Tiểu thuyết Ly Hôn Rồi Yêu
Lượt xem : |
Như vậy sao lớn lên thành người tốt được?”
“Có vấn đề gì sao? Tiêu Tiêu là con trai duy nhất, cũng chính là người thừa kế tương lai của tôi, để nó sớm hiểu về cuộc sống và công việc của tôi là đương nhiên rồi. Lại nói chẳng lẽ cứ lăn lộn trong xã hội đen thì nhất định không tốt sao?” Chuyện gì tôi cũng có thể nhượng bộ, nhưng vấn đề giáo dục Tiêu Tiêu thì không được.
“Tốt? Lăn lộn trong xã hội đen thì có gì tốt?” Nói đến chuyện có liên quan đến Tiêu Tiêu, Hân Ngôn càng kích động.
“Sao lại không tốt? Nếu không phải do em từ chối Tiêu Tiêu cho những vệ sĩ kia đi theo, thì tối qua đã không gặp chuyện không may rồi, nếu không nhờ cuộc gọi của Tiêu Tiêu, tên súc sinh đó không biết còn làm ra cái gì nữa!”
Tức Dạ đáng chết, tôi thật muốn chặt hắn thành tám khúc.
“Tối qua.... Đợi chút, ý anh nói là tối qua....... Tức Dạ.... Hắn cố ý......” Hân Ngôn giống như là chợt hiểu ra cái gì, trợn to mắt nhìn tôi, thân thể bắt đầu phát run.
Tôi không trả lời, mà nhìn Minh, chuyện này hắn phụ trách điều tra, hắn biết rõ nhất.
“Cô Diệp, tôi đã điều tra, hôm qua Tức Dạ đã bỏ thuốc vào trong đồ uống của cô, sau đó mang cô đến khách sạn.......”
Minh nói tới đây, tôi đã thấy trong mắt Hân Ngôn tràn đầy hoảng loạn, vội vàng ra hiệu cho Minh đừng nói nữa.
Minh không nói gì nữa, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Mặt Hân Ngôn trắng bệch, đôi mắt như mất đi tiêu cự. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, nắm đôi tay lạnh lẽo của em.
“Hân Ngôn..... Đừng nghĩ nhiều, giờ không sao nữa rồi.”
“Em.... Em và hắn...... Không..... Đây không phải là sự thật..........” Môi em run run nói không nên lời, đôi mắt vẫn mờ mịt không biết đang nhìn phương nào.
“Hân Ngôn, đã qua rồi, đừng suy nghĩ gì nữa.” Tôi ôm thân thể run rẩy không ngừng của em, an ủi.
“Không...... Tôi không tin...... Tức Dạ...... Hắn..... Sao có thể.....” Em bắt đầu điên cuồng dùng tay đánh vào người tôi.
Mỗi một cái đều tựa như dùng hết sức, thật giống như tôi chính là người mà em hận thấu xương.
“Tiểu Ngôn, ngoan nào, không sao, thật không sao rồi. Đừng nghĩ nữa, quên đi.” Sợ em tự làm mình bị thương, tôi chỉ có thể ôm chặt hơn, một tay không ngừng vuốt lưng em.
Tựa như cái ngày em nghe tin cha mẹ qua đời.
Có lẽ em tình nguyện tin là mình nhất thời mê muội mà lên giường với đàn ông, còn hơn là bị người.....
Hoặc là, nói cho em biết sự thật là tôi sai rồi.
Rốt cuộc, em an tĩnh lại, ngủ trong lòng tôi.
Hân Ngôn :
Tiêu Tiêu được Tiểu Mộc ẵm ra ngoài, sau đó Minh nói xong cũng đi ra. Chỉ còn lại hai chúng tôi, sau một phen trút hết, tôi đột nhiên cảm thấy mệt quá, rất muốn ngủ.....
Rúc vào lòng anh, có cảm giác an tâm quen thuộc. Giống như yêu, hận gì đó đều đã đi xa. Khi anh dịu dàng rất an, tôi nhắm mắt lại, ngủ say.
Ngủ một giấc rất an ổn, tôi giống như trẻ sơ sinh, không cần nghĩ gì hết. Tỉnh lại tôi vẫn ở trong lòng anh, trên người được đắp chăn. Ước chừng là do thuốc, đầu còn đau, người mềm nhũn không có sức, càng khó chịu hơn lúc mới về nhà.
“Hân Ngôn, tỉnh rồi à?” Hình như vì phải duy trì tư thế này quá lâu, anh có chút cứng đờ thả tôi xuống giường, đắp chăn cho tôi, “Vẫn còn khó chịu sao? Tôi đi kêu Tiểu Mộc nấu chút gì cho em, em ngủ tiếp đi.” Anh nói xong đứng dậy.
“Vũ Minh.......” Tôi vô thức gọi anh, anh quay đầu, lại không biết phải nói gì tiếp theo. Có lẽ là vì trong tiềm thức không muốn anh đi mà thôi. Nhưng bây giờ, tôi có lý do gì để giữ anh lại?
“Sao vậy, khó chịu lắm sao?” Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, trong mắt đầy quan tâm.
“À..... Không, không có, Tiêu Tiêu đâu?’ Tôi không nhịn được nhẹ nhàng giúp anh xoa bóp cánh tay trái cứng ngắc, thuận miệng hỏi.
“Tiêu Tiêu đang ngủ ở phòng kế bên, Ngải Tất ở với nó.” Anh rút tay về, nói “Tôi sẽ mời bác sĩ đến khám cho Tiêu Tiêu.”
“Rất nghiêm trọng sao, tôi muốn đi thăm Tiêu Tiêu.” Tôi vội ngồi dậy xuống giường, ai ngờ cả người choáng váng. Lúc nãy thực sự giận quá không kiểm soát được, không biết có làm bị thương Tiêu Tiêu không.
“Hân Ngôn, cẩn thận!” Vũ Minh đỡ tôi lại, “Bảo em nằm nghỉ không nghe thấy sao?” Giọng anh không giấu được lo lắng, nhưng ngay sau đó lại trở nên lạnh lẽo, “Về sau, vấn đề giáo dục Tiêu Tiêu, em không cần can thiệp nữa. Ngoài ra hôm nay Tiêu Tiêu có thể bị dọa sợ rồi, thời gian tới em đừng gặp nó.”
“Lâm Vũ Minh, tôi là mẹ của Tiêu Tiêu. Anh không thể dạy nó như vậy!” Tôi cao giọng, “Chẳng lẽ anh nhất định cho Tiêu Tiêu giao du với những người trong bang phái của anh?”
“Tiêu Tiêu là người thừa kế của tôi, đây là điều nó phải học.” Tôi và anh rất khác nhau trong việc giáo dục Tiêu Tiêu, “Được rồi, chuyện em đánh Tiêu Tiêu, tôi không có ý định truy cứu. Bất quá tốt nhất không có lần sau, nếu không em nên biết hậu quả thế nào.”
Lâm Vũ Minh, anh đang uy hiếp em sao?
“Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi sẽ kêu Minh và Ngải Tất dẫn Tiêu Tiêu về nhà trước. Tôi phải tới công ty giải quyết một ít chuyện.”
“Ngải Tất là ai?” Đột nhiên tôi nhớ ra hình như vừa rồi có một cô gái đi vào, ánh mắt cô ta nhìn tôi rất kỳ lạ, nhưng không nói cụ thể được là kỳ lạ chỗ nào. Có lẽ, đó là trực giác của phụ nữ.
“Là thư ký thực tập của tôi.” Vũ Minh lạnh lùng nói, “Đi Hạ Môn công tác với tôi vừa về.”
“Cùng đi công tác?” Đột nhiên tôi nhớ ra ngày đó ở nhà hàng nhìn thấy xe của anh, còn có Lệ Nhã nói đêm đó ở nhà một mình. Rất nhanh, lời nói của Vũ Minh chứng thực cho suy đoán của tôi.
“Tôi và cô ấy quả thật đã xảy ra quan hệ. Bất quá mọi người đều đã trưởng thành, đều có nhu cầu bình thường, không phải sao?”
“Vậy sao? Vậy còn Lệ Nhã thì sao?” Tôi khó tin nhìn người trước mắt, nhìn vẻ mặt bất cần của anh.
“Là một bạn giường rất tốt, không hơn.” Anh nói xong, đứng lên, “Công ty có việc, tôi phải đi, em nghỉ ngơi đi.”
Vũ Minh không phải là một người lạm tình, thậm chí trước khi có Tiêu Tiêu, anh đều mỗi ngày đúng giờ về nhà với tôi. Nhưng bây giờ, anh sao có thể vô trách nhiệm như vậy?
Chẳng lẽ, là em đã tổn thương anh quá sâu, làm anh không tin vào tình yêu nữa?
“Bà chủ”, Tiểu Mộc không biết vào lúc nào, “Tôi đỡ bà về phòng.”
Liếc mắt nhìn bài trí trong phòng, tôi mới nhớ ra đây là phòng của Tiêu Tiêu.
“Tiêu Tiêu đâu?”
“Trợ lý của ông Lâm dẫn về rồi.” Tiểu Mộc vừa trả lời vừa đỡ tôi lên, “Cậu chủ không sao rồi. Tôi đã thoa thuốc tiêu sưng, ngủ một giấc, tốt hơn nhiều.”
“Trẻ con bây giờ, đứa nào cũng được cưng chiều quá, không biết bị đánh là gì. Khác hẳn chúng tôi khi còn bé, nhà nhiều anh em, ba mẹ bình thường bận rộn, có ai mà không từng bị đánh? Bà chủ đừng lo, trẻ con không đánh là không được.”
Tiểu Mộc lớn lên ở nông thôn, lúc an ủi người có một đống lý luận nghe rất thú vị.
Thấy tôi gật đầu mỉm cười, Tiểu Mộc mới an tâm, đỡ tôi đến ghế, sau đó đi dọn cơm. Trong phòng đã được đốt Mê Điệt Hương, là thói quen của tôi. Nhưng hôm nay, không biết sao lại khiến tôi cảm thấy khó chịu, có lẽ là vì câu nói cuối cùng của Vũ Minh.
Tôi cố gắng đứng lên, dập tắt hương nhang, sau đó mở cửa sổ cho thông gió. Hương dần dần tản đi, bi thương trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.
Tình yêu, tình thân, rốt cuộc tôi còn lại gì?
Duy An gọi điện tới, hỏi tôi đã khỏe hơn chưa, có muốn anh ta tới chơi không.
“Anh, em không sao,nghỉ ngơi là ổn thôi.”
“Bọn họ, đều đi rồi hả?”
“Vâng.” Tôi đáp một tiếng, trả lời cho có lệ.
“Nghe giọng em, hình như còn chưa khỏe hẳn, hay là anh đưa em đi bệnh viện khám thử, ngộ nhỡ có ảnh hưởng gì khác.”
“Anh à, em thật không sao. Nghỉ ngơi một chút là ổn thôi. Có gì mai đi làm hẵng nói.”
Cúp điện thoại xong, tôi thong thả đi đến cửa sổ, có thể thấy được ngoài cửa chính xe Duy An vừa chạy đi.
Thứ hai đi làm vẫn bận rộn như trước. Hơn nữa chủ nhật rồi tôi nghỉ, công việc chất thành đống.
Người bên cạnh tôi hẳn là biết chuyện Tức Dạ, nhưng không ai nhắc tới. Đinh Đang càng thêm cẩn thận dặn dò tôi uống thuốc, chú ý thân thể.
Buổi sáng Lệ Nhã tới, bình thường buổi chiều sắp đến giờ tan tầm cô ta mới tới báo cáo công việc một ngày với tôi. Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ta, bỗng nhiên những bất hòa trước kia được hóa giải.
Về mặt tình cảm, tôi và cô ta đều là người thất bại hoàn toàn. Trước khi tôi xuất hiện, Lệ Nhã đã yêu Vũ Minh, vậy mà chờ đợi 5 năm, kết quả cuối cùng vẫn là bị phụ lòng. Nếu như nhất định phải chọn giữa Lệ Nhã và Ngải Tất, tôi thà Lệ Nhã ở bên Vũ Minh, ít nhất Lệ Nhã là thật lòng yêu Vũ Minh, cũng sẽ đối xử tốt với Tiêu Tiêu.
Buổi chiều Duy An mới tới phòng làm việc của tôi, dù sao hiện tại anh ta có rất nhiều chuyện phải làm. Vừa ngồi xuống nói được đôi câu, Đinh Đang bưng cà phê vào, thuận tiện báo tôi biết tình hình Tức Dạ.
“Em còn muốn đi thăm hắn?” Duy An khó hiểu hỏi.
“Dù sao cũng là đối tác, không đi ngược lại làm người khác cảm thấy chúng ta có vấn đề. Tiền thuốc thang và những những thứ khác khắc phục hậu quả đã giải quyết xong.” Những điều này là Minh gọi điện nói cho tôi biết. Bọn họ tự nhiên có phương thức giải quyết riêng của họ, cụ thể như thế nào tôi không muốn hỏi tới, càng không muốn can thiệp. Dù sao chẳng có quan hệ gì đến Diệp Thị, vào lúc này tôi càng cần phải đảm bảo hình tượng của Diệp Thị.
“Chuyện thế này, phái người ở bộ phận PR đi là được rồi. Em cần gì phải tự đi?”
“Không sao, chỉ là có vấn đề riêng em muốn biết đáp án.”
“Thứ người như vậy, em còn muốn nói chuyện gì......” Duy An tức giận nói to, nhưng rất nhanh ý thức được là đang ở công ty, “Anh đưa đem đi. Một mình em anh không yên tâm.”
Đến bệnh viện, Duy An kiên quyết muốn vào cùng, nhưng bị tôi cản lại.
“Đang là bệnh nhân, hắn còn có thể làm gì được. Vả lại nơi đây là bệnh viện, hắn không dám xằng bậy đâu.”
“Được rồi, anh ở lầu dưới chờ em, có chuyện thì gọi điện cho anh.” Cuối cùng Duy An đồng ý.
Tức Dạ ở phòng bệnh đơn, thấy tôi đi vào, hắn sửng sốt một chút.
“Hân Ngôn....... Cô đến rồi. Ngồi đi.”
Vốn muốn bảo hắn sửa cách gọi, nhưng nghĩ nghĩ một chút vẫn là thôi.
“Đã đỡ hơn chưa?” Tôi ngối xuống chiếc ghế cạnh giường hắn, cố gắng dùng giọng bĩnh tình hỏi.
“Đỡ hơn rồi......đại khái là vậy.” Vẻ lúng túng trên mặt hắn, rất nhanh biến thành bất đắc dĩ.
Bọn đàn em của Minh cũng thật là độc ác, đả thương bộ phận kia của hắn, không biết sau này chức năng có bị ảnh hưởng gì không.
“Tôi biết cô có vấn đề muốn hỏi tôi.” Ánh mắt hắn như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, không hổ là đã học qua tâm lý học.
“Tại sao lại làm như vậy?” Thật ra tôi biết mặc kệ đáp án là gì, nhất định so với không biết càng thêm khổ sở, nhưng tôi vẫn muốn tìm hắn hỏi.
“Bởi vì tôi yêu cô.” Tức Dạ trả lời rất kiên định, làm tôi thấy buồn cười.
QUAY LẠI
618/6334
“Có vấn đề gì sao? Tiêu Tiêu là con trai duy nhất, cũng chính là người thừa kế tương lai của tôi, để nó sớm hiểu về cuộc sống và công việc của tôi là đương nhiên rồi. Lại nói chẳng lẽ cứ lăn lộn trong xã hội đen thì nhất định không tốt sao?” Chuyện gì tôi cũng có thể nhượng bộ, nhưng vấn đề giáo dục Tiêu Tiêu thì không được.
“Tốt? Lăn lộn trong xã hội đen thì có gì tốt?” Nói đến chuyện có liên quan đến Tiêu Tiêu, Hân Ngôn càng kích động.
“Sao lại không tốt? Nếu không phải do em từ chối Tiêu Tiêu cho những vệ sĩ kia đi theo, thì tối qua đã không gặp chuyện không may rồi, nếu không nhờ cuộc gọi của Tiêu Tiêu, tên súc sinh đó không biết còn làm ra cái gì nữa!”
Tức Dạ đáng chết, tôi thật muốn chặt hắn thành tám khúc.
“Tối qua.... Đợi chút, ý anh nói là tối qua....... Tức Dạ.... Hắn cố ý......” Hân Ngôn giống như là chợt hiểu ra cái gì, trợn to mắt nhìn tôi, thân thể bắt đầu phát run.
Tôi không trả lời, mà nhìn Minh, chuyện này hắn phụ trách điều tra, hắn biết rõ nhất.
“Cô Diệp, tôi đã điều tra, hôm qua Tức Dạ đã bỏ thuốc vào trong đồ uống của cô, sau đó mang cô đến khách sạn.......”
Minh nói tới đây, tôi đã thấy trong mắt Hân Ngôn tràn đầy hoảng loạn, vội vàng ra hiệu cho Minh đừng nói nữa.
Minh không nói gì nữa, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Mặt Hân Ngôn trắng bệch, đôi mắt như mất đi tiêu cự. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, nắm đôi tay lạnh lẽo của em.
“Hân Ngôn..... Đừng nghĩ nhiều, giờ không sao nữa rồi.”
“Em.... Em và hắn...... Không..... Đây không phải là sự thật..........” Môi em run run nói không nên lời, đôi mắt vẫn mờ mịt không biết đang nhìn phương nào.
“Hân Ngôn, đã qua rồi, đừng suy nghĩ gì nữa.” Tôi ôm thân thể run rẩy không ngừng của em, an ủi.
“Không...... Tôi không tin...... Tức Dạ...... Hắn..... Sao có thể.....” Em bắt đầu điên cuồng dùng tay đánh vào người tôi.
Mỗi một cái đều tựa như dùng hết sức, thật giống như tôi chính là người mà em hận thấu xương.
“Tiểu Ngôn, ngoan nào, không sao, thật không sao rồi. Đừng nghĩ nữa, quên đi.” Sợ em tự làm mình bị thương, tôi chỉ có thể ôm chặt hơn, một tay không ngừng vuốt lưng em.
Tựa như cái ngày em nghe tin cha mẹ qua đời.
Có lẽ em tình nguyện tin là mình nhất thời mê muội mà lên giường với đàn ông, còn hơn là bị người.....
Hoặc là, nói cho em biết sự thật là tôi sai rồi.
Rốt cuộc, em an tĩnh lại, ngủ trong lòng tôi.
Hân Ngôn :
Tiêu Tiêu được Tiểu Mộc ẵm ra ngoài, sau đó Minh nói xong cũng đi ra. Chỉ còn lại hai chúng tôi, sau một phen trút hết, tôi đột nhiên cảm thấy mệt quá, rất muốn ngủ.....
Rúc vào lòng anh, có cảm giác an tâm quen thuộc. Giống như yêu, hận gì đó đều đã đi xa. Khi anh dịu dàng rất an, tôi nhắm mắt lại, ngủ say.
Ngủ một giấc rất an ổn, tôi giống như trẻ sơ sinh, không cần nghĩ gì hết. Tỉnh lại tôi vẫn ở trong lòng anh, trên người được đắp chăn. Ước chừng là do thuốc, đầu còn đau, người mềm nhũn không có sức, càng khó chịu hơn lúc mới về nhà.
“Hân Ngôn, tỉnh rồi à?” Hình như vì phải duy trì tư thế này quá lâu, anh có chút cứng đờ thả tôi xuống giường, đắp chăn cho tôi, “Vẫn còn khó chịu sao? Tôi đi kêu Tiểu Mộc nấu chút gì cho em, em ngủ tiếp đi.” Anh nói xong đứng dậy.
“Vũ Minh.......” Tôi vô thức gọi anh, anh quay đầu, lại không biết phải nói gì tiếp theo. Có lẽ là vì trong tiềm thức không muốn anh đi mà thôi. Nhưng bây giờ, tôi có lý do gì để giữ anh lại?
“Sao vậy, khó chịu lắm sao?” Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, trong mắt đầy quan tâm.
“À..... Không, không có, Tiêu Tiêu đâu?’ Tôi không nhịn được nhẹ nhàng giúp anh xoa bóp cánh tay trái cứng ngắc, thuận miệng hỏi.
“Tiêu Tiêu đang ngủ ở phòng kế bên, Ngải Tất ở với nó.” Anh rút tay về, nói “Tôi sẽ mời bác sĩ đến khám cho Tiêu Tiêu.”
“Rất nghiêm trọng sao, tôi muốn đi thăm Tiêu Tiêu.” Tôi vội ngồi dậy xuống giường, ai ngờ cả người choáng váng. Lúc nãy thực sự giận quá không kiểm soát được, không biết có làm bị thương Tiêu Tiêu không.
“Hân Ngôn, cẩn thận!” Vũ Minh đỡ tôi lại, “Bảo em nằm nghỉ không nghe thấy sao?” Giọng anh không giấu được lo lắng, nhưng ngay sau đó lại trở nên lạnh lẽo, “Về sau, vấn đề giáo dục Tiêu Tiêu, em không cần can thiệp nữa. Ngoài ra hôm nay Tiêu Tiêu có thể bị dọa sợ rồi, thời gian tới em đừng gặp nó.”
“Lâm Vũ Minh, tôi là mẹ của Tiêu Tiêu. Anh không thể dạy nó như vậy!” Tôi cao giọng, “Chẳng lẽ anh nhất định cho Tiêu Tiêu giao du với những người trong bang phái của anh?”
“Tiêu Tiêu là người thừa kế của tôi, đây là điều nó phải học.” Tôi và anh rất khác nhau trong việc giáo dục Tiêu Tiêu, “Được rồi, chuyện em đánh Tiêu Tiêu, tôi không có ý định truy cứu. Bất quá tốt nhất không có lần sau, nếu không em nên biết hậu quả thế nào.”
Lâm Vũ Minh, anh đang uy hiếp em sao?
“Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi sẽ kêu Minh và Ngải Tất dẫn Tiêu Tiêu về nhà trước. Tôi phải tới công ty giải quyết một ít chuyện.”
“Ngải Tất là ai?” Đột nhiên tôi nhớ ra hình như vừa rồi có một cô gái đi vào, ánh mắt cô ta nhìn tôi rất kỳ lạ, nhưng không nói cụ thể được là kỳ lạ chỗ nào. Có lẽ, đó là trực giác của phụ nữ.
“Là thư ký thực tập của tôi.” Vũ Minh lạnh lùng nói, “Đi Hạ Môn công tác với tôi vừa về.”
“Cùng đi công tác?” Đột nhiên tôi nhớ ra ngày đó ở nhà hàng nhìn thấy xe của anh, còn có Lệ Nhã nói đêm đó ở nhà một mình. Rất nhanh, lời nói của Vũ Minh chứng thực cho suy đoán của tôi.
“Tôi và cô ấy quả thật đã xảy ra quan hệ. Bất quá mọi người đều đã trưởng thành, đều có nhu cầu bình thường, không phải sao?”
“Vậy sao? Vậy còn Lệ Nhã thì sao?” Tôi khó tin nhìn người trước mắt, nhìn vẻ mặt bất cần của anh.
“Là một bạn giường rất tốt, không hơn.” Anh nói xong, đứng lên, “Công ty có việc, tôi phải đi, em nghỉ ngơi đi.”
Vũ Minh không phải là một người lạm tình, thậm chí trước khi có Tiêu Tiêu, anh đều mỗi ngày đúng giờ về nhà với tôi. Nhưng bây giờ, anh sao có thể vô trách nhiệm như vậy?
Chẳng lẽ, là em đã tổn thương anh quá sâu, làm anh không tin vào tình yêu nữa?
“Bà chủ”, Tiểu Mộc không biết vào lúc nào, “Tôi đỡ bà về phòng.”
Liếc mắt nhìn bài trí trong phòng, tôi mới nhớ ra đây là phòng của Tiêu Tiêu.
“Tiêu Tiêu đâu?”
“Trợ lý của ông Lâm dẫn về rồi.” Tiểu Mộc vừa trả lời vừa đỡ tôi lên, “Cậu chủ không sao rồi. Tôi đã thoa thuốc tiêu sưng, ngủ một giấc, tốt hơn nhiều.”
“Trẻ con bây giờ, đứa nào cũng được cưng chiều quá, không biết bị đánh là gì. Khác hẳn chúng tôi khi còn bé, nhà nhiều anh em, ba mẹ bình thường bận rộn, có ai mà không từng bị đánh? Bà chủ đừng lo, trẻ con không đánh là không được.”
Tiểu Mộc lớn lên ở nông thôn, lúc an ủi người có một đống lý luận nghe rất thú vị.
Thấy tôi gật đầu mỉm cười, Tiểu Mộc mới an tâm, đỡ tôi đến ghế, sau đó đi dọn cơm. Trong phòng đã được đốt Mê Điệt Hương, là thói quen của tôi. Nhưng hôm nay, không biết sao lại khiến tôi cảm thấy khó chịu, có lẽ là vì câu nói cuối cùng của Vũ Minh.
Tôi cố gắng đứng lên, dập tắt hương nhang, sau đó mở cửa sổ cho thông gió. Hương dần dần tản đi, bi thương trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.
Tình yêu, tình thân, rốt cuộc tôi còn lại gì?
Duy An gọi điện tới, hỏi tôi đã khỏe hơn chưa, có muốn anh ta tới chơi không.
“Anh, em không sao,nghỉ ngơi là ổn thôi.”
“Bọn họ, đều đi rồi hả?”
“Vâng.” Tôi đáp một tiếng, trả lời cho có lệ.
“Nghe giọng em, hình như còn chưa khỏe hẳn, hay là anh đưa em đi bệnh viện khám thử, ngộ nhỡ có ảnh hưởng gì khác.”
“Anh à, em thật không sao. Nghỉ ngơi một chút là ổn thôi. Có gì mai đi làm hẵng nói.”
Cúp điện thoại xong, tôi thong thả đi đến cửa sổ, có thể thấy được ngoài cửa chính xe Duy An vừa chạy đi.
Thứ hai đi làm vẫn bận rộn như trước. Hơn nữa chủ nhật rồi tôi nghỉ, công việc chất thành đống.
Người bên cạnh tôi hẳn là biết chuyện Tức Dạ, nhưng không ai nhắc tới. Đinh Đang càng thêm cẩn thận dặn dò tôi uống thuốc, chú ý thân thể.
Buổi sáng Lệ Nhã tới, bình thường buổi chiều sắp đến giờ tan tầm cô ta mới tới báo cáo công việc một ngày với tôi. Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ta, bỗng nhiên những bất hòa trước kia được hóa giải.
Về mặt tình cảm, tôi và cô ta đều là người thất bại hoàn toàn. Trước khi tôi xuất hiện, Lệ Nhã đã yêu Vũ Minh, vậy mà chờ đợi 5 năm, kết quả cuối cùng vẫn là bị phụ lòng. Nếu như nhất định phải chọn giữa Lệ Nhã và Ngải Tất, tôi thà Lệ Nhã ở bên Vũ Minh, ít nhất Lệ Nhã là thật lòng yêu Vũ Minh, cũng sẽ đối xử tốt với Tiêu Tiêu.
Buổi chiều Duy An mới tới phòng làm việc của tôi, dù sao hiện tại anh ta có rất nhiều chuyện phải làm. Vừa ngồi xuống nói được đôi câu, Đinh Đang bưng cà phê vào, thuận tiện báo tôi biết tình hình Tức Dạ.
“Em còn muốn đi thăm hắn?” Duy An khó hiểu hỏi.
“Dù sao cũng là đối tác, không đi ngược lại làm người khác cảm thấy chúng ta có vấn đề. Tiền thuốc thang và những những thứ khác khắc phục hậu quả đã giải quyết xong.” Những điều này là Minh gọi điện nói cho tôi biết. Bọn họ tự nhiên có phương thức giải quyết riêng của họ, cụ thể như thế nào tôi không muốn hỏi tới, càng không muốn can thiệp. Dù sao chẳng có quan hệ gì đến Diệp Thị, vào lúc này tôi càng cần phải đảm bảo hình tượng của Diệp Thị.
“Chuyện thế này, phái người ở bộ phận PR đi là được rồi. Em cần gì phải tự đi?”
“Không sao, chỉ là có vấn đề riêng em muốn biết đáp án.”
“Thứ người như vậy, em còn muốn nói chuyện gì......” Duy An tức giận nói to, nhưng rất nhanh ý thức được là đang ở công ty, “Anh đưa đem đi. Một mình em anh không yên tâm.”
Đến bệnh viện, Duy An kiên quyết muốn vào cùng, nhưng bị tôi cản lại.
“Đang là bệnh nhân, hắn còn có thể làm gì được. Vả lại nơi đây là bệnh viện, hắn không dám xằng bậy đâu.”
“Được rồi, anh ở lầu dưới chờ em, có chuyện thì gọi điện cho anh.” Cuối cùng Duy An đồng ý.
Tức Dạ ở phòng bệnh đơn, thấy tôi đi vào, hắn sửng sốt một chút.
“Hân Ngôn....... Cô đến rồi. Ngồi đi.”
Vốn muốn bảo hắn sửa cách gọi, nhưng nghĩ nghĩ một chút vẫn là thôi.
“Đã đỡ hơn chưa?” Tôi ngối xuống chiếc ghế cạnh giường hắn, cố gắng dùng giọng bĩnh tình hỏi.
“Đỡ hơn rồi......đại khái là vậy.” Vẻ lúng túng trên mặt hắn, rất nhanh biến thành bất đắc dĩ.
Bọn đàn em của Minh cũng thật là độc ác, đả thương bộ phận kia của hắn, không biết sau này chức năng có bị ảnh hưởng gì không.
“Tôi biết cô có vấn đề muốn hỏi tôi.” Ánh mắt hắn như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, không hổ là đã học qua tâm lý học.
“Tại sao lại làm như vậy?” Thật ra tôi biết mặc kệ đáp án là gì, nhất định so với không biết càng thêm khổ sở, nhưng tôi vẫn muốn tìm hắn hỏi.
“Bởi vì tôi yêu cô.” Tức Dạ trả lời rất kiên định, làm tôi thấy buồn cười.
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu618/6334