như lâu đài cát, bề ngoài xem ra hoa lệ, nhưng mà chỉ cần nước biển ập đến, lập tức sẽ bị huỷ.
“Hàn Ngữ.” Ánh mắt sắc bén của Hướng Kình nhìn tới Hàn Ngữ, “Em muốn nói gì với tôi sao?”
Hàn Ngữ đã ngơ ngác nhìn Hướng Kình không ít hơn 10 phút, lại vẻ mặt muốn nói lại thôi, anh nhìn liền biết có gì đó nên mở miệng hỏi cũng như chủ động giúp cô.
Hàn Ngữ phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện chính mình thất thố, thật có lỗi cười. “Thực xin lỗi, tôi phát ngốc một chút.”
“Em đang khẩn trương chuyện hội bán hàng từ thiện sao?” Ngày mai buổi tối sẽ bán đấu giá sản phẩm của cô, cô lo lắng cũng là lẽ tự nhiên.
“Không phải, tôi là. . . . . .” Hàn Ngữ đối với tác phẩm của mình có tin tưởng, không có chút lo lắng về chuyện bán hang từ thiện, chuyện mà cô quan tâm chính là anh! “Đúng rồi, Hướng Kình, tôi có thứ này cho anh.”
“Cái gì vậy?” Hướng Kình vẫn lật xem văn kiện, bản năng đáp lại lời của Hàn Ngữ.
Hàn Ngữ vui vẻ mở tủ quần áo ra, lấy ra một cái túi giấy, đưa cho Hướng Kình. “Anh mở ra nhìn xem.”
Hướng Kình nhướng mày, nhìn thứ quen mắt gống như gói to chứa vật bán hàng từ thiện, trong lòng Hướng Kình đã mơ hồ đoán ra bên trong là cái gì. Anh nghĩ chính mình nên có nhiều phản ứng, mới có thể khiến cô thỏa mãn.
Mở túi ra, Hướng Kình lấy ra một cái áo lông màu trắng, so ở trên người, kích cỡ vừa y, anh cười nói: “Chắc là vừa rồi, em làm hồi nào vậy ?”
Tài đan áo của cô quả thật là đáng khen. Đáng tiếc Hướng Kình không có thói quen mặc áo lông, nụ cười trên mặt, chính là để cô hài lòng.
“Khi đan vật bán hàng từ thiện, tôi nghĩ nhất định cũng phải đan một cái cho anh, liền chọn màu cùng chất liệu thích hợp với nam tính, quả nhiên thực thích hợp với anh lắm.” Cô thấy nụ cười thích thú của anh cũng hài lòng mỉn cười.
“Cám ơn, tôi thích lắm.” Hướng Kình đem áo lông để qua một bên, tiếp tục cầm lấy văn kiện đọc.
“Hướng Kình, anh không thử mặc xem sao?”
Nếu anh thật sự thực thích, sẽ mặc thử liền? Giống như mẹ chồng nhìn đến vật bán hàng từ thiện thì trước khi giao ra cũng nhịn không được chính mình trước mặc thử trong chốc lát. Hàn Ngữ cũng muốn xem anh mặc áo lông cô đan, sẽ như thế nào.
“Tôi nghĩ nhất định rất vừa.” Chỉ nhìn qua, Hướng Kình liền biết vừa vặn với mình.
“Tôi thực vất vả mới làm vừa được với anh! Anh thật sự không muốn mặc thử một chút sao?” Hàn Ngữ có đôi khi đứng ở bên cạnh anh hoặc phía sau, đều thực cố gắng dùng tay nhỏ bé của cô đo kích cỡ đại khái dáng người của Hướng Kình, còn cố gắng để không bị anh phát hiện, thực vất vả!
“Tôi nghĩ em đi hỏi dì Phùng đúng không?.” Hướng Kình lơ đễnh trả lời, ánh mắt vẫn đặt ở văn kiện. “Đây là phương pháp nhanh nhất.”
Nghe vậy, nụ cười của cô trở nên có chút miễn cưỡng. Anh tựa hồ. . . Một chút ý nguyện mặc đều không có, cũng không muốn hiểu rõ cố gắng của cô khi làm áo lông này.
Sau một lúc lâu, Hướng Kình rốt cục đọc xong, anh đóng văn kiện, tắt cái đèn đọc sách trên chiếc bàn thấp bên cạnh. “Hàn Ngữ, em muốn ngủ chưa? Tôi muốn tắt đèn .”
“Anh ngủ trước đi, để đèn cho tôi là được.”
Hướng Kình gật gật đầu, lơ đễnh kéo sô pha ra thành giường ngủ. Sáng mai còn có rất nhiều công sự phải làm, có thể đi ngủ sớm một chút liền đi ngủ sớm một chút.
Hàn Ngữ khổ sở nhìn anh nhắm mắt lại, thẳng đến Hướng Kình phát ra tiếng hít thở trầm trọng, xác nhận anh đã ngủ say, cô mới nhẹ nhàng tới, lặng lẽ đi vào bên cạnh anh.
Hàn Ngữ cúi người, nhẹ nhàng nhặt lên áo lông rơi trên mặt đất bị người ta quên đi, đi tới bên tủ quần áo của anh, thay anh treo lên.
Từ lúc đầu cho đến nay tuy anh đối tốt với cô nhưng cô cũng phát hiện ra không phải anh có tình cảm với mình mà chỉ là đồng tình, cảm kích mà thôi.
Lớp vỏ bọc của anh, làm cô cảm thấy khô cứng như đá, không thể nào nhìn thấu cũng rất khó phá vỡ làm cho cô muốn tìm một khe hở để đi vào cũng không thấy..
Kỳ thật anh không thích cái áo lông này, cũng. . . . . . Không thích cô...
“Chờ một chút, bác Ngô, bác nói cái gì, có thể nói lại lần nữa xem sao?”
Ở nhà nhận được điện thoại bác Ngô lái xe, Hàn Ngữ nghĩ mình nghe lầm nên xoa xoa lỗ tai lại vừa dùng lực vừa nghe, thiếu chút nữa thét chói tai.
“Bác nói hàng len của tôi ở hội bán hàng từ thiện bán được một trăm năm mươi vạn? !”
Là một trăm năm mươi vạn, không phải một trăm năm mươi đồng, cô quả thật không tính sai?
Mẹ chồng hôm nay mặc lễ phục lấp lánh đi tham gia hội bán hàng từ thiện, mà Hướng Thành gia cụ quyên ra vật bán hàng từ thiện, chính là áo choàng do chính thiếu phu nhân của Hướng gia, nghe bác Ngô đưa mẹ chồng đi trước nói, cái này bán hàng từ thiện phẩm còn không có lấy ra nữa, chỉ là ở hình lục thượng cũng đã có rất nhiều người hỏi thăm, thậm chí ngay cả mẹ chồng mình đều ra tiền cạnh tiêu, cuối cùng là từ một khác gia xí nghiệp chủ tịch phu nhân tiêu ở dưới.
Nghe được mình làm quần áo được hoan nghênh như vậy, Hàn Ngữ cao hứng nói không ra lời, ngắt điện thoại, cô vui vẻ ở trong phòng khách quay vòng vòng. Kết quả này, không biết Hướng Kình đã biết không? Hàn Ngữ hi vọng có thể thật nhanh nhìn thấy anh, cùng anh chia xẻ tin tức tốt.
Mới nghĩ như vậy, chuông điện thoại liền vang lên, cô hưng phấn mà nhấn nút nhận cuộc gọi, không đầu không đuôi liền hỏi: “Hướng Kình, anh đã trở về sao?”
“Là tôi. Cô là Hàn Ngữ hả?”
Đầu kia điện thoại truyền đến một thanh âm quen thuộc, làm tâm tình vui sướng nháy mắt chìm xuống đáy cốc.
“Anh. . . . . . anh là anh hai sao?” Hàn Ngữ không dám xác định hỏi lại, cũng âm thầm cầu nguyện không phải là anh ta.
Đáng tiếc Thượng Đế không có nghe đến lời cầu nguyện của cô, người kia thái độ không kiên nhẫn quát: “Vô nghĩa! Chính là tôi, Hàn Phong! Tôi biết Hướng gia hiện tại không có ai, lão yêu bà kia đi tham gia bán hàng từ thiện, chồng cô còn chưa tan ca, còn không mau mở cửa, tôi có việc tìm cô!”
Hàn Ngữ không dám cãi lời lời của Hàn Phong, hơn nữa cũng không có lý do không cho anh ta vào, liền đè xuống chốt mở cửa.
Chỉ chốc lát sau, Hàn Phong thân mặc tấy trang cao cấp bước vào.
“Anh. . . . . . anh là tìm em sao?” Hàn Ngữ không dám xác định, bởi vì anh ăn mặc giống tham gia yến hội long trọng.
“Ở đây, không phải tìm cô còn tìm ai?” Dù sao trong núi không hổ, Hàn Phong hoàn toàn xem Hướng gia làm nhà mình, nghênh ngang ngồi xuống.
Hàn Ngữ vội vàng mang lên một ly trà đá, Hàn Phong uống lên hai ngụm, không hờn giận nói: “Không có điểm tâm sao?”
Nếu nói đứa em này có ưu điểm gì, thì quả thực cô nấu ăn rất ngon. Từ khi cô xuất giá, Hàn gia đã thật lâu không có điểm tâm ăn ngon, hại Hàn Phong mỗi ngày đều thèm ăn, lại không thể mặt
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu73/664